Tính tình Triệu Linh Nhi cổ quái, điểm yếu nhiều, nhưng lớn lên lại xinh đẹp, khiến người trong Triệu gia bảo không ai dám trêu trọc.
Người bình thường căn bản không hold được nàng ta. (༎ຶ⌑༎ຶ)
Triệu Linh Nhi cố ý lộ ra vết máu nơi khóe miệng, Triệu Bác quát lớn trong giọng mang theo chút đau lòng, “Việc này là sao?”
“Là hắn đá con, không hỏi nguyên do đã đá con trọng thương rồi.” Triệu Linh Nhi ôm ngực, nhíu mày, tạo thành bộ dáng khó chịu đến cực điểm.
“Việc này chúng đệ tử có thể làm chứng, lúc ấy sư muội đứng cũng không đứng nổi, phải nhờ chúng đệ tử tới nâng sư muội dậy.” Một đệ tử nói.
Triệu Bác nhìn về phía Ninh Thư, mặt Ninh Thư lộ ra vẻ hối lỗi, “Lúc ấy Linh Nhi muội muội đột nhiên nhảy ra, con tưởng là thích khách, thân thể hành động nhanh hơn suy nghĩ, vậy nên đã phản ứng trước, nếu con biết là biểu muội, con sẽ không công kích.”
“Đây chỉ là hiểu lầm, về sau con cùng đường huynh vui vẻ nói chuyện, đường huynh của con mới trở về, nên không biết tính cách của con, thôi được rồi, đến chỗ nương con xin ít dược trị thương đi.” Triệu Bác nhìn Triệu Linh Nhi nói.
Triệu Linh Nhi có chút không thể tin nổi nhìn cha đẻ của mình, không cam lòng hét lớn: “Cha, con gái cha bị đánh tới trọng thương đó.”
“Cha, người không đau lòng con sao.” Hiện tại Triệu Linh Nhi rất thương tâm, lệ rơi quanh mặt chạy đi.
Đằng sau lưng Triệu Linh Nhi là một đám sư huynh kêu sư muội rồi lục tục đuổi theo.
Ninh Thư nói: “Muốn hay không muốn thì chất nhi cũng phải đi theo Linh nhi muội muội nói lời xin lỗi, dù sao cũng do con quá đường đột, không thể khống chế tốt bản thân.”
“Việc này không trách con được, suy cho cùng con vẫn luôn sinh hoạt ở trong Ma giáo đầy nguy hiểm, nữ nhi này cũng là bị ta sủng hư, sau này không biết trượng phu của nó có thể bao dung cho nó được không.” Triệu Bác nhịn không được lắc đầu nói.
Ninh Thư nói: “Linh Nhi đáng yêu như vậy, khẳng định có thể tìm được một thanh niên tài tuấn có thể phó thác chung thân.” (best thảo mai là đây)
Triệu Linh Nhi nói dễ nghe một chút thì được gọi là hoạt bát đáng yêu, nói khó nghe thì có thể gọi là điêu ngoa tùy hứng.
Ninh Thư cũng sẽ không quản nàng ta làm gì, lần sau gặp mặt lại đâm cho nàng ta một họng súng, cứ thế hành xử không chỗ nào cố kỵ.
Ai bảo cô sống ở Ma giáo nhiều năm như vậy, tính tình bất định quả thực là điều bình thường.
Chắc có lẽ là do ăn khổ trong tay Ninh Thư, trong lòng khó chịu, nghẹn tới nỗi tìm thêm người để bắt nạt Ninh Thư.
Triệu Linh Nhi kết hợp với những đệ tử khác để chỉnh Ninh Thư mỗi ngày, nhất định phải chờ tới ngày Ninh Thư tan vỡ gào khóc xin tha.
Ninh Thư trực tiếp sử dụng bạo lực để giải quyết, hơn nữa mỗi lần đều không để lại dấu vết gì khiến Triệu Linh Nhi ăn không ít khổ sở.
Nhiều lần dính ám khuy của Ninh Thư, lại thường xuyên chí chóe, Triệu Linh Nhi thống hận tới nỗi, hận không thể giết chết Ninh Thư.
Kết thành đại thù.
Việc Ninh Thư khá chú ý lúc này là võ lâm tụ tập bên nhau, mấy ngày gần đây, các môn các phái đã lục tục tới Triệu gia bảo.
Ninh Thư đối với Triệu Linh Nhi quả thực hết chỗ nói, tới lúc này rồi còn mang theo đệ tử trong bang đi hồ nháo.
