Dịch: Lạc Đinh Đang
Lư Quân Ninh ở trong phủ đại tướng quân, không có ý trở về.
Lư Viễn Phàm cũng không tính gọi nàng ta về, lão còn bận tìm kiều thê cho mình.
Lư Viễn Phàm phát hiện con mình quá ít, con độc nhất Lư Tĩnh Huy còn chết vì đậu mùa.
Từng chuyện lần lượt xảy ra, Lư Viễn Phàm khẳng định phía sau có người giở trò.
Đầu giáo chỉ hướng Lư Quân Ninh.
Lưu di nương khá lo lắng với kế thất sắp vào cửa của Lư Viễn Phàm, chạy tới chỗ Ninh Thư bảo: "Cũng không phu nhân là dạng người thế nào?"
"Đừng lo lắng, chỉ cần không làm ra chuyện gì thì sẽ ổn. Hơn nữa, có người còn sốt ruột, còn lo lắng hơn ngài."
Vân di nương vẫn luôn quản lý hậu trạch, nếu như Lư Viễn Phàm có chính thê, như vậy chuyện quản lý hậu viện sẽ không đến phiên bà ta.
"Nhưng nữ nhi bà ta là Thần vương phi, kiểu gì phu nhân mới vào cũng nể mặt, chỉ sợ sẽ túm ta để khai đao." Lưu di nương nói.
Ninh Thư cười dặn: "Không có việc gì đâu, tân phu nhân mới đến, nhất định sẽ không nóng lòng ra tay. Hơn nữa ngài luôn thành thật an phận, tân phu nhân không có lý do để đối phó ngài, tăng kẻ địch cho mình."
Lưu di nương bất an, dùng tay vỗ vỗ ngực, "Ta vẫn lo lắng."
Lưu di nương nhìn Ninh Thư, "Cái khác ta không sợ lắm, chỉ lo phu nhân kia sẽ động tay động chân với hôn sự của con."
"Vô duyên vô cớ động tay chân làm gì, thêm đó con chỉ là một thứ nữ, chuẩn bị một phần đồ cưới là kiếm được thông gia, sau này cũng có chỗ tốt với con bà ta, người đừng bi quan quá." Ninh Thư an ủi: "Nói đi nói lại chuyện này làm gì, giờ vẫn còn sớm mà nương?"
Mặt trời lặn rồi lại mọc, bà đây độc thân thì ngày mai trời sáng vẫn độc thân thôi.
Lưu di nương hơi thả lỏng, sờ đầu Ninh Thư, "Ta chỉ hi vọng sau này con có thể bình an yên ổn."
"Yên tâm, sau này con còn phải dưỡng lão cho ngài nữa chứ."
Tốc độ của Lư Viễn Phàm rất nhanh, không bao lâu đã có tin tức, kế thất của lão là nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư.
Nói ra thì Lễ bộ Thượng thư còn thua kém phủ đại tướng quân quyền cao chức trọng, bình thường Lễ bộ chỉ phụ trách một chút ngày lễ trong nước, rồi chuyện tiếp đãi sứ giả nước khác.
Nhưng Lư Viễn Phàm cũng đã vào tuổi trung niên, hơn nữa gần đây Lư gia xảy ra nhiều chuyện như thế, thanh danh không tốt lắm.
Có thể cưới một hoàng hoa khuê nữ đã không tệ rồi.
Hơn nữa đối phương còn là đích nữ. Mà thật ra là thứ nữ, được nuôi dưỡng ở bên cạnh chủ mẫu, sau thành đích nữ.
Giờ Lư Viễn Phàm đang muốn tìm đồng bạn chính trị, không nói đồng bạn, ít nhiều cũng phải là người có thể chi viện mình, không thì đến lúc nào đó một người nói giúp cho lão cũng không có.
Hôn kỳ đã định ngày, ngày rất sát.
Dù sao gần đây Lư gia chuyện cười nối tiếp không ngớt.
Bên phủ đại tướng quân tỏ ra rất bất mãn với việc Lư Viễn Phàm tái giá. Lúc Lư Viễn Phàm thành thân, Lư Quân Ninh cũng không thèm về.
