Ninh Thư thật ra cũng không ngờ Mạch Đóa Nhi lại vứt bỏ nguyên tắc của mình nhanh như vậy, biến thành cô gái đáng khinh bỉ như chính trong miệng của cô ta, để có thể thành công, mà bỏ ra cả thân thể của chính mình.
Vì vậy, người không phải chịu khổ thì không có tư cách đi khinh bỉ người khác, nhưng Ninh Thư cũng sẽ không khinh bỉ Mạch Đóa Nhi, bởi vì đây là lựa chọn của chính Mạch Đóa Nhi, mỗi người đều có phương thức sinh tồn của riêng mình.
Chỉ là bây giờ Mạch Đóa Nhi không thể vênh váo khinh bỉ người khác được, bởi vì cô ta cũng chẳng khác gì.
Ninh Thư thấy thân thể Mạch Đóa Nhi hơi khó chịu, hỏi: Có muốn chị mua một ít thuốc giảm sưng cho em không?
Khả năng đêm qua quá mãnh liệt nên thân thể có vẻ không chịu nổi, Mạch Đóa Nhi gật đầu, lại nhìn Ninh Thư nói: Chị Trần, em có thể xin chị một việc không?
Em nói đi. Ninh Thư chuẩn bị xuống xe đi mua thuốc giảm sưng cho Mạch Đóa Nhi.
Mạch Đóa Nhi cắn môi một cái, nói với Ninh Thư: Chuyện giữa em và Mạc Tước Phong hy vọng chị đừng nói cho người khác, em không muốn để người ta biết chuyện giữa em và Mạc Tước Phong.
Vì sao? Ninh Thư làm bộ nghi ngờ hỏi: Nếu để người khác biết quan hệ giữa em và Mạc Tước Phong, thì sẽ khiến em như cá gặp nước trong giới giải trí, hơn nữa người khác đều biết em là người phụ nữ của Mạc Tước Phong, như vậy người khác cũng không dám bất kính với em.
Mạch Đóa Nhi cắn môi một cái, cuối cùng cũng nói ra: Nhưng em không muốn người khác biết, để có thể đến được mức này, em đã bất chấp tất cả mọi giá, nhưng không muốn để người khác nói là dựa vào thể xác để đi lên.
Ninh Thư:...
Ninh Thư thực sự cạn lời, bây giờ cô còn không phải là dựa vào thể xác để đi lên sao?
Đúng là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, nỗ lực hợp lý hoá hành vi của mình.
Ninh Thư gật đầu nói: Chị biết rồi, có điều có thể dính vào Mạc Tước Phong, sau này con đường diễn xuất của em sẽ trót lọt hơn nhiều, Mạch Đóa Nhi, có đôi lời chị không biết có nên nói hay không?
Chị Trần, chị nói đi. Mạch Đóa Nhi chịu đựng thân thể không khỏe, nói với Ninh Thư, có điều giống như người quản lý của mình nói, có thể dính vào Mạc Tước Phong, lại còn là Mạc Tước Phong vô cùng tôn quý, trong lòng Mạch Đóa Nhi vẫn vô cùng vui sướng.
Em cảm thấy em và Mạc Tước Phong có tương lai sao? Ninh Thư nhìn Mạch Đóa Nhi hỏi.
Trong đầu Mạch Đóa Nhi nhớ lại dáng vẻ xấu xa mà lôi cuốn của Mạc Tước Phong, cảm giác ức hiếp trên người cô ta, hừng hực khiến người ta hít thở không thông, trong cơn chìm nổi mang theo vui thích và thống khổ khiến người ta đê mê, loại cảm giác này hoàn toàn không giống vẻ ghê tởm như với đạo diễn trước đây.
Sắc mặt Mạch Đóa Nhi hơi đỏ lên: Em muốn có tương lai với Mạc Tước Phong, nhưng em biết người như hắn sao có thể coi trọng loại nghệ sĩ nhỏ bé không nổi bật như em chứ.
