Vương Thu Vũ rốt cuộc cũng không cầm được nước mắt. Vừa rồi, lúc mẹ cô bật khóc cô còn cố nhịn không để nước mắt rơi. Thế nhưng khi Trần Phong thốt ra một câu dường như cực kỳ nhẹ nhàng bình thản, rốt cuộc lại khiến cho cô không thể nhịn được nữa. Cô ghé vào đầu vai Trần Phong, mặt áp vào cổ anh, còn cằm thì tựa hẳn lên quân hàm trên vai anh, cô nói: “Em cũng vậy… Em sẽ mãi theo anh như vậy, cho đến thời khắc cuối cùng khi em nhắm mắt xuôi tay.”
Hôm nay Trần Phong mặc trên người bộ quân phục. Với anh thì đây là bộ trang phục trang trọng nhất cho hôn lễ của mình.
Phía trước cổng có người nổ pháo, trong tiếng pháo, Trần Phong vẫn nghe được lời Vương Thu Vũ nói. Trên mặt anh lộ ra ý cười, hướng về phía xe hoa. Khi thấy Trần Phong cõng Vương Thu Vũ đi đến trước xe, đám chiến hữu của anh chỉnh tề xếp thành hai hàng đứng hai bên, mở cửa đồng thanh nói: “Kính mời chị dâu lên xe!”
Vương Thu Vũ bật cười.
Đoàn xe tiến ra khỏi khu nhà, bà Vương bước qua cổng tiễn chân bọn họ. Bà nhìn theo đoàn xe hoa càng ngày càng xa, không nhịn được lại muốn rơi lệ.
Vương Đông Tuyết vội khuyên: “Mẹ, đừng thương tâm, mẹ xem anh rể đối đãi với chị con tốt như thế. Mẹ đừng khóc nữa, chị của con đã tìm được hạnh phúc của cả đời chị ấy mà.”
Bà Vương đưa tay quệt nước mắt, nói: “Mẹ biết, con không nói mẹ cũng biết, chỉ là mẹ… thấy con gái mình phải gả cho người ta, trong lòng không khỏi có chút cảm xúc.”
Trong lòng Vương Đông Tuyết cũng nghẹn ngào nhưng cô không biểu hiện ra ngoài. “Có gả cho người ta nhưng chị ấy vẫn là con gái mẹ mà. Mẹ có nhớ chị ấy, sau này chúng ta có thể lên thủ đô thăm chị ấy. Hơn nữa nếu chị ấy có thời gian rảnh, như kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, chắc chắn cũng sẽ về nhà thăm mẹ mà.”
Bà Vương lắc đầu: “Thôi cứ để mẹ đến thăm nó, đừng để nó phải quay về.”
Trong nhà quả thật lắm chuyện chẳng ra sao, bà không muốn con gái về lại rước lấy phiền não.
Vương Đông Tuyết cười nói: “Chờ chúng ta kiếm được đủ tiền, con sẽ lên thủ đô mua một căn hộ như thế này để mẹ có thể thường xuyên gặp chị.”
Thật ra cô chỉ nói đùa cho vui, quán ăn vặt nhà cô chẳng biết phải đến ngày nào mới có thể mang lại đủ tiền để có thể mua nhà ở thủ đô. Nhưng câu này nói ra cũng khích lệ bà Vương một chút, bà nghe vậy cũng không hề chê cười, bà nói: “Con nói đúng lắm, chúng ta về sau cố gắng kiếm thêm chút tiền, lên thủ đô mua nhà. Con cũng phải học theo chị cả, thi đỗ lên thủ đô mà học.”
“Vâng, mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ cố gắng. Đi nào, chúng ta tới khách sạn thôi.”
Xe hoa chạy tới căn hộ ba mẹ Trần Phong đã chuẩn bị trước. Đến phòng tân hôn rồi, đám chiến hữu của Trần Phong lại một phen ầm ĩ lên. Nhưng dù cho mọi người có cao hứng đến mấy cũng chỉ làm náo nhiệt một chút, không ai làm trò gì quá đáng.
