Tình hình này làm cả hai bất giác nghĩ đến một chuyện. Đoạn kí ức đáng sợ một lần nữa hiện lên, nhiều người, dữ tợn, áo đen…Một tiếng Boong gõ mạnh vào dây thần kinh, dữ kiện sau khi được sắp xếp đã có kết quả, Vân Linh và Nhã Nhi đồng thanh hét lên.
Xuân chầm chậm lướt qua, đẹp đẽ và thanh thuần. Sương sớm ủ mình đọng trên những bông hoa thơm ngát, dưới mặt trời từng giọt lấp lánh phản chiếu nhiều màu sắc.
Hai cô gái vui vẻ ngồi trên cỏ, nụ cười rạng rỡ làm đám hướng dương bên cạnh phải ghen tị.
Nhã Nhi đưa tay đùa nghịch đuôi tóc, hai chân duỗi thẳng. Tư thế vô cùng thoải mái.
-Vân Linh, cậu nói Diệp Khanh có đáng như vậy không?
Vân Linh hôm nay mặc một chiếc váy xanh nhạt ,chẳng mấy để ý bất tiện, ngồi bó gối, gương mặt trắng hồng thoáng chút trầm tư.
-Tớ vẫn nghĩ trên đời này, ngoài cậu ra sẽ chẳng ai làm bạn với tớ. Lúc Diệp Khanh xuất hiện, cô ấy mang đến rất nhiều niềm vui, dù tính tình tớ có khác thường, cũng không nhiệt tình quan tâm người khác nhưng Diệp Khanh vẫn kiên trì làm bạn với tớ, chưa lúc nào cảm thấy phiền chán. Nếu tất cả không phải là một kế hoạch, tớ rất hy vọng cô ấy và tớ sẽ là bạn tốt của nhau.
Nghe giọng Vân Linh buồn bã , Nhã Nhi trừng lớn mắt giận dữ, hai má phồng lên chuẩn bị “tấn công”.
-Hạ Vân Linh, tớ thật không hiểu tại sao tên họ Đình đáng sợ kia lại để ý đứa ngốc như cậu. Bị người ta bắt cóc, suýt chút nữa thì....vậy mà vẫn muốn làm bạn với con người độc ác đó. Ngay lúc đầu tớ đã thấy cô ta có gì đó không ổn, đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà!
Nhã Nhi nói chuyện như bà cụ non làm Vân Linh phì cười, cô bạn này quả thật rất giống Rain, suốt ngày lãi nhãi bên tai khiến cô vô cùng khổ sở. Nhắc đến Rain, Vân Linh bỗng nhiên bày ra bộ mặt mờ ám, tay thong dong vuốt vuốt mép váy.
-À, nghe nói vài ngày trước anh tớ đưa một cô gái về biệt thự riêng của anh ấy. Ôi, đúng là bất công, tớ còn chưa được đến lần nào.
Nhã Nhi đang uống nước nghe đến đây bỗng dưng ho sặc sụa, ánh mắt bối rối chớp liên tục.
-Khụ…khụ…à ha ha….thế..thế á! Khụ!
Vân Linh trong bụng cười thầm, tưởng tượng bộ dạng đỏ mặt tía tai của Nhã Nhi, cô nhanh chóng lật ngửa bài.
-Cao Nhã Nhi, cậu định giấu tớ đến khi nào ? Nói, cậu và Rain đến đâu rồi ?
Nữ luật sư tương lai luôn luôn chiếm ưu thế khi bắt bẻ người khác vậy mà hôm nay bị cô bạn làm cho luống cuống, Nhã Nhi thẹn quá hóa ngốc, cứng đờ tại chỗ.
Từng mảng kí ức vội vã ùa về, len lõi vào tim cô sự ấm áp chưa từng có. Cô nhớ vòng tay yên bình siết lấy mình, ánh mắt đau xót của anh khi gọi tên cô. Nhớ đến nụ hôn mơ hồ, có chút an tâm xen lẫn sợ hãi.
