Dịch: Lạc Đinh Đang
Lê phu nhân mẫu thân Lê Ngọc nói chọn ngày cũng chính là đồng ý cho Lê Ngọc và Lư Minh Huyên thành thân.
Quá dứt khoát, quá nhanh khiến Vân di nương và Lư Minh Huyên vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Chẳng phải nên láo loạn ầm ĩ một trận xong mới đồng ý sao?
"Nương." Lê Ngọc cau mày gọi.
"Hai đứa nhỏ đã phát sinh chuyện này thì để chúng thành thân thôi. Còn Lư gia các người không đồng ý thì thôi vậy." Mẫu thân Lê Ngọc tùy ý nói.
Dù sao không phải nhi tử nhà bà mất trong sạch, cùng lắm chỉ có lời đồn không dễ nghe chứ không ảnh hưởng đến tiền đồ của Lê Ngọc được.
"Sao lại thế, không thể như vậy được." Vân di nương đáp ngay, "Chuyện này ta phải quay về thương lượng với lão gia trước đã."
Lê phu nhân ừ một tiếng, nhìn lướt qua Lư Minh Huyên trên giường, xoay người rời đi.
Lúc Lê Ngọc đi ngang qua bên người Ninh Thư có dừng một lát rồi cũng cất bước theo.
Trong phòng chỉ còn lại Ninh Thư và mẹ con Vân di nương. Lư Minh Huyên lập tức la lên: "Nương, mông con đau quá."
"Lần đầu của nữ nhân đều như vậy." Vân di nương trấn an; "Dù sao Lê Ngọc là tiểu hầu gia, tương lai sẽ kế thừa Hầu phủ, cũng xem như không tệ."
"Hơn nữa con gả vào là chính thê."
Thủ đoạn không quan trọng, quan trọng chính là kết quả.
Nhưng biểu tình của Lư Minh Huyên rất không cam tâm. Nàng ta muốn trèo lên nữa cơ, phu nhân Hầu gia có phần chênh lệch với mục tiêu trong lòng nàng ta.
Hơn nữa, hơn nữa, Lư Minh Huyên cắn môi nói: "Nương, con đau mông, Lê Ngọc tiến vào chỗ kia, không phải phía trước."
Ninh Thư:...
Cho dù lúc đói bụng ăn quàng thì vẫn chọn đi đường bộ.
Trong lòng Lư Minh Huyên cực kỳ quái dị, hình như bên dưới bị xé rách đến chảy máu, nếu không phải có máu bôi trơn, không biết còn thảm đến mức nào nữa.
Biểu tình Vân di nương không chắc lắm: "Có lẽ Lê Ngọc còn nhỏ tuổi nên không có kinh nghiệm."
"Nữ nhi à, bây giờ thanh danh của con bị hủy rồi, chỉ có thể gả cho Lê Ngọc, cho nên, bất kể thể nào cũng đến Hầu phủ đi." Vân di nương nói.
Dù Lư Minh Huyên không muốn gả cũng không có cách nào.
"Nương, nhất định là Lư Quân Ninh, nhất định là nàng ta. Nàng ta hại con, nha đầu Bích Đào kia bán đứng con." Lư Minh Huyên cắn răng nghiến lợi nói, vẻ mặt tàn nhẫn.
"Con sẽ không bỏ qua cho nàng ta." Lư Minh Huyên nghiến răng nghiến lợi như muốn nhai Lư Quân Ninh ra.
Ninh Thư cúi đầu đứng bên không có cảm giác tồn tại.
Vân di nương phất tay đuổi cô, "Ra ngoài trông coi."
"Vâng." Ninh Thư quay người rời phòng, lúc ra ngoài nghe thấy Vân di nương bảo lần này Lư Quân Ninh sẽ không xong đâu.
Ninh Thư chờ ở cửa, không biết Lư Quân Ninh đi đâu rồi.
Rõ ràng ở ngay trong phòng, sao lại bốc hơi mất đây?
