Dịch: Phong Thanh
Ba người đang dạo bước thì phía trước có một bộ xương khô màu trắng hoàn chỉnh trông y như thật nhảy ra.
Bộ xương này đột ngột xuất hiện khiến Ninh Thư giật mình, xém chút nữa nâng chân đá bay nó.
La Giang cũng sợ tới mức hoảng hồn, ôm chặt lấy nữ bác sĩ.
Ninh Thư đứng gần La Giang, cầm ngân châm đâm vào eo của La Giang, để cho chắc cô đâm mấy nhát liền.
La Giang đang trong tình trạng khẩn trương cao độ, cảm thấy eo hơi đau nhưng không chú ý lắm, thay vào đó cảm thấy kích động khi được ôm chặt mỹ nữ vào trong lòng.
Vừa sợ hãi, vừa kích thích.
Nữ bác sĩ nhìn thấy những thứ đáng sợ này thì chịu không nổi, kinh hoảng giật nảy người.
Dù biết là giả, nhưng trong không gian u ám đột nhiên xuất hiện một bộ xương là điều rất kinh khủng.
Khán giả xem phim kinh dị, phim ma dù biết là kỹ xảo, do người tạo thành nhưng vẫn sợ hãi.
Nữ bác sĩ nói với La Giang muốn ra ngoài, quả thật chịu không nổi nữa.
Sau đó, có nhân viên dẫn ba người đi ra ngoài.
Khi Ninh Thư đi ra, cảm giác hai chân run lẩy bẩy.
La Giang và nữ bác sĩ đều không được ổn, sắc mặt tái nhợt, như người mất hồn.
Cả bọn ngồi trên ghế nghỉ ngơi một hồi lâu mới cảm thấy đỡ hơn chút ít.
La Giang xung phong đi mua nước, còn Ninh Thư ngồi chung với nữ bác sĩ.
Ninh Thư hỏi nữ bác sĩ: “Bác sĩ Ngô, chị thích La Giang đúng không?”
“Nói thích thì chưa, có điều cũng hơi có cảm tình.” Sắc mặt tái nhợt của nữ bác sĩ hiện lên vẻ ửng đỏ.
Ninh Thư ngạc nhiên hỏi: “Chị thích anh ta ở điểm nào?”
“Cảm thấy anh ấy khác với những người khác, có chút thú vị.” Nữ bác sĩ nói.
Một người ở trong nhà suốt hai năm lấy đâu ra thú vị.
Có lẽ không tìm thấy ưu điểm gì ở hắn, mới tưởng tượng ra chỗ đặc biệt để hình dung.
Ninh Thư ừ một tiếng, “Nhưng chị vẫn phải cẩn thận, đàn ông rất nguy hiểm.”
“Bà cụ non.” Nữ bác sĩ bật cười nói với Ninh Thư, “Chị nghe La Giang nói em vẫn đang học đại học. Em đã có bạn trưa chưa? Ở trường học vẫn nên kiếm một người bạn trai. Thời học sinh yêu đương rất tốt, cùng nhau tới thư viện, cùng nhau nắm tay rảo bước trong khuôn viên trường, thật khiến người ta hoài niệm.”
Ninh Thư lắc đầu, “Em không quen mà cũng chẳng vội vàng gì. Hiện giờ, em đang ở trong độ tuổi đẹp nhất, thanh xuân còn đang nở rộ. Em phải phấn đấu thật xuất sắc rồi sau này sẽ gặp được người càng tốt.”
Loài rồng cao quý nào sẽ chịu hạ mình ở chung mương lạch với cá chạch, rồng nói, làm gì có ai có đủ tư cách đứng vào hàng cao quý của loài rồng.
Muốn bay lượn trên bầu trời, phải biến thành rồng.
Nữ bác sĩ gật đầu.
La Giang đã mua nước trở lại, ân cần vặn nắp chai nước cho mỹ nữ.
Còn với Ninh Thư, hắn ném thẳng chai nước cho cô, cũng không thèm mở giúp nắp chai.
Ninh Thư vặn nắp chai rất dễ dàng, thấy La Giang còn đang loay hoay dùng sức thì cô bèn đưa nước cho nữ bác sĩ: “Chị uống của em nè.”
