Ninh Thư không nhìn Hạ Ý đang cười đến rực rỡ, móc chìa khoá ra mở cửa, Hạ Ý theo Ninh Thư vào phòng.
Chị Trần, chị nói với em một câu đi chứ. Hạ Ý che trước mặt Ninh Thư, tuy tuổi Hạ Ý còn nhỏ, nhưng đã sắp cao hơn Ninh Thư một cái đầu, che trước mặt Ninh Thư như vậy, từ trên cao nhìn xuống Ninh Thư, dùng một loại ánh mắt xấu xa nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Hạ Ý: Em muốn nói gì với chị, chị nói rồi em nói chuyện thì cứ nói, vì sao thích tới gần như thế, chị Trần lớn tuổi rồi, không chịu nổi chiêu này của em.
Hạ Ý trợn mắt coi thường, hỏi: Chị à, em đang nói chuyện đứng đắn với chị.
Nhưng thái độ của em không đứng đắn. Ninh Thư ngồi trên ghế sofa uống một hớp nước.
Chị Trần, chị Trần, em chỉ muốn hỏi chuyện thông cáo một chút, quảng cáo của em đã chụp xong, đã chiếu trên ti vi thời gian rất lâu, lẽ nào chị Trần không chú ý tới sao? Hạ Ý một tay chống tường, một tay ôm ngực: Chị Trần, chị quá tổn thương lòng em rồi.
Ninh Thư lại uống một ngụm trà, lật sổ tay, hỏi Hạ Ý: Em muốn đi theo con đường nào, dù sao cũng nên có một mục tiêu chứ, Kiều Y đi hát, Mạch Đóa Nhi đi diễn xuất, còn em?
Hạ Ý hơi mê man, nói: Em diễn phim dường như không quá ổn, hát cũng bình thường thôi, em chỉ có dáng dấp đẹp trai, dáng dấp đẹp trai làm gì cũng được.
Mẹ nó. Ninh Thư liếc mắt coi thường, thật đúng là.
Em cảm thấy em khá thích quay quảng cáo, quảng cáo vừa ngắn, vừa không khổ như quay phim. Hạ Ý giơ tay tạo hình chữ “V” với Ninh Thư, cũng yeah một cái, làm nũng với Ninh Thư.
Ninh Thư đặt chén trà xuống: Chỉ như vậy thì em sẽ không có danh tiếng gì, người ta tại sao phải mời em quay quảng cáo, suy nghĩ thật kỹ con đường mình nên đi, cứ sống mù mờ như thế cũng không được, tưởng tượng xem mình nên đi theo con đường gì.
Hạ Ý gãi gãi đầu: Em cũng không biết mình cảm thấy hứng thú với cái gì, chỉ cần có thể nổi tiếng là được rồi.
Chính em cảm thấy hứng thú đối với cái gì, thì chị sẽ tận lực giúp em tranh thủ tài nguyên cái đó, tìm được một phương hướng rồi xông pha, dù sao cũng hơn là không có phương hướng rồi bước loạn như vậy. Ninh Thư phất tay một cái nói rằng: Chọn một phương hướng, không có điểm riêng khiến mọi người nhanh quên, còn muốn nổi tiếng, nổi tiếng vào mắt, chính mình suy nghĩ thật kỹ, mấy ngày rồi chị chưa nghỉ ngơi, chị ngủ một lát đây.
Được rồi, chị Trần. Hạ Ý hơi rầu rĩ không vui rời đi, Ninh Thư nhìn dáng vẻ như vậy của hắn, nói rằng: Vốn có thông cáo của một liên hoan phim, nhưng em không có tác phẩm gì, đến góp vui cũng không được.
Hạ Ý càng thêm buồn bực: Chị Trần, hay em đóng phim điện ảnh nhé.
Còn chẳng bằng đi quay phim thần tượng, thật ra diện mạo em đẹp trai như vậy, hẳn có thể khiến không ít cô gái mê mẩn. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Hạ Ý sáng mắt lên: Ý kiến hay, chị Trần, trong tay của chị có nhân vật trong phim thần tượng gì không, em muốn đến thử vai.
Chị đến công ty hỏi xem, chị nhất định sẽ tìm một nhân vật thích hợp cho em. Ninh Thư vừa cười vừa nói.
