Dịch: Lạc Đinh Đang
Lư Quân Ninh nghe ra ý ám chỉ trong lời Vân di nương kèm ánh mắt quái dị của người xung quanh khiến nàng ta không nhịn được cứng mặt.
"Sao ta có chuyện được chứ." Lư Quân Ninh nhìn Vân di nương, "Ta phúc lớn mạng lớn, mẫu thân qua đời nhất định sẽ phù hộ ta gặp dữ hóa lành, khiến một số kẻ ác phải bò xuống địa ngục."
Da mặt Vân di nương hơi thay đổi, thở một hơi thật dài, "Ngươi không có việc gì thì tốt rồi."
"Khụ khụ..." Tam hoàng tử Thẩm Hạo đứng ra, nhìn thoáng qua Lư Quân Ninh, nói: "Thật ra Lư nhị tiểu thư không phải mất tích mà là ta mời nàng ấy giúp đỡ nên tạm thời rời khỏi Thiên Thai tự."
Tam hoàng tử Thẩm Hạo muốn làm chứng cho Lư Quân Ninh, giúp nàng ta giữ trong sạch, tiện thể cọ ít hảo cảm trước mặt Lư Quân Ninh.
Nhưng Lư Quân Ninh không cảm động chút nào, chỗ sâu trong ánh mắt đều là xem thường và hận ý.
Lư Quân Ninh sắp không khống chế nổi xúc động bóp chết gã nam nhân này.
Lư Minh Huyên che mặt thấy Tam hoàng tử nàng ta ái mộ trong lòng làm chứng thay Lư Quân Ninh, trong lòng vừa tức vừa ghen, không nhịn được cất lời: "Sao trước đó Tam hoàng tử không nói với mọi người, khiến mọi người vất vả tìm tỷ tỷ, còn cho rằng tỷ tỷ xảy ra chuyện gì đó?"
Lư Minh Huyên vừa lên tiếng đã thu hút sự chú ý của mọi người lên nàng ta.
Người chung quanh thảo luận ầm ĩ, chỉ trỏ Lư Minh Huyên.
Sắc mặt Lư Minh Huyên trắng bệch, xoay người chạy, nhưng phía dưới thật sự rất đau, vừa chạy đã đụng tới vết thương, đau tới mức Lư Minh Huyên muốn chết luôn cho rồi.
Tư thế chạy của Lư Minh Huyên rất kỳ quái.
Ninh Thư nhìn Lư Quân Ninh, sắc mặt nàng ta bình thường, không nhìn ra chút dấu hiệu trúng thuốc nào, không biết là lăn giường giải quyết hay dùng cách nào khác.
Nhưng chỉ là trước mắt thôi, Lư Quân Ninh có vẻ như không xảy ra chuyện gì.
"Lư nhị tiểu thư luôn ở cùng bản vương." Lúc này một nam nhân xuất hiện.
Người nam nhân này dáng người cao lớn, phong thần tuấn lãng, lăn một trận với nơi đó, chắc chắn là phong hoa tuyệt đại nha.
Lư Quân Ninh nhìn thấy nam nhân này, tức thì sắc mặt tối sầm.
Thẩm Hạo nhìn thấy hắn, không nhịn được hô: "Hoàng thúc."
Hoàng thúc?
Ninh Thư liếc gã, chân mệnh thiên tử đời này của Lư Quân Ninh lên sàn.
Đệ đệ của đương kim Thánh thượng, thúc thúc Tam hoàng tử, Thẩm Diệc Thần.
Ninh Thư thoáng trầm tư nghĩ, chẳng lẽ chân mệnh thiên tử của Lư Quân Ninh cứu nàng ta?
Đời trước bị lừa thảm như vậy, đời này còn tìm một người trong hoàng thất á?
Chẳng lẽ cô đơn tịch mịch đến thế? Trời mới biết trong lòng Lư Quân Ninh đang nghĩ cái gì?
Thẩm Diệc Thần thân phận cao quý, hơn nữa có thể đè đầu tra nam.
Nhân viên cứu hỏa cũng phải có thân phận cao quý đấy, không thì cứu người kiểu gì được.
