Ninh Thư đi trộm những mảnh xương người có dụng ý cả, chính là muốn thử xem những bí thuật kia có ích không.
Nhưng mà từ lúc trộm những mảnh xương người này, Ninh Thư đi mãi mà không về tới đạo quán, rõ ràng đạo quán cách đó không xa nhưng đi kiểu gì cũng không về được.
Càng chạy thì xung quanh càng tối, bên cạnh hình như luôn có một luồng âm khí lạnh lẽo, cảm giác như có một người đang phả hơi lạnh vào gáy của mình.
Cả người đều nổi da gà, nói không chừng là có một thứ gì đang bám theo cô, còn liếm mặt cô nữa.
Phía sau kéo tới một tràng huyên náo, nghe trong đó còn có cả tiếng đàn ông trầm thấp, giọng nói vô cùng êm tai, khiến tai người nghe như muốn đóng kén luôn.
Cứ hỏi cô có sợ không, có sợ không.
Ninh Thư: →_→
Quả nhiên thể chất của con gái dễ bị quỷ theo, nhất là nửa đêm nửa hôm tuyệt đối đừng có ra đường.
Ninh Thư bây giờ chính là bị quỷ vây tường rồi, cô dừng bước, tình cảnh này xem ra không thể đi tiếp được rồi, nhỡ đâu trước mặt là ao mương thì có chết đuối cũng chẳng có ai cứu, cũng có thể phía trước là vực thẳm, ngã xuống thì ai cứu mình chứ.
Ninh Thư cảm thấy luồng khí lạnh theo sau gáy mình càng lúc làng nặng nề hơn, còn có từng luồng từng luồng khí lạnh dội vào tai cô.
Mẹ nó, xung quanh cô không phải chỉ có một con quỷ.
Phía sau lại vang lên tiếng nói chuyện, có tiếng đàn ông, còn có cả tiếng phụ nữ, Ninh Thư bỏ ý định trở về đạo quán.
Cơ thể con người có ba đốm lửa, vai, trán, vừa quay đầu đã thổi tắt ngọn lửa trên vai, dương khí trên người càng yếu hơn.
Thực sự là tiểu yêu tinh biết giày vò người khác mà.
Ninh Thư từ trong túi vải lấy ra mấy lá bùa, ngón tay kẹp lá bùa, trong miệng niệm thần chú, lá bùa bốc cháy.
Luồng âm khí lạnh lẽo kia nhanh chóng tiêu tan, tiếng huyên náo cũng hoàn toàn im bặt.
Ninh Thư lấy đèn pin soi về phía trước, thấy mình đang đứng trước mương nước, còn có thứ gì giống như rong bèo đang quấn lấy chân cô.
Một luồng âm khí lạnh lẽo từ cổ chân lan truyền ra mọi ngóc ngách trong cơ thể, Ninh Thư cảm thấy toàn thân như sắp đông cứng rồi, một chút sức lực phản kháng cũng không có.
Thật là, thế này là gặp phải quỷ nước sao?
Ninh Thư điều động kình khí trong thân thể xua tan luồng âm khí đang tràn ngập trong người, mà rong bèo lại đang ra sức cuốn lấy chân hòng kéo cô xuống nước.
Ninh Thư lấy ra một lá bùa dán lên thân rong bèo, rong bèo phát ra tiếng xèo xèo rồi thoát ra khí đen giống như bị kinh hoảng một phen rồi rút về trong mương nước.
Mẹ nó, từ giờ chừa ra đường vào ban đêm nha.
Ninh Thư thẳng tay rút ra mấy lá bùa, lần lượt dán lên lưng, lên trước ngực và hai bên cánh tay, mỗi nơi một lá.
Được lắm, mày có giỏi thì tới đê, không sợ bùa cứ việc nhào vô!
Thế nhưng bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua làm những lá bùa trên người cô bay sạch sẽ, tiếng gió còn gào rít thảm thiết bên tai cô.
Từng luồng âm khí chui vòng trong người Ninh Thư.
Mẹ, hay lắm, được voi lại còn đòi tiên hả mày.
Ninh Thư lườm một cái trắng dã mắt, lấy Linh Hồn châu ra nắm trong tay, âm khí xung quanh ngay lập tức biến mất sạch sẽ.
Con quỷ vẫn luôn thổi hơi vào tai cô cũng bị hút vào trong Linh Hồn châu, trở thành năng lượng cho Linh Hồn châu.
