Giọng nói mạnh mẽ cương nghị, con ngươi đen láy sâu hun hút. Hạ Vĩnh đột nhiên cảm thấy trước mặt không phải là chàng trai trẻ chỉ hơn hai mươi tuổi mà là một người đàn ông trưởng thành có khí chất vô cùng trầm tĩnh
Quán trà đạo Nhật Bản nổi tiếng nằm trên một con phố ít người qua lại. Đại đa số người bước vào đây đều là thành phần tri thức hoặc những người bạn già thư thái trò chuyện cùng nhau.
Từng căn phòng được làm bằng tre lâu năm, họa tiết trang trí tỉ mỉ mang bản sắc đặc trưng của Á Đông, tạo cho không gian thêm phần nhã nhặn và trang trọng.
Phòng trà Vip luôn bỏ trống vì được một người khách mua đứt, thật ngẫu nhiên anh ta rất ưng ý nơi này trong một lần đến đây và cứ như vậy kiên quyết yêu cầu ông chủ bán cho mình.
Quả thực mang trà đạo đến Việt Nam là một chuyện không dễ dàng, ông chủ ngoài tâm huyết tạo lập tên tuổi còn muốn mang bản sắc văn hóa của đất nước mở rộng, giới thiệu ra bên ngoài. Mà phòng trà kia chính là trung tâm của ý tưởng, vất vả lắm mới mời được một kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế nơi này đúng theo yêu cầu của ông, không ngờ bị người khác chiếm lấy ngay trên “địa bàn” của mình.
Phòng trà này đặc biệt không chỉ vì cách bày trí hiện đại, độc đáo mà còn vì những hoa văn thuần túy của đất nước hoa anh đào, mang lại cảm giác thoải mái và an bình. Vị khách kia có lẽ rất thích phong cách này, tuy trước đó cũng không chú ý mấy tới cách bày trí của căn phòng nhưng sau khi ông chủ giới thiệu đây là thiết kế của kiến trúc sư nổi tiếng Hạ Anh Du, anh ta có vẻ hứng thú và đưa ra điều kiện mua bằng được nơi này.
Ông chủ quả thật có chút giật mình trước thái độ của vị khách trẻ tuổi hiếm có đến đây nhưng việc đổi khu đất tại trung tâm thành phố với căn phòng chưa đến 20 m2 này, ông nhanh chóng đồng ý.
Căn phòng vẫn bỏ trống đến hôm nay vì chàng trai kia sau lần trao đổi cũng không thấy xuất hiện, ông chỉ biết bảo quản thật tốt căn phòng và không cho ai vào, kể cả những ông chủ lớn trả giá cao. Đây là uy tín nghề nghiệp.
Nhưng hôm nay thật bất ngờ, chàng trai trẻ ấy lại đến đây cùng với một người bạn của anh ta. Mà người bạn này với ông có quen biết, không ai khác chính là ông bạn già của ông, Hạ Vĩnh.
Ông chủ thấy hai người một già một trẻ vẻ mặt hết sức nghiêm túc, biết là có chuyện quan trọng nên không nói gì, niềm nở dẫn cả hai vào phòng trà Vip.
Hàn Phong nâng cao bình trà, chậm rãi rót vào tách theo quỹ đạo tròn, tay kia đặt trên nắp bình, động tác vô cùng thuần thục.
Hạ Vĩnh ngồi đối diện, vừa nhấp trà vừa quan sát tư thế thưởng thức trà của anh, khuôn mặt nghiêm túc có phần giãn ra.
-Cậu rất am hiểu trà đạo thì phải ?
Tuy là hỏi nhưng ẩn ý có một chút tán thưởng, Đình Hàn Phong mặc dù trẻ tuổi nhưng lại có phong thái trầm ổn và điềm tĩnh của một người trải qua sóng gió, ngay cả cách uống trà cũng toát lên khí chất hơn người. Về điểm này, Hạ Vĩnh cảm thấy rất hài lòng.
