Dịch giả: Bunny Crusher
Việc Cát Thu, Kỷ Bắc Dã có bệnh AIDS lộ ra, toàn bộ nhân viên đoàn phim, đạo diễn lẫn diễn viên, hay diễn viên quần chúng đều không muốn quay bộ phim này nữa.
Chẳng may nhiễm bệnh AIDS thì sao chữa nổi.
Tình nguyện bỏ qua số tiền này, vốn dĩ bộ phim quay sắp xong rồi, hiện tại những người này tình nguyện trả tiền vi phạm hợp đồng cũng không muốn đóng phim nữa.
Còn nói với tình trạng hiện tại, cho dù có quay tiếp cũng không biết cho ra thành phẩm là cái quỷ gì.
Vì thế bộ phim này gây ra tổn thất vô cùng lớn, một bộ phim hoành tráng cứ như vậy mà chết yểu.
Muốn đạo diễn không có đạo diễn, muốn diễn viên lại không có diễn viên, cho dù Tô Kỳ và Tư Nam có cho bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không ngăn được bản năng sợ chết của con người.
Tô Kỳ và Tư Nam vô cùng tức giận, đặc biệt đối với nghệ sĩ nhà mình cực kỳ không hài lòng, thật đáng tức giận.
Những minh tinh tai to mặt lớn cũng không muốn ở lại công ty của họ nữa, ông chủ có bệnh AIDS, chẳng may lại lây bệnh cho họ thì sao.
Vừa lúc có công ty khác tuyển người, tự động nộp tiền vi phạm hợp đồng, một ít diễn viên có đẳng cấp lớn vốn dĩ có phòng làm việc riêng, căn bản không sợ gì cả.
Trong công ty rất nhiều nhân viên xin từ chức, công việc thì nơi nào cũng có, nhưng một khi nhiễm bệnh AIDS thì chả có cái khỉ mốc gì.
Việc này khiến cho nguyên khí công ty Tư Nam và Tô Kỳ tổn thất vô cùng lớn, đây chính là lý do bọn họ phải gắt gao giấu việc mắc bệnh AIDS này.
Tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Vì thế xuất hiện rất nhiều người xếp hàng tới bệnh viện đi kiểm tra bệnh AIDS, cơ hồ toàn bộ giới giải trí đều xao động.
Nam minh tinh, nữ minh tinh đều có, kể cả trợ lý,người đại diện…
Vòng lẩn quẩn loạn vô cùng, các loại quan hệ vô cùng phức tạp, giả sử có một nữ minh tinh đã từng lên giường với Tô Kỳ, nữ minh tinh này lại cùng đạo diễn nào đó vui vẻ, đạo diễn này lại liên quan tới không ít nữ minh tinh khác, và rồi đạo diễn nọ lại dính dáng chấm mút tới một nữ minh tinh nào đó, hoặc là đạo diễn đó lại vui vẻ cùng nam minh tinh khác nữa.
Một cây đằng thượng vô số dưa.
Vì an toàn, một số người tiếp xúc qua với họ đều chạy đến bệnh viện đi kiểm nghiệm.
Bệnh viện kiếm được rất nhiều tiền.
Ninh Thư một bên chú ý những việc này, một bên hướng công ty lớn tại thủ đô nộp lý lịch sơ lược, đang ở chờ hồi âm. Ninh Thư tính toán sắp tới thôi việc rời khỏi thành phố này, đi tới thành phố lớn giao tranh.
Cảm giác núi lớn đè ở trên lưng đã dần dần dời đi, mây đen trên đầu dần dần tản ra.
Hiện tại bốn người họ đều ốc không mang nổi mình ốc, công ty xuất hiện làn sóng từ chức quy mô lớn.
Có cho tiền cũng không nguyện ý làm việc cho các người.
Phim điện ảnh cũng không tiếp tục được nữa, tiền đầu tư lúc đầu toàn bộ ném đá trên sông, số tiền đó không phải là một con số nhỏ, phim không phát hành, một xu tiền cũng không thu lại được.
Có điều khi Ninh Thư đi làm, cảnh sát lại tìm được cô, hơn nữa bên cạnh còn dắt theo một người đội mũ lưỡi trai và khẩu trang.
Cảnh sát gọi Ninh Thư ra khỏi siêu thị, nhìn Ninh Thư dò hỏi: “Cô gần đây vẫn luôn làm tại chỗ này sao?”
