Anh đi qua: “Đừng khách sáo, dù sao cũng là tôi đánh người, ông muốn bao nhiêu?”
Ba của Lý Văn Văn lắp bắp: “Tôi...”
Ông ta thấy Trần Phong hình như không phải nói đùa, trong lòng liền suy nghĩ, có lẽ ở trong cục cảnh sát, Trần Phong sẽ có chút câu nệ. Ông đã nói: “Trần Phong, chúng tôi biết mình có lỗi với cậu, nhưng đây đều là chủ ý của mấy người phụ nữ trong nhà, cậu đừng trách tôi.”
Trần Phong nhìn thấy ông ta diễn cảnh than thở khóc lóc, không khỏi bĩu môi.
“Chúng tôi đã biết sai rồi, nhưng cậu xem, chúng tôi trên có người già, dưới có con trẻ, bị thương thế này thì không thể đi làm được, nên...”
“Muốn bao nhiêu?” Trần Phong ngắt lời ông ta.
Ba của Lý Văn Văn không dám tin lại có thể thuận lợi như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ Trần Phong không giống như nói dối, vì thế ông ta run rẩy giơ ra một ngón tay.
Trần Phong chau mày: “Một triệu sao? Hơi nhiều rồi đấy...”
Ba của Lý Văn Văn vốn định nói ông ta không phải muốn một triệu mà là một trăm ngàn, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu thằng ngốc này thật sự đưa một triệu thì không phải ông ta quá lời rồi sao?
Nhưng giấc mộng đẹp không kéo dài lâu, liền bị phá hủy, vì Trần Phong nói: “Tôi đánh các người thế này nhiều nhất cũng chỉ là một ngàn mà thôi. Nếu ông muốn nhiều như vậy, để tôi đánh đủ một triệu rồi thì tôi sẽ bồi thường cho ông.”
Ba của Lý Văn Văn hoa cả mắt, không dám tiếp tục nhìn Trần Phong nữa. Cậu ta... tiểu tử này… sao có thể nói ra những lời như vậy?
Trần Phong nghiêm túc hỏi ông ta: “Ông cảm thấy như vậy có được không?”
Trên mặt anh không hề có ý cười, dường như không hề có ý đùa cợt trong việc thương lượng với ba của Lý Văn Văn.
Ba Lý Văn Văn bị dọa đến cả người run rẩy, “Tôi... tôi...”
“Vậy ông đồng ý phải không? Nếu ông đồng ý thì chúng ta cứ thế mà làm.” Trần Phong hỏi.
Tất nhiên ông ta không đồng ý.
“Lời tôi vừa nói lúc nãy... chỉ là nói đùa thôi. Sao tôi có thể bắt cậu bồi thường tiền chứ. Chuyện này là lỗi của nhà tôi, chúng tôi sẽ... sẽ thành tâm đến nhà xin lỗi. Trần Phong, cậu niệm tình hàng xóm bao lâu nay của chúng ta, tha thứ cho chúng tôi một lần này, chuyện này thật sự là do bà Lý của cậu hồ đồ quá rồi...”
“Như vậy sao? Thế...” Trần Phong ngẩng đầu nhìn sang cảnh sát.
Ba của Lý Văn Văn lập tức nói: “Đồng chí cảnh sát, là tôi nói năng lung tung, trách nhiệm của chuyện này hoàn toàn là ở phía chúng tôi, là cả nhà chúng tôi bị ma ám muốn hãm hại Trần Phong, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi còn muốn bồi thường gì nữa...”
Vì thế, chuyện này cứ như vậy mà kết thúc.
Trần Phong bước ra khỏi cục cảnh sát, cả người thấy nhẹ nhõm.
Về đến nhà, anh liền nhờ họ hàng ở quê giúp đỡ tìm một ít lâm sản quý, ngày hôm sau đưa Vương Thu Vũ đến Du gia để cảm ơn. Hóa ra trong chuyện này, người vui vẻ nhất không phải là Thanh Ti, cũng không phải là Nhạc Thính Phong mà là Du Dực. Vì anh đi dự hôn lễ mà khiến Trần Phong không còn vợ nữa, mặc dù anh cũng chỉ muốn giúp đỡ, nhưng tội lỗi này không thể xóa sạch đi được.
