Sau khi Ninh Thư tiếp thu kịch bản, cô cảm thấy hơi đói bụng, nhìn mọi người xung quanh đều có đồ ăn, nên càng thấy đói hơn.
Cho cô ăn nè. Một miếng bánh được đưa tới trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư xoay đầu lại, liền nhìn thấy một đứa bé trai đang cầm một miếng bánh trong tay.
Ninh Thư nhận lấy bánh, nói một tiếng cảm ơn, rồi bắt đầu ăn.
Cái bánh này rất ngon, khi ăn vào mùi thịt thơm lan tỏa khắp khoang miệng.
Ngon chứ, đây là bánh mẹ ta làm cho ta. Đứa bé trai tới gần Ninh Thư: Ta tên là Thu Mộc, còn cô, đúng rồi, vừa nãy cám ơn cô đã cứu ta.
Không có gì. Ninh Thư nhìn Thu Mộc: Ngươi còn nhỏ như vậy, người nhà yên tâm để ngươi tới đây sao?
Tất nhiên là họ không yên tâm, có điều cha ta nói, thiên phú của ta tốt, tới Hóa Tiên tông sớm một chút sẽ càng tốt hơn. Trên mặt Thu Mộc lộ rõ sự tức giận bất bình: Sớm biết nguy hiểm như vậy, ta nhất định sẽ không tới đây.
Thiên phú của ngươi tốt chừng nào? Ninh Thư hỏi.
Cha ta đã từng kiểm tra cho ta, ta là Kim Linh căn có lực công kích mạnh nhất, hơn nữa còn là đơn linh căn. Thu Mộc hơi hơi hếch cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.
Linh căn càng ít thiên phú càng cao, hơn nữa tu luyện cũng nhanh hơn nhiều so với người có nhiều linh căn, chỉ cần không bị rơi xuống giữa chừng, thì sẽ trở thành một người có sức mạnh vô cùng lớn.
Người có tài năng giống như Thu Mộc, khi gia nhập Hóa Tiên tông nhất định sẽ được mọi người hoan nghênh yêu quý.
Ninh Thư vốn dĩ muốn tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, nhưng nghĩ đến hiện tại mình đang sống dưới ánh mắt của người khác, không tu luyện sẽ tốt hơn.
Kỳ thực trong lòng Ninh Thư không hề muốn gia nhập Hóa Tiên tông, càng không muốn đi trộm Huyền Dương kiếm gì đó, khi cấm chế phát tác rất dễ dàng bị người khác phát hiện trên người có ma khí.
Cấm chế này dùng để áp chế huyết mạch của ma tộc, áp chế ma khí trong cơ thể, nhưng ma khí không thể áp chế mãi được, nên cách một khoảng thời gian cấm chế sẽ lại phát tác.
Nói ra cũng vô cùng gian khổ, trên người Tiêu Tố Tố có một luồng ma khí mỏng manh yếu ớt, nhưng lại không có thiên phú của ma tộc, cũng không thể hấp thụ tinh nguyên của người khác như ma tộc được.
Ninh Thư dựa vào gốc cây, Thu Mộc dựa vào Ninh Thư, Ninh Thư liếc mắt nhìn hắn, Thu Mộc lập tức ngồi thẳng lưng nói: Bổn thiếu gia dựa vào cô là vì ta coi trọng cô.
Ninh Thư:!_!
Thằng nhóc chết tiệt mau cút đi.
Ninh Thư không thèm để ý đến nó, nhắm mắt lại dựa vào thân cây nghỉ ngơi, lúc bình tĩnh lại rồi thì càng cảm thấy có người đang nhìn trộm mình, may mà trước đó cô cẩn thận, không lấy Tích Cốc đan ra ăn, cũng không tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Ở dưới con mắt của Hóa Tiên tông, không thể bại lộ thân phận của mình, nếu không chỉ còn con đường chết.
Gặp người của ma tộc, con người sẽ giết không tha.
Tuy Ninh Thư đang nhắm mắt, nhưng cô vẫn luôn chú ý đến xung quanh.
Nhưng đến sáng sớm hôm sau, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, cũng không có dã thú hay yêu thú nguy hiểm tới gần bọn họ.
Hiển nhiên là xung quanh có người bảo vệ bọn họ, trong đám người này có rất nhiều đứa bé thiên phú vô cùng cao, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, thì Hóa Tiên tông nhất định sẽ rất đau lòng.
