Bởi Vì Được Gặp Cậu

Chương 15 - Đem Cục Nợ Đẹp Trai Về Nhà

/43


Khó khăn lắm tôi mới có thể lôi được Khôi Nguyên ra khỏi nơi quái gở kia. May mắn là vừa đến trạm xe buýt thì cũng đúng lúc có xe tới.

Tôi đặt Khôi Nguyên xuống ghế cạnh cửa sổ, còn mình thì ngồi cạnh cậu ấy. Vì sắp mười hai giờ đêm rồi nên hầu như chẳng còn ai đi xe buýt, làm cho không khí yên ắng lạ thường.

Nãy giờ Khôi Nguyên cứ mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, cậu ấy không phải say rượu nên mới vậy đâu. Tôi đoán là do đói á. Cậu ấy gục đầu vào vai tôi, mắt nhắm nghiền.

Kể ra cũng thương ghê luôn. Mất tăm mất tích hẳn một ngày trời, chẳng biết đi những đâu, ăn những gì, có bị ai bắt nạt không nữa. Học bá Khôi Nguyên mà cũng có lúc lên voi xuống chó thế này, thật thảm mà.

Tôi trong vô thức đưa tay lên vuốt ve mái tóc của cậu ấy. Tưởng cậu ấy không biết đâu, ai ngờ đùng một cái ngọ nguậy cái đầu, làm tôi hoảng quá vội rụt tay lại. Tóc cậu ấy rất mềm, nhưng cứ cọ cọ vào cổ tôi ý, ngứa ngáy khó chịu lắm nhưng lại chẳng dám nói. Thêm cái nữa là nãy giờ tay tôi cứ bị cậu ấy nắm, mồ hôi chảy ra rồi mà không dám bỏ ra ý. Hic, tôi thật không có tiền đồ mà.

Chiếc xe buýt chạy đều đều, rồi cuối cùng cũng đến Đại Điền Viên.

Khôi Nguyên, dậy đi, tới nhà cậu rồi. Tôi lay lay cậu ấy. Tuy nhiên, cậu ấy chẳng chịu nghe.

Này, dậy đi chứ!

...

Bạch Khôi Nguyên.

...

Thấy hai bọn tôi chần chừ mãi, chú lái xe mất kiên nhẫn, quay xuống bảo: Rốt cuộc hai đứa có xuống không? Ta cho xe chạy nhé!

Chú chờ một chút a. Tôi vội nài nỉ với chú lái xe, hai tay một mực lôi cái người nào đó dậy. Mọi hôm ngoan ngoãn lắm, tự nhiên hôm nay hâm hâm dở dở thế nào ý.

Tôi thì đang dùng lực kéo cậu ấy, còn cậu ấy lười nhác chẳng muốn đứng dậy. Cuối cùng, đã không lôi được cậu ấy thì thôi lại còn bị Khôi Nguyên kéo ngược trở lại, cả người dựa vào cậu ấy. Ahhhhh...

Cho xe chạy tiếp đi ạ. Khôi Nguyên bất ngờ mở miệng nói làm tôi kinh ngạc đến tròn mắt.

Mới đó mà sinh lực dồi dào rồi sao?

...

Vì Khôi Nguyên không chịu về nhà, nên bạn tốt như tôi đành phải vác thêm 'cục nợ đẹp trai' này về khu Bình An, mà chính xác là nhà tôi.

Tại vì cậu không chịu xuống xe nên tớ mới đưa cậu về đây thôi đấy. Nếu không phải vì cậu là bạn tốt nhất của nhất của tớ thì tớ đã vứt quách cậu vào thùng rác rồi.

...

Cậu ấy đi sau tôi, chẳng nói gì. Tôi lấy chìa khóa, trong lúc mở cửa liền nhắc nhở cậu ấy: Nhà tớ không giống biệt thự của cậu đâu, không rộng rãi thoải mái cũng không có đồ xịn, nên là đừng có tỏ vẻ khó chịu gì đấy, nên nhớ là bởi vì cậu nên mới thành ra như vậy thôi đấy.