Dùng loại phương thức này biểu đạt sự bất mãn của mình.
Gần đây Ninh Thư đều ăn thịt cá, cách thời gian ngắn lại ăn tiệc cưới khiến cô có phần không nuốt trôi.
Thật ra mấy chuyện gần nhất đã gần như móc rỗng Lư gia. Cái gì mà đồ cưới, rồi lễ hỏi, sợ rằng một thời gian dài tiếp theo Lư gia phải thắt lưng buộc bụng mà sống.
Sáng hôm thành thân, thị thiếp và nữ nhi trong nhà đều phải tới hành lễ với tân nương.
Tân phu nhân khá dễ nói chuyện, còn cho Ninh Thư một cái hồng bao lớn. Ninh Thư cười nhận, có tiền phải cầm nha.
Tân phu nhân cũng không nói gì mà quyền quản gia, do vậy tạm thời Vân di nương vẫn trông coi.
Ninh Thư nhìn tân phu nhân, cảm thấy nữ tử này cũng không phải dạng lương thiện gì, vừa đấm vừa xoa.
Làm việc rất phóng khoáng, nhưng nếu muốn ức hiếp bà ta cũng không có cửa.
Nhưng thế nào cũng tùy thôi, Ninh Thư đâu có suy nghĩ chạy tới khiêu chiến uy nghiêm và địa vị của bà ta.
Sống thế nào vẫn thế thôi.
Giữa người và người không có chuyện vô duyên vô cớ gây thù với nhau, dù nhìn nhau ngứa mắt cũng không thể đẩy nhau vào chỗ chết được.
Nhiều nhất chỉ ngáng chân một ít, nhưng trước lợi ích, tất cả đều vô nghĩa.
Rời sân, Lưu di nương thở nhẹ nhõm một cái thật dài, "Nhìn phu nhân thật dễ nói chuyện."
Ninh Thư ừ một tiếng, nhìn về phía viện của Lư Quân Ninh, đến giờ Lư Quân Ninh vẫn chưa về, rõ ràng là khó chịu với tân phu nhân.
Tỏ ý rành rành ta không chào đón bà.
Sắc mặt Vân di nương vẫn khó coi, dù sao chức quản gia trong tay sẽ tuột rất nhanh.
Trong nhà đã có đương gia chủ mẫu, không thể có chuyện bảo một thị thiếp coi nhà.
Dù tân phu nhân không cần quyền quản gia, Lư Viễn Phàm cũng sẽ giao vào tay bà ta.
Ninh Thư trở lại sân, lật sách ra, chấm mực bút, viết một ít tri thức thảo dược lên giấy.
Học vài thứ, về sau lúc bị hãm hại, ít nhất còn hiểu.
Đừng để lúc đó bị một vài đồ hạ lưu chơi chết.
Thật ra thì đồ càng hạ lưu càng dễ dùng.
Cũng không biết nhiệm vụ này thế nào mới coi như hoàn thành, không gả cho Lê Ngọc, cũng không bị mất trong sạch đưa đến từ đường, hầu như đều hoàn thành.
Trước mắt nguy cơ của Lư Viễn Phàm coi như đã giải trừ, sổ không còn. Chẳng biết lão còn chỗ bẩn chính trị nào không.
Ninh Thư luôn cảm thấy Lư Quân Ninh sẽ không từ bỏ ý định.
Đều là trọng sinh, Lư Quân Ninh muốn trả thù tất cả mọi người, muốn để những người này trả giá thật lớn, mà Alvis lại có thể tìm tới một tinh cầu thật xa, trải qua tháng ngày bình tĩnh yên ổn.
Nếu Lư Quân Ninh sống ở tinh cầu Selder sẽ không xuân thu đau buồn kiểu đó đâu.
Bởi vì sinh tồn cũng là vấn đề, ở đâu mà có tâm tình thương mây đau nước các kiểu.
Quen với cẩm y ngọc thực rồi, chính vì nhàn quá, càng nhàn càng ngứa mồm ngứa tay.
Bất kể người nào cũng phải trả giá lớn cho việc sinh tồn. Người bình thường phải sống cuộc sống mặt cắm đất lưng hướng trời, dù là quý tộc, cũng phải cố gắng lục đục với nhau duy trì tình trạng trước mắt.