Nhã Nhi không biết cảm giác lạ lẫm kia là gì, cô chỉ biết giữ chặt nó, ngờ nghệch nếu kéo bóng dáng xa xôi của anh.Cứ như vậy, một Cao Nhã Nhi tinh nghịch, vô tư dần dần biến mất. Cô hay suy tư, bắt đầu mơ màng rồi thở dài ảo não.
Đôi lúc giật mình sau cơn ác mộng, cô lại khát khao được anh ôm vào lòng, được sự dịu dàng của anh vỗ về nỗi sợ hãi, lấp đầy khoảng trống cô đơn trong tâm hồn cô.
Khi bắt đầu có những ảo tưởng vô lí kia, Nhã Nhi bỗng cảm thấy tuyệt vọng. Giống như hạt giống vừa nảy mầm đã héo khô, giống như tòa lâu đài cát đẹp đẽ bị cơn sóng vô tâm cuốn trôi không dấu vết, lại giống như….đoạn tình cảm khờ dại này của cô.
Vì anh luôn như vậy, lúc nào cũng dịu dàng, quan tâm người khác phái, cô chẳng qua cũng chỉ là đám cỏ dại trong vườn hoa thơm ngát của anh mà thôi. Có lẽ hành động và thái độ ngày ấy của anh đơn giản là do bản tính hoặc dã chính cô tự ảo tưởng rồi đắm mình vào giấc mơ ngọt ngào.
Trong quá khứ, cô rõ ràng chứng kiến tình cảnh đau lòng của bạn mình vậy mà bây giờ, bản thân lại miễn cưỡng quên đi tất cả, lao đầu vào hố sâu. Cao Nhã Nhi, mày thật hồ đồ! Hồ đồ quá mức!
Nhã Nhi trong lòng tự giễu, bình tĩnh thu lại mớ xúc cảm rối bời khi nãy.
-Vân Linh, mình và anh ta vốn dĩ là không thể!
Vân Linh thoáng chốc sững sờ, câu nói vừa rồi chứa đựng rất nhiều thứ, một chút đau lòng xen lẫn sự kiên quyết mang tên Cao Nhã Nhi.
Vài cơn gió nhè nhẹ lướt qua mang theo hương thơm dễ chịu của hoa cỏ khiến cả hai thả lỏng ít nhiều, tâm trạng nặng nề nhanh chóng bị cuốn phăng.
Nhìn bầu trời xanh trong cao vợi, Nhã Nhi bỗng nhiên nhớ đến việc quan trọng làm cô hào hứng chạy đi tìm Vân Linh, hai mắt lóe sáng, ma mãnh nghiêng nghiêng hai bím tóc xinh xinh, cao giọng.
-Hạ Vân Linh, suốt hai tuần qua cậu và Đình Hàn Phong, hai người một phòng ở bệnh viện, anh ta có ức hiếp cậu không ? Có khó chịu cứ nói, tớ giúp cậu làm chủ!
Từ lúc nhìn thấy bộ dạng điên cuồn của Hàn Phong khi tìm Vân Linh, Nhã Nhi từ sững sờ chuyển sang sợ hãi . Lời đồn quả nhiên không sai, anh ta ngoài dáng vẻ lạnh đến đóng băng còn cực kì bá đạo, ánh mắt đen láy chết chóc lúc đó ám ảnh cô đến tận hôm nay.
Sau khi biết lâu đài đồ sộ u ám kia chìm trong biển lửa, Diệp Khanh, Diệp Đông Dương cùng đám người tàn độc của Rose , tất cả bị thiêu sống chỉ trong một đêm, Nhã Nhi choáng váng muốn ngất. Cô thật muốn giết chết cái người từng mạnh miệng mắng **** Đình Hàn Phong, nếu gặp lại anh ta, Cao Nhã Nhi cô sẽ không sợ hãi mà khẳng định, cô gái to gan đó chắc là có bệnh thần kinh!
Tổng hợp hết thảy dữ liệu có liên quan, Nhã Nhi vui mừng tỉnh ngộ. Cái gì mà Đình Hàn Phong là thiên tài, dáng vẻ không khác thiên thần có thể khiến người gặp người yêu, nguyện chết không hối tiếc! Đám con gái ngu ngốc ngoài kia nếu thấy được bộ mặt dọa người kia của anh ta chắc chắn sẽ giống cô, tránh càng xa càng tốt.