Tam hoàng tử Thẩm Hạo nhìn thấy Thẩm Diệc Thần, sắc mặt khá tệ, "Hoàng thúc nói luôn ở cùng Lư nhị tiểu thư là có ý gì?"
"Như ngươi đang nghĩ." Thẩm Diệc Thần đáp: "Thưởng trà đánh cờ, sau khi Liễu Nhiên đại sư giảng Phật xong thì tìm Liễu Nhiên đại sư đoán mệnh, chuyện này Liễu Nhiên đại sư có thể làm chứng."
"A di đà phật, đúng là như thế." Liễu Nhiên đại sư chắp tay đáp.
Có Thần vương và Liễu Nhiên đại sư làm chứng, đương nhiên Lư Quân Ninh không có chuyện gì.
Sắc mặt Thẩm Hạo khá chán, y như chuyện trước đó gã làm là để kẻ mù xem.
Gã vừa ngại vừa mất mặt, hơn nữa cũng không thể làm gì Thẩm Diệc Thần.
Đợi khi gã có Hoàng vị, gã nhất định sẽ diệt trừ cái xương mắc trong cổ Thẩm Diệc Thần.
Thẩm Diệc Thần còn sống sẽ khiến người ta bực mình.
Thẩm Diệc Thần luôn hờ hững với mọi chuyện sao lại ra mặt thay Lư Quân Ninh, chẳng lẽ nhìn trúng binh quyền nhà ngoại công Lư Quân Ninh, muốn mượn lực lượng tạo phản?
Thẩm Diệc Thần ngấp nghé nữ nhân gã nhìn trúng.
Tam hoàng tử Thẩm Hạo nghĩ miên man trong lòng, tràn đầy địch ý với Thẩm Diệc Thần.
Dường như Lư Quân Ninh cũng không thích Thẩm Diệc Thần. Nàng ta không thèm nhìn y mà đen mặt quay người định rời khỏi Thiên Thai tự.
Thẩm Diệc Thần nhìn theo bóng lưng Lư Quân Ninh, mở miệng nói: "Lư nhị tiểu thư, bản vương sẽ đến Lư phủ cầu hôn."
Lư Quân Ninh nghe thấy hai chữ cầu hôn, thân thể loạng choạng vài cái, tí nữa giẫm lên váy trượt chân.
"Thẩm Diệc Thần, ngươi còn dám nói đến hai chữ cầu hôn, ta sẽ không khách khí với ngươi." Lư Quân Ninh xù lông lên.
Ninh Thư:...
Ơ, không phải thanh lãnh vô song à, sao lại trở nên ngạo kiều thế rồi?
Chẳng lẽ hai người này có gian tình?
"Cầu hôn." Thẩm Diệc Thần nói, chưng bản mặt ra, nghiêm túc lặp lại: "Cầu hôn, cầu hôn."
Người chung quanh đều kinh ngạc, sao bỗng nhảy sang chuyện cầu hôn vậy? Thần vương vừa ý Nhị tiểu thư Lư gia, nhưng hình như Nhị tiểu thư chưa tới cập kê đâu?
Tam hoàng tử Thẩm Hạo đen mặt, nghẹn tới phát bực, quả nhiên Thần vương muốn cướp nữ tử gã nhìn trúng.
"Ngươi, tiểu nữ sẽ không gả cho Thần vương ngươi, tiểu nữ không trèo cao nổi." Lư Quân Ninh lạnh lùng từ chối khiến đám phụ nhân khuê nữ xung quanh ghen đỏ cả mắt.
Nam tử như vậy cầu hôn cũng từ chối được.
Nhất là Vân di nương, cả người như bị sét đánh trúng.
Nữ nhi bà ta bị hủy trong sạch, chỉ có thể gả cho tiểu hầu gia, nhưng Lư Quân Ninh lại lọt mắt xanh một Vương gia, hơn nữa còn là Vương gia tay nắm quyền cao.
Chuyện này sao khiến người ta cam tâm nổi, Vân di nương như muốn đem nữ nhi mình đẩy ra trước mặt Thẩm Diệc Thần, nữ nhi của bà ta tốt hơn nhiều so với Lư Quân Ninh.
"Không trèo cao nổi?" Thẩm Diệc Thần quét mắt nhìn đám người ở đây, "Bản vương nói ngươi trèo cao được thì sẽ trèo cao được, ở nhà đợi bản vương tới cầu hôn."