Lần này thế mà lại về tới đạo quán một cách thuận lợi.
Rất hiếm quỷ dám tới gần đạo quán nên Ninh Thư cũng không sợ bị quỷ bám theo nữa.
Ra ngoài một chuyến mà lại gặp đủ thứ chuyện trên đời.
Về tới phòng, NinhThư lấy những mảnh xương trong túi ra bày lên mặt bàn, một vài mảnh đã bị sâu bọ đục rỗng rồi.
Ninh Thư nhìn một loạt cũng không biết mảnh xương nào là của Phong Dận, chỉ còn cách làm phép thử mà thôi.
Ninh Thư quét chu sa lên từng mảnh xương, lại lấy nhựa lá liễu trát lên sau đó yên lặng chờ đợi sự thay đổi.Chẳng bao lâu sau một vài mảnh xương bắt đầu biến thành màu đen, thoát ra khí đen.
Trong số đó còn có một mảnh xương giật giật rồi biến thành trắng tinh như ngọc.
Ninh Thư nhặt mảnh xương lên, có lẽ đây chính là hài cốt của Phong Dận.
Ninh Thư cầm mảnh xương, gõ vào lòng bàn tay liền bật cười. Hiện giờ vật tùy thân của nam chính là một tấm ngọc bội, mà tấm ngọc bội này nam chính trước kia vẫn luôn mang theo bên người, sau hơn một nghìn năm qua tay bao nhiêu người, cuối cùng lại nằm trong tay nữ chính.
Ninh Thư cầm bút chu sa vẽ bùa chú lên mảnh xương, mảnh xương lại nóng lên, Ninh Thư liền vẽ bùa chú kín mít cả mảnh xương.
Sau cùng mảnh xương bắt đầu trở nên rỗng tuếch rồi giòn xốp, Ninh Thư bóp một cái liền nát vụn thành bột, cô hớt chỗ bột cho vào một cái bát.
Ninh Thư cười hả hê, đổ một đống thứ hỗn tạp vào trong chu sa, đảo đều lên thành một thứ mực rồi lấy bút lông chấm thứ mực này cùng với tro cốt khi nãy, vẽ bùa chú lên giấy vàng.
Gậy ông đập lưng ông.
Cứ lấy thứ bùa chú này để đối phó với Phong Dận.
Cách này Ninh Thư học được từ trong cuốn sách cổ Mao Sơn thuật pháp.
Ninh Thư vẽ bùa cả đêm, sáng hôm sau vẫn phải dậy sớm làm bữa sáng cho bọn trẻ.
Ninh Thư cất những lá bùa vào trong túi vải, mãn nguyện vỗ vỗ lên chiếc túi.
Ăn sáng xong, lão đại liền dẫn Ninh Thư đi kiếm ăn.
Thế nhưng lão đều để Ninh Thư ra tay, nếu cô không giải quyết nổi thì lão mới ra tay.
Ninh Thư được mở mang tầm mắt, gặp đủ mọi loại quỷ, quỷ mẹ con thì tà khí cực kì nặng, còn có quỷ nhập vào người rồi thì đủ kiểu tiểu quỷ.
Ngược lại khiến Ninh Thư thành thạo nghiệp vụ bắt quỷ hơn rất nhiều.
Song vẻ mặt của lão đại lại ngày một ưu phiền, nhìn ông nhíu chặt chân mày thế kia nhất định là có tâm sự rồi.
Ninh Thư bèn hỏi: Sư phụ, người vẫn lo nghĩ về chuyện mồ chôn tập thể kia sao?
Đúng vậy. Lão đại vuốt râu nói: Trong lòng ta cứ luôn cảm thấy không yên, trong cái nghề này của chúng ta, cảm nhận được họa phúc là bản năng rồi, nói thế nào thì mồ chôn tập thể này cũng rất kì lạ.
Ninh Thư nhịn không được nói: Không có tà khí là do có ác quỷ đã hút cạn những tà khí và âm khí này rồi.
Đây chính là điều ta lo lắng, tới giờ thứ này vẫn chưa xuất hiện, có thể hấp thụ hết tà khí của mồ chôn vạn người này nhất định phải là một thứ gì đó rất lợi hại. Lão đại lại thở dài một hơi.
Ta sống tới từng này tuổi có chết cũng không tiếc gì nữa, chỉ là các con vẫn còn là một đám trẻ thơ dại.
