Ngày hôm sau, Ninh Thứ vác hành lý lỉnh kỉnh tới gặp lão đại, trong túi vải đều là những đạo cụ đuổi quỷ, kiếm gỗ đào, bùa chú, bút chu sa, đủ các thứ nhét đầy chặt cả túi.
Vào tới đại điện cô thấy lão đại đang dâng hương trước tượng Tam Thanh.
Ninh Thư cũng thắp một nén hương, lão đại xoay đầu lại nhìn Ninh Thư cười híp mắt nói: Đại nha đầu, chuyến này phải cẩn thận một chút.
Ninh Thư đáp: Con biết rồi, sư phụ người cũng bảo trọng.
Lão đại tặng la bàn cho Ninh Thư, nói: Đây là pháp khí tổ sư gia truyền lại, phái Mao Sơn của chúng ta chỉ còn lại một pháp khí này thôi.
Ninh Thư vội vã xua tay nói: Sư phụ, không cần cho con cái la bàn này, đây lại còn là thứ mà tổ sư gia đã từng dùng nữa chứ.
Chiếc la bàn rất nặng, mang một cảm giác rất thần bí, liếc mắt một cái đã biết là thứ có bề dày lịch sử, nhỡ cô làm hỏng thì sao?
Trong kịch bản, Đào Cầm chính là nhờ có chiếc la bàn này, linh hồn náu vào chiếc la bàn nên mới không bị Phong Dận nuốt mất hồn.
Nếu không thì ngay cả cơ hội dâng linh hồn lên để nghịch tập cũng không còn.
Nhờ vào sức mạnh của la bàn để giữ được linh hồn của mình.
Lão đại cứ một mực dúi chiếc la bàn vào tay Ninh Thư: Thôi nào, bảo con cầm thì con cứ cầm lấy. Lão sau đó lại nhét vào túi vải của Ninh Thư.
Ninh Thư nhận lấy, mở ra liền thấy bên trong đều là bánh bột ngô khô, thấy nhiều bánh như vậy, trong lòng cô liền có cảm giác không mấy tốt lành.
Sư phụ, chuẩn bị cho con nhiều bánh thế này người sẽ hụt tiền mất. Ninh Thư nói.
Không đáng bao nhiêu, con giữ lại mà ăn đường. Lão đại nói.
Ninh Thư: ... Thế con phải đi bộ tới đó sao?
Sư phụ, người không cho con chút tiền tàu xe nào ạ? Ninh Thư mới nghĩ tới phải cuốc bộ tới thành phố...
Thật muốn chết mà.
Lão đại vô cùng dứt khoát nói: Nhà hết tiền rồi, làm cái nghề này của chúng ta đi tới đâu cũng có thể kiếm được tiền.
Nhưng mà cái người bị quỷ nhập kia chờ nổi sao? Ninh Thư hậm hực nói.
Không sao, hắn là chỗ người quen của ta, lúc trước ta cũng cho họ ít bùa chú, có thể chống chọi một thời gian. Lão đại tương kế tựu kế, dù thế nào thì muốn vòi tiền cũng không có nha.
Ninh Thư:...
Ninh Thư quỳ xuống dập đầu mấy cái trước mặt lão đại, nói: Sư phụ bảo trọng.
Đến thành phố thì tìm người quen của vi sư theo địa chỉ này. Lão đại đưa cho Ninh Thư một mảnh giấy, bên trên có viết một địa chỉ.
Ninh Thư nhận lấy mảnh giấy, xoay người rời khỏi đại điện, cô còn ngoái đầu lại nhìn lão đại ở trong đại điện một cái, trong lòng có chút bồi hồi, không biết mình còn có thể trở lại nơi này không.
Chính thức bước vào hành trình của số phận.
Sư tỷ, chờ một chút. Ninh Thư vừa mới ra khỏi đạo quán liền nghe thấy tiếng của Đào Sinh, ngoảnh đầu nhìn lại đúng là Đào Sinh thật.
Đào Sinh chạy tới trước mặt Ninh Thư, đưa cho cô một túi hoa quả, nói: Trên đường nếu khát thì ăn.
Ninh Thư cười híp mắt nhận lấy: Cảm ơn sư đệ.
Ninh Thư túi lớn túi nhỏ ra đi.
Trong lòng Ninh Thư vô cùng buồn bực, lẽ nào cô phải cuốc bộ tới thành phố H hay sao!