Ninh Thư đối với trò trẻ con của Triệu Linh Nhi đâm ra phiền chán, nói một câu với Triệu Bác, Triệu Bác lập tức lệnh cho Triệu Linh Nhi ở trong phòng thêu hoa.
Triệu Linh Nhi nào thêu được hoa gì, lại càng thống hận Ninh Thư.
Các môn các phái tề tựu đông đủ, Triệu gia bảo càng lúc càng náo nhiệt, rất nhiều môn phái tụ tập ở bên nhau, trang phục của các môn phái trộn lẫn vô cùng rực rỡ.
Ninh Thư còn nhìn thấy có cả đầu trơn bóng, các hòa thượng ăn chay niệm phật cũng tới xem náo nhiệt.
Mỗi tối đều có thể nghe được tiếng vang nơi nóc nhà, một đợt lại một đợt người từ phía trên dẫm qua.
Xem ra là đã nghe được cái lời đồn kia .
Ninh Thư thả tin tức của 《 quy nguyên thánh công 》 ra, nhưng cũng không có thả ra quá nhiều tin tức hữu dụng.
Như là ném tin tức đồ tốt Ma giáo đã xuất hiện, hiện tại cả thiên hạ đều tìm kiếm, hơn nữa lại có kẻ làm phản, trộm đồ vật đi.
Còn có một ít tin tức vụn vặt, nói có người nhìn thấy kẻ trộm đồ đã đi về phía Triệu gia bảo.
Người Ma giáo cũng vẫn luôn ở xung quanh Triệu gia bảo bồi hồi.
Lúc Triệu Bác nghe được những lời này, một tay chụp vỡ tan bàn gỗ rắn chắc.
“Khó trách những lão lừa trọc cũng chạy tới, ngày thường luôn diễn một bộ ăn chay niệm phật, từ bi không màng thứ gì, không làm việc giết người, muốn độ hóa thế nhân.” Triệu Bác cau mày nói.
Không chỉ những hòa thượng ngày thường không góp công còn muốn chỗ tốt, còn có một ít môn phái nhỏ cũng chạy tới, nói muốn trừ ma vệ đạo.
Nhưng những môn phái nhỏ đó cũng chỉ có thể ăn ngủ ngoài trời xung quanh Triệu gia bảo mà thôi, bởi vì trong Triệu gia bảo cũng không có nhiều phòng như vậy.
Những môn phái nhỏ đó trong miệng còn lải nhải, nói võ lâm minh chủ keo kiệt, không cho vào cửa, ngay tới cả cơm cũng không cho ăn được một miếng.
Tuy Triệu Bác tức giận, nhưng tự giác là có hàm dưỡng, không cùng những người này so đo ném đi thân phận của mình.
“Tin tức này sao lại được truyền đi?” Triệu Bác nhíu mày nói.
Ninh Thư trầm thấp giọng nói: “Nhất định là tin bịa đặt từ những tên Ma giáo đó.”
“Hoặc có lẽ do người của Triệu gia bảo truyền đi, con ở Ma giáo dùng tên giả là Tề Nghị, mà Triệu gia bảo cũng có người biết con gọi là Tề Nghị.”
“Có lẽ những người này đều hoài nghi đồ vật ở Triệu gia bảo, không suy tính gì đã chạy tới đây.”
“Đại bá, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Ninh Thư hỏi Triệu Bác, “Chẳng may những người này liên hợp lại muốn cướp lấy bí tịch của chúng ta thì phải làm sao?”
Triệu Bác nhàn nhạt, “Thứ bọn họ muốn không có ở chỗ này, cho bọn họ một chút tin tức, ai cũng muốn chỗ tốt, đó là điều không thể được.”
“Tới lúc đó ta đưa các con tới bọn họ trước mặt, con nói cho bọn họ…” Triệu Bác và Ninh Thư nói một hồi.
Ninh Thư tán đồng, “Vẫn là chủ ý của đại bá tốt.”
Lão cáo già. (◔ д◔)
Buổi tối, Ninh Thư đưa cho Mai Ngũ một quyển sách, Mai Ngũ cầm sách hỏi, “Đưa ta làm gì?”
“Ta có kế hoạch ngươi muốn nghe không?” Ninh Thư hỏi.
Mai Ngũ trực tiếp lắc đầu, “Không nghe, hiện tại những người này tụ tập với nhau muốn tấn công giáo ta, hiện tại chúng ta phải rời khỏi Triệu gia bảo.”
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn mang những người này đi tấn công Thánh Ma Phong sao?”
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Sao có thể, ta đây có kế hoạch.”