Thôi bỏ đi, là phúc thì không phải họa, mà nếu là họa thì không tránh được, qua một thời gian nữa con hãy đi rèn luyện. Lão đại lại nói: Dẫn Đào Sinh theo cùng.
Ninh Thư: →_→
Dẫn theo Đào Sinh mà làm gì, cô là đi đối phó với quỷ vương đấy, Đào Sinh tuy có chút bản lĩnh nhưng quỷ vương chỉ cần búng một ngón tay thì hắn chết không kịp ngáp luôn chứ tưởng.
Sư phụ, con không muốn dẫn theo Đào Sinh, cứ để nó theo sư phụ một thời gian nữa rồi tính tiếp. Ninh Thư từ chối.
Lão đại liếc mắt nói: Được đứa nào hay đứa đấy, dù thế nào cũng phải tiếp tục truyền bá Mao Sơn thuật.
Không nên, con thấy đoạn đường phía trước không bằng phẳng cho lắm, ngộ nhỡ con không chú ý tới sư đệ để xảy ra chuyện thì sao? Ninh Thư nói: Lần trước chẳng phải là người gieo cho con một quẻ nói con xuống núi rèn luyện sẽ gặp nguy hiểm còn gì?
Sư phụ, con cũng thử gieo cho mình một quẻ, quẻ vô cùng xấu. Ninh Thư nói tiếp: Nếu để sư đệ đi theo con sẽ càng nguy hiểm hơn.
Được rồi, chỉ cần con vui vẻ là được. Lão đại liếc mắt nói.
Có một phi vụ làm ăn này, con đi xem thế nào. Vẫn là khách cũ của vi sư, con trai hắn bị quỷ nhập vào người, bây giờ công ty lại xuất hiện nhiều chuyện lạ, nhân viên công ty liên tiếp gặp chuyện, hắn năm lần bảy lượt mời ta tới xem giúp. Lão đại nói với Ninh Thư: Đến lúc đó nhớ khống thêm chút tiền, lâu lắm rồi không được ăn thịt.
Ninh Thư: ... Chẳng phải hôm qua mới ăn thịt sao?
Đâu ra? Lão đại u buồn ngước lên trời, bảy ra một tư thế thần tiên trách trời thương dân vô cùng lồi lõm.
Ninh Thư xoay người bỏ đi thu dọn hành lý của mình.
Nhưng mà từ lúc trộm những mảnh xương người này, Ninh Thư đi mãi mà không về tới đạo quán, rõ ràng đạo quán cách đó không xa nhưng đi kiểu gì cũng không về được.
Càng chạy thì xung quanh càng tối, bên cạnh hình như luôn có một luồng âm khí lạnh lẽo, cảm giác như có một người đang phả hơi lạnh vào gáy của mình.
Cả người đều nổi da gà, nói không chừng là có một thứ gì đang bám theo cô, còn liếm mặt cô nữa.
Phía sau kéo tới một tràng huyên náo, nghe trong đó còn có cả tiếng đàn ông trầm thấp, giọng nói vô cùng êm tai, khiến tai người nghe như muốn đóng kén luôn.
Cứ hỏi cô có sợ không, có sợ không.
Ninh Thư: →_→
Quả nhiên thể chất của con gái dễ bị quỷ theo, nhất là nửa đêm nửa hôm tuyệt đối đừng có ra đường.
Ninh Thư bây giờ chính là bị quỷ vây tường rồi, cô dừng bước, tình cảnh này xem ra không thể đi tiếp được rồi, nhỡ đâu trước mặt là ao mương thì có chết đuối cũng chẳng có ai cứu, cũng có thể phía trước là vực thẳm, ngã xuống thì ai cứu mình chứ.
Ninh Thư cảm thấy luồng khí lạnh theo sau gáy mình càng lúc làng nặng nề hơn, còn có từng luồng từng luồng khí lạnh dội vào tai cô.
Mẹ nó, xung quanh cô không phải chỉ có một con quỷ.
Phía sau lại vang lên tiếng nói chuyện, có tiếng đàn ông, còn có cả tiếng phụ nữ, Ninh Thư bỏ ý định trở về đạo quán.
Cơ thể con người có ba đốm lửa, vai, trán, vừa quay đầu đã thổi tắt ngọn lửa trên vai, dương khí trên người càng yếu hơn.
Thực sự là tiểu yêu tinh biết giày vò người khác mà.
Ninh Thư từ trong túi vải lấy ra mấy lá bùa, ngón tay kẹp lá bùa, trong miệng niệm thần chú, lá bùa bốc cháy.
