Trong lòng cảm thấy thương thay mấy đứa bé bị Thanh Hoa Quân đùa bỡn.
Thanh Hoa Quân chính là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, bụng dạ vô cùng đen tối.
Ninh Thư nghi ngờ Thanh Hoa Quân đã biết thân phận của nguyên chủ, nhưng vẫn nhận nguyên chủ làm đệ tử, phải biết rằng tư chất của nguyên chủ không được tốt lắm, ba hệ linh căn thổ mộc hỏa, có thể thuận lợi lên Trúc Cơ, nhưng muốn tiếp tục lên nữa thì hơi khó khăn, nếu có cơ duyên đặc thù thì chắc có thể giành được kim đan.
Ninh Thư càng nghĩ càng cảm thấy thân phận của Tiêu Tố Tố nhất định đã bị bại lộ từ sớm, đã bị Thanh Hoa Quân phát hiện ra.
Nghĩ như vậy, Ninh Thư càng không muốn đến Hóa Tiên tông, cô muốn rời khỏi đây.
Nhưng hiện tại chắc chắn không được, đã đến nước này, giờ cô lại nói muốn rời đi nhất định sẽ khiến mọi người nghi ngờ, có thể tu luyện theo đuổi con đường trường sinh là mong ước của tất cả mọi người.
Huống chi trên người cô còn có một quả bom hẹn giờ, đó chính là cha Tiêu Tố Tố đã hạ cấm chế trên cơ thể này, chỉ cần một ý nghĩ trong đầu cũng có thể khiến cô tan xương nát thịt.
Thực sự rất khó chịu!
Các ngươi thì sao, tại sao lại không chạy? Thanh Hoa Quân nhìn về phía Ninh Thư, Thu Mộc và Ngọc Linh Nhi.
Ta phải đi theo cô gái này để cô ấy bảo vệ ta. Thu Mộc tới gần Ninh Thư nói.
Ninh Thư: Ta f*ck (‵o′)凸
Ai phải bảo vệ ngươi chứ, là con trai mà cần con gái bảo vệ, không thấy xấu hổ sao.
Ta không tin ngươi đâu. Ngọc Linh Nhi bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Ninh Thư nói: Ta đang đói, chưa ăn sáng nên chân run không đi được.
Thanh Hoa Quân nhếch nhếch khóe miệng không nói gì.
Cô đói sao, ta cho cô bánh ăn. Thu Mộc lấy một chiếc bánh thịt trong túi ra, Ninh Thư cầm bánh ăn lấy ăn để, lát nữa còn phải đi bộ tới cổng của Hóa Tiên tông, còn phải leo bậc thang.
Thu Mộc thấy Ninh Thư ăn rất ngon, cũng lấy một miếng bánh ra gặm.
Những người khác cũng lục tục mang lương khô ra ăn, chỉ tội nghiệp mấy đứa bé bị Thanh Hoa Quân lừa dối, chưa uống ngụm nước nào, đã bắt đầu vận động dữ dội, phí công chạy một quãng đường dài như vậy.
Ninh Thư ăn hết một cái bánh, lại xin Thu Mộc một cái nữa, Thu Mộc cho Ninh Thư một cái nữa, miệng lẩm bẩm nói: Sao cô có thể ăn nhiều như vậy chứ, chỗ bánh này là mẹ ta đích thân làm cho ta đấy.
Thu Mộc mặc quần áo gấm, vừa nhìn đã biết là thiếu gia nhà giàu, trước đó Ninh Thư chỉ tiện tay kéo hắn một cái, bây giờ hắn liền ỷ lại vào Ninh Thư.
Ngươi muốn ta bảo vệ ngươi, dù gì thì ngươi cũng phải trả thù lao chứ, chả nhẽ mạng của ngươi không đáng giá bằng hai miếng bánh sao? Ninh Thư nói.
Thu Mộc liếc mắt nhìn: Mọi người thường nói ban ơn không cần báo đáp, cô như vậy chẳng phải là làm việc tốt mà yêu cầu phải báo đáp sao.
Thằng nhóc này...
Ninh Thư ăn xong, ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, đợi lát nữa còn phải chạy marathon.
Đám người kia lần lượt chạy quay lại, vừa về đến nơi là ngồi xuống đất, sắc mặt người nào cũng trắng bệch, thở hổn hển.
Ninh Thư chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cung Hạo, đi xem xem còn ai chưa trở lại không. Thanh Hoa Quân nói với Cung Hạo.
Cung Hạo chắp tay, đi tìm những người đã chạy đi xa.