“Đưa ta cuốn sách này làm gì?” Mai Ngũ hỏi, “Ta cảm thấy chúng ta nên rời khỏi nơi này ngay bây giờ, sau đó mật báo cho Ma giáo.”
“Mật báo làm gì, đang ở chỗ này chơi vui thế cơ mà.” Ninh Thư tức giận nói.
“Ta nói cho ngươi nghe, ngày mai ngươi làm thế này cho ta…”
Mai Ngũ nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Ta không đồng ý, nhiều người thế, ngươi lại để cho ta đi chịu chết, ngươi đúng là kẻ không có lòng tốt, ngươi sợ ta soi mói ngươi.”
“Ta không đồng ý kế hoạch, ta muốn sống để bảo hộ thân thể tiểu thư.” Mai Ngũ âm ngoan nhìn chằm chằm Ninh Thư.
“Ta có bảo ngươi đi chịu chết đâu, ta chỉ nói ngươi phối hợp với ta để hành động, mọi việc ta làm hết thảy đều vì thánh Ma giáo.” Ninh Thư nói.
Mai Ngũ lắc đầu.
Bị Mai Ngũ cự tuyệt, Ninh Thư cũng không tức giận, kỳ thật cô và Mai Ngũ chỉ là hai người xa lạ, cô cũng không phải nguyên chủ, Mai Ngũ không nghe lời cô nói cũng là lẽ thường tình.
Nếu Mai Ngũ thực sự không phối hợp hành động với cô, Ninh Thư cũng chỉ có thể tìm cách khác.
Nhất định khiến những người này đánh giết lẫn nhau.
Bi kịch của nguyên chủ là do kế hoạch của Triệu Bác và Tề Nghị, vậy thì lần này để Triệu gia bảo trở thành chiến trường đi.
Ninh Thư cất sách giả vào trong ngực, ra khỏi phòng.
Mai Ngũ ngăn cản Ninh Thư, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Không ngủ được, chuẩn bị tìm một chỗ tản bộ.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
“Ngươi không được làm việc gì nguy hiểm, đây là thân thể của tiểu thư.” Mai Ngũ chắn ở cửa.
Ninh Thư nhìn chằm chằm Mai Ngũ, không nói lời nào, Mai Ngũ bị ánh mắt của Ninh Thư nhìn tới mức có chút không được tự nhiên, “Mặc kệ ra sao, ngươi cũng không được lấy thân thể tiểu thư ra để mạo hiểm.”
Người bình thường căn bản không hold được nàng ta. (༎ຶ⌑༎ຶ)
Triệu Linh Nhi cố ý lộ ra vết máu nơi khóe miệng, Triệu Bác quát lớn trong giọng mang theo chút đau lòng, “Việc này là sao?”
“Là hắn đá con, không hỏi nguyên do đã đá con trọng thương rồi.” Triệu Linh Nhi ôm ngực, nhíu mày, tạo thành bộ dáng khó chịu đến cực điểm.
“Việc này chúng đệ tử có thể làm chứng, lúc ấy sư muội đứng cũng không đứng nổi, phải nhờ chúng đệ tử tới nâng sư muội dậy.” Một đệ tử nói.
Triệu Bác nhìn về phía Ninh Thư, mặt Ninh Thư lộ ra vẻ hối lỗi, “Lúc ấy Linh Nhi muội muội đột nhiên nhảy ra, con tưởng là thích khách, thân thể hành động nhanh hơn suy nghĩ, vậy nên đã phản ứng trước, nếu con biết là biểu muội, con sẽ không công kích.”
“Đây chỉ là hiểu lầm, về sau con cùng đường huynh vui vẻ nói chuyện, đường huynh của con mới trở về, nên không biết tính cách của con, thôi được rồi, đến chỗ nương con xin ít dược trị thương đi.” Triệu Bác nhìn Triệu Linh Nhi nói.
Triệu Linh Nhi có chút không thể tin nổi nhìn cha đẻ của mình, không cam lòng hét lớn: “Cha, con gái cha bị đánh tới trọng thương đó.”
“Cha, người không đau lòng con sao.” Hiện tại Triệu Linh Nhi rất thương tâm, lệ rơi quanh mặt chạy đi.
Đằng sau lưng Triệu Linh Nhi là một đám sư huynh kêu sư muội rồi lục tục đuổi theo.
Ninh Thư nói: “Muốn hay không muốn thì chất nhi cũng phải đi theo Linh nhi muội muội nói lời xin lỗi, dù sao cũng do con quá đường đột, không thể khống chế tốt bản thân.”