Đặt bình trà trở lại khay, Hàn Phong nở nụ cười khiêm tốn.
-Chắc là ảnh hưởng của ba cháu, ông ấy cũng rất thích trà đạo Nhật Bản, không biết bác Hạ có thích không ?
Lời nói lễ phép và thành thật có phần đối lập với ánh mắt sắc bén, một phần kính trọng cùng với một phần thăm dò, Hạ Vĩnh khẽ nhướng mày, cười ôn hòa.
-Ta có một người bạn Nhật Bản, ông ấy là chuyên gia nghiên cứu trà đạo nên trước đây cũng có tiếp xúc với văn hóa này, không ngờ người trẻ tuổi như cậu cũng thích, có cơ hội ta giới thiệu cho hai người làm quen.
Hàn Phong nghe ông nói vậy, vui vẻ gật đầu. Mùi trà thoang thoảng, vị đắng nhè nhẹ luồn vào khoang miệng, để lại cảm giác ấm nóng ở đầu lưỡi. Bất giác, nét mặt trong sáng nào đó hiện lên trong đầu, đôi mắt to khẽ chớp, cánh môi mang theo vị ngọt nhẹ nhàng, dìu dịu của hoa anh đào khiến tim anh đập mạnh, đôi mắt thấp thoáng tia ấm áp.
Không quên mục đích của cuộc hẹn này, Hàn Phong khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, chân thành nói.
-Chắc bác cũng biết hôm nay cháu hẹn bác là vì việc gì, xin bác tin tưởng giao Vân Linh cho cháu, cháu nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy.
Hạ Vĩnh phía đối diện chăm chú lắng nghe, suy nghĩ một chút. Ông lên tiếng.
-Vân Linh là một đứa bé đáng thương, từ nhỏ không có mẹ chăm sóc, mắt lại bị mù nên ta không lúc nào cảm thấy yên tâm. Nhưng từng ngày lớn lên, nó hoàn toàn đi ngược lại suy nghĩ của ta. Nó thích ứng rất tốt với cái thế giới tối tăm kia, học tập luôn luôn vượt trội, không hề dựa dẫm vào gia đình, dù là ta hay anh trai nó cũng không thể chạm được tay vào nội tâm của con bé. Ta luôn hy vọng sẽ có một người có thể đi vào lòng nó, mang nó ra ánh sáng, ta không muốn con gái ta cứ như vậy một mình chui vào cái xó u ám cô độc đó.
Càng nói càng xúc động, Hạ Vĩnh đưa tay nâng tách trà, nhấp vài ngụm. Thả lỏng một chút, ông nói tiếp.
-Ta biết tình cảm của cậu và nó nhưng lúc thấy con bé sắc mặt nhợt nhạt nằm ở bệnh viện, ta không thể nào yên tâm để nó bên cạnh cậu được, xin hãy hiểu cho người làm cha như ta!
Hình như đã lâu rồi, khi ba anh còn sống ông cũng yêu thương, lo lắng cho anh thế này. Anh hiểu được sự lo lắng của Hạ Vĩnh, không ai có thể giao đứa con mình hết mực trân quý cho một người mà xung quanh luôn có những nguy hiểm, đe dọa rình rập.
Nhưng anh đã xác định, cuộc đời này của anh chỉ có một người con gái duy nhất tên Hạ Vân Linh, dù thế nào đi chăng nữa nhất định cô phải là của anh. Ngày hôm nay gặp ba cô, anh đã lường trước được tình huống này cũng đã lên sẵn sách lược đối phó trong đầu.
-Cháu biết bác lo lắng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng cháu xin đảm bảo, lần này là do sơ suất, những kẻ động vào Vân Linh cũng đã nhận được kết cục thỏa đáng. Bọn chúng chỉ biết cô ấy đặc biệt với cháu mà không biết Vân Linh thực sự là tất cả của Đình Hàn Phong nên làm càn, nếu chính thức khẳng định với mọi người Vân Linh là của cháu thì từ nay về sau, lấy danh dự của bản thân, cháu dám chắc không kẻ nào dám động đến cô ấy.
