Vẻ mặt Tạ Ý Viễn vẫn chưa tỉnh hẳn, hỏi Ninh Thư: Tại sao tôi lại thấy Tống Hề Hàm cũng là quỷ vậy?
Khuôn mặt Ninh Thư mỉm cười: Đương nhiên.
Tạ Ý Viễn sầm mặt lại, da mặt run rẩy: Không phải chứ.
Tạ Vĩ Minh nhíu chặt lông mày, hỏi Ninh Thư: Bây giờ là tình huống gì vậy?
Ninh Thư thở dài một hơi: Chuyện này có chút phức tạp, thay đổi đến mức tôi trở tay không kịp.
Ninh Thư nói rõ đầu đuôi sự tình cho Tạ Vĩ Minh nghe, hắn là chủ nhân của công ty này, hắn nên biết cụ thể tình hình.
Tạ Vĩ Minh nghe xong Ninh Thư nói, khuôn mặt lộ ra biểu cảm giống như con chó nghệt mặt ra vậy, phiền não vô cùng: Tạ gia nợ bọn họ cái gì, đúng là không chấm dứt thì không được rồi.
Ở lại công ty, khiến cho vạn quỷ xâm nhập vào, khai trừ rồi, lại phải gặp trả thù, thực đúng là... Tạ Vĩ Minh gắt gao cau mày, nói với Ninh Thư: Hay là mời sư phụ của cô tới, ông ấy nhất định sẽ có cách.
Ninh Thư nói: Sư phụ nói, người không đối phó được quỷ vương, hơn nữa tôi đã cứu Tạ Ý Viễn xong rồi, bảo ông đưa tiền cho tôi, để tôi về.
Tạ Vĩ Minh suýt chút nữa nhảy dựng lên, cầu xin Ninh Thư: Chuyện này cũng xin tiên sư hỗ trợ, cô không thể bỏ lại việc này mà đi như vậy được.
Trên trời có đức hiếu sinh, công ty có nhiều công nhân như vậy, xin cô giúp một tay. Tạ Vĩ Minh nói.
Ninh Thư nhếch miệng, vấn đề là không làm được ấy chứ.
Tạ Vĩ Minh thở dài một tiếng, nói: Chỉ cần chuyện lần này giải quyết ổn rồi, điều kiện tùy mọi người đặt ra, ngoại trừ công ty ra, có thể gánh vác tôi đây đều sẽ cho hết.
Ninh Thư nói: Tôi nghĩ ra một biện pháp.
Ninh Thư đi lên lầu lấy túi vải của mình, chuẩn bị thừa dịp tối đến công ty xem xem.
Tạ Ý Viễn theo Ninh Thư lên lầu, thấy Ninh Thư cõng một bao gì đó, hỏi Ninh Thư: Cô có cái gì mà được gọi là lá bùa phòng thân không, cho tôi hai cái đi.
Năm nghìn nhân dân tệ. Ninh Thư nói.
Tạ Ý Viễn lập tức cạn lời: Cho tôi đi.
Ninh Thư đưa cho hắn hai bùa hộ mệnh, nói: Anh cũng đừng lui tới bên cạnh Tống Hề Hàm nữa, đúng ra mà nói, hiện tại các người không phải là người cùng một thế giới nữa rồi.
Tạ Ý Viễn lật qua lật lại nhìn bùa chú, nghe thấy Ninh Thư nói, gật đầu nói: Tôi biết rồi, con quỷ kia luôn ở bên cạnh cô ấy sao?
Đúng vậy, là quỷ vương tu hành hơn một nghìn năm đấy.
Tạ Ý Viễn thở dài một hơi: Tôi còn tưởng rằng mình gặp được người con gái có thể bên nhau trọn đời cơ.
Anh không đẹp như quỷ vương đâu mà đòi. Ninh Thư vô cùng thẳng thắn nói.
Tạ Ý Viễn liếc mắt nhìn, thấy Ninh Thư phải ra ngoài, hỏi: Cô đi đâu vậy, tôi đi chung với cô.
Bây giờ là buổi tối, là lúc âm khí rất nặng, thân thể của anh hiện tại đang ở trạng thái không tốt, đi ra ngoài rất dễ gặp chuyện không may.
Ninh Thư hoàn toàn không muốn mang theo tiểu Hoàng tử có tiếng thét chói tai này đi, kêu kêu gào gào lại dọa chết người ta.
