Đúng là đời chỉ đẹp khi thấy người khác số đen như mình, hoặc thậm chí là đen hơn mình.
Ninh Thư chậm rãi ăn hết bữa ăn, mua thêm vài món ăn vặt, rồi trả tích phân.
Vừa ăn vừa dạo phố, ngắm nghía đồ vật trên mấy sạp hàng rong.
Mấy đồ này đều là những vật nhiệm vụ giả kiếm được từ thế giới nhiệm vụ.
Do không sử dụng đến, nên đổi thành điểm công đức, lực tín ngưỡng, hoặc dùng để trao đổi lấy vật mình cần.
Ninh Thư nghĩ xem bản thân mình có vật nào không dùng tới, có thể mang đi đổi lấy căn nguyên thế giới hay không.
Song Ninh Thư lại ngẫm lại.
Nếu căn nguyên thế giới thật sự có thể dễ dàng trao đổi, thì sao cô lại phải khốn khổ chạy ngược chạy xuôi, chạy qua cả đống thế giới mà vẫn trắng tay.
Cho tới giờ phút này, trong tay cô vỏn vẹn chỉ có một căn nguyên thế giới.
Ninh Thư không thể nào nghĩ ra nổi, tới lúc nào cô mới gom đủ căn nguyên cần dùng.
Ninh Thư cảm thấy mọi thứ trong không gian hệ thống của mình đều là thứ tốt.
Ví dụ như hoa hồng, nhẫn ruby, hay sinh mệnh trí não.
Mấy thứ này Ninh Thư đều tiếc rẻ không muốn đổi.
Ninh Thư nhìn đồ trên sạp hàng, xem xem có thứ gì mình muốn không.
Nếu nhìn trúng đồ tốt nào, thì bỏ ít vốn liếng vào cũng được.
Dù gì trong vô vàn vị diện, có rất nhiều bảo bối cô chưa biết đến tên.
Ninh Thư trừng mắt, đảo con ngươi nhìn từng quầy hàng.
Thấy một khối ngọc nằm trên sạp một quầy hàng tạp nham.
Tỉ lệ của khối ngọc trông cũng không ổn lắm, xám xịt nằm phía trước quầy hàng.
Ninh Thư vươn tay cầm ngọc, một bàn tay khác cũng đồng thời đưa lên chạm vào khối ngọc.
Ninh Thư ngoái đầu lại nhìn, đập vào mắt là một khuôn mặt đã lâu chưa gặp.
Đã một khoảng thời gian dài chưa từng xuất hiện trước mặt cô.
Gặp lại Trương Gia Sâm, nội tâm Ninh Thư không hề dao động.
“Tôi thấy trước.” Ninh Thư duỗi tay bắt lấy, trực tiếp cầm khối ngọc lên.
Trương Gia Sâm thu tay, nhìn tay Ninh Thư, mở lời: “Đã lâu không gặp.”
Ninh Thư ừ một tiếng, may cho hắn chỗ này là không gian ảo, cấm các nhiệm vụ giả đánh nhau đấy.
Ninh Thư rất muốn xiên cho gã một cái, thậm chí là xiên chết gã.
Bản mặt Trương Gia Sâm gợi lại những hồi ức quá ư là khó chịu trong đầu Ninh Thư.
Vì thằng điên này, mà cô bị xóa sổ một lần.
“Cái này bán sao?” Ninh Thư hỏi chủ quán.
Lúc Ninh Thư nói chuyện, Trương Gia Sâm vẫn đang đứng cạnh, có vẻ không có ý định rời đi.
Ninh Thư liếc mắt nhìn gã, cũng chẳng còn thấy sợ sệt như trước.
Dù sao cũng đã trải qua nhiều chuyện, Ninh Thư không còn sợ hắn nữa.
Chủ quầy thấy Ninh Thư và Trương Gia Sâm đều muốn khối ngọc này, trong lòng chắc mẩm viên đá này là đồ tốt.
Nhưng dù chủ quầy dùng đủ mọi cách, thậm chí dùng cả hệ thống rà quét, vẫn không thể biết được khối ngọc này tốt ở chỗ nào.