Được rồi, cậu nói ít thôi. Còn muốn để hàng xóm ngủ nữa không?

Cậu ấy chau mày, chợt lên tiếng, sau đó đẩy tôi vào nhà.

Cast Nam chính as B?ch Khôi Nguyên You'll also like có thứ tình yêu chỉ trong thầm lặng By DaoDaoBatDung 3.8K 587 Sẽ Chẳng Là Ai Khác Ngoài Em By HanBachBang 6.3K 439 Con Bé Nhà Bên By Weetr4n 18.6K 1.5K Con Nhóc Kia! Anh Tan Rồi ( Tạm Drop ) By SiNhi3 17.6K 1.1K Ừ thì, tao thích mày! By song_lam 19.4K 781 Về Đây Đi! Anh Nuôi Em! By Miunny 6.6K 713 Anh Kia!!! Tránh Xa Tôi Ra By Kalia05 22.8K 1.2K Vào trong, tôi chỉ cho cậu ấy tới phòng khách, rồi bảo: Cậu ngồi đây chờ, tớ đi tìm quần áo khác cho cậu mặc.

Còn đang định quay người bước đi thì cánh tay bị ai đó nắm chặt lấy giữ lại, cậu ấy nghi hoặc hỏi tôi: Quần áo của ai?

Yên tâm đi, tớ không để cậu mặc đồ con gái đâu. Tôi bụm miệng cười rồi đáp lại cậu ấy, sau đó đi vào phòng tìm quần áo.

Thật ra thì hồi trước một người bà con xa có gửi tặng tôi một bộ đồ. Nhưng vì cứ nghĩ tôi sẽ béo tròn như hồi bé xíu nên mua hẳn size lớn. Kết quả tôi mặc không mặc được, nhét trong tủ suốt mấy năm trời, không ngờ giờ nó lại có ích.

Tôi đưa bộ quần áo cho Khôi Nguyên rồi bảo cậu ấy mau đi tắm. Dù sao cũng phải giữ chút hình tượng cho cậu ấy, không thể để cậu ấy cứ mặc mãi đồng phục được. Trong lúc chờ tắm xong, tôi đành nấu cho cậu ấy một bát mì. Hic, căn bản là nhà hết đồ ăn, chỉ còn mì gói mà thôi.

Tôi còn gọi điện thoại cho mẹ tôi, nhờ bà thông báo với cô Lâm Xuyên Xuyên một tiếng để cô ấy đỡ lo. Ban đầu cô ấy còn định ngay lập tức đi đến nhà tôi, nhưng tôi vội phản đối vì dù gì cũng khuya rồi, đi đường bất tiện.

Khôi Nguyên tắm xong liền đi ra, cậu ấy có hơi khó chịu vì bộ đồ đang mặc trên người, nhưng lại không nói ra. Tôi đặt bát mì nóng hổi xuống bàn ăn, cậu ấy cũng vừa lúc ngồi xuống.

Tôi tưởng là cậu ấy sẽ chê bai, nào là ăn mì không tốt cho sức khỏe, ăn mì không ngon,... Nhưng không. Cậu ấy cầm đũa rồi ăn ngon lành, tuy nhiên là ăn một cách lịch sự, không phải vồ như hổ đói.

Khôi Nguyên, cậu từ chiều hôm qua chưa ăn gì đúng không? Tôi ngồi xuống ghế đối diện, hỏi cậu ấy.

...

Cậu ấy không trả lời, tôi biết là tôi đoán trúng rồi.

Tự nhiên tôi bực ý. Con trai gì mà chẳng quan tâm đến sức khỏe của mình gì cả.

Sao hôm nay cậu không đi thi?

...

Cậu đúng là tên ngốc mà, có biết mọi người lo cho cậu lắm không?

...

Này, cậu có nghe tớ khỏi không vậy?

Khôi Nguyên cau mày, cậu ấy ngồi thẳng lên, đặt đũa thật mạnh xuống bàn.

