Lão đại biết tên học trò trong lòng nghĩ gì, nói ở trong điện thoại rằng: Con trai lão Tạ cũng đã cứu rồi, cầm tiền trở về nhanh đi.
Ninh Thư: Ta muốn diệt quỷ vương, diệt quỷ vương...
Nhưng công ty nhà lão Tạ bây giờ đầy quỷ. Ninh Thư nói: Lão Tạ nói nếu như giải quyết được chuyện này rồi, sẽ không bạc đãi chúng ta.
Có mạng để lấy tiền, không có mạng để tiêu, quỷ vương con không đối phó được đâu, tiền ít một chút không sao cả, đừng có tham gia nữa.
Ninh Thư cũng rất bất đắc dĩ, nói: Sư phụ người bảo trọng thân thể, con rất nhanh sẽ trở về.
Ninh Thư cúp điện thoại, trở lại phòng làm việc, nhìn thấy Phong Dận khoác bộ y phục màu đỏ đứng bên cạnh Tống Hề Hàm.
Không biết có phải vì không có Quỷ Vương đan hay không, cảm thấy hồn thể của Phong Dận đã có không ít biến hóa.
Trước đây hồn thể Phong Dận rất ngưng tụ, giống như là chân nhân vậy, nhưng bây giờ không phải loại cảm giác đó, hơn nữa trên người hắn toát ra một ít hắc khí.
Hắn của trước đây sẽ không như vậy, sát khí đều thu vào hay phóng ra rất tự nhiên.
Ngược lại khiến cho Ninh Thư cảm thấy như đang xem video vậy, từ bản full HD chốc cái biến thành bản HD, cả người hắn có một loại cảm giác sương mù.
Bộ quần áo trên người cũng không đỏ tươi gai mắt nữa rồi.
Xem ra mất đi Quỷ Vương đan, ảnh hưởng rất lớn với Phong Dận.
Vì cứu Tống Hề Hàm, mà hi sinh cả Quỷ Vương đan của mình, Ninh Thư lau nước mắt, cảm động đến phát khóc rồi, đúng là tình yêu đích thực.
Về sau có thể cùng nhau sống mãi, muôn đời ở bên nhau.
Chỉ là không biết trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy đối với một người, có bị chán ghét không nhỉ, ai có thể bảo đảm mình vẫn còn yêu, sự nhiệt tình không biến mất, không biết mệt mỏi mà tiếp tục yêu.
Nếu không cái kì hạn khó chịu sau bảy năm rồi sẽ đến thôi.
Vành tai và tóc mai của Phong Dận và Tống Hề Hàm chạm vào nhau, bắt nạt người khác không nhìn thấy, không biết xấu hổ mà thân thiết như vậy.
Ninh Thư yên lặng uống một ngụm nước, bên cạnh là một đôi quỷ đang ân ân ái ái, cô còn phải giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
Phong Dận hôn mái tóc của Tống Hề Hàm, sau đó vươn tay tóm lấy con quỷ trốn ở góc phòng, xóa ý thức của hắn đi, trực tiếp hóa thành một sức mạnh linh hồn bị Phong Dận hấp thụ.
Ninh Thư thấy một màn như vậy, trong lòng có một loại cảm giác không được tốt cho lắm, bây giờ Phong Dận đã không có Quỷ Vương đan, nhưng hắn vẫn như bị hack vậy, vẫn hấp thu sức mạnh linh hồn của người khác, sớm muộn gì cũng trở lại thời kì đỉnh cao.
Đến lúc đó còn phải đánh nữa.
Phong Dận muốn hủy diệt tất cả quỷ trong tòa nhà này, dám nhìn ngó Quỷ Vương đan ở thân thể Tống Hề Hàm, phải bị thô bạo tiêu diệt.
Những quỷ này đều là khởi nguồn năng lượng của Phong Dận.
Ninh Thư mím môi, chuyện này ngày càng phức tạp rồi, mặc dù bây giờ có quỷ tìm đến cướp Quỷ Vương đan trong cơ thể Tống Hề Hàm, nhưng làm sao có thể nếm được đồ đã thuộc về Phong Dận cơ chứ, Phong Dận hấp thu năng lượng những linh hồn này, nhất định sức mạnh sẽ lên cực đại.
