Ác quỷ” luôn đeo chiếc mặt nạ xinh đẹp, thuần khiết để che giấu tâm hồn độc địa, bản chất xấu xa của mình.
Một buổi sáng mát lành, đóa tường vy bên bậu cửa tỏa hương dìu dịu, xuýt xoa chiếc mũi nhỏ xinh đang vô tâm tìm kiếm một mùi hương quen thuộc khát.
Lớp học yên lặng, khoảng không gian rộng lớn bao bọc thân người bé nhỏ, mang về cảm giác cô đơn, trống trãi.
Một tuần nặng nề trôi qua với tâm trạng rất tệ của cô gái nhỏ. Cảm giác nhớ nhung, lo sợ không ngừng vây kín tâm tư cô. Cô nhớ giọng nói lạnh lùng bá đạo, nhớ từng chiếc ôm ấm áp của anh. Đôi lúc vẽ ra khuôn mặt xa lạ nào đó trong đầu rồi vẩn vơ suy nghĩ : “Anh ấy sẽ trông như thế này chứ, chiếc mũi cao cao từng cọ vào má mình, hàng mày lúc nào cũng nhíu lại, đôi mắt hẳn phải thật sâu vì anh luôn khiến người khác e sợ”.
Dựa trên những lần tiếp xúc và cảm giác của mình đối với anh, cô thích thú tưởng tượng, rồi mơ ước một ngày nào đó sẽ được nhìn thấy khuôn mặt, dáng vẻ mà cô luôn mong nhớ kia.
Đem hết tâm trí dồn vào mối mơ tưởng ấy, chiếc đầu thông minh lại “ngốc nghếch” tin rằng nỗi nhớ “đáng ghét” sẽ không tìm đến dày vò con tim đáng thương của cô nữa. Nhưng một sự thật phũ phàng đã chứng minh ý nghĩ ấy vỗn dĩ không nên có.
Hàng ngày bộ mặt không cảm xúc cứ thế bày ra, đôi mắt trong veo lạnh băng như mặt hồ, yên tĩnh đến vô hồn. Mọi xúc cảm bị nhấn chìm vào hương Cỏ May xa xôi, cuốn theo đôi môi quyến rũ mềm mại đầy mê hoặc.
Anh bước vào thế giới tăm tối của cô như một phép màu, đem đến thứ ánh sáng kì diệu làm tan con tim đã khô cứng. Nhưng giờ đây, vệt sáng duy nhất ấy vội vàng biến mất, không dấu vết, không tin tức. Anh như một cơn mơ, nhẹ nhàng chạm vào tâm hồn thương tổn, ấm áp xoa dịu chúng rồi cứ thế mãi mãi rời xa.
Tiếng nói rất khẽ vang lên cắt phăng dòng xúc cảm tưởng chừng sẽ rơi vào tuyệt vọng ấy:
-Vân Linh à! Cậu sao thế, cứ như vừa rơi xuống từ Mặt Trăng , ngơ ngơ ngẩn ngẩn cả ngày!
Cô bạn mới tốt bụng lại đến như một công việc đã xếp vào thời gian biểu, sẽ huyên thuyên vài câu chuyện, cười đùa rộn rã cả gian phòng. Nhưng Vân Linh chẳng mảy may để ý, mối quan tâm của cô hết thảy để vào ai kia.
Dù rất cảm kích sự hòa nhã, tốt tính của Diệp Khanh, Vân Linh cũng chỉ ậm ờ, thái độ nhàn nhạt đáp trả những câu hỏi kỳ quái của cô bạn. Tuy vậy Diệp Khanh có vẻ chưa bao giờ phiền lòng, cô sôi nổi, cố gắng đến gần Vân Linh, chạm tay vào cái thế giới bí ẩn của cô gái nhỏ.
Vân Linh nở nụ cười thật khẽ, cánh môi miễn cưỡng cong lên.
-À… không có gì, mấy hôm nay tâm trạng tớ không được tốt.
Thấy cô chủ động bày tỏ, Diệp Khanh vui vẻ chấp vấn Vân Linh.
-Theo tớ đoán, cậu đang “tương tư” anh chàng nào phải không? Vẻ mặt này giống như nói cho cả thế giới biết rằng “Hạ Vân Linh rất nhớ anh”!
