Đám người dị giới này quả thật không có chút liêm sỉ nào cả!
Nam nhập vào thân xác của nữ, nữ nhập vào thể xác của nam.
Ellen cảm thấy từ lúc này trở đi, có lẽ hắn sẽ không thể nào phân biệt được giới tính của đám nô lệ xuyên không này nữa.
“Cắn nó, cắn chết tươi, chết giãy đành đạch đi.” Ellen không nhìn Ninh Thư, chỉ vào lồng sắt ra lệnh cho Hellhound.
Con chó xông tới chỗ Ninh Thư, nhe hàm răng ngả vàng bén nhọn, hung ác gầm gừ với Ninh Thư.
Tuy ba cái đầu trông có ghê ghê thật đấy, nhưng Ninh Thư nhìn chúng nó nhe nanh trợn mắt, tỏ vẻ dữ tợn, lại chẳng thấy sợ tí nào.
Tất cả cũng chỉ có thế, chỉ đe dọa, rồi phô trương thanh thế này nọ, chứng tỏ con chó này đang chột dạ.
Ninh Thư ngồi yên trong lồng, quan sát hellhound đang lao về phía cô.
Gã hầu mở lồng sắt ra, để con chó đi vào.
Để người và thú đánh nhau trong không gian chật hẹp của lồng sắt.
Vừa máu me vừa kích thích.
Hellhound đứng trước cửa lồng sắt, lưỡng lự không chịu đi vào.
Nhe nanh trợn mắt với Ninh Thư, kẹp chặt đuôi vào thân thể, lông trên sống lưng dựng đứng hết cả lên.
Hellhound chỉ đứng ở cửa lồng rít gào, nhất quyết không chịu vào trong.
“Mày làm gì Hellhound của tao rồi?” Ellen thấy Hellhound sợ hãi, hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư thật sự vô tội, dang tay hai bên nhún vai nói: “Tôi chẳng làm gì cả.”
Ninh Thư nhìn cửa lồng sắt rộng mở, lập tức cong lưng lấy đà chuẩn bị thoát khỏi lồng giam, Hellhound trước cửa lồng thấy Ninh Thư thủ thế, lập tức cụp đuôi chạy, trốn ra đằng sau Ellen.
Ellen:……
Ellen cảm thấy mặt mũi của mình đã bị con chó này giẫm nát bét.
Cảnh máu me còn không có xuất hiện, chưa gì Hellhound đã bị dọa sợ tới mức phải bỏ chạy.
Ellen cảnh giác nhìn Ninh Thư, có thể dọa Hellhound của hắn thành dạng này, khẳng định trên người tên nô lệ này có giấu thứ gì đó.
Khẳng định là bảo vật!
Trực giác của ma thú luôn rất nhạy bén.
Ellen thấy Ninh Thư sắp lao ra khỏi lồng, lập tức chốt cửa, khóa lại.
Ninh Thư:……
Chơi vậy rồi ai đ* mày!
“Dắt Hellhound đi, đổi thứ khác tới đây.” Ellen ra lệnh cho gã hầu.
Trên mặt gã hầu hiện lên vẻ ngoan độc, cười khẩy, dắt chó đi mất.
Sau khi quay lại, đằng sau có thêm một người gánh đòn gánh trên vai đi vào cùng.
Hai cái sọt hai bên không biết đang chứa thứ gì.
Vừa tiến lại gần, là mùi hôi tanh nồng nặc, còn phát ra tiếng xì xì.
Gã hầu mở nắp sọt tre, Ninh Thư thấy một sọt đựng đầy rắn đang quấn quýt trườn bò lên nhau.
Nam nhập vào thân xác của nữ, nữ nhập vào thể xác của nam.
Ellen cảm thấy từ lúc này trở đi, có lẽ hắn sẽ không thể nào phân biệt được giới tính của đám nô lệ xuyên không này nữa.
“Cắn nó, cắn chết tươi, chết giãy đành đạch đi.” Ellen không nhìn Ninh Thư, chỉ vào lồng sắt ra lệnh cho Hellhound.
Con chó xông tới chỗ Ninh Thư, nhe hàm răng ngả vàng bén nhọn, hung ác gầm gừ với Ninh Thư.
Tuy ba cái đầu trông có ghê ghê thật đấy, nhưng Ninh Thư nhìn chúng nó nhe nanh trợn mắt, tỏ vẻ dữ tợn, lại chẳng thấy sợ tí nào.
Tất cả cũng chỉ có thế, chỉ đe dọa, rồi phô trương thanh thế này nọ, chứng tỏ con chó này đang chột dạ.
Ninh Thư ngồi yên trong lồng, quan sát hellhound đang lao về phía cô.
Gã hầu mở lồng sắt ra, để con chó đi vào.
Để người và thú đánh nhau trong không gian chật hẹp của lồng sắt.
Vừa máu me vừa kích thích.
Hellhound đứng trước cửa lồng sắt, lưỡng lự không chịu đi vào.
Nhe nanh trợn mắt với Ninh Thư, kẹp chặt đuôi vào thân thể, lông trên sống lưng dựng đứng hết cả lên.
Hellhound chỉ đứng ở cửa lồng rít gào, nhất quyết không chịu vào trong.
“Mày làm gì Hellhound của tao rồi?” Ellen thấy Hellhound sợ hãi, hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư thật sự vô tội, dang tay hai bên nhún vai nói: “Tôi chẳng làm gì cả.”
Ninh Thư nhìn cửa lồng sắt rộng mở, lập tức cong lưng lấy đà chuẩn bị thoát khỏi lồng giam, Hellhound trước cửa lồng thấy Ninh Thư thủ thế, lập tức cụp đuôi chạy, trốn ra đằng sau Ellen.
Ellen:……
Ellen cảm thấy mặt mũi của mình đã bị con chó này giẫm nát bét.
Cảnh máu me còn không có xuất hiện, chưa gì Hellhound đã bị dọa sợ tới mức phải bỏ chạy.
Ellen cảnh giác nhìn Ninh Thư, có thể dọa Hellhound của hắn thành dạng này, khẳng định trên người tên nô lệ này có giấu thứ gì đó.
Khẳng định là bảo vật!
Trực giác của ma thú luôn rất nhạy bén.
Ellen thấy Ninh Thư sắp lao ra khỏi lồng, lập tức chốt cửa, khóa lại.
Ninh Thư:……
Chơi vậy rồi ai đ* mày!
“Dắt Hellhound đi, đổi thứ khác tới đây.” Ellen ra lệnh cho gã hầu.
Trên mặt gã hầu hiện lên vẻ ngoan độc, cười khẩy, dắt chó đi mất.
Sau khi quay lại, đằng sau có thêm một người gánh đòn gánh trên vai đi vào cùng.
Hai cái sọt hai bên không biết đang chứa thứ gì.
Vừa tiến lại gần, là mùi hôi tanh nồng nặc, còn phát ra tiếng xì xì.
Gã hầu mở nắp sọt tre, Ninh Thư thấy một sọt đựng đầy rắn đang quấn quýt trườn bò lên nhau.