“Việc này không trách con được, suy cho cùng con vẫn luôn sinh hoạt ở trong Ma giáo đầy nguy hiểm, nữ nhi này cũng là bị ta sủng hư, sau này không biết trượng phu của nó có thể bao dung cho nó được không.” Triệu Bác nhịn không được lắc đầu nói.
Ninh Thư nói: “Linh Nhi đáng yêu như vậy, khẳng định có thể tìm được một thanh niên tài tuấn có thể phó thác chung thân.” (best thảo mai là đây)
Triệu Linh Nhi nói dễ nghe một chút thì được gọi là hoạt bát đáng yêu, nói khó nghe thì có thể gọi là điêu ngoa tùy hứng.
Ninh Thư cũng sẽ không quản nàng ta làm gì, lần sau gặp mặt lại đâm cho nàng ta một họng súng, cứ thế hành xử không chỗ nào cố kỵ.
Ai bảo cô sống ở Ma giáo nhiều năm như vậy, tính tình bất định quả thực là điều bình thường.
Chắc có lẽ là do ăn khổ trong tay Ninh Thư, trong lòng khó chịu, nghẹn tới nỗi tìm thêm người để bắt nạt Ninh Thư.
Triệu Linh Nhi kết hợp với những đệ tử khác để chỉnh Ninh Thư mỗi ngày, nhất định phải chờ tới ngày Ninh Thư tan vỡ gào khóc xin tha.
Ninh Thư trực tiếp sử dụng bạo lực để giải quyết, hơn nữa mỗi lần đều không để lại dấu vết gì khiến Triệu Linh Nhi ăn không ít khổ sở.
Nhiều lần dính ám khuy của Ninh Thư, lại thường xuyên chí chóe, Triệu Linh Nhi thống hận tới nỗi, hận không thể giết chết Ninh Thư.
Kết thành đại thù.
Việc Ninh Thư khá chú ý lúc này là võ lâm tụ tập bên nhau, mấy ngày gần đây, các môn các phái đã lục tục tới Triệu gia bảo.
Ninh Thư đối với Triệu Linh Nhi quả thực hết chỗ nói, tới lúc này rồi còn mang theo đệ tử trong bang đi hồ nháo.
Ninh Thư đối với trò trẻ con của Triệu Linh Nhi đâm ra phiền chán, nói một câu với Triệu Bác, Triệu Bác lập tức lệnh cho Triệu Linh Nhi ở trong phòng thêu hoa.
Triệu Linh Nhi nào thêu được hoa gì, lại càng thống hận Ninh Thư.
Các môn các phái tề tựu đông đủ, Triệu gia bảo càng lúc càng náo nhiệt, rất nhiều môn phái tụ tập ở bên nhau, trang phục của các môn phái trộn lẫn vô cùng rực rỡ.
Ninh Thư còn nhìn thấy có cả đầu trơn bóng, các hòa thượng ăn chay niệm phật cũng tới xem náo nhiệt.
Mỗi tối đều có thể nghe được tiếng vang nơi nóc nhà, một đợt lại một đợt người từ phía trên dẫm qua.
Xem ra là đã nghe được cái lời đồn kia .
Ninh Thư thả tin tức của 《 quy nguyên thánh công 》 ra, nhưng cũng không có thả ra quá nhiều tin tức hữu dụng.
Như là ném tin tức đồ tốt Ma giáo đã xuất hiện, hiện tại cả thiên hạ đều tìm kiếm, hơn nữa lại có kẻ làm phản, trộm đồ vật đi.
Còn có một ít tin tức vụn vặt, nói có người nhìn thấy kẻ trộm đồ đã đi về phía Triệu gia bảo.
Người Ma giáo cũng vẫn luôn ở xung quanh Triệu gia bảo bồi hồi.
Lúc Triệu Bác nghe được những lời này, một tay chụp vỡ tan bàn gỗ rắn chắc.
“Khó trách những lão lừa trọc cũng chạy tới, ngày thường luôn diễn một bộ ăn chay niệm phật, từ bi không màng thứ gì, không làm việc giết người, muốn độ hóa thế nhân.” Triệu Bác cau mày nói.
Không chỉ những hòa thượng ngày thường không góp công còn muốn chỗ tốt, còn có một ít môn phái nhỏ cũng chạy tới, nói muốn trừ ma vệ đạo.
Nhưng những môn phái nhỏ đó cũng chỉ có thể ăn ngủ ngoài trời xung quanh Triệu gia bảo mà thôi, bởi vì trong Triệu gia bảo cũng không có nhiều phòng như vậy.