Vì vậy, trong khoảng thời gian dính vào Mạc Tước Phong này, có thể moi được gì tốt hãy cố gắng moi, nếu như cái gì cũng không cần, đến khi Mạc Tước Phong chán ghét rồi, em không lấy được gì cả, thừa dịp Mạc Tước Phong còn thấy em mới mẻ, hãy nghĩ cho mình nhiều hơn. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Mạch Đóa Nhi cắn môi, vừa nghe thấy người quản lý của mình nói mình có thể bị Mạc Tước Phong phiền chán và vứt bỏ, Mạch Đóa Nhi đã cảm thấy lòng đau như cắt, cứ như thế một đêm.
Mạch Đóa Nhi cảm giác mình yêu nam nhân vô cùng tôn quý này, năng lực mạnh mẽ của hắn khiến người ta tràn đầy cảm giác an toàn, trong lòng Mạch Đóa Nhi muốn vĩnh viễn ở cùng Mạc Tước Phong.
Nhưng bây giờ nghe thấy người quản lý nói mình có thể không được gì, Mạch Đóa Nhi đã do dự, cũng vì năng lực của Mạc Tước Phong mạnh mẽ, cô ta muốn dựa hơi Mạc Tước Phong, bỏ ra thân thể nhưng không lấy được gì cả, sẽ khiến người ta không cam lòng.
Chị Trần, em biết rồi, trong lòng em đã chú ý rồi. Mạch Đóa Nhi nói.
Ninh Thư gật đầu, đến tiệm thuốc mua thuốc cho Mạch Đóa Nhi.
Đi vào tiệm thuốc Ninh Thư đột nhiên nghĩ đến Mạch Đóa Nhi và Mạc Tước Phong có làm biện pháp tránh thai không?
Lập tức Ninh Thư cảm giác mình suy nghĩ nhiều, trước khi kết hôn Mạc Tước Phong và Mạch Đóa Nhi cũng chưa mang thai.
Quan tâm mù quáng, thật đúng là thành bà mẹ già rồi.
Ninh Thư đem thuốc cho Mạch Đóa Nhi, thấy Mạch Đóa Nhi uống thuốc rồi, Ninh Thư cũng muốn hỏi Mạch Đóa Nhi có tránh thai không, vừa muốn mở miệng thì Mạch Đóa Nhi mở cửa xe xuống luôn, khiến Ninh Thư nuốt lại lời đã đến cổ họng.
Bỏ đi, việc này không cần cô quan tâm.
Kể cả là lúc quay phim, Ninh Thư cũng cảm thấy Mạc Tước Phong và Mạch Đóa Nhi có nùng tình mật ý.
Nam nữ chính thì nên là như vậy.
Lúc Mạch Đóa Nhi phải hôn nam thứ, mặt của Mạc Tước Phong lập tức bốc khói, còn chưa hôn thật, Mạc Tước Phong đã lập tức kêu cắt rồi.
Sau đó cực kỳ tùy hứng mà quyết định hôm nay lại không quay nữa, hoàn toàn mặc kệ tiến độ quay đang như thế nào.
Bộ dạng tùy hứng đốt tiền như thế đã khiến Ninh Thư thật tình cảm thấy quá ảo tưởng sức mạnh rồi.
Mạc Tước Phong dùng ngón tay chỉ vào Mạch Đóa Nhi, sắc mặt Mạch Đóa Nhi lập tức đỏ lên, những người khác đều cảm thấy khả năng diễn xuất của Mạch Đóa Nhi không ổn nên chọc giận thái tử gia.
Nhưng chỉ có Mạch Đóa Nhi nhìn ra sự nóng cháy và bá đạo chiếm giữ trong mắt Mạc Tước Phong, Mạch Đóa Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt Mạc Tước Phong, vội vội vàng vàng lên xe.
Ninh Thư lắc đầu lái xe, Mạch Đóa Nhi nói: Chị Trần, cứ cho em xuống ở phía trước đi.
Nay em cũng không về sao? Ninh Thư hỏi.
Bây giờ mỗi ngày đều muốn dính với Mạc Tước Phong sao?
Chị Trần, gần đây em không quá muốn về, Mạc Tước Phong mua cho em một căn biệt thự trong Thanh Thủy uyển. Mạch Đóa Nhi đỏ mặt, giọng nói thẹn thùng: Mạc Tước Phong nói đây là nơi của hai người chúng em, về sau em có thể sẽ sống ở đó.
