BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 2116: Mạng sắp giữ không được, còn quan tâm thắng thua?
/2416
|
Lúc Nhạc Thính Phong và Tô Trảm đề nghị đi thì Chu Hạo và vài người không chịu đi.
“Lúc nãy hai người ở sau lưng chúng tôi thương lượng gì vậy? Hai người vẫn còn đồ ăn chưa lấy ra đúng không, nếu không sao thể lực lại tốt như vậy?”
Nhạc Thính Phong cảm thấy vận may của bọn họ thật tệ, phải đi cùng nhóm người kém phát triển này.
Tô Trảm khinh thường nói: “Liên quan gì các người?”
Một người ngồi cạnh Chu Hạo chau mày nói: “Chúng ta cùng đi đã 5 ngày rồi, mấy ngày nay nhờ có Nhạc Thính Phong và Tô Trảm tìm thức ăn, mọi người mới có thể cầm cự đến giờ. Nếu có lương thực thì đã sớm lấy ra rồi, hơn nữa ngày nào chúng ta cũng ở cùng nhau, làm sao mà giấu được, giờ không phải là lúc nghi ngờ chiến hữu của mình mà nên nghĩ cách làm sao để đến được đích, tôi cảm thấy… có lẽ chúng ta lạc đường rồi.”
Chu Hạo hừ một tiếng, “Cậu nói lạc đường thì là lạc đường sao, cậu có chứng cứ gì?”
“Nhà tôi ở phương Nam, lúc nhỏ ở quê, sau núi ở nhà cũ là một khu rừng, người già trong thôn từng nói với tôi, trong rừng nguyên thủy, khu vực khác nhau thảm thực sinh trưởng khác nhau. Tôi thấy cây cối nơi này so với nơi chúng ta xuất phát to hơn rất nhiều…”
Chu Hạo tức giận nói: “Vậy sao cậu không nói sớm?”
“Tôi đã nói rồi, Nhạc Thính Phong và Tô Trảm cũng có nói chúng ta có lẽ đi sai đường rồi nhưng cậu không nghe.”
“Tôi… tôi…” Chu Hạo ấp úng không biết nên nói gì.
Tô Trảm cười lạnh: “Tình hình hiện tại thì có lẽ chúng ta sắp đến gần biên giới, phải làm thế nào đây?”
Chu Hạo lập tức nói: “Dĩ nhiên là phải nhanh chóng quay trở lại, giáo quan từng nói biên giới có rất nhiều nguy hiểm.”
Nhạc Thính Phong và Tô Trảm đều không nói gì, người lúc nãy cũng im lặng. Những người không có chủ kiến đều nhìn hai bên, cũng không biết nói gì.
Chu Hạo thấy bọn họ không nói gì, vội hỏi: “Thế nào, các cậu định trở về sao?”
“Tô Trảm, Nhạc Thính Phong hai người rốt cuộc muốn làm gì?”
Tô Trảm lạnh lùng nói: “Hai chúng tôi đã không còn sức trở về, vì thế chúng tôi chuẩn bị tiếp tục đi về phía biên giới.”
“Cái gì? Hai người không cần mạng cũng đừng liên lụy mọi người.”
Tô Trảm phiền não nói: “Cậu nghe không hiểu lời tôi vừa nói sao? Tôi nói là hai chúng tôi, các người muốn trở về thì cứ đi, còn hai chúng tôi sẽ không trở về.”
Chu Hạo vừa nghe liền có chút hoảng loạn. Trong đội bọn họ lợi hại nhất chính là hai anh em Tô Trảm và Nhạc Thính Phong này, tuy cậu ta thường không vừa mắt hai người họ nhưng trong lòng vẫn không thể không thừa nhận điều đó. Ở nơi hoang dã, may mắn không phải là trận chiến của cá nhân mà là của cả tập thể.
“Hai người… hai người định rời khỏi đội, muốn hành động độc lập, các người đừng quên giáo quan từng nói đây là cuộc thi đấu đoàn đội, hai người tự động rời đội sẽ bị xử phạt…”
Tô Trảm cười lạnh: “Cái này cậu không cần lo, đây là chuyện của chúng rôi. Nếu bị xử phạt thì hai chúng tôi tự chịu, sẽ không để liên lụy cậu.”
Chu Hạo lập tức nói: “Lẽ nào đến chuyện thắng thua của đội hai người cũng không quan tâm sao?”
“Mạng sắp giữ không được, các người còn quan tâm thắng thua?” Nhạc Thính Phong đeo túi lên nói với Tô Trảm: “Đi thôi, phải đi nhân lúc trời còn chưa tối.”
