Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 620 - Hậu Viện Của Tứ Gia (26)

/1471


Sau khi tiệc đầy tháng của Hoằng Lịch kết thúc, cái tên Ái Tân Giác La Hoằng Lịch được ghi chép vào gia phả, mẹ là Nữu Hỗ Lộc thị.

Được ghi tên vào gia phả là một chuyện chắc như đinh đóng cột không thể thay đổi được, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị vì vậy mà vô cùng tức giận, đập vỡ rất nhiều đồ đạc.

Trong lòng vừa căm hận vừa cảm thấy bất bình, từ lúc xuyên không đến đây, nàng phải sống dè dặt từng li từng tí, làm tiểu thiếp cho người khác, chỉ có điều những chuyện nàng lên kế hoạch ở thời cổ đại lại khác với cuộc sống thời hiện đại.

Trong lòng tiểu Nữu Hỗ Lộc thị có chút mơ hồ, nàng không biết cuộc sống như này có ý nghĩa gì nữa, ngày nào cũng ngẩn ngơ ở trong hậu viện, chờ đợi sự thương hại từ một người đàn ông.

Thậm chí khi đi ra ngoài cũng không được tự do.

Những chuyện nàng lên kế hoạch chưa một lần thành công, nàng chỉ muốn cho con của mình một tương lai xán lạn, nhưng giờ đây mọi công sức của nàng đều trở nên vô ích.

Tại sao lại như vậy chứ.

Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị mệt nhọc bóp bóp trán, nàng cảm thấy mình vô cùng vô cùng mệt mỏi.

Cho dù như thế nào cũng phải tiếp tục sống, kiên cường tiến về phía trước.

Thế nhưng không lâu sau, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị lại bị cấm túc, bị giam cầm trong ba tháng, đứa bé nàng vất vả sinh ra suýt nữa thì bị Dận Chân bế đi cho người khác nuôi.

Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị gào khóc, luôn miệng nói xin lỗi, mãi mới được Dận Chân tha thứ.

Kỳ thực tiểu Nữu Hỗ Lộc thị không hề biết mình đã làm sai điều gì, nên chỉ có thể xin lỗi hắn để cứu vãn mọi chuyện.

Dận Chân cũng xử lý khoan hồng, chỉ giam cầm nàng hai tháng.

Biết tin tiểu Nữu Hỗ Lộc thị bị cấm túc, Ninh Thư nhìn về phía Nữu Hỗ Lộc thị, không biết chuyện này có liên quan đến Nữu Hỗ Lộc thị hay không.

Có điều chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô chỉ cần an phận làm một vú em là được.

Tâm trạng của Nữu Hỗ Lộc thị có vẻ rất tốt, bởi vì tiểu Nữu Hỗ Lộc thị không đến tìm nàng nữa.

Hiện giờ Nữu Hỗ Lộc thị không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì, chỉ chú tâm vào việc chăm sóc cho con trai mình, nàng cũng không hề nghĩ đến chuyện tranh sủng, Dận Chân thích tới thì tới, chứ Nữu Hỗ Lộc thị sẽ không đi lôi kéo hắn đến.

Ninh Thư truyền hai lần kình khí cho Hoằng Lịch, khiến thân thể của Hoằng Lịch khỏe mạnh, không dễ bị ốm, cô chăm sóc nó cũng dễ dàng thoải mái hơn.

Diệu Lăng. Nữu Hỗ Lộc thị gọi Ninh Thư, Ninh Thư đang kiểm tra quần áo của Hoằng Lịch, đi về phía Nữu Hỗ Lộc thị cúi người hỏi: Cách cách, có chuyện gì không?

Nữu Hỗ Lộc thị vươn tay nắm lấy tay Ninh Thư, vẻ mặt cảm thán nói: Cảm ơn ngươi đã ở cạnh ta trong khoảng thời gian này, nếu không ta nhất định sẽ lúng ta lúng túng không biết làm thế nào.

Ninh Thư cúi cúi người: Đây là việc nô tỳ nên làm.

Cho dù thế nào ta cũng phải cám ơn ngươi. Nữu Hỗ Lộc thị vừa cười vừa nói: Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thị nữ thân cận bên cạnh ta.

Đa tạ Cách cách. Ninh Thư cúi cúi người.

Hiện tại cô đã trở thành thị nữ thân cận của Nữu Hỗ Lộc thị, cũng coi như là người Nữu Hỗ Lộc thị tin tưởng.

Ninh Thư lại bắt đầu sắp xếp quần áo, hiện giờ đang là lúc giao mùa, những bộ quần áo này đều là thợ thêu tự làm, Ninh Thư nhất định phải đích thân kiểm tra xem có điều gì bất thường không.

Đặc biệt là những bộ quần áo lót bên trong.

Trong lòng Ninh Thư không nói nên lời, không biết bao giờ mình mới có thể rời khỏi thế giới này, cũng không biết bao giờ quá trình tu luyện mới có thể kết thúc?

Ninh Thư cầm một bộ quần áo, lật qua lật lại kiểm tra, cuối cùng phát hiện ở cổ áo có một vết tích màu trắng, còn có cả vết ố.

Ninh Thư cầm cái áo đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, lập tức nhíu mày, nói với Nữu Hỗ Lộc thị: Cách cách, người tới đây một chút.

Nữu Hỗ Lộc thị đang đung đưa chiếc nôi, nghe thấy Ninh Thư gọi, bèn đi tới, Ninh Thư cầm quần áo đưa đến trước mặt Nữu Hỗ Lộc thị, Nữu Hỗ Lộc thị định đón lấy, nhưng Ninh Thư lập tức nói: Đừng động vào, trên này hình như bị nhiễm bệnh đậu mùa.