Không lẽ bị ai đó mang đi? Dù bị mang đi, Lư Quân Ninh hấp thu không ít hương liệu, cách nhanh nhất loại bỏ dược tính là cá nước thân mật.
Lư Minh Huyên cực kỳ không cam lòng: "Nương, tiện nhân Lư Quân Ninh đi đâu rồi, thấy con chật vật thế này nhất định nàng ta sẽ xuất hiện. Tiện nhân kia đâu, con muốn giết nàng ta."
"Con nói thật với nương, có phải con làm chuyện gì không, nếu không sao xảy ra chuyện này?" Vân di nương hỏi.
Chuyện này Lư Minh Huyên lén làm, giờ thân thể nàng ta bị Lư Quân Ninh hại, sao mà cam tâm cho được.
Nhưng vì sao mọi chuyện lại đi tới kết cục này, Lư Minh Huyên vẫn mơ màng không thể hiểu nổi.
Vân di nương không nhịn được đánh Lư Minh Huyên, "Trước khi làm gì không biết thương lượng với nương à, kế hoạch chu đáo chặt chẽ đã không xảy ra chuyện thế này."
"Nương, sao con biết thành ra vậy chứ." Lư Minh Huyên bật khóc. Nàng ta không hối hận đã sắp xếp chuyện này, chỉ hận Lư Quân Ninh không cắn câu.
"Lư Quân Ninh đâu?" Lư Minh Huyên hỏi. Giờ nàng ta chật vật thế này, sao Lư Quân Ninh không xuất hiện chế giễu?
"Đúng rồi, Lư Quân Ninh cũng không thấy." Vân di nương lạnh lùng, "Thanh danh của con bị hủy, đương nhiên không thể cho Lư Quân Ninh ăn hời được."
Muốn chết cũng phải kéo một cái đệm lưng.
Vân di nương rời phòng, vừa gọi to vừa đạp đất bảo không tìm thấy Nhị tiểu thư, tìm khắp nơi cũng không tìm thấy, không biết xảy ra chuyện gì không.
Biến mất lâu như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Vân di nương kêu ầm ở chùa rằng Lư Quân Ninh mất tích, mất tích thời gian dài như vậy, chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi.
Không lâu sau toàn bộ mọi người trong chùa đều biết Nhị tiểu thư Lư gia mất tích.
Hòa thượng trong chùa cũng bắt đầu đi tìm tung tích Lư Quân Ninh.
Ninh Thư cảm thấy Lư Quân Ninh không còn trong chùa nữa, không thì sao nhiều người như vậy cũng không tìm ra cọng lông của nàng ta.
Rất nhiều người đều nói Lư gia không may. Đầu tiên là gây ra chuyện thế kia ở Phật môn thanh tịnh, tiếp đó đích nữ mất tích, mất tích lâu thế rồi, chẳng biết có giữ được trong sạch không.
"Nhanh đưa quần áo cho ta." Trong phòng Lư Minh Huyên yếu ớt nói.
Bọn nha hoàn đều đi tìm Lư Quân Ninh, chỉ có mình Ninh Thư canh giữ bên ngoài. Cô nghe thấy lời này thì mở cửa bước vào.
"Sao lại là ngươi?" Lư Minh Huyên nhìn thấy Ninh Thư rụt rè, sắc mặt khó coi nói, "Có phải trong lòng ngươi đang cười nhạo ta không?"
Ninh Thư cúi đầu liên tục lắc. Không cười, chị đây chỉ ăn miếng trả miếng thôi.
"Mặc quần áo cho ta." Lư Minh Huyên sai bảo, giờ nàng ta không muốn ở đây thêm chút nào nữa.
Ninh Thư đáp một tiếng, nhặt quần áo dưới đất lên.
Lư Minh Huyên vén chăn lên, trên người đều dấu vết tím tím xanh xanh, trên giường còn có vết máu loang lổ.