"Tùy ngươi, tóm lại ta sẽ không gả cho ngươi." Lư Quân Ninh xoay người rời đi.
Ninh Thư:...
Kịch bản này.
Có câu con bà nó, chị mày không những muốn nói còn muốn dán lên trán đây.
Kết quả là hai người này có bước đột phá.
Vân di nương không còn mặt mũi ở lại Thiên Thai tự, chỉ có thể ảo não rời đi.
Trước khi đi, sư thầy Liễu Nhiên còn kéo người Lư phủ vào danh sách đen.
Mềm mỏng nói gì đó mà người Lư gia vấy bẩn Phật môn, đừng tới lễ Phật nữa.
Ý này rất rõ, Thiên Thai tự là chùa miếu Hoàng gia, Lư gia bị cấm bước vào, chỉ sợ Lư gia sẽ là trò cười một thời gian dài.
Vân di nương hoảng hốt, nếu để lão gia biết chuyện này nhất định sẽ mắng bà ta, thậm chí có thể tước quyền quản gia của bà ta.
Vân di nương ngồi trên kiệu, nhịn không được xoa mi tâm.
Chuyến đi này xảy ra quá nhiều chuyện, khắp nơi đều là chuyện xấu.
Chùa này tương khắc với bà ta, sau này có cầu bà ta cũng không đến.
Gì mà Liễu Nhiên đại sư, có mà hòa thượng chó má, đi giúp Lư Quân Ninh làm chứng giả.
Cỗ kiệu lắc lư ung dung trở lại Lư phủ, lúc tới Thiên Thai tự thì nở mày nở mặt, bày bố hoành tráng, lúc trở về lại điệu thấp hết mức có thể.
Lư Minh Huyên về nhà lập tức tự giam mình trong phòng không ra ngoài. Mông đau, cộng thêm có Vương gia cầu hôn Lư Quân Ninh, trong khi đó nàng tả gả cho một tiểu hầu gia khiến tâm tình Lư Minh Huyên rất tệ, ước ao ghen tị, oán hận, cừu hận, thù sâu như biển.
Lư Quân Ninh nghe ra ý ám chỉ trong lời Vân di nương kèm ánh mắt quái dị của người xung quanh khiến nàng ta không nhịn được cứng mặt.
"Sao ta có chuyện được chứ." Lư Quân Ninh nhìn Vân di nương, "Ta phúc lớn mạng lớn, mẫu thân qua đời nhất định sẽ phù hộ ta gặp dữ hóa lành, khiến một số kẻ ác phải bò xuống địa ngục."
Da mặt Vân di nương hơi thay đổi, thở một hơi thật dài, "Ngươi không có việc gì thì tốt rồi."
"Khụ khụ..." Tam hoàng tử Thẩm Hạo đứng ra, nhìn thoáng qua Lư Quân Ninh, nói: "Thật ra Lư nhị tiểu thư không phải mất tích mà là ta mời nàng ấy giúp đỡ nên tạm thời rời khỏi Thiên Thai tự."
Tam hoàng tử Thẩm Hạo muốn làm chứng cho Lư Quân Ninh, giúp nàng ta giữ trong sạch, tiện thể cọ ít hảo cảm trước mặt Lư Quân Ninh.
Nhưng Lư Quân Ninh không cảm động chút nào, chỗ sâu trong ánh mắt đều là xem thường và hận ý.
Lư Quân Ninh sắp không khống chế nổi xúc động bóp chết gã nam nhân này.
Lư Minh Huyên che mặt thấy Tam hoàng tử nàng ta ái mộ trong lòng làm chứng thay Lư Quân Ninh, trong lòng vừa tức vừa ghen, không nhịn được cất lời: "Sao trước đó Tam hoàng tử không nói với mọi người, khiến mọi người vất vả tìm tỷ tỷ, còn cho rằng tỷ tỷ xảy ra chuyện gì đó?"
Lư Minh Huyên vừa lên tiếng đã thu hút sự chú ý của mọi người lên nàng ta.
Người chung quanh thảo luận ầm ĩ, chỉ trỏ Lư Minh Huyên.