Lư Quân Ninh làm như vậy, ngay cả lão chồng trung khuyển của mình cũng mất.
Chủ yếu là Lư Quân Ninh không chấp nhận được việc bị phản bội.
Một tới hai đi biến thành loại cục diện như bây giờ.
Lư Quân Ninh không quyết đoán. Bảo đời này chỉ báo thù, không muốn nam nhân, nhưng gặp nam nhân, lại xoắn xuýt chuyện của dĩ vãng, hai đầu đều muốn.
Hậu viện có phu nhân đứng đắn, mỗi sáng Ninh Thư phải tới chủ viện thỉnh an, còn lại cô rất ít ra ngoài, không phải thêu hoa trong phòng thì đi viết phương thuốc.
Những chuyện khác đều mặc kệ, Lư Quân Ninh vẫn luôn cắm rễ ở phủ tướng quân không trở lại, cũng không biết muốn ngốc ở đó bao lâu.
Nói thật, Lư Quân Ninh cũng đâu phải người phủ đại tướng quân, sao ở đó mãi được.
Mặc dù toàn gia đều đối xử với nàng ta rất tốt, nhưng xa thơm gần thối, luôn ở đó, trưởng bối không nói gì, nhưng thê thiếp tỷ muội phủ tướng quân sẽ bàn ra tán vào.
Đâu phải không có nhà đâu mà suốt ngày cắm rễ ở nhà người ta.
Tân phu nhân nói với Lư Viễn Phàm, kêu lão đón Nhị nữ nhi về, cũng không thể sống đến già trong nhà khác được. Thân là nữ nhi, trong nhà người khác còn có nam tử, sao mà tiện được?
Nhắc đến Lư Quân Ninh, Lư Viễn Phàm liền cau mày, nhưng là vẫn tới phủ tướng quân đón nữ nhi.
Kết quả lão đụng phải một mặt bụi, gương mặt lạnh lùng trở về, nói thẳng sau này không có dạng nữ nhi như thế.
Lư Quân Ninh ở trong phủ đại tướng quân, không có ý trở về.
Lư Viễn Phàm cũng không tính gọi nàng ta về, lão còn bận tìm kiều thê cho mình.
Lư Viễn Phàm phát hiện con mình quá ít, con độc nhất Lư Tĩnh Huy còn chết vì đậu mùa.
Từng chuyện lần lượt xảy ra, Lư Viễn Phàm khẳng định phía sau có người giở trò.
Đầu giáo chỉ hướng Lư Quân Ninh.
Lưu di nương khá lo lắng với kế thất sắp vào cửa của Lư Viễn Phàm, chạy tới chỗ Ninh Thư bảo: "Cũng không phu nhân là dạng người thế nào?"
"Đừng lo lắng, chỉ cần không làm ra chuyện gì thì sẽ ổn. Hơn nữa, có người còn sốt ruột, còn lo lắng hơn ngài."
Vân di nương vẫn luôn quản lý hậu trạch, nếu như Lư Viễn Phàm có chính thê, như vậy chuyện quản lý hậu viện sẽ không đến phiên bà ta.
"Nhưng nữ nhi bà ta là Thần vương phi, kiểu gì phu nhân mới vào cũng nể mặt, chỉ sợ sẽ túm ta để khai đao." Lưu di nương nói.
Ninh Thư cười dặn: "Không có việc gì đâu, tân phu nhân mới đến, nhất định sẽ không nóng lòng ra tay. Hơn nữa ngài luôn thành thật an phận, tân phu nhân không có lý do để đối phó ngài, tăng kẻ địch cho mình."
Lưu di nương bất an, dùng tay vỗ vỗ ngực, "Ta vẫn lo lắng."
Lưu di nương nhìn Ninh Thư, "Cái khác ta không sợ lắm, chỉ lo phu nhân kia sẽ động tay động chân với hôn sự của con."
