Bởi Vì Được Gặp Cậu

Chương 14 - Cuối Cùng Cậu Cũng Tới

/43


Sau bao ngày tháng ôn tập miệt mài thì cuối cùng thì cũng thi xong.

Tôi đặt bút xuống bàn, thở phào nhẹ nhõm. Thi xong có khác, đầu tôi như trút được cả ngàn cân, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa vui vẻ.

Vì chỉ là thi giữa kì thôi nên không khó khăn lắm, tôi cất sách vở, định bụng sẽ đi sang lớp 10-1 xem Khôi Nguyên thi thế nào. Cậu ấy giỏi như vậy, chắc chắn sẽ đạt điểm cao mà thôi.

Vừa nhấc được một chân ra khỏi lớp thì Vương Du Phàm từ đằng sau chạy đến vỗ vai cái bộp làm tôi giật nảy mình, cậu ta hăm hở nói với tôi: Nguyệt Ý Nhi, nếu lần này thi đạt thì ông đây nhất định sẽ khao cậu một bữa tử tế.

Tôi tròn mắt, tí thì nhảy cẫng lên, Được được, tớ sẽ chống mắt lên chờ tin vui của cậu.

Có điều, cậu vẫn chưa trả đồ cho tôi. Vương Du Phàm sực nhớ ra, liền nhắc tôi.

Tôi nghe vậy như được cảnh tỉnh, vội đáp: À, quên mất, ngày mai tớ sẽ mang trả cậu. Còn bây giờ tớ bận rồi, tạm biệt!

Đi đến lớp 10-1, tôi thấy mọi người dường như đã về hết, trong lớp chỉ còn lác đác một vài bạn. Tôi cau cau mày, chẳng phải Khôi Nguyên đã hứa với tôi là thi xong sẽ đợi tôi cùng về rồi sao? Vậy mà cậu ấy dám bỏ đi trước.

Cậu ấy bỏ thi luôn kìa.

Trời ạ, trông vậy mà dám bỏ thi...

Tôi vừa định ra cổng tìm cậu ấy thì nghe thấy mọi người bàn tán gì đó. Đột nhiên, trong lòng tôi có dự cảm không lành.

Này các cậu, có chuyện gì vậy? tôi dò dẫm bước tới hỏi chuyện.

Bọn họ quay sang nhìn tôi một lượt, một trong số đó hỏi: Cậu là bạn của Bạch Khôi Nguyên đúng không?

Tôi do dự giây lát, sau đó gật gật đầu.

Cậu ấy hôm nay tự ý bỏ thi, thầy hiệu trưởng đang gọi phụ huynh đến lập biên bản đấy. Cậu là bạn của cậu ấy, vậy có biết lí do tại sao không?

...

Tôi vì quá sốc nên chẳng thốt ra được chữ nào. Một sự lo lắng tột độ bắt đầu trỗi dậy trong lòng tôi. Sao tự nhiên Khôi Nguyên lại tự ý bỏ thi? Chẳng phải đối với cậu ấy việc học là cực kì quan trọng sao?

Tôi kinh ngạc vô cùng, vội quay người chạy một mạch tới phòng hiệu trưởng. Giữa đường, tôi gặp được Bạch phu nhân, trông cô ấy rất vội vã, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng.

Cô Lâm Xuyên Xuyên. Tôi gọi tên cô ấy.

Mẹ Khôi Nguyên vội quay người. Nhận ra tôi, cô ấy liền rưng rưng nước mắt, tôi chạy đến chỗ cô ấy.

Ý Nhi, cháu... cháu có thấy Khôi Nguyên con trai ta ở đâu không?

Cháu... không thấy. Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy cô, nãy cháu vừa nghe mọi người nói...

Từ chiều tối hôm qua nó đã không về nhà... hôm nay.. thằng bé lại bỏ thi...Nếu, nếu mà nó có bị làm sao, chắc ta... Nói đến đây, cô Xuyên khóc nấc lên, giọng dứt quãng.

Tôi đang vỗ vai dỗ dành cô ấy, liền khựng lại. Khôi Nguyên mất tích luôn rồi ư?

Nỗi lo âu ngày một lớn. Tôi cố lắm mới có thể nén được sự nóng vội trong người mình, cố gắng trấn an mẹ Khôi Nguyên.

Cô đừng khóc, cháu sẽ đi tìm Khôi Nguyên cho cô. Bây giờ cô tới gặp thầy hiệu trưởng, rồi xin ông ấy cho Khôi Nguyên được thi lại. Đây chỉ là thi giữa kì thôi mà, chắc chắn hiệu trưởng sẽ đồng ý thôi...

Mẹ Khôi Nguyên nghe vậy, tâm trạng cũng vơi đi đôi chút, cô ấy nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hi vọng: Được rồi, vậy... ta... Khôi Nguyên là nhờ cả vào cháu đấy...