Tiễn Hạ Ý đi, Ninh Thư trở về nằm trên giường ngủ mê mệt, từ khi đi tới thế giới này, Ninh Thư vẫn luôn bận rộn, cảm giác mệt mỏi quá, cực kỳ mệt luôn.
Khi tỉnh ngủ đã là buổi trưa ngày hôm sau, mở điện thoại di động lên nhìn thử, bên trong có thật nhiều tin nhắn, trong đó có tin nhắn của Mạch Đóa Nhi, nói với Ninh Thư rằng hôm nay mình không đến phim trường, hôm nay không cần quay phim.
Ái chà, quả nhiên là tùy hứng.
Ninh Thư vươn vai một cái, cũng lười xía vào, để Mạch Đóa Nhi cùng kim chủ của mình quấn quýt đi, Ninh Thư chưa từng đặt tiền đồ của Mạch Đóa Nhi trong lòng, bây giờ thứ Mạch Đóa Nhi có chính là lòng cầu tiến, chịu khổ xong thì Mạch Đóa Nhi biết nghĩ cho mình rồi.
Gửi email thông cáo cho nghệ sĩ trong tay mình, sau đó thì ở nhà làm cơm, Ninh Thư cảm giác mình cần phải học nấu cơm, là một người làm nhiệm vụ, không biết làm cơm, không biết cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, nếu như nhiệm vụ ở trong một điều kiện tương đối cực đoan, còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đã chết đói, vậy mới oan uổng đó.
Nhưng Ninh Thư phát hiện mình thật sự không có thiên phú nấu cơm, đồ ăn làm ra quả thực quá kinh khủng, cho dù là nấu có bát cháo đơn giản, cũng nấu không xong, Ninh Thư cảm giác mình nhất định là một kẻ vô tích sự.
Còn nhớ hệ thống cửa hàng trao đổi có Tích Cốc đan, mỗi lần trước khi vào nhiệm vụ thì đổi một ít, để không đến mức chết đói, hơn nữa Tích Cốc đan cũng không đắt.
Ninh Thư triệt để từ bỏ việc làm cơm, có những thiên phú không học được.
Từ trước vẫn luôn bận rộn, bây giờ Ninh Thư phát hiện vừa mới nhàn rỗi trong lòng đã thấy vắng vẻ, nghệ sĩ dưới trướng đều đã đi theo con đường chính quy, Hạ Ý quả thực đã đi diễn phim thần tượng rồi, Kiều Y sắp phát hành album, lại bắt đầu học tập, hơn nữa nhìn con đường của Kiều Y, xem ra muốn đi theo con đường sáng tác luôn.
Còn về Mạch Đóa Nhi, không nhắc thì thôi, một tháng cơ bản đều không thấy mặt, tình chàng ý thiếp với Mạc Tước Phong, diễn phim cũng buổi đực buổi cái, sau khi bộ phim này đóng máy, Mạch Đóa Nhi chiếm được một vai nữ chính, từ nữ thứ nhảy một phát lên nữ chính.
Cứ như thể tốc độ tên lửa, quả nhiên có người cưng chiều thì sẽ khác.
Ninh Thư đến phim trường mới để gặp Mạch Đóa Nhi, câu nói đầu tiên Mạch Đóa Nhi nói là: Chị Trần, về sau nhận phim cho em, đừng nhận phim nào có cảnh diễn hôn và cảnh hạn chế.
Ninh Thư:...
Không thể có cảnh diễn hôn, không thể có cảnh hạn chế, vậy cô đóng cái lông mao à, dứt khoát không diễn luôn cho xong, để Mạc Tước Phong nuôi cô là được.
Khí chất của Mạch Đóa Nhi đã thay đổi một trăm tám mươi độ, trước kia Mạch Đóa Nhi thanh thuần không gì sánh được, bây giờ Mạch Đóa Nhi nóng bỏng tô son đỏ mọng, lớp trang điểm hoàn toàn che mất khí chất thanh thuần của cô ta, loại hình giả vờ thành thục này khiến Mạch Đóa Nhi có vẻ chẳng ra cái gì cả.
Ninh Thư hoàn toàn không hiểu nổi tại sao Mạch Đóa Nhi lại hứng thú với kiểu trang điểm này, đều nói nữ nhân trang điểm đậm chính vì muốn tung một chiêu thật mạnh, Mạch Đóa Nhi bây giờ muốn làm gì đây.