"Vô duyên vô cớ động tay chân làm gì, thêm đó con chỉ là một thứ nữ, chuẩn bị một phần đồ cưới là kiếm được thông gia, sau này cũng có chỗ tốt với con bà ta, người đừng bi quan quá." Ninh Thư an ủi: "Nói đi nói lại chuyện này làm gì, giờ vẫn còn sớm mà nương?"
Mặt trời lặn rồi lại mọc, bà đây độc thân thì ngày mai trời sáng vẫn độc thân thôi.
Lưu di nương hơi thả lỏng, sờ đầu Ninh Thư, "Ta chỉ hi vọng sau này con có thể bình an yên ổn."
"Yên tâm, sau này con còn phải dưỡng lão cho ngài nữa chứ."
Tốc độ của Lư Viễn Phàm rất nhanh, không bao lâu đã có tin tức, kế thất của lão là nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư.
Nói ra thì Lễ bộ Thượng thư còn thua kém phủ đại tướng quân quyền cao chức trọng, bình thường Lễ bộ chỉ phụ trách một chút ngày lễ trong nước, rồi chuyện tiếp đãi sứ giả nước khác.
Nhưng Lư Viễn Phàm cũng đã vào tuổi trung niên, hơn nữa gần đây Lư gia xảy ra nhiều chuyện như thế, thanh danh không tốt lắm.
Có thể cưới một hoàng hoa khuê nữ đã không tệ rồi.
Hơn nữa đối phương còn là đích nữ. Mà thật ra là thứ nữ, được nuôi dưỡng ở bên cạnh chủ mẫu, sau thành đích nữ.
Giờ Lư Viễn Phàm đang muốn tìm đồng bạn chính trị, không nói đồng bạn, ít nhiều cũng phải là người có thể chi viện mình, không thì đến lúc nào đó một người nói giúp cho lão cũng không có.
Hôn kỳ đã định ngày, ngày rất sát.
Dù sao gần đây Lư gia chuyện cười nối tiếp không ngớt.
Bên phủ đại tướng quân tỏ ra rất bất mãn với việc Lư Viễn Phàm tái giá. Lúc Lư Viễn Phàm thành thân, Lư Quân Ninh cũng không thèm về.
Dùng loại phương thức này biểu đạt sự bất mãn của mình.
Gần đây Ninh Thư đều ăn thịt cá, cách thời gian ngắn lại ăn tiệc cưới khiến cô có phần không nuốt trôi.
Thật ra mấy chuyện gần nhất đã gần như móc rỗng Lư gia. Cái gì mà đồ cưới, rồi lễ hỏi, sợ rằng một thời gian dài tiếp theo Lư gia phải thắt lưng buộc bụng mà sống.
Sáng hôm thành thân, thị thiếp và nữ nhi trong nhà đều phải tới hành lễ với tân nương.
Tân phu nhân khá dễ nói chuyện, còn cho Ninh Thư một cái hồng bao lớn. Ninh Thư cười nhận, có tiền phải cầm nha.
Tân phu nhân cũng không nói gì mà quyền quản gia, do vậy tạm thời Vân di nương vẫn trông coi.
Ninh Thư nhìn tân phu nhân, cảm thấy nữ tử này cũng không phải dạng lương thiện gì, vừa đấm vừa xoa.
Làm việc rất phóng khoáng, nhưng nếu muốn ức hiếp bà ta cũng không có cửa.
Nhưng thế nào cũng tùy thôi, Ninh Thư đâu có suy nghĩ chạy tới khiêu chiến uy nghiêm và địa vị của bà ta.
Sống thế nào vẫn thế thôi.
Giữa người và người không có chuyện vô duyên vô cớ gây thù với nhau, dù nhìn nhau ngứa mắt cũng không thể đẩy nhau vào chỗ chết được.
Nhiều nhất chỉ ngáng chân một ít, nhưng trước lợi ích, tất cả đều vô nghĩa.
Rời sân, Lưu di nương thở nhẹ nhõm một cái thật dài, "Nhìn phu nhân thật dễ nói chuyện."
Ninh Thư ừ một tiếng, nhìn về phía viện của Lư Quân Ninh, đến giờ Lư Quân Ninh vẫn chưa về, rõ ràng là khó chịu với tân phu nhân.
Tỏ ý rành rành ta không chào đón bà.