Ninh Thư cầm quần áo thay cho Lư Minh Huyên. Mặc quần áo xong thì đeo mạng che mặt.
Tư thế đi đường của Lư Minh Huyên cực kỳ quái dị. Có lẽ là vết thương đau nên mỗi bước đi, sắc mặt lại tệ hơn một chút.
Ninh Thư không nhịn được lắc đầu. Vết thương chưa lành còn vận động sẽ khiến Lư Minh Huyên sống không bằng chết.
Lê Ngọc đúng là gã súc sinh mà!
Lư Minh Huyên che kín mặt mình. Xảy ra chuyện thế này, Lư Minh Huyên cũng không có mặt mũi đi gặp người.
Thứ duy nhất giúp nàng ta ổn định lúc này là Lư Quân Ninh cũng thảm hại, chật vật như nàng ta.
Lư Quân Ninh tự trở về, quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, vẫn là búi tóc như trước đó.
Vừa nhìn là biết không có chuyện gì.
"Nhị tiểu thư, ngươi đi chỗ nào vậy, ngươi xảy ra chuyện gì không, có bị làm sao không?" Vân di nương nhìn thấy Lư Quân Ninh hoàn hảo vô khuyết, lại nghĩ đến nữ nhi mình bị hủy trong sạch, tức đỏ cả mắt.
Nhưng trước nhiều người như vậy, Vân di nương phải cố giữ phong thái khi ra ngoài, khuôn mặt tối sầm.
Lúc nói chuyện còn cố ý hắt nước bẩn lên người Lư Quân Ninh.
"Vân di nương, ta không sao hết, ta chỉ dạo chơi loanh quanh thôi." Lư Quân Ninh lạnh nhạt đáp.
"Ngươi đi lâu quá khiến ta lo lắng, sợ có ai bắt cóc ngươi. Trong chùa có một nam nhân xa lạ xuất hiện, không biết còn tên nào khác không." Vân di nương không chút lo lắng nói.
Lê phu nhân mẫu thân Lê Ngọc nói chọn ngày cũng chính là đồng ý cho Lê Ngọc và Lư Minh Huyên thành thân.
Quá dứt khoát, quá nhanh khiến Vân di nương và Lư Minh Huyên vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Chẳng phải nên láo loạn ầm ĩ một trận xong mới đồng ý sao?
"Nương." Lê Ngọc cau mày gọi.
"Hai đứa nhỏ đã phát sinh chuyện này thì để chúng thành thân thôi. Còn Lư gia các người không đồng ý thì thôi vậy." Mẫu thân Lê Ngọc tùy ý nói.
Dù sao không phải nhi tử nhà bà mất trong sạch, cùng lắm chỉ có lời đồn không dễ nghe chứ không ảnh hưởng đến tiền đồ của Lê Ngọc được.
"Sao lại thế, không thể như vậy được." Vân di nương đáp ngay, "Chuyện này ta phải quay về thương lượng với lão gia trước đã."
Lê phu nhân ừ một tiếng, nhìn lướt qua Lư Minh Huyên trên giường, xoay người rời đi.
Lúc Lê Ngọc đi ngang qua bên người Ninh Thư có dừng một lát rồi cũng cất bước theo.
Trong phòng chỉ còn lại Ninh Thư và mẹ con Vân di nương. Lư Minh Huyên lập tức la lên: "Nương, mông con đau quá."
"Lần đầu của nữ nhân đều như vậy." Vân di nương trấn an; "Dù sao Lê Ngọc là tiểu hầu gia, tương lai sẽ kế thừa Hầu phủ, cũng xem như không tệ."
"Hơn nữa con gả vào là chính thê."
Thủ đoạn không quan trọng, quan trọng chính là kết quả.
Nhưng biểu tình của Lư Minh Huyên rất không cam tâm. Nàng ta muốn trèo lên nữa cơ, phu nhân Hầu gia có phần chênh lệch với mục tiêu trong lòng nàng ta.
