BOSS HUNG DỮ 2 - CẢ ĐỜI CHỈ VÌ EM - Full ( Trọn Bộ 6 )
Chương 1454: Nhạc thiếu gia gửi ấm áp đến
/2416
|
Bên ngoài tiếng pháo nổ vang hết đợt này đến đợt khác, bầu trời ngoài xa còn nở rộ mấy chùm pháo hoa, dường như cậu có thể nghe thấy âm thanh reo hò của người khác từ xa truyền đến.
Đêm Giao thừa của người ta, đêm Giao thừa của bản thân cậu…
Lộ Tu Triệt không nhịn được cười lạnh, người thân của người ta, người thân của cậu… thật buồn cười.
Điện thoại của cậu đã hết pin, cậu biết trong đó còn rất nhiều cuộc gọi nhỡ, nhưng những người đó, cậu thật sự chẳng thèm để ý đến ai, giọng nói của họ, cậu cũng chẳng muốn nghe.
Lộ Tu Triệt cũng không biết bản thân đã ngồi đó bao lâu, hai chân đã tê hết cả, toàn thân lạnh băng, cậu thử đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Trong nhà không còn người giúp việc, trong đêm tối, chỉ nghe thấy, tiếng bước chân của một mình cậu, từng bước từng bước, giống như âm hồn ban đêm trong phim kinh dị vậy.
Điện thoại bàn trong phòng khách đột nhiên vang lên, Lộ Tu Triệt không định nghe, nhưng điện thoại cứ reo mãi không ngừng.
Nghe thấy thế tâm trạng của cậu càng bực bội, cậu sờ soạng xuống lầu, mở cửa phòng khách, bước đến trước kệ điện thoại, do dự một lúc, cậu cầm ống nghe lên.
“Alo...”
Trong điện thoại truyền đến giọng của Nhạc Thính Phong, còn kèm theo tiếng pháo hoa: “Lộ Tu Triệt cậu thật sự bắt máy rồi, không đến nhà ông cậu à?”
Trên mặt Lộ Tu Triệt cuối cùng cũng có một tia ấm áp, “Thính Phong, là cậu à, sao giờ này cậu lại gọi đến vậy?”
“Tớ gọi di động cho cậu thì tắt máy, tớ cảm thấy không đúng lắm, nên thử gọi sang điện thoại bàn nhà cậu, không ngờ, cậu thật sự bắt máy. Cậu giở trò gì vậy, đừng nói với tớ giờ này, chỉ có một mình cậu ở nhà nhé.”
Lộ Tu Triệt không biết nên giải thích thế nào: “Tớ...”
“Thôi, được rồi, không cần nói, cậu đợi đó.”
Tút tút tút…
Nhạc Thính Phong đã cúp máy, bên tai truyền đến tiếng máy bận. Lộ Tu Triệt nắm chặt điện thoại, từ từ buông xuống, cậu nhìn xung quanh, chẳng bao lâu nữa, căn nhà mà cậu quen thuộc này, có lẽ sẽ không còn là của cậu nữa.
Lộ Tu Triệt lắc đầu, năng lực của cậu bây giờ còn quá yếu, đến lúc nào cậu mới có thể hoàn toàn nắm giữ vận mệnh của chính mình, không cần dựa vào tài lực của ba cậu chứ.
Chuyện mà Lộ Hướng Đông làm, Lộ Tu Triệt thật ra vốn không đau lòng, cũng không cảm thấy khó chịu mấy, vì sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ làm thế, chỉ là ông ấy làm sớm hơn thời gian dự tính thôi.
Điều làm cậu tức giận là, bản thân bây giờ vẫn là một đứa trẻ, những chuyện cậu có thể làm còn quá ít.
Lộ Tu Triệt rất đói bụng, từ sáng sau khi ăn sáng xong đến giờ, đến cả một giọt nước cậu cũng chưa uống, nhưng cậu lại không muốn ăn gì, cảm giác chịu đói, khiến đầu óc cậu càng tỉnh táo hơn.
Lộ Tu Triệt ngồi trong phòng khách ngây người, nghĩ xem sau này phải làm thế nào.
Khoảng 20 phút sau, bỗng nhiên bên ngoài mơ hồ truyền đến một giọng nói: “Lộ Tu Triệt...”
Lộ Tu Triệt ngẩng đầu phắt dậy, sao giống như có người đang gọi cậu vậy, cậu nghe lầm sao?
“Lộ Tu Triệt...”
Lộ Tu Triệt chớp chớp mắt, âm thanh đã gần hơn rồi, hình như là… Giọng của Nhạc Thính Phong. Cậu vội vã đứng dậy, chạy ra khỏi cửa phòng khách, đã nhìn thấy Nhạc Thính Phong chạy từ cổng lớn vào, hét lên với cậu: “Đừng lề mề nữa, đi mau, còn kịp ăn cơm Tất niên.”
Giây phút nhìn thấy Nhạc Thính Phong, tâm trạng nhẫn nhịn suốt một ngày của Lộ Tu Triệt, bỗng bùng nổ, nước mắt lập tức tuôn trào.
Nhạc Thính Phong còn cách cậu một đoạn, không nhìn thấy nước mắt trên mặt cậu, “Alo, cậu còn đứng đó làm gì thế, đi nhanh đi.”
“Được… Tớ… lên trên lấy đồ đã.”
Lộ Tu Triệt xoay người chạy lên lầu, cậu ra sức lau nước mắt trên mặt mình, ngươi càng lau càng nhiều.