Ninh Thư lấy chai nước trong tay của nữ bác sĩ, vặn nắp chai uống.
La Giang:…
Móa nó, đáng lý ra hắn không nên dẫn theo con nhỏ này theo cùng, ấy thế mà dám cướp đoạt nổi bật của hắn.
Nếu Hồ Đóa không phải con gái, La Giang sẽ nghi ngờ con nhỏ này muốn cướp bồ của hắn.
Ninh Thư vừa uống nước vừa nhìn La Giang, sắc mặt hơi vàng, từng giọt mồ hôi lăn đầy trên trán.
La Giang không ngừng lấy khăn giấy lau mồ hôi.
Thấy bộ dạng này của La Giang, Ninh Thư thở dài nhẹ nhõm trong lòng, xem ra ngân châm đâm trúng chỗ rồi.
Vì để phòng có biến, Ninh Thư đâm liên tục mấy nhát.
Nhiệm vụ hoàn thành, Ninh Thư không còn tâm trạng để chơi cùng La Giang. Cô đứng lên, vất chai nước vào thùng rác.
“Em phải về đi học, hai anh chị cứ từ từ chơi nhé.” Ninh Thư vỗ tay nói.
La Giang thật sự không muốn con nhãi này luẩn quẩn quanh người ngay từ đầu, hắn muốn bắt lấy trái tim nữ bác sĩ trước để nhận được phần thưởng.
Chờ có tiền rồi mới quay lại xử lý con nhỏ phiền phức này, cứ ngạo kiều đi em.
La Giang giả vờ giả vịt, “Không phải còn thuyền hải tặc vẫn chưa chơi sao?”
Nói xong câu này hắn lập tức hối hận. Từ nhà ma đi ra, cơ thể hắn có hơi khó chịu, còn muốn đi chơi thuyền hải tặc nào có khác gì tự đào hố chôn mình.
Ninh Thư xua tay nói, “Không chơi nữa.”
“Bác sĩ Ngô, em đi rồi. Nhớ dùng bình xịt tự vệ em đưa nhé.” Ninh Thư nói.
Nữ bác sĩ vẫy tay chào tạm biệt Ninh Thư.
Ninh Thư yên tâm đi về, dù hai người này có nảy lửa tình, súng đã lên nòng thì nữ bác sĩ cũng không chịu thiệt thòi, cùng lắm là bị sờ soạng nhưng sẽ không đi đến bước cuối cùng.
Đừng tưởng rằng mấy nồi canh gà của cô không có tác dụng.
Sau khi Ninh Thư rời đi, La Giang và nữ bác sĩ tiếp tục chơi, không khí chỉ có hai người bên nhau mập mờ hơn nhiều so với lúc có ba người.
Cả hai chơi những trò nhẹ nhàng lãng mạn hơn. Nhà ma, thuyền hải tặc, tàu lượn siêu tốc, những trò lật đổ hình tượng tuyệt đối không chơi.
Ra khỏi công viên trò chơi, hai người lại đến quán ăn của mấy cặp đôi hay đi, sau đó đi xem phim.
Trời dần tối, La Giang lái xe chở nữ bác sĩ về tận nhà.
“Em không mời anh lên nhà chơi sao?” La Giang dựa vào cửa sổ xe hỏi nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ từ chối, “Đã muộn rồi, anh về đi.” Cô nàng không cho La Giang cơ hội nói chuyện đã đi lên lầu.
La Giang chỉ có thể khó chịu nhún vai, viện lý do con gái người ta ngại ngùng.
Hắn chỉ còn cách lái xe về nhà.
Ninh Thư nghe thấy hành lang có tiếng động, đi đến mắt mèo thì thấy La Giang đang lấy chìa khóa mở cửa.
Ngay sau đó, phía đối diện phát ra tiếng cãi nhau, là cha con La gia đang nói chuyện.
“Mày lại chạy đi đâu ăn chơi lêu lỏng thế hả?”
“Ba, con nói nhiều lần rồi. Con không lêu lỏng. Con vì sự nghiệp phấn đấu, sao con nói thế nào ba cũng không nghe lọt tai vậy?”
La Giang nói với giọng bực bội, “Nói với ba thế nào ba cũng không hiểu được.”
