Dịch: Lạc Đinh Đang
Ninh Thư nhún vai, luôn cảm giác Lư Quân Ninh khá tùy hứng.
Đã sống hai đời còn không biết tiến lùi.
Có phải đời trước sống trong lo sợ nên đời này muốn tùy ý không?
Lư Viễn Phàm không tới phủ tướng quân nữa, Lư Quân Ninh thích ở tới lúc nào thì ở, lão lười quản.
Tân phu nhân chỉ làm trọn trách nhiệm và nghĩa vụ của mình thôi. Nếu đối phương không muốn trở về, đương nhiên bà sẽ không khăng khăng đòi Lư Viễn Phàm tha Lư Quân Ninh về.
Trong nhà không có một đích nữ đè ép bà ta sống càng tốt hơn.
Kế thất đối mặt với nữ nhi chính thất, luôn có loại cảm giác không ngóc đầu lên nổi.
Ninh Thư còn đang đợi 2333 thông báo cô rời khỏi thế giới này đây, nhiệm vụ thế giới này chắc cũng phải hoàn thành rồi.
Nguy cơ trước mắt đã giải quyết, về sau phải dựa vào chính Lư Nguyệt Vân.
Cũng không biết Lư Nguyệt Vân trở về, phát hiện mình biến thành Lư Ngọc Tĩnh là cảm giác gì.
Ninh Thư thay đổi sắc mặt.
Ninh Thư vốn nghĩ nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng quan binh đột nhiên bao vây toàn bộ Lư phủ.
Bao vây cực kỳ chặt chẽ.
Lư Viễn Phàm cũng bị gọi vào trong cung.
Ninh Thư nhíu chặt lông mày, chẳng lẽ nguy cơ của Lư gia còn chưa hết?
Lưu di nương tỏ ra rất gấp, vẻ mặt không ngăn được sợ hãi, nếu như Lư Viễn Phàm xảy ra chuyện, bà nên làm gì, cả một nhà nên làm gì.
"Không sao đâu." Ninh Thư an ủi Lưu di nương.
Sổ đã bị Ninh Thư hủy, chẳng lẽ còn có chứng cứ khác sao?
Có một số việc không thể cản được.
Lư Viễn Phàm tiến cung rồi bặt vô âm tín, Lư phủ lại bị vây chặt như nêm cối, ngay cả người hầu cũng không thể ra ngoài.
Một cỗ không khí khủng hoảng bao phủ toàn bộ Lư phủ, ép chặt khiến người ta không thể thở nổi.
Vận mệnh Lư Viễn Phàm quyết định vận mệnh mỗi người trong phủ.
Lư Viễn Phàm xảy ra chuyện, một người bọn họ cũng không thoát.
Nhất định chuyện này có quan hệ với Lư Quân Ninh.
Nhưng mà, rốt cuộc hủy diệt Lư gia có gì tốt với nàng ta? Lư gia diệt thì nàng ta có thể đi đâu được? Chẳng lẽ ở lại phủ đại tướng quân?
Hiện giờ nam nhân trung khuyển đã có gia thất, không thể dành sự sủng ái độc nhất vô nhị cho Lư Quân Ninh.
Ninh Thư nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lưu di nương, nói: "Di nương, không có việc gì, ngài cứ yên tâm."
"Ngủ một giấc đi, ngủ dậy sẽ không còn chuyện gì." Ninh Thư nói.
Lưu di nương lau trán, "Làm sao mà ta ngủ được chứ."
"Hãy tin con, không có việc gì." Ninh Thư rất bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh.
Rời khỏi viện của Lưu di nương, Ninh Thư túm váy lên, chạy vội về viện của mình.
"Tiểu thư, người chờ em với." Nguyên Hương ở sau hô gọi Ninh Thư.
Tiểu thư chính là dạng người tĩnh như xử nữ, động như thỏ điên.
Ninh Thư về tới viện tử của mình, mang một chút bột phòng thân bên người, nói với Nguyên Hương đang thở hồng hộc: "Ta muốn ăn chút đồ thanh đạm, em bảo phòng bếp làm đi, ta ra ngoài dạo chơi."