Lấy ví, chìa khóa, mặc thêm một chiếc áo khoác, Lộ Tu Triệt xuống nhà, tâm trạng của cậu đã dần bình phục lại một chút.
Nhóm dịch: Mèo Xinh
Đêm Giao thừa của người ta, đêm Giao thừa của bản thân cậu…
Lộ Tu Triệt không nhịn được cười lạnh, người thân của người ta, người thân của cậu… thật buồn cười.
Điện thoại của cậu đã hết pin, cậu biết trong đó còn rất nhiều cuộc gọi nhỡ, nhưng những người đó, cậu thật sự chẳng thèm để ý đến ai, giọng nói của họ, cậu cũng chẳng muốn nghe.
Lộ Tu Triệt cũng không biết bản thân đã ngồi đó bao lâu, hai chân đã tê hết cả, toàn thân lạnh băng, cậu thử đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Trong nhà không còn người giúp việc, trong đêm tối, chỉ nghe thấy, tiếng bước chân của một mình cậu, từng bước từng bước, giống như âm hồn ban đêm trong phim kinh dị vậy.
Điện thoại bàn trong phòng khách đột nhiên vang lên, Lộ Tu Triệt không định nghe, nhưng điện thoại cứ reo mãi không ngừng.
Nghe thấy thế tâm trạng của cậu càng bực bội, cậu sờ soạng xuống lầu, mở cửa phòng khách, bước đến trước kệ điện thoại, do dự một lúc, cậu cầm ống nghe lên.
“Alo...”
Trong điện thoại truyền đến giọng của Nhạc Thính Phong, còn kèm theo tiếng pháo hoa: “Lộ Tu Triệt cậu thật sự bắt máy rồi, không đến nhà ông cậu à?”
Trên mặt Lộ Tu Triệt cuối cùng cũng có một tia ấm áp, “Thính Phong, là cậu à, sao giờ này cậu lại gọi đến vậy?”
“Tớ gọi di động cho cậu thì tắt máy, tớ cảm thấy không đúng lắm, nên thử gọi sang điện thoại bàn nhà cậu, không ngờ, cậu thật sự bắt máy. Cậu giở trò gì vậy, đừng nói với tớ giờ này, chỉ có một mình cậu ở nhà nhé.”
Lộ Tu Triệt không biết nên giải thích thế nào: “Tớ...”
“Thôi, được rồi, không cần nói, cậu đợi đó.”
Tút tút tút…
Nhạc Thính Phong đã cúp máy, bên tai truyền đến tiếng máy bận. Lộ Tu Triệt nắm chặt điện thoại, từ từ buông xuống, cậu nhìn xung quanh, chẳng bao lâu nữa, căn nhà mà cậu quen thuộc này, có lẽ sẽ không còn là của cậu nữa.
Lộ Tu Triệt lắc đầu, năng lực của cậu bây giờ còn quá yếu, đến lúc nào cậu mới có thể hoàn toàn nắm giữ vận mệnh của chính mình, không cần dựa vào tài lực của ba cậu chứ.
Chuyện mà Lộ Hướng Đông làm, Lộ Tu Triệt thật ra vốn không đau lòng, cũng không cảm thấy khó chịu mấy, vì sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ làm thế, chỉ là ông ấy làm sớm hơn thời gian dự tính thôi.
Điều làm cậu tức giận là, bản thân bây giờ vẫn là một đứa trẻ, những chuyện cậu có thể làm còn quá ít.
Lộ Tu Triệt rất đói bụng, từ sáng sau khi ăn sáng xong đến giờ, đến cả một giọt nước cậu cũng chưa uống, nhưng cậu lại không muốn ăn gì, cảm giác chịu đói, khiến đầu óc cậu càng tỉnh táo hơn.
Lộ Tu Triệt ngồi trong phòng khách ngây người, nghĩ xem sau này phải làm thế nào.
Khoảng 20 phút sau, bỗng nhiên bên ngoài mơ hồ truyền đến một giọng nói: “Lộ Tu Triệt...”
Lộ Tu Triệt ngẩng đầu phắt dậy, sao giống như có người đang gọi cậu vậy, cậu nghe lầm sao?
“Lộ Tu Triệt...”
Lộ Tu Triệt chớp chớp mắt, âm thanh đã gần hơn rồi, hình như là… Giọng của Nhạc Thính Phong. Cậu vội vã đứng dậy, chạy ra khỏi cửa phòng khách, đã nhìn thấy Nhạc Thính Phong chạy từ cổng lớn vào, hét lên với cậu: “Đừng lề mề nữa, đi mau, còn kịp ăn cơm Tất niên.”
Giây phút nhìn thấy Nhạc Thính Phong, tâm trạng nhẫn nhịn suốt một ngày của Lộ Tu Triệt, bỗng bùng nổ, nước mắt lập tức tuôn trào.
Nhạc Thính Phong còn cách cậu một đoạn, không nhìn thấy nước mắt trên mặt cậu, “Alo, cậu còn đứng đó làm gì thế, đi nhanh đi.”
“Được… Tớ… lên trên lấy đồ đã.”
Lộ Tu Triệt xoay người chạy lên lầu, cậu ra sức lau nước mắt trên mặt mình, ngươi càng lau càng nhiều.
Lấy ví, chìa khóa, mặc thêm một chiếc áo khoác, Lộ Tu Triệt xuống nhà, tâm trạng của cậu đã dần bình phục lại một chút.
Nhóm dịch: Mèo Xinh
/2416
|