Gió từ đâu kéo về luồn qua khung cửa, thích thú mơn trớn từng cánh hoa mỏng manh. Đôi mắt to tròn thật khẽ xuất hiện những biến chuyển, màn nước âm ẩm viền trên khóe mắt, ương bướng đòi rơi.
Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt mép váy , vừa vặn lọt vào tầm mắt của người đối diện. Vẫn khuôn mặt vui vẻ, thân thiện ấy nhưng khóe môi lại nhếch lên đầy hài lòng.
Vân Linh mím chặt môi, mọi xúc cảm của cô dễ dàng nhìn thấu vậy sao? Nỗi nhớ vô hạn này khiến cô quá mệt mỏi, cô lo lắng, e sợ anh cũng sẽ rời khỏi cô như mẹ. Vết rách sâu hoằm tưởng chừng đã mờ đi một lần nữa in hằn.
Mẹ ra đi mang theo cô bé thiên thần, thơ ngây cùng đôi mắt sáng lấp lánh. Cuộc sống với cô khi ấy là sự tồn tại nhàm chán với con tim vô cảm. Nếu giờ đây anh cũng như mẹ, rời bỏ cô, Vân Linh sẽ mất hết tất cả, sự tồn tại cư nhiên ấy trở thành trống rỗng vì trái tim cô đã vĩnh viễn không còn.
Cánh tay lành lạnh đặt lên vai Vân Linh, lay lay cô bạn có sắc mặt ngày càng tệ.
-Tớ nói gì sai à, sao trông cậu như sắp khóc đến nơi thế ?
Ý thức thái độ thiếu kiềm chế của bản thân, Vân Linh lắc nhẹ đầu.
-Trông tớ như thế thật à, đừng nghĩ lung tung nữa! Tớ thực sự không sao đâu!
Diệp Khanh im lặng quan sát từng thay đôi trên khuôn mặt xinh đẹp. Thân người nhỏ nhắn rời đi sau khi để lại lời nói kì lạ.
-Ừ. Tớ hy vọng cậu ổn! Nhưng Vân Linh à, đôi khi chấp nhận sự thật lại dễ chịu hơn đấy!
Lời nói kia không rõ có ý gì, Vân Linh cũng chẳng thể nghĩ nhiều đến nó. Tâm trạng nặng nề lại càng quánh sệt một màu đen, mờ mịt đến tuyệt vọng.
***********
Ngọc Chi hoang mang bước vào căn phòng dơ bẩn, đôi tay lạnh toát đưa lên mũi che đi mùi ẩm thấp đang bốc lên nồng nặc.
Tiếng bước chân ngày một gần làm Khắc Minh tỉnh giấc, cơn đau từ gáy nhức nhối, cơ thể dày đặc những vết thương.
Gương mặt trung niên mang vẻ ấm áp, lương thiện, thoạt nhìn xa lạ nhưng có lại có nét thật quen thuộc khiến Ngọc Chi có cảm giác tội lỗi, cô sắp phải làm một việc mất hết tính người, bước chân vào thế giới tội ác không đường thoát.
Lâm Khắc Minh mơ hồ quan sát cô gái trẻ trước mặt, cô ta là người đã bắt ông ư? Vì cớ gì chứ, cả đời ông chữa bệnh, cứu người cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh này.
Giọng nói trầm ấm cất lên một cách khó nhọc:
-Cô gái trẻ…vì sao lại bắt tôi? Tôi đã đắt tội gì với…. các…. người.
Sắc mặt ông bắt đầu tái nhợt, hai ngày không ăn uống cùng với những trận đòn nghiệt ngã, Lâm Khắc Minh sớm biết được ông sẽ không thể sống.
Ngọc Chi nắm chặt tay, đôi môi mím chặt.
-Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn giết ông, bác sĩ Lâm.
Một thứ ánh sáng lóe lên nơi cổ của cô gái, Lâm Khắc Minh gắng hết sức nhìn theo. Đôi mắt đau đớn dần tối lại, thân người run run chuyển động.
Thấy vẻ bất ổn của ông, Ngọc Chi vội vàng bước lại gần . Có lẽ lát nữa đây, ông ta sẽ phải chết trước mắt cô nhưng Ngọc Chi mặc kệ , giờ phút này cô muốn là một “con người”, trước khi hoàn toàn hiện hình “ác quỷ”.