"Tiểu thư, người tính đi chỗ nào nữa vậy?" Nguyên Hương đỡ tường thở.
"Em đừng theo ta, ta chỉ dạo chơi trong vườn thôi."
Ninh Thư vừa đi vừa khắp nơi vừa nhìn quanh, nhìn xem có chỗ nào không ổn.
Dù Lư Viễn Phàm làm ra chuyện gì thật, nhưng cô nhất định phải cam đoan Lư phủ sạch sẽ, không có bất kỳ đồ vật kỳ quái nào.
Ninh Thư đến thư phòng Lư Viễn Phàm, cái thư phòng này là đồ mới xây.
Vẫn còn mùi gỗ mới.
Ninh Thư nhìn quanh, thấy không có người liền lập tức chạy vào thư phòng.
Cô lục tìm khắp nơi, nhìn xem có dạng đồ chơi Long bào gì gì đó không.
Hoặc dạng đồ có ý tạo phản rõ ràng như ngọc tỉ.
Ninh Thư không dám khinh thường, nếu quả thật Lư Viễn Phàm không thoát được một kiếp này, cô muốn dẫn Lưu di nương đi, lấy một cản trăm lao ra có chút khó khăn.
Một cây đại thụ đổ xuống, những thứ dựa vào đại thụ sống cũng bị hủy diệt.
Ninh Thư lục lọi khắp nơi trong thư phòng, nhìn xem có loại đồ vật cơ quan hay mật thất gì không.
Thậm chí còn lật cả viên gạch phía sau cửa, nhưng lần này không thấy thứ gì.
Ở thư phòng không phát hiện thứ gì bất thường
Ninh Thư đảo mắt bước ra, còn chỗ nào thích hợp giấu đồ nhỉ?
Từ đường?
Ninh Thư tính đến từ đường xem một chút.
Cửa từ đường bị khóa ngoài, Ninh Thư khá vất vả cạy cửa sổ, bò vào từ cửa sổ.
Bên trong từ đường là bài vị tổ tiên Lư gia, Ninh Thư chắp hai tay vái chào rồi bắt đầu tìm kiếm.
Thậm chí ngay cả xà nhà cũng nhảy lên tìm.
Cuối cùng tìm được một cái túi dưới bàn được phủ trong hương án.
Mở túi ra xem, là một khối ngọc tỉ và Long bào.
Ninh Thư: →_→
Bày biện thế này, rõ ràng là để người ta đến điều tra.
Thứ này nên xử lý như thế nào?
Giờ Lư phủ bị vây tầng tầng lớp lớp, chỉ sợ một lát nữa sẽ có mệnh lệnh đến lục soát phủ.
Cái ngọc tỉ này, ầy...
Lúc Ninh Thư đi ngang qua ao, bõm một tiếng ném ngọc tỉ xuống nước, chờ có thời gian rảnh tới vớt sau.
Còn Long bào này.
Kỹ thuật thêu tốt thật đấy.
Ninh Thư ôm Long bào, nhanh như chớp chạy về phòng mình, nhét Long bào vào chăn.
"Tiểu thư, nữ đầu bếp nấu một bát cháo thanh đạm, người có muốn ăn chút hay không?" Nguyên Hương hỏi.
"Ừ." Ninh Thư uống xong mất ngụm cháo loãng, nói: "Ta định ngủ một lát, không có việc gì em đừng đánh thức ta."
Nguyên Hương gật đầu, tiện thể đóng cửa lại.
Ninh Thư nhanh chóng lôi Long bào ra, thứ đồ chơi này xử thế nào giờ?
Đốt?
Đốt một cái sẽ bốc khói nghi ngút đó.
Phòng bếp, tới phòng bếp đốt.
Ninh Thư lấy kéo cắt nát Long bào, châu ngọc đính bên trên đều thu hết vào, Long bào may tỉ mỉ thật ra phết nha, không ít trân châu kim tuyến.
Toàn bộ đều bọc lại.
Ninh Thư phủ thêm áo choàng, ôm cả bọc tới phòng bếp.