Cuốc bộ trên con đường bụi bay mù mịt, khó khăn lắm mới lên tới huyện. Ninh Thư quyết định tìm một phi vụ làm ăn để kiếm tiền đi xe.
Ông anh này, tôi thấy ấn đường của anh chuyển thành màu đen rồi, sắp tới...
Đồ thần kinh, cô chưa uống thuốc hả...
Ninh Thư:...
Cô em này, tôi thấy ấn đường cô chuyển thành màu đen rồi, sắc mặt cũng rất u ám...
Mày nói ai là cô em hả, mày còn nói thêm một câu cô em ...
Ninh Thư:...
Thời buổi bây giờ làm ăn cũng khó quá ta.
Cuối cùng Ninh Thư cũng tìm được một phi vụ làm ăn, một đứa bé hay khóc đêm, đứa bé hơn năm tháng cứ tới ban đêm là khóc ròng rã suốt đêm, khóc tới nẫu hết ruột gan.
Đây chính là bị lạc mất hồn.
Ninh Thư cắm chiếc đũa vào bát nước đầy rồi bảo người thân của đứa bé gọi tên nó, ngoài ra còn men theo ven đường xung quanh nhà gọi tên đứa bé.
Sau một hồi bận rộn, Ninh Thư ở lại nhà gia chủ đánh chén một bữa no nê, sau đó gia chủ còn tặng cô một chút tiền.
Ninh Thư dùng số tiền này bắt xe khách đường dài tới thành phố H.
Thành phố H là một thành phố lớn, những tòa cao ốc san sát như cây trong rừng. Ninh Thư vừa xuống xe liền nhận ra bộ quần áo mình đang mặc trên người hoàn toàn không ăn nhập với nơi này.
Vừa nhìn là biết nhà quê mới lên thành phố, song Ninh Thư cũng không bận tâm, lấy địa chỉ ra, mạnh dạn bắt một chiếc taxi bảo lái xe chở mình tới địa chỉ ghi trong tờ giấy.
Địa chỉ ghi trong giấy là một khu nhà giàu, Ninh Thư bị bảo vệ chặn lại, không cho vào, mà Ninh Thư cũng không còn tiền để trả tiền taxi.
Nhục như chóa.
Ninh Thư bèn nói với bảo vệ: Chào anh, tôi tới tìm Tạ Vĩ Minh tiên sinh, phiền anh vào báo một tiếng, cứ nói tôi là đồ đệ của Đào Thành.
Bảo vệ quan sát Ninh Thư, đánh giá cô một lượt từ đầu tới chân, ăn mặc quê mùa, khoác túi vải, giày dưới chân còn dính đầy bùn đất, nhìn thế nào cũng không giống người có quan hệ với người sống trong khu nhà giàu này.
Ninh Thư tất nhiên nhận ra sự dò xét và khinh thường trong ánh mắt của bảo vệ, bèn nói: Tôi tới có việc giúp Tạ tiên sinh, nếu làm lỡ mất việc của Tạ tiên sinh, công việc này của anh chắc cũng không giữ nổi, cứ gọi một cuộc điện thoại hỏi một câu cũng không mất gì.
Bảo an chậm rì rì bấm điện thoại.
Ninh Thư nhẫn nại chờ, lại nói với lái xe: Anh chờ thêm một xíu nữa, rất nhanh thôi sẽ có người xuống trả tiền cho anh.
Lái xe nguýt cô một cái, cũng chỉ có thể đợi thôi chứ biết làm gì.
Bảo vệ gọi điện thoại chưa được bao lâu thì một người đàn ông trung niên xuất hiện, giữa hai hàng hông mày của ông ta tràn đầy phiền muộn và lo âu.
Ấn đường nhíu chặt.
Ông ta còn chưa tới gần, Ninh Thư đã cảm nhận được trên người ông có một chút âm khí, khiến cả người ông toát ra vẻ u ám, không có tinh thần.
Sư phụ của cô không tới à? Tạ Vĩ Minh thấy chỉ có một mình Ninh Thư trên mặt liền hơi thất vọng, lại nhìn thấy cô còn khá trẻ, lại còn để mái ngố quê một cục chứng tỏ tuổi còn khá nhỏ, thế là càng thất vọng hơn.
Ninh Thư nói: Tạ tiên sinh, ông giúp tôi trả tiền taxi đã, tôi không có tiền.
