Máy bay hạ cánh rất nhanh sau đó, kể từ lúc tôi tuyên bố cắt mái tóc của mình thì ba con tôi chẳng nói với nhau câu nào. Ông cứ đi phía trước, còn tôi thì lẽo đẽo theo phía sau. Nhìn bóng lưng của ông thẳng tắp, rộng rãi mà tôi chỉ muốn chạy tới và nhảy cẫng lên đó. Tôi ước mình bé lại một chút để chẳng cần bận tâm đến những buồn đau hiện tại, vô tư mà leo lên lưng ông nhong nhong cả quãng đường. Giá mà chẳng có bất cứ điều gì làm tôi và ông bất hòa thì chắc rằng bây giờ hai chúng tôi đã và đang luyên thuyên đủ thứ chuyện cho bớt nhàm chán, tẻ nhạt. Chỉ tiếc rằng đó chỉ là tôi ước và giá như, chẳng thể nào là bây giờ...
Ra khỏi sân bay, tiết trời mang hương vị ẩm mốc của đất Sài thành khiến tôi thấy khó chịu. Có lẽ là chưa quen. Bỗng một thanh âm từ phía trước đã giúp tôi xóa tan đi chút ít sự khó chịu với vùng đất mới này:
- Miền Nam đang vào mùa mưa nên thời tiết nắng mưa thất thường. Dần dần con sẽ quen thôi.
Đây là quan tâm hay sự nhắc nhở, hay chỉ là một lời nói mà ba buộc miệng nói ra? Nếu là những năm trước chắc chắn là ba quan tâm tôi, nếu là những tháng trước thì chính là nhắc nhở tôi. Còn bây giờ? Tôi chẳng rõ nữa. Mà điều đó thì có gì quan trọng, quan trọng là chính nó đã giúp tôi bớt khó chịu hơn. Thần kỳ thật!
- Hà... Hà... Ở đây!
Hà là tên ba tôi, rất ít người gọi ông như thế, đa phần họ đều gọi ông bằng họ. Chắc chỉ riêng người vừa rồi là gọi ông bằng tên. Và người đó không ai khác chính là chú Tuấn - bạn của ba, người sẽ giúp ba con chúng tôi trong thời gian sắp tới.
Chú đến tận sân bay đón ba con chúng tôi. Trông chú khi mặc thường phục, không cà vạt áo vest trông trẻ thêm vài tuổi. Nhìn quanh, có ai chắc rằng chú đã chạm ngõ U40 chứ. Bước đến gần chú, tôi lễ phép chào:
- Cháu chào chú! Lâu ngày không gặp trông chú trẻ thêm ấy nhỉ...
Câu nói nửa đùa nửa thật của tôi khiến chú cười lên cười xuống. Chú vỗ vai ba tôi rồi đáp:
- Đúng là cha nào con nấy, miệng khéo như nhau.
Tôi chỉ cười rồi bước theo hai người đàn ông kia. Đôi bạn này có vẻ có khá nhiều tâm sự nên suốt dọc đường về nhà chú hai người họ cứ hồi ức về ngày xưa là nhiều. Chú Tuấn lái xe còn ba ngồi cạnh đáp chuyện với chú. Mới đầu tôi còn chăm chú nghe họ kể về thời niên thiếu của họ, thi thoảng lại chen lời vào, thi thoảng lại trả lời câu hỏi mà chú Tuấn đặt ra. Chú hỏi:
- Ngày xưa ba con ngu Văn cực kỳ, cứ lên kiểm tra kiểu gì cũng mang ngỗng về nhà. Thế có bao giờ con bị đòn vì mấy con ngỗng ba con để lại chưa?
- Ba con nghịch lắm. Gẫy tay, gẫy chân như cơm bữa. Bây giờ không biết có còn vậy không?
Mọi câu hỏi của chú đều khiến tôi không khỏi bất cười.
Quá khứ đã qua khi hiện tại nhắc lại có thể sẽ khiến ta cười tươi rộn rã nhưng cũng có những chuyện chỉ cần nghĩ đến trong khoảng thời gian 0,0001s thôi cũng khiến ta đau đến xé lòng.