Trong phòng bếp có rất nhiều người đang bận rộn, Ninh Thư đi tới cạnh bếp lò.
"Tiểu thư, sao người lại tới đây, phòng bếp rất bẩn." Nữ đầu bếp nói.
"Tim mạch Lưu di nương đập hơi nhanh, ta tới nấu một bát canh hạt sen cho bà ấy. Ta tự mình làm, các ngươi làm chuyện của mình đi, tự ta làm được." Ninh Thư ngồi xổm trước lỗ bếp lò, đút một thanh củi vào bếp.
Nữ đầu bếp có chút không yên lòng, Ninh Thư bảo: "Không có việc gì."
Thừa dịp đám người không chú ý thời điểm, Ninh Thư nhét bao vào lỗ bếp lò, không ngừng lấy gậy gắp than gẩy.
Thật tiếc cho đám kim tuyến này, đó đều là vàng đấy.
Ninh Thư ngồi xổm cạnh bếp lò, nhìn ngọn lửa nuốt trọn quần áo, quần áo dần dần bị đốt thành tro.
Cho tới khi nó hóa tro hoàn toàn, trong lòng Ninh Thư mới thở phào một hơi.
Nấu xong canh hạt sen, Ninh Thư múc thêm một chén canh hạt sen mới rời khỏi phòng bếp.
Ninh Thư bưng canh hạt sen cho Lưu di nương, Lưu di nương cứ đi đi lại lại trong phòng, cực kỳ bất an.
"Ngài ăn một chút gì đi." Ninh Thư đặt canh hạt sen xuống.
Lưu di nương lo lắng nói: "Cũng không biết cha con thế nào rồi, trong lòng ta bất ổn, không yên được."
Ninh Thư bình tĩnh nói: "Không có việc gì đâu, ngài ăn một chút gì đi, cha sẽ không sao cả."
Rời viện Lưu di nương, Ninh Thư lại đi khắp nơi, nhìn xem còn thứ đồ gì kỳ quái hay không.
Chỉ sợ đối phương chuẩn bị nhiều tay, tính một mẻ dìm chết Lư gia.
Ninh Thư nhún vai, luôn cảm giác Lư Quân Ninh khá tùy hứng.
Đã sống hai đời còn không biết tiến lùi.
Có phải đời trước sống trong lo sợ nên đời này muốn tùy ý không?
Lư Viễn Phàm không tới phủ tướng quân nữa, Lư Quân Ninh thích ở tới lúc nào thì ở, lão lười quản.
Tân phu nhân chỉ làm trọn trách nhiệm và nghĩa vụ của mình thôi. Nếu đối phương không muốn trở về, đương nhiên bà sẽ không khăng khăng đòi Lư Viễn Phàm tha Lư Quân Ninh về.
Trong nhà không có một đích nữ đè ép bà ta sống càng tốt hơn.
Kế thất đối mặt với nữ nhi chính thất, luôn có loại cảm giác không ngóc đầu lên nổi.
Ninh Thư còn đang đợi 2333 thông báo cô rời khỏi thế giới này đây, nhiệm vụ thế giới này chắc cũng phải hoàn thành rồi.
Nguy cơ trước mắt đã giải quyết, về sau phải dựa vào chính Lư Nguyệt Vân.
Cũng không biết Lư Nguyệt Vân trở về, phát hiện mình biến thành Lư Ngọc Tĩnh là cảm giác gì.
Ninh Thư thay đổi sắc mặt.
Ninh Thư vốn nghĩ nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng quan binh đột nhiên bao vây toàn bộ Lư phủ.
Bao vây cực kỳ chặt chẽ.
Lư Viễn Phàm cũng bị gọi vào trong cung.
Ninh Thư nhíu chặt lông mày, chẳng lẽ nguy cơ của Lư gia còn chưa hết?
Lưu di nương tỏ ra rất gấp, vẻ mặt không ngăn được sợ hãi, nếu như Lư Viễn Phàm xảy ra chuyện, bà nên làm gì, cả một nhà nên làm gì.
"Không sao đâu." Ninh Thư an ủi Lưu di nương.