Đối với con người này chỉ hai từ có thể diễn tả, chính là “ác ma” mà ba từ là “đại ác ma”.Vân Linh bé nhỏ của cô nhất định là bị anh ta ức hiếp thê thảm!
Vân Linh không hề nghĩ đến hình tượng Hàn Phong trong đầu Nhã Nhi đã bị bóp méo đến như vậy, cô ngây thơ đỏ mặt, hơi cúi đầu ngượng ngùng.
-Anh ấy đúng thật bá đạo, muốn gì là cứ làm bằng được!
Với chiếc đầu phong phú của mình, Nhã Nhi hoàn toàn bị câu nói của Vân Linh hóa đá. Vẻ mặt háo hức khi nãy bay biến, cô hãi hùng lên tiếng.
-À, Vân Linh này, chuyện tớ nói lúc nãy….ra mặt giúp cậu, e là….ha ha không thể!
Biết ngay cô bạn sẽ suy nghĩ không đâu, Vân Linh định lên tiếng giải thích chợt nghe Nhã Nhi lắp bắp, giọng nói có vẻ hoảng hốt.
-Vân…Vân Linh, cậu nhất định phải bình tĩnh….
Nói rồi Nhã Nhi vội vã nắm tay Vân Linh, hai người cứ thế lui về phía sau.
-Phía trước có một đám người mặt áo đen, kính đen, vẻ mặt rất hình sự!
Tình hình này làm cả hai bất giác nghĩ đến một chuyện. Đoạn kí ức đáng sợ một lần nữa hiện lên, nhiều người, dữ tợn, áo đen…Một tiếng Boong gõ mạnh vào dây thần kinh, dữ kiện sau khi được sắp xếp đã có kết quả, Vân Linh và Nhã Nhi đồng thanh hét lên.
-Bingo! Lại bị bắt cóc!
Mặc kệ hai cô gái kia hoảng sợ thế nào, đám người áo đen cứ thế mà xông tới.
Một người trong số đó bước lên, ra lệnh cho những người phía sau dừng lại, hòa nhã lên tiếng.
-Cô Hạ, mời đi theo chúng tôi.
Nhã Nhi nhìn người đeo mắt kính này có phần quen mặt nhưng không thể nhớ ra, mặt khác thấy thái độ kì lạ của anh ta, nhỏ giọng nói với Vân Linh.
-Bọn này so với bọn lần trước của Rose chuyên nghiệp hơn thì phải. Chậc, bắt cóc mà lễ độ như vậy lần đầu tiên tớ được thấy! Thật thú vị!
Đám người áo đen nghe cô gái “gan dạ” hôm nào nói vậy, ngay lập tức rùng mình ớn lạnh. Khóe miệng chàng trai đeo mắt kính khẽ giật, bụng âm thầm nghi ngờ đầu óc Hạ Anh Du đúng là có vấn đề, chả trách cô gái mà hắn thích thần kinh cũng không mấy bình thường, bị bắt cóc mà còn tâm trạng bình luận kẻ bắt cóc mình.
Đang thất thần, điện thoại bỗng nhiên run dữ dội, người áo đen vội áp tai nghe.
Đầu bên kia âm thanh tức tối văng vẳng.
-****! Còn mười lăm phút nữa! Anh muốn kéo theo tôi chết chung sao?
Sực nhớ người kia ra lệnh trong vòng một tiếng phải mang Hạ Vân Linh đi, trên đường đến đây mất ba mươi phút, lại còn phải “dọn dẹp” đám vệ sĩ của Hạ gia. Vò đầu bứt tóc, giọng nói nhã nhặn khi nãy đột ngột thay đổi.
-Mau đem người đi!
Một lần nữa chứng kiến cảnh Vân Linh bị bắt cóc, Nhã Nhi hoảng hốt xông vào, cào cấu loạn xạ bất cứ ai đến gần.
