Dịch: Gin
Nếu thật sự vung tay hô hào, có vạn người hưởng ứng, thì triều đình nên tới tiêu diệt loạn tặc.
Dã tâm của Triệu Bác có lẽ Tề Nghị có thể hoàn thành, là nam chính, khẳng định hắn sẽ có căn cốt để tu luyện bí tịch.
Nếu Tề Nghị thật sự tu luyện bí tịch, chẳng sợ bí tịch này có là công pháp tu chân thô sơ hay không, chắc chắn có thể khẳng định Tề Nghị sẽ tiến vào một trình tự khác.
Không giống những nhân sĩ đang lưu nhập trên giang hồ.
Có lẽ Tề Nghị thật sự có thể hợp nhất giang hồ, sau đó sẽ đối kháng với triều đình, sau đó nữa là trở thành Hoàng Đế, tiện đà hóa thành thần thành tiên, sau đó phi thăng, ở một thế giới khác đại sát tứ phương.
A men, kịch bản này đúng thật là dốc lòng vì nam chủ mà ca lên, nguyên chủ chẳng qua cũng chỉ là một khối đá kê chân cho hắn mà thôi.
Ninh Thư lại một lần nữa cảm thấy may mắn khi chính mình đã xử lý gọn ghẽ Tề Nghị, giống loài Tề Nghị này, cho dù không có được 《 quy nguyên thánh công 》 thì cũng sẽ có kỳ ngộ gì đấy ập vào người thôi.
Ví dụ như hắn chẳng may vớ bừa cái gì đấy để ăn cũng trở thành thiên tài địa bảo, lập tức có thể giúp tăng cường giáp tử nội lực blah blah đi.
“Phải nhanh chóng mang theo đám người này đi tấn công Ma giáo, nếu kéo dài thời gian, Ma giáo sẽ nhận ra được sự bất thường, binh quý thần tốc.” Triệu Bác nói.
Ninh Thư ừ một tiếng, “Chất nhi đã biết.”
Xem ra Triệu Bác cũng đã bắt đầu chán ghét những kẻ ăn không ngồi rồi tới ký sinh tại nhà hắn lại còn gây sự nháo người.
Ninh Thư chắp tay sau lưng, chậm rãi từ từ đi về phòng mình.
Mai Ngũ ôm kiếm chờ Ninh Thư, nhìn thoáng qua Ninh Thư không nói chuyện.
Ninh Thư cũng mặc kệ hắn, ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện.
Mai Ngũ canh giữ ở ngoài cửa, ôm kiếm không nhúc nhích chẳng khác gì cây cột.
Ngày hôm sau, Triệu Bác cho mọi người tụ tập trên quảng trường, các môn các phái có ranh giới rõ ràng.
Ninh Thư đứng trong đội ngũ của Triệu gia bảo ở dưới, nhìn lên Triệu Bác trên đài cao.
“Minh chủ…”
Mọi người ôm quyền hành lễ, Triệu Bác cũng ôm quyền, “Ma giáo yêu nghiệt giết người vô cớ, tàn sát người vô tội, còn đoạt lấy của cải của dân chúng bình thường, thân là chính đạo, chúng ta không thể đứng nhìn lũ yêu nghiệt Ma giáo sát hại tính mệnh mưu tài, mà phải thay trời hành đạo, trừ bỏ yêu nghiệt. ’
“Diệt trừ Ma giáo, thay trời hành đạo.”
“Diệt trừ Ma giáo, thay trời hành đạo.”
Một đám người hò hét.
Ninh Thư cũng giơ cánh tay hét to, trong lòng tự nhủ, không có chỗ tốt thì còn lâu cô mới làm.
Nói là muốn thay trời hành đạo, nói trắng ra là vẫn là coi trọng của cải của Ma giáo.
Thiên hạ rộn ràng toàn vì lợi tới, thiên hạ ồn ào toàn vì lợi hướng.