Tạ Vĩ Minh trả tiền cho lái xe taxi, nói với bảo vệ: Sau này khỏi cần chặn cô ấy lại.
Tạ Vĩ Minh dẫn Ninh Thư tới biệt thự, vừa vào tới phòng khách cô liền cảm thấy bên trong ngôi biệt thự tràn ngập một luồng khí âm tà.
Ninh Thư rút ra một lá bùa đưa cho Tạ Vĩ Minh: Lá bùa này ông phải luôn mang theo bên người.
Tạ Vĩ Minh nói một câu cảm ơn rồi gập lá bùa lại nhét vào túi áo.
Không biết có phải là do tâm lý hay không mà Tạ Vĩ Minh cảm thấy đầu óc tỉnh táo hẳn, trong người cũng không còn mệt mỏi như trước nữa.
Tiểu tiên sư, trước tiên tới xem cho con trai tôi đã. Tạ Vĩ Minh có chút sốt ruột nói với Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu, theo Tạ Vĩ Minh tới phòng của con trai ông, trên cánh cửa phòng dán đầy bùa chú.
Ninh Thư nhíu chặt mày, mỗi loại bùa lại có công dụng khác nhau, dán bừa bãi thế này trái lại càng dễ xảy ra chuyện hơn.
Xé hết những lá bùa trên của phòng đi. Ninh Thư nói.
Tạ Vĩ Minh lập tức xé hết bùa chú, Ninh Thư vừa mở cửa phòng ra liền cảm nhận một luồng khí lạnh ập vào cơ thể mình, da gà da vịt đều nổi hết cả lên, trong phòng tràn ngập một thứ mùi quái dị.
Căn phòng tối om om, cửa sổ cũng không mở, ánh sáng đều bị rèm cửa sổ che khuất.
Ninh Thư phải mất một lúc lâu mới thích ứng được sự âm u này, cô quan sát căn phòng một lượt, trên tường, trên các vật dụng trong phòng, trên giường, phàm là những nơi có thể dán thì đều được dán bùa lên.
Một người đàn ông còn trẻ tuổi bị trói trên giường, mặt anh ta trắng bệch, môi thâm tím, giữa hai chân mày còn dày đặc khí đen.
Sinh khí trên người anh ta đều bị tử khí áp trụ, cô tới chậm thêm chút nữa e là thực sự không cứu nổi nữa.
Vào tới đại điện cô thấy lão đại đang dâng hương trước tượng Tam Thanh.
Ninh Thư cũng thắp một nén hương, lão đại xoay đầu lại nhìn Ninh Thư cười híp mắt nói: Đại nha đầu, chuyến này phải cẩn thận một chút.
Ninh Thư đáp: Con biết rồi, sư phụ người cũng bảo trọng.
Lão đại tặng la bàn cho Ninh Thư, nói: Đây là pháp khí tổ sư gia truyền lại, phái Mao Sơn của chúng ta chỉ còn lại một pháp khí này thôi.
Ninh Thư vội vã xua tay nói: Sư phụ, không cần cho con cái la bàn này, đây lại còn là thứ mà tổ sư gia đã từng dùng nữa chứ.
Chiếc la bàn rất nặng, mang một cảm giác rất thần bí, liếc mắt một cái đã biết là thứ có bề dày lịch sử, nhỡ cô làm hỏng thì sao?
Trong kịch bản, Đào Cầm chính là nhờ có chiếc la bàn này, linh hồn náu vào chiếc la bàn nên mới không bị Phong Dận nuốt mất hồn.
Nếu không thì ngay cả cơ hội dâng linh hồn lên để nghịch tập cũng không còn.
Nhờ vào sức mạnh của la bàn để giữ được linh hồn của mình.
Lão đại cứ một mực dúi chiếc la bàn vào tay Ninh Thư: Thôi nào, bảo con cầm thì con cứ cầm lấy. Lão sau đó lại nhét vào túi vải của Ninh Thư.
Ninh Thư nhận lấy, mở ra liền thấy bên trong đều là bánh bột ngô khô, thấy nhiều bánh như vậy, trong lòng cô liền có cảm giác không mấy tốt lành.
Sư phụ, chuẩn bị cho con nhiều bánh thế này người sẽ hụt tiền mất. Ninh Thư nói.
Không đáng bao nhiêu, con giữ lại mà ăn đường. Lão đại nói.
Ninh Thư: ... Thế con phải đi bộ tới đó sao?