Mạch Đóa Nhi, tại sao em lại trang điểm đậm như vậy? Ninh Thư vẫn không nhịn được hỏi, ưu thế của Mạch Đóa Nhi chính là một khuôn mặt thanh thuần điềm đạm đáng yêu, nhưng trang điểm đậm vẻ người lớn khiến Mạch Đóa Nhi hầu như hoàn toàn mất đi ưu thế, hơn nữa Mạch Đóa Nhi cũng không áp chế được sức quyến rũ của việc trang điểm như vậy.
Mạch Đóa Nhi bị đả kích gì rồi à? Sao lại suy nghĩ không thông như vậy.
Trên mặt Mạch Đóa Nhi lộ vẻ ảm đạm, nói với Ninh Thư: Chị Trần, em cảm thấy Mạc Tước Phong đã chán ghét em, bên người của hắn luôn có rất nhiều phụ nữ vây quanh, những phụ nữ này đều rất đẹp, quyến rũ đa tình, em cảm thấy Mạc Tước Phong thích kiểu phụ nữ này.
Cho nên em muốn dùng phương thức này để giữ Mạc Tước Phong lại? Ninh Thư suýt nữa cười ra tiếng, quả thực là trống đánh xuôi kèn thổi ngược mà, Mạc Tước Phong thích nữ nhân thanh thuần, Mạch Đóa Nhi làm vậy chỉ có thể khiến Mạc Tước Phong chán ghét cô ta càng nhanh hơn.
Ninh Thư sẽ không nhắc nhở Mạch Đóa Nhi, giữa Mạch Đóa Nhi và Mạc Tước Phong có chuyện cô mới vui được chứ, Ninh Thư quay đầu nhìn đôi môi đỏ mọng của Mạch Đóa Nhi, dời mắt, nói rằng: Cho nên, em mới muốn tính toán cho mình, thừa dịp hiện tại Mạc Tước Phong còn thích em, em phải đòi nhiều hơn.
Mạch Đóa Nhi gật đầu, nói với Ninh Thư: Đây chính là nhân vật mà em đòi Mạc Tước Phong.
Ninh Thư:...
Bây giờ Mạch Đóa Nhi thực sự đã khác rồi.
Chị Trần, chị nói với em một câu đi chứ. Hạ Ý che trước mặt Ninh Thư, tuy tuổi Hạ Ý còn nhỏ, nhưng đã sắp cao hơn Ninh Thư một cái đầu, che trước mặt Ninh Thư như vậy, từ trên cao nhìn xuống Ninh Thư, dùng một loại ánh mắt xấu xa nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Hạ Ý: Em muốn nói gì với chị, chị nói rồi em nói chuyện thì cứ nói, vì sao thích tới gần như thế, chị Trần lớn tuổi rồi, không chịu nổi chiêu này của em.
Hạ Ý trợn mắt coi thường, hỏi: Chị à, em đang nói chuyện đứng đắn với chị.
Nhưng thái độ của em không đứng đắn. Ninh Thư ngồi trên ghế sofa uống một hớp nước.
Chị Trần, chị Trần, em chỉ muốn hỏi chuyện thông cáo một chút, quảng cáo của em đã chụp xong, đã chiếu trên ti vi thời gian rất lâu, lẽ nào chị Trần không chú ý tới sao? Hạ Ý một tay chống tường, một tay ôm ngực: Chị Trần, chị quá tổn thương lòng em rồi.
Ninh Thư lại uống một ngụm trà, lật sổ tay, hỏi Hạ Ý: Em muốn đi theo con đường nào, dù sao cũng nên có một mục tiêu chứ, Kiều Y đi hát, Mạch Đóa Nhi đi diễn xuất, còn em?
Hạ Ý hơi mê man, nói: Em diễn phim dường như không quá ổn, hát cũng bình thường thôi, em chỉ có dáng dấp đẹp trai, dáng dấp đẹp trai làm gì cũng được.
Mẹ nó. Ninh Thư liếc mắt coi thường, thật đúng là.
Em cảm thấy em khá thích quay quảng cáo, quảng cáo vừa ngắn, vừa không khổ như quay phim. Hạ Ý giơ tay tạo hình chữ “V” với Ninh Thư, cũng yeah một cái, làm nũng với Ninh Thư.