Sắc mặt Lư Minh Huyên trắng bệch, xoay người chạy, nhưng phía dưới thật sự rất đau, vừa chạy đã đụng tới vết thương, đau tới mức Lư Minh Huyên muốn chết luôn cho rồi.
Tư thế chạy của Lư Minh Huyên rất kỳ quái.
Ninh Thư nhìn Lư Quân Ninh, sắc mặt nàng ta bình thường, không nhìn ra chút dấu hiệu trúng thuốc nào, không biết là lăn giường giải quyết hay dùng cách nào khác.
Nhưng chỉ là trước mắt thôi, Lư Quân Ninh có vẻ như không xảy ra chuyện gì.
"Lư nhị tiểu thư luôn ở cùng bản vương." Lúc này một nam nhân xuất hiện.
Người nam nhân này dáng người cao lớn, phong thần tuấn lãng, lăn một trận với nơi đó, chắc chắn là phong hoa tuyệt đại nha.
Lư Quân Ninh nhìn thấy nam nhân này, tức thì sắc mặt tối sầm.
Thẩm Hạo nhìn thấy hắn, không nhịn được hô: "Hoàng thúc."
Hoàng thúc?
Ninh Thư liếc gã, chân mệnh thiên tử đời này của Lư Quân Ninh lên sàn.
Đệ đệ của đương kim Thánh thượng, thúc thúc Tam hoàng tử, Thẩm Diệc Thần.
Ninh Thư thoáng trầm tư nghĩ, chẳng lẽ chân mệnh thiên tử của Lư Quân Ninh cứu nàng ta?
Đời trước bị lừa thảm như vậy, đời này còn tìm một người trong hoàng thất á?
Chẳng lẽ cô đơn tịch mịch đến thế? Trời mới biết trong lòng Lư Quân Ninh đang nghĩ cái gì?
Thẩm Diệc Thần thân phận cao quý, hơn nữa có thể đè đầu tra nam.
Nhân viên cứu hỏa cũng phải có thân phận cao quý đấy, không thì cứu người kiểu gì được.
Tam hoàng tử Thẩm Hạo nhìn thấy Thẩm Diệc Thần, sắc mặt khá tệ, "Hoàng thúc nói luôn ở cùng Lư nhị tiểu thư là có ý gì?"
"Như ngươi đang nghĩ." Thẩm Diệc Thần đáp: "Thưởng trà đánh cờ, sau khi Liễu Nhiên đại sư giảng Phật xong thì tìm Liễu Nhiên đại sư đoán mệnh, chuyện này Liễu Nhiên đại sư có thể làm chứng."
"A di đà phật, đúng là như thế." Liễu Nhiên đại sư chắp tay đáp.
Có Thần vương và Liễu Nhiên đại sư làm chứng, đương nhiên Lư Quân Ninh không có chuyện gì.
Sắc mặt Thẩm Hạo khá chán, y như chuyện trước đó gã làm là để kẻ mù xem.
Gã vừa ngại vừa mất mặt, hơn nữa cũng không thể làm gì Thẩm Diệc Thần.
Đợi khi gã có Hoàng vị, gã nhất định sẽ diệt trừ cái xương mắc trong cổ Thẩm Diệc Thần.
Thẩm Diệc Thần còn sống sẽ khiến người ta bực mình.
Thẩm Diệc Thần luôn hờ hững với mọi chuyện sao lại ra mặt thay Lư Quân Ninh, chẳng lẽ nhìn trúng binh quyền nhà ngoại công Lư Quân Ninh, muốn mượn lực lượng tạo phản?
Thẩm Diệc Thần ngấp nghé nữ nhân gã nhìn trúng.
Tam hoàng tử Thẩm Hạo nghĩ miên man trong lòng, tràn đầy địch ý với Thẩm Diệc Thần.
Dường như Lư Quân Ninh cũng không thích Thẩm Diệc Thần. Nàng ta không thèm nhìn y mà đen mặt quay người định rời khỏi Thiên Thai tự.
Thẩm Diệc Thần nhìn theo bóng lưng Lư Quân Ninh, mở miệng nói: "Lư nhị tiểu thư, bản vương sẽ đến Lư phủ cầu hôn."
Lư Quân Ninh nghe thấy hai chữ cầu hôn, thân thể loạng choạng vài cái, tí nữa giẫm lên váy trượt chân.