Ba của Lý Văn Văn lắp bắp: “Tôi...”
Ông ta thấy Trần Phong hình như không phải nói đùa, trong lòng liền suy nghĩ, có lẽ ở trong cục cảnh sát, Trần Phong sẽ có chút câu nệ. Ông đã nói: “Trần Phong, chúng tôi biết mình có lỗi với cậu, nhưng đây đều là chủ ý của mấy người phụ nữ trong nhà, cậu đừng trách tôi.”
Trần Phong nhìn thấy ông ta diễn cảnh than thở khóc lóc, không khỏi bĩu môi.
“Chúng tôi đã biết sai rồi, nhưng cậu xem, chúng tôi trên có người già, dưới có con trẻ, bị thương thế này thì không thể đi làm được, nên...”
“Muốn bao nhiêu?” Trần Phong ngắt lời ông ta.
Ba của Lý Văn Văn không dám tin lại có thể thuận lợi như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ Trần Phong không giống như nói dối, vì thế ông ta run rẩy giơ ra một ngón tay.
Trần Phong chau mày: “Một triệu sao? Hơi nhiều rồi đấy...”
Ba của Lý Văn Văn vốn định nói ông ta không phải muốn một triệu mà là một trăm ngàn, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu thằng ngốc này thật sự đưa một triệu thì không phải ông ta quá lời rồi sao?
Nhưng giấc mộng đẹp không kéo dài lâu, liền bị phá hủy, vì Trần Phong nói: “Tôi đánh các người thế này nhiều nhất cũng chỉ là một ngàn mà thôi. Nếu ông muốn nhiều như vậy, để tôi đánh đủ một triệu rồi thì tôi sẽ bồi thường cho ông.”
Ba của Lý Văn Văn hoa cả mắt, không dám tiếp tục nhìn Trần Phong nữa. Cậu ta... tiểu tử này… sao có thể nói ra những lời như vậy?
Trần Phong nghiêm túc hỏi ông ta: “Ông cảm thấy như vậy có được không?”
Trên mặt anh không hề có ý cười, dường như không hề có ý đùa cợt trong việc thương lượng với ba của Lý Văn Văn.
Ba Lý Văn Văn bị dọa đến cả người run rẩy, “Tôi... tôi...”
“Vậy ông đồng ý phải không? Nếu ông đồng ý thì chúng ta cứ thế mà làm.” Trần Phong hỏi.
Tất nhiên ông ta không đồng ý.
“Lời tôi vừa nói lúc nãy... chỉ là nói đùa thôi. Sao tôi có thể bắt cậu bồi thường tiền chứ. Chuyện này là lỗi của nhà tôi, chúng tôi sẽ... sẽ thành tâm đến nhà xin lỗi. Trần Phong, cậu niệm tình hàng xóm bao lâu nay của chúng ta, tha thứ cho chúng tôi một lần này, chuyện này thật sự là do bà Lý của cậu hồ đồ quá rồi...”
“Như vậy sao? Thế...” Trần Phong ngẩng đầu nhìn sang cảnh sát.
Ba của Lý Văn Văn lập tức nói: “Đồng chí cảnh sát, là tôi nói năng lung tung, trách nhiệm của chuyện này hoàn toàn là ở phía chúng tôi, là cả nhà chúng tôi bị ma ám muốn hãm hại Trần Phong, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi còn muốn bồi thường gì nữa...”
Vì thế, chuyện này cứ như vậy mà kết thúc.
Trần Phong bước ra khỏi cục cảnh sát, cả người thấy nhẹ nhõm.
Về đến nhà, anh liền nhờ họ hàng ở quê giúp đỡ tìm một ít lâm sản quý, ngày hôm sau đưa Vương Thu Vũ đến Du gia để cảm ơn. Hóa ra trong chuyện này, người vui vẻ nhất không phải là Thanh Ti, cũng không phải là Nhạc Thính Phong mà là Du Dực. Vì anh đi dự hôn lễ mà khiến Trần Phong không còn vợ nữa, mặc dù anh cũng chỉ muốn giúp đỡ, nhưng tội lỗi này không thể xóa sạch đi được.
/2416
|