Chung tay góp sức khẳng định là muốn chia của.
Kỳ thật lòng người ai mà chẳng giống nhau.
Sau khi ủng hộ sĩ khí, một hòa thượng đứng dậy, A di đà phật một tiếng, sau đó mới nói nói: “Triệu thí chủ, hành động lần này Ô Hữu Tự bọn ta không tham dự.”
“Tuệ Không sư phụ cũng là danh môn chính phái, là người đứng đầu Ô Hữu Tự, hy vọng Ô Hữu Tự có thể vì trừ ma vệ đạo cống hiến một chút sức lực.”
Sắc mặt Triệu Bác có chút khó coi, lần này vừa mới động viên xong, đã có người tiến lên vả mặt.
Khiến Triệu Bác muốn một phen bóp chết tất cả lũ trọc ăn chay niệm phật kia.
Gân xanh trên trán Triệu Bác giật giật, “Nếu Tuệ Không sư phụ không muốn vì bách tính thiên hạ mà góp một phần sức lực, vậy vì sao lại phải tới đây.”
“Sư phụ chẳng lẽ chưa từng nghe qua đạo lý, trừ gian diệt ác cũng là hành động thiện lương, tránh cho càng nhiều người trúng phải thủ đoạn hại người của Ma giáo.”
“A di đà phật, “phóng hạ đồ đao lập địa thành phật”*, Triệu thí chủ chớ trách, Ô Hữu Tự là nơi cửa Phật, siêu độ chúng sinh, loại việc sát phạt này xác thật làm khó Ô Hữu Tự, bần đạo xin từ biệt ở đây.” Tuệ Không mang theo hòa thượng của Ô Hữu Tự rời đi.
“Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật”: theo từ điển Phật Quang, Buông con dao đồ tể xuống, đứng ngay đó mà thành Phật. Phật là bậc Đại thiện. Chữ Phật được dùng ở đây là để chỉ cho tâm thiện, hoặc người tốt. Ý nói người làm ác chỉ cần quyết tâm bỏ ác hướng thiện là lập tức trở thành người tốt. Thiện tâm của người này không khác gì thiện tâm của Phật.
Ninh Thư cong cong khóe miệng, chỉ sợ là hòa thượng Ô Hữu Tự có được bí tịch, nên không muốn tham dự chuyện này, mà vội vàng rời đi.
Nếu bị người phát hiện ra Ô Hữu Tự có bí tịch, Ô Hữu Tự ngay lập tức sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
‘ Aiyo, chờ một chút.” Ninh Thư nhoáng lên chắn trước mặt một đám hòa thượng, khoanh tay trước ngực nói: “Tuệ không sư phụ, ngài cứ vậy rời đi có phải có chỗ không thích hợp rồi không?”
“A di đà phật, thí chủ, người xuất gia chú ý ý niệm hiểu rõ, loại việc vi phạm tâm cảnh này tuyệt đối sẽ không làm.” Tuệ không bị Ninh Thư chặn đường, không ôn không hỏa nói.
“Rốt cuộc đã xảy ra việc gì khiến Ô Hữu Tự các vị rời đi, lần này đại bá ta muốn trừ bỏ khối u ác tính của võ lâm.”
“Thân là một thành viên của võ lâm, nhóm của sư phụ chắc chắn phải góp hết sức lực chứ, bằng không mọi người sẽ không còn kính trọng Tuệ Không sư phụ, cũng như không còn kính trọng Ô Hữu Tự nữa.”
Tuệ Không sư phụ nhíu nhíu mày, cuối cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Thí chủ đây là đang làm khó chúng ta rồi.”
Ninh Thư cười nhạo một tiếng, “Chắc Tuệ Không sư phụ chưa biết việc xảy ra đêm qua qua, người của Ma giáo trà trộn vào trong Triệu gia bảo, còn khiến cho các phái nổi lên nội chiến.”