Không lâu sau, một tay Cung Hạo xách một người trở về.
Chân nhân, tại sao lại lừa chúng ta? Một người đứng ra hỏi.
Thanh Hoa Quân nhíu mày, ánh mắt khinh miệt: Lừa các ngươi thì đã sao, con đường trường sinh thật sự không dễ theo đuổi như vậy đâu, thế giới này rất nguy hiểm, yêu thú cực kỳ nhiều, còn có cả ma tộc dùng loài người làm thức ăn, còn có những người cùng tộc nhưng lòng dạ lại vô cùng độc ác, ta tùy tiện nói một câu, các ngươi liền tin tưởng sao?
Ma tộc rất giỏi việc mê hoặc lòng người, họ chỉ nói một câu các ngươi liền ngoan ngoãn dâng đến miệng. Vẻ mặt của Thanh Hoa Quân vừa ngạo mạn lại khinh thường.
Mấy câu nói này khiến sự tức giận bất bình trên mặt mấy người bị lừa lập tức biến mất, vô cùng xấu hổ.
Bây giờ bắt đầu chạy, chạy đến trước sơn môn của Huyền Thiên tông. Thanh Hoa Quân lạnh lùng nói, lúc này áp lực mạnh mẽ trên người hắn dâng trào, khiến người khác cảm thấy hít thở không thông.
Chạy theo hướng này. Cung Hạo chỉ về một hướng.
Mấy người ban nãy bị lừa nửa ngờ nửa tin, thấy những người khác đều chạy đi, bèn vội vàng đuổi theo, trong lòng vô cùng khổ sở, dạ dày thì trống trơn, còn chưa nghỉ ngơi đủ lại phải tiếp tục chạy.
Cô kia, đợi một chút, ta chạy hết nổi rồi, cô phải cõng ta. Thu Mộc nói với Ninh Thư.
Sắc mặt Ninh Thư tối sầm, lập tức đá vào mông Thu Mộc: Ta không phải là nha hoàn của nhà ngươi.
Thu Mộc trừng mắt nhìn Ninh Thư: Cô thật là thô lỗ, trước đây ta thấy cô cũng được, còn định để cô làm vợ ta, nhưng giờ ta không cần cô nữa.
Ninh Thư: Cút...
Ninh Thư chạy rất chậm, nên bị bỏ lại phía sau, nhìn những người phía trước ba chân bốn cẳng chạy, trong lòng cô cũng không hề để ý đến phần thưởng gì đó.
Nói không chừng phần thưởng này lại là một trò đùa của Thanh Hoa Quân cũng nên.
Hắn hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như vậy.
Thu Mộc chạy bên cạnh Ninh Thư, thở hổn hển nói: Cô có thể... có thể cho ta dựa một lúc được không, ta mệt sắp chết rồi.
Đại thiếu gia Thu Mộc chưa từng phải chịu khổ như vậy, thở phì phò.
Ninh Thư không để ý hắn, từ từ chạy, Thu Mộc và Ninh Thư chạy chậm nên bị rớt lại phía cuối cùng, Thu Mộc lập tức thấy yên tâm hơn: May mà có cô đi cùng ta.
Ninh Thư:...
Còn Ngọc Linh Nhi chạy ở phía trước, Ngọc Linh Nhi đã bắt đầu tu luyện, nên tố chất cơ thể tốt hơn so với người bình thường.
Ninh Thư nhìn Thu Mộc mệt sắp không chịu nổi: Tư chất của ngươi tốt như vậy, tại sao vẫn chưa bắt đầu tu luyện.
Cha mẹ ơi... Mệt quá, đừng nói chuyện với ta nữa. Thu Mộc nhìn Ninh Thư: Cõng ta ta sẽ nói cho cô biết.
Ta không muốn biết nữa.
Thu Mộc:...
Chạy đến trước sơn môn của Huyền Thiên tông, Ninh Thư cảm thấy hai chân không nhấc nổi giống như bị đổ chì vào vậy, Thu Mộc quỳ trên mặt đất, sau đó uỳnh một tiếng nằm bò trên mặt đất, cả người mềm nhũn như con sên bò đến bên chân Ninh Thư: Đỡ ta dậy.
Ninh Thư:!_!
Ninh Thư nắm lấy áo Thu Mộc kéo hắn dậy.
Bởi vì có trận pháp hộ sơn bảo vệ, nên Huyền Thiên tông không hề hiện ra, trước mặt là một mảnh trắng xóa, chẳng nhìn thấy thứ gì cả.