Giọng nói mạnh mẽ cương nghị, con ngươi đen láy sâu hun hút. Hạ Vĩnh đột nhiên cảm thấy trước mặt không phải là chàng trai trẻ chỉ hơn hai mươi tuổi mà là một người đàn ông trưởng thành có khí chất vô cùng trầm tĩnh.
Anh không dùng nhiều lời hoa mỹ, cũng không tinh tế hứa hẹn mà những lời nói kia đều là sự thật, xuất phát từ niềm kiêu ngạo của Gió Lạnh và trái tim đập mãnh liệt vì tình yêu.
Hạ Vĩnh chau mày, ngón tay vẫn đặt trên chiếc tách nóng hổi, định kiến ban đầu bị sự sắc bén và tự tin kia làm cho lung lay. Một vài giây qua đi, hàng mày giãn ra, ông lại cười ôn hòa.
-Cậu xác định có thể bảo vệ được nó ?
Thấy thái độ của ông có phần thay đổi, Hàn Phong dồn sức tấn công phòng tuyến cuối cùng.
-Cháu có thể nhắc lại một lần nữa. Vân Linh, cô ấy là tất cả của cháu.
Rất ngắn gọn, ngữ điệu một mực thể hiện sự kiên quyết. Trận đấu này, xem ra kết quả đã quá rõ ráng.
Không khí lan tỏa vị trà thanh đạm, một chút trầm mặc thoáng qua.
Hạ Vĩnh nhìn vào đôi mắt đen kiên định của Hàn Phong, lòng dần trở nên nhẹ nhõm. Con gái ông cuối cùng cũng có thể yên tâm mà giao cho cậu ta rồi.
Nhưng đúng thời khắc quan trọng “công bố” kết quả, điện thoại Hàn Phong reo lên.
Sau khi nhận được điện thoại, Hàn Phong có vẻ vội vã , áy náy chào Hạ Vĩnh rồi lập tức rời đi. Dường như công việc này của anh còn quan trọng hơn sự đồng ý của ông, mặc dù trước đó anh đã suy đi tính lại cách thuyết phục vị cha vợ tương lai này.
Thấy chàng trai kia đi khỏi, ông chủ vui vẻ bưng khay trà bằng ngọc thạch trong suốt vào phòng.
Thấy ông bạn già ngồi bất động, bộ dạng đăm chiu, ông tò mò lên tiếng.
-Này, chàng trai vừa rồi là ai vậy ?
Đang suy nghĩ về cuộc trò chuyện ban nãy, Hạ Vĩnn lơ đãng không để ý ông bạn đã ngồi đối diện từ lúc nào.
Trên bàn có thêm một khay trà, là bộ bình tách bằng ngọc thạch quý hiếm mà nhiều năm trước ông đã tặng lúc quán trà này khai trương.
Rời mắt khỏi bàn trà, Hạ Vĩnh nói mang theo ý cười.
-Con rể tôi!
Vừa nghe bạn già nói chàng trai vừa nãy là con rễ mình, ông chủ hết sức ngạc nhiên. Mà dáng vẻ khó bắt gặp này trở thành điều thú vị trong mắt Hạ Vĩnh.
-Lão Ba, ông sao vậy ?
Ông chủ người nhật tên là ShiKaBa nên Hạ Vĩnh hay gọi ông là lão Ba, sống nhiều năm ở Việt Nam, ông cũng đã thành thạo tiếng Việt, nói chuyện rất thoải mái.
-Tôi nói lão Hạ ông thật sự rất biết nhìn người.
ShiKaBa miệng nói chậm rãi nhưng tay thì rất nhanh, chẳng mấy chốc đã pha xong bình trà, rót đầy tách của cả hai.