Hơn nữa, hơn nữa, Lư Minh Huyên cắn môi nói: "Nương, con đau mông, Lê Ngọc tiến vào chỗ kia, không phải phía trước."
Ninh Thư:...
Cho dù lúc đói bụng ăn quàng thì vẫn chọn đi đường bộ.
Trong lòng Lư Minh Huyên cực kỳ quái dị, hình như bên dưới bị xé rách đến chảy máu, nếu không phải có máu bôi trơn, không biết còn thảm đến mức nào nữa.
Biểu tình Vân di nương không chắc lắm: "Có lẽ Lê Ngọc còn nhỏ tuổi nên không có kinh nghiệm."
"Nữ nhi à, bây giờ thanh danh của con bị hủy rồi, chỉ có thể gả cho Lê Ngọc, cho nên, bất kể thể nào cũng đến Hầu phủ đi." Vân di nương nói.
Dù Lư Minh Huyên không muốn gả cũng không có cách nào.
"Nương, nhất định là Lư Quân Ninh, nhất định là nàng ta. Nàng ta hại con, nha đầu Bích Đào kia bán đứng con." Lư Minh Huyên cắn răng nghiến lợi nói, vẻ mặt tàn nhẫn.
"Con sẽ không bỏ qua cho nàng ta." Lư Minh Huyên nghiến răng nghiến lợi như muốn nhai Lư Quân Ninh ra.
Ninh Thư cúi đầu đứng bên không có cảm giác tồn tại.
Vân di nương phất tay đuổi cô, "Ra ngoài trông coi."
"Vâng." Ninh Thư quay người rời phòng, lúc ra ngoài nghe thấy Vân di nương bảo lần này Lư Quân Ninh sẽ không xong đâu.
Ninh Thư chờ ở cửa, không biết Lư Quân Ninh đi đâu rồi.
Rõ ràng ở ngay trong phòng, sao lại bốc hơi mất đây?
Không lẽ bị ai đó mang đi? Dù bị mang đi, Lư Quân Ninh hấp thu không ít hương liệu, cách nhanh nhất loại bỏ dược tính là cá nước thân mật.
Lư Minh Huyên cực kỳ không cam lòng: "Nương, tiện nhân Lư Quân Ninh đi đâu rồi, thấy con chật vật thế này nhất định nàng ta sẽ xuất hiện. Tiện nhân kia đâu, con muốn giết nàng ta."
"Con nói thật với nương, có phải con làm chuyện gì không, nếu không sao xảy ra chuyện này?" Vân di nương hỏi.
Chuyện này Lư Minh Huyên lén làm, giờ thân thể nàng ta bị Lư Quân Ninh hại, sao mà cam tâm cho được.
Nhưng vì sao mọi chuyện lại đi tới kết cục này, Lư Minh Huyên vẫn mơ màng không thể hiểu nổi.
Vân di nương không nhịn được đánh Lư Minh Huyên, "Trước khi làm gì không biết thương lượng với nương à, kế hoạch chu đáo chặt chẽ đã không xảy ra chuyện thế này."
"Nương, sao con biết thành ra vậy chứ." Lư Minh Huyên bật khóc. Nàng ta không hối hận đã sắp xếp chuyện này, chỉ hận Lư Quân Ninh không cắn câu.
"Lư Quân Ninh đâu?" Lư Minh Huyên hỏi. Giờ nàng ta chật vật thế này, sao Lư Quân Ninh không xuất hiện chế giễu?
"Đúng rồi, Lư Quân Ninh cũng không thấy." Vân di nương lạnh lùng, "Thanh danh của con bị hủy, đương nhiên không thể cho Lư Quân Ninh ăn hời được."
Muốn chết cũng phải kéo một cái đệm lưng.
Vân di nương rời phòng, vừa gọi to vừa đạp đất bảo không tìm thấy Nhị tiểu thư, tìm khắp nơi cũng không tìm thấy, không biết xảy ra chuyện gì không.