“Tuệ không sư phụ thật sự chỉ khoanh tay đứng nhìn vậy sao, đạo lý môi hở răng lạnh chắc sư phụ nhất định hiểu rõ.”
Tuệ Không hòa thượng không nói gì.
Tình huống hiện giờ mà rời đi thì rõ ràng là không tốt, Tuệ Không sư phụ chỉ có thể lưu lại.
Nếu bây giờ thật sự rời đi, tới lúc đó quan cảm của các danh môn chính phái khác đối với chùa Ô Hữu Tự sẽ không tốt như trước nữa.
Sinh hoạt ở một cái hồ nước, hoặc là đánh nhau, hoặc là tương trợ.
Ninh Thư cười tủm tỉm nói: “Việc này là đúng, nếu để người của Ma giáo tới khi dễ trên đầu chúng ta, chúng ta nhất định phải phản kích.”
“Đêm qua là do Ma giáo làm ư?”
“Người của Ma giáo người thật sự ở quanh đây sao?”
“Việc chúng ta muốn tấn công Ma giáo, có phải người của Ma giáo cũng đã biết rồi sao?”
Triệu Bác đè ép áp tay, “Yên lặng, yên lặng.”
“Đó chỉ là thủ đoạn nhỏ của Ma giáo, muốn nhiễu loạn tâm trí của chúng ta thôi.”
“Đứa nhỏ này là chất nhi của ta.” Triệu Bác chỉ về phía Ninh Thư, “Mười hai tuổi đã tới ẩn núp tại thánh Ma giáo mấy năm, đối với sự tình trong Ma giáo vô cùng rõ ràng, lần này nhất định có thể túm trọn một mẻ Ma giáo bắt hết.”
Mọi người cũng không để ý Ninh Thư, hiển nhiên là trong lòng có chuyện khác.
“Triệu minh chủ, ta nghe nói 《 quy nguyên thánh công 》 đang ở Triệu gia bảo, nếu có 《 quy nguyên thánh công 》 có phải phần thắng sẽ nghiêng việc chúng ta nhiều hơn một chút không.” Một người không ngại hỗn loạn nói lớn.
Những người khác thấy rốt cuộc cũng có người nói ra điều bản thân đang trăn trở, đều sôi nổi tán đồng nói: “Đúng vậy, Triệu minh chủ, 《 quy nguyên thánh công 》 này cũng không thể để Triệu gia bảo độc chiếm được.”
Mọi người tới tham dự đại hội võ lâm này đều có tâm tư ôm lấy bí tịch vào trong lòng, hoặc nếu không cũng phải ngó xem bí tịch ra làm sao.
Không khí rúng động tâm can động viên đại hội lúc trước đã tiêu tan hết, hiện tại kẻ nào cũng một lòng một dạ muốn đoạt lấy bí tịch với Triệu Bác.
Còn hoa mỹ nói rằng muốn tăng cường thực lực để có thể đối phó Ma giáo.
Thật đáng chê cười, bí tịch mà dễ dàng luyện thành như vậy sao?
Cũng chỉ là lý do lý trấu mà thôi.
Nếu là thứ đồ khác, những người này ăn tương cũng sẽ không khó coi như vậy đâu, nhưng đây lại là thứ có năng lực cường đại, có thể giúp người thành tiên, có thể dời núi lấp biển.
Năng lực cường đại như vậy thì ai mà chẳng muốn.
Nhiều người tạo áp lực lên Triệu Bác, không thể lấy phép tắc mà trách họ được, đây chính là hiếp bức Triệu Bác giao đồ vật ra.
Cái danh võ lâm minh chủ trông thì cao cao tại thượng, nhưng một khi liên quan tới lợi ích của bản thân mỗi người thì cũng không được ai coi trọng.
Sắc mặt Triệu Bác trong nháy mắt trở nên dữ tợn và khó tin nổi.
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Các ngươi có chứng cứ gì mà nói 《 quy nguyên thánh công 》 ở trong Triệu gia bảo chúng ta?”