Ninh Thư đặt chén trà xuống: Chỉ như vậy thì em sẽ không có danh tiếng gì, người ta tại sao phải mời em quay quảng cáo, suy nghĩ thật kỹ con đường mình nên đi, cứ sống mù mờ như thế cũng không được, tưởng tượng xem mình nên đi theo con đường gì.
Hạ Ý gãi gãi đầu: Em cũng không biết mình cảm thấy hứng thú với cái gì, chỉ cần có thể nổi tiếng là được rồi.
Chính em cảm thấy hứng thú đối với cái gì, thì chị sẽ tận lực giúp em tranh thủ tài nguyên cái đó, tìm được một phương hướng rồi xông pha, dù sao cũng hơn là không có phương hướng rồi bước loạn như vậy. Ninh Thư phất tay một cái nói rằng: Chọn một phương hướng, không có điểm riêng khiến mọi người nhanh quên, còn muốn nổi tiếng, nổi tiếng vào mắt, chính mình suy nghĩ thật kỹ, mấy ngày rồi chị chưa nghỉ ngơi, chị ngủ một lát đây.
Được rồi, chị Trần. Hạ Ý hơi rầu rĩ không vui rời đi, Ninh Thư nhìn dáng vẻ như vậy của hắn, nói rằng: Vốn có thông cáo của một liên hoan phim, nhưng em không có tác phẩm gì, đến góp vui cũng không được.
Hạ Ý càng thêm buồn bực: Chị Trần, hay em đóng phim điện ảnh nhé.
Còn chẳng bằng đi quay phim thần tượng, thật ra diện mạo em đẹp trai như vậy, hẳn có thể khiến không ít cô gái mê mẩn. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Hạ Ý sáng mắt lên: Ý kiến hay, chị Trần, trong tay của chị có nhân vật trong phim thần tượng gì không, em muốn đến thử vai.
Chị đến công ty hỏi xem, chị nhất định sẽ tìm một nhân vật thích hợp cho em. Ninh Thư vừa cười vừa nói.
Tiễn Hạ Ý đi, Ninh Thư trở về nằm trên giường ngủ mê mệt, từ khi đi tới thế giới này, Ninh Thư vẫn luôn bận rộn, cảm giác mệt mỏi quá, cực kỳ mệt luôn.
Khi tỉnh ngủ đã là buổi trưa ngày hôm sau, mở điện thoại di động lên nhìn thử, bên trong có thật nhiều tin nhắn, trong đó có tin nhắn của Mạch Đóa Nhi, nói với Ninh Thư rằng hôm nay mình không đến phim trường, hôm nay không cần quay phim.
Ái chà, quả nhiên là tùy hứng.
Ninh Thư vươn vai một cái, cũng lười xía vào, để Mạch Đóa Nhi cùng kim chủ của mình quấn quýt đi, Ninh Thư chưa từng đặt tiền đồ của Mạch Đóa Nhi trong lòng, bây giờ thứ Mạch Đóa Nhi có chính là lòng cầu tiến, chịu khổ xong thì Mạch Đóa Nhi biết nghĩ cho mình rồi.
Gửi email thông cáo cho nghệ sĩ trong tay mình, sau đó thì ở nhà làm cơm, Ninh Thư cảm giác mình cần phải học nấu cơm, là một người làm nhiệm vụ, không biết làm cơm, không biết cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, nếu như nhiệm vụ ở trong một điều kiện tương đối cực đoan, còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đã chết đói, vậy mới oan uổng đó.
Nhưng Ninh Thư phát hiện mình thật sự không có thiên phú nấu cơm, đồ ăn làm ra quả thực quá kinh khủng, cho dù là nấu có bát cháo đơn giản, cũng nấu không xong, Ninh Thư cảm giác mình nhất định là một kẻ vô tích sự.
Còn nhớ hệ thống cửa hàng trao đổi có Tích Cốc đan, mỗi lần trước khi vào nhiệm vụ thì đổi một ít, để không đến mức chết đói, hơn nữa Tích Cốc đan cũng không đắt.
Ninh Thư triệt để từ bỏ việc làm cơm, có những thiên phú không học được.
