Cậu cười lạnh: “Tớ thừa biết là do mấy con rùa rụt đầu phòng 407 làm, nếu bạn dám để sót dù chỉ một vết nhỏ trên cửa thì đừng trách tớ xuống tay ác độc”
Lâm Trầm đang chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu, hai ngày nay, vì Nhạc Thính Phong gặp chuyện không may nên cậu đã ngừng tất cả việc nấu nướng trong phòng, hơn nữa cũng bởi sự việc lần này nên rất nhiều người không tới đặt cơm nữa.
Như vậy Lâm Trầm lại càng thoải mái hơn một chút, cậu quay sang nói với Lộ Tu Triệt: “Nếu cậu không có việc gì để làm thì tới quầy bán quà vặt mua ít trái cây đi”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Được, để tớ đi, các cậu cứ ở nhà chuẩn bị cho tốt, nhưng không được ăn trước, chờ tớ đó.”
Cậu vội vàng xuống lầu mua đồ.
Ngoại trừ Nhạc Thính Phong, tất cả mọi người còn lại trong phòng đều đang bận rộn. Nhạc Thính Phong hỏi có ai cần cậu hỗ trợ không thì không ai chịu để cậu làm.
“Tối nay cậu đừng làm gì cả, cứ chờ ăn cơm thối”
Nhạc Thính Phong bất đắc dĩ, nhàm chán nhìn bọn họ nấu cơm. Một lát sau, cậu ra hành lang gọi điện thoại cho Thanh Ti. Hai ngày nay, vì xảy ra chuyện kia nên cậu chưa gọi được cho cô bé.
Sau khi điện thoại kết nối, Nhạc Thính Phong lập tức nghe được giọng nói trong trẻo của Thanh Ti: “Anh ạ..”
Nhạc Thính Phong nở nụ cười nhu hòa. Mấy ngày nay tuy rằng cậu cũng không có áp lực gì nhiều, nhưng nói thế nào đi chăng nữa cậu cũng chỉ một đứa trẻ.
Nhạc Thính Phong hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Em chưa. Tối nay mẹ làm mì vằn thắn nên hơi lâu một chút, còn anh thì sao ạ?”
Nhạc Thính Phong nói với cô bé: “Anh cũng chưa ăn, hôm nay mọi người ăn lẩu, còn đang chuẩn bị nên cũng ăn muộn một chút.”
Hai người chỉ tán gẫu mấy chuyện vụn vặt nho nhỏ, nhưng dù là như vậy Nhạc Thính Phong vẫn sẵn lòng nói chuyện cùng Thanh Ti, chỉ cần là lời của cô bé thì chuyện gì cậu cũng sẵn sàng nghe.
Nhạc Thính Phong không kể chuyện vừa phát sinh trong trường cho Thanh Ti nghe, lo sẽ dọa cô bé sợ mất.
Lộ Tu Triệt trở về, thấy Nhạc Thính Phong đang cười dịu dàng như vậy liền biết chắc chắn cậu đang trò chuyện với Thanh Ti. Nhất thời liền vừa hâm mộ vừa ghen tị mà nhăn nhó nhìn Nhạc Thính Phong. Sau đó cậu ghé vào điện thoại di động của Nhạc Thính Phong mà hô: “Thanh Ti, anh Thính Phong của em chuẩn bị ăn cơm rồi, mau thả anh ấy đi, nếu anh ấy không ăn cơm thì sẽ gây mất đó”
Nhạc Thính Phong lập tức đạp Lộ Tu Triệt một cước: “Lượn sang một bên...”
Từ khi lên trung học, Lộ Tu Triệt rất hiếm khi có cơ hội gặp Thanh Ti, có thể nói là ít hơn rất nhiều so với trước đây. Trong lòng Lộ Tu Triệt vẫn luôn tiếc nuối khi không thể ngày ngày nhìn thấy cô bé Thanh Ti xinh đẹp.
Lộ Tu Triệt vội trốn tránh, cười ha ha: “Tớ mua xong đồ rồi, mau mau ăn cơm, nếu cậu bị đói thì Thanh Ti nhất định sẽ rất đau lòng đó.”
Bên kia đầu dây, Nhạc Thính Phong nghe thấy tiếng cười khanh khách của Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong nói với cô bé: “Đừng để ý đến nó, nó bị điên đó”
Lộ Tu Triệt còn muốn âm thầm tiến lại thì đã thấy Nhạc Thính Phong nâng chân định đạp. Cậu đành nhún vai, cười cười lắc đầu rồi đi lên phòng.
Thanh Ti nói với Nhạc Thính Phong: “Anh, anh mau đi ăn cơm đi, mẹ cũng vừa gọi em, bảo em xuống lầu ăn
com.”
“Được rồi, em phải ngoan ngoãn ăn cơm, không được kén ăn”
“Vâng, em biết rồi, em đã lớn như vậy rồi, làm sao có thể kén ăn nữa. Anh đừng coi em là trẻ con như vậy nữa...”