-Khốn kiếp! Tôi nói các người cũng chẳng có gì mới mẻ, lại cái kiểu này mà muốn bắt người đi sao ? Cao Nhã Nhi tôi liều mạng với các người.
Sự hung hăng, náo loạn của Nhã Nhi khiến tất cả khiếp sợ. Lại e ngại cô bị thương nên chịu được thì cứ chịu, bị đánh mà không hề tránh né.
Chật vật thoát khỏi cơn cuồng loạn của Nhã Nhi, bọn họ cuối cùng cũng thuận lợi đưa Vân Linh đang không ngừng giẫy dụa vào trong xe, lao đi như tên bắn.
Nhã Nhi vô lực đuổi theo, chạy một đoạn không may vấp phải đá, cả người theo quán tính ngã nhào về phía trước chuẩn bị cho cú tiếp đất thật đẹp mắt. Ngay lúc đó, một cánh tay rắn chắc gọn gàng đỡ lấy cô, thuận thế ôm vào lòng.
Nhã Nhi giật mình mở to mắt, bắt gặp khuôn mặt quen thuộc của ai kia, vội vàng nói.
-Mau! Đuổi theo đám người kia, họ bắt cóc Vân Linh! Nhanh lên!
Mặt Rain không hề biến đổi, thong dong bế Nhã Nhi chẫm rãi bước đi.
-Nhìn xem đây là đâu?
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, Nhã Nhi ngây người, lắp bắp nói.
-Đây…đây là hoa viên Hạ gia, đám người kia sao…sao lại….
Rõ ràng họ mang người đi một cách dễ dàng như vậy, còn Hạ Anh Du thấy em gái bị bắt cóc cũng chẳng mảy may lo lắng. Tình huống này rốt cuộc là gì vậy hả?
Nhã Nhi rối tung rối mù, đầu toàn dấu chấm hỏi. Quay sang nhìn Rain, Nhã Nhi cứng đờ khi thấy anh nhìn mình chằm chằm. Hai người im lặng thật lâu, tư thế không hề thay đổi.
Rain bế Nhã Nhi đứng dưới một gốc cây, tán lá to xòe ra mát rượi,vài tia nắng xuyên qua kẽ lá, rọi vào khuôn mặt nhếch nhác của cô.
Giây phút ấy, mọi thứ xung quanh đồng loạt ngưng đọng, chỉ còn đôi mắt nâu khẽ khàng gợn sóng, mái tóc bị gió làm rối bù, cánh môi anh đào chậm rãi nâng lên.
-Mấy ngày nay em trốn anh ?
Bị hỏi bất ngờ, Nhã Nhi ngẩn người, lại lắp bắp.
-Tôi…tôi việc gì phải trốn anh!
Bộ dạng giơ nanh múa vuốt của cô trong mắt Rain lại vô cùng đáng yêu, anh cuối đầu cách mặt cô vài centimet, nhỏ giọng.
-Thật sự không phải?
Nhã Nhi cau có.
-Không!
Rain lại kiên trì.
-Em chắc chứ?
Mắt Nhã Nhi đỏ ngầu, nghiến răng, lần này không **** chết Hạ Anh Du anh, tôi không phải Cao Nhã Nhi. Hít vào, thở ra.
-Này, Hạ Anh Du tôi nói…ưm….ưm…
Cách tốt nhất thắng trận là trước khi địch tấn công, ta phải liều mình đánh trước. Rain đang “hưởng ứng” rất nghiêm túc sách lược cầm quân thời xưa.
Một bức tranh tuyệt đẹp được phát họa vô cùng đơn giản. Chàng trai, cô gái và nụ hôn. Ba hình ảnh nếu tách riêng ra thì hoàn toàn mâu thuẫn nhưng đặt chung một chỗ lại hết sức hài hòa như một bản phối đầy ngẫu nhiên, nổi loạn nhưng không kém ngọt ngào, lãn mạn.
