BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 2115: Vậy thì cứ để bọn họ đi tìm đường chết đi
/2416
|
Nếu lúc này xoay lưng quay trở lại nhưng vẫn chưa tìm được đích đến thì sẽ chết giữa đường thôi.
Lúc bọn họ xuất phát là lúc cơ thể ở trạng thái tốt nhất, thể lực cũng đầy đủ nhất, nhưng đã đi năm ngày rồi, theo như tình hình cơ thể hiện tại, nếu quay trở lại, dù không chết cũng phải mất 6, 7 ngày mới có thể quay trở lại. Đó chỉ mới là một nửa lộ trình, phía trước vẫn còn một nửa đoạn đường còn lại. Hơn nữa hiện giờ bọn họ lại đang thiếu lương thực, nước uống và cả thuốc men.
Nhạc Thính Phong và Tô Trảm vẫn còn đỡ, trước đó hai người luôn chú ý luyện tập nên tố chất cơ thể vô cùng tốt. Nhưng những người khác, đặc biệt là những người thể chất không tốt thì đã gặp vấn đề, người thì bắt đầu sốt nhẹ, người thì bắt đầu bị tiêu chảy. Môi trường ở đây rất tồi tệ, mỗi ngày phải uống nước lã, đồ ăn cũng chỉ ăn qua loa tuỳ tiện, lại ăn không được no, nơi này vô cùng ẩm thấp, quần áo trên người ướt đến mức có thể vắt ra được nước. Dẫn một đám chiến hữu như vậy trở lại thật sự là tìm đường chết.
Đây chỉ mới là vấn đề của bản thân bọn họ, còn chưa nói đến những nguy hiểm tiềm ẩn trong khu rừng lớn này. Rắn độc, côn trùng độc, còn có cả dã thú, với sức chiến đấu hiện giờ của bọn họ, tuỳ tiện gặp phải một thứ cũng đủ mất mạng.
Bất luận thế nào thì Nhạc Thính Phong cũng không thể quay trở lại.
Chỗ này cách biên giới đã không còn xa, đến biên giới tỉ lệ gặp phải lính biên phòng là rất lớn, chỉ cần gặp được họ thì tốt rồi. Nhưng đồng thời tỉ lệ gặp phải bọn vượt biên và buôn ma tuý cũng rất lớn.
Nhạc Thính Phong thở dài, cậu thật sự không hiểu trại huấn luyện này sao lại muốn làm chuyện tàn nhẫn như vậy. Trong trại huấn luyện phần nhiều đều là những thiếu niên chưa đầy mười tám tuổi. Tạo ra cuộc khiêu chiến sinh tồn tàn khốc như vậy là tốt sao? Thật sự không sợ xảy ra chuyện sao?
Nhạc Thính Phong thở dài, mười ngày nữa là kết thúc huấn luyện, sắp được về nhà rồi.
Nhưng trước khi trở về, phải bình an vượt qua lần này.
Tô Trảm cũng thở dài theo, cậu nhìn những người khác, trong lòng có chút không tốt.
Lần này bọn họ được chia tổ đối kháng, ngoài tổ của bọn họ còn có một tổ khác, không biết bị thả ở chỗ nào rồi, có điều mục tiêu của bọn họ đều giống nhau.
Trước khi xuất phát, Tô Trảm vô cùng tự tin, hi vọng có thể đạt hạng nhất. Nhưng hiện giờ hạng nhất này thật khó khăn. Có lẽ đội còn lại bây giờ đã đến nơi rồi.
Tuy Tô Trảm tức giận Chu Hạo nhưng thời điểm này không thích hợp để gây ra mâu thuẫn trong nội bộ, phải đoàn kết, nghĩ cách thoát ra ngoài.
Dự tính trong lòng Tô Trảm và Nhạc Thính Phong giống nhau, bây giờ phải tiếp tục đi về phía biên giới. Tuy nguy hiểm lớn nhưng ít nhất vẫn còn một con đường sống, nếu vận may của bọn họ tốt, thuận lợi gặp được binh sĩ tuần tra biên giới thì so với việc quay trở lại, tỉ lệ sống sót vẫn rất lớn.
Tô Trảm hỏi nhỏ Nhạc Thính Phong: “Có cần nói với bọn họ một tiếng không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không cần, dù chúng ta không nói, bọn họ cũng sẽ tự phát hiện ra.”
“Vậy nếu bọn họ nhất quyết muốn quay trở lại thì sao?”
“Vậy thì cứ để bọn họ đi tìm đường chết đi.” Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng.
Tô Trảm gật đầu, không nói gì thêm.