Nếu thật sự vung tay hô hào, có vạn người hưởng ứng, thì triều đình nên tới tiêu diệt loạn tặc.
Dã tâm của Triệu Bác có lẽ Tề Nghị có thể hoàn thành, là nam chính, khẳng định hắn sẽ có căn cốt để tu luyện bí tịch.
Nếu Tề Nghị thật sự tu luyện bí tịch, chẳng sợ bí tịch này có là công pháp tu chân thô sơ hay không, chắc chắn có thể khẳng định Tề Nghị sẽ tiến vào một trình tự khác.
Không giống những nhân sĩ đang lưu nhập trên giang hồ.
Có lẽ Tề Nghị thật sự có thể hợp nhất giang hồ, sau đó sẽ đối kháng với triều đình, sau đó nữa là trở thành Hoàng Đế, tiện đà hóa thành thần thành tiên, sau đó phi thăng, ở một thế giới khác đại sát tứ phương.
A men, kịch bản này đúng thật là dốc lòng vì nam chủ mà ca lên, nguyên chủ chẳng qua cũng chỉ là một khối đá kê chân cho hắn mà thôi.
Ninh Thư lại một lần nữa cảm thấy may mắn khi chính mình đã xử lý gọn ghẽ Tề Nghị, giống loài Tề Nghị này, cho dù không có được 《 quy nguyên thánh công 》 thì cũng sẽ có kỳ ngộ gì đấy ập vào người thôi.
Ví dụ như hắn chẳng may vớ bừa cái gì đấy để ăn cũng trở thành thiên tài địa bảo, lập tức có thể giúp tăng cường giáp tử nội lực blah blah đi.
“Phải nhanh chóng mang theo đám người này đi tấn công Ma giáo, nếu kéo dài thời gian, Ma giáo sẽ nhận ra được sự bất thường, binh quý thần tốc.” Triệu Bác nói.
Ninh Thư ừ một tiếng, “Chất nhi đã biết.”
Xem ra Triệu Bác cũng đã bắt đầu chán ghét những kẻ ăn không ngồi rồi tới ký sinh tại nhà hắn lại còn gây sự nháo người.
Ninh Thư chắp tay sau lưng, chậm rãi từ từ đi về phòng mình.
Mai Ngũ ôm kiếm chờ Ninh Thư, nhìn thoáng qua Ninh Thư không nói chuyện.
Ninh Thư cũng mặc kệ hắn, ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện.
Mai Ngũ canh giữ ở ngoài cửa, ôm kiếm không nhúc nhích chẳng khác gì cây cột.
Ngày hôm sau, Triệu Bác cho mọi người tụ tập trên quảng trường, các môn các phái có ranh giới rõ ràng.
Ninh Thư đứng trong đội ngũ của Triệu gia bảo ở dưới, nhìn lên Triệu Bác trên đài cao.
“Minh chủ…”
Mọi người ôm quyền hành lễ, Triệu Bác cũng ôm quyền, “Ma giáo yêu nghiệt giết người vô cớ, tàn sát người vô tội, còn đoạt lấy của cải của dân chúng bình thường, thân là chính đạo, chúng ta không thể đứng nhìn lũ yêu nghiệt Ma giáo sát hại tính mệnh mưu tài, mà phải thay trời hành đạo, trừ bỏ yêu nghiệt. ’
“Diệt trừ Ma giáo, thay trời hành đạo.”
“Diệt trừ Ma giáo, thay trời hành đạo.”
Một đám người hò hét.
Ninh Thư cũng giơ cánh tay hét to, trong lòng tự nhủ, không có chỗ tốt thì còn lâu cô mới làm.
Nói là muốn thay trời hành đạo, nói trắng ra là vẫn là coi trọng của cải của Ma giáo.
Thiên hạ rộn ràng toàn vì lợi tới, thiên hạ ồn ào toàn vì lợi hướng.
Chung tay góp sức khẳng định là muốn chia của.