Khi trận pháp hộ sơn mở ra, Huyền Thiên tông hùng vĩ uy nghi cũng theo đó hiện rõ, ba chữ to Huyền Thiên tông hiện ra sừng sững, giống như giao long bay lượn trên bầu trời.
Còn có cả những bậc thang mênh mông bát ngát, không biết sẽ thông đến nơi nào.
Bây giờ bắt đầu leo. Thanh Hoa Quân lạnh nhạt nói.
Thu Mộc rên một tiếng, hắn sắp mất mạng đến nơi rồi.
Ninh Thư giẫm lên bậc thang, cảnh sắc xung quanh đột nhiên bị sương mù dày đặc bao phủ, cô chỉ nhìn thấy mỗi bậc thang, hơn nữa trên bậc thang chỉ có một mình cô, căn bản không thấy những người khác.
Ninh Thư đoán thứ này có thể là một pháp khí.
Ninh Thư chậm rãi leo lên bậc thang, lúc bắt đầu không thấy gì, nhưng càng lên cao áp lực càng nặng, đè lên người rất khó chịu, phổi dường như sắp bị nổ tung.
Ninh Thư mất rất nhiều thời gian mới leo lên được một bậc, nghĩ một chút bèn trực tiếp ngồi trên bậc thang, lười biếng không muốn leo lên nữa.
Ninh Thư không hề muốn tiến vào Huyền Thiên tông.
Tiêu Tố Tố muốn thay đổi vận mệnh của mình, nhưng thay đổi vận mệnh không nhất thiết phải ở Huyền Thiên tông, hơn nữa ở Huyền Thiên tông rất dễ bại lộ.
Nếu như bị loại thì càng tốt.
Tiêu Tố Tố không yêu cầu cô phải đối phó với Thanh Hoa Quân, đợi cô hoàn thành nhiệm vụ, Tiêu Tố Tố trở lại rồi nói sau.
Cô phải trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức đủ để thay đổi sự đau khổ phải chịu đựng bởi vì huyết mạch, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của huyết mạch.
Vậy thì nhiệm vụ này sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Rời khỏi Hóa Tiên tông, cô sẽ nghĩ biện pháp để phá giải cấm chế trên người, nếu cấm chế còn tồn tại, thì cái mạng nhỏ này vẫn nằm trong tay người khác
Thanh Hoa Quân chính là người chỉ sợ thiên hạ không loạn, bụng dạ vô cùng đen tối.
Ninh Thư nghi ngờ Thanh Hoa Quân đã biết thân phận của nguyên chủ, nhưng vẫn nhận nguyên chủ làm đệ tử, phải biết rằng tư chất của nguyên chủ không được tốt lắm, ba hệ linh căn thổ mộc hỏa, có thể thuận lợi lên Trúc Cơ, nhưng muốn tiếp tục lên nữa thì hơi khó khăn, nếu có cơ duyên đặc thù thì chắc có thể giành được kim đan.
Ninh Thư càng nghĩ càng cảm thấy thân phận của Tiêu Tố Tố nhất định đã bị bại lộ từ sớm, đã bị Thanh Hoa Quân phát hiện ra.
Nghĩ như vậy, Ninh Thư càng không muốn đến Hóa Tiên tông, cô muốn rời khỏi đây.
Nhưng hiện tại chắc chắn không được, đã đến nước này, giờ cô lại nói muốn rời đi nhất định sẽ khiến mọi người nghi ngờ, có thể tu luyện theo đuổi con đường trường sinh là mong ước của tất cả mọi người.
Huống chi trên người cô còn có một quả bom hẹn giờ, đó chính là cha Tiêu Tố Tố đã hạ cấm chế trên cơ thể này, chỉ cần một ý nghĩ trong đầu cũng có thể khiến cô tan xương nát thịt.
Thực sự rất khó chịu!
Các ngươi thì sao, tại sao lại không chạy? Thanh Hoa Quân nhìn về phía Ninh Thư, Thu Mộc và Ngọc Linh Nhi.
Ta phải đi theo cô gái này để cô ấy bảo vệ ta. Thu Mộc tới gần Ninh Thư nói.
Ninh Thư: Ta f*ck (‵o′)凸
Ai phải bảo vệ ngươi chứ, là con trai mà cần con gái bảo vệ, không thấy xấu hổ sao.
Ta không tin ngươi đâu. Ngọc Linh Nhi bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Ninh Thư nói: Ta đang đói, chưa ăn sáng nên chân run không đi được.
Thanh Hoa Quân nhếch nhếch khóe miệng không nói gì.