Luồng âm khí lạnh lẽo kia nhanh chóng tiêu tan, tiếng huyên náo cũng hoàn toàn im bặt.
Ninh Thư lấy đèn pin soi về phía trước, thấy mình đang đứng trước mương nước, còn có thứ gì giống như rong bèo đang quấn lấy chân cô.
Một luồng âm khí lạnh lẽo từ cổ chân lan truyền ra mọi ngóc ngách trong cơ thể, Ninh Thư cảm thấy toàn thân như sắp đông cứng rồi, một chút sức lực phản kháng cũng không có.
Thật là, thế này là gặp phải quỷ nước sao?
Ninh Thư điều động kình khí trong thân thể xua tan luồng âm khí đang tràn ngập trong người, mà rong bèo lại đang ra sức cuốn lấy chân hòng kéo cô xuống nước.
Ninh Thư lấy ra một lá bùa dán lên thân rong bèo, rong bèo phát ra tiếng xèo xèo rồi thoát ra khí đen giống như bị kinh hoảng một phen rồi rút về trong mương nước.
Mẹ nó, từ giờ chừa ra đường vào ban đêm nha.
Ninh Thư thẳng tay rút ra mấy lá bùa, lần lượt dán lên lưng, lên trước ngực và hai bên cánh tay, mỗi nơi một lá.
Được lắm, mày có giỏi thì tới đê, không sợ bùa cứ việc nhào vô!
Thế nhưng bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua làm những lá bùa trên người cô bay sạch sẽ, tiếng gió còn gào rít thảm thiết bên tai cô.
Từng luồng âm khí chui vòng trong người Ninh Thư.
Mẹ, hay lắm, được voi lại còn đòi tiên hả mày.
Ninh Thư lườm một cái trắng dã mắt, lấy Linh Hồn châu ra nắm trong tay, âm khí xung quanh ngay lập tức biến mất sạch sẽ.
Con quỷ vẫn luôn thổi hơi vào tai cô cũng bị hút vào trong Linh Hồn châu, trở thành năng lượng cho Linh Hồn châu.
Lần này thế mà lại về tới đạo quán một cách thuận lợi.
Rất hiếm quỷ dám tới gần đạo quán nên Ninh Thư cũng không sợ bị quỷ bám theo nữa.
Ra ngoài một chuyến mà lại gặp đủ thứ chuyện trên đời.
Về tới phòng, NinhThư lấy những mảnh xương trong túi ra bày lên mặt bàn, một vài mảnh đã bị sâu bọ đục rỗng rồi.
Ninh Thư nhìn một loạt cũng không biết mảnh xương nào là của Phong Dận, chỉ còn cách làm phép thử mà thôi.
Ninh Thư quét chu sa lên từng mảnh xương, lại lấy nhựa lá liễu trát lên sau đó yên lặng chờ đợi sự thay đổi.Chẳng bao lâu sau một vài mảnh xương bắt đầu biến thành màu đen, thoát ra khí đen.
Trong số đó còn có một mảnh xương giật giật rồi biến thành trắng tinh như ngọc.
Ninh Thư nhặt mảnh xương lên, có lẽ đây chính là hài cốt của Phong Dận.
Ninh Thư cầm mảnh xương, gõ vào lòng bàn tay liền bật cười. Hiện giờ vật tùy thân của nam chính là một tấm ngọc bội, mà tấm ngọc bội này nam chính trước kia vẫn luôn mang theo bên người, sau hơn một nghìn năm qua tay bao nhiêu người, cuối cùng lại nằm trong tay nữ chính.
Ninh Thư cầm bút chu sa vẽ bùa chú lên mảnh xương, mảnh xương lại nóng lên, Ninh Thư liền vẽ bùa chú kín mít cả mảnh xương.
Sau cùng mảnh xương bắt đầu trở nên rỗng tuếch rồi giòn xốp, Ninh Thư bóp một cái liền nát vụn thành bột, cô hớt chỗ bột cho vào một cái bát.
Ninh Thư cười hả hê, đổ một đống thứ hỗn tạp vào trong chu sa, đảo đều lên thành một thứ mực rồi lấy bút lông chấm thứ mực này cùng với tro cốt khi nãy, vẽ bùa chú lên giấy vàng.
Gậy ông đập lưng ông.
Cứ lấy thứ bùa chú này để đối phó với Phong Dận.