“Đúng vậy, tôi vẫn luôn làm tại chỗ này, đồng chí cảnh sát, tôi không làm ra chuyện gì phạm pháo, sao anh lại hỏi tôi như hỏi cung tội phạm vậy?” Ninh Thư một bên nói lời này, một bên nhìn chằm chằm người mang theo khẩu trang và mũ.
Tư Nam gỡ khẩu trang xuống, Ninh Thư lập tức lui về phía sau một bước, “Anh cũng đừng qua đây, anh có bệnh AIDS.”
Sắc mặt Tư Nam có chút tái nhợt, đôi mắt mang theo đánh giá nồng đậm, “Nói như vậy cô cũng biết tôi có bệnh AIDS.”
“Đương nhiên là biết rồi, trên mạng đang đồn ầm lên kìa, sao tôi lại không biết chứ.” Ninh Thư lui về phía sau nhìn chằm chằm Tư Nam, này nha cũng thật có bản lĩnh, cư nhiên xuất động cảnh lực.
“Việc của tôi và Cát Thu có phải do cô nói ra hay không.” Tư Nam không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Trên mặt Ninh Thư lộ ra thần sắc khinh thường, “Tôi vẫn luôn băn khoăn vì sao bạn trai tôi lại chia tay với tôi, hóa ra do anh ở sau lưng phá rối, nhưng mà trời xanh có mắt, anh nhiễm bệnh rồi.”
Cứ làm loạn cho đã đi, tự nhiên lại dở chứng muốn tìm kiếm kích thích, thế thì bây giờ bà đây cho mi kích thích.
“Đỗ Băng, tại sao cô lại công khai tuyên bố vấn đề riêng tư của Tư Nam, có phải chăng là vì anh ta đã gây bất lợi cho cô sao?” Cảnh sát nhìn Ninh Thư hỏi.
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi cũng là công dân, cũng có thể hưởng thụ quyền lợi mà một công dân nên có, các anh không có chứng cứ, đừng vu khống cho tôi tội công khai điều gì đó không thể biết được, hiện tại tôi có thể kiện lại người này…” Ninh Thư chỉ vào Tư Nam, “Người này phạm tội phỉ báng người khác.”
“Pháp luật là cán cân công lý cơ mà.” ` ͜ʖ´
“Đỗ Băng, thật sự rất có khả năng chuyện này do cô làm ra.” Tư Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Có phải cô ẩn núp ở bên cạnh Cát Thu không.”
“Ẩn núp gì chứ, tôi vì sao lại phải vì một người đàn ông như vậy mà chịu đựng mệt mỏi, hơn nữa anh ta chỉ là một kẻ không có gì ngoài hai bàn tay trắng, đã vậy lại còn cõng trên lưng mối quan hệ 4p với đàn ông, tới giờ tôi vẫn còn ngại ngùng khi phải nói ra việc Cát Thu đã từng là bạn trai của tôi đấy, tôi bây giờ ấy hả, vô cùng sợ hãi khi có người công khai ra việc tôi từng là bạn gái của anh ta đấy.” “Vậy vì sao cô lại phải chạy trốn tới đây?”
“Tư Nam, tôi không phải phạm nhân của anh, tôi không có nghĩa vụ trả lời mấy vấn đề này cho anh biết, anh đưa cảnh sát tới tìm tôi chính là muốn định tội cho tôi phải không, các anh có chứng cứ gì mà định tội tôi, muốn bắt tôi, cũng phải đưa chứng cứ ra rồi hẵng nói.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
“Tôi bị anh thiết kế tới nỗi phải chia tay với Cát Thu, hiện tại muốn đổi chỗ ở, bắt đầu lại một lần nữa vậy cũng không được sao?”
“Để anh nói tôi phải ẩn nấp bên cạnh anh ta, thật khiến người khác chê cười, tôi ở đây đi làm, làm theo chế độ ca kíp, lại nói từ chỗ này muốn đi đến thành phố T phải ngồi xe hơn ba tiếng đồng hồ, nhưng gần đây tôi vẫn luôn đi làm tại chỗ này, các anh có thể đi hỏi giám đốc, mỗi ngày đi làm đều có chấm công.”
Ninh Thư nhìn chằm chằm Tư Nam, “Bạn trai tôi cũng đã bị các người cưỡng đoạt cướp đi rồi, hiện tại còn tính toán đem chậu phân đổ lên đầu tôi sao?”
Mắt Tư Nam đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào người Ninh Thư, cảnh sát đi dò hỏi nhân viên làm việc tại siêu thị.