-Ông không sao chứ ?
Bàn tay đầy vết xướt giơ lên, dồn mọi sức lực cuối cùng chỉ về phía chiếc dây chuyền bạc lấp lánh trên cổ Ngọc Chi.
-Cô họ Lâm, bố cô…là…là Lâm…Thanh….Hùng ?
Hơi thở yếu ớt trút xuống nền gạch ẩm mốc, đông lạnh cả người cô gái. Ngọc Chi ngỡ ngàng, ngờ vực nhìn vào Lâm Khắc Minh, ông ta biết cô họ Lâm, bố cô là Lâm Thanh Hùng.
Khắc Minh mệt mỏi nhướng mí mắt chỉ muốn khép lại, khóe miệng giật giật phát ra những thanh âm rất nhỏ:
-Ta là….là….
-Cô đang làm gì vậy ?
Ngọc Chi giật thót mình nhìn về phía sau, là cô ta. –“Ác quỷ” luôn đeo chiếc mặt nạ xinh đẹp, thuần khiết để che giấu tâm hồn độc địa, bản chất xấu xa của mình.
Cả thân người bỗng nhiên chao đảo, mọi sức lực như bị rút cạn vì câu nói vừa rồi của Lâm Khắc Minh. Giọng nói yếu ớt nhỏ dần nhưng cô vẫn có thể nghe rõ.
Hãy nói với cô đây không phải là sự thật, hãy mang cô ra khỏi đây, Lâm Ngọc Chi sẽ chịu đựng mọi sự hành hạ, mọi hình phạt của Gió Lạnh.
Chiếc kính lóe lên những tia sáng hiểm ác, cô gái nâng cao cánh tay, chỉa vật đen ngòm vào Lâm Khắc Minh. Ngón tay thong thả đặt trước cò, nụ cười thỏa mãn nhếch lên đáng sợ.
Không chút do dự, Ngọc Chi lao đến người kia, giật phăng chiếc súng trong tay cô ta. Vẻ mặt sợ hãi và kinh hoàng tột độ.
Đôi mắt xếch lên đầy tức giận, khuôn miệng nhỏ đay nghiến nhìn về phía Ngọc Chi.
-Cô điên à ? Mau trả súng cho tôi, tôi phải giết ông ta.
Sắc mặt sợ sệt khi nãy dần lấy lại vẻ bình tĩnh, Ngọc Chi cầm súng thực hiện theo đúng động tác mà cô gái kia đã làm.
-Cô không cần phí công như thế, cứ để sức lực mà đấu với Đình Hàn Phong, giết Lâm Khắc Minh, tôi sẽ làm.
Chứng kiến cảnh giằng co giữa hai cô gái, vị bác sĩ họ Lâm lờ mờ hiểu ra mọi chuyện. Tất cả có lẽ nhắm vào Đình Hàn Phong và ông là một con tốt trong bàn cờ ấy.
Đôi mắt trầm tĩnh nhìn về đôi mắt đang rất hỗn loạn của Ngọc Chi, Lâm Khắc Minh khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng khép mi, sẵn sàng tư thế đón chờ cái chết.
Gương mặt bình yên đập vào mắt Ngọc Chi, từng đường nét rõ ràng hiện về từ quá khứ. Cánh tay cứng ngắc chạm nhẹ nơi nguy hiểm nhất của vũ khí giết người và:
-Đoàng…..
Phát đạn phút chốc ghim thẳng vào thân thể đang co ro trên nền đất. Chất lỏng sánh đỏ bắn lên tường, loang lỗ chiếc áo trắng.
Mùi âm ẩm, lạnh lẽo hòa với mùi máu tanh tưởi bốc lên làm hài lòng kẻ đang chăm chú xem cô gái ngây thơ diễn trò. Cứ tưởng kẻ ngốc nghếch ấy sẽ sợ sệt buông tay, nào ngờ.
-Haha…Ngọc Chi, làm tốt lắm! Đình Hàn Phong tôi xem anh đấu với tôi thế nào.
Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, mang theo dáng vẻ thỏa nguyện rời đi.
Ngọc Chi vẫn đứng đó, bất động nhìn vào dòng máu đỏ tươi. Tay chân thừa thãi buông lỏng.