Vốn dĩ Vương Thu Vũ từng nói không cần phiền toái như vậy, hay là cứ đi thẳng đến khách sạn, dù sao thì nghi thức cũng phải tổ chức ở khách sạn nhưng Trần Phong không đồng ý. Đã cưới con gái nhà người ta về làm vợ, trước hết cứ phải về nhà mình cái đã, ai lại tới khách sạn trước.
Hôm nay Trần Phong mặc trên người bộ quân phục. Với anh thì đây là bộ trang phục trang trọng nhất cho hôn lễ của mình.
Phía trước cổng có người nổ pháo, trong tiếng pháo, Trần Phong vẫn nghe được lời Vương Thu Vũ nói. Trên mặt anh lộ ra ý cười, hướng về phía xe hoa. Khi thấy Trần Phong cõng Vương Thu Vũ đi đến trước xe, đám chiến hữu của anh chỉnh tề xếp thành hai hàng đứng hai bên, mở cửa đồng thanh nói: “Kính mời chị dâu lên xe!”
Vương Thu Vũ bật cười.
Đoàn xe tiến ra khỏi khu nhà, bà Vương bước qua cổng tiễn chân bọn họ. Bà nhìn theo đoàn xe hoa càng ngày càng xa, không nhịn được lại muốn rơi lệ.
Vương Đông Tuyết vội khuyên: “Mẹ, đừng thương tâm, mẹ xem anh rể đối đãi với chị con tốt như thế. Mẹ đừng khóc nữa, chị của con đã tìm được hạnh phúc của cả đời chị ấy mà.”
Bà Vương đưa tay quệt nước mắt, nói: “Mẹ biết, con không nói mẹ cũng biết, chỉ là mẹ… thấy con gái mình phải gả cho người ta, trong lòng không khỏi có chút cảm xúc.”
Trong lòng Vương Đông Tuyết cũng nghẹn ngào nhưng cô không biểu hiện ra ngoài. “Có gả cho người ta nhưng chị ấy vẫn là con gái mẹ mà. Mẹ có nhớ chị ấy, sau này chúng ta có thể lên thủ đô thăm chị ấy. Hơn nữa nếu chị ấy có thời gian rảnh, như kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, chắc chắn cũng sẽ về nhà thăm mẹ mà.”
Bà Vương lắc đầu: “Thôi cứ để mẹ đến thăm nó, đừng để nó phải quay về.”
Trong nhà quả thật lắm chuyện chẳng ra sao, bà không muốn con gái về lại rước lấy phiền não.
Vương Đông Tuyết cười nói: “Chờ chúng ta kiếm được đủ tiền, con sẽ lên thủ đô mua một căn hộ như thế này để mẹ có thể thường xuyên gặp chị.”
Thật ra cô chỉ nói đùa cho vui, quán ăn vặt nhà cô chẳng biết phải đến ngày nào mới có thể mang lại đủ tiền để có thể mua nhà ở thủ đô. Nhưng câu này nói ra cũng khích lệ bà Vương một chút, bà nghe vậy cũng không hề chê cười, bà nói: “Con nói đúng lắm, chúng ta về sau cố gắng kiếm thêm chút tiền, lên thủ đô mua nhà. Con cũng phải học theo chị cả, thi đỗ lên thủ đô mà học.”
“Vâng, mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ cố gắng. Đi nào, chúng ta tới khách sạn thôi.”
Xe hoa chạy tới căn hộ ba mẹ Trần Phong đã chuẩn bị trước. Đến phòng tân hôn rồi, đám chiến hữu của Trần Phong lại một phen ầm ĩ lên. Nhưng dù cho mọi người có cao hứng đến mấy cũng chỉ làm náo nhiệt một chút, không ai làm trò gì quá đáng.
Vốn dĩ Vương Thu Vũ từng nói không cần phiền toái như vậy, hay là cứ đi thẳng đến khách sạn, dù sao thì nghi thức cũng phải tổ chức ở khách sạn nhưng Trần Phong không đồng ý. Đã cưới con gái nhà người ta về làm vợ, trước hết cứ phải về nhà mình cái đã, ai lại tới khách sạn trước.
/2416
|