Sổ đã bị Ninh Thư hủy, chẳng lẽ còn có chứng cứ khác sao?
Có một số việc không thể cản được.
Lư Viễn Phàm tiến cung rồi bặt vô âm tín, Lư phủ lại bị vây chặt như nêm cối, ngay cả người hầu cũng không thể ra ngoài.
Một cỗ không khí khủng hoảng bao phủ toàn bộ Lư phủ, ép chặt khiến người ta không thể thở nổi.
Vận mệnh Lư Viễn Phàm quyết định vận mệnh mỗi người trong phủ.
Lư Viễn Phàm xảy ra chuyện, một người bọn họ cũng không thoát.
Nhất định chuyện này có quan hệ với Lư Quân Ninh.
Nhưng mà, rốt cuộc hủy diệt Lư gia có gì tốt với nàng ta? Lư gia diệt thì nàng ta có thể đi đâu được? Chẳng lẽ ở lại phủ đại tướng quân?
Hiện giờ nam nhân trung khuyển đã có gia thất, không thể dành sự sủng ái độc nhất vô nhị cho Lư Quân Ninh.
Ninh Thư nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lưu di nương, nói: "Di nương, không có việc gì, ngài cứ yên tâm."
"Ngủ một giấc đi, ngủ dậy sẽ không còn chuyện gì." Ninh Thư nói.
Lưu di nương lau trán, "Làm sao mà ta ngủ được chứ."
"Hãy tin con, không có việc gì." Ninh Thư rất bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh.
Rời khỏi viện của Lưu di nương, Ninh Thư túm váy lên, chạy vội về viện của mình.
"Tiểu thư, người chờ em với." Nguyên Hương ở sau hô gọi Ninh Thư.
Tiểu thư chính là dạng người tĩnh như xử nữ, động như thỏ điên.
Ninh Thư về tới viện tử của mình, mang một chút bột phòng thân bên người, nói với Nguyên Hương đang thở hồng hộc: "Ta muốn ăn chút đồ thanh đạm, em bảo phòng bếp làm đi, ta ra ngoài dạo chơi."
"Tiểu thư, người tính đi chỗ nào nữa vậy?" Nguyên Hương đỡ tường thở.
"Em đừng theo ta, ta chỉ dạo chơi trong vườn thôi."
Ninh Thư vừa đi vừa khắp nơi vừa nhìn quanh, nhìn xem có chỗ nào không ổn.
Dù Lư Viễn Phàm làm ra chuyện gì thật, nhưng cô nhất định phải cam đoan Lư phủ sạch sẽ, không có bất kỳ đồ vật kỳ quái nào.
Ninh Thư đến thư phòng Lư Viễn Phàm, cái thư phòng này là đồ mới xây.
Vẫn còn mùi gỗ mới.
Ninh Thư nhìn quanh, thấy không có người liền lập tức chạy vào thư phòng.
Cô lục tìm khắp nơi, nhìn xem có dạng đồ chơi Long bào gì gì đó không.
Hoặc dạng đồ có ý tạo phản rõ ràng như ngọc tỉ.
Ninh Thư không dám khinh thường, nếu quả thật Lư Viễn Phàm không thoát được một kiếp này, cô muốn dẫn Lưu di nương đi, lấy một cản trăm lao ra có chút khó khăn.
Một cây đại thụ đổ xuống, những thứ dựa vào đại thụ sống cũng bị hủy diệt.
Ninh Thư lục lọi khắp nơi trong thư phòng, nhìn xem có loại đồ vật cơ quan hay mật thất gì không.
Thậm chí còn lật cả viên gạch phía sau cửa, nhưng lần này không thấy thứ gì.
Ở thư phòng không phát hiện thứ gì bất thường
Ninh Thư đảo mắt bước ra, còn chỗ nào thích hợp giấu đồ nhỉ?
Từ đường?
Ninh Thư tính đến từ đường xem một chút.
Cửa từ đường bị khóa ngoài, Ninh Thư khá vất vả cạy cửa sổ, bò vào từ cửa sổ.
Bên trong từ đường là bài vị tổ tiên Lư gia, Ninh Thư chắp hai tay vái chào rồi bắt đầu tìm kiếm.
