Dịch: Phong Thanh
Nữ bác sĩ nói không ở chung với La Giang, cũng không phát sinh chuyện gì gây chuyển biến trong mối quan hệ.
Ninh Thư tức khắc thở dài nhẹ nhõm.
Cô phải ngăn chặn thế giới bị phá hư, không đúng, phải là ngăn cản không để những mỹ nữ bị lừa, thật sự rầu thúi ruột.
Nghĩ tới những mỹ nữ bị La Giang dòm ngó, lập tức cảm thấy trái tim quặn lên từng cơn, đau đớn khó chịu.
Song Ninh Thư không nghĩ tới, La Giang không có tiến triển gì với nữ bác sĩ nhưng lại kết giao với nữ y tá.
Hơn nữa, hình thức tán tỉnh cũng không thay đổi, đầu tiên cũng là dẫn nữ y tá đi công viên giải trí, sau đó đi tới nhà ma chiếm tiện nghi.
La Giang đã tới nhà ma một lần nên có chút quen thuộc, nhưng lại dọa nữ y tá sợ tới khóc thét.
Sau đó thì đi ăn cơm, xem phim rồi đưa nữ y tá về nhà. Tiếp đến là thông báo, rồi lại tặng hoa.
La Giang biết nữ y tá sống một mình nên mặt dày đòi lên nhà ngồi uống chén trà.
Nữ y tá tay ôm bó hoa, cúi đầu thẹn thùng cúi xuống ngửi hoa, thỏ thẻ ừ một tiếng.
La Giang lập tức mở cờ trong lòng, không chừng tối hôm nay sẽ có thu hoạch.
Hai người vào phòng, nữ y tá rót cho La Giang ly nước.
La Giang ngồi trên sô pha, đưa mắt nhìn về phía ban công, trên ban công phơi đầy quần áo của nữ y tá.
Toàn bộ là hàng ren, trong lòng La Giang đưa ra kết luận em gái này thật sự rất damdang.
Nữ bác sĩ là kiểu kuudere, con nhỏ nhà đối diện thì là dạng stundere, nữ y tá lại là yariman. Đúng là mỗi người mỗi vẻ, đa dạng phong phú thật.
La Giang đứng dậy, đến ban công thu đồ đang phơi hộ nữ y tá, trên quần áo còn lưu lại mùi nắng ấm áp.
Thơm thật.
Hành động của La Giang khiến nữ y tá đỏ mặt, xấu hổ không thôi. Cô vội chạy đến lấy quần áo trong tay La Giang lại.
La Giang đi theo nữ y tá vào phòng. Trong phòng ngủ toát lên hương vị quyến rũ, hắn nhìn chiếc giường lớn, lông mày run lên lộ vẻ kinh ngạc.
Chiếc giường này rất có tính đàn hồi, La Giang chăm chú nhìn mỹ nữ đang cong eo gấp quần áo rồi cất vào trong tủ.
La Giang ngây ngốc nhìn nữ y tá, cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp.
Nữ y tá bị người khác nhìn chằm chằm, mồ hôi trên người túa hết cả ra.
La Giang kích động đến nỗi không chờ được, chưa nói đến đam mê trước mặt, mà còn là vì mong chờ phần thưởng của hệ thống, vì tiền đồ sáng lạng của chính hắn.
Muốn dây dưa qua lại được với một mỹ nữ quả thật không dễ dàng, hao phí rất nhiều tinh lực, thời gian của hắn.
La Giang cảm nhận được biến hóa của cơ thể, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, hệ thống quả thật đã chữa trị tốt thân thể giúp hắn.
Nhưng La Giang vui mừng quá sớm rồi, mới bắt đầu lâm trận xung phong, nhưng tất cả lại hoàn thiện chỉ trong nháy mắt.
Trong chốc lát La Giang như bị hóa đá.
Khiếp sợ, hổ thẹn, ngượng ngùng, tức giận, khó xử.
Hơn nữa mỗi lần cử động chỗ đó từng đợt từng đợt đau râm ran, nhưng sau khi ngừng lại thì lại hết đau.
Nữ y tá nghi hoặc nhìn La Giang, vẻ mặt tràn ngập khó hiểu trống rỗng.
La Giang: Móa nó, móa nó, móa nó…
Trong lòng La Giang quanh quẩn vô hạn hai chữ này.
