BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1901: Làm cho trẻ con thất vọng, buồn lòng rồi
/2416
|
Thầy Chu nói cực kỳ nghiêm túc nhưng người khác lại cho rằng hắn đang cố tình châm chọc thầy Tần. Thầy Tần đã bắt đầu tức giận nhưng thầy Chu vẫn còn liên tục nói lời cảm ơn: “Cảm ơn thầy Tần đã nhắc nhở, về sau tôi nhất định sẽ chú ý việc này.”
Nội tâm của thầy Tần: ¥#@%……¥##
Trong lòng ông ta đang chửi ầm lên, ai cần cậu cảm ơn chứ, ai bảo cậu phải chú ý chứ?
Những thầy cô của lớp khác đều cúi đầu cươi trộm, thầy Chu là thầy giáo mới về trường năm nay, cũng không biết là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu nữa.
Dù sao, thầy ấy cư xử như vậy lại làm cho mọi mục đích của thầy Tần đều tan thành mây khói.
Thầy Tần thật sự không cam lòng, sự đố kị và lửa giận trong lòng làm cho ông ta rất không thoải mái. Con vịt nướng đã tới tay mà còn bay mất. Ở trường học chịu đủ mọi sự cười nhạo, về đến nhà lại bị vợ lải nhải cả ngày, những phụ huynh từng tới tặng quà còn có người chạy tới nhà đòi lại quà đã tặng nữa.
Đám hàng xóm và họ hàng thì đều quay đầu nói mát.
Cuộc sống gần đây của thầy Tần thật sự chẳng khác nào nước sôi lửa bỏng.
Ông ta không được vui vẻ nhưng người khác lại cực kỳ thích ý. Lớp A được thầy Tề dẫn dắt đã đi vào quỹ đạo, học sinh cực kỳ tin phục vị thầy giáo già này. Tuy thầy Tần không làm chủ nhiệm lớp A nữa nhưng vẫn dạy bọn họ môn toán, mỗi lần lên lớp, ông ta đều cảm thấy học sinh bên dưới nhìn mình với ánh mắt tràn ngập sự chế nhạo.
Hiện giờ, thầy Tần đi tới đâu cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà thầy Chu lại cả ngày tỏ ra vui vẻ như trúng xổ số 500 vạn. Đều ở chung trong một văn phòng, thầy Tần có thể vui được sao?
Vì thế, thầy Tần không nhịn được mới muốn đâm chọt hai câu, vậy mà thầy Chu lại không thèm để ý tới.
Thầy Tần yên lặng một hồi lại nói: “Nhưng mà thầy Chu ạ, bình thường thầy nên quan tâm tới cậu ta cũng đúng. Dù sao cậu ta là người xếp hạng nhất trong kỳ thi, là một hạt giống cực kỳ tốt. Nếu rời khỏi mảnh đất màu mỡ rồi thì cũng chưa chắc có thể phát triển tốt được. Nhạc Thính Phong dù đầu óc có tốt tới đâu thì cũng phải có thầy cô có trình độ đào tạo mới được. Đừng để tới cuối cùng lại làm lãng phí một hạt giống tốt như thế…”
Thầy Tần muốn châm chọc thầy Chu là thầy giáo mới, trình độ non kém. Ông ta đã quên mất rằng, người dạy Nhạc Thính Phong không chỉ có một mình thầy Chu.
Trong văn phòng vừa vặn có một thầy giáo dạy toán của lớp E, tuổi cũng không lớn lắm, anh ta vỗ bàn, giọng đầy lạnh lùng: “Thầy Tần, thầy có ý gì hả? Đúng, thầy dạy lớp A, năng lực của thầy tốt. Nhưng ý của thầy có phải là chúng tôi không phải người dạy lớp A có nghĩa là trình độ kém cỏi đúng không?”
Lúc này thầy Tần mới nhận ra mình nói sai, vội vàng sửa lại: “Khụ… Tôi không có ý đó.”
“Vậy ý của thầy là gì?”
Thầy Tần thật sự rất muốn giải thích nhưng ông ta đã nói rõ ràng như thế, còn giải thích thế nào được, đành phải hàm hồ nói: “Khụ… tôi… xin lỗi nhé… Vừa rồi tôi lỡ lời…”
Thầy giáo kia khinh thường nói: “Thầy Tần, chẳng phải là vì thầy đang đố kị sao? Nhạc Thính Phong đổi lớp đã đành, còn khiến thầy không thể làm chủ nhiệm lớp A. Dù gì thầy cũng là thầy giáo, không tự kiểm điểm bản thân mình còn đi nói xấu học trò. Chẳng lẽ thầy nghĩ học sinh có thầy giáo như thầy sẽ không thấy buồn lòng sao?”