Giờ có hai người muốn mua, chủ quầy lập tức muốn chiếm được lợi nhuận tối đa.
Ninh Thư chậm rãi ăn hết bữa ăn, mua thêm vài món ăn vặt, rồi trả tích phân.
Vừa ăn vừa dạo phố, ngắm nghía đồ vật trên mấy sạp hàng rong.
Mấy đồ này đều là những vật nhiệm vụ giả kiếm được từ thế giới nhiệm vụ.
Do không sử dụng đến, nên đổi thành điểm công đức, lực tín ngưỡng, hoặc dùng để trao đổi lấy vật mình cần.
Ninh Thư nghĩ xem bản thân mình có vật nào không dùng tới, có thể mang đi đổi lấy căn nguyên thế giới hay không.
Song Ninh Thư lại ngẫm lại.
Nếu căn nguyên thế giới thật sự có thể dễ dàng trao đổi, thì sao cô lại phải khốn khổ chạy ngược chạy xuôi, chạy qua cả đống thế giới mà vẫn trắng tay.
Cho tới giờ phút này, trong tay cô vỏn vẹn chỉ có một căn nguyên thế giới.
Ninh Thư không thể nào nghĩ ra nổi, tới lúc nào cô mới gom đủ căn nguyên cần dùng.
Ninh Thư cảm thấy mọi thứ trong không gian hệ thống của mình đều là thứ tốt.
Ví dụ như hoa hồng, nhẫn ruby, hay sinh mệnh trí não.
Mấy thứ này Ninh Thư đều tiếc rẻ không muốn đổi.
Ninh Thư nhìn đồ trên sạp hàng, xem xem có thứ gì mình muốn không.
Nếu nhìn trúng đồ tốt nào, thì bỏ ít vốn liếng vào cũng được.
Dù gì trong vô vàn vị diện, có rất nhiều bảo bối cô chưa biết đến tên.
Ninh Thư trừng mắt, đảo con ngươi nhìn từng quầy hàng.
Thấy một khối ngọc nằm trên sạp một quầy hàng tạp nham.
Tỉ lệ của khối ngọc trông cũng không ổn lắm, xám xịt nằm phía trước quầy hàng.
Ninh Thư vươn tay cầm ngọc, một bàn tay khác cũng đồng thời đưa lên chạm vào khối ngọc.
Ninh Thư ngoái đầu lại nhìn, đập vào mắt là một khuôn mặt đã lâu chưa gặp.
Đã một khoảng thời gian dài chưa từng xuất hiện trước mặt cô.
Gặp lại Trương Gia Sâm, nội tâm Ninh Thư không hề dao động.
“Tôi thấy trước.” Ninh Thư duỗi tay bắt lấy, trực tiếp cầm khối ngọc lên.
Trương Gia Sâm thu tay, nhìn tay Ninh Thư, mở lời: “Đã lâu không gặp.”
Ninh Thư ừ một tiếng, may cho hắn chỗ này là không gian ảo, cấm các nhiệm vụ giả đánh nhau đấy.
Ninh Thư rất muốn xiên cho gã một cái, thậm chí là xiên chết gã.
Bản mặt Trương Gia Sâm gợi lại những hồi ức quá ư là khó chịu trong đầu Ninh Thư.
Vì thằng điên này, mà cô bị xóa sổ một lần.
“Cái này bán sao?” Ninh Thư hỏi chủ quán.
Lúc Ninh Thư nói chuyện, Trương Gia Sâm vẫn đang đứng cạnh, có vẻ không có ý định rời đi.
Ninh Thư liếc mắt nhìn gã, cũng chẳng còn thấy sợ sệt như trước.
Dù sao cũng đã trải qua nhiều chuyện, Ninh Thư không còn sợ hắn nữa.
Chủ quầy thấy Ninh Thư và Trương Gia Sâm đều muốn khối ngọc này, trong lòng chắc mẩm viên đá này là đồ tốt.
Nhưng dù chủ quầy dùng đủ mọi cách, thậm chí dùng cả hệ thống rà quét, vẫn không thể biết được khối ngọc này tốt ở chỗ nào.
Giờ có hai người muốn mua, chủ quầy lập tức muốn chiếm được lợi nhuận tối đa.