Dịch giả: Bunny Crusher
Chuyện bọn họ yêu nhau vốn đã được giấu diếm vô cùng tốt, tất cả những phóng viên trong nước đều không có hoài nghi gì đối với quan hệ của bọn họ và Cát Thu cả.
Bởi vì gương mặt của Cát Thu bình thường tới mức khiến người khác không thể liên tưởng được tới việc hắn có quan hệ không thuần khiết Kỷ Bắc Dã.
Huống chi là mấy con cá sấu lớn trong giới giải trí.
Trước đó không hề xuất hiện một chút gió thổi cỏ lay gì cả, cũng không có một chút dấu hiệu báo trước gì cả, đột nhiên lại có một người tuôn ra hết tất cả mọi việc.
Sau đó rút ra củ cải mang ra bùn, khiến bốn người bọn họ rơi vào trong trung tâm dư luận.
Sự việc lần này cũng thế, chưa từng có một người hoài nghi thân phận Cát Thu, Cát Thu đã thay hình đổi dạng.
Vậy mà vẫn bị người lôi ra tới.
Chủ yếu là gương mặt sau khi phẫu thuật khác nhau một trời một vực với gương mặt lúc trước của hắn.
Vì vậy sẽ không thể nào có người ráp hai gương mặt này lại với nhau mà để liên tưởng cho được.
Loại chuyện này cũng có thể nói ra được, Kỷ Bắc Dã mở to hai mắt nhìn, hút khí nói: “Người này có phải việc gì cũng sẽ nói hết ra không?”
Cả Tô Kỳ và Tư Nam đều gắt gao cau mày. ఠ ͟ಠ
Tư Nam nhìn Kỷ Bắc Dã nói: “Mấy ngay tới cậu chịu thiệt một chút, nhanh chóng quay cho xong bộ phim rồi đưa ra thị trường, tôi lo rằng bộ phim này có khả năng chết yểu.”
Kỷ Bắc Dã gắt gao cau mày, nhìn thoáng qua Cát Thu vô cùng mỏi mệt, gật gật đầu kiên định mà nói: “Tôi biết rồi.”
Kỷ Bắc Dã vì muốn nhanh chóng muốn hoàn thành bộ phim, chịu đựng mỏi mệt, tiến độ quay phim của đoàn phim nhanh hơn rất nhiều, cực kỳ nhanh chóng.
Hơn nữa bây giờ là đóng cửa để quay phim, không cho phóng viên vào trong phim trường chụp ảnh này nọ như trước nữa, các phóng viên tới đơn giản chính là để phỏng vấn Cát Thu.
Hơn nữa hiện tại còn phải đuổi kịp tiến độ, phía trên có quy định ngày quay.
Trước kia còn có cánh hoa chảy ra lăng xê một chút, hiện tại đã không còn.
Ninh Thư xem xét tình hình, cảm thấy những người này có khả năng đã đoán được ra việc cô muốn viết bài đưa tin hot.
Ninh Thư đăng tin lần cuối.
Lần này Ninh Thư đăng ký một tài khoản Weibo, đăng tin một tổ bốn người chơi 4p tất cả đều nhiễm bệnh AIDS.
Ở bệnh viện xxx xét nghiệm ra bệnh AIDS, hơn nữa Ninh Thư còn bịa ra cho mình một thân phận nhân viên công tác tại bênh viện đó nữa.
Tư Nam bên kia vẫn luôn giám sát tài khoản lúc trước của Ninh Thư đưa tin, chỉ cần cô đăng tin một lần nữa, là có thể tra ra người viết bài này có phải người lúc trước viết bài đăng tin không.
Nếu đều sử dụng ip ảo khẳng định chính là người này. Hắ muốn nhìn xem rốt cuộc kẻ này là dạng đầu trâu mặt ngựa gì.
Nhưng lại không nghĩ tới đối phương lại chạy sang Weibo tác quái.
Lúc Tư Nam nhìn đến Weibo này, đỉnh đầu như nổ tung, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, phải vịn vào bàn cơ thể mới ổn định được.⊙0⊙
Người này thật sự cái gì cũng biết, rốt cuộc là ai, ai?!!
Rất nhanh tin tức bốn người này nhiễm bệnh AIDS đều truyền tới ồn ào huyên náo. ⊙▂⊙
Đoàn phim lại ồ lên một cái, như một giọt nước bắn vào chảo dầu.
“Oa oa oa…” (T⌓T)
Một nữ diễn viên vừa quay cảnh hôn môi với Kỷ Bắc Dã kêu rên một tiếng, oa oa oa khóc lóc chạy ra khỏi đoàn phim, lập tức chạy tới bệnh viện kiểm tra xem xem mình có phải đã nhiễm bệnh AIDS rồi không.