Hơn nữa các đại môn phái tu chân đều sẽ tranh giành những đệ tử có thiên phú căn cốt tốt.
Ninh Thư mở mắt, đẩy Thu Mộc đang dựa trên bả vai mình ra, trên vai cô đều là nước miếng của nó.
Thu Mộc bị Ninh Thư đẩy ra, tỉnh lại dụi dụi mắt, hỏi: Sao vậy?
Mọi người cũng lục tục tỉnh lại, ngáp một hơi thật dài, sau đó nhìn thấy Thanh Hoa Quân và một thanh niên đeo thanh đao lớn trên lưng đang đi tới.
Người đi cùng Thanh Hoa Quân chính là đao tu Cung Hạo, có tu vi Kim Đan kỳ, là người phụ trách tuyển nhận đệ tử lần này.
Thanh Hoa Quân là đại năng Hóa Thần kỳ, địa vị ở Hóa Tiên tông vô cùng cao, căn bản không cần làm những việc này, chỉ vì quá buồn chán, nên hắn mới đến đây, đơn thuần là tới để xem náo nhiệt.
Thanh Hoa Quân gặp Ngọc Linh Nhi, sau đó bắt đầu cuộc sống vui thú dạy bảo đồ đệ.
Thanh Hoa Quân cầm một chiếc quạt giấy, quét mắt nhìn mỗi người ở đây, những người bị hắn nhìn đến đều đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn Thanh Hoa Quân mang theo sự sùng bái.
Ánh mắt Thanh Hoa Quân đảo qua khuôn mặt của Ninh Thư, cuối cùng dừng lại trên người Ngọc Linh Nhi, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không.
Ngọc Linh Nhi lập tức cảm giác được Thanh Hoa Quân không có ý tốt, trong lòng có một dự cảm xấu.
Ninh Thư liếc nhìn hai thầy trò Thanh Hoa Quân và Ngọc Linh Nhi là liên tưởng đến câu chuyện của cáo già và tiểu bạch thỏ.
Giữa Ninh Thư và Ngọc Linh Nhi không có xung đột, ngay cả trong kịch bản, Ngọc Linh Nhi cũng không hề làm hại Tiêu Tố Tố.
Tiêu Tố Tố là sư tỷ của Ngọc Linh Nhi, lớn tuổi hơn Ngọc Linh Nhi, tất nhiên sẽ không cố ý đến gây sự với Ngọc Linh Nhi.
Sư tôn cưng chiều Ngọc Linh Nhi, trong lòng Tiêu Tố Tố cũng cảm thấy đố kị, nhưng một người tự ti yếu đuối như Tiêu Tố Tố sẽ không thể hiện ra bên ngoài.
Giữa Tiêu Tố Tố và Ngọc Linh Nhi nước sông không phạm nước giếng, hơn nữa Tiêu Tố Tố tới Hóa Tiên tông vốn dĩ đã có tâm tư không trong sáng, nên càng không dám gây chuyện ầm ĩ.
Tự ti, nhẫn nhục chịu đựng, nhưng vẫn không cứu được tính mạng của cô, sự ra đời của cô chính là nguồn gốc của mọi tại họa.
Bây giờ đến Hóa Tiên tông để kiểm tra căn cốt. Đao tu Cung Hạo nói.
Cung Hạo vừa dứt lời, trên mặt những người này đều mỉm cười.
Thanh Hoa Quân thấy mọi người hào hứng phấn khởi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, vẫn là vẻ mặt xem náo nhiệt đó.
Ngọc Linh Nhi nhịn không được bĩu môi, đồ hồ ly đực.
Từ đây đi tới cửa tông môn của Hóa Tiên tông, sau đó leo lên năm nghìn bậc thang, những thứ này đều tính vào bài kiểm tra. Cung Hạo nói.
Đi bộ đến à?
Nơi này cách Hóa Tiên tông tận năm sáu dặm, nếu như là đại năng tu luyện, chỉ cần một hơi thở đã đến nơi, nhưng đối với những người tu luyện còn chưa nhập môn mà nói, co chân chạy năm sáu dặm đường nhất định sẽ rất mệt, hơn nữa còn phải leo lên năm nghìn bậc thang.
Mau chạy đi, người đến đầu tiên sẽ có thưởng. Thanh Hoa Quân bồng bềnh như thần tiên hạ phàm đứng trên ngọn cây.
Nghe thấy có giải thưởng, những đứa bé này đều kích động gào thét, chạy theo hướng Thanh Hoa Quân chỉ.