Tuy sự thật hắn vẫn còn zin, nhưng việc này cũng quá khó hiểu rồi, ngày thường có vuốt trụ cũng không nhanh tới vậy.
Nhất định là do đao kiếm quá khẩn trương khi lâm trận, chắc chắn là vậy.
La Giang không ngừng huyễn hoặc bản thân, tự an ủi chính mình, thêm một lần nữa chắc chắn sẽ được.
Nhưng sau đó hắn cảm giác hình như đệ đệ của hắn mất kiểm soát rồi, gọi mãi cũng không đáp lời, có chút hữu tâm vô lực.
Thế này là thế nào.
Thật vất vả mới khiến bộ phận kia có lại cảm giác vậy mà khi lâm trận lại không cách nào sử dụng.
Lại còn thấy đau nữa chứ, La Giang bực bội hít thở.
Nữ y tá ngồi dậy, nhìn chằm chằm La Giang, vẻ mặt kinh ngạc, không biết nói năng gì.
Tên này có bệnh.
Cô là y tá, đương nhiên biết tình trạng hiện giờ của La Giang là gì.
La Giang bị nữ nhân này dùng ánh mắt soi mói nhìn lên cơ thể hắn thì cảm thấy lòng tự tôn bị dẫm đạp thảm thiết trên mặt đất.
Mỡ đã dâng tới tận miệng mèo, ngay cả việc lên giường với nữ nhân cũng không làm được, quả thật là đả kích chí mạng của đàn ông.
Mặt hắn lúc này chẳng khác gì bảng pha màu, La Giang hít một hơi nói: “Vừa rồi có lẽ do anh hơi vội, tiếp tục nào!”
Nữ y tá khoan dung mỉm cười, cổ vũ La Giang, cảm thấy nhất định là do hắn lo lắng, khẩn trương quá mà thôi.
Trăm phương nghìn kế trợ giúp La Giang, nhưng lại một lần nữa như xe cát dã tràng.
Nữ y tá:…
La Giang không dám nhìn nữ y tá, cũng không dám nhìn sắc mặt của cô.
Thật hận không thể tìm cái khe đất nào chui vào trốn.
La Giang cũng không biết cơ thể hắn đã xảy ra di chứng gì, dù bộ phận đó bị chó cắn nhưng hệ thống đã chữa trị cơ thể hoàn hảo rồi mà.
Vì sao, vì sao vậy, vì cái cọng lông gì lại xảy ra tình huống xấu hổ đến vậy.
La Giang thật sự muốn chết.
“Vừa rồi chưa vào mood, lại lần nữa nào!” La Giang lí nha lí nhí như gà mắc tóc, trong lòng vừa tức vừa vội.
Nữ y tá suýt chút nữa mất khống chế trợn trắng mắt, trực tiếp cự tuyệt, “Cơ thể anh không thoải mái thì dừng lại thôi.”
“Nhưng…” La Giang vươn tay ngăn cản nữ y tá, nhưng cô vẫn bỏ ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Nữ y tá nói với La Giang: “Em thấy anh nên đi khám, cơ thể quan trọng…”
Mặt La Giang đỏ như gấc, cảm giác trời đất quay cuồng.
Hắn thật sự muốn chui xuống lỗ tự tử chết luôn!
Đáng lẽ đại công cáo thành, nhưng vì cái đóe gì lại thành thế này, mọe nhà nó nữa chứ.
La Giang nhìn chằm chằm cục thịt thừa dưới thân, bực đến nỗi muốn nó băm ra. Vì sao mày không chịu cố gắng nỗ lực?
Phần thưởng của hắn, tiền của hắn, mỹ nhân của hắn.
Em dzai không ngóc đầu lên được, tất cả đều không có.
Vinh nhục đều liên quan đến cục thịt dư này, thế nhưng nó lại không chịu cố gắng.
La Giang giống như phát điên, vò đầu bứt tóc, hận không thể lớn tiếng gào rú.
Nhưng giờ hắn lại đang ở trong nhà mỹ nữ, dù thế nào cũng phải nhịn xuống, không được lần này còn có lần khác.
Hắn trưng vẻ mặt xấu hổ bước ra khỏi phòng.
Nữ y tá đang uống nước, nhìn hắn một cái.
Tuy thái độ của cô vẫn như thường, nhưng La Giang lại cảm thấy đối phương đang cười nhạo hắn.
Hắn áp chế cảm giác đang sinh sôi nảy nở kia xuống, nói lời xin lỗi với mỹ nhân.
