Các giáo viên khác cũng tham gia hàng ngũ khiển trách. Cuối cùng thầy giáo Tần cảm thấy vô cùng mất mặt, phải chạy vội từ văn phòng ra ngoài.
Thầy giáo Chu bĩu môi, hừ, thầy giáo Tần càng như thế thì tâm tình anh càng sảng khoái.
Nói hai câu thì tính cái gì chứ? Nhạc Thính Phong là học sinh lớp mình, đây mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng lời nói của thầy giáo Tần cũng đã cảnh tỉnh thầy giáo Chu. Về sau, khi dạy học, mặc dù muốn đối xử đặc biệt với Nhạc Thính Phong nhưng giờ học trên lớp vẫn phải giảng giải dễ hiểu, rõ ràng, để cho các học sinh khác đều có thể nghe hiểu được.
Còn giảng bài cho Nhạc Thính Phong, lại càng phải thâm sâu khó nhằn một chút.
Chủ nhiệm lớp B thấp giọng nói với thầy giáo Chu: “Thầy cũng đừng chấp nhặt với thầy giáo Tần làm gì. Cũng may là ông ta không làm chủ nhiệm lớp A, nếu không mấy đứa nhỏ lớp A đều bị ông ấy dạy hư hết. Thật là phí công ông ấy đã làm giáo viên suốt bao nhiêu năm như vậy.”
Thầy giáo Chu cười cười: “Thầy giáo Tần cũng là tiền bối của tôi, tôi sao có thể cùng ông ấy chấp nhặt gì chứ. Với lại, học sinh như Nhạc Thính Phong mà để đi mất khỏi lớp chúng ta, tôi phỏng chừng có thể thấy chủ nhiệm tiếp nhận cũng sẽ tức giận cắn răng.”
“Trong lòng anh rõ ràng là tốt rồi, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường bây giờ đều đang nhìn chằm chằm vào lớp anh. Anh phải cố gắng đó.”
Thầy giáo Chu nhất thời cảm thấy áp lực đè nặng lên trên vai mình. Anh vừa mới tốt nghiệp tới trường này giảng dạy, được giao làm chủ nhiệm lớp năm ba sắp tốt nghiệp vốn đã là áp lực không nhỏ rồi. Hiện giờ hai thiếu niên ưu tú nhất thành phố đều tới lớp anh theo học. Thầy giáo Chu càng cảm thấy vai mình trĩu xuống.
Thầy giáo Tần có không cam lòng thì cũng chỉ có thể nói vài câu chua chát chứ cũng chẳng làm được gì.
Dù sao hết thảy đều là kết cục đã được định, ông ấy không có khả năng quay lại làm chủ nhiệm lớp. Một năm này, mặc cho tâm trạng ông ấy có không yên cỡ nào thì cũng chỉ có thể làm một giáo viên bình thường lên lớp mà thôi.
Nháy mắt khai giảng đã được gần một tháng. Nhạc Thính Phong đã thích ứng với sinh hoạt trong lớp.
Không khí học tập của lớp E vô cùng sôi động, học sinh nghe giảng rất chăm chú, tích cực đặt câu hỏi. Hầu như tất cả thầy cô giáo đều rất thích dạy lớp này.
Tan học, các học sinh trao đổi cũng rất sôi nổi, ngay cả sinh hoạt của Nhạc Thính Phong sau khi học xong cũng phong phú hơn hồi học lớp 2 nhiều.
Cuối tuần, mấy nam sinh trong lớp còn rủ cậu cùng đi đá bóng.
Nhạc Thính Phong rất hài lòng với lớp học này hiện giờ.
Ngoại trừ thầy giáo Chu vẫn thường nhắc nhở mọi người phải có trách nhiệm bảo vệ gia bảo của lớp. Chuyện này khiến cho Nhạc Thính Phong mỗi lần nghe thấy đều muốn trợn trắng mắt.
Đầu tháng ba là thời điểm mà kì kiểm tra thứ nhất diễn ra.
Học sinh trong lớp đều rất khẩn trương. Mỗi khi hết giờ lại có một vài học sinh chạy tới chỗ Nhạc Thính Phong hỏi đôi chút vấn đề. Chỉ cần cậu có thời gian là đều giải đáp giúp bọn họ.
Tuy rằng chỉ là kiểm tra nhỏ để nhà trường khảo sát tình hình học tập của học sinh năm 3. Nhưng vì đây là cuộc thi đầu tiên sau khai giảng nên toàn bộ học sinh phải tham gia, đồng thời hình thức và quy định sẽ giống y như kì thi học kì.
Lần này Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt không được phân vào cùng một phòng thi. Hai người ở cách nhau khá xa. Trước khi kiểm tra, Lộ Tu Triệt hồi hộp đến phát ốm. Cậu đã được các bạn trong lớp coi như “đèn sáng” suốt một tháng nay, nếu không làm bài tốt sẽ vô cùng mất mặt.
Lộ Tu Triệt cảm nhận sâu sắc trách nhiệm nặng nề của mình.
Đứng trước cửa phòng thi, Nhạc Thính Phong đá cậu ta một cước. Khẩn trương gì chứ? Lúc bình thường kiểm tra như thế nào thì bây giờ cứ làm như thế thôi.