Những cánh hoa bị gió thổi bay, nhẹ nhàng đáp lên bờ vai cao lớn của chàng trai, tinh nghịch đậu vào mái tóc đen mượt của cô gái. Hương thơm ngào ngạt đê mê khiến cả hai day dưa không dứt, cứ thế kéo dài những yêu thương vô tận.
Xuân chầm chậm lướt qua, đẹp đẽ và thanh thuần. Sương sớm ủ mình đọng trên những bông hoa thơm ngát, dưới mặt trời từng giọt lấp lánh phản chiếu nhiều màu sắc.
Hai cô gái vui vẻ ngồi trên cỏ, nụ cười rạng rỡ làm đám hướng dương bên cạnh phải ghen tị.
Nhã Nhi đưa tay đùa nghịch đuôi tóc, hai chân duỗi thẳng. Tư thế vô cùng thoải mái.
-Vân Linh, cậu nói Diệp Khanh có đáng như vậy không?
Vân Linh hôm nay mặc một chiếc váy xanh nhạt ,chẳng mấy để ý bất tiện, ngồi bó gối, gương mặt trắng hồng thoáng chút trầm tư.
-Tớ vẫn nghĩ trên đời này, ngoài cậu ra sẽ chẳng ai làm bạn với tớ. Lúc Diệp Khanh xuất hiện, cô ấy mang đến rất nhiều niềm vui, dù tính tình tớ có khác thường, cũng không nhiệt tình quan tâm người khác nhưng Diệp Khanh vẫn kiên trì làm bạn với tớ, chưa lúc nào cảm thấy phiền chán. Nếu tất cả không phải là một kế hoạch, tớ rất hy vọng cô ấy và tớ sẽ là bạn tốt của nhau.
Nghe giọng Vân Linh buồn bã , Nhã Nhi trừng lớn mắt giận dữ, hai má phồng lên chuẩn bị “tấn công”.
-Hạ Vân Linh, tớ thật không hiểu tại sao tên họ Đình đáng sợ kia lại để ý đứa ngốc như cậu. Bị người ta bắt cóc, suýt chút nữa thì....vậy mà vẫn muốn làm bạn với con người độc ác đó. Ngay lúc đầu tớ đã thấy cô ta có gì đó không ổn, đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà!
Nhã Nhi nói chuyện như bà cụ non làm Vân Linh phì cười, cô bạn này quả thật rất giống Rain, suốt ngày lãi nhãi bên tai khiến cô vô cùng khổ sở. Nhắc đến Rain, Vân Linh bỗng nhiên bày ra bộ mặt mờ ám, tay thong dong vuốt vuốt mép váy.
-À, nghe nói vài ngày trước anh tớ đưa một cô gái về biệt thự riêng của anh ấy. Ôi, đúng là bất công, tớ còn chưa được đến lần nào.
Nhã Nhi đang uống nước nghe đến đây bỗng dưng ho sặc sụa, ánh mắt bối rối chớp liên tục.
-Khụ…khụ…à ha ha….thế..thế á! Khụ!
Vân Linh trong bụng cười thầm, tưởng tượng bộ dạng đỏ mặt tía tai của Nhã Nhi, cô nhanh chóng lật ngửa bài.
-Cao Nhã Nhi, cậu định giấu tớ đến khi nào ? Nói, cậu và Rain đến đâu rồi ?
Nữ luật sư tương lai luôn luôn chiếm ưu thế khi bắt bẻ người khác vậy mà hôm nay bị cô bạn làm cho luống cuống, Nhã Nhi thẹn quá hóa ngốc, cứng đờ tại chỗ.
Từng mảng kí ức vội vã ùa về, len lõi vào tim cô sự ấm áp chưa từng có. Cô nhớ vòng tay yên bình siết lấy mình, ánh mắt đau xót của anh khi gọi tên cô. Nhớ đến nụ hôn mơ hồ, có chút an tâm xen lẫn sợ hãi.
Nhã Nhi không biết cảm giác lạ lẫm kia là gì, cô chỉ biết giữ chặt nó, ngờ nghệch nếu kéo bóng dáng xa xôi của anh.Cứ như vậy, một Cao Nhã Nhi tinh nghịch, vô tư dần dần biến mất. Cô hay suy tư, bắt đầu mơ màng rồi thở dài ảo não.