Hạ Vĩnh đón lấy tách trà, nhàn nhã thưởng thức, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên.
-Ông biết cậu ta sao ?
Ông bạn bật cười, kể lại ấn tượng của mình về chàng trai đặc biệt ấy.
-Lần đầu tiên cậu ta đến đây đã yêu cầu tôi bán phòng trà này cho cậu ta. Mặc dù đây là thiết kế tôi tâm đắc nhất nhưng con người trẻ tuổi đó rất kiên quyết, vừa làm người ta sợ lại khéo léo dụ dỗ.
Hạ Vĩnh nghe tình huống có phần giống ông, không phải Đình Hàn Phong cũng vừa mới “thương lượng” với ông sao, cậu ta thích Vân Linh và mong muốn ông giao con bé cho mình tương tự như thích phòng trà này và yêu cầu lão Ba bán nó. Nói như vậy, không phải ông đang bán con gái chứ?
Không để ý vẻ mặt trầm ngâm của Hạ Vĩnh, ShiKaBa cao giọng.
-Tôi vẫn nhớ nét mặt lạnh lùng đáng sợ đó, cậu ta bảo một là đổi căn phòng này với một khu đất ở trung tâm thành phố, hai là giữ lại nó và cả quán trà này chuẩn bị đóng cửa. Ông nói xem tôi lựa chọn cái nào?
Nghe đến đây, Hạ Vĩnh cười như không cười. Theo lời nói của lão Ba thì đó mới là bản chất của Đình Hàn Phong, lạnh lùng và ngang tàn. Không giống bộ dạng chân thành khi nãy, trong sự tự tin đan xen những chờ mong và lo lắng.
Lại thong thả uống trà, vừa nghe lão Ba nói chuyện vừa quan sát thiết kế độc đáo của căn phòng mà ông bạn tỏ ra rất ưng ý này.
Nhìn một lượt cả căn phòng, đường nét kiến trúc hài hòa tạo cảm giác thoải mái, nhuần nhuyễn kết hợp giữa văn hóa Nhật với phong cách châu Âu, đúng là một tác phẩm tuyệt vời.
Hạ Vĩnh trong lòng thầm khen, ngoài miệng qua loa bình luận.
-Người thiết kế căn phòng này rất tài năng!
ShiKaBa nghe vậy hai mắt sáng lên, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
-Lão Hạ, ông có biết tôi vất vả thế nào mới mời được kiến trúc sư này không ? Gần hai tháng lui tới công ty anh ta mới nhận được lời đồng ý. Hazz…bởi bậy lúc bán nó đi, tôi đau lòng chết được.
Nhìn Hạ Vĩnh chăm chú lắng nghe, ShiKaBa càng thêm kích động.
-Lần này tôi muốn xây quán trà đạo thật hoành tráng trên khu đất mới kia, nếu như mời được kiến trúc sư Hạ, tôi sẽ cho lão Hạ ông uống trà miễn phí một tháng.
-Kiến trúc sư Hạ ? Ông nói….
-Thì là Hạ Anh Du, anh ta nổi tiếng như thế đừng nói ông không biết đấy?
Ngụm trà vừa nuốt xuống bị lão Ba làm cho bật trở ra, Hạ Vĩnh đưa tay vuốt ngực.
-Khụ…khụ, Hạ…Anh Du là con trai tôi.
Lần này thì đến lượt người đối diện sặc trà, đôi mắt ShiKaBa trợn to hết cỡ, vầng trán nhăn nheo thấy rõ, ông bạn già phừng phừng lửa giận.
-Lão Hạ, tôi nói ông đáng mặt làm bạn sao hả ? Hết con rể tới con trai tranh nhau làm khó tôi, cả nhà ông có thù với tôi à?
Hạ Vĩnh cười cười, cố làm ông bạn bớt giận nhưng càng nói cứ như đổ thêm dầu vào lửa.