Những môn phái nhỏ đó trong miệng còn lải nhải, nói võ lâm minh chủ keo kiệt, không cho vào cửa, ngay tới cả cơm cũng không cho ăn được một miếng.
Tuy Triệu Bác tức giận, nhưng tự giác là có hàm dưỡng, không cùng những người này so đo ném đi thân phận của mình.
“Tin tức này sao lại được truyền đi?” Triệu Bác nhíu mày nói.
Ninh Thư trầm thấp giọng nói: “Nhất định là tin bịa đặt từ những tên Ma giáo đó.”
“Hoặc có lẽ do người của Triệu gia bảo truyền đi, con ở Ma giáo dùng tên giả là Tề Nghị, mà Triệu gia bảo cũng có người biết con gọi là Tề Nghị.”
“Có lẽ những người này đều hoài nghi đồ vật ở Triệu gia bảo, không suy tính gì đã chạy tới đây.”
“Đại bá, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Ninh Thư hỏi Triệu Bác, “Chẳng may những người này liên hợp lại muốn cướp lấy bí tịch của chúng ta thì phải làm sao?”
Triệu Bác nhàn nhạt, “Thứ bọn họ muốn không có ở chỗ này, cho bọn họ một chút tin tức, ai cũng muốn chỗ tốt, đó là điều không thể được.”
“Tới lúc đó ta đưa các con tới bọn họ trước mặt, con nói cho bọn họ…” Triệu Bác và Ninh Thư nói một hồi.
Ninh Thư tán đồng, “Vẫn là chủ ý của đại bá tốt.”
Lão cáo già. (◔ д◔)
Buổi tối, Ninh Thư đưa cho Mai Ngũ một quyển sách, Mai Ngũ cầm sách hỏi, “Đưa ta làm gì?”
“Ta có kế hoạch ngươi muốn nghe không?” Ninh Thư hỏi.
Mai Ngũ trực tiếp lắc đầu, “Không nghe, hiện tại những người này tụ tập với nhau muốn tấn công giáo ta, hiện tại chúng ta phải rời khỏi Triệu gia bảo.”
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn mang những người này đi tấn công Thánh Ma Phong sao?”
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Sao có thể, ta đây có kế hoạch.”
“Đưa ta cuốn sách này làm gì?” Mai Ngũ hỏi, “Ta cảm thấy chúng ta nên rời khỏi nơi này ngay bây giờ, sau đó mật báo cho Ma giáo.”
“Mật báo làm gì, đang ở chỗ này chơi vui thế cơ mà.” Ninh Thư tức giận nói.
“Ta nói cho ngươi nghe, ngày mai ngươi làm thế này cho ta…”
Mai Ngũ nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Ta không đồng ý, nhiều người thế, ngươi lại để cho ta đi chịu chết, ngươi đúng là kẻ không có lòng tốt, ngươi sợ ta soi mói ngươi.”
“Ta không đồng ý kế hoạch, ta muốn sống để bảo hộ thân thể tiểu thư.” Mai Ngũ âm ngoan nhìn chằm chằm Ninh Thư.
“Ta có bảo ngươi đi chịu chết đâu, ta chỉ nói ngươi phối hợp với ta để hành động, mọi việc ta làm hết thảy đều vì thánh Ma giáo.” Ninh Thư nói.
Mai Ngũ lắc đầu.
Bị Mai Ngũ cự tuyệt, Ninh Thư cũng không tức giận, kỳ thật cô và Mai Ngũ chỉ là hai người xa lạ, cô cũng không phải nguyên chủ, Mai Ngũ không nghe lời cô nói cũng là lẽ thường tình.
Nếu Mai Ngũ thực sự không phối hợp hành động với cô, Ninh Thư cũng chỉ có thể tìm cách khác.
Nhất định khiến những người này đánh giết lẫn nhau.
Bi kịch của nguyên chủ là do kế hoạch của Triệu Bác và Tề Nghị, vậy thì lần này để Triệu gia bảo trở thành chiến trường đi.
Ninh Thư cất sách giả vào trong ngực, ra khỏi phòng.
Mai Ngũ ngăn cản Ninh Thư, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Không ngủ được, chuẩn bị tìm một chỗ tản bộ.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
“Ngươi không được làm việc gì nguy hiểm, đây là thân thể của tiểu thư.” Mai Ngũ chắn ở cửa.
Ninh Thư nhìn chằm chằm Mai Ngũ, không nói lời nào, Mai Ngũ bị ánh mắt của Ninh Thư nhìn tới mức có chút không được tự nhiên, “Mặc kệ ra sao, ngươi cũng không được lấy thân thể tiểu thư ra để mạo hiểm.”
/1471
|