Biến mất lâu như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Vân di nương kêu ầm ở chùa rằng Lư Quân Ninh mất tích, mất tích thời gian dài như vậy, chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi.
Không lâu sau toàn bộ mọi người trong chùa đều biết Nhị tiểu thư Lư gia mất tích.
Hòa thượng trong chùa cũng bắt đầu đi tìm tung tích Lư Quân Ninh.
Ninh Thư cảm thấy Lư Quân Ninh không còn trong chùa nữa, không thì sao nhiều người như vậy cũng không tìm ra cọng lông của nàng ta.
Rất nhiều người đều nói Lư gia không may. Đầu tiên là gây ra chuyện thế kia ở Phật môn thanh tịnh, tiếp đó đích nữ mất tích, mất tích lâu thế rồi, chẳng biết có giữ được trong sạch không.
"Nhanh đưa quần áo cho ta." Trong phòng Lư Minh Huyên yếu ớt nói.
Bọn nha hoàn đều đi tìm Lư Quân Ninh, chỉ có mình Ninh Thư canh giữ bên ngoài. Cô nghe thấy lời này thì mở cửa bước vào.
"Sao lại là ngươi?" Lư Minh Huyên nhìn thấy Ninh Thư rụt rè, sắc mặt khó coi nói, "Có phải trong lòng ngươi đang cười nhạo ta không?"
Ninh Thư cúi đầu liên tục lắc. Không cười, chị đây chỉ ăn miếng trả miếng thôi.
"Mặc quần áo cho ta." Lư Minh Huyên sai bảo, giờ nàng ta không muốn ở đây thêm chút nào nữa.
Ninh Thư đáp một tiếng, nhặt quần áo dưới đất lên.
Lư Minh Huyên vén chăn lên, trên người đều dấu vết tím tím xanh xanh, trên giường còn có vết máu loang lổ.
Ninh Thư cầm quần áo thay cho Lư Minh Huyên. Mặc quần áo xong thì đeo mạng che mặt.
Tư thế đi đường của Lư Minh Huyên cực kỳ quái dị. Có lẽ là vết thương đau nên mỗi bước đi, sắc mặt lại tệ hơn một chút.
Ninh Thư không nhịn được lắc đầu. Vết thương chưa lành còn vận động sẽ khiến Lư Minh Huyên sống không bằng chết.
Lê Ngọc đúng là gã súc sinh mà!
Lư Minh Huyên che kín mặt mình. Xảy ra chuyện thế này, Lư Minh Huyên cũng không có mặt mũi đi gặp người.
Thứ duy nhất giúp nàng ta ổn định lúc này là Lư Quân Ninh cũng thảm hại, chật vật như nàng ta.
Lư Quân Ninh tự trở về, quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, vẫn là búi tóc như trước đó.
Vừa nhìn là biết không có chuyện gì.
"Nhị tiểu thư, ngươi đi chỗ nào vậy, ngươi xảy ra chuyện gì không, có bị làm sao không?" Vân di nương nhìn thấy Lư Quân Ninh hoàn hảo vô khuyết, lại nghĩ đến nữ nhi mình bị hủy trong sạch, tức đỏ cả mắt.
Nhưng trước nhiều người như vậy, Vân di nương phải cố giữ phong thái khi ra ngoài, khuôn mặt tối sầm.
Lúc nói chuyện còn cố ý hắt nước bẩn lên người Lư Quân Ninh.
"Vân di nương, ta không sao hết, ta chỉ dạo chơi loanh quanh thôi." Lư Quân Ninh lạnh nhạt đáp.
"Ngươi đi lâu quá khiến ta lo lắng, sợ có ai bắt cóc ngươi. Trong chùa có một nam nhân xa lạ xuất hiện, không biết còn tên nào khác không." Vân di nương không chút lo lắng nói.
/1471
|