Sắc mặt Vân di nương vẫn khó coi, dù sao chức quản gia trong tay sẽ tuột rất nhanh.
Trong nhà đã có đương gia chủ mẫu, không thể có chuyện bảo một thị thiếp coi nhà.
Dù tân phu nhân không cần quyền quản gia, Lư Viễn Phàm cũng sẽ giao vào tay bà ta.
Ninh Thư trở lại sân, lật sách ra, chấm mực bút, viết một ít tri thức thảo dược lên giấy.
Học vài thứ, về sau lúc bị hãm hại, ít nhất còn hiểu.
Đừng để lúc đó bị một vài đồ hạ lưu chơi chết.
Thật ra thì đồ càng hạ lưu càng dễ dùng.
Cũng không biết nhiệm vụ này thế nào mới coi như hoàn thành, không gả cho Lê Ngọc, cũng không bị mất trong sạch đưa đến từ đường, hầu như đều hoàn thành.
Trước mắt nguy cơ của Lư Viễn Phàm coi như đã giải trừ, sổ không còn. Chẳng biết lão còn chỗ bẩn chính trị nào không.
Ninh Thư luôn cảm thấy Lư Quân Ninh sẽ không từ bỏ ý định.
Đều là trọng sinh, Lư Quân Ninh muốn trả thù tất cả mọi người, muốn để những người này trả giá thật lớn, mà Alvis lại có thể tìm tới một tinh cầu thật xa, trải qua tháng ngày bình tĩnh yên ổn.
Nếu Lư Quân Ninh sống ở tinh cầu Selder sẽ không xuân thu đau buồn kiểu đó đâu.
Bởi vì sinh tồn cũng là vấn đề, ở đâu mà có tâm tình thương mây đau nước các kiểu.
Quen với cẩm y ngọc thực rồi, chính vì nhàn quá, càng nhàn càng ngứa mồm ngứa tay.
Bất kể người nào cũng phải trả giá lớn cho việc sinh tồn. Người bình thường phải sống cuộc sống mặt cắm đất lưng hướng trời, dù là quý tộc, cũng phải cố gắng lục đục với nhau duy trì tình trạng trước mắt.
Lư Quân Ninh làm như vậy, ngay cả lão chồng trung khuyển của mình cũng mất.
Chủ yếu là Lư Quân Ninh không chấp nhận được việc bị phản bội.
Một tới hai đi biến thành loại cục diện như bây giờ.
Lư Quân Ninh không quyết đoán. Bảo đời này chỉ báo thù, không muốn nam nhân, nhưng gặp nam nhân, lại xoắn xuýt chuyện của dĩ vãng, hai đầu đều muốn.
Hậu viện có phu nhân đứng đắn, mỗi sáng Ninh Thư phải tới chủ viện thỉnh an, còn lại cô rất ít ra ngoài, không phải thêu hoa trong phòng thì đi viết phương thuốc.
Những chuyện khác đều mặc kệ, Lư Quân Ninh vẫn luôn cắm rễ ở phủ tướng quân không trở lại, cũng không biết muốn ngốc ở đó bao lâu.
Nói thật, Lư Quân Ninh cũng đâu phải người phủ đại tướng quân, sao ở đó mãi được.
Mặc dù toàn gia đều đối xử với nàng ta rất tốt, nhưng xa thơm gần thối, luôn ở đó, trưởng bối không nói gì, nhưng thê thiếp tỷ muội phủ tướng quân sẽ bàn ra tán vào.
Đâu phải không có nhà đâu mà suốt ngày cắm rễ ở nhà người ta.
Tân phu nhân nói với Lư Viễn Phàm, kêu lão đón Nhị nữ nhi về, cũng không thể sống đến già trong nhà khác được. Thân là nữ nhi, trong nhà người khác còn có nam tử, sao mà tiện được?
Nhắc đến Lư Quân Ninh, Lư Viễn Phàm liền cau mày, nhưng là vẫn tới phủ tướng quân đón nữ nhi.
Kết quả lão đụng phải một mặt bụi, gương mặt lạnh lùng trở về, nói thẳng sau này không có dạng nữ nhi như thế.
/1471
|