Có người đã nói gì đó với bà đúng không? Ninh Thư hỏi vú em.
Vú em dường như rất căm ghét Ninh Thư: Chả có ai nói gì với ta cả, chỉ vì ta không vừa mắt khi thấy cô chiếm giữ tiểu chủ tử, không muốn tiểu chủ tử gần gũi với một mình cô.
Ninh Thư không nói nên lời, chỉ vì lý do này mà làm hại đứa bé.
Không, chuyện ở phía sau không hề đơn giản như vậy, bất kỳ hành động gì cũng có mục đích của nó.
Cách cách... Ninh Thư tiến đến nói vào tai Nữu Hỗ Lộc thị: Cách cách, nô tỳ cảm thấy bà vú này chắc hẳn đã bị người khác kích động gây xích mích rồi.
Làm vú em cho một gia đình giàu có vô cùng được lợi, huống chi là làm vú em cho cháu trai của đương kim thánh thượng, vô hình trung có thể đạt được rất nhiều lợi ích, nếu như đứa bé ỷ lại vào mình, thì lợi ích mang lại sẽ còn nhiều hơn nữa.
Ninh Thư không cho vú em gần gũi với đứa bé, nên bà ta mới oán hận cô như vậy.
Nếu như sau này còn có người gây chia rẽ, xảy ra chuyện như vậy, thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nữu Hỗ Lộc thị nhìn lướt qua vú em đang quỳ dưới đất, kìm nén sự phẫn nộ trong lòng đang muốn bộc phát, nói với Đồng Ngọc: Đi gọi gia đến đây, ta phải nói chuyện này cho gia biết.
Khuôn mặt của vú em lập tức tái nhợt, quỳ xuống dập đầu không ngừng trên mặt đất: Cách cách, tha cho dân phụ lần này thôi, xin Cách cách khai ân.
Nhỏ giọng chút, ngươi làm ồn đến đứa bé rồi đấy. Nữu Hỗ Lộc thị nhẹ nhàng nói.
Vú em bị vẻ mặt của Nữu Hỗ Lộc thị hù dọa, lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp, khuôn mặt lộ rõ sự hoảng sợ.
Đồng Ngọc đi gọi Dận Chân, đoán chừng là sự việc quá nghiêm trọng, nên Dận Chân lập tức tới, đi vào trong nhà hỏi: Xảy ra chuyện gì vậy?
Nữu Hỗ Lộc thị rơi nước mắt kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Dận Chân nghe xong, sắc mặt trở nên lạnh lùng, sau đó xoa xoa trán nói: Chuyện này là thế nào, sao lúc nào cũng gặp phải loại người có tâm địa độc ác thế này.
Không thể dễ dàng tha thứ như vậy được, trong phủ này còn có mấy đứa trẻ nữa, nếu bà vú nào cũng như thế này, thì những đứa con của ta còn có thể tiếp tục sống hay không. Vẻ mặt Dận Chân hờ hững nói.
Vú em sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run rẩy, bị dọa sợ nên nói năng lộn xộn không rõ ràng: Xin Bối Lặc gia tha mạng, dân phụ bị oan.
Dận Chân sai người lôi vú em ra ngoài, bà ta la lớn: Bối lặc gia, có người sai dân phụ làm chuyện này.
Sắc mặt của Dận Chân lạnh lùng: Ồ, là ai xúi giục ngươi làm chuyện này vậy?
Là Cách cách ở Tẩm Tâm viện, Cách cách nói nếu như ta gần gũi được với tiểu chủ tử, thì sau này sẽ được hưởng vinh hoa phú quý. Vú em vội vàng nói, sợ rằng chậm một chút sẽ bị đánh chết.
Dận Chân lạnh lùng nói: Ngươi không những hành hạ con của ta, giờ còn dám bịa đặt bôi nhọ hậu viện của chủ tử, người bất trung bất nghĩa như thế còn giữ lại làm gì.
Bối lặc gia tha mạng. Giọng nói thê lương của vú em càng ngày càng xa.
Không biết Dận Chân sẽ xử lý bà vú này như thế nào, có phải dùng roi đánh giống như trước kia sau đó đuổi ra khỏi phủ Bối lặc hay không?