Biệt thự, giờ mới một đêm đã đưa em biệt thự, thái tử gia thật đúng là ra tay hào phóng. Ninh Thư vừa cười vừa nói: Xem ra em thật sự sắp lên như diều gặp gió rồi, chúc mừng em nha.
Mạch Đóa Nhi vuốt vuốt tóc mình, trên mặt nở nụ cười: Lúc đó em cũng bị dọa giật cả mình.
Lúc đó Mạc Tước Phong mang cô ta đến căn biệt thự kia, sau một đêm Mạc Tước Phong đã đem cái biệt thự này đưa cho cô ta.
Lúc đó trong lòng Mạch Đóa Nhi có cảm giác như không mua vé số, chỉ nhặt một tấm lại trúng độc đắc, Mạch Đóa Nhi nhăn nhó một cái, không nhận biệt thự, nhưng Mạc Tước Phong cố ý đem chìa khoá biệt thự đưa cho cô ta.
Mạch Đóa Nhi trông rất vui vẻ, thấy phía trước có một chiếc xe sang trọng đang đỗ, Ninh Thư đạp phanh lại, nói với Mạch Đóa Nhi: Ồ, nam nhân của em ở phía trước chờ em kìa.
Mạch Đóa Nhi kéo cửa xe ra, sau đó ngồi vào chiếc xe sang trọng trước mặt.
Ninh Thư nhìn chằm chằm vào chiếc xe trước mặt, mãi đến khi xe trước mặt chuyển bánh, không nhìn thấy nữa mới cụp mắt lại, nổ máy xe về tới chung cư.
Tại cửa chung cư lại gặp hot boy Hạ Ý, Ninh Thư nhíu mày, thấy hot boy còn trẻ như vậy đẹp trai như vậy, nội tâm của cô lại không dao động chút nào.
Ninh Thư cảm giác thẩm mỹ của mình xảy ra vấn đề.
Chị Trần, quảng cáo của em đã chụp xong, còn có thông cáo gì sao? Hạ Ý lộ ra hàm răng trắng tinh, cười xán lạn với Ninh Thư.
Thật là đẹp trai.
Vì vậy, người không phải chịu khổ thì không có tư cách đi khinh bỉ người khác, nhưng Ninh Thư cũng sẽ không khinh bỉ Mạch Đóa Nhi, bởi vì đây là lựa chọn của chính Mạch Đóa Nhi, mỗi người đều có phương thức sinh tồn của riêng mình.
Chỉ là bây giờ Mạch Đóa Nhi không thể vênh váo khinh bỉ người khác được, bởi vì cô ta cũng chẳng khác gì.
Ninh Thư thấy thân thể Mạch Đóa Nhi hơi khó chịu, hỏi: Có muốn chị mua một ít thuốc giảm sưng cho em không?
Khả năng đêm qua quá mãnh liệt nên thân thể có vẻ không chịu nổi, Mạch Đóa Nhi gật đầu, lại nhìn Ninh Thư nói: Chị Trần, em có thể xin chị một việc không?
Em nói đi. Ninh Thư chuẩn bị xuống xe đi mua thuốc giảm sưng cho Mạch Đóa Nhi.
Mạch Đóa Nhi cắn môi một cái, nói với Ninh Thư: Chuyện giữa em và Mạc Tước Phong hy vọng chị đừng nói cho người khác, em không muốn để người ta biết chuyện giữa em và Mạc Tước Phong.
Vì sao? Ninh Thư làm bộ nghi ngờ hỏi: Nếu để người khác biết quan hệ giữa em và Mạc Tước Phong, thì sẽ khiến em như cá gặp nước trong giới giải trí, hơn nữa người khác đều biết em là người phụ nữ của Mạc Tước Phong, như vậy người khác cũng không dám bất kính với em.
Mạch Đóa Nhi cắn môi một cái, cuối cùng cũng nói ra: Nhưng em không muốn người khác biết, để có thể đến được mức này, em đã bất chấp tất cả mọi giá, nhưng không muốn để người khác nói là dựa vào thể xác để đi lên.