Bốn người đều giấu kín việc mắc bệnh AIDS, coi việc đó thành bí mật, không có nói cho bất kỳ một người nào, không một ai trong đoàn làm phim biết việc Kỷ Bắc Dã và Cát Thu có bệnh AIDS.
Nên thế nào thì làm thế ấy, bộ dáng rất bình thường.
Có nữ diễn viên cầm đầu chạy, tất cả mọi người lặp tức bãi công, sôi nổi chạy đi xét nghiệm xem bản thân mình có bị nhiễm bệnh AIDS không.
Những diễn viên này chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, những nữ minh tinh ngày thường chú trọng dáng vẻ đều hoang mang rối loạn.
Các phóng viên lập tức ngửi thấy mùi drama, sôi nổi vây quanh xông vào, kết quả bị người trực tiếp đẩy ra chen chúc lên xe.
Phóng viên cũng không tức giận, vội vàng lái xe đi theo, nói không chừng ngày mai sẽ tạo được tít mới.
Loại bệnh AIDS này nói không đáng sợ cũng không phải, nói đáng sợ cũng không đúng, nếu có liệu trình trị liệu phù hợp cũng có thể đạt tới tuổi thọ bình thường, nhưng loại bệnh này có tính lây nhiễm cao, một khi đã nhiễm bệnh, coi như không cần nói tới chuyện mạng sống gì cả, chứ còn nói gì tới việc tiền đồ, hay cuộc sống bình thường.
Trong nháy mắt, đoàn phim chạy trốn sạch sẽ, chỉ còn lưu lại Kỷ Bắc Dã và Cát Thu, hết sức thê lương.
Cát Thu ôm ngực, cảm giác vạn mũi tên tích cóp đâm vào trong tim vô cùng khổ sở, Cát Thu cong người nôn mửa.
“Cát Thu, cơ thể của em.” Trong bốn người, thân thể Cát Thu là yếu nhất, chỉ cần không chú ý một chút đã bị ốm.
Rất dễ dàng cảm mạo.
Cát Thu nôn ra cả mật xanh mật vàng, khóc lóc nhìn Kỷ Bắc Dã nói, “Chúng ta rời khỏi nơi này đi, em không muốn sống ở đây nữa.”
Lòng Cát Thu như tro tàn, việc mắc bệnh AIDS bị phanh phui, hắn thật sự không thể ở chỗ này sống yên ổn được nữa.
Đi tới nơi nào cũng bị đối xử giống như quái vật.
Trước kia hắn cực khổ chịu đau để thẩm mỹ, gian nan trải qua những trận sốt sau giải phẫu, bởi vì hắn có niềm tin có thể đổi lấy một bắt đầu mới, nhưng bây giờ so với lúc trước còn đau khổ hơn trăm vạn lần. Hiện tại Cát Thu chỉ muốn trốn đi, trốn tới một nơi không người, không muốn thấy bất luận kẻ nào.
“Được, chúng ta rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi này.” Kỷ Bắc Dã đỡ Cát Thu.
“Rời khỏi nơi này, nhất định phải rời khỏi nơi này.” Cát Thu nôn nóng nói, hắn không thể kiên trì được nữa.
Tư Nam và Tô Kỳ chạy tới, nghe được Cát Thu nói, đều lặng im không nói gì.
“Người kia rốt cuộc là ai, là ai?” Kỷ Bắc Dã rít gào nhìn Tư Nam và Tô Kỳ hỏi.
Rõ ràng hướng về phía bọn họ hỏi.
Cơ thể của Tư Nam có chút hoảng, “Tôi nghi là do Đỗ Băng.”
Đỗ Băng?!
Ba người nhìn về phía Cát Thu, sắc mặt Cát Thu hoảng hốt, căn bản là không thèm để ý bọn họ đang nói gì.
Quá nhiều sự việc đè lên người Cát Thu.
Tựa hồ tất thảy những sự việc bi thảm nhất trời đất đều đổ ập lên trên người Cát Thu.
“Đỗ Băng đã chia tay với Cát Thu, cô ta không có lý do gì trả thù chúng ta như vậy, cô ta cũng không biết quan hệ giữa chúng ta với Cát Thu.” Tô Kỳ nói, “Tôi không biết cậu vì lí do gì vẫn luôn hoài nghi cô gái này.”
Tư Nam lạnh lùng nói: “Nếu là cô ta thì biết đâu được, nếu cô ta biết quan hệ giữa chúng ta và Cát Thu rồi, lúc trước tôi lại còn trêu đùa cô ta, sự ghen ghét và mong muốn muốn trả thù của phụ nữ cực kỳ khủng bố.”
