Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, Lộ Tu Triệt lại đâm thêm một đao: “Tôi thật sự không ngờ rằng, hóa ra khẩu vị của ông lại nặng như vậy. Ông cũng thiếu tình mẹ sao, tìm một người phụ nữ già như vậy, không lẽ tối đến còn cần bà ấy hát ru dỗ ông ngủ sao?”
Lúc này, Lộ Tu Triệt cả tiếng ba cũng không gọi nữa.
Lộ Hướng Đông bị con trai nói thành như vậy, thẹn quá hóa giận: “Khốn kiếp, im miệng cho ba!”
Cánh tay hắn giơ lên, muốn đánh người, nhưng nhìn thấy nụ cười lạnh đầy châm biếm đó của Lộ Tu Triệt, tay dừng lại trên không làm sao cũng không hạ xuống được.
Hắn xấu hổ buông tay xuống, quát: “Xin lỗi, nói năng kiểu gì thế.”
Lộ Tu Triệt khinh thường nói: “Xin lỗi? Vậy tôi phải xưng hô thế nào, bà hay là thím?”
Lộ Hướng Đông nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, mắt đã đỏ ửng rồi, cố gắng kiềm chế không khóc, hắn cắn răng, “Tiểu tử thối, mày đừng tưởng ta không dám đánh mày, mau xin lỗi.”
Lộ Tu Triệt khinh thường khóe miệng hơi nhếch lên, bước thẳng qua trước mặt Lộ Hướng Đông, đủ rồi, cậu nhịn đủ rồi.
Lộ Hướng Đông nói: “Mày đứng lại cho tao, mau xin lỗi.”
Lộ Tu Triệt đột nhiên bùng nổ, “Cút… Cmn ai còn dám nói thêm một câu, tôi sẽ khiến các người ai cũng không khỏi đi được.”
Lộ Hướng Đông bị ánh mắt đáng sợ đó của con trai dọa đến mức lui về sau một bước: “Mày...”
Người phụ nữ bên cạnh vội vã kéo hắn lại: “Hướng Đông, hay là… Hay là bỏ đi, Tiểu Triệt nó… nó… tâm trạng nó bây giờ em có thể hiểu được, chúng ta không nên ép buộc nó.”
Lộ Hướng Đông thật sự không dám nhìn vào mắt con trai, quá đáng sợ rồi, hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của cậu. Trong lòng hắn nghĩ, đều là tại chơi lâu ngày với thằng nhóc Nhạc Thính Phong đó mà ra.
“Con… Hôm nay con không thể không đi được, đến lúc đó ông nội con hỏi đến, ba biết nói sao?”
Lộ Tu Triệt lạnh lùng nhìn hắn, giống như nhìn một tên thiểu năng vậy.
Lộ Hướng Đông vẫn cứng đầu nói: “Con… Thật sự không đi sao? Một mình con ở nhà phải làm sao? Tiểu Triệt… con, vẫn nên đi đi, ba… có thể phải đến ngày mốt mới trở về đó.”
Hôm nay hắn dẫn theo mối tình đầu nhiều năm qua của mình về nhà, gặp ba mẹ, gặp thân thích, chính là chuẩn bị để quyết định chuyện này luôn, ngoài ra, còn có một chuyện hắn muốn tuyên bố.
Thế nên, lần này hắn không thể giống như những năm trước, ngày thứ hai đã vội vã trở về.
Lộ Tu Triệt vẫn không nói gì, đôi mắt đó, giống như trời đông giá rét phủ dày ba thước băng vậy, khiến tim Lộ Hướng Đông đập thình thịch thình thịch.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy con trai của mình, thật sự không thể xem thường nữa, ánh mắt đáng sợ như vậy, không phải một người bình thường có thể có được.
Lộ Hướng Đông càng lúc càng chột dạ, hắn lắp bắp nói: “Vậy… vậy… được thôi, ba tìm người đến… chăm sóc con. Tiểu Triệt, con… đừng trách ba, ba biết ba không phải là một người ba tốt, nhưng… ba không chỉ hổ thẹn với con, ba còn...”
Lộ Tu Triệt: “Cút.”
Cuối cùng, Lộ Hướng Đông bị người phụ nữ đó kéo mấy cái, rốt cuộc cũng bị kéo lên xe.
Lộ Tu Triệt trở về phòng, cậu không biết bản thân hiện tại là tâm trạng gì. Cậu nhìn vào di ảnh của mẹ mình, ngồi ngẩn ra cả một ngày, cho đến khi trời tối, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng pháo.
Trong phòng một màu đen kịt, rõ ràng đã bật máy sưởi, nhưng, Lộ Tu Triệt vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
Cậu ôm lấy hai chân mình, cuộn tròn lại thành một cục.
Tất cả những chuyện Nhạc Thính Phong từng nói, đều ứng nghiệm cả rồi, cậu cứ cho rằng, có thể đợi thêm một thời gian nữa, nhưng… Người ta vốn không cho cậu thời gian để chờ đợi.