Ninh Thư:...
Ninh Thư thực sự cạn lời, bây giờ cô còn không phải là dựa vào thể xác để đi lên sao?
Đúng là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, nỗ lực hợp lý hoá hành vi của mình.
Ninh Thư gật đầu nói: Chị biết rồi, có điều có thể dính vào Mạc Tước Phong, sau này con đường diễn xuất của em sẽ trót lọt hơn nhiều, Mạch Đóa Nhi, có đôi lời chị không biết có nên nói hay không?
Chị Trần, chị nói đi. Mạch Đóa Nhi chịu đựng thân thể không khỏe, nói với Ninh Thư, có điều giống như người quản lý của mình nói, có thể dính vào Mạc Tước Phong, lại còn là Mạc Tước Phong vô cùng tôn quý, trong lòng Mạch Đóa Nhi vẫn vô cùng vui sướng.
Em cảm thấy em và Mạc Tước Phong có tương lai sao? Ninh Thư nhìn Mạch Đóa Nhi hỏi.
Trong đầu Mạch Đóa Nhi nhớ lại dáng vẻ xấu xa mà lôi cuốn của Mạc Tước Phong, cảm giác ức hiếp trên người cô ta, hừng hực khiến người ta hít thở không thông, trong cơn chìm nổi mang theo vui thích và thống khổ khiến người ta đê mê, loại cảm giác này hoàn toàn không giống vẻ ghê tởm như với đạo diễn trước đây.
Sắc mặt Mạch Đóa Nhi hơi đỏ lên: Em muốn có tương lai với Mạc Tước Phong, nhưng em biết người như hắn sao có thể coi trọng loại nghệ sĩ nhỏ bé không nổi bật như em chứ.
Vì vậy, trong khoảng thời gian dính vào Mạc Tước Phong này, có thể moi được gì tốt hãy cố gắng moi, nếu như cái gì cũng không cần, đến khi Mạc Tước Phong chán ghét rồi, em không lấy được gì cả, thừa dịp Mạc Tước Phong còn thấy em mới mẻ, hãy nghĩ cho mình nhiều hơn. Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Mạch Đóa Nhi cắn môi, vừa nghe thấy người quản lý của mình nói mình có thể bị Mạc Tước Phong phiền chán và vứt bỏ, Mạch Đóa Nhi đã cảm thấy lòng đau như cắt, cứ như thế một đêm.
Mạch Đóa Nhi cảm giác mình yêu nam nhân vô cùng tôn quý này, năng lực mạnh mẽ của hắn khiến người ta tràn đầy cảm giác an toàn, trong lòng Mạch Đóa Nhi muốn vĩnh viễn ở cùng Mạc Tước Phong.
Nhưng bây giờ nghe thấy người quản lý nói mình có thể không được gì, Mạch Đóa Nhi đã do dự, cũng vì năng lực của Mạc Tước Phong mạnh mẽ, cô ta muốn dựa hơi Mạc Tước Phong, bỏ ra thân thể nhưng không lấy được gì cả, sẽ khiến người ta không cam lòng.
Chị Trần, em biết rồi, trong lòng em đã chú ý rồi. Mạch Đóa Nhi nói.
Ninh Thư gật đầu, đến tiệm thuốc mua thuốc cho Mạch Đóa Nhi.
Đi vào tiệm thuốc Ninh Thư đột nhiên nghĩ đến Mạch Đóa Nhi và Mạc Tước Phong có làm biện pháp tránh thai không?
Lập tức Ninh Thư cảm giác mình suy nghĩ nhiều, trước khi kết hôn Mạc Tước Phong và Mạch Đóa Nhi cũng chưa mang thai.
Quan tâm mù quáng, thật đúng là thành bà mẹ già rồi.
Ninh Thư đem thuốc cho Mạch Đóa Nhi, thấy Mạch Đóa Nhi uống thuốc rồi, Ninh Thư cũng muốn hỏi Mạch Đóa Nhi có tránh thai không, vừa muốn mở miệng thì Mạch Đóa Nhi mở cửa xe xuống luôn, khiến Ninh Thư nuốt lại lời đã đến cổ họng.