Kỳ thật lòng người ai mà chẳng giống nhau.
Sau khi ủng hộ sĩ khí, một hòa thượng đứng dậy, A di đà phật một tiếng, sau đó mới nói nói: “Triệu thí chủ, hành động lần này Ô Hữu Tự bọn ta không tham dự.”
“Tuệ Không sư phụ cũng là danh môn chính phái, là người đứng đầu Ô Hữu Tự, hy vọng Ô Hữu Tự có thể vì trừ ma vệ đạo cống hiến một chút sức lực.”
Sắc mặt Triệu Bác có chút khó coi, lần này vừa mới động viên xong, đã có người tiến lên vả mặt.
Khiến Triệu Bác muốn một phen bóp chết tất cả lũ trọc ăn chay niệm phật kia.
Gân xanh trên trán Triệu Bác giật giật, “Nếu Tuệ Không sư phụ không muốn vì bách tính thiên hạ mà góp một phần sức lực, vậy vì sao lại phải tới đây.”
“Sư phụ chẳng lẽ chưa từng nghe qua đạo lý, trừ gian diệt ác cũng là hành động thiện lương, tránh cho càng nhiều người trúng phải thủ đoạn hại người của Ma giáo.”
“A di đà phật, “phóng hạ đồ đao lập địa thành phật”*, Triệu thí chủ chớ trách, Ô Hữu Tự là nơi cửa Phật, siêu độ chúng sinh, loại việc sát phạt này xác thật làm khó Ô Hữu Tự, bần đạo xin từ biệt ở đây.” Tuệ Không mang theo hòa thượng của Ô Hữu Tự rời đi.
“Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật”: theo từ điển Phật Quang, Buông con dao đồ tể xuống, đứng ngay đó mà thành Phật. Phật là bậc Đại thiện. Chữ Phật được dùng ở đây là để chỉ cho tâm thiện, hoặc người tốt. Ý nói người làm ác chỉ cần quyết tâm bỏ ác hướng thiện là lập tức trở thành người tốt. Thiện tâm của người này không khác gì thiện tâm của Phật.
Ninh Thư cong cong khóe miệng, chỉ sợ là hòa thượng Ô Hữu Tự có được bí tịch, nên không muốn tham dự chuyện này, mà vội vàng rời đi.
Nếu bị người phát hiện ra Ô Hữu Tự có bí tịch, Ô Hữu Tự ngay lập tức sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
‘ Aiyo, chờ một chút.” Ninh Thư nhoáng lên chắn trước mặt một đám hòa thượng, khoanh tay trước ngực nói: “Tuệ không sư phụ, ngài cứ vậy rời đi có phải có chỗ không thích hợp rồi không?”
“A di đà phật, thí chủ, người xuất gia chú ý ý niệm hiểu rõ, loại việc vi phạm tâm cảnh này tuyệt đối sẽ không làm.” Tuệ không bị Ninh Thư chặn đường, không ôn không hỏa nói.
“Rốt cuộc đã xảy ra việc gì khiến Ô Hữu Tự các vị rời đi, lần này đại bá ta muốn trừ bỏ khối u ác tính của võ lâm.”
“Thân là một thành viên của võ lâm, nhóm của sư phụ chắc chắn phải góp hết sức lực chứ, bằng không mọi người sẽ không còn kính trọng Tuệ Không sư phụ, cũng như không còn kính trọng Ô Hữu Tự nữa.”
Tuệ Không sư phụ nhíu nhíu mày, cuối cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Thí chủ đây là đang làm khó chúng ta rồi.”
Ninh Thư cười nhạo một tiếng, “Chắc Tuệ Không sư phụ chưa biết việc xảy ra đêm qua qua, người của Ma giáo trà trộn vào trong Triệu gia bảo, còn khiến cho các phái nổi lên nội chiến.”