Cậu nhìn ra bên ngoài, hôm nay là 30 Tết, là đêm Giao thừa, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài có muôn vàn ánh đèn.
Nhóm dịch: Mèo Xinh
Lúc này, Lộ Tu Triệt cả tiếng ba cũng không gọi nữa.
Lộ Hướng Đông bị con trai nói thành như vậy, thẹn quá hóa giận: “Khốn kiếp, im miệng cho ba!”
Cánh tay hắn giơ lên, muốn đánh người, nhưng nhìn thấy nụ cười lạnh đầy châm biếm đó của Lộ Tu Triệt, tay dừng lại trên không làm sao cũng không hạ xuống được.
Hắn xấu hổ buông tay xuống, quát: “Xin lỗi, nói năng kiểu gì thế.”
Lộ Tu Triệt khinh thường nói: “Xin lỗi? Vậy tôi phải xưng hô thế nào, bà hay là thím?”
Lộ Hướng Đông nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, mắt đã đỏ ửng rồi, cố gắng kiềm chế không khóc, hắn cắn răng, “Tiểu tử thối, mày đừng tưởng ta không dám đánh mày, mau xin lỗi.”
Lộ Tu Triệt khinh thường khóe miệng hơi nhếch lên, bước thẳng qua trước mặt Lộ Hướng Đông, đủ rồi, cậu nhịn đủ rồi.
Lộ Hướng Đông nói: “Mày đứng lại cho tao, mau xin lỗi.”
Lộ Tu Triệt đột nhiên bùng nổ, “Cút… Cmn ai còn dám nói thêm một câu, tôi sẽ khiến các người ai cũng không khỏi đi được.”
Lộ Hướng Đông bị ánh mắt đáng sợ đó của con trai dọa đến mức lui về sau một bước: “Mày...”
Người phụ nữ bên cạnh vội vã kéo hắn lại: “Hướng Đông, hay là… Hay là bỏ đi, Tiểu Triệt nó… nó… tâm trạng nó bây giờ em có thể hiểu được, chúng ta không nên ép buộc nó.”
Lộ Hướng Đông thật sự không dám nhìn vào mắt con trai, quá đáng sợ rồi, hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của cậu. Trong lòng hắn nghĩ, đều là tại chơi lâu ngày với thằng nhóc Nhạc Thính Phong đó mà ra.
“Con… Hôm nay con không thể không đi được, đến lúc đó ông nội con hỏi đến, ba biết nói sao?”
Lộ Tu Triệt lạnh lùng nhìn hắn, giống như nhìn một tên thiểu năng vậy.
Lộ Hướng Đông vẫn cứng đầu nói: “Con… Thật sự không đi sao? Một mình con ở nhà phải làm sao? Tiểu Triệt… con, vẫn nên đi đi, ba… có thể phải đến ngày mốt mới trở về đó.”
Hôm nay hắn dẫn theo mối tình đầu nhiều năm qua của mình về nhà, gặp ba mẹ, gặp thân thích, chính là chuẩn bị để quyết định chuyện này luôn, ngoài ra, còn có một chuyện hắn muốn tuyên bố.
Thế nên, lần này hắn không thể giống như những năm trước, ngày thứ hai đã vội vã trở về.
Lộ Tu Triệt vẫn không nói gì, đôi mắt đó, giống như trời đông giá rét phủ dày ba thước băng vậy, khiến tim Lộ Hướng Đông đập thình thịch thình thịch.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy con trai của mình, thật sự không thể xem thường nữa, ánh mắt đáng sợ như vậy, không phải một người bình thường có thể có được.
Lộ Hướng Đông càng lúc càng chột dạ, hắn lắp bắp nói: “Vậy… vậy… được thôi, ba tìm người đến… chăm sóc con. Tiểu Triệt, con… đừng trách ba, ba biết ba không phải là một người ba tốt, nhưng… ba không chỉ hổ thẹn với con, ba còn...”
Lộ Tu Triệt: “Cút.”
Cuối cùng, Lộ Hướng Đông bị người phụ nữ đó kéo mấy cái, rốt cuộc cũng bị kéo lên xe.
Lộ Tu Triệt trở về phòng, cậu không biết bản thân hiện tại là tâm trạng gì. Cậu nhìn vào di ảnh của mẹ mình, ngồi ngẩn ra cả một ngày, cho đến khi trời tối, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng pháo.
Trong phòng một màu đen kịt, rõ ràng đã bật máy sưởi, nhưng, Lộ Tu Triệt vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
Cậu ôm lấy hai chân mình, cuộn tròn lại thành một cục.
Tất cả những chuyện Nhạc Thính Phong từng nói, đều ứng nghiệm cả rồi, cậu cứ cho rằng, có thể đợi thêm một thời gian nữa, nhưng… Người ta vốn không cho cậu thời gian để chờ đợi.
Cậu nhìn ra bên ngoài, hôm nay là 30 Tết, là đêm Giao thừa, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài có muôn vàn ánh đèn.
Nhóm dịch: Mèo Xinh
/2416
|