Từ trước vẫn luôn bận rộn, bây giờ Ninh Thư phát hiện vừa mới nhàn rỗi trong lòng đã thấy vắng vẻ, nghệ sĩ dưới trướng đều đã đi theo con đường chính quy, Hạ Ý quả thực đã đi diễn phim thần tượng rồi, Kiều Y sắp phát hành album, lại bắt đầu học tập, hơn nữa nhìn con đường của Kiều Y, xem ra muốn đi theo con đường sáng tác luôn.
Còn về Mạch Đóa Nhi, không nhắc thì thôi, một tháng cơ bản đều không thấy mặt, tình chàng ý thiếp với Mạc Tước Phong, diễn phim cũng buổi đực buổi cái, sau khi bộ phim này đóng máy, Mạch Đóa Nhi chiếm được một vai nữ chính, từ nữ thứ nhảy một phát lên nữ chính.
Cứ như thể tốc độ tên lửa, quả nhiên có người cưng chiều thì sẽ khác.
Ninh Thư đến phim trường mới để gặp Mạch Đóa Nhi, câu nói đầu tiên Mạch Đóa Nhi nói là: Chị Trần, về sau nhận phim cho em, đừng nhận phim nào có cảnh diễn hôn và cảnh hạn chế.
Ninh Thư:...
Không thể có cảnh diễn hôn, không thể có cảnh hạn chế, vậy cô đóng cái lông mao à, dứt khoát không diễn luôn cho xong, để Mạc Tước Phong nuôi cô là được.
Khí chất của Mạch Đóa Nhi đã thay đổi một trăm tám mươi độ, trước kia Mạch Đóa Nhi thanh thuần không gì sánh được, bây giờ Mạch Đóa Nhi nóng bỏng tô son đỏ mọng, lớp trang điểm hoàn toàn che mất khí chất thanh thuần của cô ta, loại hình giả vờ thành thục này khiến Mạch Đóa Nhi có vẻ chẳng ra cái gì cả.
Ninh Thư hoàn toàn không hiểu nổi tại sao Mạch Đóa Nhi lại hứng thú với kiểu trang điểm này, đều nói nữ nhân trang điểm đậm chính vì muốn tung một chiêu thật mạnh, Mạch Đóa Nhi bây giờ muốn làm gì đây.
Mạch Đóa Nhi, tại sao em lại trang điểm đậm như vậy? Ninh Thư vẫn không nhịn được hỏi, ưu thế của Mạch Đóa Nhi chính là một khuôn mặt thanh thuần điềm đạm đáng yêu, nhưng trang điểm đậm vẻ người lớn khiến Mạch Đóa Nhi hầu như hoàn toàn mất đi ưu thế, hơn nữa Mạch Đóa Nhi cũng không áp chế được sức quyến rũ của việc trang điểm như vậy.
Mạch Đóa Nhi bị đả kích gì rồi à? Sao lại suy nghĩ không thông như vậy.
Trên mặt Mạch Đóa Nhi lộ vẻ ảm đạm, nói với Ninh Thư: Chị Trần, em cảm thấy Mạc Tước Phong đã chán ghét em, bên người của hắn luôn có rất nhiều phụ nữ vây quanh, những phụ nữ này đều rất đẹp, quyến rũ đa tình, em cảm thấy Mạc Tước Phong thích kiểu phụ nữ này.
Cho nên em muốn dùng phương thức này để giữ Mạc Tước Phong lại? Ninh Thư suýt nữa cười ra tiếng, quả thực là trống đánh xuôi kèn thổi ngược mà, Mạc Tước Phong thích nữ nhân thanh thuần, Mạch Đóa Nhi làm vậy chỉ có thể khiến Mạc Tước Phong chán ghét cô ta càng nhanh hơn.
Ninh Thư sẽ không nhắc nhở Mạch Đóa Nhi, giữa Mạch Đóa Nhi và Mạc Tước Phong có chuyện cô mới vui được chứ, Ninh Thư quay đầu nhìn đôi môi đỏ mọng của Mạch Đóa Nhi, dời mắt, nói rằng: Cho nên, em mới muốn tính toán cho mình, thừa dịp hiện tại Mạc Tước Phong còn thích em, em phải đòi nhiều hơn.
Mạch Đóa Nhi gật đầu, nói với Ninh Thư: Đây chính là nhân vật mà em đòi Mạc Tước Phong.
Ninh Thư:...
Bây giờ Mạch Đóa Nhi thực sự đã khác rồi.
/1471
|