Có cạnh tranh, những đứa bé này chạy cực nhanh, không chịu nhường nhịn lẫn nhau, sử dụng toàn bộ sức mạnh để tranh đoạt phần thưởng của Thanh Hoa Quân.
Ninh Thư nhìn về phía Thanh Hoa Quân chỉ, căn bản không phải là hướng của Hóa Tiên tông, hơn nữa còn là hướng ngược lại, nếu như phát hiện sớm còn tốt, nếu như không phát hiện ra, chạy đi xa rồi, vừa phí công lại tốn sức.
Sư thúc. Cung Hạo không biết làm thế nào hô lớn về phía Thanh Hoa Quân.
Thanh Hoa Quân phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay, không thèm để ý đến, thấy còn có mấy người vẫn đứng bất động tại chỗ, nhíu mày: Tại sao các ngươi vẫn chưa chạy?
Phần thưởng có đan dược, có công pháp trân quý, còn có cả pháp khí. Giọng nói của Thanh Hoa Quân rất dễ nghe, vô cùng mê hoặc.
Xì, đồ hồ ly đực. Ngọc Linh Nhi bĩu môi, lẩm bẩm trong miệng.
Thanh Hoa Quân như cười như không nhìn Ngọc Linh Nhi, gấp quạt lại, hơi hơi híp mắt, hiển nhiên là đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì đó.
Ninh Thư cảm thấy đãi ngộ của nhân vật chính quả nhiên là khác biệt, người tu luyện có thể nhìn rõ cả chân con muỗi, nghe được những âm thanh rất nhỏ, giống như giọng nói của Ngọc Linh Nhi ban nãy, Thanh Hoa Quân nhất định nghe thấy.
Ngọc Linh Nhi đã hai lần mạo phạm Thanh Hoa Quân, Thanh Hoa Quân cũng không nói gì.
Tại sao các ngươi không chạy? Cung Hạo hỏi mấy người vẫn còn đứng ở đó.
Một thiếu niên trong đó nói: Ta biết tông môn của Hóa Tiên tông không phải nằm ở hướng đó.
Thanh Hoa Quân nhìn thiếu niên này: Ồ, thiếu niên mới xa nhà sao.
Thiếu niên cung kính chắp tay hành lễ: Vâng.
Cho cô ăn nè. Một miếng bánh được đưa tới trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư xoay đầu lại, liền nhìn thấy một đứa bé trai đang cầm một miếng bánh trong tay.
Ninh Thư nhận lấy bánh, nói một tiếng cảm ơn, rồi bắt đầu ăn.
Cái bánh này rất ngon, khi ăn vào mùi thịt thơm lan tỏa khắp khoang miệng.
Ngon chứ, đây là bánh mẹ ta làm cho ta. Đứa bé trai tới gần Ninh Thư: Ta tên là Thu Mộc, còn cô, đúng rồi, vừa nãy cám ơn cô đã cứu ta.
Không có gì. Ninh Thư nhìn Thu Mộc: Ngươi còn nhỏ như vậy, người nhà yên tâm để ngươi tới đây sao?
Tất nhiên là họ không yên tâm, có điều cha ta nói, thiên phú của ta tốt, tới Hóa Tiên tông sớm một chút sẽ càng tốt hơn. Trên mặt Thu Mộc lộ rõ sự tức giận bất bình: Sớm biết nguy hiểm như vậy, ta nhất định sẽ không tới đây.
Thiên phú của ngươi tốt chừng nào? Ninh Thư hỏi.
Cha ta đã từng kiểm tra cho ta, ta là Kim Linh căn có lực công kích mạnh nhất, hơn nữa còn là đơn linh căn. Thu Mộc hơi hơi hếch cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.
Linh căn càng ít thiên phú càng cao, hơn nữa tu luyện cũng nhanh hơn nhiều so với người có nhiều linh căn, chỉ cần không bị rơi xuống giữa chừng, thì sẽ trở thành một người có sức mạnh vô cùng lớn.
Người có tài năng giống như Thu Mộc, khi gia nhập Hóa Tiên tông nhất định sẽ được mọi người hoan nghênh yêu quý.
Ninh Thư vốn dĩ muốn tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, nhưng nghĩ đến hiện tại mình đang sống dưới ánh mắt của người khác, không tu luyện sẽ tốt hơn.