Dận Chân quay đầu lại thấy Nữu Hỗ Lộc thị vừa ôm con vừa rơi nước mắt, thở dài một hơi nói: Đừng khóc, nàng còn đang ở cữ, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến mắt.
Nữu Hỗ Lộc thị lau nước mắt, nói với Dận Chân: Gia, người có thể tìm một vú em cho con được không, thiếp không biết nên làm gì bây giờ.
Dận Chân gật đầu: Chuyện này giao cho ta xử lý, ta sẽ giúp nàng giải quyết mọi chuyện thật tốt.
Trên mặt của Nữu Hỗ Lộc thị nở nụ cười gượng gạo, Dận Chân dặn dò người hầu trong phòng chăm sóc cho Nữu Hỗ Lộc thị rồi mới rời đi.
Nữu Hỗ Lộc thị nhìn bóng lưng của Dận Chân, vẻ mặt có chút thất vọng, rõ ràng có người muốn hãm hại con của nàng, nhưng Dận Chân lại thờ ơ hờ hững, không nghĩ đến sẽ phải xử lý mọi chuyện.
Cách cách, người không sao chứ. Ninh Thư thấy Nữu Hỗ Lộc thị đang ngẩn ngơ bèn lên tiếng hỏi.Nước mắt của Nữu Hỗ Lộc thị lập tức rơi xuống, ôm đứa bé im lặng khóc.
Cách cách phải vui vẻ lên, bởi vì đã phát hiện ra người lòng lang dạ thú bên cạnh mình, nên sau này đứa bé sẽ không phải chịu sự tổn thương nào nữa. Ninh Thư trấn an Nữu Hỗ Lộc thị.
Chuyện này cũng do nô tỳ sơ suất, mới tạo thành kết quả như vậy. Ninh Thư cúi người xuống.
Nữu Hỗ Lộc thị lau nước mắt: Chuyện này không liên quan tới ngươi, lòng dạ của bà vú này vốn dĩ không hề ngay thẳng, chuyện lần này ta phải cám ơn ngươi.
Nô tỳ không dám. Ninh Thư nói: Không có chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của Cách cách, hiện giờ cách Cách phải bồi dưỡng thân thể cho khỏe lại, đợi hết cữ rồi nói sau.
Nữu Hỗ Lộc thị ừ một tiếng, giữ đứa bé ở bên cạnh để chăm sóc, chỉ cho mấy người mình tin tưởng tới gần.
Dận Chân rất nhanh đã tìm được một bà vú đến.
Nữu Hỗ Lộc thị cũng không để cho vú em tới gần đứa bé, lúc cho bú phải bảo Ninh Thư kiểm tra kỹ càng.
Nữu Hỗ Lộc thị không tin tưởng những người khác, việc chăm sóc đứa bé đều rơi trên người Ninh Thư, khiến Ninh Thư vô cùng mệt mỏi.
Cuộc sống như thế duy trì đến khi Nữu Hỗ Lộc thị hết cữ.
Dường như để bù đắp cho Nữu Hỗ Lộc thị và đứa bé, Dận Chân đã tổ chức một bữa tiệc đầy tháng cho con, còn đặt tên cho nó là Ái Tân Giác La Hoằng Lịch.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị bế đứa bé ngồi bên bàn tiệc, nghe thấy cái tên Hoằng Lịch, cả người mất hồn mất vía, ôm thật chặt con của mình, đứa bé trong ngực cảm thấy bức bách khó chịu, liền oa oa khóc rống lên.
Tiếng khóc của đứa nhỏ gây sự chú ý của những người xung quanh, Dận Chân lạnh nhạt nhìn tiểu Nữu Hỗ Lộc thị, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị liền vội vã dỗ con mình.
Trong lòng vô cùng đau khổ, vì sao, con của nàng đã được ba tháng, Dận Chân cũng không đặt tên cho nó, con của Nữu Hỗ Lộc thị lại được đặt tên là Hoằng Lịch, còn có tiệc đầy tháng.
So sánh hai đứa với nhau, con của nàng thực sự rất mất mặt.
Nữu Hỗ Lộc thị nhìn tiểu Nữu Hỗ Lộc thị, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu: Muội muội, sao muội lại tự mình bế đứa bé thế, sao không đưa vú em bế cho, đứa bé nó khóc như vậy, có phải đói bụng rồi không, để vú em cho nó bú sữa đi.