Đôi lúc giật mình sau cơn ác mộng, cô lại khát khao được anh ôm vào lòng, được sự dịu dàng của anh vỗ về nỗi sợ hãi, lấp đầy khoảng trống cô đơn trong tâm hồn cô.
Khi bắt đầu có những ảo tưởng vô lí kia, Nhã Nhi bỗng cảm thấy tuyệt vọng. Giống như hạt giống vừa nảy mầm đã héo khô, giống như tòa lâu đài cát đẹp đẽ bị cơn sóng vô tâm cuốn trôi không dấu vết, lại giống như….đoạn tình cảm khờ dại này của cô.
Vì anh luôn như vậy, lúc nào cũng dịu dàng, quan tâm người khác phái, cô chẳng qua cũng chỉ là đám cỏ dại trong vườn hoa thơm ngát của anh mà thôi. Có lẽ hành động và thái độ ngày ấy của anh đơn giản là do bản tính hoặc dã chính cô tự ảo tưởng rồi đắm mình vào giấc mơ ngọt ngào.
Trong quá khứ, cô rõ ràng chứng kiến tình cảnh đau lòng của bạn mình vậy mà bây giờ, bản thân lại miễn cưỡng quên đi tất cả, lao đầu vào hố sâu. Cao Nhã Nhi, mày thật hồ đồ! Hồ đồ quá mức!
Nhã Nhi trong lòng tự giễu, bình tĩnh thu lại mớ xúc cảm rối bời khi nãy.
-Vân Linh, mình và anh ta vốn dĩ là không thể!
Vân Linh thoáng chốc sững sờ, câu nói vừa rồi chứa đựng rất nhiều thứ, một chút đau lòng xen lẫn sự kiên quyết mang tên Cao Nhã Nhi.
Vài cơn gió nhè nhẹ lướt qua mang theo hương thơm dễ chịu của hoa cỏ khiến cả hai thả lỏng ít nhiều, tâm trạng nặng nề nhanh chóng bị cuốn phăng.
Nhìn bầu trời xanh trong cao vợi, Nhã Nhi bỗng nhiên nhớ đến việc quan trọng làm cô hào hứng chạy đi tìm Vân Linh, hai mắt lóe sáng, ma mãnh nghiêng nghiêng hai bím tóc xinh xinh, cao giọng.
-Hạ Vân Linh, suốt hai tuần qua cậu và Đình Hàn Phong, hai người một phòng ở bệnh viện, anh ta có ức hiếp cậu không ? Có khó chịu cứ nói, tớ giúp cậu làm chủ!
Từ lúc nhìn thấy bộ dạng điên cuồn của Hàn Phong khi tìm Vân Linh, Nhã Nhi từ sững sờ chuyển sang sợ hãi . Lời đồn quả nhiên không sai, anh ta ngoài dáng vẻ lạnh đến đóng băng còn cực kì bá đạo, ánh mắt đen láy chết chóc lúc đó ám ảnh cô đến tận hôm nay.
Sau khi biết lâu đài đồ sộ u ám kia chìm trong biển lửa, Diệp Khanh, Diệp Đông Dương cùng đám người tàn độc của Rose , tất cả bị thiêu sống chỉ trong một đêm, Nhã Nhi choáng váng muốn ngất. Cô thật muốn giết chết cái người từng mạnh miệng mắng **** Đình Hàn Phong, nếu gặp lại anh ta, Cao Nhã Nhi cô sẽ không sợ hãi mà khẳng định, cô gái to gan đó chắc là có bệnh thần kinh!
Tổng hợp hết thảy dữ liệu có liên quan, Nhã Nhi vui mừng tỉnh ngộ. Cái gì mà Đình Hàn Phong là thiên tài, dáng vẻ không khác thiên thần có thể khiến người gặp người yêu, nguyện chết không hối tiếc! Đám con gái ngu ngốc ngoài kia nếu thấy được bộ mặt dọa người kia của anh ta chắc chắn sẽ giống cô, tránh càng xa càng tốt.