Ninh Thư đến công ty, lấy Linh Hồn châu và la bàn áp trận ra.
Trước đó còn cho rằng Tụ Dương trận và Buộc Tiên trận sẽ ảnh hưởng đến Phong Dận, kết quả cái rắm gì cũng không được, ngược lại khiến cho Tống Hề Hàm thành công biến thành quái vật bất tử nửa người nửa quỷ.
Ninh Thư thu Linh Hồn châu và la bàn vào, không có pháp khí áp trận, hiệu quả của Tụ Dương trận kém đi một ít, Ninh Thư lập tức cảm thấy không khí xung quanh cũng trở nên ảm đạm lạnh lẽo hẳn đi.
Ninh Thư lấy bút chu sa từ trong bao vải ra, lấy tro xương được làm từ vạn người trước kia ra hòa lẫn vào những vật trừ tà khác, dùng những loại nước không có nguồn gốc biến thành mực nước.
Ninh Thư cầm bút chu sa vẽ bùa dưới mặt ghế làm việc của Tống Hề Hàm, sau đó lại quỳ trên mặt đất vẽ bùa lên mặt bàn làm việc.
Vị trí của Tống Hề Hàm đã vẽ xong, Ninh Thư vẽ bùa lên phía dưới của bàn và ghế làm việc trong phòng.
Nói thật, Ninh Thư thực sự không biết Tống Hề Hàm khổ sở làm việc như vậy làm cái gì, đừng thấy Phong Dận là một quỷ, nhưng sức mạnh lại rất lớn, muốn có tiền còn chưa đến nửa phút là có.
Cần gì phải phá hoại công ty này như thế, chắc là Tạ gia đã làm chuyện gì có lỗi với Tống Hề Hàm, đời này mới gặp báo ứng như vậy.
Sau khi vẽ bùa chú lên phòng làm việc xong, Ninh Thư còn tới vẽ trong WC, hy vọng công ty của Tạ Vĩ Minh có thể trụ được.
Cũng xem như tai nạn trong một kiếp này đi.
Làm xong những việc này, cũng đã là nửa đêm, Ninh Thư thu dọn xong mấy thứ này, chuẩn bị trở về biệt thự tu luyện, mặc dù tốc độ tu luyện không bằng Phong Dận, nhưng mình không tu luyện, vậy sẽ chẳng có cơ hội ra tay với Phong Dận.
Ninh Thư vừa mới trở về biệt thự, đã thấy đèn đuốc trong biệt thự sáng trưng, đi vào phòng khách, liền thấy người hầu trong Tạ gia đang loạn hết cả lên.
Tiên sư, Ý Viễn nó lại xảy ra chuyện, ai... Tạ Vĩ Minh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Ninh Thư, lo lắng nói.
Ninh Thư nhíu chặt lông mày, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, mở phòng của Tạ Ý Viễn ra, nhìn thấy Tạ Ý Viễn co rúc ở trên giường, dùng chăn che mình.
Cả cái chăn đều đang run rẩy, Ninh Thư vén chăn lên, nhìn thấy thân thể Tạ Ý Viễn cuộn thành một vòng, khi nhìn thấy Ninh Thư, còn nghẹn ngào hai tiếng với Ninh Thư, mắng nhiếc vô cùng hung ác.
Ninh Thư liếc mắt nhìn, thở dài một hơi, cầm lá bùa dán trên đầu hắn, trên người Tạ Ý Viễn toát ra hắc khí, trong miệng nức nở kêu, tứ chi co quắp, cuối cùng chớp mắt đã hôn mê bất tỉnh.
Tạ Vĩ Minh hỏi Ninh Thư: Nó thế nào rồi?
Ninh Thư nói: Ban ngày đi ra ngoài chơi, bị linh thể cấp thấp hơn nhập rồi.
Là cái gì? Tạ Vĩ Minh hỏi.
Chó.
Tạ Vĩ Minh:...
Thân thể hắn bây giờ đang suy yếu, chỉ nên ở nhà, trong nhà tôi đã làm trận pháp rồi. Ninh Thư thở dài một hơi.
Nhọc lòng quá.
Ninh Thư xuống lầu lấy chén thuốc cho Tạ Ý Viễn, sau đó nắm bóp mũi Tạ Ý Viễn, vô cùng thô bạo rót vào cho hắn.