Thế nên, phòng trà yên tĩnh mọi ngày hôm nay bỗng nhiên náo nhiệt, tiếng hai người già cãi cọ vang lên nghe thật vui tai, sinh động vô cùng.
Quán trà đạo Nhật Bản nổi tiếng nằm trên một con phố ít người qua lại. Đại đa số người bước vào đây đều là thành phần tri thức hoặc những người bạn già thư thái trò chuyện cùng nhau.
Từng căn phòng được làm bằng tre lâu năm, họa tiết trang trí tỉ mỉ mang bản sắc đặc trưng của Á Đông, tạo cho không gian thêm phần nhã nhặn và trang trọng.
Phòng trà Vip luôn bỏ trống vì được một người khách mua đứt, thật ngẫu nhiên anh ta rất ưng ý nơi này trong một lần đến đây và cứ như vậy kiên quyết yêu cầu ông chủ bán cho mình.
Quả thực mang trà đạo đến Việt Nam là một chuyện không dễ dàng, ông chủ ngoài tâm huyết tạo lập tên tuổi còn muốn mang bản sắc văn hóa của đất nước mở rộng, giới thiệu ra bên ngoài. Mà phòng trà kia chính là trung tâm của ý tưởng, vất vả lắm mới mời được một kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế nơi này đúng theo yêu cầu của ông, không ngờ bị người khác chiếm lấy ngay trên “địa bàn” của mình.
Phòng trà này đặc biệt không chỉ vì cách bày trí hiện đại, độc đáo mà còn vì những hoa văn thuần túy của đất nước hoa anh đào, mang lại cảm giác thoải mái và an bình. Vị khách kia có lẽ rất thích phong cách này, tuy trước đó cũng không chú ý mấy tới cách bày trí của căn phòng nhưng sau khi ông chủ giới thiệu đây là thiết kế của kiến trúc sư nổi tiếng Hạ Anh Du, anh ta có vẻ hứng thú và đưa ra điều kiện mua bằng được nơi này.
Ông chủ quả thật có chút giật mình trước thái độ của vị khách trẻ tuổi hiếm có đến đây nhưng việc đổi khu đất tại trung tâm thành phố với căn phòng chưa đến 20 m2 này, ông nhanh chóng đồng ý.
Căn phòng vẫn bỏ trống đến hôm nay vì chàng trai kia sau lần trao đổi cũng không thấy xuất hiện, ông chỉ biết bảo quản thật tốt căn phòng và không cho ai vào, kể cả những ông chủ lớn trả giá cao. Đây là uy tín nghề nghiệp.
Nhưng hôm nay thật bất ngờ, chàng trai trẻ ấy lại đến đây cùng với một người bạn của anh ta. Mà người bạn này với ông có quen biết, không ai khác chính là ông bạn già của ông, Hạ Vĩnh.
Ông chủ thấy hai người một già một trẻ vẻ mặt hết sức nghiêm túc, biết là có chuyện quan trọng nên không nói gì, niềm nở dẫn cả hai vào phòng trà Vip.
Hàn Phong nâng cao bình trà, chậm rãi rót vào tách theo quỹ đạo tròn, tay kia đặt trên nắp bình, động tác vô cùng thuần thục.
Hạ Vĩnh ngồi đối diện, vừa nhấp trà vừa quan sát tư thế thưởng thức trà của anh, khuôn mặt nghiêm túc có phần giãn ra.
-Cậu rất am hiểu trà đạo thì phải ?
Tuy là hỏi nhưng ẩn ý có một chút tán thưởng, Đình Hàn Phong mặc dù trẻ tuổi nhưng lại có phong thái trầm ổn và điềm tĩnh của một người trải qua sóng gió, ngay cả cách uống trà cũng toát lên khí chất hơn người. Về điểm này, Hạ Vĩnh cảm thấy rất hài lòng.
Đặt bình trà trở lại khay, Hàn Phong nở nụ cười khiêm tốn.