“Tuệ không sư phụ thật sự chỉ khoanh tay đứng nhìn vậy sao, đạo lý môi hở răng lạnh chắc sư phụ nhất định hiểu rõ.”
Tuệ Không hòa thượng không nói gì.
Tình huống hiện giờ mà rời đi thì rõ ràng là không tốt, Tuệ Không sư phụ chỉ có thể lưu lại.
Nếu bây giờ thật sự rời đi, tới lúc đó quan cảm của các danh môn chính phái khác đối với chùa Ô Hữu Tự sẽ không tốt như trước nữa.
Sinh hoạt ở một cái hồ nước, hoặc là đánh nhau, hoặc là tương trợ.
Ninh Thư cười tủm tỉm nói: “Việc này là đúng, nếu để người của Ma giáo tới khi dễ trên đầu chúng ta, chúng ta nhất định phải phản kích.”
“Đêm qua là do Ma giáo làm ư?”
“Người của Ma giáo người thật sự ở quanh đây sao?”
“Việc chúng ta muốn tấn công Ma giáo, có phải người của Ma giáo cũng đã biết rồi sao?”
Triệu Bác đè ép áp tay, “Yên lặng, yên lặng.”
“Đó chỉ là thủ đoạn nhỏ của Ma giáo, muốn nhiễu loạn tâm trí của chúng ta thôi.”
“Đứa nhỏ này là chất nhi của ta.” Triệu Bác chỉ về phía Ninh Thư, “Mười hai tuổi đã tới ẩn núp tại thánh Ma giáo mấy năm, đối với sự tình trong Ma giáo vô cùng rõ ràng, lần này nhất định có thể túm trọn một mẻ Ma giáo bắt hết.”
Mọi người cũng không để ý Ninh Thư, hiển nhiên là trong lòng có chuyện khác.
“Triệu minh chủ, ta nghe nói 《 quy nguyên thánh công 》 đang ở Triệu gia bảo, nếu có 《 quy nguyên thánh công 》 có phải phần thắng sẽ nghiêng việc chúng ta nhiều hơn một chút không.” Một người không ngại hỗn loạn nói lớn.
Những người khác thấy rốt cuộc cũng có người nói ra điều bản thân đang trăn trở, đều sôi nổi tán đồng nói: “Đúng vậy, Triệu minh chủ, 《 quy nguyên thánh công 》 này cũng không thể để Triệu gia bảo độc chiếm được.”
Mọi người tới tham dự đại hội võ lâm này đều có tâm tư ôm lấy bí tịch vào trong lòng, hoặc nếu không cũng phải ngó xem bí tịch ra làm sao.
Không khí rúng động tâm can động viên đại hội lúc trước đã tiêu tan hết, hiện tại kẻ nào cũng một lòng một dạ muốn đoạt lấy bí tịch với Triệu Bác.
Còn hoa mỹ nói rằng muốn tăng cường thực lực để có thể đối phó Ma giáo.
Thật đáng chê cười, bí tịch mà dễ dàng luyện thành như vậy sao?
Cũng chỉ là lý do lý trấu mà thôi.
Nếu là thứ đồ khác, những người này ăn tương cũng sẽ không khó coi như vậy đâu, nhưng đây lại là thứ có năng lực cường đại, có thể giúp người thành tiên, có thể dời núi lấp biển.
Năng lực cường đại như vậy thì ai mà chẳng muốn.
Nhiều người tạo áp lực lên Triệu Bác, không thể lấy phép tắc mà trách họ được, đây chính là hiếp bức Triệu Bác giao đồ vật ra.
Cái danh võ lâm minh chủ trông thì cao cao tại thượng, nhưng một khi liên quan tới lợi ích của bản thân mỗi người thì cũng không được ai coi trọng.
Sắc mặt Triệu Bác trong nháy mắt trở nên dữ tợn và khó tin nổi.
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Các ngươi có chứng cứ gì mà nói 《 quy nguyên thánh công 》 ở trong Triệu gia bảo chúng ta?”
/1471
|