Hỏi qua rất nhiều nhân viên, bọn họ đều khai báo giống hệt như Ninh Thư nói, cô xác thật có chứng cứ ngoại phạm.
“Chúng tôi có thể xem qua máy tính của cô không?” Cảnh sát nhìn Ninh Thư nói.
Ninh Thư hỏi: “Tôi phạm vào tội gì?”
“Ngài Tư Nam báo án, có người xâm phạm quyền riêng tư của ngài ấy, ngài ấy cung cấp thông tin, người tình nghi nhất chính là cô, cho nên cô cần phải phối hợp điều tra.” Cảnh sát nói.
Ninh Thư ha hả cười hai tiếng, “Theo tôi.”
Ninh Thư mang mọi người tới phòng trọ của mình, chỉ chỉ laptop trên bàn sách, “Các anh xem đi.”
Có cảnh sát giám định mang theo găng tay mở máy tính ra, xem xét kỹ càng mấy lượt, lắc đầu nói: “Không có thứ gì bất thường cả, chỉ có mở một vài trang web để xem.”
Ninh Thư nhún vai, “Tôi chỉ là một người bình thường, chính vì vậy tôi còn rất nhiều vấn đề phải lo toan suy nghĩ, tôi còn phải đi kiếm tiền, làm gì có thời gian lên mạng.”
“Đồng chí, tư tưởng này của cô rất nguy hiểm.” Cảnh sát nhìn Ninh Thư nói.
“Tư tưởng của hắn còn nguy hiểm hơn.” Ninh Thư chỉ vào Tư Nam, “Tôi cái gì cũng không làm, một hai phải gán tội danh lên người tôi.”
“Cảnh sát, hiện tại tôi cũng muốn báo án, nếu một ngày nào đó tôi mất tích, hoặc là có người phát hiện ra thi thể của tôi, thì kẻ tình nghi nhất chính là Tư Nam, tên khốn kiếp này.” Ninh Thư nói.
Tư Nam đi về phía Ninh Thư, Ninh Thư chạy nhanh lui về phía sau, “Đừng có lại gần tôi.”
Tư Nam bị Ninh Thư làm cho tức giận đến sắc mặt xanh trắng đan xen, “Đỗ Băng, thật sự tôi đã quá xem thường cô.”
Việc Cát Thu, Kỷ Bắc Dã có bệnh AIDS lộ ra, toàn bộ nhân viên đoàn phim, đạo diễn lẫn diễn viên, hay diễn viên quần chúng đều không muốn quay bộ phim này nữa.
Chẳng may nhiễm bệnh AIDS thì sao chữa nổi.
Tình nguyện bỏ qua số tiền này, vốn dĩ bộ phim quay sắp xong rồi, hiện tại những người này tình nguyện trả tiền vi phạm hợp đồng cũng không muốn đóng phim nữa.
Còn nói với tình trạng hiện tại, cho dù có quay tiếp cũng không biết cho ra thành phẩm là cái quỷ gì.
Vì thế bộ phim này gây ra tổn thất vô cùng lớn, một bộ phim hoành tráng cứ như vậy mà chết yểu.
Muốn đạo diễn không có đạo diễn, muốn diễn viên lại không có diễn viên, cho dù Tô Kỳ và Tư Nam có cho bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không ngăn được bản năng sợ chết của con người.
Tô Kỳ và Tư Nam vô cùng tức giận, đặc biệt đối với nghệ sĩ nhà mình cực kỳ không hài lòng, thật đáng tức giận.
Những minh tinh tai to mặt lớn cũng không muốn ở lại công ty của họ nữa, ông chủ có bệnh AIDS, chẳng may lại lây bệnh cho họ thì sao.
Vừa lúc có công ty khác tuyển người, tự động nộp tiền vi phạm hợp đồng, một ít diễn viên có đẳng cấp lớn vốn dĩ có phòng làm việc riêng, căn bản không sợ gì cả.
Trong công ty rất nhiều nhân viên xin từ chức, công việc thì nơi nào cũng có, nhưng một khi nhiễm bệnh AIDS thì chả có cái khỉ mốc gì.
Việc này khiến cho nguyên khí công ty Tư Nam và Tô Kỳ tổn thất vô cùng lớn, đây chính là lý do bọn họ phải gắt gao giấu việc mắc bệnh AIDS này.
Tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Vì thế xuất hiện rất nhiều người xếp hàng tới bệnh viện đi kiểm tra bệnh AIDS, cơ hồ toàn bộ giới giải trí đều xao động.
