Dư Mộng Nhân vừa nhìn, trong đầu quay vèo vèo, 5… 50 vạn sao?
Nhưng 50 vạn cũng không nhiều? Lẽ nào… 500 vạn?
Tim Dư Mộng Nhân đập nhanh lên, mẹ ơi, nếu mỗi tháng cho 500 vạn, vậy mười tháng chính là 5000 vạn, một năm chính là 6… 6000 vạn, trời ơi, nhiều tiền như vậy, cô không tính nhầm chứ?
Nếu nhiều tiền như vậy, cứ coi như tạm thời không vào Lộ Gia, vậy cô cũng có thể ấm ức nhẫn nhịn trước. Trong lòng Dư Mộng Nhân nghĩ quá đẹp rồi, nhất thời mừng thầm trên mặt không giấu nổi, đợi khi cô ta tỉnh lại nhìn thấy trên mặt thư ký đầy chế nhạo.
Cô vội thu lại biểu cảm, nghiêng đầu, làm ra bộ tôi không phải loại người tham tiền, tôi là người không bị tiền bạc cám dỗ.
Dư Mộng Nhân giả bộ nói: “Cái này… cũng quá nhiều rồi thì phải… tôi đi theo Hướng Đông lại không phải ham muốn tiền của ông ấy.”
Thư ký cười ha ha một tiếng, không phải ham tiền, “Được thôi, nếu cô không chịu, vậy giờ gọi điện cho ông cụ, có lẽ ông ấy sẽ rất vui.”
Dư Mộng Nhân hối hận, vừa nãy cô không nên nói những điều đó, cô hắng hắng giọng nói: “Anh… đợi chút, tôi… tôi… tôi muốn nói, nếu là mình tôi, tôi cũng không sao, nhưng giờ còn có Tiểu Phàm. Tôi có thể không cần, nhưng thằng bé, đang đi học, lại là lúc phát triển cơ thể, không thể để nó thiệt thòi.”
Thư ký bĩu môi: “Được rồi được rồi, cô Dư người thế nào, tôi còn không biết sao? Đừng giả bộ nữa, cô không nghĩ xem, rốt cuộc là bao nhiêu tiền? Đây là con số này! Cô không đoán xem?”
Một tay thư ký lắc lắc trước mặt Dư Mộng Nhân. Ngón tay kích động của Dư Mộng Nhân đã nắm chặt lấy ga giường, “Năm… một tháng năm… trăm vạn sao?”
Lần này đổi lại thư ký có chút bối rối rồi, mẹ ơi, dã tâm của người phụ nữ này thật đáng sợ, 500 vạn, vậy mà cô ta thật sự dám nghĩ tới, một tháng nhiều tiền như vậy, cô ta coi mình là gà đẻ trứng vàng sao.
Thư ký lắc đầu, đương nhiên không phải, nghĩ quá nhiều rồi thì phải? “Đoán thêm xem.”
Dư Mộng Nhân cắn môi, không phải 500 vạn, vậy thì chính là 50 vạn rồi, cái này có hơi không nhiều lắm…
Thư ký nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Dư Mộng Nhân, thở dài một tiếng: Cô còn có thứ càng thất vọng hơn đó.
Tay của Dư Mộng Nhân đã thả lỏng ga giường ra, không có 500 vạn, đâu còn gì đáng kích động: “Vậy…50 vạn…”
Thư ký thật muốn cười lớn lên một tiếng, 50 vạn cũng có thể nghĩ ra. Dư Mộng Nhân nhìn trên mặt thư ký vẫn là nụ cười mỉa mai, trong lòng có chút không dám xác định: “Không phải sao?”
Thư ký gật đầu: “Đúng, không phải, cô lại đoán xem…”
Cơ thịt trên mặt Dư Mộng Nhân giật lên mấy cái, lại đến 50 vạn cũng không phải, Lộ Gia cũng quá keo kiệt rồi, mỗi tháng chỉ cho cô 5 vạn, họ sao không đi đuổi ăn xin đi.
Cô không nhìn thư ký nữa, không vui nói: “Không phải chỉ là 5 vạn sao, không cần đoán nữa…”
Thư ký bĩu bĩu môi. 5 vạn đã không vui rồi, nếu đúng là một tháng 5 vạn, năm nay bao nhiêu người có thể hưng phấn đến mức không ngủ được, cô ta còn chê, haha, có thứ cô càng chê hơn.
“Sao có thể không cần đoán chứ? Cái này vẫn chưa đoán đúng đâu!”
Giọng Dư Mộng Nhân đưa cao lên: “Cái gì? Còn chưa đoán đúng?”
Không phải 500 vạn, không phải 50 vạn, đến 5 vạn cũng không phải? Vậy còn có thể bao nhiêu? KHông thể cho cô 5000 vạn chứ?
Dư Mộng Nhân thấy may mắn: “Lẽ nào là 5000…”
Chữ vạn cuối cùng còn chưa nói ra, thư ký liền ngắt lời cô, cười nói: “Chúc mừng cô Dư cuối cùng đoán đúng rồi, không sai, 5000, sau này mỗi tháng cô đều có thể nhận được 5000 sinh hoạt phí, có phải rất bất ngờ không?”