Ơ, vú em của đứa bé không đi cùng sao? Nữu Hỗ Lộc thị thờ ơ hỏi.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị nói: Đứa bé không thích vú em, nên không dẫn vú em tới.
Vậy sao? Trong mắt Nữu Hỗ Lộc thị hàm chứa một tia lạnh lùng.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị vâng một tiếng, nàng không để cho con của mình gần gũi vú em, đứa bé không thân cận với mẹ nó, mà lại thân cận với một hạ nhân làm gì.
Ninh Thư ôm đứa bé đứng bên cạnh Nữu Hỗ Lộc thị, nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai tỷ muội bọn họ, trong lòng hiểu ra Nữu Hỗ Lộc thị vô cùng căm ghét tiểu Nữu Hỗ Lộc thị.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị nhiều lần muốn hãm hại con của Nữu Hỗ Lộc thị, cho dù Nữu Hỗ Lộc thị chỉ vì con của mình, cũng nhất định sẽ đối đầu với tiểu Nữu Hỗ Lộc thị.
Ninh Thư cảm thấy rất thần kỳ, Nữu Hỗ Lộc thị là một người con gái cổ đại chính cống, nhưng không hề chủ động hại người, ngược lại tiểu Nữu Hỗ Lộc thị từ hiện đại xuyên không đến, sinh sống ở thời bình cùng Nữu Hỗ Lộc thị, lại luôn muốn hại chết một đứa trẻ không biết gì.
Tội lỗi không liên quan đến trẻ nhỏ.
Chỉ bởi vì đứa bé này là Hoằng Lịch, là đế vương tương lai, nên mới muốn hại chết nó.
Lòng người là thứ đáng sợ nhất, không hề liên quan tới người ở nơi nào.
Hành động của tiểu Nữu Hỗ Lộc thị khác gì với những người đàn bà cùng làm vợ thời cổ đại chứ, không khác gì cả, thậm chí nàng sống còn không có nguyên tắc hơn họ.
Chủ động hãm hại người khác với bị động phản kích có sự khác biệt.
Vú em dường như rất căm ghét Ninh Thư: Chả có ai nói gì với ta cả, chỉ vì ta không vừa mắt khi thấy cô chiếm giữ tiểu chủ tử, không muốn tiểu chủ tử gần gũi với một mình cô.
Ninh Thư không nói nên lời, chỉ vì lý do này mà làm hại đứa bé.
Không, chuyện ở phía sau không hề đơn giản như vậy, bất kỳ hành động gì cũng có mục đích của nó.
Cách cách... Ninh Thư tiến đến nói vào tai Nữu Hỗ Lộc thị: Cách cách, nô tỳ cảm thấy bà vú này chắc hẳn đã bị người khác kích động gây xích mích rồi.
Làm vú em cho một gia đình giàu có vô cùng được lợi, huống chi là làm vú em cho cháu trai của đương kim thánh thượng, vô hình trung có thể đạt được rất nhiều lợi ích, nếu như đứa bé ỷ lại vào mình, thì lợi ích mang lại sẽ còn nhiều hơn nữa.
Ninh Thư không cho vú em gần gũi với đứa bé, nên bà ta mới oán hận cô như vậy.
Nếu như sau này còn có người gây chia rẽ, xảy ra chuyện như vậy, thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nữu Hỗ Lộc thị nhìn lướt qua vú em đang quỳ dưới đất, kìm nén sự phẫn nộ trong lòng đang muốn bộc phát, nói với Đồng Ngọc: Đi gọi gia đến đây, ta phải nói chuyện này cho gia biết.
Khuôn mặt của vú em lập tức tái nhợt, quỳ xuống dập đầu không ngừng trên mặt đất: Cách cách, tha cho dân phụ lần này thôi, xin Cách cách khai ân.
Nhỏ giọng chút, ngươi làm ồn đến đứa bé rồi đấy. Nữu Hỗ Lộc thị nhẹ nhàng nói.
Vú em bị vẻ mặt của Nữu Hỗ Lộc thị hù dọa, lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp, khuôn mặt lộ rõ sự hoảng sợ.