-Chắc là ảnh hưởng của ba cháu, ông ấy cũng rất thích trà đạo Nhật Bản, không biết bác Hạ có thích không ?
Lời nói lễ phép và thành thật có phần đối lập với ánh mắt sắc bén, một phần kính trọng cùng với một phần thăm dò, Hạ Vĩnh khẽ nhướng mày, cười ôn hòa.
-Ta có một người bạn Nhật Bản, ông ấy là chuyên gia nghiên cứu trà đạo nên trước đây cũng có tiếp xúc với văn hóa này, không ngờ người trẻ tuổi như cậu cũng thích, có cơ hội ta giới thiệu cho hai người làm quen.
Hàn Phong nghe ông nói vậy, vui vẻ gật đầu. Mùi trà thoang thoảng, vị đắng nhè nhẹ luồn vào khoang miệng, để lại cảm giác ấm nóng ở đầu lưỡi. Bất giác, nét mặt trong sáng nào đó hiện lên trong đầu, đôi mắt to khẽ chớp, cánh môi mang theo vị ngọt nhẹ nhàng, dìu dịu của hoa anh đào khiến tim anh đập mạnh, đôi mắt thấp thoáng tia ấm áp.
Không quên mục đích của cuộc hẹn này, Hàn Phong khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, chân thành nói.
-Chắc bác cũng biết hôm nay cháu hẹn bác là vì việc gì, xin bác tin tưởng giao Vân Linh cho cháu, cháu nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy.
Hạ Vĩnh phía đối diện chăm chú lắng nghe, suy nghĩ một chút. Ông lên tiếng.
-Vân Linh là một đứa bé đáng thương, từ nhỏ không có mẹ chăm sóc, mắt lại bị mù nên ta không lúc nào cảm thấy yên tâm. Nhưng từng ngày lớn lên, nó hoàn toàn đi ngược lại suy nghĩ của ta. Nó thích ứng rất tốt với cái thế giới tối tăm kia, học tập luôn luôn vượt trội, không hề dựa dẫm vào gia đình, dù là ta hay anh trai nó cũng không thể chạm được tay vào nội tâm của con bé. Ta luôn hy vọng sẽ có một người có thể đi vào lòng nó, mang nó ra ánh sáng, ta không muốn con gái ta cứ như vậy một mình chui vào cái xó u ám cô độc đó.
Càng nói càng xúc động, Hạ Vĩnh đưa tay nâng tách trà, nhấp vài ngụm. Thả lỏng một chút, ông nói tiếp.
-Ta biết tình cảm của cậu và nó nhưng lúc thấy con bé sắc mặt nhợt nhạt nằm ở bệnh viện, ta không thể nào yên tâm để nó bên cạnh cậu được, xin hãy hiểu cho người làm cha như ta!
Hình như đã lâu rồi, khi ba anh còn sống ông cũng yêu thương, lo lắng cho anh thế này. Anh hiểu được sự lo lắng của Hạ Vĩnh, không ai có thể giao đứa con mình hết mực trân quý cho một người mà xung quanh luôn có những nguy hiểm, đe dọa rình rập.
Nhưng anh đã xác định, cuộc đời này của anh chỉ có một người con gái duy nhất tên Hạ Vân Linh, dù thế nào đi chăng nữa nhất định cô phải là của anh. Ngày hôm nay gặp ba cô, anh đã lường trước được tình huống này cũng đã lên sẵn sách lược đối phó trong đầu.
-Cháu biết bác lo lắng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng cháu xin đảm bảo, lần này là do sơ suất, những kẻ động vào Vân Linh cũng đã nhận được kết cục thỏa đáng. Bọn chúng chỉ biết cô ấy đặc biệt với cháu mà không biết Vân Linh thực sự là tất cả của Đình Hàn Phong nên làm càn, nếu chính thức khẳng định với mọi người Vân Linh là của cháu thì từ nay về sau, lấy danh dự của bản thân, cháu dám chắc không kẻ nào dám động đến cô ấy.