Hiện tại những con quỷ có chút thực lực, hoặc là cô hồn dã quỷ, chính là món ăn của Phong Dận.
Đau lòng quá.
Nhất định phải ra tay trước, nhưng phải ra tay kiểu gì đây?
Ninh Thư bụp bụp gõ bàn phím, trong lòng rất phiền táo.
E rằng trong kịch bản, Phong Dận chính là dùng phương pháp này để giải quyết vấn đề sát khí vào cơ thể tan thành mây khói của Tống Hề Hàm.
Mãi đến giờ tan việc, Ninh Thư cũng không nghĩ ra đối sách, trước tình hình sức mạnh tăng nhanh, có nhiều mưu kế hơn cũng vô dụng, dốc hết sức phá vỡ.
Không công bằng mà, mình tu luyện võ công thì tiến triển chậm như vậy, người ta thì có yêu quái chủ động đưa lên tận miệng.
Thế giới hiện đại này gây ra cho cô áp chế quá lớn, nhất định phải nâng cao điểm vũ lực của mình, có lẽ là điểm vũ lực vẫn còn quá thấp, đợi sau này nó tăng thêm mấy vạn nữa, cũng không tin còn có áp chế lớn như vậy.
Tan việc, Tống Hề Hàm thu dọn đồ đạc đi về, Ninh Thư thở dài một hơi, cũng tan việc theo, đợi đến tối công ty không còn ai thì trở lại vậy.
Ninh Thư ra khỏi công ty, liền thấy tên Tạ Ý Viễn vốn nên nằm ở nhà dưỡng thương xuất hiện, đang đối mặt nói chuyện với Tống Hề Hàm.
Biểu cảm của Tống Hề Hàm vô cùng thiếu kiên nhẫn, nhưng Tạ Ý Viễn nhìn có vẻ rất vui.
Ninh Thư bôi nước mắt trâu lên trên mí mắt, nhìn thấy cả người Phong Dận bên cạnh Tống Hề Hàm tỏa ra hắc khí, con mắt đỏ đậm, đang cười như không cười nhìn Tạ Ý Viễn.
Mà Tạ Ý Viễn lại không hề phát hiện, lại muốn đưa tay ra cầm tay Tống Hề Hàm, muốn nhân cơ hội này sàm sỡ chút.
Ninh Thư: →_→
Đúng là chán sống rồi mà, đúng là sinh mệnh không ngừng tìm đường chết mà.
Cô cũng không muốn hao tâm tổn sức cứu hắn một lần nữa làm gì, thêm một lần nữa, không cần cứu, trực tiếp chơi cho xong luôn đi.
Ninh Thư lớn tiếng gọi Tạ Ý Viễn: Tạ Ý Viễn.
Tạ Ý Viễn lập tức thu tay về, xoay đầu lại nhìn Ninh Thư chằm chằm.
Ngay cả Tống Hề Hàm cũng xoay đầu lại nhìn Ninh Thư, trên mặt có chút nghi hoặc, đang suy đoán mối quan hệ giữa Ninh Thư và Tạ Ý Viễn.
Một tay Ninh Thư lau nước mắt trâu đi, đi tới lôi cổ áo Tạ Ý Viễn đi.
Cô làm cái gì vậy, này. Tạ Ý Viễn dùng sức giãy giụa: Cô buông tay ra.
Ngón tay Ninh Thư dính nước mắt trâu bôi một ít lên trên mí mắt của Tạ Ý Viễn, tiến đến bên tai hắn lạnh lùng nói: Anh không phải muốn gặp quỷ sao, tôi để anh gặp hắn nha.
Ninh Thư nói xong dán một lá bùa trên lưng Tạ Ý Viễn.
Tôi đang nói nói chuyện với người ta mà... Giọng nói của Tạ Ý Viễn quả nhiên dừng lại, trợn to mắt nhìn Tống Hề Hàm... Còn có nam nhân mặc đồ đỏ bên cạnh cô ta nữa.
Nhìn thấy trên người hai người họ tỏa ra quỷ khí u tịch, Tạ Ý Viễn bị dọa đến im bặt, miệng đóng đóng mở mở, dĩ nhiên không nói được câu nào, toàn thân mềm nhũn ra bị Ninh Thư lôi đi.
Ban ngày gặp quỷ!