...

Mặt trời dần khuất, mảng hồng nhạt ở phía Tây ngày một yếu ớt. Phía xa xa kia là bóng trăng mờ ảo ẩn hiện trong những đám mây trên bầu trời. Dưới đây, ánh đèn đường soi sáng cả một vùng. Màn đêm dần buông xuống.

Khôi Nguyên, rốt cuộc là cậu đang ở đâu vậy?! Tôi bất lực ngồi thụp xuống vỉa hè bên lề đường, mồ hôi đã thấm ướt cả lưng áo.

Thành phố Yến Hoa to như vậy, tôi làm sao mới có thể tìm thấy cậu ấy đây.

Đang chán nản vì cuộc tìm kiếm không thành công thì trong túi áo rung rung. Tôi nhanh tay rút từ trong đó ra chiếc điện thoại lỗi thời mà mấy hôm trước có một bác hàng xóm tặng cho tôi, bấm nút nghe.

Alo, mẹ.

Ý Nhi, con về nhà chưa? - Đầu bên kia vang lên giọng của mẹ tôi.

Ừm... con chưa.

Sao giờ này còn chưa về nữa hả? Đừng có đi la cà linh tinh, về nhà ngay. - Đầu giây bên kia lại vang lên giọng trách móc - Hôm nay không phải chờ mẹ đâu. Nhà họ Bạch có chuyện, mẹ phải ở lại nhà họ. Ở nhà một mình thì nhớ phải khóa cửa cẩn thận, thời buổi này trộm cắp nhiều lắm đấy...

Tôi chau chau mày, đáp lại: Vâng, con biết rồi mà, con không còn bé nữa đâu. Giờ con cúp máy nhé, bai bai mẹ.

Cất điện thoại vào túi, tôi thở dài một tiếng. Toan đứng dậy thì bỗng nhiên cảm thấy không nhấc nổi chân. Hic, từ trưa đến giờ chạy khắp nơi tìm Khôi Nguyên đến tê cả chân, vậy mà một sợi tóc của cậu ấy cũng không tìm thấy.

Vừa lo cũng lại vừa bực ý, nhưng lại chẳng thể bỏ mặc cậu ấy.

Tôi bắt chuyến xe buýt rồi về nhà. Tắm rửa, ăn uống xong xuôi, tôi vội chạy vào phòng xem điện thoại có thông báo gì không. Kết quả không như mong đợi, chẳng có quái gì cả.

Tôi nằm bẹp xuống giường, mắt trân trân nhìn trần nhà, nghĩ mông lung. Dưới đầu có gì đó cộm lên, rất khó chịu luôn. Tôi cau mày, thò tay vào kéo nó ra. Một giây lặng người, đây là dây buộc tóc mà Khôi Nguyên cho tôi vào ngày hôm đó kia mà.

Tôi đặt nó sang bên cạnh rồi ngồi dậy, dựa lưng vào tường, đưa mắt nhìn chiếc dây buộc tóc có treo hình chùm nho xinh xinh.

Tự nhiên thấy nhớ Khôi Nguyên vô cùng.

Tính theo giờ đồng hồ thì đã hơn 24 tiếng tôi chưa được gặp cậu ấy rồi. Nhớ lại thời gian trước, vào lần đầu tiên gặp cậu ấy, đó là ở Bạch gia. Tôi bị bỏng, cậu ấy gọi bác sĩ; tôi không bắt được xe buýt, cậu ấy cho tôi đi cùng. Rồi khi tôi có ý định thi vào trường Hoàng Phi, cậu ấy lại vô tình để quên cuốn đề cương ôn thi, sau đó trở thành người bạn đầu tiên của tôi trong ngôi trường mới đầy lạ lẫm,... Tất cả như ùa về trong tâm trí tôi, từng chút một.

Có lẽ, bắt đầu từ ngày hôm đó, ngày mà tôi và cậu ấy nhìn thấy nhau, ông trời đã an bài. Từng khoảnh khắc, từng kỉ niệm dù tốt đẹp, hay xấu xí trong cuộc đời tôi, đều xuất hiện hình bóng của cậu ấy. Cậu ấy bước vào cuộc sống của tôi một cách tự nhiên, tuy là vô tình nhưng lại có gì đó cố tình, như đưa đẩy chúng tôi đến gặp nhau.

Hai mắt tôi mọng đầy nước, rồi tràn ra khỏi khóe mi. Cậu ấy mất tích và tôi không thể tìm thấy cậu ấy nữa. Chẳng lẽ tôi thật sự phải mất đi một người bạn tốt như vậy sao?

Tôi càng khóc to hơn.