Giọng nói mạnh mẽ cương nghị, con ngươi đen láy sâu hun hút. Hạ Vĩnh đột nhiên cảm thấy trước mặt không phải là chàng trai trẻ chỉ hơn hai mươi tuổi mà là một người đàn ông trưởng thành có khí chất vô cùng trầm tĩnh.
Anh không dùng nhiều lời hoa mỹ, cũng không tinh tế hứa hẹn mà những lời nói kia đều là sự thật, xuất phát từ niềm kiêu ngạo của Gió Lạnh và trái tim đập mãnh liệt vì tình yêu.
Hạ Vĩnh chau mày, ngón tay vẫn đặt trên chiếc tách nóng hổi, định kiến ban đầu bị sự sắc bén và tự tin kia làm cho lung lay. Một vài giây qua đi, hàng mày giãn ra, ông lại cười ôn hòa.
-Cậu xác định có thể bảo vệ được nó ?
Thấy thái độ của ông có phần thay đổi, Hàn Phong dồn sức tấn công phòng tuyến cuối cùng.
-Cháu có thể nhắc lại một lần nữa. Vân Linh, cô ấy là tất cả của cháu.
Rất ngắn gọn, ngữ điệu một mực thể hiện sự kiên quyết. Trận đấu này, xem ra kết quả đã quá rõ ráng.
Không khí lan tỏa vị trà thanh đạm, một chút trầm mặc thoáng qua.
Hạ Vĩnh nhìn vào đôi mắt đen kiên định của Hàn Phong, lòng dần trở nên nhẹ nhõm. Con gái ông cuối cùng cũng có thể yên tâm mà giao cho cậu ta rồi.
Nhưng đúng thời khắc quan trọng “công bố” kết quả, điện thoại Hàn Phong reo lên.
Sau khi nhận được điện thoại, Hàn Phong có vẻ vội vã , áy náy chào Hạ Vĩnh rồi lập tức rời đi. Dường như công việc này của anh còn quan trọng hơn sự đồng ý của ông, mặc dù trước đó anh đã suy đi tính lại cách thuyết phục vị cha vợ tương lai này.
Thấy chàng trai kia đi khỏi, ông chủ vui vẻ bưng khay trà bằng ngọc thạch trong suốt vào phòng.
Thấy ông bạn già ngồi bất động, bộ dạng đăm chiu, ông tò mò lên tiếng.
-Này, chàng trai vừa rồi là ai vậy ?
Đang suy nghĩ về cuộc trò chuyện ban nãy, Hạ Vĩnn lơ đãng không để ý ông bạn đã ngồi đối diện từ lúc nào.
Trên bàn có thêm một khay trà, là bộ bình tách bằng ngọc thạch quý hiếm mà nhiều năm trước ông đã tặng lúc quán trà này khai trương.
Rời mắt khỏi bàn trà, Hạ Vĩnh nói mang theo ý cười.
-Con rể tôi!
Vừa nghe bạn già nói chàng trai vừa nãy là con rễ mình, ông chủ hết sức ngạc nhiên. Mà dáng vẻ khó bắt gặp này trở thành điều thú vị trong mắt Hạ Vĩnh.
-Lão Ba, ông sao vậy ?
Ông chủ người nhật tên là ShiKaBa nên Hạ Vĩnh hay gọi ông là lão Ba, sống nhiều năm ở Việt Nam, ông cũng đã thành thạo tiếng Việt, nói chuyện rất thoải mái.
-Tôi nói lão Hạ ông thật sự rất biết nhìn người.
ShiKaBa miệng nói chậm rãi nhưng tay thì rất nhanh, chẳng mấy chốc đã pha xong bình trà, rót đầy tách của cả hai.
Hạ Vĩnh đón lấy tách trà, nhàn nhã thưởng thức, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên.
-Ông biết cậu ta sao ?