Ba La vẫn luôn líu lo dạy bảo khiến La Giang không chịu được mất bình tĩnh. Hắn lại muốn bỏ chạy khỏi nhà, nhưng nghĩ lại trời đã tối, lần trước còn bị chó hoang cắn.
La Giang đi về phòng mình, đóng sập cửa, ngăn cản tiếng lải nhải của ba La.
Ninh Thư bĩu môi, cha mẹ La Giang có khi kiếp trước có nợ với La Giang, nên kiếp này mới phải chịu đựng như vậy.
Không có chừng mực suốt ngày đòi hỏi.
“Nhà lão La lại cãi nhau à?” Mẹ Hồ hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu.
Mẹ Hồ lắc đầu thở dài, “Tất cả đều do thằng La Giang sai, tuổi đã lớn rồi còn làm phiền cha mẹ, đã vậy lại còn không biết chia sẻ chuyện trong nhà gì cả.”
Nếu ngẫm lại, khi Hồ Đóa mê luyến La Giang cũng khiến ba Hồ, mẹ Hồ rầu thúi ruột, thương tâm biết mấy.
Có người hạnh phúc thì lại có người bất hạnh.
Hai nhà đổi cho nhau.
Sau đó, La Giang vì muốn tránh né cha mình dạy dỗ, dứt khoát buổi tối không về ngủ, liên tục mấy ngày không về nhà.
Ninh Thư rất nghi ngờ La Giang có phải đang ở cùng với nữ bác sĩ hay không.
Hai người này chẳng lẽ đã xảy ra quan hệ vượt mức?
Ninh Thư cảm thấy nôn nóng, chạy đến bệnh viện tìm nữ bác sĩ.
Cô kéo nữ bác sĩ đến một góc hỏi: “La Giang có ở cùng chị không?”
Nữ bác sĩ lắc đầu, “Không có.”
Ninh Thư nhẹ nhõm, còn tưởng hai người này ở chung một chỗ.
Ninh Thư quét mắt từ trên xuống dưới cả người nữ bác sĩ, “Chị không bị chiếm tiện nghi chứ, không thể cho không tên… La Giang.”
Ba người đang dạo bước thì phía trước có một bộ xương khô màu trắng hoàn chỉnh trông y như thật nhảy ra.
Bộ xương này đột ngột xuất hiện khiến Ninh Thư giật mình, xém chút nữa nâng chân đá bay nó.
La Giang cũng sợ tới mức hoảng hồn, ôm chặt lấy nữ bác sĩ.
Ninh Thư đứng gần La Giang, cầm ngân châm đâm vào eo của La Giang, để cho chắc cô đâm mấy nhát liền.
La Giang đang trong tình trạng khẩn trương cao độ, cảm thấy eo hơi đau nhưng không chú ý lắm, thay vào đó cảm thấy kích động khi được ôm chặt mỹ nữ vào trong lòng.
Vừa sợ hãi, vừa kích thích.
Nữ bác sĩ nhìn thấy những thứ đáng sợ này thì chịu không nổi, kinh hoảng giật nảy người.
Dù biết là giả, nhưng trong không gian u ám đột nhiên xuất hiện một bộ xương là điều rất kinh khủng.
Khán giả xem phim kinh dị, phim ma dù biết là kỹ xảo, do người tạo thành nhưng vẫn sợ hãi.
Nữ bác sĩ nói với La Giang muốn ra ngoài, quả thật chịu không nổi nữa.
Sau đó, có nhân viên dẫn ba người đi ra ngoài.
Khi Ninh Thư đi ra, cảm giác hai chân run lẩy bẩy.
La Giang và nữ bác sĩ đều không được ổn, sắc mặt tái nhợt, như người mất hồn.
Cả bọn ngồi trên ghế nghỉ ngơi một hồi lâu mới cảm thấy đỡ hơn chút ít.
La Giang xung phong đi mua nước, còn Ninh Thư ngồi chung với nữ bác sĩ.
Ninh Thư hỏi nữ bác sĩ: “Bác sĩ Ngô, chị thích La Giang đúng không?”
“Nói thích thì chưa, có điều cũng hơi có cảm tình.” Sắc mặt tái nhợt của nữ bác sĩ hiện lên vẻ ửng đỏ.