Nhưng 50 vạn cũng không nhiều? Lẽ nào… 500 vạn?
Tim Dư Mộng Nhân đập nhanh lên, mẹ ơi, nếu mỗi tháng cho 500 vạn, vậy mười tháng chính là 5000 vạn, một năm chính là 6… 6000 vạn, trời ơi, nhiều tiền như vậy, cô không tính nhầm chứ?
Nếu nhiều tiền như vậy, cứ coi như tạm thời không vào Lộ Gia, vậy cô cũng có thể ấm ức nhẫn nhịn trước. Trong lòng Dư Mộng Nhân nghĩ quá đẹp rồi, nhất thời mừng thầm trên mặt không giấu nổi, đợi khi cô ta tỉnh lại nhìn thấy trên mặt thư ký đầy chế nhạo.
Cô vội thu lại biểu cảm, nghiêng đầu, làm ra bộ tôi không phải loại người tham tiền, tôi là người không bị tiền bạc cám dỗ.
Dư Mộng Nhân giả bộ nói: “Cái này… cũng quá nhiều rồi thì phải… tôi đi theo Hướng Đông lại không phải ham muốn tiền của ông ấy.”
Thư ký cười ha ha một tiếng, không phải ham tiền, “Được thôi, nếu cô không chịu, vậy giờ gọi điện cho ông cụ, có lẽ ông ấy sẽ rất vui.”
Dư Mộng Nhân hối hận, vừa nãy cô không nên nói những điều đó, cô hắng hắng giọng nói: “Anh… đợi chút, tôi… tôi… tôi muốn nói, nếu là mình tôi, tôi cũng không sao, nhưng giờ còn có Tiểu Phàm. Tôi có thể không cần, nhưng thằng bé, đang đi học, lại là lúc phát triển cơ thể, không thể để nó thiệt thòi.”
Thư ký bĩu môi: “Được rồi được rồi, cô Dư người thế nào, tôi còn không biết sao? Đừng giả bộ nữa, cô không nghĩ xem, rốt cuộc là bao nhiêu tiền? Đây là con số này! Cô không đoán xem?”
Một tay thư ký lắc lắc trước mặt Dư Mộng Nhân. Ngón tay kích động của Dư Mộng Nhân đã nắm chặt lấy ga giường, “Năm… một tháng năm… trăm vạn sao?”
Lần này đổi lại thư ký có chút bối rối rồi, mẹ ơi, dã tâm của người phụ nữ này thật đáng sợ, 500 vạn, vậy mà cô ta thật sự dám nghĩ tới, một tháng nhiều tiền như vậy, cô ta coi mình là gà đẻ trứng vàng sao.
Thư ký lắc đầu, đương nhiên không phải, nghĩ quá nhiều rồi thì phải? “Đoán thêm xem.”
Dư Mộng Nhân cắn môi, không phải 500 vạn, vậy thì chính là 50 vạn rồi, cái này có hơi không nhiều lắm…
Thư ký nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Dư Mộng Nhân, thở dài một tiếng: Cô còn có thứ càng thất vọng hơn đó.
Tay của Dư Mộng Nhân đã thả lỏng ga giường ra, không có 500 vạn, đâu còn gì đáng kích động: “Vậy…50 vạn…”
Thư ký thật muốn cười lớn lên một tiếng, 50 vạn cũng có thể nghĩ ra. Dư Mộng Nhân nhìn trên mặt thư ký vẫn là nụ cười mỉa mai, trong lòng có chút không dám xác định: “Không phải sao?”
Thư ký gật đầu: “Đúng, không phải, cô lại đoán xem…”
Cơ thịt trên mặt Dư Mộng Nhân giật lên mấy cái, lại đến 50 vạn cũng không phải, Lộ Gia cũng quá keo kiệt rồi, mỗi tháng chỉ cho cô 5 vạn, họ sao không đi đuổi ăn xin đi.
Cô không nhìn thư ký nữa, không vui nói: “Không phải chỉ là 5 vạn sao, không cần đoán nữa…”
Thư ký bĩu bĩu môi. 5 vạn đã không vui rồi, nếu đúng là một tháng 5 vạn, năm nay bao nhiêu người có thể hưng phấn đến mức không ngủ được, cô ta còn chê, haha, có thứ cô càng chê hơn.
“Sao có thể không cần đoán chứ? Cái này vẫn chưa đoán đúng đâu!”
Giọng Dư Mộng Nhân đưa cao lên: “Cái gì? Còn chưa đoán đúng?”
Không phải 500 vạn, không phải 50 vạn, đến 5 vạn cũng không phải? Vậy còn có thể bao nhiêu? KHông thể cho cô 5000 vạn chứ?
Dư Mộng Nhân thấy may mắn: “Lẽ nào là 5000…”
Chữ vạn cuối cùng còn chưa nói ra, thư ký liền ngắt lời cô, cười nói: “Chúc mừng cô Dư cuối cùng đoán đúng rồi, không sai, 5000, sau này mỗi tháng cô đều có thể nhận được 5000 sinh hoạt phí, có phải rất bất ngờ không?”
/2416
|