Ánh nắng nghịch ngợm lọt qua khe cửa, rọi vào giọt nước đang chảy dài trên khuôn má. Lóng lánh.
Một buổi sáng mát lành, đóa tường vy bên bậu cửa tỏa hương dìu dịu, xuýt xoa chiếc mũi nhỏ xinh đang vô tâm tìm kiếm một mùi hương quen thuộc khát.
Lớp học yên lặng, khoảng không gian rộng lớn bao bọc thân người bé nhỏ, mang về cảm giác cô đơn, trống trãi.
Một tuần nặng nề trôi qua với tâm trạng rất tệ của cô gái nhỏ. Cảm giác nhớ nhung, lo sợ không ngừng vây kín tâm tư cô. Cô nhớ giọng nói lạnh lùng bá đạo, nhớ từng chiếc ôm ấm áp của anh. Đôi lúc vẽ ra khuôn mặt xa lạ nào đó trong đầu rồi vẩn vơ suy nghĩ : “Anh ấy sẽ trông như thế này chứ, chiếc mũi cao cao từng cọ vào má mình, hàng mày lúc nào cũng nhíu lại, đôi mắt hẳn phải thật sâu vì anh luôn khiến người khác e sợ”.
Dựa trên những lần tiếp xúc và cảm giác của mình đối với anh, cô thích thú tưởng tượng, rồi mơ ước một ngày nào đó sẽ được nhìn thấy khuôn mặt, dáng vẻ mà cô luôn mong nhớ kia.
Đem hết tâm trí dồn vào mối mơ tưởng ấy, chiếc đầu thông minh lại “ngốc nghếch” tin rằng nỗi nhớ “đáng ghét” sẽ không tìm đến dày vò con tim đáng thương của cô nữa. Nhưng một sự thật phũ phàng đã chứng minh ý nghĩ ấy vỗn dĩ không nên có.
Hàng ngày bộ mặt không cảm xúc cứ thế bày ra, đôi mắt trong veo lạnh băng như mặt hồ, yên tĩnh đến vô hồn. Mọi xúc cảm bị nhấn chìm vào hương Cỏ May xa xôi, cuốn theo đôi môi quyến rũ mềm mại đầy mê hoặc.
Anh bước vào thế giới tăm tối của cô như một phép màu, đem đến thứ ánh sáng kì diệu làm tan con tim đã khô cứng. Nhưng giờ đây, vệt sáng duy nhất ấy vội vàng biến mất, không dấu vết, không tin tức. Anh như một cơn mơ, nhẹ nhàng chạm vào tâm hồn thương tổn, ấm áp xoa dịu chúng rồi cứ thế mãi mãi rời xa.
Tiếng nói rất khẽ vang lên cắt phăng dòng xúc cảm tưởng chừng sẽ rơi vào tuyệt vọng ấy:
-Vân Linh à! Cậu sao thế, cứ như vừa rơi xuống từ Mặt Trăng , ngơ ngơ ngẩn ngẩn cả ngày!
Cô bạn mới tốt bụng lại đến như một công việc đã xếp vào thời gian biểu, sẽ huyên thuyên vài câu chuyện, cười đùa rộn rã cả gian phòng. Nhưng Vân Linh chẳng mảy may để ý, mối quan tâm của cô hết thảy để vào ai kia.
Dù rất cảm kích sự hòa nhã, tốt tính của Diệp Khanh, Vân Linh cũng chỉ ậm ờ, thái độ nhàn nhạt đáp trả những câu hỏi kỳ quái của cô bạn. Tuy vậy Diệp Khanh có vẻ chưa bao giờ phiền lòng, cô sôi nổi, cố gắng đến gần Vân Linh, chạm tay vào cái thế giới bí ẩn của cô gái nhỏ.
Vân Linh nở nụ cười thật khẽ, cánh môi miễn cưỡng cong lên.
-À… không có gì, mấy hôm nay tâm trạng tớ không được tốt.
Thấy cô chủ động bày tỏ, Diệp Khanh vui vẻ chấp vấn Vân Linh.
-Theo tớ đoán, cậu đang “tương tư” anh chàng nào phải không? Vẻ mặt này giống như nói cho cả thế giới biết rằng “Hạ Vân Linh rất nhớ anh”!