Cô đói sao, ta cho cô bánh ăn. Thu Mộc lấy một chiếc bánh thịt trong túi ra, Ninh Thư cầm bánh ăn lấy ăn để, lát nữa còn phải đi bộ tới cổng của Hóa Tiên tông, còn phải leo bậc thang.
Thu Mộc thấy Ninh Thư ăn rất ngon, cũng lấy một miếng bánh ra gặm.
Những người khác cũng lục tục mang lương khô ra ăn, chỉ tội nghiệp mấy đứa bé bị Thanh Hoa Quân lừa dối, chưa uống ngụm nước nào, đã bắt đầu vận động dữ dội, phí công chạy một quãng đường dài như vậy.
Ninh Thư ăn hết một cái bánh, lại xin Thu Mộc một cái nữa, Thu Mộc cho Ninh Thư một cái nữa, miệng lẩm bẩm nói: Sao cô có thể ăn nhiều như vậy chứ, chỗ bánh này là mẹ ta đích thân làm cho ta đấy.
Thu Mộc mặc quần áo gấm, vừa nhìn đã biết là thiếu gia nhà giàu, trước đó Ninh Thư chỉ tiện tay kéo hắn một cái, bây giờ hắn liền ỷ lại vào Ninh Thư.
Ngươi muốn ta bảo vệ ngươi, dù gì thì ngươi cũng phải trả thù lao chứ, chả nhẽ mạng của ngươi không đáng giá bằng hai miếng bánh sao? Ninh Thư nói.
Thu Mộc liếc mắt nhìn: Mọi người thường nói ban ơn không cần báo đáp, cô như vậy chẳng phải là làm việc tốt mà yêu cầu phải báo đáp sao.
Thằng nhóc này...
Ninh Thư ăn xong, ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, đợi lát nữa còn phải chạy marathon.
Đám người kia lần lượt chạy quay lại, vừa về đến nơi là ngồi xuống đất, sắc mặt người nào cũng trắng bệch, thở hổn hển.
Ninh Thư chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cung Hạo, đi xem xem còn ai chưa trở lại không. Thanh Hoa Quân nói với Cung Hạo.
Cung Hạo chắp tay, đi tìm những người đã chạy đi xa.
Không lâu sau, một tay Cung Hạo xách một người trở về.
Chân nhân, tại sao lại lừa chúng ta? Một người đứng ra hỏi.
Thanh Hoa Quân nhíu mày, ánh mắt khinh miệt: Lừa các ngươi thì đã sao, con đường trường sinh thật sự không dễ theo đuổi như vậy đâu, thế giới này rất nguy hiểm, yêu thú cực kỳ nhiều, còn có cả ma tộc dùng loài người làm thức ăn, còn có những người cùng tộc nhưng lòng dạ lại vô cùng độc ác, ta tùy tiện nói một câu, các ngươi liền tin tưởng sao?
Ma tộc rất giỏi việc mê hoặc lòng người, họ chỉ nói một câu các ngươi liền ngoan ngoãn dâng đến miệng. Vẻ mặt của Thanh Hoa Quân vừa ngạo mạn lại khinh thường.
Mấy câu nói này khiến sự tức giận bất bình trên mặt mấy người bị lừa lập tức biến mất, vô cùng xấu hổ.
Bây giờ bắt đầu chạy, chạy đến trước sơn môn của Huyền Thiên tông. Thanh Hoa Quân lạnh lùng nói, lúc này áp lực mạnh mẽ trên người hắn dâng trào, khiến người khác cảm thấy hít thở không thông.
Chạy theo hướng này. Cung Hạo chỉ về một hướng.
Mấy người ban nãy bị lừa nửa ngờ nửa tin, thấy những người khác đều chạy đi, bèn vội vàng đuổi theo, trong lòng vô cùng khổ sở, dạ dày thì trống trơn, còn chưa nghỉ ngơi đủ lại phải tiếp tục chạy.
Cô kia, đợi một chút, ta chạy hết nổi rồi, cô phải cõng ta. Thu Mộc nói với Ninh Thư.
Sắc mặt Ninh Thư tối sầm, lập tức đá vào mông Thu Mộc: Ta không phải là nha hoàn của nhà ngươi.
Thu Mộc trừng mắt nhìn Ninh Thư: Cô thật là thô lỗ, trước đây ta thấy cô cũng được, còn định để cô làm vợ ta, nhưng giờ ta không cần cô nữa.
Ninh Thư: Cút...