Đồng Ngọc đi gọi Dận Chân, đoán chừng là sự việc quá nghiêm trọng, nên Dận Chân lập tức tới, đi vào trong nhà hỏi: Xảy ra chuyện gì vậy?
Nữu Hỗ Lộc thị rơi nước mắt kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Dận Chân nghe xong, sắc mặt trở nên lạnh lùng, sau đó xoa xoa trán nói: Chuyện này là thế nào, sao lúc nào cũng gặp phải loại người có tâm địa độc ác thế này.
Không thể dễ dàng tha thứ như vậy được, trong phủ này còn có mấy đứa trẻ nữa, nếu bà vú nào cũng như thế này, thì những đứa con của ta còn có thể tiếp tục sống hay không. Vẻ mặt Dận Chân hờ hững nói.
Vú em sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run rẩy, bị dọa sợ nên nói năng lộn xộn không rõ ràng: Xin Bối Lặc gia tha mạng, dân phụ bị oan.
Dận Chân sai người lôi vú em ra ngoài, bà ta la lớn: Bối lặc gia, có người sai dân phụ làm chuyện này.
Sắc mặt của Dận Chân lạnh lùng: Ồ, là ai xúi giục ngươi làm chuyện này vậy?
Là Cách cách ở Tẩm Tâm viện, Cách cách nói nếu như ta gần gũi được với tiểu chủ tử, thì sau này sẽ được hưởng vinh hoa phú quý. Vú em vội vàng nói, sợ rằng chậm một chút sẽ bị đánh chết.
Dận Chân lạnh lùng nói: Ngươi không những hành hạ con của ta, giờ còn dám bịa đặt bôi nhọ hậu viện của chủ tử, người bất trung bất nghĩa như thế còn giữ lại làm gì.
Bối lặc gia tha mạng. Giọng nói thê lương của vú em càng ngày càng xa.
Không biết Dận Chân sẽ xử lý bà vú này như thế nào, có phải dùng roi đánh giống như trước kia sau đó đuổi ra khỏi phủ Bối lặc hay không?
Dận Chân quay đầu lại thấy Nữu Hỗ Lộc thị vừa ôm con vừa rơi nước mắt, thở dài một hơi nói: Đừng khóc, nàng còn đang ở cữ, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến mắt.
Nữu Hỗ Lộc thị lau nước mắt, nói với Dận Chân: Gia, người có thể tìm một vú em cho con được không, thiếp không biết nên làm gì bây giờ.
Dận Chân gật đầu: Chuyện này giao cho ta xử lý, ta sẽ giúp nàng giải quyết mọi chuyện thật tốt.
Trên mặt của Nữu Hỗ Lộc thị nở nụ cười gượng gạo, Dận Chân dặn dò người hầu trong phòng chăm sóc cho Nữu Hỗ Lộc thị rồi mới rời đi.
Nữu Hỗ Lộc thị nhìn bóng lưng của Dận Chân, vẻ mặt có chút thất vọng, rõ ràng có người muốn hãm hại con của nàng, nhưng Dận Chân lại thờ ơ hờ hững, không nghĩ đến sẽ phải xử lý mọi chuyện.
Cách cách, người không sao chứ. Ninh Thư thấy Nữu Hỗ Lộc thị đang ngẩn ngơ bèn lên tiếng hỏi.Nước mắt của Nữu Hỗ Lộc thị lập tức rơi xuống, ôm đứa bé im lặng khóc.
Cách cách phải vui vẻ lên, bởi vì đã phát hiện ra người lòng lang dạ thú bên cạnh mình, nên sau này đứa bé sẽ không phải chịu sự tổn thương nào nữa. Ninh Thư trấn an Nữu Hỗ Lộc thị.
Chuyện này cũng do nô tỳ sơ suất, mới tạo thành kết quả như vậy. Ninh Thư cúi người xuống.
Nữu Hỗ Lộc thị lau nước mắt: Chuyện này không liên quan tới ngươi, lòng dạ của bà vú này vốn dĩ không hề ngay thẳng, chuyện lần này ta phải cám ơn ngươi.
Nô tỳ không dám. Ninh Thư nói: Không có chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của Cách cách, hiện giờ cách Cách phải bồi dưỡng thân thể cho khỏe lại, đợi hết cữ rồi nói sau.