Nữ y tá nói: “Kỳ thật đàn ông giống anh rất nhiều, đến bệnh viện khám qua là được, đây cũng chẳn phải bệnh nan y khó chữa gì cả.”
La Giang cảm thấy đầu mình như bốc khói, xấu hổ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
“Anh không sao cả, chỉ là hôm nay gấp quá thôi.” La Giang còn muốn giả vờ cứng rắn thêm một chút.
Nhưng lại nghĩ đến tình huống khó nói của hắn thì trong miệng lại đắng nghét.
La Giang tìm đại một cái cớ, chạy trối chết ra khỏi nhà nữ y tá.
Rời khỏi nhà nữ y tá, La Giang như phát điên, điên cuồng đập phá đồ vật.
Hắn chất vấn hệ thống: “Không phải ngươi đã chữa khỏi cho cơ thể của ta rồi sao, vì sao lại xảy ra việc như vậy, vì sao, vì cái đ*o gì lại thành ra như vậy hả…”
Vịt nấu chín cho vào trong miệng rồi còn bay được ra khỏi miệng được.
Vì có thể chinh phục mỹ nữ, vì đạt được phần thưởng, hắn phải cố gắng tới mức sắp phát điên rồi.
Vất vả lắm mới đưa được mỹ nhân lên giường, vậy mà không làm ăn gì được, ngay cả sơ múi cũng không được miếng nào.
Ối dời ơi làng nước ơi…
La Giang cảm thấy trên đời này không còn việc nào khiến đời người thảm bại hơn việc này. Rõ ràng hắn có hệ thống, tương lai sẽ trở thành kẻ chiến thắng, đi lên đỉnh cao cuộc đời, tiếp đón những cô gái bạch phú mỹ, nhưng hiện thực lại không phải vậy, tất cả đều không chiếm được thứ gì trong tay.
Hơn nữa quá trình cực kỳ gian nan, tràn ngập các loại biến số, cảm giác khí vận cực kỳ kém, làm chuyện gì cũng không thành công, có cũng như không.
Hắn rất nghi ngờ hệ thống này là thứ rác rưởi vô dụng, nếu không vì sao cơ thể của hắn lại không chữa khỏi?
Nữ bác sĩ nói không ở chung với La Giang, cũng không phát sinh chuyện gì gây chuyển biến trong mối quan hệ.
Ninh Thư tức khắc thở dài nhẹ nhõm.
Cô phải ngăn chặn thế giới bị phá hư, không đúng, phải là ngăn cản không để những mỹ nữ bị lừa, thật sự rầu thúi ruột.
Nghĩ tới những mỹ nữ bị La Giang dòm ngó, lập tức cảm thấy trái tim quặn lên từng cơn, đau đớn khó chịu.
Song Ninh Thư không nghĩ tới, La Giang không có tiến triển gì với nữ bác sĩ nhưng lại kết giao với nữ y tá.
Hơn nữa, hình thức tán tỉnh cũng không thay đổi, đầu tiên cũng là dẫn nữ y tá đi công viên giải trí, sau đó đi tới nhà ma chiếm tiện nghi.
La Giang đã tới nhà ma một lần nên có chút quen thuộc, nhưng lại dọa nữ y tá sợ tới khóc thét.
Sau đó thì đi ăn cơm, xem phim rồi đưa nữ y tá về nhà. Tiếp đến là thông báo, rồi lại tặng hoa.
La Giang biết nữ y tá sống một mình nên mặt dày đòi lên nhà ngồi uống chén trà.
Nữ y tá tay ôm bó hoa, cúi đầu thẹn thùng cúi xuống ngửi hoa, thỏ thẻ ừ một tiếng.
La Giang lập tức mở cờ trong lòng, không chừng tối hôm nay sẽ có thu hoạch.
Hai người vào phòng, nữ y tá rót cho La Giang ly nước.
La Giang ngồi trên sô pha, đưa mắt nhìn về phía ban công, trên ban công phơi đầy quần áo của nữ y tá.
Toàn bộ là hàng ren, trong lòng La Giang đưa ra kết luận em gái này thật sự rất damdang.
Nữ bác sĩ là kiểu kuudere, con nhỏ nhà đối diện thì là dạng stundere, nữ y tá lại là yariman. Đúng là mỗi người mỗi vẻ, đa dạng phong phú thật.