Nam minh tinh, nữ minh tinh đều có, kể cả trợ lý,người đại diện…
Vòng lẩn quẩn loạn vô cùng, các loại quan hệ vô cùng phức tạp, giả sử có một nữ minh tinh đã từng lên giường với Tô Kỳ, nữ minh tinh này lại cùng đạo diễn nào đó vui vẻ, đạo diễn này lại liên quan tới không ít nữ minh tinh khác, và rồi đạo diễn nọ lại dính dáng chấm mút tới một nữ minh tinh nào đó, hoặc là đạo diễn đó lại vui vẻ cùng nam minh tinh khác nữa.
Một cây đằng thượng vô số dưa.
Vì an toàn, một số người tiếp xúc qua với họ đều chạy đến bệnh viện đi kiểm nghiệm.
Bệnh viện kiếm được rất nhiều tiền.
Ninh Thư một bên chú ý những việc này, một bên hướng công ty lớn tại thủ đô nộp lý lịch sơ lược, đang ở chờ hồi âm. Ninh Thư tính toán sắp tới thôi việc rời khỏi thành phố này, đi tới thành phố lớn giao tranh.
Cảm giác núi lớn đè ở trên lưng đã dần dần dời đi, mây đen trên đầu dần dần tản ra.
Hiện tại bốn người họ đều ốc không mang nổi mình ốc, công ty xuất hiện làn sóng từ chức quy mô lớn.
Có cho tiền cũng không nguyện ý làm việc cho các người.
Phim điện ảnh cũng không tiếp tục được nữa, tiền đầu tư lúc đầu toàn bộ ném đá trên sông, số tiền đó không phải là một con số nhỏ, phim không phát hành, một xu tiền cũng không thu lại được.
Có điều khi Ninh Thư đi làm, cảnh sát lại tìm được cô, hơn nữa bên cạnh còn dắt theo một người đội mũ lưỡi trai và khẩu trang.
Cảnh sát gọi Ninh Thư ra khỏi siêu thị, nhìn Ninh Thư dò hỏi: “Cô gần đây vẫn luôn làm tại chỗ này sao?”
“Đúng vậy, tôi vẫn luôn làm tại chỗ này, đồng chí cảnh sát, tôi không làm ra chuyện gì phạm pháo, sao anh lại hỏi tôi như hỏi cung tội phạm vậy?” Ninh Thư một bên nói lời này, một bên nhìn chằm chằm người mang theo khẩu trang và mũ.
Tư Nam gỡ khẩu trang xuống, Ninh Thư lập tức lui về phía sau một bước, “Anh cũng đừng qua đây, anh có bệnh AIDS.”
Sắc mặt Tư Nam có chút tái nhợt, đôi mắt mang theo đánh giá nồng đậm, “Nói như vậy cô cũng biết tôi có bệnh AIDS.”
“Đương nhiên là biết rồi, trên mạng đang đồn ầm lên kìa, sao tôi lại không biết chứ.” Ninh Thư lui về phía sau nhìn chằm chằm Tư Nam, này nha cũng thật có bản lĩnh, cư nhiên xuất động cảnh lực.
“Việc của tôi và Cát Thu có phải do cô nói ra hay không.” Tư Nam không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Trên mặt Ninh Thư lộ ra thần sắc khinh thường, “Tôi vẫn luôn băn khoăn vì sao bạn trai tôi lại chia tay với tôi, hóa ra do anh ở sau lưng phá rối, nhưng mà trời xanh có mắt, anh nhiễm bệnh rồi.”
Cứ làm loạn cho đã đi, tự nhiên lại dở chứng muốn tìm kiếm kích thích, thế thì bây giờ bà đây cho mi kích thích.
“Đỗ Băng, tại sao cô lại công khai tuyên bố vấn đề riêng tư của Tư Nam, có phải chăng là vì anh ta đã gây bất lợi cho cô sao?” Cảnh sát nhìn Ninh Thư hỏi.
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi cũng là công dân, cũng có thể hưởng thụ quyền lợi mà một công dân nên có, các anh không có chứng cứ, đừng vu khống cho tôi tội công khai điều gì đó không thể biết được, hiện tại tôi có thể kiện lại người này…” Ninh Thư chỉ vào Tư Nam, “Người này phạm tội phỉ báng người khác.”
“Pháp luật là cán cân công lý cơ mà.” ` ͜ʖ´
“Đỗ Băng, thật sự rất có khả năng chuyện này do cô làm ra.” Tư Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Có phải cô ẩn núp ở bên cạnh Cát Thu không.”