Kỳ thực trong lòng Ninh Thư không hề muốn gia nhập Hóa Tiên tông, càng không muốn đi trộm Huyền Dương kiếm gì đó, khi cấm chế phát tác rất dễ dàng bị người khác phát hiện trên người có ma khí.
Cấm chế này dùng để áp chế huyết mạch của ma tộc, áp chế ma khí trong cơ thể, nhưng ma khí không thể áp chế mãi được, nên cách một khoảng thời gian cấm chế sẽ lại phát tác.
Nói ra cũng vô cùng gian khổ, trên người Tiêu Tố Tố có một luồng ma khí mỏng manh yếu ớt, nhưng lại không có thiên phú của ma tộc, cũng không thể hấp thụ tinh nguyên của người khác như ma tộc được.
Ninh Thư dựa vào gốc cây, Thu Mộc dựa vào Ninh Thư, Ninh Thư liếc mắt nhìn hắn, Thu Mộc lập tức ngồi thẳng lưng nói: Bổn thiếu gia dựa vào cô là vì ta coi trọng cô.
Ninh Thư:!_!
Thằng nhóc chết tiệt mau cút đi.
Ninh Thư không thèm để ý đến nó, nhắm mắt lại dựa vào thân cây nghỉ ngơi, lúc bình tĩnh lại rồi thì càng cảm thấy có người đang nhìn trộm mình, may mà trước đó cô cẩn thận, không lấy Tích Cốc đan ra ăn, cũng không tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Ở dưới con mắt của Hóa Tiên tông, không thể bại lộ thân phận của mình, nếu không chỉ còn con đường chết.
Gặp người của ma tộc, con người sẽ giết không tha.
Tuy Ninh Thư đang nhắm mắt, nhưng cô vẫn luôn chú ý đến xung quanh.
Nhưng đến sáng sớm hôm sau, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, cũng không có dã thú hay yêu thú nguy hiểm tới gần bọn họ.
Hiển nhiên là xung quanh có người bảo vệ bọn họ, trong đám người này có rất nhiều đứa bé thiên phú vô cùng cao, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, thì Hóa Tiên tông nhất định sẽ rất đau lòng.
Hơn nữa các đại môn phái tu chân đều sẽ tranh giành những đệ tử có thiên phú căn cốt tốt.
Ninh Thư mở mắt, đẩy Thu Mộc đang dựa trên bả vai mình ra, trên vai cô đều là nước miếng của nó.
Thu Mộc bị Ninh Thư đẩy ra, tỉnh lại dụi dụi mắt, hỏi: Sao vậy?
Mọi người cũng lục tục tỉnh lại, ngáp một hơi thật dài, sau đó nhìn thấy Thanh Hoa Quân và một thanh niên đeo thanh đao lớn trên lưng đang đi tới.
Người đi cùng Thanh Hoa Quân chính là đao tu Cung Hạo, có tu vi Kim Đan kỳ, là người phụ trách tuyển nhận đệ tử lần này.
Thanh Hoa Quân là đại năng Hóa Thần kỳ, địa vị ở Hóa Tiên tông vô cùng cao, căn bản không cần làm những việc này, chỉ vì quá buồn chán, nên hắn mới đến đây, đơn thuần là tới để xem náo nhiệt.
Thanh Hoa Quân gặp Ngọc Linh Nhi, sau đó bắt đầu cuộc sống vui thú dạy bảo đồ đệ.
Thanh Hoa Quân cầm một chiếc quạt giấy, quét mắt nhìn mỗi người ở đây, những người bị hắn nhìn đến đều đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn Thanh Hoa Quân mang theo sự sùng bái.
Ánh mắt Thanh Hoa Quân đảo qua khuôn mặt của Ninh Thư, cuối cùng dừng lại trên người Ngọc Linh Nhi, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không.
Ngọc Linh Nhi lập tức cảm giác được Thanh Hoa Quân không có ý tốt, trong lòng có một dự cảm xấu.
Ninh Thư liếc nhìn hai thầy trò Thanh Hoa Quân và Ngọc Linh Nhi là liên tưởng đến câu chuyện của cáo già và tiểu bạch thỏ.
Giữa Ninh Thư và Ngọc Linh Nhi không có xung đột, ngay cả trong kịch bản, Ngọc Linh Nhi cũng không hề làm hại Tiêu Tố Tố.
Tiêu Tố Tố là sư tỷ của Ngọc Linh Nhi, lớn tuổi hơn Ngọc Linh Nhi, tất nhiên sẽ không cố ý đến gây sự với Ngọc Linh Nhi.