"Thẩm Diệc Thần, ngươi còn dám nói đến hai chữ cầu hôn, ta sẽ không khách khí với ngươi." Lư Quân Ninh xù lông lên.
Ninh Thư:...
Ơ, không phải thanh lãnh vô song à, sao lại trở nên ngạo kiều thế rồi?
Chẳng lẽ hai người này có gian tình?
"Cầu hôn." Thẩm Diệc Thần nói, chưng bản mặt ra, nghiêm túc lặp lại: "Cầu hôn, cầu hôn."
Người chung quanh đều kinh ngạc, sao bỗng nhảy sang chuyện cầu hôn vậy? Thần vương vừa ý Nhị tiểu thư Lư gia, nhưng hình như Nhị tiểu thư chưa tới cập kê đâu?
Tam hoàng tử Thẩm Hạo đen mặt, nghẹn tới phát bực, quả nhiên Thần vương muốn cướp nữ tử gã nhìn trúng.
"Ngươi, tiểu nữ sẽ không gả cho Thần vương ngươi, tiểu nữ không trèo cao nổi." Lư Quân Ninh lạnh lùng từ chối khiến đám phụ nhân khuê nữ xung quanh ghen đỏ cả mắt.
Nam tử như vậy cầu hôn cũng từ chối được.
Nhất là Vân di nương, cả người như bị sét đánh trúng.
Nữ nhi bà ta bị hủy trong sạch, chỉ có thể gả cho tiểu hầu gia, nhưng Lư Quân Ninh lại lọt mắt xanh một Vương gia, hơn nữa còn là Vương gia tay nắm quyền cao.
Chuyện này sao khiến người ta cam tâm nổi, Vân di nương như muốn đem nữ nhi mình đẩy ra trước mặt Thẩm Diệc Thần, nữ nhi của bà ta tốt hơn nhiều so với Lư Quân Ninh.
"Không trèo cao nổi?" Thẩm Diệc Thần quét mắt nhìn đám người ở đây, "Bản vương nói ngươi trèo cao được thì sẽ trèo cao được, ở nhà đợi bản vương tới cầu hôn."
"Tùy ngươi, tóm lại ta sẽ không gả cho ngươi." Lư Quân Ninh xoay người rời đi.
Ninh Thư:...
Kịch bản này.
Có câu con bà nó, chị mày không những muốn nói còn muốn dán lên trán đây.
Kết quả là hai người này có bước đột phá.
Vân di nương không còn mặt mũi ở lại Thiên Thai tự, chỉ có thể ảo não rời đi.
Trước khi đi, sư thầy Liễu Nhiên còn kéo người Lư phủ vào danh sách đen.
Mềm mỏng nói gì đó mà người Lư gia vấy bẩn Phật môn, đừng tới lễ Phật nữa.
Ý này rất rõ, Thiên Thai tự là chùa miếu Hoàng gia, Lư gia bị cấm bước vào, chỉ sợ Lư gia sẽ là trò cười một thời gian dài.
Vân di nương hoảng hốt, nếu để lão gia biết chuyện này nhất định sẽ mắng bà ta, thậm chí có thể tước quyền quản gia của bà ta.
Vân di nương ngồi trên kiệu, nhịn không được xoa mi tâm.
Chuyến đi này xảy ra quá nhiều chuyện, khắp nơi đều là chuyện xấu.
Chùa này tương khắc với bà ta, sau này có cầu bà ta cũng không đến.
Gì mà Liễu Nhiên đại sư, có mà hòa thượng chó má, đi giúp Lư Quân Ninh làm chứng giả.
Cỗ kiệu lắc lư ung dung trở lại Lư phủ, lúc tới Thiên Thai tự thì nở mày nở mặt, bày bố hoành tráng, lúc trở về lại điệu thấp hết mức có thể.
Lư Minh Huyên về nhà lập tức tự giam mình trong phòng không ra ngoài. Mông đau, cộng thêm có Vương gia cầu hôn Lư Quân Ninh, trong khi đó nàng tả gả cho một tiểu hầu gia khiến tâm tình Lư Minh Huyên rất tệ, ước ao ghen tị, oán hận, cừu hận, thù sâu như biển.
/1471
|