Gió từ đâu kéo về luồn qua khung cửa, thích thú mơn trớn từng cánh hoa mỏng manh. Đôi mắt to tròn thật khẽ xuất hiện những biến chuyển, màn nước âm ẩm viền trên khóe mắt, ương bướng đòi rơi.
Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt mép váy , vừa vặn lọt vào tầm mắt của người đối diện. Vẫn khuôn mặt vui vẻ, thân thiện ấy nhưng khóe môi lại nhếch lên đầy hài lòng.
Vân Linh mím chặt môi, mọi xúc cảm của cô dễ dàng nhìn thấu vậy sao? Nỗi nhớ vô hạn này khiến cô quá mệt mỏi, cô lo lắng, e sợ anh cũng sẽ rời khỏi cô như mẹ. Vết rách sâu hoằm tưởng chừng đã mờ đi một lần nữa in hằn.
Mẹ ra đi mang theo cô bé thiên thần, thơ ngây cùng đôi mắt sáng lấp lánh. Cuộc sống với cô khi ấy là sự tồn tại nhàm chán với con tim vô cảm. Nếu giờ đây anh cũng như mẹ, rời bỏ cô, Vân Linh sẽ mất hết tất cả, sự tồn tại cư nhiên ấy trở thành trống rỗng vì trái tim cô đã vĩnh viễn không còn.
Cánh tay lành lạnh đặt lên vai Vân Linh, lay lay cô bạn có sắc mặt ngày càng tệ.
-Tớ nói gì sai à, sao trông cậu như sắp khóc đến nơi thế ?
Ý thức thái độ thiếu kiềm chế của bản thân, Vân Linh lắc nhẹ đầu.
-Trông tớ như thế thật à, đừng nghĩ lung tung nữa! Tớ thực sự không sao đâu!
Diệp Khanh im lặng quan sát từng thay đôi trên khuôn mặt xinh đẹp. Thân người nhỏ nhắn rời đi sau khi để lại lời nói kì lạ.
-Ừ. Tớ hy vọng cậu ổn! Nhưng Vân Linh à, đôi khi chấp nhận sự thật lại dễ chịu hơn đấy!
Lời nói kia không rõ có ý gì, Vân Linh cũng chẳng thể nghĩ nhiều đến nó. Tâm trạng nặng nề lại càng quánh sệt một màu đen, mờ mịt đến tuyệt vọng.
***********
Ngọc Chi hoang mang bước vào căn phòng dơ bẩn, đôi tay lạnh toát đưa lên mũi che đi mùi ẩm thấp đang bốc lên nồng nặc.
Tiếng bước chân ngày một gần làm Khắc Minh tỉnh giấc, cơn đau từ gáy nhức nhối, cơ thể dày đặc những vết thương.
Gương mặt trung niên mang vẻ ấm áp, lương thiện, thoạt nhìn xa lạ nhưng có lại có nét thật quen thuộc khiến Ngọc Chi có cảm giác tội lỗi, cô sắp phải làm một việc mất hết tính người, bước chân vào thế giới tội ác không đường thoát.
Lâm Khắc Minh mơ hồ quan sát cô gái trẻ trước mặt, cô ta là người đã bắt ông ư? Vì cớ gì chứ, cả đời ông chữa bệnh, cứu người cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh này.
Giọng nói trầm ấm cất lên một cách khó nhọc:
-Cô gái trẻ…vì sao lại bắt tôi? Tôi đã đắt tội gì với…. các…. người.
Sắc mặt ông bắt đầu tái nhợt, hai ngày không ăn uống cùng với những trận đòn nghiệt ngã, Lâm Khắc Minh sớm biết được ông sẽ không thể sống.
Ngọc Chi nắm chặt tay, đôi môi mím chặt.
-Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn giết ông, bác sĩ Lâm.
Một thứ ánh sáng lóe lên nơi cổ của cô gái, Lâm Khắc Minh gắng hết sức nhìn theo. Đôi mắt đau đớn dần tối lại, thân người run run chuyển động.
Thấy vẻ bất ổn của ông, Ngọc Chi vội vàng bước lại gần . Có lẽ lát nữa đây, ông ta sẽ phải chết trước mắt cô nhưng Ngọc Chi mặc kệ , giờ phút này cô muốn là một “con người”, trước khi hoàn toàn hiện hình “ác quỷ”.
-Ông không sao chứ ?