“Hơn nữa tôi cho người đi điều tra, Đỗ Băng này cơ bản là không có về nhà, cha mẹ cô ta cũng không biết cô ta ở chỗ nào, nói không chừng cô ta ẩn núp ngay bên cạnh chúng ta.” Tư Nam âm trầm nói.
Kỷ Bắc Dã cau mày, “Cô ta ẩn núp làm sao mà khiến chúng ta ai cũng không phát hiện được, chuyện này không có khả năng.”
“Tôi nghi là do những tòa soạn báo bị phá sản trước kia trả thù.” Tô Kỳ nói, một người đàn bà sao có thể đào được ra nhiều tin tức như vậy.
Giới giải trí phóng viên cũng không biết, làm sao cô ta biết được.
Tô Kỳ cũng chỉ gặp Ninh Thư có một lần, không hề để Ninh Thư vào mắt.
Hơn nữa trong đầu Tô Kỳ cũng chỉ có một cái tên Đỗ Băng, hoàn toàn không nhớ rõ người này trông như thế nào, nhớ rõ tên này là bởi vì Đỗ Băng là bạn gái cũ Cát Thu.
“Không nói nữa, hiện giờ mặc kệ là ai, chúng ta phải đưa Cát Thu tới bệnh viện, Cát Thu nôn ghê quá rồi.” Kỷ Bắc Dã lo lắng nói.
Ba người thấy sắc mặt Cát Thu trắng bệch như tờ giấy, cả người hốt hoảng, cực kỳ lo lắng, nhanh chóng đưa Cát Thu đến bệnh viện.
Mà trên mạng đã nổ tung chảo, năm nay sự thật được tung ra đặc biệt nhiều, thật là một đợt tiếp một đợt, tiếp nhận không xuể.
Ba người đàn ông đẹp trai giành giật một người, cho dù xấu xí cũng bỏ qua, phẫu thuật lại đi làm đạo diễn phim điện ảnh cũng coi như không có sao hết, hiện tại còn phát hiện ra bệnh AIDS.
P/s: Tư Nam lý luận giỏi phết, chỉ có điều không tóm được sơ hở của bà Thư. Đen thôi, đỏ vẫn thế.:v
Chuyện bọn họ yêu nhau vốn đã được giấu diếm vô cùng tốt, tất cả những phóng viên trong nước đều không có hoài nghi gì đối với quan hệ của bọn họ và Cát Thu cả.
Bởi vì gương mặt của Cát Thu bình thường tới mức khiến người khác không thể liên tưởng được tới việc hắn có quan hệ không thuần khiết Kỷ Bắc Dã.
Huống chi là mấy con cá sấu lớn trong giới giải trí.
Trước đó không hề xuất hiện một chút gió thổi cỏ lay gì cả, cũng không có một chút dấu hiệu báo trước gì cả, đột nhiên lại có một người tuôn ra hết tất cả mọi việc.
Sau đó rút ra củ cải mang ra bùn, khiến bốn người bọn họ rơi vào trong trung tâm dư luận.
Sự việc lần này cũng thế, chưa từng có một người hoài nghi thân phận Cát Thu, Cát Thu đã thay hình đổi dạng.
Vậy mà vẫn bị người lôi ra tới.
Chủ yếu là gương mặt sau khi phẫu thuật khác nhau một trời một vực với gương mặt lúc trước của hắn.
Vì vậy sẽ không thể nào có người ráp hai gương mặt này lại với nhau mà để liên tưởng cho được.
Loại chuyện này cũng có thể nói ra được, Kỷ Bắc Dã mở to hai mắt nhìn, hút khí nói: “Người này có phải việc gì cũng sẽ nói hết ra không?”
Cả Tô Kỳ và Tư Nam đều gắt gao cau mày. ఠ ͟ಠ
Tư Nam nhìn Kỷ Bắc Dã nói: “Mấy ngay tới cậu chịu thiệt một chút, nhanh chóng quay cho xong bộ phim rồi đưa ra thị trường, tôi lo rằng bộ phim này có khả năng chết yểu.”
Kỷ Bắc Dã gắt gao cau mày, nhìn thoáng qua Cát Thu vô cùng mỏi mệt, gật gật đầu kiên định mà nói: “Tôi biết rồi.”
Kỷ Bắc Dã vì muốn nhanh chóng muốn hoàn thành bộ phim, chịu đựng mỏi mệt, tiến độ quay phim của đoàn phim nhanh hơn rất nhiều, cực kỳ nhanh chóng.