La Giang đứng dậy, đến ban công thu đồ đang phơi hộ nữ y tá, trên quần áo còn lưu lại mùi nắng ấm áp.
Thơm thật.
Hành động của La Giang khiến nữ y tá đỏ mặt, xấu hổ không thôi. Cô vội chạy đến lấy quần áo trong tay La Giang lại.
La Giang đi theo nữ y tá vào phòng. Trong phòng ngủ toát lên hương vị quyến rũ, hắn nhìn chiếc giường lớn, lông mày run lên lộ vẻ kinh ngạc.
Chiếc giường này rất có tính đàn hồi, La Giang chăm chú nhìn mỹ nữ đang cong eo gấp quần áo rồi cất vào trong tủ.
La Giang ngây ngốc nhìn nữ y tá, cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp.
Nữ y tá bị người khác nhìn chằm chằm, mồ hôi trên người túa hết cả ra.
La Giang kích động đến nỗi không chờ được, chưa nói đến đam mê trước mặt, mà còn là vì mong chờ phần thưởng của hệ thống, vì tiền đồ sáng lạng của chính hắn.
Muốn dây dưa qua lại được với một mỹ nữ quả thật không dễ dàng, hao phí rất nhiều tinh lực, thời gian của hắn.
La Giang cảm nhận được biến hóa của cơ thể, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, hệ thống quả thật đã chữa trị tốt thân thể giúp hắn.
Nhưng La Giang vui mừng quá sớm rồi, mới bắt đầu lâm trận xung phong, nhưng tất cả lại hoàn thiện chỉ trong nháy mắt.
Trong chốc lát La Giang như bị hóa đá.
Khiếp sợ, hổ thẹn, ngượng ngùng, tức giận, khó xử.
Hơn nữa mỗi lần cử động chỗ đó từng đợt từng đợt đau râm ran, nhưng sau khi ngừng lại thì lại hết đau.
Nữ y tá nghi hoặc nhìn La Giang, vẻ mặt tràn ngập khó hiểu trống rỗng.
La Giang: Móa nó, móa nó, móa nó…
Trong lòng La Giang quanh quẩn vô hạn hai chữ này.
Tuy sự thật hắn vẫn còn zin, nhưng việc này cũng quá khó hiểu rồi, ngày thường có vuốt trụ cũng không nhanh tới vậy.
Nhất định là do đao kiếm quá khẩn trương khi lâm trận, chắc chắn là vậy.
La Giang không ngừng huyễn hoặc bản thân, tự an ủi chính mình, thêm một lần nữa chắc chắn sẽ được.
Nhưng sau đó hắn cảm giác hình như đệ đệ của hắn mất kiểm soát rồi, gọi mãi cũng không đáp lời, có chút hữu tâm vô lực.
Thế này là thế nào.
Thật vất vả mới khiến bộ phận kia có lại cảm giác vậy mà khi lâm trận lại không cách nào sử dụng.
Lại còn thấy đau nữa chứ, La Giang bực bội hít thở.
Nữ y tá ngồi dậy, nhìn chằm chằm La Giang, vẻ mặt kinh ngạc, không biết nói năng gì.
Tên này có bệnh.
Cô là y tá, đương nhiên biết tình trạng hiện giờ của La Giang là gì.
La Giang bị nữ nhân này dùng ánh mắt soi mói nhìn lên cơ thể hắn thì cảm thấy lòng tự tôn bị dẫm đạp thảm thiết trên mặt đất.
Mỡ đã dâng tới tận miệng mèo, ngay cả việc lên giường với nữ nhân cũng không làm được, quả thật là đả kích chí mạng của đàn ông.
Mặt hắn lúc này chẳng khác gì bảng pha màu, La Giang hít một hơi nói: “Vừa rồi có lẽ do anh hơi vội, tiếp tục nào!”
Nữ y tá khoan dung mỉm cười, cổ vũ La Giang, cảm thấy nhất định là do hắn lo lắng, khẩn trương quá mà thôi.
Trăm phương nghìn kế trợ giúp La Giang, nhưng lại một lần nữa như xe cát dã tràng.
Nữ y tá:…
La Giang không dám nhìn nữ y tá, cũng không dám nhìn sắc mặt của cô.
Thật hận không thể tìm cái khe đất nào chui vào trốn.
La Giang cũng không biết cơ thể hắn đã xảy ra di chứng gì, dù bộ phận đó bị chó cắn nhưng hệ thống đã chữa trị cơ thể hoàn hảo rồi mà.