Bàn tay đầy vết xướt giơ lên, dồn mọi sức lực cuối cùng chỉ về phía chiếc dây chuyền bạc lấp lánh trên cổ Ngọc Chi.
-Cô họ Lâm, bố cô…là…là Lâm…Thanh….Hùng ?
Hơi thở yếu ớt trút xuống nền gạch ẩm mốc, đông lạnh cả người cô gái. Ngọc Chi ngỡ ngàng, ngờ vực nhìn vào Lâm Khắc Minh, ông ta biết cô họ Lâm, bố cô là Lâm Thanh Hùng.
Khắc Minh mệt mỏi nhướng mí mắt chỉ muốn khép lại, khóe miệng giật giật phát ra những thanh âm rất nhỏ:
-Ta là….là….
-Cô đang làm gì vậy ?
Ngọc Chi giật thót mình nhìn về phía sau, là cô ta. –“Ác quỷ” luôn đeo chiếc mặt nạ xinh đẹp, thuần khiết để che giấu tâm hồn độc địa, bản chất xấu xa của mình.
Cả thân người bỗng nhiên chao đảo, mọi sức lực như bị rút cạn vì câu nói vừa rồi của Lâm Khắc Minh. Giọng nói yếu ớt nhỏ dần nhưng cô vẫn có thể nghe rõ.
Hãy nói với cô đây không phải là sự thật, hãy mang cô ra khỏi đây, Lâm Ngọc Chi sẽ chịu đựng mọi sự hành hạ, mọi hình phạt của Gió Lạnh.
Chiếc kính lóe lên những tia sáng hiểm ác, cô gái nâng cao cánh tay, chỉa vật đen ngòm vào Lâm Khắc Minh. Ngón tay thong thả đặt trước cò, nụ cười thỏa mãn nhếch lên đáng sợ.
Không chút do dự, Ngọc Chi lao đến người kia, giật phăng chiếc súng trong tay cô ta. Vẻ mặt sợ hãi và kinh hoàng tột độ.
Đôi mắt xếch lên đầy tức giận, khuôn miệng nhỏ đay nghiến nhìn về phía Ngọc Chi.
-Cô điên à ? Mau trả súng cho tôi, tôi phải giết ông ta.
Sắc mặt sợ sệt khi nãy dần lấy lại vẻ bình tĩnh, Ngọc Chi cầm súng thực hiện theo đúng động tác mà cô gái kia đã làm.
-Cô không cần phí công như thế, cứ để sức lực mà đấu với Đình Hàn Phong, giết Lâm Khắc Minh, tôi sẽ làm.
Chứng kiến cảnh giằng co giữa hai cô gái, vị bác sĩ họ Lâm lờ mờ hiểu ra mọi chuyện. Tất cả có lẽ nhắm vào Đình Hàn Phong và ông là một con tốt trong bàn cờ ấy.
Đôi mắt trầm tĩnh nhìn về đôi mắt đang rất hỗn loạn của Ngọc Chi, Lâm Khắc Minh khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng khép mi, sẵn sàng tư thế đón chờ cái chết.
Gương mặt bình yên đập vào mắt Ngọc Chi, từng đường nét rõ ràng hiện về từ quá khứ. Cánh tay cứng ngắc chạm nhẹ nơi nguy hiểm nhất của vũ khí giết người và:
-Đoàng…..
Phát đạn phút chốc ghim thẳng vào thân thể đang co ro trên nền đất. Chất lỏng sánh đỏ bắn lên tường, loang lỗ chiếc áo trắng.
Mùi âm ẩm, lạnh lẽo hòa với mùi máu tanh tưởi bốc lên làm hài lòng kẻ đang chăm chú xem cô gái ngây thơ diễn trò. Cứ tưởng kẻ ngốc nghếch ấy sẽ sợ sệt buông tay, nào ngờ.
-Haha…Ngọc Chi, làm tốt lắm! Đình Hàn Phong tôi xem anh đấu với tôi thế nào.
Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, mang theo dáng vẻ thỏa nguyện rời đi.
Ngọc Chi vẫn đứng đó, bất động nhìn vào dòng máu đỏ tươi. Tay chân thừa thãi buông lỏng.
Ánh nắng nghịch ngợm lọt qua khe cửa, rọi vào giọt nước đang chảy dài trên khuôn má. Lóng lánh.
/60
|