Sư phụ, người không cho con chút tiền tàu xe nào ạ? Ninh Thư mới nghĩ tới phải cuốc bộ tới thành phố...
Thật muốn chết mà.
Lão đại vô cùng dứt khoát nói: Nhà hết tiền rồi, làm cái nghề này của chúng ta đi tới đâu cũng có thể kiếm được tiền.
Nhưng mà cái người bị quỷ nhập kia chờ nổi sao? Ninh Thư hậm hực nói.
Không sao, hắn là chỗ người quen của ta, lúc trước ta cũng cho họ ít bùa chú, có thể chống chọi một thời gian. Lão đại tương kế tựu kế, dù thế nào thì muốn vòi tiền cũng không có nha.
Ninh Thư:...
Ninh Thư quỳ xuống dập đầu mấy cái trước mặt lão đại, nói: Sư phụ bảo trọng.
Đến thành phố thì tìm người quen của vi sư theo địa chỉ này. Lão đại đưa cho Ninh Thư một mảnh giấy, bên trên có viết một địa chỉ.
Ninh Thư nhận lấy mảnh giấy, xoay người rời khỏi đại điện, cô còn ngoái đầu lại nhìn lão đại ở trong đại điện một cái, trong lòng có chút bồi hồi, không biết mình còn có thể trở lại nơi này không.
Chính thức bước vào hành trình của số phận.
Sư tỷ, chờ một chút. Ninh Thư vừa mới ra khỏi đạo quán liền nghe thấy tiếng của Đào Sinh, ngoảnh đầu nhìn lại đúng là Đào Sinh thật.
Đào Sinh chạy tới trước mặt Ninh Thư, đưa cho cô một túi hoa quả, nói: Trên đường nếu khát thì ăn.
Ninh Thư cười híp mắt nhận lấy: Cảm ơn sư đệ.
Ninh Thư túi lớn túi nhỏ ra đi.
Trong lòng Ninh Thư vô cùng buồn bực, lẽ nào cô phải cuốc bộ tới thành phố H hay sao!
Cuốc bộ trên con đường bụi bay mù mịt, khó khăn lắm mới lên tới huyện. Ninh Thư quyết định tìm một phi vụ làm ăn để kiếm tiền đi xe.
Ông anh này, tôi thấy ấn đường của anh chuyển thành màu đen rồi, sắp tới...
Đồ thần kinh, cô chưa uống thuốc hả...
Ninh Thư:...
Cô em này, tôi thấy ấn đường cô chuyển thành màu đen rồi, sắc mặt cũng rất u ám...
Mày nói ai là cô em hả, mày còn nói thêm một câu cô em ...
Ninh Thư:...
Thời buổi bây giờ làm ăn cũng khó quá ta.
Cuối cùng Ninh Thư cũng tìm được một phi vụ làm ăn, một đứa bé hay khóc đêm, đứa bé hơn năm tháng cứ tới ban đêm là khóc ròng rã suốt đêm, khóc tới nẫu hết ruột gan.
Đây chính là bị lạc mất hồn.
Ninh Thư cắm chiếc đũa vào bát nước đầy rồi bảo người thân của đứa bé gọi tên nó, ngoài ra còn men theo ven đường xung quanh nhà gọi tên đứa bé.
Sau một hồi bận rộn, Ninh Thư ở lại nhà gia chủ đánh chén một bữa no nê, sau đó gia chủ còn tặng cô một chút tiền.
Ninh Thư dùng số tiền này bắt xe khách đường dài tới thành phố H.
Thành phố H là một thành phố lớn, những tòa cao ốc san sát như cây trong rừng. Ninh Thư vừa xuống xe liền nhận ra bộ quần áo mình đang mặc trên người hoàn toàn không ăn nhập với nơi này.
Vừa nhìn là biết nhà quê mới lên thành phố, song Ninh Thư cũng không bận tâm, lấy địa chỉ ra, mạnh dạn bắt một chiếc taxi bảo lái xe chở mình tới địa chỉ ghi trong tờ giấy.
Địa chỉ ghi trong giấy là một khu nhà giàu, Ninh Thư bị bảo vệ chặn lại, không cho vào, mà Ninh Thư cũng không còn tiền để trả tiền taxi.
Nhục như chóa.
Ninh Thư bèn nói với bảo vệ: Chào anh, tôi tới tìm Tạ Vĩ Minh tiên sinh, phiền anh vào báo một tiếng, cứ nói tôi là đồ đệ của Đào Thành.