Nhân lúc trời vẫn chưa tối, Nhạc Thính Phong chuẩn bị đi về phía trước. Buổi tối ở đây nhiều nguy hiểm, sẽ không tiện hành động.
Lúc bọn họ xuất phát là lúc cơ thể ở trạng thái tốt nhất, thể lực cũng đầy đủ nhất, nhưng đã đi năm ngày rồi, theo như tình hình cơ thể hiện tại, nếu quay trở lại, dù không chết cũng phải mất 6, 7 ngày mới có thể quay trở lại. Đó chỉ mới là một nửa lộ trình, phía trước vẫn còn một nửa đoạn đường còn lại. Hơn nữa hiện giờ bọn họ lại đang thiếu lương thực, nước uống và cả thuốc men.
Nhạc Thính Phong và Tô Trảm vẫn còn đỡ, trước đó hai người luôn chú ý luyện tập nên tố chất cơ thể vô cùng tốt. Nhưng những người khác, đặc biệt là những người thể chất không tốt thì đã gặp vấn đề, người thì bắt đầu sốt nhẹ, người thì bắt đầu bị tiêu chảy. Môi trường ở đây rất tồi tệ, mỗi ngày phải uống nước lã, đồ ăn cũng chỉ ăn qua loa tuỳ tiện, lại ăn không được no, nơi này vô cùng ẩm thấp, quần áo trên người ướt đến mức có thể vắt ra được nước. Dẫn một đám chiến hữu như vậy trở lại thật sự là tìm đường chết.
Đây chỉ mới là vấn đề của bản thân bọn họ, còn chưa nói đến những nguy hiểm tiềm ẩn trong khu rừng lớn này. Rắn độc, côn trùng độc, còn có cả dã thú, với sức chiến đấu hiện giờ của bọn họ, tuỳ tiện gặp phải một thứ cũng đủ mất mạng.
Bất luận thế nào thì Nhạc Thính Phong cũng không thể quay trở lại.
Chỗ này cách biên giới đã không còn xa, đến biên giới tỉ lệ gặp phải lính biên phòng là rất lớn, chỉ cần gặp được họ thì tốt rồi. Nhưng đồng thời tỉ lệ gặp phải bọn vượt biên và buôn ma tuý cũng rất lớn.
Nhạc Thính Phong thở dài, cậu thật sự không hiểu trại huấn luyện này sao lại muốn làm chuyện tàn nhẫn như vậy. Trong trại huấn luyện phần nhiều đều là những thiếu niên chưa đầy mười tám tuổi. Tạo ra cuộc khiêu chiến sinh tồn tàn khốc như vậy là tốt sao? Thật sự không sợ xảy ra chuyện sao?
Nhạc Thính Phong thở dài, mười ngày nữa là kết thúc huấn luyện, sắp được về nhà rồi.
Nhưng trước khi trở về, phải bình an vượt qua lần này.
Tô Trảm cũng thở dài theo, cậu nhìn những người khác, trong lòng có chút không tốt.
Lần này bọn họ được chia tổ đối kháng, ngoài tổ của bọn họ còn có một tổ khác, không biết bị thả ở chỗ nào rồi, có điều mục tiêu của bọn họ đều giống nhau.
Trước khi xuất phát, Tô Trảm vô cùng tự tin, hi vọng có thể đạt hạng nhất. Nhưng hiện giờ hạng nhất này thật khó khăn. Có lẽ đội còn lại bây giờ đã đến nơi rồi.
Tuy Tô Trảm tức giận Chu Hạo nhưng thời điểm này không thích hợp để gây ra mâu thuẫn trong nội bộ, phải đoàn kết, nghĩ cách thoát ra ngoài.
Dự tính trong lòng Tô Trảm và Nhạc Thính Phong giống nhau, bây giờ phải tiếp tục đi về phía biên giới. Tuy nguy hiểm lớn nhưng ít nhất vẫn còn một con đường sống, nếu vận may của bọn họ tốt, thuận lợi gặp được binh sĩ tuần tra biên giới thì so với việc quay trở lại, tỉ lệ sống sót vẫn rất lớn.
Tô Trảm hỏi nhỏ Nhạc Thính Phong: “Có cần nói với bọn họ một tiếng không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không cần, dù chúng ta không nói, bọn họ cũng sẽ tự phát hiện ra.”
“Vậy nếu bọn họ nhất quyết muốn quay trở lại thì sao?”
“Vậy thì cứ để bọn họ đi tìm đường chết đi.” Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng.
Tô Trảm gật đầu, không nói gì thêm.
Nhân lúc trời vẫn chưa tối, Nhạc Thính Phong chuẩn bị đi về phía trước. Buổi tối ở đây nhiều nguy hiểm, sẽ không tiện hành động.
/2416
|