“Ẩn núp gì chứ, tôi vì sao lại phải vì một người đàn ông như vậy mà chịu đựng mệt mỏi, hơn nữa anh ta chỉ là một kẻ không có gì ngoài hai bàn tay trắng, đã vậy lại còn cõng trên lưng mối quan hệ 4p với đàn ông, tới giờ tôi vẫn còn ngại ngùng khi phải nói ra việc Cát Thu đã từng là bạn trai của tôi đấy, tôi bây giờ ấy hả, vô cùng sợ hãi khi có người công khai ra việc tôi từng là bạn gái của anh ta đấy.” “Vậy vì sao cô lại phải chạy trốn tới đây?”
“Tư Nam, tôi không phải phạm nhân của anh, tôi không có nghĩa vụ trả lời mấy vấn đề này cho anh biết, anh đưa cảnh sát tới tìm tôi chính là muốn định tội cho tôi phải không, các anh có chứng cứ gì mà định tội tôi, muốn bắt tôi, cũng phải đưa chứng cứ ra rồi hẵng nói.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
“Tôi bị anh thiết kế tới nỗi phải chia tay với Cát Thu, hiện tại muốn đổi chỗ ở, bắt đầu lại một lần nữa vậy cũng không được sao?”
“Để anh nói tôi phải ẩn nấp bên cạnh anh ta, thật khiến người khác chê cười, tôi ở đây đi làm, làm theo chế độ ca kíp, lại nói từ chỗ này muốn đi đến thành phố T phải ngồi xe hơn ba tiếng đồng hồ, nhưng gần đây tôi vẫn luôn đi làm tại chỗ này, các anh có thể đi hỏi giám đốc, mỗi ngày đi làm đều có chấm công.”
Ninh Thư nhìn chằm chằm Tư Nam, “Bạn trai tôi cũng đã bị các người cưỡng đoạt cướp đi rồi, hiện tại còn tính toán đem chậu phân đổ lên đầu tôi sao?”
Mắt Tư Nam đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào người Ninh Thư, cảnh sát đi dò hỏi nhân viên làm việc tại siêu thị.
Hỏi qua rất nhiều nhân viên, bọn họ đều khai báo giống hệt như Ninh Thư nói, cô xác thật có chứng cứ ngoại phạm.
“Chúng tôi có thể xem qua máy tính của cô không?” Cảnh sát nhìn Ninh Thư nói.
Ninh Thư hỏi: “Tôi phạm vào tội gì?”
“Ngài Tư Nam báo án, có người xâm phạm quyền riêng tư của ngài ấy, ngài ấy cung cấp thông tin, người tình nghi nhất chính là cô, cho nên cô cần phải phối hợp điều tra.” Cảnh sát nói.
Ninh Thư ha hả cười hai tiếng, “Theo tôi.”
Ninh Thư mang mọi người tới phòng trọ của mình, chỉ chỉ laptop trên bàn sách, “Các anh xem đi.”
Có cảnh sát giám định mang theo găng tay mở máy tính ra, xem xét kỹ càng mấy lượt, lắc đầu nói: “Không có thứ gì bất thường cả, chỉ có mở một vài trang web để xem.”
Ninh Thư nhún vai, “Tôi chỉ là một người bình thường, chính vì vậy tôi còn rất nhiều vấn đề phải lo toan suy nghĩ, tôi còn phải đi kiếm tiền, làm gì có thời gian lên mạng.”
“Đồng chí, tư tưởng này của cô rất nguy hiểm.” Cảnh sát nhìn Ninh Thư nói.
“Tư tưởng của hắn còn nguy hiểm hơn.” Ninh Thư chỉ vào Tư Nam, “Tôi cái gì cũng không làm, một hai phải gán tội danh lên người tôi.”
“Cảnh sát, hiện tại tôi cũng muốn báo án, nếu một ngày nào đó tôi mất tích, hoặc là có người phát hiện ra thi thể của tôi, thì kẻ tình nghi nhất chính là Tư Nam, tên khốn kiếp này.” Ninh Thư nói.
Tư Nam đi về phía Ninh Thư, Ninh Thư chạy nhanh lui về phía sau, “Đừng có lại gần tôi.”
Tư Nam bị Ninh Thư làm cho tức giận đến sắc mặt xanh trắng đan xen, “Đỗ Băng, thật sự tôi đã quá xem thường cô.”
/1471
|