Mạnh Hoành cũng bồi thêm một câu: “Nhạc thần, tớ nghĩ về sau nếu cậu mà làm cảnh sát thì chắc chắn không một tên tội phạm nào có thể thoát khỏi tay cậu”
Nhạc Thính Phong lắc đầu, “Quên đi, tớ không có hứng thú với nghề này”
Lâm Trầm im lặng rồi nói một câu: “Buổi tối về thêm món”
Vài người khác lập tức hoan hò ầm ĩ, Hầu Chí Tân nói: “Hay làm lẩu đi, giải xui toàn bộ vận đen cho cả đám”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Tớ thấy được đấy, mấy ngày nay ăn gì uống gì cũng không thấy ngon, hôm nay phải no say một phen”
Thấy họ vui vẻ nói chuyện, mọi người xung quanh ai cũng ngượng ngùng, về sau bất cứ khi nào đối mặt với Nhạc Thính Phong bọn họ cũng sẽ cảm thấy không dám ngẩng mặt lên. Thậm chí giờ ngay cả việc đi hỏi bài Nhạc Thính Phong bọn họ cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Khi thấy chủ nhiệm lớp tới, trên mặt ông rốt cục cũng nở nụ cười. Mấy hôm trước, sắc mặt ông lúc nào cũng trầm trọng. Bởi vì một khi sự kiện chưa được làm rõ, nếu không xử lý tốt thì nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng tới Nhạc Thính Phong.
Hiện giờ, chân tướng đã rõ ràng, chuyện này không can hệ gì với Nhạc Thính Phong, từ đầu tới cuối thằng bé đều bị người oan uổng, kết quả như vậy đối với trường học cũng là kết quả tốt nhất.
Thầy chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, nâng tay ý bảo mọi người im lặng.
“Chuyện bạn nữ Vương Viên Viên lớp 11-3 cắt cổ tay tự sát mọi người hẳn đều đã hiểu rõ, sự thật chứng minh rằng trong chuyện này, Nhạc Thính Phong là người chịu oan uổng. Qua chuyện này thấy tin trong lòng mỗi em giờ đều đã có suy nghĩ của bản thân rồi, chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, đôi khi thứ mà các em nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, về sau dù có đối mặt với chuyện gì, các em cũng đừng dễ dàng đưa ra kết luận về một người khác, bởi vì lời nói của em có lẽ sẽ khiến người khác bị tổn thương”
Học sinh trong lớp cúi đầu, không ai nói gì.
“Nhạc Thính Phong là học trò xuất sắc nhất mà thấy từng dạy trong cuộc đời làm giáo viên, tương lai có lẽ thấy cũng rất khó có thể gặp được một học trờ có thể xuất sắc như thế. Không phải chỉ ở chỉ số thông minh hay nhận thức học tập, mà còn là ở mọi phương diện, từ nhân phẩm, đến cả sự tu dưỡng cá nhân... Em ấy quả thực rất xuất sắc, đã vượt xa bạn bè cùng trang lứa, thấy rất hãnh diện vì đã được dạy dỗ một học trò như vậy. Các em cũng vậy, nên cảm thấy việc được học cùng với một bạn học xuất sắc như vậy là một sự hạnh phúc, vui vẻ chứ không phải ghen tị”
Qua chuyện này thấy muốn giáo dục cho học sinh của mình cách làm người. Sau một năm nữa chúng sẽ lên đại học, đại học là thế giới của người trưởng thành, nếu giờ không dạy dỗ cho bọn chúng cách làm người đúng đắn thì thầy thấy mình thật thất trách.
Nhạc Thính Phong lắc đầu, “Quên đi, tớ không có hứng thú với nghề này”
Lâm Trầm im lặng rồi nói một câu: “Buổi tối về thêm món”
Vài người khác lập tức hoan hò ầm ĩ, Hầu Chí Tân nói: “Hay làm lẩu đi, giải xui toàn bộ vận đen cho cả đám”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Tớ thấy được đấy, mấy ngày nay ăn gì uống gì cũng không thấy ngon, hôm nay phải no say một phen”
Thấy họ vui vẻ nói chuyện, mọi người xung quanh ai cũng ngượng ngùng, về sau bất cứ khi nào đối mặt với Nhạc Thính Phong bọn họ cũng sẽ cảm thấy không dám ngẩng mặt lên. Thậm chí giờ ngay cả việc đi hỏi bài Nhạc Thính Phong bọn họ cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Khi thấy chủ nhiệm lớp tới, trên mặt ông rốt cục cũng nở nụ cười. Mấy hôm trước, sắc mặt ông lúc nào cũng trầm trọng. Bởi vì một khi sự kiện chưa được làm rõ, nếu không xử lý tốt thì nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng tới Nhạc Thính Phong.
Hiện giờ, chân tướng đã rõ ràng, chuyện này không can hệ gì với Nhạc Thính Phong, từ đầu tới cuối thằng bé đều bị người oan uổng, kết quả như vậy đối với trường học cũng là kết quả tốt nhất.
Thầy chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, nâng tay ý bảo mọi người im lặng.
“Chuyện bạn nữ Vương Viên Viên lớp 11-3 cắt cổ tay tự sát mọi người hẳn đều đã hiểu rõ, sự thật chứng minh rằng trong chuyện này, Nhạc Thính Phong là người chịu oan uổng. Qua chuyện này thấy tin trong lòng mỗi em giờ đều đã có suy nghĩ của bản thân rồi, chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, đôi khi thứ mà các em nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, về sau dù có đối mặt với chuyện gì, các em cũng đừng dễ dàng đưa ra kết luận về một người khác, bởi vì lời nói của em có lẽ sẽ khiến người khác bị tổn thương”
Học sinh trong lớp cúi đầu, không ai nói gì.
“Nhạc Thính Phong là học trò xuất sắc nhất mà thấy từng dạy trong cuộc đời làm giáo viên, tương lai có lẽ thấy cũng rất khó có thể gặp được một học trờ có thể xuất sắc như thế. Không phải chỉ ở chỉ số thông minh hay nhận thức học tập, mà còn là ở mọi phương diện, từ nhân phẩm, đến cả sự tu dưỡng cá nhân... Em ấy quả thực rất xuất sắc, đã vượt xa bạn bè cùng trang lứa, thấy rất hãnh diện vì đã được dạy dỗ một học trò như vậy. Các em cũng vậy, nên cảm thấy việc được học cùng với một bạn học xuất sắc như vậy là một sự hạnh phúc, vui vẻ chứ không phải ghen tị”
Qua chuyện này thấy muốn giáo dục cho học sinh của mình cách làm người. Sau một năm nữa chúng sẽ lên đại học, đại học là thế giới của người trưởng thành, nếu giờ không dạy dỗ cho bọn chúng cách làm người đúng đắn thì thầy thấy mình thật thất trách.
/2416
|