Bảo vệ quan sát Ninh Thư, đánh giá cô một lượt từ đầu tới chân, ăn mặc quê mùa, khoác túi vải, giày dưới chân còn dính đầy bùn đất, nhìn thế nào cũng không giống người có quan hệ với người sống trong khu nhà giàu này.
Ninh Thư tất nhiên nhận ra sự dò xét và khinh thường trong ánh mắt của bảo vệ, bèn nói: Tôi tới có việc giúp Tạ tiên sinh, nếu làm lỡ mất việc của Tạ tiên sinh, công việc này của anh chắc cũng không giữ nổi, cứ gọi một cuộc điện thoại hỏi một câu cũng không mất gì.
Bảo an chậm rì rì bấm điện thoại.
Ninh Thư nhẫn nại chờ, lại nói với lái xe: Anh chờ thêm một xíu nữa, rất nhanh thôi sẽ có người xuống trả tiền cho anh.
Lái xe nguýt cô một cái, cũng chỉ có thể đợi thôi chứ biết làm gì.
Bảo vệ gọi điện thoại chưa được bao lâu thì một người đàn ông trung niên xuất hiện, giữa hai hàng hông mày của ông ta tràn đầy phiền muộn và lo âu.
Ấn đường nhíu chặt.
Ông ta còn chưa tới gần, Ninh Thư đã cảm nhận được trên người ông có một chút âm khí, khiến cả người ông toát ra vẻ u ám, không có tinh thần.
Sư phụ của cô không tới à? Tạ Vĩ Minh thấy chỉ có một mình Ninh Thư trên mặt liền hơi thất vọng, lại nhìn thấy cô còn khá trẻ, lại còn để mái ngố quê một cục chứng tỏ tuổi còn khá nhỏ, thế là càng thất vọng hơn.
Ninh Thư nói: Tạ tiên sinh, ông giúp tôi trả tiền taxi đã, tôi không có tiền.
Tạ Vĩ Minh trả tiền cho lái xe taxi, nói với bảo vệ: Sau này khỏi cần chặn cô ấy lại.
Tạ Vĩ Minh dẫn Ninh Thư tới biệt thự, vừa vào tới phòng khách cô liền cảm thấy bên trong ngôi biệt thự tràn ngập một luồng khí âm tà.
Ninh Thư rút ra một lá bùa đưa cho Tạ Vĩ Minh: Lá bùa này ông phải luôn mang theo bên người.
Tạ Vĩ Minh nói một câu cảm ơn rồi gập lá bùa lại nhét vào túi áo.
Không biết có phải là do tâm lý hay không mà Tạ Vĩ Minh cảm thấy đầu óc tỉnh táo hẳn, trong người cũng không còn mệt mỏi như trước nữa.
Tiểu tiên sư, trước tiên tới xem cho con trai tôi đã. Tạ Vĩ Minh có chút sốt ruột nói với Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu, theo Tạ Vĩ Minh tới phòng của con trai ông, trên cánh cửa phòng dán đầy bùa chú.
Ninh Thư nhíu chặt mày, mỗi loại bùa lại có công dụng khác nhau, dán bừa bãi thế này trái lại càng dễ xảy ra chuyện hơn.
Xé hết những lá bùa trên của phòng đi. Ninh Thư nói.
Tạ Vĩ Minh lập tức xé hết bùa chú, Ninh Thư vừa mở cửa phòng ra liền cảm nhận một luồng khí lạnh ập vào cơ thể mình, da gà da vịt đều nổi hết cả lên, trong phòng tràn ngập một thứ mùi quái dị.
Căn phòng tối om om, cửa sổ cũng không mở, ánh sáng đều bị rèm cửa sổ che khuất.
Ninh Thư phải mất một lúc lâu mới thích ứng được sự âm u này, cô quan sát căn phòng một lượt, trên tường, trên các vật dụng trong phòng, trên giường, phàm là những nơi có thể dán thì đều được dán bùa lên.
Một người đàn ông còn trẻ tuổi bị trói trên giường, mặt anh ta trắng bệch, môi thâm tím, giữa hai chân mày còn dày đặc khí đen.
Sinh khí trên người anh ta đều bị tử khí áp trụ, cô tới chậm thêm chút nữa e là thực sự không cứu nổi nữa.
/1471
|