Bỏ đi, việc này không cần cô quan tâm.
Kể cả là lúc quay phim, Ninh Thư cũng cảm thấy Mạc Tước Phong và Mạch Đóa Nhi có nùng tình mật ý.
Nam nữ chính thì nên là như vậy.
Lúc Mạch Đóa Nhi phải hôn nam thứ, mặt của Mạc Tước Phong lập tức bốc khói, còn chưa hôn thật, Mạc Tước Phong đã lập tức kêu cắt rồi.
Sau đó cực kỳ tùy hứng mà quyết định hôm nay lại không quay nữa, hoàn toàn mặc kệ tiến độ quay đang như thế nào.
Bộ dạng tùy hứng đốt tiền như thế đã khiến Ninh Thư thật tình cảm thấy quá ảo tưởng sức mạnh rồi.
Mạc Tước Phong dùng ngón tay chỉ vào Mạch Đóa Nhi, sắc mặt Mạch Đóa Nhi lập tức đỏ lên, những người khác đều cảm thấy khả năng diễn xuất của Mạch Đóa Nhi không ổn nên chọc giận thái tử gia.
Nhưng chỉ có Mạch Đóa Nhi nhìn ra sự nóng cháy và bá đạo chiếm giữ trong mắt Mạc Tước Phong, Mạch Đóa Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt Mạc Tước Phong, vội vội vàng vàng lên xe.
Ninh Thư lắc đầu lái xe, Mạch Đóa Nhi nói: Chị Trần, cứ cho em xuống ở phía trước đi.
Nay em cũng không về sao? Ninh Thư hỏi.
Bây giờ mỗi ngày đều muốn dính với Mạc Tước Phong sao?
Chị Trần, gần đây em không quá muốn về, Mạc Tước Phong mua cho em một căn biệt thự trong Thanh Thủy uyển. Mạch Đóa Nhi đỏ mặt, giọng nói thẹn thùng: Mạc Tước Phong nói đây là nơi của hai người chúng em, về sau em có thể sẽ sống ở đó.
Biệt thự, giờ mới một đêm đã đưa em biệt thự, thái tử gia thật đúng là ra tay hào phóng. Ninh Thư vừa cười vừa nói: Xem ra em thật sự sắp lên như diều gặp gió rồi, chúc mừng em nha.
Mạch Đóa Nhi vuốt vuốt tóc mình, trên mặt nở nụ cười: Lúc đó em cũng bị dọa giật cả mình.
Lúc đó Mạc Tước Phong mang cô ta đến căn biệt thự kia, sau một đêm Mạc Tước Phong đã đem cái biệt thự này đưa cho cô ta.
Lúc đó trong lòng Mạch Đóa Nhi có cảm giác như không mua vé số, chỉ nhặt một tấm lại trúng độc đắc, Mạch Đóa Nhi nhăn nhó một cái, không nhận biệt thự, nhưng Mạc Tước Phong cố ý đem chìa khoá biệt thự đưa cho cô ta.
Mạch Đóa Nhi trông rất vui vẻ, thấy phía trước có một chiếc xe sang trọng đang đỗ, Ninh Thư đạp phanh lại, nói với Mạch Đóa Nhi: Ồ, nam nhân của em ở phía trước chờ em kìa.
Mạch Đóa Nhi kéo cửa xe ra, sau đó ngồi vào chiếc xe sang trọng trước mặt.
Ninh Thư nhìn chằm chằm vào chiếc xe trước mặt, mãi đến khi xe trước mặt chuyển bánh, không nhìn thấy nữa mới cụp mắt lại, nổ máy xe về tới chung cư.
Tại cửa chung cư lại gặp hot boy Hạ Ý, Ninh Thư nhíu mày, thấy hot boy còn trẻ như vậy đẹp trai như vậy, nội tâm của cô lại không dao động chút nào.
Ninh Thư cảm giác thẩm mỹ của mình xảy ra vấn đề.
Chị Trần, quảng cáo của em đã chụp xong, còn có thông cáo gì sao? Hạ Ý lộ ra hàm răng trắng tinh, cười xán lạn với Ninh Thư.
Thật là đẹp trai.
/1471
|