Tạ Ý Viễn bị nước thuốc trừ tà làm cho sặc tỉnh, mở mắt nhìn thấy Ninh Thư, lập tức nói: Tôi thấy nam nhân bên cạnh Tống Hề Hàm.
Ừm hửm?! Ninh Thư nghi ngờ nhìn Tạ Ý Viễn, không phải anh bị chó nhập rồi à?
Tạ Ý Viễn hất cằm, nói với Ninh Thư: Trên cổ của tôi có phải có một vết bóp không, chính là hắn bóp, uy hiếp tôi tránh xa Tống Hề Hàm một chút, nếu không... Sẽ khiến tôi hồn bay phách tán.
Làm tôi sợ muốn chết. Tạ Ý Viễn mang một biểu cảm sợ đái ra quần.
Ninh Thư lúc này mới chú ý tới dấu vết mờ mờ trên cổ Tạ Ý Viễn, mặc dù bây giờ nhìn có màu nhạt, nhưng sáng mai sẽ thấy rất rõ đấy.
Ninh Thư cầm gạo nếp đặt vào trên cổ rồi xoa bóp, giọng của Tạ Ý Viễn có chút khàn khàn kêu: Đau, đau quá...
Ninh Thư hỏi: Anh là nói quỷ vương tới tìm anh, là từ lúc nào?
Chính là sau khi cô đi không lâu, tôi đang định ngủ, kết quả hắn xuất hiện ở đầu giường của tôi, đôi tay lạnh lẽo bóp cổ tôi, hắn còn uy hiếp tôi, nếu như còn tới gần nữ nhân của hắn, hắn sẽ để cho tôi chết không có chỗ chôn. Tạ Ý Viễn khàn khàn nói.
Lá bùa cô cho tôi hoàn toàn không có tác dụng, cô trả lại 5000 tệ cho tôi đi. Tạ Ý Viễn nhìn như sắp khóc.
Ninh Thư trợn mắt lên, nếu như lá bùa đó có thể đối phó được với Phong Dận, Phong Dận sẽ không được gọi là lão quỷ nghìn năm.
Vì sao hắn không trực tiếp giết chết anh, mà chỉ uy hiếp anh? Ninh Thư hơi nghi ngờ, với năng lực của Phong Dận thì việc giết Tạ Ý Viễn là chuyện vô cùng dễ
Khuôn mặt Ninh Thư mỉm cười: Đương nhiên.
Tạ Ý Viễn sầm mặt lại, da mặt run rẩy: Không phải chứ.
Tạ Vĩ Minh nhíu chặt lông mày, hỏi Ninh Thư: Bây giờ là tình huống gì vậy?
Ninh Thư thở dài một hơi: Chuyện này có chút phức tạp, thay đổi đến mức tôi trở tay không kịp.
Ninh Thư nói rõ đầu đuôi sự tình cho Tạ Vĩ Minh nghe, hắn là chủ nhân của công ty này, hắn nên biết cụ thể tình hình.
Tạ Vĩ Minh nghe xong Ninh Thư nói, khuôn mặt lộ ra biểu cảm giống như con chó nghệt mặt ra vậy, phiền não vô cùng: Tạ gia nợ bọn họ cái gì, đúng là không chấm dứt thì không được rồi.
Ở lại công ty, khiến cho vạn quỷ xâm nhập vào, khai trừ rồi, lại phải gặp trả thù, thực đúng là... Tạ Vĩ Minh gắt gao cau mày, nói với Ninh Thư: Hay là mời sư phụ của cô tới, ông ấy nhất định sẽ có cách.
Ninh Thư nói: Sư phụ nói, người không đối phó được quỷ vương, hơn nữa tôi đã cứu Tạ Ý Viễn xong rồi, bảo ông đưa tiền cho tôi, để tôi về.
Tạ Vĩ Minh suýt chút nữa nhảy dựng lên, cầu xin Ninh Thư: Chuyện này cũng xin tiên sư hỗ trợ, cô không thể bỏ lại việc này mà đi như vậy được.
Trên trời có đức hiếu sinh, công ty có nhiều công nhân như vậy, xin cô giúp một tay. Tạ Vĩ Minh nói.
Ninh Thư nhếch miệng, vấn đề là không làm được ấy chứ.
Tạ Vĩ Minh thở dài một tiếng, nói: Chỉ cần chuyện lần này giải quyết ổn rồi, điều kiện tùy mọi người đặt ra, ngoại trừ công ty ra, có thể gánh vác tôi đây đều sẽ cho hết.