Vì sao, vì sao vậy, vì cái cọng lông gì lại xảy ra tình huống xấu hổ đến vậy.
La Giang thật sự muốn chết.
“Vừa rồi chưa vào mood, lại lần nữa nào!” La Giang lí nha lí nhí như gà mắc tóc, trong lòng vừa tức vừa vội.
Nữ y tá suýt chút nữa mất khống chế trợn trắng mắt, trực tiếp cự tuyệt, “Cơ thể anh không thoải mái thì dừng lại thôi.”
“Nhưng…” La Giang vươn tay ngăn cản nữ y tá, nhưng cô vẫn bỏ ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Nữ y tá nói với La Giang: “Em thấy anh nên đi khám, cơ thể quan trọng…”
Mặt La Giang đỏ như gấc, cảm giác trời đất quay cuồng.
Hắn thật sự muốn chui xuống lỗ tự tử chết luôn!
Đáng lẽ đại công cáo thành, nhưng vì cái đóe gì lại thành thế này, mọe nhà nó nữa chứ.
La Giang nhìn chằm chằm cục thịt thừa dưới thân, bực đến nỗi muốn nó băm ra. Vì sao mày không chịu cố gắng nỗ lực?
Phần thưởng của hắn, tiền của hắn, mỹ nhân của hắn.
Em dzai không ngóc đầu lên được, tất cả đều không có.
Vinh nhục đều liên quan đến cục thịt dư này, thế nhưng nó lại không chịu cố gắng.
La Giang giống như phát điên, vò đầu bứt tóc, hận không thể lớn tiếng gào rú.
Nhưng giờ hắn lại đang ở trong nhà mỹ nữ, dù thế nào cũng phải nhịn xuống, không được lần này còn có lần khác.
Hắn trưng vẻ mặt xấu hổ bước ra khỏi phòng.
Nữ y tá đang uống nước, nhìn hắn một cái.
Tuy thái độ của cô vẫn như thường, nhưng La Giang lại cảm thấy đối phương đang cười nhạo hắn.
Hắn áp chế cảm giác đang sinh sôi nảy nở kia xuống, nói lời xin lỗi với mỹ nhân.
Nữ y tá nói: “Kỳ thật đàn ông giống anh rất nhiều, đến bệnh viện khám qua là được, đây cũng chẳn phải bệnh nan y khó chữa gì cả.”
La Giang cảm thấy đầu mình như bốc khói, xấu hổ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
“Anh không sao cả, chỉ là hôm nay gấp quá thôi.” La Giang còn muốn giả vờ cứng rắn thêm một chút.
Nhưng lại nghĩ đến tình huống khó nói của hắn thì trong miệng lại đắng nghét.
La Giang tìm đại một cái cớ, chạy trối chết ra khỏi nhà nữ y tá.
Rời khỏi nhà nữ y tá, La Giang như phát điên, điên cuồng đập phá đồ vật.
Hắn chất vấn hệ thống: “Không phải ngươi đã chữa khỏi cho cơ thể của ta rồi sao, vì sao lại xảy ra việc như vậy, vì sao, vì cái đ*o gì lại thành ra như vậy hả…”
Vịt nấu chín cho vào trong miệng rồi còn bay được ra khỏi miệng được.
Vì có thể chinh phục mỹ nữ, vì đạt được phần thưởng, hắn phải cố gắng tới mức sắp phát điên rồi.
Vất vả lắm mới đưa được mỹ nhân lên giường, vậy mà không làm ăn gì được, ngay cả sơ múi cũng không được miếng nào.
Ối dời ơi làng nước ơi…
La Giang cảm thấy trên đời này không còn việc nào khiến đời người thảm bại hơn việc này. Rõ ràng hắn có hệ thống, tương lai sẽ trở thành kẻ chiến thắng, đi lên đỉnh cao cuộc đời, tiếp đón những cô gái bạch phú mỹ, nhưng hiện thực lại không phải vậy, tất cả đều không chiếm được thứ gì trong tay.
Hơn nữa quá trình cực kỳ gian nan, tràn ngập các loại biến số, cảm giác khí vận cực kỳ kém, làm chuyện gì cũng không thành công, có cũng như không.
Hắn rất nghi ngờ hệ thống này là thứ rác rưởi vô dụng, nếu không vì sao cơ thể của hắn lại không chữa khỏi?
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1471
|