Sư tôn cưng chiều Ngọc Linh Nhi, trong lòng Tiêu Tố Tố cũng cảm thấy đố kị, nhưng một người tự ti yếu đuối như Tiêu Tố Tố sẽ không thể hiện ra bên ngoài.
Giữa Tiêu Tố Tố và Ngọc Linh Nhi nước sông không phạm nước giếng, hơn nữa Tiêu Tố Tố tới Hóa Tiên tông vốn dĩ đã có tâm tư không trong sáng, nên càng không dám gây chuyện ầm ĩ.
Tự ti, nhẫn nhục chịu đựng, nhưng vẫn không cứu được tính mạng của cô, sự ra đời của cô chính là nguồn gốc của mọi tại họa.
Bây giờ đến Hóa Tiên tông để kiểm tra căn cốt. Đao tu Cung Hạo nói.
Cung Hạo vừa dứt lời, trên mặt những người này đều mỉm cười.
Thanh Hoa Quân thấy mọi người hào hứng phấn khởi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, vẫn là vẻ mặt xem náo nhiệt đó.
Ngọc Linh Nhi nhịn không được bĩu môi, đồ hồ ly đực.
Từ đây đi tới cửa tông môn của Hóa Tiên tông, sau đó leo lên năm nghìn bậc thang, những thứ này đều tính vào bài kiểm tra. Cung Hạo nói.
Đi bộ đến à?
Nơi này cách Hóa Tiên tông tận năm sáu dặm, nếu như là đại năng tu luyện, chỉ cần một hơi thở đã đến nơi, nhưng đối với những người tu luyện còn chưa nhập môn mà nói, co chân chạy năm sáu dặm đường nhất định sẽ rất mệt, hơn nữa còn phải leo lên năm nghìn bậc thang.
Mau chạy đi, người đến đầu tiên sẽ có thưởng. Thanh Hoa Quân bồng bềnh như thần tiên hạ phàm đứng trên ngọn cây.
Nghe thấy có giải thưởng, những đứa bé này đều kích động gào thét, chạy theo hướng Thanh Hoa Quân chỉ.
Có cạnh tranh, những đứa bé này chạy cực nhanh, không chịu nhường nhịn lẫn nhau, sử dụng toàn bộ sức mạnh để tranh đoạt phần thưởng của Thanh Hoa Quân.
Ninh Thư nhìn về phía Thanh Hoa Quân chỉ, căn bản không phải là hướng của Hóa Tiên tông, hơn nữa còn là hướng ngược lại, nếu như phát hiện sớm còn tốt, nếu như không phát hiện ra, chạy đi xa rồi, vừa phí công lại tốn sức.
Sư thúc. Cung Hạo không biết làm thế nào hô lớn về phía Thanh Hoa Quân.
Thanh Hoa Quân phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay, không thèm để ý đến, thấy còn có mấy người vẫn đứng bất động tại chỗ, nhíu mày: Tại sao các ngươi vẫn chưa chạy?
Phần thưởng có đan dược, có công pháp trân quý, còn có cả pháp khí. Giọng nói của Thanh Hoa Quân rất dễ nghe, vô cùng mê hoặc.
Xì, đồ hồ ly đực. Ngọc Linh Nhi bĩu môi, lẩm bẩm trong miệng.
Thanh Hoa Quân như cười như không nhìn Ngọc Linh Nhi, gấp quạt lại, hơi hơi híp mắt, hiển nhiên là đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì đó.
Ninh Thư cảm thấy đãi ngộ của nhân vật chính quả nhiên là khác biệt, người tu luyện có thể nhìn rõ cả chân con muỗi, nghe được những âm thanh rất nhỏ, giống như giọng nói của Ngọc Linh Nhi ban nãy, Thanh Hoa Quân nhất định nghe thấy.
Ngọc Linh Nhi đã hai lần mạo phạm Thanh Hoa Quân, Thanh Hoa Quân cũng không nói gì.
Tại sao các ngươi không chạy? Cung Hạo hỏi mấy người vẫn còn đứng ở đó.
Một thiếu niên trong đó nói: Ta biết tông môn của Hóa Tiên tông không phải nằm ở hướng đó.
Thanh Hoa Quân nhìn thiếu niên này: Ồ, thiếu niên mới xa nhà sao.
Thiếu niên cung kính chắp tay hành lễ: Vâng.
/1471
|