Tớ ăn xong rồi.

...

...

Tôi nhường phòng ngủ của mình cho Khôi Nguyên. Dù sao cậu ấy cũng là khách, ai lại để ngủ ở ghế bao giờ.

Vậy cậu ngủ ở đâu? Khôi Nguyên hỏi tôi.

Tớ còn có phòng khách, cậu không phải lo. Tôi ôm một cái gối với chăn ra ngoài.

Ngồi trên ghế sofa, tôi cầm điều khiển bấm bấm tìm kênh hay để xem giết thời gian. Hai mắt đã díu hết lại rồi nhưng vẫn không thể ngủ được ý. Một phần cũng là do chỗ ngủ, hay nói cách khác là chiếc ghế sofa cũ kĩ, rách bươm của nhà tôi.

Haiz, chắc giờ này cậu ấy ngủ say luôn rồi nhỉ?

Sao còn chưa ngủ?

Ôi mẹ ơi, dọa chết bảo bảo rồi... Quá bất ngờ, tôi không kiềm chế được ngã ngửa ra đằng sau, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Khôi Nguyên đùng đùng xuất hiện, sau khi dọa được tôi, cậu ấy thản nhiên ngồi xuống ghế.

Tôi mất vài giây để lấy lại bình tĩnh, chỉnh đốn lại tư thế của mình. Sao... sao cậu lại ra đây?

Tớ không ngủ được. Cậu ấy đáp rồi cúi xuống nhặt lại cái điều khiển ti vi, nó vừa bị tôi quăng xuống đất một cái đau điếng.

Tớ... cũng không ngủ được. Tôi ban đầu ngập ngừng, rồi cuối cùng cũng nói.

Xong, hai đứa cứ thế mà im lặng. Nói thật là tôi rất ghét cái không khí yên lặng như bây giờ nhá, nó càng làm cho sự ngại ngùng của hai đứa ngày một tăng cao.

Hôm nay... cảm ơn cậu vì đã tới tìm tớ.

Tôi có nghe nhầm không vậy? Khôi Nguyên nói cảm ơn với tôi kìa?

Thật... thật ra là Lục Cảnh Vân nhìn thấy cậu, sau đó tớ mới đến, không ngờ đúng là tìm thấy cậu thật. Tôi thành thật trả lời. Nhưng mà, tớ và mọi người rất lo cho cậu đấy. Nhất là mẹ cậu, hồi sáng cô ấy đến trường, tâm trạng tệ lắm, tớ nhìn còn thấy thương...

...

Tôi để ý thấy cứ mỗi lần nói về cô Lâm Xuyên Xuyên, cậu ấy đều tỏ thái độ như vậy. Im lặng, khuôn mặt hiện rõ sự chán ghét. Nhiều lúc tôi còn tự hỏi rốt cuộc hai người này có phải là quan hệ mẹ con thật hay không nữa.

Mà sao cậu lại ở Club? Cậu có biết là vì cậu mà tớ chạy đi tìm suốt cả buổi, hầu như chỗ nào ở Yến Hoa tớ cũng tìm hết không? Tớ còn tưởng cậu gặp chuyện chẳng lành, rồi tớ sẽ không được gặp cậu nữa cơ... Nói đến đây, tôi chợt khựng lại. Nếu mà nói tiếp nữa chắc tôi sẽ khóc mất.

Khôi Nguyên nhìn thấy mặt tôi thoáng chốc đã đỏ bừng, cậu ấy đưa tay xoa đầu tôi, giọng trầm trầm ấm áp:

Xin lỗi, sẽ không để cậu phải lo lắng vì tớ nữa.

Tự nhiên tôi thấy ấm hết cả ruột gan phèo phổi ý. Tâm trạng cũng vui tươi hẳn.

Xong rồi hai đứa cùng ngồi xem ti vi, lâu lâu cậu ấy lại trêu tôi lớn đùng rồi còn xem hoạt hình. Kể ra cũng bực lắm nhưng miệng chẳng che giấu được ý cười.