Đến khi đi được một đoạn đường dài rồi, nhìn không thấy Tống Hề Hàm và Phong Dận nữa, Ninh Thư mới buông Tạ Ý Viễn ra, Tạ Ý Viễn nằm trên mặt đất giống như lợn chết vậy.
Ninh Thư dùng chân đạp hắn: Có thể đứng lên không, phía sau anh...
A... Tạ Ý Viễn sợ đến mức thét lên một tiếng, âm thanh chói tai, vội vã đứng lên, nhảy đến bên người Ninh Thư, tứ chi quấn lấy người Ninh Thư: Có quỷ!!!
Ninh Thư nghiêng đầu, móc móc lỗ tai của mình, cảm giác lỗ tai bị tiếng thét chói tai của Tạ Ý Viễn làm cho điếc rồi.
Xuống đi. Dù gì mình cũng là con gái, cũng không trụ được một người đàn ông to như Tạ Ý Viễn.
Nhìn bộ dạng kinh sợ của hắn kìa, trước đó không phải còn không tin à?
Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thực, sợ đến vậy cơ đấy.
Tạ Ý Viễn nhảy từ trên người Ninh Thư xuống, nói với Ninh Thư: Tôi sợ đến mức chân run cả rồi, dìu tôi một tí đi.
Phía sau anh có một con quỷ đang đuổi theo anh, chắc là chết vì xảy ra tai nạn xe cộ, một tay còn cầm cánh tay của mình nữa. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
A!!!!! Tạ Ý Viễn chạy đi như điên, chân cũng không run nữa.
Đợi đến khi về tới biệt thự, Tạ Ý Viễn đã trở thành một con chó bỏ đi rồi, nằm trên ghế sofa không nhúc nhích, khiến cho Tạ Vĩ Minh rõ ràng cảm thấy con trai mình đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Vĩ Minh hỏi Ninh Thư: Nó bị làm sao vậy.
Ai bảo háo sắc cơ. Ninh Thư liếc mắt nhìn hắn: Đã nói rồi, người ta là hoa đã có chủ, không nên đụng vào mà.
Tạ Ý Viễn lau mồ hôi, cảm thấy cuộc sống này nhàm chán không còn gì đáng để lưu luyến cả hỏi Ninh Thư: Hai người đó là thứ gì vậy?
Ninh Thư: Ta muốn diệt quỷ vương, diệt quỷ vương...
Nhưng công ty nhà lão Tạ bây giờ đầy quỷ. Ninh Thư nói: Lão Tạ nói nếu như giải quyết được chuyện này rồi, sẽ không bạc đãi chúng ta.
Có mạng để lấy tiền, không có mạng để tiêu, quỷ vương con không đối phó được đâu, tiền ít một chút không sao cả, đừng có tham gia nữa.
Ninh Thư cũng rất bất đắc dĩ, nói: Sư phụ người bảo trọng thân thể, con rất nhanh sẽ trở về.
Ninh Thư cúp điện thoại, trở lại phòng làm việc, nhìn thấy Phong Dận khoác bộ y phục màu đỏ đứng bên cạnh Tống Hề Hàm.
Không biết có phải vì không có Quỷ Vương đan hay không, cảm thấy hồn thể của Phong Dận đã có không ít biến hóa.
Trước đây hồn thể Phong Dận rất ngưng tụ, giống như là chân nhân vậy, nhưng bây giờ không phải loại cảm giác đó, hơn nữa trên người hắn toát ra một ít hắc khí.
Hắn của trước đây sẽ không như vậy, sát khí đều thu vào hay phóng ra rất tự nhiên.
Ngược lại khiến cho Ninh Thư cảm thấy như đang xem video vậy, từ bản full HD chốc cái biến thành bản HD, cả người hắn có một loại cảm giác sương mù.
Bộ quần áo trên người cũng không đỏ tươi gai mắt nữa rồi.
Xem ra mất đi Quỷ Vương đan, ảnh hưởng rất lớn với Phong Dận.
Vì cứu Tống Hề Hàm, mà hi sinh cả Quỷ Vương đan của mình, Ninh Thư lau nước mắt, cảm động đến phát khóc rồi, đúng là tình yêu đích thực.
Về sau có thể cùng nhau sống mãi, muôn đời ở bên nhau.