Hơn nữa bây giờ là đóng cửa để quay phim, không cho phóng viên vào trong phim trường chụp ảnh này nọ như trước nữa, các phóng viên tới đơn giản chính là để phỏng vấn Cát Thu.
Hơn nữa hiện tại còn phải đuổi kịp tiến độ, phía trên có quy định ngày quay.
Trước kia còn có cánh hoa chảy ra lăng xê một chút, hiện tại đã không còn.
Ninh Thư xem xét tình hình, cảm thấy những người này có khả năng đã đoán được ra việc cô muốn viết bài đưa tin hot.
Ninh Thư đăng tin lần cuối.
Lần này Ninh Thư đăng ký một tài khoản Weibo, đăng tin một tổ bốn người chơi 4p tất cả đều nhiễm bệnh AIDS.
Ở bệnh viện xxx xét nghiệm ra bệnh AIDS, hơn nữa Ninh Thư còn bịa ra cho mình một thân phận nhân viên công tác tại bênh viện đó nữa.
Tư Nam bên kia vẫn luôn giám sát tài khoản lúc trước của Ninh Thư đưa tin, chỉ cần cô đăng tin một lần nữa, là có thể tra ra người viết bài này có phải người lúc trước viết bài đăng tin không.
Nếu đều sử dụng ip ảo khẳng định chính là người này. Hắ muốn nhìn xem rốt cuộc kẻ này là dạng đầu trâu mặt ngựa gì.
Nhưng lại không nghĩ tới đối phương lại chạy sang Weibo tác quái.
Lúc Tư Nam nhìn đến Weibo này, đỉnh đầu như nổ tung, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, phải vịn vào bàn cơ thể mới ổn định được.⊙0⊙
Người này thật sự cái gì cũng biết, rốt cuộc là ai, ai?!!
Rất nhanh tin tức bốn người này nhiễm bệnh AIDS đều truyền tới ồn ào huyên náo. ⊙▂⊙
Đoàn phim lại ồ lên một cái, như một giọt nước bắn vào chảo dầu.
“Oa oa oa…” (T⌓T)
Một nữ diễn viên vừa quay cảnh hôn môi với Kỷ Bắc Dã kêu rên một tiếng, oa oa oa khóc lóc chạy ra khỏi đoàn phim, lập tức chạy tới bệnh viện kiểm tra xem xem mình có phải đã nhiễm bệnh AIDS rồi không.
Bốn người đều giấu kín việc mắc bệnh AIDS, coi việc đó thành bí mật, không có nói cho bất kỳ một người nào, không một ai trong đoàn làm phim biết việc Kỷ Bắc Dã và Cát Thu có bệnh AIDS.
Nên thế nào thì làm thế ấy, bộ dáng rất bình thường.
Có nữ diễn viên cầm đầu chạy, tất cả mọi người lặp tức bãi công, sôi nổi chạy đi xét nghiệm xem bản thân mình có bị nhiễm bệnh AIDS không.
Những diễn viên này chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn, những nữ minh tinh ngày thường chú trọng dáng vẻ đều hoang mang rối loạn.
Các phóng viên lập tức ngửi thấy mùi drama, sôi nổi vây quanh xông vào, kết quả bị người trực tiếp đẩy ra chen chúc lên xe.
Phóng viên cũng không tức giận, vội vàng lái xe đi theo, nói không chừng ngày mai sẽ tạo được tít mới.
Loại bệnh AIDS này nói không đáng sợ cũng không phải, nói đáng sợ cũng không đúng, nếu có liệu trình trị liệu phù hợp cũng có thể đạt tới tuổi thọ bình thường, nhưng loại bệnh này có tính lây nhiễm cao, một khi đã nhiễm bệnh, coi như không cần nói tới chuyện mạng sống gì cả, chứ còn nói gì tới việc tiền đồ, hay cuộc sống bình thường.
Trong nháy mắt, đoàn phim chạy trốn sạch sẽ, chỉ còn lưu lại Kỷ Bắc Dã và Cát Thu, hết sức thê lương.
Cát Thu ôm ngực, cảm giác vạn mũi tên tích cóp đâm vào trong tim vô cùng khổ sở, Cát Thu cong người nôn mửa.
“Cát Thu, cơ thể của em.” Trong bốn người, thân thể Cát Thu là yếu nhất, chỉ cần không chú ý một chút đã bị ốm.
Rất dễ dàng cảm mạo.
Cát Thu nôn ra cả mật xanh mật vàng, khóc lóc nhìn Kỷ Bắc Dã nói, “Chúng ta rời khỏi nơi này đi, em không muốn sống ở đây nữa.”