Nữu Hỗ Lộc thị ừ một tiếng, giữ đứa bé ở bên cạnh để chăm sóc, chỉ cho mấy người mình tin tưởng tới gần.
Dận Chân rất nhanh đã tìm được một bà vú đến.
Nữu Hỗ Lộc thị cũng không để cho vú em tới gần đứa bé, lúc cho bú phải bảo Ninh Thư kiểm tra kỹ càng.
Nữu Hỗ Lộc thị không tin tưởng những người khác, việc chăm sóc đứa bé đều rơi trên người Ninh Thư, khiến Ninh Thư vô cùng mệt mỏi.
Cuộc sống như thế duy trì đến khi Nữu Hỗ Lộc thị hết cữ.
Dường như để bù đắp cho Nữu Hỗ Lộc thị và đứa bé, Dận Chân đã tổ chức một bữa tiệc đầy tháng cho con, còn đặt tên cho nó là Ái Tân Giác La Hoằng Lịch.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị bế đứa bé ngồi bên bàn tiệc, nghe thấy cái tên Hoằng Lịch, cả người mất hồn mất vía, ôm thật chặt con của mình, đứa bé trong ngực cảm thấy bức bách khó chịu, liền oa oa khóc rống lên.
Tiếng khóc của đứa nhỏ gây sự chú ý của những người xung quanh, Dận Chân lạnh nhạt nhìn tiểu Nữu Hỗ Lộc thị, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị liền vội vã dỗ con mình.
Trong lòng vô cùng đau khổ, vì sao, con của nàng đã được ba tháng, Dận Chân cũng không đặt tên cho nó, con của Nữu Hỗ Lộc thị lại được đặt tên là Hoằng Lịch, còn có tiệc đầy tháng.
So sánh hai đứa với nhau, con của nàng thực sự rất mất mặt.
Nữu Hỗ Lộc thị nhìn tiểu Nữu Hỗ Lộc thị, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu: Muội muội, sao muội lại tự mình bế đứa bé thế, sao không đưa vú em bế cho, đứa bé nó khóc như vậy, có phải đói bụng rồi không, để vú em cho nó bú sữa đi.
Ơ, vú em của đứa bé không đi cùng sao? Nữu Hỗ Lộc thị thờ ơ hỏi.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị nói: Đứa bé không thích vú em, nên không dẫn vú em tới.
Vậy sao? Trong mắt Nữu Hỗ Lộc thị hàm chứa một tia lạnh lùng.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị vâng một tiếng, nàng không để cho con của mình gần gũi vú em, đứa bé không thân cận với mẹ nó, mà lại thân cận với một hạ nhân làm gì.
Ninh Thư ôm đứa bé đứng bên cạnh Nữu Hỗ Lộc thị, nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai tỷ muội bọn họ, trong lòng hiểu ra Nữu Hỗ Lộc thị vô cùng căm ghét tiểu Nữu Hỗ Lộc thị.
Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị nhiều lần muốn hãm hại con của Nữu Hỗ Lộc thị, cho dù Nữu Hỗ Lộc thị chỉ vì con của mình, cũng nhất định sẽ đối đầu với tiểu Nữu Hỗ Lộc thị.
Ninh Thư cảm thấy rất thần kỳ, Nữu Hỗ Lộc thị là một người con gái cổ đại chính cống, nhưng không hề chủ động hại người, ngược lại tiểu Nữu Hỗ Lộc thị từ hiện đại xuyên không đến, sinh sống ở thời bình cùng Nữu Hỗ Lộc thị, lại luôn muốn hại chết một đứa trẻ không biết gì.
Tội lỗi không liên quan đến trẻ nhỏ.
Chỉ bởi vì đứa bé này là Hoằng Lịch, là đế vương tương lai, nên mới muốn hại chết nó.
Lòng người là thứ đáng sợ nhất, không hề liên quan tới người ở nơi nào.
Hành động của tiểu Nữu Hỗ Lộc thị khác gì với những người đàn bà cùng làm vợ thời cổ đại chứ, không khác gì cả, thậm chí nàng sống còn không có nguyên tắc hơn họ.
Chủ động hãm hại người khác với bị động phản kích có sự khác biệt.
/1471
|