Ninh Thư ngạc nhiên hỏi: “Chị thích anh ta ở điểm nào?”
“Cảm thấy anh ấy khác với những người khác, có chút thú vị.” Nữ bác sĩ nói.
Một người ở trong nhà suốt hai năm lấy đâu ra thú vị.
Có lẽ không tìm thấy ưu điểm gì ở hắn, mới tưởng tượng ra chỗ đặc biệt để hình dung.
Ninh Thư ừ một tiếng, “Nhưng chị vẫn phải cẩn thận, đàn ông rất nguy hiểm.”
“Bà cụ non.” Nữ bác sĩ bật cười nói với Ninh Thư, “Chị nghe La Giang nói em vẫn đang học đại học. Em đã có bạn trưa chưa? Ở trường học vẫn nên kiếm một người bạn trai. Thời học sinh yêu đương rất tốt, cùng nhau tới thư viện, cùng nhau nắm tay rảo bước trong khuôn viên trường, thật khiến người ta hoài niệm.”
Ninh Thư lắc đầu, “Em không quen mà cũng chẳng vội vàng gì. Hiện giờ, em đang ở trong độ tuổi đẹp nhất, thanh xuân còn đang nở rộ. Em phải phấn đấu thật xuất sắc rồi sau này sẽ gặp được người càng tốt.”
Loài rồng cao quý nào sẽ chịu hạ mình ở chung mương lạch với cá chạch, rồng nói, làm gì có ai có đủ tư cách đứng vào hàng cao quý của loài rồng.
Muốn bay lượn trên bầu trời, phải biến thành rồng.
Nữ bác sĩ gật đầu.
La Giang đã mua nước trở lại, ân cần vặn nắp chai nước cho mỹ nữ.
Còn với Ninh Thư, hắn ném thẳng chai nước cho cô, cũng không thèm mở giúp nắp chai.
Ninh Thư vặn nắp chai rất dễ dàng, thấy La Giang còn đang loay hoay dùng sức thì cô bèn đưa nước cho nữ bác sĩ: “Chị uống của em nè.”
Ninh Thư lấy chai nước trong tay của nữ bác sĩ, vặn nắp chai uống.
La Giang:…
Móa nó, đáng lý ra hắn không nên dẫn theo con nhỏ này theo cùng, ấy thế mà dám cướp đoạt nổi bật của hắn.
Nếu Hồ Đóa không phải con gái, La Giang sẽ nghi ngờ con nhỏ này muốn cướp bồ của hắn.
Ninh Thư vừa uống nước vừa nhìn La Giang, sắc mặt hơi vàng, từng giọt mồ hôi lăn đầy trên trán.
La Giang không ngừng lấy khăn giấy lau mồ hôi.
Thấy bộ dạng này của La Giang, Ninh Thư thở dài nhẹ nhõm trong lòng, xem ra ngân châm đâm trúng chỗ rồi.
Vì để phòng có biến, Ninh Thư đâm liên tục mấy nhát.
Nhiệm vụ hoàn thành, Ninh Thư không còn tâm trạng để chơi cùng La Giang. Cô đứng lên, vất chai nước vào thùng rác.
“Em phải về đi học, hai anh chị cứ từ từ chơi nhé.” Ninh Thư vỗ tay nói.
La Giang thật sự không muốn con nhãi này luẩn quẩn quanh người ngay từ đầu, hắn muốn bắt lấy trái tim nữ bác sĩ trước để nhận được phần thưởng.
Chờ có tiền rồi mới quay lại xử lý con nhỏ phiền phức này, cứ ngạo kiều đi em.
La Giang giả vờ giả vịt, “Không phải còn thuyền hải tặc vẫn chưa chơi sao?”
Nói xong câu này hắn lập tức hối hận. Từ nhà ma đi ra, cơ thể hắn có hơi khó chịu, còn muốn đi chơi thuyền hải tặc nào có khác gì tự đào hố chôn mình.
Ninh Thư xua tay nói, “Không chơi nữa.”
“Bác sĩ Ngô, em đi rồi. Nhớ dùng bình xịt tự vệ em đưa nhé.” Ninh Thư nói.
Nữ bác sĩ vẫy tay chào tạm biệt Ninh Thư.