Đối với con người này chỉ hai từ có thể diễn tả, chính là “ác ma” mà ba từ là “đại ác ma”.Vân Linh bé nhỏ của cô nhất định là bị anh ta ức hiếp thê thảm!
Vân Linh không hề nghĩ đến hình tượng Hàn Phong trong đầu Nhã Nhi đã bị bóp méo đến như vậy, cô ngây thơ đỏ mặt, hơi cúi đầu ngượng ngùng.
-Anh ấy đúng thật bá đạo, muốn gì là cứ làm bằng được!
Với chiếc đầu phong phú của mình, Nhã Nhi hoàn toàn bị câu nói của Vân Linh hóa đá. Vẻ mặt háo hức khi nãy bay biến, cô hãi hùng lên tiếng.
-À, Vân Linh này, chuyện tớ nói lúc nãy….ra mặt giúp cậu, e là….ha ha không thể!
Biết ngay cô bạn sẽ suy nghĩ không đâu, Vân Linh định lên tiếng giải thích chợt nghe Nhã Nhi lắp bắp, giọng nói có vẻ hoảng hốt.
-Vân…Vân Linh, cậu nhất định phải bình tĩnh….
Nói rồi Nhã Nhi vội vã nắm tay Vân Linh, hai người cứ thế lui về phía sau.
-Phía trước có một đám người mặt áo đen, kính đen, vẻ mặt rất hình sự!
Tình hình này làm cả hai bất giác nghĩ đến một chuyện. Đoạn kí ức đáng sợ một lần nữa hiện lên, nhiều người, dữ tợn, áo đen…Một tiếng Boong gõ mạnh vào dây thần kinh, dữ kiện sau khi được sắp xếp đã có kết quả, Vân Linh và Nhã Nhi đồng thanh hét lên.
-Bingo! Lại bị bắt cóc!
Mặc kệ hai cô gái kia hoảng sợ thế nào, đám người áo đen cứ thế mà xông tới.
Một người trong số đó bước lên, ra lệnh cho những người phía sau dừng lại, hòa nhã lên tiếng.
-Cô Hạ, mời đi theo chúng tôi.
Nhã Nhi nhìn người đeo mắt kính này có phần quen mặt nhưng không thể nhớ ra, mặt khác thấy thái độ kì lạ của anh ta, nhỏ giọng nói với Vân Linh.
-Bọn này so với bọn lần trước của Rose chuyên nghiệp hơn thì phải. Chậc, bắt cóc mà lễ độ như vậy lần đầu tiên tớ được thấy! Thật thú vị!
Đám người áo đen nghe cô gái “gan dạ” hôm nào nói vậy, ngay lập tức rùng mình ớn lạnh. Khóe miệng chàng trai đeo mắt kính khẽ giật, bụng âm thầm nghi ngờ đầu óc Hạ Anh Du đúng là có vấn đề, chả trách cô gái mà hắn thích thần kinh cũng không mấy bình thường, bị bắt cóc mà còn tâm trạng bình luận kẻ bắt cóc mình.
Đang thất thần, điện thoại bỗng nhiên run dữ dội, người áo đen vội áp tai nghe.
Đầu bên kia âm thanh tức tối văng vẳng.
-****! Còn mười lăm phút nữa! Anh muốn kéo theo tôi chết chung sao?
Sực nhớ người kia ra lệnh trong vòng một tiếng phải mang Hạ Vân Linh đi, trên đường đến đây mất ba mươi phút, lại còn phải “dọn dẹp” đám vệ sĩ của Hạ gia. Vò đầu bứt tóc, giọng nói nhã nhặn khi nãy đột ngột thay đổi.
-Mau đem người đi!
Một lần nữa chứng kiến cảnh Vân Linh bị bắt cóc, Nhã Nhi hoảng hốt xông vào, cào cấu loạn xạ bất cứ ai đến gần.
-Khốn kiếp! Tôi nói các người cũng chẳng có gì mới mẻ, lại cái kiểu này mà muốn bắt người đi sao ? Cao Nhã Nhi tôi liều mạng với các người.