Lâm Trầm đang chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu, hai ngày nay, vì Nhạc Thính Phong gặp chuyện không may nên cậu đã ngừng tất cả việc nấu nướng trong phòng, hơn nữa cũng bởi sự việc lần này nên rất nhiều người không tới đặt cơm nữa.
Như vậy Lâm Trầm lại càng thoải mái hơn một chút, cậu quay sang nói với Lộ Tu Triệt: “Nếu cậu không có việc gì để làm thì tới quầy bán quà vặt mua ít trái cây đi”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Được, để tớ đi, các cậu cứ ở nhà chuẩn bị cho tốt, nhưng không được ăn trước, chờ tớ đó.”
Cậu vội vàng xuống lầu mua đồ.
Ngoại trừ Nhạc Thính Phong, tất cả mọi người còn lại trong phòng đều đang bận rộn. Nhạc Thính Phong hỏi có ai cần cậu hỗ trợ không thì không ai chịu để cậu làm.
“Tối nay cậu đừng làm gì cả, cứ chờ ăn cơm thối”
Nhạc Thính Phong bất đắc dĩ, nhàm chán nhìn bọn họ nấu cơm. Một lát sau, cậu ra hành lang gọi điện thoại cho Thanh Ti. Hai ngày nay, vì xảy ra chuyện kia nên cậu chưa gọi được cho cô bé.
Sau khi điện thoại kết nối, Nhạc Thính Phong lập tức nghe được giọng nói trong trẻo của Thanh Ti: “Anh ạ..”
Nhạc Thính Phong nở nụ cười nhu hòa. Mấy ngày nay tuy rằng cậu cũng không có áp lực gì nhiều, nhưng nói thế nào đi chăng nữa cậu cũng chỉ một đứa trẻ.
Nhạc Thính Phong hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Em chưa. Tối nay mẹ làm mì vằn thắn nên hơi lâu một chút, còn anh thì sao ạ?”
Nhạc Thính Phong nói với cô bé: “Anh cũng chưa ăn, hôm nay mọi người ăn lẩu, còn đang chuẩn bị nên cũng ăn muộn một chút.”
Hai người chỉ tán gẫu mấy chuyện vụn vặt nho nhỏ, nhưng dù là như vậy Nhạc Thính Phong vẫn sẵn lòng nói chuyện cùng Thanh Ti, chỉ cần là lời của cô bé thì chuyện gì cậu cũng sẵn sàng nghe.
Nhạc Thính Phong không kể chuyện vừa phát sinh trong trường cho Thanh Ti nghe, lo sẽ dọa cô bé sợ mất.
Lộ Tu Triệt trở về, thấy Nhạc Thính Phong đang cười dịu dàng như vậy liền biết chắc chắn cậu đang trò chuyện với Thanh Ti. Nhất thời liền vừa hâm mộ vừa ghen tị mà nhăn nhó nhìn Nhạc Thính Phong. Sau đó cậu ghé vào điện thoại di động của Nhạc Thính Phong mà hô: “Thanh Ti, anh Thính Phong của em chuẩn bị ăn cơm rồi, mau thả anh ấy đi, nếu anh ấy không ăn cơm thì sẽ gây mất đó”
Nhạc Thính Phong lập tức đạp Lộ Tu Triệt một cước: “Lượn sang một bên...”
Từ khi lên trung học, Lộ Tu Triệt rất hiếm khi có cơ hội gặp Thanh Ti, có thể nói là ít hơn rất nhiều so với trước đây. Trong lòng Lộ Tu Triệt vẫn luôn tiếc nuối khi không thể ngày ngày nhìn thấy cô bé Thanh Ti xinh đẹp.
Lộ Tu Triệt vội trốn tránh, cười ha ha: “Tớ mua xong đồ rồi, mau mau ăn cơm, nếu cậu bị đói thì Thanh Ti nhất định sẽ rất đau lòng đó.”
Bên kia đầu dây, Nhạc Thính Phong nghe thấy tiếng cười khanh khách của Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong nói với cô bé: “Đừng để ý đến nó, nó bị điên đó”
Lộ Tu Triệt còn muốn âm thầm tiến lại thì đã thấy Nhạc Thính Phong nâng chân định đạp. Cậu đành nhún vai, cười cười lắc đầu rồi đi lên phòng.
Thanh Ti nói với Nhạc Thính Phong: “Anh, anh mau đi ăn cơm đi, mẹ cũng vừa gọi em, bảo em xuống lầu ăn
com.”
“Được rồi, em phải ngoan ngoãn ăn cơm, không được kén ăn”
“Vâng, em biết rồi, em đã lớn như vậy rồi, làm sao có thể kén ăn nữa. Anh đừng coi em là trẻ con như vậy nữa...”
/2416
|