Ninh Thư yên tâm đi về, dù hai người này có nảy lửa tình, súng đã lên nòng thì nữ bác sĩ cũng không chịu thiệt thòi, cùng lắm là bị sờ soạng nhưng sẽ không đi đến bước cuối cùng.
Đừng tưởng rằng mấy nồi canh gà của cô không có tác dụng.
Sau khi Ninh Thư rời đi, La Giang và nữ bác sĩ tiếp tục chơi, không khí chỉ có hai người bên nhau mập mờ hơn nhiều so với lúc có ba người.
Cả hai chơi những trò nhẹ nhàng lãng mạn hơn. Nhà ma, thuyền hải tặc, tàu lượn siêu tốc, những trò lật đổ hình tượng tuyệt đối không chơi.
Ra khỏi công viên trò chơi, hai người lại đến quán ăn của mấy cặp đôi hay đi, sau đó đi xem phim.
Trời dần tối, La Giang lái xe chở nữ bác sĩ về tận nhà.
“Em không mời anh lên nhà chơi sao?” La Giang dựa vào cửa sổ xe hỏi nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ từ chối, “Đã muộn rồi, anh về đi.” Cô nàng không cho La Giang cơ hội nói chuyện đã đi lên lầu.
La Giang chỉ có thể khó chịu nhún vai, viện lý do con gái người ta ngại ngùng.
Hắn chỉ còn cách lái xe về nhà.
Ninh Thư nghe thấy hành lang có tiếng động, đi đến mắt mèo thì thấy La Giang đang lấy chìa khóa mở cửa.
Ngay sau đó, phía đối diện phát ra tiếng cãi nhau, là cha con La gia đang nói chuyện.
“Mày lại chạy đi đâu ăn chơi lêu lỏng thế hả?”
“Ba, con nói nhiều lần rồi. Con không lêu lỏng. Con vì sự nghiệp phấn đấu, sao con nói thế nào ba cũng không nghe lọt tai vậy?”
La Giang nói với giọng bực bội, “Nói với ba thế nào ba cũng không hiểu được.”
Ba La vẫn luôn líu lo dạy bảo khiến La Giang không chịu được mất bình tĩnh. Hắn lại muốn bỏ chạy khỏi nhà, nhưng nghĩ lại trời đã tối, lần trước còn bị chó hoang cắn.
La Giang đi về phòng mình, đóng sập cửa, ngăn cản tiếng lải nhải của ba La.
Ninh Thư bĩu môi, cha mẹ La Giang có khi kiếp trước có nợ với La Giang, nên kiếp này mới phải chịu đựng như vậy.
Không có chừng mực suốt ngày đòi hỏi.
“Nhà lão La lại cãi nhau à?” Mẹ Hồ hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu.
Mẹ Hồ lắc đầu thở dài, “Tất cả đều do thằng La Giang sai, tuổi đã lớn rồi còn làm phiền cha mẹ, đã vậy lại còn không biết chia sẻ chuyện trong nhà gì cả.”
Nếu ngẫm lại, khi Hồ Đóa mê luyến La Giang cũng khiến ba Hồ, mẹ Hồ rầu thúi ruột, thương tâm biết mấy.
Có người hạnh phúc thì lại có người bất hạnh.
Hai nhà đổi cho nhau.
Sau đó, La Giang vì muốn tránh né cha mình dạy dỗ, dứt khoát buổi tối không về ngủ, liên tục mấy ngày không về nhà.
Ninh Thư rất nghi ngờ La Giang có phải đang ở cùng với nữ bác sĩ hay không.
Hai người này chẳng lẽ đã xảy ra quan hệ vượt mức?
Ninh Thư cảm thấy nôn nóng, chạy đến bệnh viện tìm nữ bác sĩ.
Cô kéo nữ bác sĩ đến một góc hỏi: “La Giang có ở cùng chị không?”
Nữ bác sĩ lắc đầu, “Không có.”
Ninh Thư nhẹ nhõm, còn tưởng hai người này ở chung một chỗ.
Ninh Thư quét mắt từ trên xuống dưới cả người nữ bác sĩ, “Chị không bị chiếm tiện nghi chứ, không thể cho không tên… La Giang.”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/1471
|