Sau đó, Du Dực hứa với ba mẹ Trần Phong nhất định sẽ giúp anh tìm vợ, kết quả suốt một khoảng thời gian dài cũng không tìm được, vừa hay anh có một đứa con gái rất tốt đã giúp anh hoàn thành tâm nguyện này.
Hôm đó, Du Dực kéo Trần Phong đi uống không ít rượu, Tiểu Ái khuyên thế nào cũng không được nên đành để anh đi. Cũng đã rất lâu cô không nhìn thấy anh thế này. Vương Thu Vũ im lặng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho anh. Tiểu Ái sợ Vương Thu Vũ không thoải mái, liền kéo lấy cô rồi nói: “Cứ kệ bọn họ đi, đừng quan tâm đến họ.”
Vương Thu Vũ gật đầu, trước khi đến Trần Phong có nói với cô nhiều lần, Du Dực là người anh mà anh rất kính trọng và vô cùng tin tưởng. Nếu không nhờ anh ấy giúp đỡ, hai người họ cũng không thể ở bên cạnh nhau.
Tiểu Ái mỉm cười: “Trước kia Thanh Ti có nhắc đến cô giáo Tiểu Vương với tôi, lúc đó tôi liền nghĩ, nhất định cô là một cô gái rất dịu dàng. Quả nhiên là không sai, rất giống với tưởng tượng của tôi.”
Thấy hai người ở cạnh nhau, Tiểu Ái cũng thấy yên lòng.
Vương Thu Vũ hơi đỏ mặt, có chút ngại ngùng: “Tôi... thật ra vẫn phải cảm ơn Thanh Ti. Tuy tôi là giáo viên nhưng Thanh Ti lại bảo vệ tôi rất nhiều. Nếu không có Thanh Ti, tôi đã sớm không còn ở trong trường được nữa, càng không thể ở bên cạnh Trần Phong.”
“Cô đừng khen tiểu nha đầu đó quá, cả ngày từ sáng đến tối có rất nhiều chủ kiến quái quỷ. Cô không biết đâu, hai ngày trước khi biết chuyện của cô và Trần Phong tôi liền hỏi nó, kết quả nó nói, lúc nó vừa gặp cô, liền cảm thấy, cô và chú Trần rất xứng đôi... sau đó lôi Trần Phong đưa đón nó đi học, muốn giới thiệu hai người với nhau...”
Tiểu Ái nói với Vương Thu Vũ những chuyện này, không phải muốn kể công lao của con gái mình mà là muốn để Vương Thu Vũ biết một chút sự thật. Huống hồ gì chuyện con gái làm, nhìn thì thấy đó là chuyện tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy Thanh Ti nhỏ như vậy, vẫn nên tiết chế lại một chút.
Vương Thu Vũ kinh ngạc nhìn Thanh Ti đang chơi đùa cùng Nhạc Thính Phong. Cô không ngờ rằng Thanh Ti đã sớm có chủ ý này. Vương Thu Vũ uống ngụm nước, mặt càng đỏ hơn: “Thanh Ti... Anh Trần Phong còn nói, Thanh Ti là tiểu hồng cô nương của chúng tôi, không ngờ...lại là sự thật!”
Tiểu Ái nắm chặt tay Vương Thu Vũ: “Vương Thu Vũ, cô đừng trách Thanh Ti, đứa trẻ này nhiều tâm tư, nhưng lại không có ý xấu, nó hi vọng người đối tốt với nó đều được hạnh phúc, cũng là do cô và tiểu Trần thật sự có duyên, nếu không, bất luận nó làm gì thì cũng vô ích, có phải không?”
Hôm đó, Du Dực kéo Trần Phong đi uống không ít rượu, Tiểu Ái khuyên thế nào cũng không được nên đành để anh đi. Cũng đã rất lâu cô không nhìn thấy anh thế này. Vương Thu Vũ im lặng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho anh. Tiểu Ái sợ Vương Thu Vũ không thoải mái, liền kéo lấy cô rồi nói: “Cứ kệ bọn họ đi, đừng quan tâm đến họ.”
Vương Thu Vũ gật đầu, trước khi đến Trần Phong có nói với cô nhiều lần, Du Dực là người anh mà anh rất kính trọng và vô cùng tin tưởng. Nếu không nhờ anh ấy giúp đỡ, hai người họ cũng không thể ở bên cạnh nhau.
Tiểu Ái mỉm cười: “Trước kia Thanh Ti có nhắc đến cô giáo Tiểu Vương với tôi, lúc đó tôi liền nghĩ, nhất định cô là một cô gái rất dịu dàng. Quả nhiên là không sai, rất giống với tưởng tượng của tôi.”
Thấy hai người ở cạnh nhau, Tiểu Ái cũng thấy yên lòng.
Vương Thu Vũ hơi đỏ mặt, có chút ngại ngùng: “Tôi... thật ra vẫn phải cảm ơn Thanh Ti. Tuy tôi là giáo viên nhưng Thanh Ti lại bảo vệ tôi rất nhiều. Nếu không có Thanh Ti, tôi đã sớm không còn ở trong trường được nữa, càng không thể ở bên cạnh Trần Phong.”
“Cô đừng khen tiểu nha đầu đó quá, cả ngày từ sáng đến tối có rất nhiều chủ kiến quái quỷ. Cô không biết đâu, hai ngày trước khi biết chuyện của cô và Trần Phong tôi liền hỏi nó, kết quả nó nói, lúc nó vừa gặp cô, liền cảm thấy, cô và chú Trần rất xứng đôi... sau đó lôi Trần Phong đưa đón nó đi học, muốn giới thiệu hai người với nhau...”
Tiểu Ái nói với Vương Thu Vũ những chuyện này, không phải muốn kể công lao của con gái mình mà là muốn để Vương Thu Vũ biết một chút sự thật. Huống hồ gì chuyện con gái làm, nhìn thì thấy đó là chuyện tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy Thanh Ti nhỏ như vậy, vẫn nên tiết chế lại một chút.
Vương Thu Vũ kinh ngạc nhìn Thanh Ti đang chơi đùa cùng Nhạc Thính Phong. Cô không ngờ rằng Thanh Ti đã sớm có chủ ý này. Vương Thu Vũ uống ngụm nước, mặt càng đỏ hơn: “Thanh Ti... Anh Trần Phong còn nói, Thanh Ti là tiểu hồng cô nương của chúng tôi, không ngờ...lại là sự thật!”
Tiểu Ái nắm chặt tay Vương Thu Vũ: “Vương Thu Vũ, cô đừng trách Thanh Ti, đứa trẻ này nhiều tâm tư, nhưng lại không có ý xấu, nó hi vọng người đối tốt với nó đều được hạnh phúc, cũng là do cô và tiểu Trần thật sự có duyên, nếu không, bất luận nó làm gì thì cũng vô ích, có phải không?”
/2416
|