Ông bạn bật cười, kể lại ấn tượng của mình về chàng trai đặc biệt ấy.
-Lần đầu tiên cậu ta đến đây đã yêu cầu tôi bán phòng trà này cho cậu ta. Mặc dù đây là thiết kế tôi tâm đắc nhất nhưng con người trẻ tuổi đó rất kiên quyết, vừa làm người ta sợ lại khéo léo dụ dỗ.
Hạ Vĩnh nghe tình huống có phần giống ông, không phải Đình Hàn Phong cũng vừa mới “thương lượng” với ông sao, cậu ta thích Vân Linh và mong muốn ông giao con bé cho mình tương tự như thích phòng trà này và yêu cầu lão Ba bán nó. Nói như vậy, không phải ông đang bán con gái chứ?
Không để ý vẻ mặt trầm ngâm của Hạ Vĩnh, ShiKaBa cao giọng.
-Tôi vẫn nhớ nét mặt lạnh lùng đáng sợ đó, cậu ta bảo một là đổi căn phòng này với một khu đất ở trung tâm thành phố, hai là giữ lại nó và cả quán trà này chuẩn bị đóng cửa. Ông nói xem tôi lựa chọn cái nào?
Nghe đến đây, Hạ Vĩnh cười như không cười. Theo lời nói của lão Ba thì đó mới là bản chất của Đình Hàn Phong, lạnh lùng và ngang tàn. Không giống bộ dạng chân thành khi nãy, trong sự tự tin đan xen những chờ mong và lo lắng.
Lại thong thả uống trà, vừa nghe lão Ba nói chuyện vừa quan sát thiết kế độc đáo của căn phòng mà ông bạn tỏ ra rất ưng ý này.
Nhìn một lượt cả căn phòng, đường nét kiến trúc hài hòa tạo cảm giác thoải mái, nhuần nhuyễn kết hợp giữa văn hóa Nhật với phong cách châu Âu, đúng là một tác phẩm tuyệt vời.
Hạ Vĩnh trong lòng thầm khen, ngoài miệng qua loa bình luận.
-Người thiết kế căn phòng này rất tài năng!
ShiKaBa nghe vậy hai mắt sáng lên, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
-Lão Hạ, ông có biết tôi vất vả thế nào mới mời được kiến trúc sư này không ? Gần hai tháng lui tới công ty anh ta mới nhận được lời đồng ý. Hazz…bởi bậy lúc bán nó đi, tôi đau lòng chết được.
Nhìn Hạ Vĩnh chăm chú lắng nghe, ShiKaBa càng thêm kích động.
-Lần này tôi muốn xây quán trà đạo thật hoành tráng trên khu đất mới kia, nếu như mời được kiến trúc sư Hạ, tôi sẽ cho lão Hạ ông uống trà miễn phí một tháng.
-Kiến trúc sư Hạ ? Ông nói….
-Thì là Hạ Anh Du, anh ta nổi tiếng như thế đừng nói ông không biết đấy?
Ngụm trà vừa nuốt xuống bị lão Ba làm cho bật trở ra, Hạ Vĩnh đưa tay vuốt ngực.
-Khụ…khụ, Hạ…Anh Du là con trai tôi.
Lần này thì đến lượt người đối diện sặc trà, đôi mắt ShiKaBa trợn to hết cỡ, vầng trán nhăn nheo thấy rõ, ông bạn già phừng phừng lửa giận.
-Lão Hạ, tôi nói ông đáng mặt làm bạn sao hả ? Hết con rể tới con trai tranh nhau làm khó tôi, cả nhà ông có thù với tôi à?
Hạ Vĩnh cười cười, cố làm ông bạn bớt giận nhưng càng nói cứ như đổ thêm dầu vào lửa.
Thế nên, phòng trà yên tĩnh mọi ngày hôm nay bỗng nhiên náo nhiệt, tiếng hai người già cãi cọ vang lên nghe thật vui tai, sinh động vô cùng.
/60
|