Ninh Thư bị nhốt trong lồng, tới giờ cơm cũng không có mống nào mang đồ ăn qua đây cho cô.
Ninh Thư xoa bụng đói đang biểu tình, giải phóng lực tinh thần, kiểm tra xem xung quanh có kẻ nào giám thị mình hay không.
Thầm lẩm bẩm Tích Cốc Đan, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên Tích Cốc Đan trơn mượt.
Tích Cốc Đan vừa vào miệng tức khắc hóa thành một dòng nước ấm, dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, cuối cùng mới hết thấy đói.
Quả nhiên có chuẩn bị trước sẽ không hoảng loạn.
Ăn xong Tích Cốc Đan, Ninh Thư lại tiếp tục tu luyện.
Đan điền đã có kình khí, giờ bắt đầu xuất hiện hình khí.
Ninh Thư tu luyện không quản ngày đêm, không biết tu luyện được bao lâu, mới nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt mở ra.
Ninh Thư mở mắt nhìn Ellen.
Ellen nhìn Ninh Thư trong lồng sắt, “Đã qua một ngày một đêm, vẫn tỉnh táo phết nhỉ, mày đang ngồi thiền sao, hay mày là pháp sư?”
“Rồng lửa lúc trước mày phóng ra là ma pháp hệ hỏa?” Ellen liên mồm đặt câu hỏi.
Ninh Thư lắc đầu, “Tôi không phải pháp sư, rồng lửa kia chỉ là một loại ảo thuật pha trò.”
“Có thể để tôi đi giải quyết chút không, kiểu đi *a ấy, chả nhẽ anh định để tôi *a luôn trong đây đấy à?” Ninh Thư hỏi Ellen.
“*a luôn trong đấy đi.” Ellen thờ ơ đáp.
Ninh Thư:……
Quắt đờ heo.
“Tao không tin mày.” Ellen nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Tao tin vào trực giác của mình, và trực giác của tao bảo rằng giờ tao nên giết chết mày.”
Ninh Thư: Đừng xúc động thế bạn ơi.
Muốn giết thì giết đại đi lại còn bày đặt trực giác này trực giác kia.
Có điều trực giác của Ellen lại đúng.
Quả nhiên mấy người luôn xông pha vào hiểm cảnh như Ellen, khó đối phó thật đấy.
Loại người này sao có thể nói lời yêu với phái nữ.
Chuyện yêu đương đến chết đi sống lại càng khó tin hơn.
Còn mơ tưởng chuyện vẽ lên thiên tình sử với nô lệ?
Quá hão huyền.
Ninh Thư co rúm vào một góc trong lồng sắt, “Nhưng tôi có làm chuyện gì khác người đâu.”
Ellen ừ hử một tiếng: “Thế rồng lửa lớn tới đâu rồi?”
Ninh Thư thả rồng lửa ra, kích thước vẫn y như cũ.
Ellen nhìn rồng lửa: “Giống hệt ma pháp hệ hỏa, mày lại lươn rồi.”
Ellen lấy một ổ khóa lớn khác ra, khóa lồng sắt lại.
Ninh Thư:……
Ninh Thư xoa bụng đói đang biểu tình, giải phóng lực tinh thần, kiểm tra xem xung quanh có kẻ nào giám thị mình hay không.
Thầm lẩm bẩm Tích Cốc Đan, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên Tích Cốc Đan trơn mượt.
Tích Cốc Đan vừa vào miệng tức khắc hóa thành một dòng nước ấm, dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, cuối cùng mới hết thấy đói.
Quả nhiên có chuẩn bị trước sẽ không hoảng loạn.
Ăn xong Tích Cốc Đan, Ninh Thư lại tiếp tục tu luyện.
Đan điền đã có kình khí, giờ bắt đầu xuất hiện hình khí.
Ninh Thư tu luyện không quản ngày đêm, không biết tu luyện được bao lâu, mới nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt mở ra.
Ninh Thư mở mắt nhìn Ellen.
Ellen nhìn Ninh Thư trong lồng sắt, “Đã qua một ngày một đêm, vẫn tỉnh táo phết nhỉ, mày đang ngồi thiền sao, hay mày là pháp sư?”
“Rồng lửa lúc trước mày phóng ra là ma pháp hệ hỏa?” Ellen liên mồm đặt câu hỏi.
Ninh Thư lắc đầu, “Tôi không phải pháp sư, rồng lửa kia chỉ là một loại ảo thuật pha trò.”
“Có thể để tôi đi giải quyết chút không, kiểu đi *a ấy, chả nhẽ anh định để tôi *a luôn trong đây đấy à?” Ninh Thư hỏi Ellen.
“*a luôn trong đấy đi.” Ellen thờ ơ đáp.
Ninh Thư:……
Quắt đờ heo.
“Tao không tin mày.” Ellen nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Tao tin vào trực giác của mình, và trực giác của tao bảo rằng giờ tao nên giết chết mày.”
Ninh Thư: Đừng xúc động thế bạn ơi.
Muốn giết thì giết đại đi lại còn bày đặt trực giác này trực giác kia.
Có điều trực giác của Ellen lại đúng.
Quả nhiên mấy người luôn xông pha vào hiểm cảnh như Ellen, khó đối phó thật đấy.
Loại người này sao có thể nói lời yêu với phái nữ.
Chuyện yêu đương đến chết đi sống lại càng khó tin hơn.
Còn mơ tưởng chuyện vẽ lên thiên tình sử với nô lệ?
Quá hão huyền.
Ninh Thư co rúm vào một góc trong lồng sắt, “Nhưng tôi có làm chuyện gì khác người đâu.”
Ellen ừ hử một tiếng: “Thế rồng lửa lớn tới đâu rồi?”
Ninh Thư thả rồng lửa ra, kích thước vẫn y như cũ.
Ellen nhìn rồng lửa: “Giống hệt ma pháp hệ hỏa, mày lại lươn rồi.”
Ellen lấy một ổ khóa lớn khác ra, khóa lồng sắt lại.
Ninh Thư:……