Ninh Thư chạy rất chậm, nên bị bỏ lại phía sau, nhìn những người phía trước ba chân bốn cẳng chạy, trong lòng cô cũng không hề để ý đến phần thưởng gì đó.
Nói không chừng phần thưởng này lại là một trò đùa của Thanh Hoa Quân cũng nên.
Hắn hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như vậy.
Thu Mộc chạy bên cạnh Ninh Thư, thở hổn hển nói: Cô có thể... có thể cho ta dựa một lúc được không, ta mệt sắp chết rồi.
Đại thiếu gia Thu Mộc chưa từng phải chịu khổ như vậy, thở phì phò.
Ninh Thư không để ý hắn, từ từ chạy, Thu Mộc và Ninh Thư chạy chậm nên bị rớt lại phía cuối cùng, Thu Mộc lập tức thấy yên tâm hơn: May mà có cô đi cùng ta.
Ninh Thư:...
Còn Ngọc Linh Nhi chạy ở phía trước, Ngọc Linh Nhi đã bắt đầu tu luyện, nên tố chất cơ thể tốt hơn so với người bình thường.
Ninh Thư nhìn Thu Mộc mệt sắp không chịu nổi: Tư chất của ngươi tốt như vậy, tại sao vẫn chưa bắt đầu tu luyện.
Cha mẹ ơi... Mệt quá, đừng nói chuyện với ta nữa. Thu Mộc nhìn Ninh Thư: Cõng ta ta sẽ nói cho cô biết.
Ta không muốn biết nữa.
Thu Mộc:...
Chạy đến trước sơn môn của Huyền Thiên tông, Ninh Thư cảm thấy hai chân không nhấc nổi giống như bị đổ chì vào vậy, Thu Mộc quỳ trên mặt đất, sau đó uỳnh một tiếng nằm bò trên mặt đất, cả người mềm nhũn như con sên bò đến bên chân Ninh Thư: Đỡ ta dậy.
Ninh Thư:!_!
Ninh Thư nắm lấy áo Thu Mộc kéo hắn dậy.
Bởi vì có trận pháp hộ sơn bảo vệ, nên Huyền Thiên tông không hề hiện ra, trước mặt là một mảnh trắng xóa, chẳng nhìn thấy thứ gì cả.
Khi trận pháp hộ sơn mở ra, Huyền Thiên tông hùng vĩ uy nghi cũng theo đó hiện rõ, ba chữ to Huyền Thiên tông hiện ra sừng sững, giống như giao long bay lượn trên bầu trời.
Còn có cả những bậc thang mênh mông bát ngát, không biết sẽ thông đến nơi nào.
Bây giờ bắt đầu leo. Thanh Hoa Quân lạnh nhạt nói.
Thu Mộc rên một tiếng, hắn sắp mất mạng đến nơi rồi.
Ninh Thư giẫm lên bậc thang, cảnh sắc xung quanh đột nhiên bị sương mù dày đặc bao phủ, cô chỉ nhìn thấy mỗi bậc thang, hơn nữa trên bậc thang chỉ có một mình cô, căn bản không thấy những người khác.
Ninh Thư đoán thứ này có thể là một pháp khí.
Ninh Thư chậm rãi leo lên bậc thang, lúc bắt đầu không thấy gì, nhưng càng lên cao áp lực càng nặng, đè lên người rất khó chịu, phổi dường như sắp bị nổ tung.
Ninh Thư mất rất nhiều thời gian mới leo lên được một bậc, nghĩ một chút bèn trực tiếp ngồi trên bậc thang, lười biếng không muốn leo lên nữa.
Ninh Thư không hề muốn tiến vào Huyền Thiên tông.
Tiêu Tố Tố muốn thay đổi vận mệnh của mình, nhưng thay đổi vận mệnh không nhất thiết phải ở Huyền Thiên tông, hơn nữa ở Huyền Thiên tông rất dễ bại lộ.
Nếu như bị loại thì càng tốt.
Tiêu Tố Tố không yêu cầu cô phải đối phó với Thanh Hoa Quân, đợi cô hoàn thành nhiệm vụ, Tiêu Tố Tố trở lại rồi nói sau.
Cô phải trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức đủ để thay đổi sự đau khổ phải chịu đựng bởi vì huyết mạch, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của huyết mạch.
Vậy thì nhiệm vụ này sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Rời khỏi Hóa Tiên tông, cô sẽ nghĩ biện pháp để phá giải cấm chế trên người, nếu cấm chế còn tồn tại, thì cái mạng nhỏ này vẫn nằm trong tay người khác
/1471
|