BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1789: Hay là hôn lễ này tôi không làm nữa
/2416
|
Chú rể thở dài một hơi, một bên là vợ, một bên là chiến hữu cũ, anh ta thật sự khó xử giữa hai người.
Chú rể nhìn cô dâu một cái lắc lắc đầu, khuyết điểm của người vợ này thật ra anh ta biết rõ, yêu cái lợi trước mắt, có đôi khi không có quy tắc trật tự gì, lúc đầu anh ta không đồng ý, nhưng người lớn trong nhà đều nói anh ta ở cái tuổi này rồi đừng có kén chọn nữ, diện mạo cô dâu bình thường, gia cảnh trong sạch, lại không phải quá xấu, vậy là được rồi, dẫu sao có thể chọn ra nhiều điểm tốt.
Người nhà cứ thay phiên nhau khuyên nhủ, cho nên, chú rể cứ thế đồng ý.
Cô dâu hất tay cô phù dâu ra, hằm hằm trừng mắt nhìn chú rể.
“Chiến hữu cái quái gì, anh vẫn còn coi như bảo bối, chẳng phải chỉ là một kẻ mặt dầy đến đây thêm ăn thêm uống hay sao?”
Chưa đi được mấy bước, cô dâu đã nói những lời này, giọng nói cũng không thấp, dường như là cố ý để Du Dực nghe thấy.
Du Dực thực sự đã nghe được những lời đó, Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cũng nghe được, không ít những người xung quanh cũng nghe được, dồn dập nhìn về phía Du Dực.
Sắc mặt Du Dực không đổi, anh thở dài... cái bàn này có nên đập hay không, có nên hay không đây?
Bỏ đi, anh biết hôn lễ của chiến hữu không dễ dàng gì, nếu anh thật sự làm loạn ở buổi tiệc này, bản thân hả giận, nhưng chiến hữu thì sao?
Kết hôn hay là không?
Sau này quan hệ vợ chồng há chẳng phải sẽ có vướng mắc hay sao?
Cơn tức giận này, dù có tính toán, cũng không phải bây giờ.
Thanh Ti nghi hoặc hỏi Du Dực: “Ba ơi, con ăn một miếng thức ăn, anh Thính Phong chưa ăn gì cả, ba cũng ăn hai miếng, chúng ta... như vậy được coi là thêm ăn thêm uống ạ?”
Câu hỏi này những người ngồi cùng bàn đều nghe thấy, sau đó nhìn vào đĩa của ba người họ.
Lúc này mới phát hiện, người ta thực sự chưa ăn, đặc biệt là cậu thanh niên đẹp trai kia, trên đĩa sạch sẽ đến mức có thể làm gương soi.
Như vậy bị gọi là đến thêm ăn thêm uống, vậy bọn họ coi là gì?
Chú rể vừa tức vừa buồn, sắc mặt càng thêm đỏ ửng, anh ta kéo mạnh cô dâu một cái đi lên phía trước vài bước: “Em rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Cô dâu luôn cảm thấy bản thân mình gả cho chú rể ít nhiều bị thiệt thòi, gia cảnh cô ta thường thường bậc trung, lại là công nhân viên chức nhà nước, còn chú rể thì sao, tuy công việc khá tốt, nhưng một chân anh ta có vấn đề, nói khó nghe một chút chính là một kẻ tàn phế nửa người.
Cô ta rõ ràng là một cô gái trẻ mặt mũi cân đối, chân tay đầy đủ, gia cảnh cũng coi như không tệ, gả cho anh ta, chẳng phải là thiệt thòi hay sao?
Cho nên, trước mặt chú rể, không tránh khỏi cảm thấy có chút hơn người một bậc.
Bất cứ việc gì đều do cô ta nói làm chủ, yêu cầu trước khi cưới trước đây, chú rể đều không nghi ngại gì, đều đã đáp ứng hết cho cô ta.
Đến giờ mới là lần đầu tiên anh ta dám hạnh họe lại cô ta, cô ta vốn đã chê bai Du Dực đưa lì xì ít, đến lúc này lại càng tức giận hơn.
Rầy rà nói: “Làm gì? Anh nói làm gì, bạn của anh đó, cái thứ gì không biết... keo kiệt bủn xỉn, cầm đến một ít tiền lừa ăn lừa uống, lại còn đi một dẫn thêm hai, còn muốn sinh con bắt chúng ta đến tặng lì xì, anh ta có biết xấu hổ không vậy?”
Chú rể tức giận đến nỗi mắt hai mắt đều đỏ au, tức giận nói: “Em câm miệng lại cho anh... em còn chưa xem, em đã biết lì xì ít tiền à? Cho dù anh ấy có không tặng một đồng nào, đã đến đây, cũng là chiến hữu của anh, quan hệ giữa bọn anh không phải chỉ đem vài đồng tiền để đo được, tốt nhất là em nên hiền lành một chút, nếu không...”
Cô dâu lại càng thêm kiêu căng: “Nếu không thì sao? Em nói cho anh biết, em đã rất nể mặt anh rồi, nếu không cái hôn lễ này em không làm nữa. Cái gã bạn nghèo kiết xác của anh đó, lì xì của anh ta nhẹ giống rắm vậy đó, bên trong chắc chắn chỉ có một tờ tiền giấy, em thèm vào... cái thứ chó mèo gì, thật coi chỗ này nhà tôi muốn đến xin cơm đều được à...”