Tâm trạng đang cực kì tệ, tôi có thể cứ nức nở như vậy mãi cho đến sáng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, điện thoại của tôi chợt sáng lên. Là cuộc gọi đến từ Lục Cảnh Vân. Tôi vội lau nước mắt, bấm nút nghe.

Alo, Nguyệt Ý Nhi, cậu có phải là đang tìm Khôi Nguyên không? Tớ thấy cậu ấy rồi.

Tôi đứng phắt dậy.

Khôi Nguyên cậu ấy đang ở đâu?

___________

Tôi đứng trước cổng của BB CLUB, một nửa muốn xông thẳng vào, một nửa muốn quay về nhà.

Hic, Khôi Nguyên cậu ấy ngoan như vậy, sao có thể tới cái nơi không dành cho trẻ vị thành niên này cơ chứ?

Tôi quay gót, định trở về nhà. Nhưng ngay lập tức đứng khựng lại.

Lúc nãy Lục Cảnh Vân đã khẳng định chắc chắn như vậy, chắc không thể nhầm lẫn được rồi. Hơn nữa tự nhiên hôm nay Khôi Nguyên hâm hâm dở dở nên vào nhầm chỗ này thì sao?

Sau một hồi lâu suy nghĩ về hai vấn đề nan giải này, tôi cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Liều mạng một chút, đi vào trong thử xem.

Thế là tôi hít thở thật sâu, lấy hết dũng khí đi vào trong.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về nơi này đó chính là: âm thanh. Ôi trời ạ, nhạc gì mà làm tôi hốt hết cả, đập bùm bụp như kiểu đang đánh nhau ý, điếc cả tai. Tôi ôm lấy hai tai, nhăn nhăn nhó nhó tiến vào sâu hơn nữa.

Bụp. Tôi mải nhìn nền đất nên đâm sầm vào một ông nào đó.

Con nhỏ chết tiệt, mắt mũi để đâu thế?! Ông ta mắng tôi.

A, xin... xin lỗi, thật sự... xin lỗi. Tôi hoảng sợ cúi rạp đầu xuống, giọng run run vì sợ sẽ bị người ta đánh. Gì chứ mấy người ở đây là không đùa được đâu, gây mất thiện cảm với họ thì thể nào cũng bị đánh tòe mỏ cho xem.

May cho tôi là ông ta không làm gì, chỉ hậm hực bỏ đi. Đôi khi xấu cũng là một lợi thế đó nhỉ?

Tôi đi vào trong, đường đi có vẻ rộng rãi hơn nên không lo bị đâm phải một ai đó nữa. Tuy nhiên, càng đi vào thì tôi càng cảm thấy khó chịu, xen chút lo sợ.

Khôi Nguyên, cậu ở đâu trong đống hỗn hợp này thế... tôi tự lẩm bẩm khi nhìn thấy một đám đông đang nhảy múa ở phía dưới, sau đó vội quay đi chỗ khác ngay. Hic, họ ăn mặc gợi cảm quá à!

Tôi di chuyển tới khu mọi người hay ngồi để ăn uống. Tôi có linh cảm là Khôi Nguyên sẽ ở trong số những người đang ngồi đây.

Khu này mùi rượu nồng nặc, tôi có bịt mũi cũng không hết. Thế nhưng vì trọng trách cao cả mà cô Lâm Xuyên Xuyên giao cho, tôi đành lao thẳng.

Thấy... thấy cậu ấy rồi...

Tôi vội chạy đến.

Khôi Nguyên ngồi một mình ở trong góc ý, mặt mũi đỏ bừng, nhưng dường như không phải do rượu. Cậu ấy sẽ không uống rượu đâu.

Tôi đứng sững lại, bao nhiêu cảm giác lo âu đều tan biến hết luôn ý. Giờ cậu ấy đang ở ngay đây, nơi mà tôi có thể thấy được, vậy còn gì mà lo sợ nữa. Tôi chạy tới chỗ cậu ấy rồi ngồi xuống, từ trong vui mừng liền gọi lên cậu ấy.

Khôi Nguyên.

Khôi Nguyên cựa mình, mắt lim dim mở ra. Cậu ấy nheo nheo mắt nhìn tôi, trong mắt ánh lên tia ngạc nhiên. Sau đó cậu ấy từ từ, từng chút một, tiến sát mặt lại gần tôi.

Tôi đỏ hết cả mặt, cả người căng thẳng tới cứng đờ, như người máy hết pin. Hic, cậu... cậu ấy định làm gì?

Nguyệt Ý Nhi, cuối cùng cậu cũng tới.

Có hơi nóng từ ai đó phả vào tai tôi, sau đó một bên vai tôi trở nên nặng trĩu. Cậu ấy như không còn sức lực, gục đầu xuống.


/43

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status