Ninh Thư nói: Tôi nghĩ ra một biện pháp.
Ninh Thư đi lên lầu lấy túi vải của mình, chuẩn bị thừa dịp tối đến công ty xem xem.
Tạ Ý Viễn theo Ninh Thư lên lầu, thấy Ninh Thư cõng một bao gì đó, hỏi Ninh Thư: Cô có cái gì mà được gọi là lá bùa phòng thân không, cho tôi hai cái đi.
Năm nghìn nhân dân tệ. Ninh Thư nói.
Tạ Ý Viễn lập tức cạn lời: Cho tôi đi.
Ninh Thư đưa cho hắn hai bùa hộ mệnh, nói: Anh cũng đừng lui tới bên cạnh Tống Hề Hàm nữa, đúng ra mà nói, hiện tại các người không phải là người cùng một thế giới nữa rồi.
Tạ Ý Viễn lật qua lật lại nhìn bùa chú, nghe thấy Ninh Thư nói, gật đầu nói: Tôi biết rồi, con quỷ kia luôn ở bên cạnh cô ấy sao?
Đúng vậy, là quỷ vương tu hành hơn một nghìn năm đấy.
Tạ Ý Viễn thở dài một hơi: Tôi còn tưởng rằng mình gặp được người con gái có thể bên nhau trọn đời cơ.
Anh không đẹp như quỷ vương đâu mà đòi. Ninh Thư vô cùng thẳng thắn nói.
Tạ Ý Viễn liếc mắt nhìn, thấy Ninh Thư phải ra ngoài, hỏi: Cô đi đâu vậy, tôi đi chung với cô.
Bây giờ là buổi tối, là lúc âm khí rất nặng, thân thể của anh hiện tại đang ở trạng thái không tốt, đi ra ngoài rất dễ gặp chuyện không may.
Ninh Thư hoàn toàn không muốn mang theo tiểu Hoàng tử có tiếng thét chói tai này đi, kêu kêu gào gào lại dọa chết người ta.
Ninh Thư đến công ty, lấy Linh Hồn châu và la bàn áp trận ra.
Trước đó còn cho rằng Tụ Dương trận và Buộc Tiên trận sẽ ảnh hưởng đến Phong Dận, kết quả cái rắm gì cũng không được, ngược lại khiến cho Tống Hề Hàm thành công biến thành quái vật bất tử nửa người nửa quỷ.
Ninh Thư thu Linh Hồn châu và la bàn vào, không có pháp khí áp trận, hiệu quả của Tụ Dương trận kém đi một ít, Ninh Thư lập tức cảm thấy không khí xung quanh cũng trở nên ảm đạm lạnh lẽo hẳn đi.
Ninh Thư lấy bút chu sa từ trong bao vải ra, lấy tro xương được làm từ vạn người trước kia ra hòa lẫn vào những vật trừ tà khác, dùng những loại nước không có nguồn gốc biến thành mực nước.
Ninh Thư cầm bút chu sa vẽ bùa dưới mặt ghế làm việc của Tống Hề Hàm, sau đó lại quỳ trên mặt đất vẽ bùa lên mặt bàn làm việc.
Vị trí của Tống Hề Hàm đã vẽ xong, Ninh Thư vẽ bùa lên phía dưới của bàn và ghế làm việc trong phòng.
Nói thật, Ninh Thư thực sự không biết Tống Hề Hàm khổ sở làm việc như vậy làm cái gì, đừng thấy Phong Dận là một quỷ, nhưng sức mạnh lại rất lớn, muốn có tiền còn chưa đến nửa phút là có.
Cần gì phải phá hoại công ty này như thế, chắc là Tạ gia đã làm chuyện gì có lỗi với Tống Hề Hàm, đời này mới gặp báo ứng như vậy.
Sau khi vẽ bùa chú lên phòng làm việc xong, Ninh Thư còn tới vẽ trong WC, hy vọng công ty của Tạ Vĩ Minh có thể trụ được.
Cũng xem như tai nạn trong một kiếp này đi.
Làm xong những việc này, cũng đã là nửa đêm, Ninh Thư thu dọn xong mấy thứ này, chuẩn bị trở về biệt thự tu luyện, mặc dù tốc độ tu luyện không bằng Phong Dận, nhưng mình không tu luyện, vậy sẽ chẳng có cơ hội ra tay với Phong Dận.