“Lúc nãy hai người ở sau lưng chúng tôi thương lượng gì vậy? Hai người vẫn còn đồ ăn chưa lấy ra đúng không, nếu không sao thể lực lại tốt như vậy?”
Nhạc Thính Phong cảm thấy vận may của bọn họ thật tệ, phải đi cùng nhóm người kém phát triển này.
Tô Trảm khinh thường nói: “Liên quan gì các người?”
Một người ngồi cạnh Chu Hạo chau mày nói: “Chúng ta cùng đi đã 5 ngày rồi, mấy ngày nay nhờ có Nhạc Thính Phong và Tô Trảm tìm thức ăn, mọi người mới có thể cầm cự đến giờ. Nếu có lương thực thì đã sớm lấy ra rồi, hơn nữa ngày nào chúng ta cũng ở cùng nhau, làm sao mà giấu được, giờ không phải là lúc nghi ngờ chiến hữu của mình mà nên nghĩ cách làm sao để đến được đích, tôi cảm thấy… có lẽ chúng ta lạc đường rồi.”
Chu Hạo hừ một tiếng, “Cậu nói lạc đường thì là lạc đường sao, cậu có chứng cứ gì?”
“Nhà tôi ở phương Nam, lúc nhỏ ở quê, sau núi ở nhà cũ là một khu rừng, người già trong thôn từng nói với tôi, trong rừng nguyên thủy, khu vực khác nhau thảm thực sinh trưởng khác nhau. Tôi thấy cây cối nơi này so với nơi chúng ta xuất phát to hơn rất nhiều…”
Chu Hạo tức giận nói: “Vậy sao cậu không nói sớm?”
“Tôi đã nói rồi, Nhạc Thính Phong và Tô Trảm cũng có nói chúng ta có lẽ đi sai đường rồi nhưng cậu không nghe.”
“Tôi… tôi…” Chu Hạo ấp úng không biết nên nói gì.
Tô Trảm cười lạnh: “Tình hình hiện tại thì có lẽ chúng ta sắp đến gần biên giới, phải làm thế nào đây?”
Chu Hạo lập tức nói: “Dĩ nhiên là phải nhanh chóng quay trở lại, giáo quan từng nói biên giới có rất nhiều nguy hiểm.”
Nhạc Thính Phong và Tô Trảm đều không nói gì, người lúc nãy cũng im lặng. Những người không có chủ kiến đều nhìn hai bên, cũng không biết nói gì.
Chu Hạo thấy bọn họ không nói gì, vội hỏi: “Thế nào, các cậu định trở về sao?”
“Tô Trảm, Nhạc Thính Phong hai người rốt cuộc muốn làm gì?”
Tô Trảm lạnh lùng nói: “Hai chúng tôi đã không còn sức trở về, vì thế chúng tôi chuẩn bị tiếp tục đi về phía biên giới.”
“Cái gì? Hai người không cần mạng cũng đừng liên lụy mọi người.”
Tô Trảm phiền não nói: “Cậu nghe không hiểu lời tôi vừa nói sao? Tôi nói là hai chúng tôi, các người muốn trở về thì cứ đi, còn hai chúng tôi sẽ không trở về.”
Chu Hạo vừa nghe liền có chút hoảng loạn. Trong đội bọn họ lợi hại nhất chính là hai anh em Tô Trảm và Nhạc Thính Phong này, tuy cậu ta thường không vừa mắt hai người họ nhưng trong lòng vẫn không thể không thừa nhận điều đó. Ở nơi hoang dã, may mắn không phải là trận chiến của cá nhân mà là của cả tập thể.
“Hai người… hai người định rời khỏi đội, muốn hành động độc lập, các người đừng quên giáo quan từng nói đây là cuộc thi đấu đoàn đội, hai người tự động rời đội sẽ bị xử phạt…”
Tô Trảm cười lạnh: “Cái này cậu không cần lo, đây là chuyện của chúng rôi. Nếu bị xử phạt thì hai chúng tôi tự chịu, sẽ không để liên lụy cậu.”
Chu Hạo lập tức nói: “Lẽ nào đến chuyện thắng thua của đội hai người cũng không quan tâm sao?”
“Mạng sắp giữ không được, các người còn quan tâm thắng thua?” Nhạc Thính Phong đeo túi lên nói với Tô Trảm: “Đi thôi, phải đi nhân lúc trời còn chưa tối.”
/2416
|