Thậm chí ngay cả xà nhà cũng nhảy lên tìm.
Cuối cùng tìm được một cái túi dưới bàn được phủ trong hương án.
Mở túi ra xem, là một khối ngọc tỉ và Long bào.
Ninh Thư: →_→
Bày biện thế này, rõ ràng là để người ta đến điều tra.
Thứ này nên xử lý như thế nào?
Giờ Lư phủ bị vây tầng tầng lớp lớp, chỉ sợ một lát nữa sẽ có mệnh lệnh đến lục soát phủ.
Cái ngọc tỉ này, ầy...
Lúc Ninh Thư đi ngang qua ao, bõm một tiếng ném ngọc tỉ xuống nước, chờ có thời gian rảnh tới vớt sau.
Còn Long bào này.
Kỹ thuật thêu tốt thật đấy.
Ninh Thư ôm Long bào, nhanh như chớp chạy về phòng mình, nhét Long bào vào chăn.
"Tiểu thư, nữ đầu bếp nấu một bát cháo thanh đạm, người có muốn ăn chút hay không?" Nguyên Hương hỏi.
"Ừ." Ninh Thư uống xong mất ngụm cháo loãng, nói: "Ta định ngủ một lát, không có việc gì em đừng đánh thức ta."
Nguyên Hương gật đầu, tiện thể đóng cửa lại.
Ninh Thư nhanh chóng lôi Long bào ra, thứ đồ chơi này xử thế nào giờ?
Đốt?
Đốt một cái sẽ bốc khói nghi ngút đó.
Phòng bếp, tới phòng bếp đốt.
Ninh Thư lấy kéo cắt nát Long bào, châu ngọc đính bên trên đều thu hết vào, Long bào may tỉ mỉ thật ra phết nha, không ít trân châu kim tuyến.
Toàn bộ đều bọc lại.
Ninh Thư phủ thêm áo choàng, ôm cả bọc tới phòng bếp.
Trong phòng bếp có rất nhiều người đang bận rộn, Ninh Thư đi tới cạnh bếp lò.
"Tiểu thư, sao người lại tới đây, phòng bếp rất bẩn." Nữ đầu bếp nói.
"Tim mạch Lưu di nương đập hơi nhanh, ta tới nấu một bát canh hạt sen cho bà ấy. Ta tự mình làm, các ngươi làm chuyện của mình đi, tự ta làm được." Ninh Thư ngồi xổm trước lỗ bếp lò, đút một thanh củi vào bếp.
Nữ đầu bếp có chút không yên lòng, Ninh Thư bảo: "Không có việc gì."
Thừa dịp đám người không chú ý thời điểm, Ninh Thư nhét bao vào lỗ bếp lò, không ngừng lấy gậy gắp than gẩy.
Thật tiếc cho đám kim tuyến này, đó đều là vàng đấy.
Ninh Thư ngồi xổm cạnh bếp lò, nhìn ngọn lửa nuốt trọn quần áo, quần áo dần dần bị đốt thành tro.
Cho tới khi nó hóa tro hoàn toàn, trong lòng Ninh Thư mới thở phào một hơi.
Nấu xong canh hạt sen, Ninh Thư múc thêm một chén canh hạt sen mới rời khỏi phòng bếp.
Ninh Thư bưng canh hạt sen cho Lưu di nương, Lưu di nương cứ đi đi lại lại trong phòng, cực kỳ bất an.
"Ngài ăn một chút gì đi." Ninh Thư đặt canh hạt sen xuống.
Lưu di nương lo lắng nói: "Cũng không biết cha con thế nào rồi, trong lòng ta bất ổn, không yên được."
Ninh Thư bình tĩnh nói: "Không có việc gì đâu, ngài ăn một chút gì đi, cha sẽ không sao cả."
Rời viện Lưu di nương, Ninh Thư lại đi khắp nơi, nhìn xem còn thứ đồ gì kỳ quái hay không.
Chỉ sợ đối phương chuẩn bị nhiều tay, tính một mẻ dìm chết Lư gia.
/1471
|