Ninh Thư vừa mới trở về biệt thự, đã thấy đèn đuốc trong biệt thự sáng trưng, đi vào phòng khách, liền thấy người hầu trong Tạ gia đang loạn hết cả lên.
Tiên sư, Ý Viễn nó lại xảy ra chuyện, ai... Tạ Vĩ Minh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Ninh Thư, lo lắng nói.
Ninh Thư nhíu chặt lông mày, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, mở phòng của Tạ Ý Viễn ra, nhìn thấy Tạ Ý Viễn co rúc ở trên giường, dùng chăn che mình.
Cả cái chăn đều đang run rẩy, Ninh Thư vén chăn lên, nhìn thấy thân thể Tạ Ý Viễn cuộn thành một vòng, khi nhìn thấy Ninh Thư, còn nghẹn ngào hai tiếng với Ninh Thư, mắng nhiếc vô cùng hung ác.
Ninh Thư liếc mắt nhìn, thở dài một hơi, cầm lá bùa dán trên đầu hắn, trên người Tạ Ý Viễn toát ra hắc khí, trong miệng nức nở kêu, tứ chi co quắp, cuối cùng chớp mắt đã hôn mê bất tỉnh.
Tạ Vĩ Minh hỏi Ninh Thư: Nó thế nào rồi?
Ninh Thư nói: Ban ngày đi ra ngoài chơi, bị linh thể cấp thấp hơn nhập rồi.
Là cái gì? Tạ Vĩ Minh hỏi.
Chó.
Tạ Vĩ Minh:...
Thân thể hắn bây giờ đang suy yếu, chỉ nên ở nhà, trong nhà tôi đã làm trận pháp rồi. Ninh Thư thở dài một hơi.
Nhọc lòng quá.
Ninh Thư xuống lầu lấy chén thuốc cho Tạ Ý Viễn, sau đó nắm bóp mũi Tạ Ý Viễn, vô cùng thô bạo rót vào cho hắn.
Tạ Ý Viễn bị nước thuốc trừ tà làm cho sặc tỉnh, mở mắt nhìn thấy Ninh Thư, lập tức nói: Tôi thấy nam nhân bên cạnh Tống Hề Hàm.
Ừm hửm?! Ninh Thư nghi ngờ nhìn Tạ Ý Viễn, không phải anh bị chó nhập rồi à?
Tạ Ý Viễn hất cằm, nói với Ninh Thư: Trên cổ của tôi có phải có một vết bóp không, chính là hắn bóp, uy hiếp tôi tránh xa Tống Hề Hàm một chút, nếu không... Sẽ khiến tôi hồn bay phách tán.
Làm tôi sợ muốn chết. Tạ Ý Viễn mang một biểu cảm sợ đái ra quần.
Ninh Thư lúc này mới chú ý tới dấu vết mờ mờ trên cổ Tạ Ý Viễn, mặc dù bây giờ nhìn có màu nhạt, nhưng sáng mai sẽ thấy rất rõ đấy.
Ninh Thư cầm gạo nếp đặt vào trên cổ rồi xoa bóp, giọng của Tạ Ý Viễn có chút khàn khàn kêu: Đau, đau quá...
Ninh Thư hỏi: Anh là nói quỷ vương tới tìm anh, là từ lúc nào?
Chính là sau khi cô đi không lâu, tôi đang định ngủ, kết quả hắn xuất hiện ở đầu giường của tôi, đôi tay lạnh lẽo bóp cổ tôi, hắn còn uy hiếp tôi, nếu như còn tới gần nữ nhân của hắn, hắn sẽ để cho tôi chết không có chỗ chôn. Tạ Ý Viễn khàn khàn nói.
Lá bùa cô cho tôi hoàn toàn không có tác dụng, cô trả lại 5000 tệ cho tôi đi. Tạ Ý Viễn nhìn như sắp khóc.
Ninh Thư trợn mắt lên, nếu như lá bùa đó có thể đối phó được với Phong Dận, Phong Dận sẽ không được gọi là lão quỷ nghìn năm.
Vì sao hắn không trực tiếp giết chết anh, mà chỉ uy hiếp anh? Ninh Thư hơi nghi ngờ, với năng lực của Phong Dận thì việc giết Tạ Ý Viễn là chuyện vô cùng dễ
/1471
|