Chú rể cuối cùng không thể chịu đựng thêm được nữa giáng một cái bạt tai xuống: “Câm mồm...”
Chú rể nhìn cô dâu một cái lắc lắc đầu, khuyết điểm của người vợ này thật ra anh ta biết rõ, yêu cái lợi trước mắt, có đôi khi không có quy tắc trật tự gì, lúc đầu anh ta không đồng ý, nhưng người lớn trong nhà đều nói anh ta ở cái tuổi này rồi đừng có kén chọn nữ, diện mạo cô dâu bình thường, gia cảnh trong sạch, lại không phải quá xấu, vậy là được rồi, dẫu sao có thể chọn ra nhiều điểm tốt.
Người nhà cứ thay phiên nhau khuyên nhủ, cho nên, chú rể cứ thế đồng ý.
Cô dâu hất tay cô phù dâu ra, hằm hằm trừng mắt nhìn chú rể.
“Chiến hữu cái quái gì, anh vẫn còn coi như bảo bối, chẳng phải chỉ là một kẻ mặt dầy đến đây thêm ăn thêm uống hay sao?”
Chưa đi được mấy bước, cô dâu đã nói những lời này, giọng nói cũng không thấp, dường như là cố ý để Du Dực nghe thấy.
Du Dực thực sự đã nghe được những lời đó, Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cũng nghe được, không ít những người xung quanh cũng nghe được, dồn dập nhìn về phía Du Dực.
Sắc mặt Du Dực không đổi, anh thở dài... cái bàn này có nên đập hay không, có nên hay không đây?
Bỏ đi, anh biết hôn lễ của chiến hữu không dễ dàng gì, nếu anh thật sự làm loạn ở buổi tiệc này, bản thân hả giận, nhưng chiến hữu thì sao?
Kết hôn hay là không?
Sau này quan hệ vợ chồng há chẳng phải sẽ có vướng mắc hay sao?
Cơn tức giận này, dù có tính toán, cũng không phải bây giờ.
Thanh Ti nghi hoặc hỏi Du Dực: “Ba ơi, con ăn một miếng thức ăn, anh Thính Phong chưa ăn gì cả, ba cũng ăn hai miếng, chúng ta... như vậy được coi là thêm ăn thêm uống ạ?”
Câu hỏi này những người ngồi cùng bàn đều nghe thấy, sau đó nhìn vào đĩa của ba người họ.
Lúc này mới phát hiện, người ta thực sự chưa ăn, đặc biệt là cậu thanh niên đẹp trai kia, trên đĩa sạch sẽ đến mức có thể làm gương soi.
Như vậy bị gọi là đến thêm ăn thêm uống, vậy bọn họ coi là gì?
Chú rể vừa tức vừa buồn, sắc mặt càng thêm đỏ ửng, anh ta kéo mạnh cô dâu một cái đi lên phía trước vài bước: “Em rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Cô dâu luôn cảm thấy bản thân mình gả cho chú rể ít nhiều bị thiệt thòi, gia cảnh cô ta thường thường bậc trung, lại là công nhân viên chức nhà nước, còn chú rể thì sao, tuy công việc khá tốt, nhưng một chân anh ta có vấn đề, nói khó nghe một chút chính là một kẻ tàn phế nửa người.
Cô ta rõ ràng là một cô gái trẻ mặt mũi cân đối, chân tay đầy đủ, gia cảnh cũng coi như không tệ, gả cho anh ta, chẳng phải là thiệt thòi hay sao?
Cho nên, trước mặt chú rể, không tránh khỏi cảm thấy có chút hơn người một bậc.
Bất cứ việc gì đều do cô ta nói làm chủ, yêu cầu trước khi cưới trước đây, chú rể đều không nghi ngại gì, đều đã đáp ứng hết cho cô ta.
Đến giờ mới là lần đầu tiên anh ta dám hạnh họe lại cô ta, cô ta vốn đã chê bai Du Dực đưa lì xì ít, đến lúc này lại càng tức giận hơn.
Rầy rà nói: “Làm gì? Anh nói làm gì, bạn của anh đó, cái thứ gì không biết... keo kiệt bủn xỉn, cầm đến một ít tiền lừa ăn lừa uống, lại còn đi một dẫn thêm hai, còn muốn sinh con bắt chúng ta đến tặng lì xì, anh ta có biết xấu hổ không vậy?”
Chú rể tức giận đến nỗi mắt hai mắt đều đỏ au, tức giận nói: “Em câm miệng lại cho anh... em còn chưa xem, em đã biết lì xì ít tiền à? Cho dù anh ấy có không tặng một đồng nào, đã đến đây, cũng là chiến hữu của anh, quan hệ giữa bọn anh không phải chỉ đem vài đồng tiền để đo được, tốt nhất là em nên hiền lành một chút, nếu không...”
Cô dâu lại càng thêm kiêu căng: “Nếu không thì sao? Em nói cho anh biết, em đã rất nể mặt anh rồi, nếu không cái hôn lễ này em không làm nữa. Cái gã bạn nghèo kiết xác của anh đó, lì xì của anh ta nhẹ giống rắm vậy đó, bên trong chắc chắn chỉ có một tờ tiền giấy, em thèm vào... cái thứ chó mèo gì, thật coi chỗ này nhà tôi muốn đến xin cơm đều được à...”
Chú rể cuối cùng không thể chịu đựng thêm được nữa giáng một cái bạt tai xuống: “Câm mồm...”
/2416
|