Chỉ là không biết trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy đối với một người, có bị chán ghét không nhỉ, ai có thể bảo đảm mình vẫn còn yêu, sự nhiệt tình không biến mất, không biết mệt mỏi mà tiếp tục yêu.
Nếu không cái kì hạn khó chịu sau bảy năm rồi sẽ đến thôi.
Vành tai và tóc mai của Phong Dận và Tống Hề Hàm chạm vào nhau, bắt nạt người khác không nhìn thấy, không biết xấu hổ mà thân thiết như vậy.
Ninh Thư yên lặng uống một ngụm nước, bên cạnh là một đôi quỷ đang ân ân ái ái, cô còn phải giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
Phong Dận hôn mái tóc của Tống Hề Hàm, sau đó vươn tay tóm lấy con quỷ trốn ở góc phòng, xóa ý thức của hắn đi, trực tiếp hóa thành một sức mạnh linh hồn bị Phong Dận hấp thụ.
Ninh Thư thấy một màn như vậy, trong lòng có một loại cảm giác không được tốt cho lắm, bây giờ Phong Dận đã không có Quỷ Vương đan, nhưng hắn vẫn như bị hack vậy, vẫn hấp thu sức mạnh linh hồn của người khác, sớm muộn gì cũng trở lại thời kì đỉnh cao.
Đến lúc đó còn phải đánh nữa.
Phong Dận muốn hủy diệt tất cả quỷ trong tòa nhà này, dám nhìn ngó Quỷ Vương đan ở thân thể Tống Hề Hàm, phải bị thô bạo tiêu diệt.
Những quỷ này đều là khởi nguồn năng lượng của Phong Dận.
Ninh Thư mím môi, chuyện này ngày càng phức tạp rồi, mặc dù bây giờ có quỷ tìm đến cướp Quỷ Vương đan trong cơ thể Tống Hề Hàm, nhưng làm sao có thể nếm được đồ đã thuộc về Phong Dận cơ chứ, Phong Dận hấp thu năng lượng những linh hồn này, nhất định sức mạnh sẽ lên cực đại.
Hiện tại những con quỷ có chút thực lực, hoặc là cô hồn dã quỷ, chính là món ăn của Phong Dận.
Đau lòng quá.
Nhất định phải ra tay trước, nhưng phải ra tay kiểu gì đây?
Ninh Thư bụp bụp gõ bàn phím, trong lòng rất phiền táo.
E rằng trong kịch bản, Phong Dận chính là dùng phương pháp này để giải quyết vấn đề sát khí vào cơ thể tan thành mây khói của Tống Hề Hàm.
Mãi đến giờ tan việc, Ninh Thư cũng không nghĩ ra đối sách, trước tình hình sức mạnh tăng nhanh, có nhiều mưu kế hơn cũng vô dụng, dốc hết sức phá vỡ.
Không công bằng mà, mình tu luyện võ công thì tiến triển chậm như vậy, người ta thì có yêu quái chủ động đưa lên tận miệng.
Thế giới hiện đại này gây ra cho cô áp chế quá lớn, nhất định phải nâng cao điểm vũ lực của mình, có lẽ là điểm vũ lực vẫn còn quá thấp, đợi sau này nó tăng thêm mấy vạn nữa, cũng không tin còn có áp chế lớn như vậy.
Tan việc, Tống Hề Hàm thu dọn đồ đạc đi về, Ninh Thư thở dài một hơi, cũng tan việc theo, đợi đến tối công ty không còn ai thì trở lại vậy.
Ninh Thư ra khỏi công ty, liền thấy tên Tạ Ý Viễn vốn nên nằm ở nhà dưỡng thương xuất hiện, đang đối mặt nói chuyện với Tống Hề Hàm.
Biểu cảm của Tống Hề Hàm vô cùng thiếu kiên nhẫn, nhưng Tạ Ý Viễn nhìn có vẻ rất vui.
Ninh Thư bôi nước mắt trâu lên trên mí mắt, nhìn thấy cả người Phong Dận bên cạnh Tống Hề Hàm tỏa ra hắc khí, con mắt đỏ đậm, đang cười như không cười nhìn Tạ Ý Viễn.
Mà Tạ Ý Viễn lại không hề phát hiện, lại muốn đưa tay ra cầm tay Tống Hề Hàm, muốn nhân cơ hội này sàm sỡ chút.