Nội tâm của thầy Tần: ¥#@%……¥##
Trong lòng ông ta đang chửi ầm lên, ai cần cậu cảm ơn chứ, ai bảo cậu phải chú ý chứ?
Những thầy cô của lớp khác đều cúi đầu cươi trộm, thầy Chu là thầy giáo mới về trường năm nay, cũng không biết là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu nữa.
Dù sao, thầy ấy cư xử như vậy lại làm cho mọi mục đích của thầy Tần đều tan thành mây khói.
Thầy Tần thật sự không cam lòng, sự đố kị và lửa giận trong lòng làm cho ông ta rất không thoải mái. Con vịt nướng đã tới tay mà còn bay mất. Ở trường học chịu đủ mọi sự cười nhạo, về đến nhà lại bị vợ lải nhải cả ngày, những phụ huynh từng tới tặng quà còn có người chạy tới nhà đòi lại quà đã tặng nữa.
Đám hàng xóm và họ hàng thì đều quay đầu nói mát.
Cuộc sống gần đây của thầy Tần thật sự chẳng khác nào nước sôi lửa bỏng.
Ông ta không được vui vẻ nhưng người khác lại cực kỳ thích ý. Lớp A được thầy Tề dẫn dắt đã đi vào quỹ đạo, học sinh cực kỳ tin phục vị thầy giáo già này. Tuy thầy Tần không làm chủ nhiệm lớp A nữa nhưng vẫn dạy bọn họ môn toán, mỗi lần lên lớp, ông ta đều cảm thấy học sinh bên dưới nhìn mình với ánh mắt tràn ngập sự chế nhạo.
Hiện giờ, thầy Tần đi tới đâu cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà thầy Chu lại cả ngày tỏ ra vui vẻ như trúng xổ số 500 vạn. Đều ở chung trong một văn phòng, thầy Tần có thể vui được sao?
Vì thế, thầy Tần không nhịn được mới muốn đâm chọt hai câu, vậy mà thầy Chu lại không thèm để ý tới.
Thầy Tần yên lặng một hồi lại nói: “Nhưng mà thầy Chu ạ, bình thường thầy nên quan tâm tới cậu ta cũng đúng. Dù sao cậu ta là người xếp hạng nhất trong kỳ thi, là một hạt giống cực kỳ tốt. Nếu rời khỏi mảnh đất màu mỡ rồi thì cũng chưa chắc có thể phát triển tốt được. Nhạc Thính Phong dù đầu óc có tốt tới đâu thì cũng phải có thầy cô có trình độ đào tạo mới được. Đừng để tới cuối cùng lại làm lãng phí một hạt giống tốt như thế…”
Thầy Tần muốn châm chọc thầy Chu là thầy giáo mới, trình độ non kém. Ông ta đã quên mất rằng, người dạy Nhạc Thính Phong không chỉ có một mình thầy Chu.
Trong văn phòng vừa vặn có một thầy giáo dạy toán của lớp E, tuổi cũng không lớn lắm, anh ta vỗ bàn, giọng đầy lạnh lùng: “Thầy Tần, thầy có ý gì hả? Đúng, thầy dạy lớp A, năng lực của thầy tốt. Nhưng ý của thầy có phải là chúng tôi không phải người dạy lớp A có nghĩa là trình độ kém cỏi đúng không?”
Lúc này thầy Tần mới nhận ra mình nói sai, vội vàng sửa lại: “Khụ… Tôi không có ý đó.”
“Vậy ý của thầy là gì?”
Thầy Tần thật sự rất muốn giải thích nhưng ông ta đã nói rõ ràng như thế, còn giải thích thế nào được, đành phải hàm hồ nói: “Khụ… tôi… xin lỗi nhé… Vừa rồi tôi lỡ lời…”
Thầy giáo kia khinh thường nói: “Thầy Tần, chẳng phải là vì thầy đang đố kị sao? Nhạc Thính Phong đổi lớp đã đành, còn khiến thầy không thể làm chủ nhiệm lớp A. Dù gì thầy cũng là thầy giáo, không tự kiểm điểm bản thân mình còn đi nói xấu học trò. Chẳng lẽ thầy nghĩ học sinh có thầy giáo như thầy sẽ không thấy buồn lòng sao?”
/2416
|