Lòng Cát Thu như tro tàn, việc mắc bệnh AIDS bị phanh phui, hắn thật sự không thể ở chỗ này sống yên ổn được nữa.
Đi tới nơi nào cũng bị đối xử giống như quái vật.
Trước kia hắn cực khổ chịu đau để thẩm mỹ, gian nan trải qua những trận sốt sau giải phẫu, bởi vì hắn có niềm tin có thể đổi lấy một bắt đầu mới, nhưng bây giờ so với lúc trước còn đau khổ hơn trăm vạn lần. Hiện tại Cát Thu chỉ muốn trốn đi, trốn tới một nơi không người, không muốn thấy bất luận kẻ nào.
“Được, chúng ta rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi này.” Kỷ Bắc Dã đỡ Cát Thu.
“Rời khỏi nơi này, nhất định phải rời khỏi nơi này.” Cát Thu nôn nóng nói, hắn không thể kiên trì được nữa.
Tư Nam và Tô Kỳ chạy tới, nghe được Cát Thu nói, đều lặng im không nói gì.
“Người kia rốt cuộc là ai, là ai?” Kỷ Bắc Dã rít gào nhìn Tư Nam và Tô Kỳ hỏi.
Rõ ràng hướng về phía bọn họ hỏi.
Cơ thể của Tư Nam có chút hoảng, “Tôi nghi là do Đỗ Băng.”
Đỗ Băng?!
Ba người nhìn về phía Cát Thu, sắc mặt Cát Thu hoảng hốt, căn bản là không thèm để ý bọn họ đang nói gì.
Quá nhiều sự việc đè lên người Cát Thu.
Tựa hồ tất thảy những sự việc bi thảm nhất trời đất đều đổ ập lên trên người Cát Thu.
“Đỗ Băng đã chia tay với Cát Thu, cô ta không có lý do gì trả thù chúng ta như vậy, cô ta cũng không biết quan hệ giữa chúng ta với Cát Thu.” Tô Kỳ nói, “Tôi không biết cậu vì lí do gì vẫn luôn hoài nghi cô gái này.”
Tư Nam lạnh lùng nói: “Nếu là cô ta thì biết đâu được, nếu cô ta biết quan hệ giữa chúng ta và Cát Thu rồi, lúc trước tôi lại còn trêu đùa cô ta, sự ghen ghét và mong muốn muốn trả thù của phụ nữ cực kỳ khủng bố.”
“Hơn nữa tôi cho người đi điều tra, Đỗ Băng này cơ bản là không có về nhà, cha mẹ cô ta cũng không biết cô ta ở chỗ nào, nói không chừng cô ta ẩn núp ngay bên cạnh chúng ta.” Tư Nam âm trầm nói.
Kỷ Bắc Dã cau mày, “Cô ta ẩn núp làm sao mà khiến chúng ta ai cũng không phát hiện được, chuyện này không có khả năng.”
“Tôi nghi là do những tòa soạn báo bị phá sản trước kia trả thù.” Tô Kỳ nói, một người đàn bà sao có thể đào được ra nhiều tin tức như vậy.
Giới giải trí phóng viên cũng không biết, làm sao cô ta biết được.
Tô Kỳ cũng chỉ gặp Ninh Thư có một lần, không hề để Ninh Thư vào mắt.
Hơn nữa trong đầu Tô Kỳ cũng chỉ có một cái tên Đỗ Băng, hoàn toàn không nhớ rõ người này trông như thế nào, nhớ rõ tên này là bởi vì Đỗ Băng là bạn gái cũ Cát Thu.
“Không nói nữa, hiện giờ mặc kệ là ai, chúng ta phải đưa Cát Thu tới bệnh viện, Cát Thu nôn ghê quá rồi.” Kỷ Bắc Dã lo lắng nói.
Ba người thấy sắc mặt Cát Thu trắng bệch như tờ giấy, cả người hốt hoảng, cực kỳ lo lắng, nhanh chóng đưa Cát Thu đến bệnh viện.
Mà trên mạng đã nổ tung chảo, năm nay sự thật được tung ra đặc biệt nhiều, thật là một đợt tiếp một đợt, tiếp nhận không xuể.
Ba người đàn ông đẹp trai giành giật một người, cho dù xấu xí cũng bỏ qua, phẫu thuật lại đi làm đạo diễn phim điện ảnh cũng coi như không có sao hết, hiện tại còn phát hiện ra bệnh AIDS.
P/s: Tư Nam lý luận giỏi phết, chỉ có điều không tóm được sơ hở của bà Thư. Đen thôi, đỏ vẫn thế.:v
/1471
|