Nữu Hỗ Lộc thị lập tức thu tay về, vội vã lui về sau hai bước, lắp ba lắp bắp, vẻ mặt khiếp sợ: Trên quần áo làm sao có thể có thứ này chứ.

Cách cách, nô tỳ sẽ đem quần áo đi xử lý. Ninh Thư cầm quần áo rời khỏi phòng.

Ninh Thư đặt quần áo vào trong nồi giấm chua nấu sôi lên, sau đó dùng giấm chua rửa tay thật kỹ, rồi lại sắc một ít thuốc để uống.

Cô đã chạm vào quần áo, nên trong khoảng thời gian này chắc là không thể chăm sóc đứa bé được rồi.

Lấy quần áo ra khỏi nồi giấm sau đó mang đi vứt, chứ không xử lý nó nữa, nếu không người khác chạm vào chắc chắn sẽ bị mắc bệnh đậu mùa, trong phủ có nhiều trẻ con như vậy, rất có thể sẽ khiến bọn chúng bị lây nhiễm.

Không biết là người nào đã làm chuyện này, dám ra tay trên quần áo lót bên trong của đứa bé, ý đồ quá rõ ràng, thủ đoạn này còn cao siêu hơn cả thủ đoạn của bà vú khi thoa nước muối lên núm vú.

Đã ra tay thì trực tiếp ra một chiêu lớn, đứa bé còn nhỏ như vậy, khi bị mắc bệnh đậu mùa thì tỷ lệ sống sót vô cùng thấp.

Rốt cuộc là người nào giở trò đây?

Đồng Ngọc đến thăm Ninh Thư, hỏi: Diệu Lăng, Cách cách hỏi ngươi đã xử lý ổn thỏa chỗ quần áo kia chưa?

Đã xử lý ổn thỏa cả rồi. Ninh Thư gật đầu: Trong khoảng thời gian này ta không chăm sóc đứa bé được, bởi vì ta đã chạm vào đống quần áo đó, đợi qua một khoảng thời gian nữa rồi tính tiếp.

Cô hãy vẩy giấm chua ở khắp viện để khử độc, mỗi lần bế đứa bé thì phải rửa tay trước. Ninh Thư dặn Đồng Ngọc.

Đồng Ngọc gật đầu tỏ ý mình đã biết.

Ninh Thư tưởng rằng sau khi mình uống thuốc sẽ không xảy ra chuyện gì, thế nhưng không ngờ vài ngày sau cô bắt đầu phát sốt, toàn thân mệt mỏi không có sức lực.

Ninh Thư cảm thấy vô cùng khó chịu, cỗ thân thể này chưa từng mắc bệnh đậu mùa, trong cơ thể không có kháng thể, nên khi tiếp xúc với virus thì không thể kháng cự được.

Vốn cho là mình tu luyện Tuyệt Thế Võ Công sẽ không sao, không ngờ vẫn bị trúng chiêu.

Ninh Thư tự nấu thuốc uống, không ngừng tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, nhưng trên mặt với trên người vẫn nổi lên những nốt mẩn, rất ngứa.

Thật sự rất buồn bực khó chịu.

Ninh Thư nói với Nữu Hỗ Lộc thị mình phải rời khỏi phủ Bối lặc, Nữu Hỗ Lộc thị đứng ở xa xa, nhìn thấy nốt mẩn nổi khắp mặt Ninh Thư, nghĩ đến con của mình, nên cũng đồng ý để Ninh Thư rời đi.

Nữu Hỗ Lộc thị bảo Ninh Thư đến một điền trang, điền trang đó là của hồi môn của nàng, còn phái một a hoàn đi theo chăm sóc Ninh Thư, nhưng Ninh Thư từ chối dẫn theo a hoàn, bởi với tình trạng này của mình thì không nên liên lụy tới người khác.

Nữu Hỗ Lộc thị cho Ninh Thư một khoản tiền, để Ninh Thư yên tâm dưỡng bệnh, còn nói sẽ chờ Ninh Thư trở về chăm sóc đứa bé.

Nữu Hỗ Lộc thị không hề bỏ rơi Ninh Thư, ai chẳng biết bệnh đậu mùa nếu đã mắc một lần, thì cả đời sau sẽ không bị mắc nữa, Nữu Hỗ Lộc thị vẫn hy vọng Ninh Thư có thể vượt qua.

Ninh Thư nhận tiền của Nữu Hỗ Lộc thị, khoác áo choàng đến trang viên của Nữu Hỗ Lộc thị, trang viên của Nữu Hỗ Lộc thị cũng không lớn lắm, chỉ có mấy người tá điền.

Ninh Thư ở trong một căn phòng nhỏ, thỉnh thoảng lại đi vào núi tìm thảo dược, tự nấu thuốc, tự nấu cơm.

Bởi vì cô mắc căn bệnh này, nên căn phòng cô ở cũng không có ai dám tới gần, Ninh Thư muốn ăn thứ gì, cũng phải tự đi hái ở trong vườn rau.

Ninh Thư vốn dĩ định dùng thuốc trong hệ thống, nhưng nghĩ đến hiện tại đang làm nhiệm vụ thực tập, căn bản không thể nào sử dụng được những đồ đạc đổi từ trong hệ thống.

Mẹ nó, thật sự rất ngứa.

Căn bệnh này đến giờ vẫn chưa có chuyển biến tốt, cô không biết mình có thể tiếp tục sống hay không.

Ninh Thư hiện tại cảm thấy rất may mắn vì cô đã từng học cách chữa bệnh, có thể ngăn chặn bệnh tình của mình, nếu không đã mắc căn bệnh này thì chỉ có thể chờ chết.

/1471

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status