Ninh Thư: →_→
Đúng là chán sống rồi mà, đúng là sinh mệnh không ngừng tìm đường chết mà.
Cô cũng không muốn hao tâm tổn sức cứu hắn một lần nữa làm gì, thêm một lần nữa, không cần cứu, trực tiếp chơi cho xong luôn đi.
Ninh Thư lớn tiếng gọi Tạ Ý Viễn: Tạ Ý Viễn.
Tạ Ý Viễn lập tức thu tay về, xoay đầu lại nhìn Ninh Thư chằm chằm.
Ngay cả Tống Hề Hàm cũng xoay đầu lại nhìn Ninh Thư, trên mặt có chút nghi hoặc, đang suy đoán mối quan hệ giữa Ninh Thư và Tạ Ý Viễn.
Một tay Ninh Thư lau nước mắt trâu đi, đi tới lôi cổ áo Tạ Ý Viễn đi.
Cô làm cái gì vậy, này. Tạ Ý Viễn dùng sức giãy giụa: Cô buông tay ra.
Ngón tay Ninh Thư dính nước mắt trâu bôi một ít lên trên mí mắt của Tạ Ý Viễn, tiến đến bên tai hắn lạnh lùng nói: Anh không phải muốn gặp quỷ sao, tôi để anh gặp hắn nha.
Ninh Thư nói xong dán một lá bùa trên lưng Tạ Ý Viễn.
Tôi đang nói nói chuyện với người ta mà... Giọng nói của Tạ Ý Viễn quả nhiên dừng lại, trợn to mắt nhìn Tống Hề Hàm... Còn có nam nhân mặc đồ đỏ bên cạnh cô ta nữa.
Nhìn thấy trên người hai người họ tỏa ra quỷ khí u tịch, Tạ Ý Viễn bị dọa đến im bặt, miệng đóng đóng mở mở, dĩ nhiên không nói được câu nào, toàn thân mềm nhũn ra bị Ninh Thư lôi đi.
Ban ngày gặp quỷ!
Đến khi đi được một đoạn đường dài rồi, nhìn không thấy Tống Hề Hàm và Phong Dận nữa, Ninh Thư mới buông Tạ Ý Viễn ra, Tạ Ý Viễn nằm trên mặt đất giống như lợn chết vậy.
Ninh Thư dùng chân đạp hắn: Có thể đứng lên không, phía sau anh...
A... Tạ Ý Viễn sợ đến mức thét lên một tiếng, âm thanh chói tai, vội vã đứng lên, nhảy đến bên người Ninh Thư, tứ chi quấn lấy người Ninh Thư: Có quỷ!!!
Ninh Thư nghiêng đầu, móc móc lỗ tai của mình, cảm giác lỗ tai bị tiếng thét chói tai của Tạ Ý Viễn làm cho điếc rồi.
Xuống đi. Dù gì mình cũng là con gái, cũng không trụ được một người đàn ông to như Tạ Ý Viễn.
Nhìn bộ dạng kinh sợ của hắn kìa, trước đó không phải còn không tin à?
Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thực, sợ đến vậy cơ đấy.
Tạ Ý Viễn nhảy từ trên người Ninh Thư xuống, nói với Ninh Thư: Tôi sợ đến mức chân run cả rồi, dìu tôi một tí đi.
Phía sau anh có một con quỷ đang đuổi theo anh, chắc là chết vì xảy ra tai nạn xe cộ, một tay còn cầm cánh tay của mình nữa. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
A!!!!! Tạ Ý Viễn chạy đi như điên, chân cũng không run nữa.
Đợi đến khi về tới biệt thự, Tạ Ý Viễn đã trở thành một con chó bỏ đi rồi, nằm trên ghế sofa không nhúc nhích, khiến cho Tạ Vĩ Minh rõ ràng cảm thấy con trai mình đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Vĩ Minh hỏi Ninh Thư: Nó bị làm sao vậy.
Ai bảo háo sắc cơ. Ninh Thư liếc mắt nhìn hắn: Đã nói rồi, người ta là hoa đã có chủ, không nên đụng vào mà.
Tạ Ý Viễn lau mồ hôi, cảm thấy cuộc sống này nhàm chán không còn gì đáng để lưu luyến cả hỏi Ninh Thư: Hai người đó là thứ gì vậy?
/1471
|