Đuổi Lộ Tu Triệt đi rồi, Nhạc Thính Phong đủng đỉnh đi vào phòng thi.
Thầy giáo Chu bĩu môi, hừ, thầy giáo Tần càng như thế thì tâm tình anh càng sảng khoái.
Nói hai câu thì tính cái gì chứ? Nhạc Thính Phong là học sinh lớp mình, đây mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng lời nói của thầy giáo Tần cũng đã cảnh tỉnh thầy giáo Chu. Về sau, khi dạy học, mặc dù muốn đối xử đặc biệt với Nhạc Thính Phong nhưng giờ học trên lớp vẫn phải giảng giải dễ hiểu, rõ ràng, để cho các học sinh khác đều có thể nghe hiểu được.
Còn giảng bài cho Nhạc Thính Phong, lại càng phải thâm sâu khó nhằn một chút.
Chủ nhiệm lớp B thấp giọng nói với thầy giáo Chu: “Thầy cũng đừng chấp nhặt với thầy giáo Tần làm gì. Cũng may là ông ta không làm chủ nhiệm lớp A, nếu không mấy đứa nhỏ lớp A đều bị ông ấy dạy hư hết. Thật là phí công ông ấy đã làm giáo viên suốt bao nhiêu năm như vậy.”
Thầy giáo Chu cười cười: “Thầy giáo Tần cũng là tiền bối của tôi, tôi sao có thể cùng ông ấy chấp nhặt gì chứ. Với lại, học sinh như Nhạc Thính Phong mà để đi mất khỏi lớp chúng ta, tôi phỏng chừng có thể thấy chủ nhiệm tiếp nhận cũng sẽ tức giận cắn răng.”
“Trong lòng anh rõ ràng là tốt rồi, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường bây giờ đều đang nhìn chằm chằm vào lớp anh. Anh phải cố gắng đó.”
Thầy giáo Chu nhất thời cảm thấy áp lực đè nặng lên trên vai mình. Anh vừa mới tốt nghiệp tới trường này giảng dạy, được giao làm chủ nhiệm lớp năm ba sắp tốt nghiệp vốn đã là áp lực không nhỏ rồi. Hiện giờ hai thiếu niên ưu tú nhất thành phố đều tới lớp anh theo học. Thầy giáo Chu càng cảm thấy vai mình trĩu xuống.
Thầy giáo Tần có không cam lòng thì cũng chỉ có thể nói vài câu chua chát chứ cũng chẳng làm được gì.
Dù sao hết thảy đều là kết cục đã được định, ông ấy không có khả năng quay lại làm chủ nhiệm lớp. Một năm này, mặc cho tâm trạng ông ấy có không yên cỡ nào thì cũng chỉ có thể làm một giáo viên bình thường lên lớp mà thôi.
Nháy mắt khai giảng đã được gần một tháng. Nhạc Thính Phong đã thích ứng với sinh hoạt trong lớp.
Không khí học tập của lớp E vô cùng sôi động, học sinh nghe giảng rất chăm chú, tích cực đặt câu hỏi. Hầu như tất cả thầy cô giáo đều rất thích dạy lớp này.
Tan học, các học sinh trao đổi cũng rất sôi nổi, ngay cả sinh hoạt của Nhạc Thính Phong sau khi học xong cũng phong phú hơn hồi học lớp 2 nhiều.
Cuối tuần, mấy nam sinh trong lớp còn rủ cậu cùng đi đá bóng.
Nhạc Thính Phong rất hài lòng với lớp học này hiện giờ.
Ngoại trừ thầy giáo Chu vẫn thường nhắc nhở mọi người phải có trách nhiệm bảo vệ gia bảo của lớp. Chuyện này khiến cho Nhạc Thính Phong mỗi lần nghe thấy đều muốn trợn trắng mắt.
Đầu tháng ba là thời điểm mà kì kiểm tra thứ nhất diễn ra.
Học sinh trong lớp đều rất khẩn trương. Mỗi khi hết giờ lại có một vài học sinh chạy tới chỗ Nhạc Thính Phong hỏi đôi chút vấn đề. Chỉ cần cậu có thời gian là đều giải đáp giúp bọn họ.
Tuy rằng chỉ là kiểm tra nhỏ để nhà trường khảo sát tình hình học tập của học sinh năm 3. Nhưng vì đây là cuộc thi đầu tiên sau khai giảng nên toàn bộ học sinh phải tham gia, đồng thời hình thức và quy định sẽ giống y như kì thi học kì.
Lần này Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt không được phân vào cùng một phòng thi. Hai người ở cách nhau khá xa. Trước khi kiểm tra, Lộ Tu Triệt hồi hộp đến phát ốm. Cậu đã được các bạn trong lớp coi như “đèn sáng” suốt một tháng nay, nếu không làm bài tốt sẽ vô cùng mất mặt.
Lộ Tu Triệt cảm nhận sâu sắc trách nhiệm nặng nề của mình.
Đứng trước cửa phòng thi, Nhạc Thính Phong đá cậu ta một cước. Khẩn trương gì chứ? Lúc bình thường kiểm tra như thế nào thì bây giờ cứ làm như thế thôi.
Đuổi Lộ Tu Triệt đi rồi, Nhạc Thính Phong đủng đỉnh đi vào phòng thi.
/2416
|