Cuối cùng ngủ say lúc nào không biết luôn.

_______________

Tôi bị tiếng ồn ào cộng thêm ánh sáng chiếu vào mắt làm cho tỉnh ngủ.

Khẽ cựa quậy, tôi lim dim mắt. Ơ, sao khuôn mặt kia giống mẹ tôi vậy?

Nguyệt Ý Nhi, dậy nhanh lên.

Càng ngày càng chân thực. Tôi nhíu mày, dụi dụi hai mắt, sau đó mở mắt ra.

Ôi mẹ ơi?!!!

Tôi ngồi bật dậy như cái lò xo. Hôm qua tôi ngủ quên ở ghế, ngoài ra còn có... Khôi Nguyên. Xem kìa, có cả mẹ cậu ấy ở đây nữa, cô ấy còn đang nhìn tôi cười khúc khích.

Ôi ngại chết mất thôi!

Khôi Nguyên vốn đang say ngủ, thấy bên cạnh có biến liền tỉnh luôn. Chẳng khác gì tôi, cậu ấy cũng kinh ngạc không kém, chỉ có điều không khoa trương như tôi mà thôi.

Nguyệt Ý Nhi, sao con dám để bạn ngủ ngoài ghế hả? Mẹ tôi lên tiếng trách móc tôi.

Con...

Thôi được rồi, chị đừng mắng cháu nó. Cô Lâm Xuyên Xuyên mỉm cười, nói giúp tôi. Sau đó cô bảo với Khôi Nguyên và tôi: Hai đứa dậy rồi à? Mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.

Tôi thì ngại tới đỏ cả mặt mũi, vội đứng dậy chạy đi.

...

Trên bàn ăn hiện đang có bốn người: mẹ tôi, cô Lâm Xuyên Xuyên, Khôi Nguyên và tôi.

Cô Lâm Xuyên Xuyên tốt bụng lắm, mua hẳn một đống đồ ngon luôn. Tôi nhìn mà sướng hết cả người, định bụng sẽ ăn một bữa sáng thật no luôn.

Ý Nhi ăn nhiều vào nhé, cháu gầy quá rồi đó. mẹ Khôi Nguyên gắp cho tôi một miếng trứng cuộn.

Cảm ơn cô. Tôi vui vẻ đáp lại.

Chị Cảnh, chị xem thế nào chứ em cảm thấy có lỗi với bé Ý Nhi lắm ý.

Mẹ tôi nghe vậy, tròn mắt: Em nói gì vậy?

Khôi Nguyên nhà em chí ít cũng phải chịu trách nhiệm về việc nó đã làm chứ, sáng nay chị không thấy hai đứa nó... nói tới đây, mẹ Khôi Nguyên liếc mắt nhìn tôi đầy ẩn ý.

Em cứ nói vậy, chứ chị thấy có gì đâu, dù sao hai đứa nó cũng là bạn bè.

Cô Lâm Xuyên Xuyên có vẻ không vừa ý, cô ấy đập bàn:

Không được. Chị có thấy bạn bè khác giới mà ngủ với nhau bao giờ chưa?

...

Đến nước này thì mẹ tôi cũng phải cứng họng luôn.

Em tính rồi, tạm thời cứ để Khôi Nguyên làm con rể của chị, nếu sau này không có gì thay đổi thì chúng ta chỉ việc tác hợp cho hai đứa là được.

Tôi: ....

Khôi Nguyên: ....

Chỉ sợ Khôi Nguyên không chịu thôi em ạ. Ý Nhi nhà chị vừa xấu vừa nghèo, sao có thể chứ. Mẹ tôi nói.

Hic, rốt cuộc hai người có để ý tới hai bọn con không vậy a?

Cô Lâm Xuyên Xuyên cười cười, sau đó bảo:

Ôi dào, cái này thì chị không phải lo, con em em biết. Khôi Nguyên, con có đồng ý không?


/43

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status