Cách này Ninh Thư học được từ trong cuốn sách cổ Mao Sơn thuật pháp.
Ninh Thư vẽ bùa cả đêm, sáng hôm sau vẫn phải dậy sớm làm bữa sáng cho bọn trẻ.
Ninh Thư cất những lá bùa vào trong túi vải, mãn nguyện vỗ vỗ lên chiếc túi.
Ăn sáng xong, lão đại liền dẫn Ninh Thư đi kiếm ăn.
Thế nhưng lão đều để Ninh Thư ra tay, nếu cô không giải quyết nổi thì lão mới ra tay.
Ninh Thư được mở mang tầm mắt, gặp đủ mọi loại quỷ, quỷ mẹ con thì tà khí cực kì nặng, còn có quỷ nhập vào người rồi thì đủ kiểu tiểu quỷ.
Ngược lại khiến Ninh Thư thành thạo nghiệp vụ bắt quỷ hơn rất nhiều.
Song vẻ mặt của lão đại lại ngày một ưu phiền, nhìn ông nhíu chặt chân mày thế kia nhất định là có tâm sự rồi.
Ninh Thư bèn hỏi: Sư phụ, người vẫn lo nghĩ về chuyện mồ chôn tập thể kia sao?
Đúng vậy. Lão đại vuốt râu nói: Trong lòng ta cứ luôn cảm thấy không yên, trong cái nghề này của chúng ta, cảm nhận được họa phúc là bản năng rồi, nói thế nào thì mồ chôn tập thể này cũng rất kì lạ.
Ninh Thư nhịn không được nói: Không có tà khí là do có ác quỷ đã hút cạn những tà khí và âm khí này rồi.
Đây chính là điều ta lo lắng, tới giờ thứ này vẫn chưa xuất hiện, có thể hấp thụ hết tà khí của mồ chôn vạn người này nhất định phải là một thứ gì đó rất lợi hại. Lão đại lại thở dài một hơi.
Ta sống tới từng này tuổi có chết cũng không tiếc gì nữa, chỉ là các con vẫn còn là một đám trẻ thơ dại.
Thôi bỏ đi, là phúc thì không phải họa, mà nếu là họa thì không tránh được, qua một thời gian nữa con hãy đi rèn luyện. Lão đại lại nói: Dẫn Đào Sinh theo cùng.
Ninh Thư: →_→
Dẫn theo Đào Sinh mà làm gì, cô là đi đối phó với quỷ vương đấy, Đào Sinh tuy có chút bản lĩnh nhưng quỷ vương chỉ cần búng một ngón tay thì hắn chết không kịp ngáp luôn chứ tưởng.
Sư phụ, con không muốn dẫn theo Đào Sinh, cứ để nó theo sư phụ một thời gian nữa rồi tính tiếp. Ninh Thư từ chối.
Lão đại liếc mắt nói: Được đứa nào hay đứa đấy, dù thế nào cũng phải tiếp tục truyền bá Mao Sơn thuật.
Không nên, con thấy đoạn đường phía trước không bằng phẳng cho lắm, ngộ nhỡ con không chú ý tới sư đệ để xảy ra chuyện thì sao? Ninh Thư nói: Lần trước chẳng phải là người gieo cho con một quẻ nói con xuống núi rèn luyện sẽ gặp nguy hiểm còn gì?
Sư phụ, con cũng thử gieo cho mình một quẻ, quẻ vô cùng xấu. Ninh Thư nói tiếp: Nếu để sư đệ đi theo con sẽ càng nguy hiểm hơn.
Được rồi, chỉ cần con vui vẻ là được. Lão đại liếc mắt nói.
Có một phi vụ làm ăn này, con đi xem thế nào. Vẫn là khách cũ của vi sư, con trai hắn bị quỷ nhập vào người, bây giờ công ty lại xuất hiện nhiều chuyện lạ, nhân viên công ty liên tiếp gặp chuyện, hắn năm lần bảy lượt mời ta tới xem giúp. Lão đại nói với Ninh Thư: Đến lúc đó nhớ khống thêm chút tiền, lâu lắm rồi không được ăn thịt.
Ninh Thư: ... Chẳng phải hôm qua mới ăn thịt sao?
Đâu ra? Lão đại u buồn ngước lên trời, bảy ra một tư thế thần tiên trách trời thương dân vô cùng lồi lõm.
Ninh Thư xoay người bỏ đi thu dọn hành lý của mình.
/1471
|