Sự hung hăng, náo loạn của Nhã Nhi khiến tất cả khiếp sợ. Lại e ngại cô bị thương nên chịu được thì cứ chịu, bị đánh mà không hề tránh né.
Chật vật thoát khỏi cơn cuồng loạn của Nhã Nhi, bọn họ cuối cùng cũng thuận lợi đưa Vân Linh đang không ngừng giẫy dụa vào trong xe, lao đi như tên bắn.
Nhã Nhi vô lực đuổi theo, chạy một đoạn không may vấp phải đá, cả người theo quán tính ngã nhào về phía trước chuẩn bị cho cú tiếp đất thật đẹp mắt. Ngay lúc đó, một cánh tay rắn chắc gọn gàng đỡ lấy cô, thuận thế ôm vào lòng.
Nhã Nhi giật mình mở to mắt, bắt gặp khuôn mặt quen thuộc của ai kia, vội vàng nói.
-Mau! Đuổi theo đám người kia, họ bắt cóc Vân Linh! Nhanh lên!
Mặt Rain không hề biến đổi, thong dong bế Nhã Nhi chẫm rãi bước đi.
-Nhìn xem đây là đâu?
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, Nhã Nhi ngây người, lắp bắp nói.
-Đây…đây là hoa viên Hạ gia, đám người kia sao…sao lại….
Rõ ràng họ mang người đi một cách dễ dàng như vậy, còn Hạ Anh Du thấy em gái bị bắt cóc cũng chẳng mảy may lo lắng. Tình huống này rốt cuộc là gì vậy hả?
Nhã Nhi rối tung rối mù, đầu toàn dấu chấm hỏi. Quay sang nhìn Rain, Nhã Nhi cứng đờ khi thấy anh nhìn mình chằm chằm. Hai người im lặng thật lâu, tư thế không hề thay đổi.
Rain bế Nhã Nhi đứng dưới một gốc cây, tán lá to xòe ra mát rượi,vài tia nắng xuyên qua kẽ lá, rọi vào khuôn mặt nhếch nhác của cô.
Giây phút ấy, mọi thứ xung quanh đồng loạt ngưng đọng, chỉ còn đôi mắt nâu khẽ khàng gợn sóng, mái tóc bị gió làm rối bù, cánh môi anh đào chậm rãi nâng lên.
-Mấy ngày nay em trốn anh ?
Bị hỏi bất ngờ, Nhã Nhi ngẩn người, lại lắp bắp.
-Tôi…tôi việc gì phải trốn anh!
Bộ dạng giơ nanh múa vuốt của cô trong mắt Rain lại vô cùng đáng yêu, anh cuối đầu cách mặt cô vài centimet, nhỏ giọng.
-Thật sự không phải?
Nhã Nhi cau có.
-Không!
Rain lại kiên trì.
-Em chắc chứ?
Mắt Nhã Nhi đỏ ngầu, nghiến răng, lần này không **** chết Hạ Anh Du anh, tôi không phải Cao Nhã Nhi. Hít vào, thở ra.
-Này, Hạ Anh Du tôi nói…ưm….ưm…
Cách tốt nhất thắng trận là trước khi địch tấn công, ta phải liều mình đánh trước. Rain đang “hưởng ứng” rất nghiêm túc sách lược cầm quân thời xưa.
Một bức tranh tuyệt đẹp được phát họa vô cùng đơn giản. Chàng trai, cô gái và nụ hôn. Ba hình ảnh nếu tách riêng ra thì hoàn toàn mâu thuẫn nhưng đặt chung một chỗ lại hết sức hài hòa như một bản phối đầy ngẫu nhiên, nổi loạn nhưng không kém ngọt ngào, lãn mạn.
Những cánh hoa bị gió thổi bay, nhẹ nhàng đáp lên bờ vai cao lớn của chàng trai, tinh nghịch đậu vào mái tóc đen mượt của cô gái. Hương thơm ngào ngạt đê mê khiến cả hai day dưa không dứt, cứ thế kéo dài những yêu thương vô tận.
/60
|