Nhìn hai người ông đang ngồi phía trước kia tôi lại thầm mong ước về tương lai: Ước gì tôi cũng có một tri kỷ như ba và chú Tuấn bây giờ... Một thoáng tôi chìm trong yên lặng nhìn ra khung cửa xe mà ngắm nhìn một thành phố xa lạ, lần đầu tôi đến. Hà Nội hay Sài Gòn, nơi nào sẽ tốt hơn với tôi? Cũng là những thành phố lớn, vẫn là khung cảnh tắc đường, vẫn quán xá vẫn hàng cây. Chỉ là Hà Nội mang hương vị quá thân thương khiến tôi chẳng thể dứt ra...
Trầm ngâm một chút tôi lại chợt nhớ ra, vội hỏi:
- Thế còn việc học của con?
Ba và chú đang cười nói vui vẻ thì bị câu hỏi của tôi làm ngắt quãng. Ba lại im lặng nhìn tôi không đáp mà người trả lời lại là chú Tuấn:
- Chú sắp xếp hết rồi. Nếu con thích ngay ngày mai con có thể đi học. Trường của con chú thấy rất yên tâm. Khá hợp với thực lực của con.
Thì ra ba đã sắp xếp mọi thứ từ trước. Cả việc chuyển về đây, cả việc học của tôi. Chỉ chờ đến ngày là bắt đầu. Thế mà sống cạnh ba tôi lại chẳng hay biết. Cứ như cả thế giới đều biết chuyện nhưng riêng tôi thì không.
Một thoáng chán chường tôi tuyên bố:
- Cháu muốn cắt tóc. Ghé vào salon một chút đi ạ.
Lúc này chú lại trêu:
- Tóc đẹp thế, cháu không tiếc à?
Tặng chú một nụ cười chẳng mấy vui, tôi hồi đáp:
- Bỏ nhà ra đi còn không sao, tiếc chi một mái tóc dài ạ!
Ngầm hiểu được ẩn ý trong câu nói có vẻ như đùa đùa thật thật của tôi, chú tỏ vẻ cười miễn cưỡng rồi mau chóng chuyển vấn đề. Chuyện nhà tôi, chắc chỉ có chú mới thấu được phần nào.
Mái tóc của tôi rất nhanh sau đó đã được xử lý gọn gàng ngay sau đó. Một mái tóc ngang vai với mái hình cung gần như che đi khuôn mặt của tôi. Chẳng còn nét tròn trĩnh của một khuôn mặt bánh bao hay vài nét u buồn, lạnh giá thoáng ẩn thoáng hiện hằn trên khuôn mặt. Từ nay sẽ có ai đoán biết được rằng cảm xúc thật của tôi là vui hay là buồn? Có lẽ người ấy sẽ là tri kỷ của tôi cũng không chừng.
Cuộc sống mới bắt đầu từ đây... Đăng bởi: admin
Ra khỏi sân bay, tiết trời mang hương vị ẩm mốc của đất Sài thành khiến tôi thấy khó chịu. Có lẽ là chưa quen. Bỗng một thanh âm từ phía trước đã giúp tôi xóa tan đi chút ít sự khó chịu với vùng đất mới này:
- Miền Nam đang vào mùa mưa nên thời tiết nắng mưa thất thường. Dần dần con sẽ quen thôi.
Đây là quan tâm hay sự nhắc nhở, hay chỉ là một lời nói mà ba buộc miệng nói ra? Nếu là những năm trước chắc chắn là ba quan tâm tôi, nếu là những tháng trước thì chính là nhắc nhở tôi. Còn bây giờ? Tôi chẳng rõ nữa. Mà điều đó thì có gì quan trọng, quan trọng là chính nó đã giúp tôi bớt khó chịu hơn. Thần kỳ thật!
- Hà... Hà... Ở đây!
Hà là tên ba tôi, rất ít người gọi ông như thế, đa phần họ đều gọi ông bằng họ. Chắc chỉ riêng người vừa rồi là gọi ông bằng tên. Và người đó không ai khác chính là chú Tuấn - bạn của ba, người sẽ giúp ba con chúng tôi trong thời gian sắp tới.
Chú đến tận sân bay đón ba con chúng tôi. Trông chú khi mặc thường phục, không cà vạt áo vest trông trẻ thêm vài tuổi. Nhìn quanh, có ai chắc rằng chú đã chạm ngõ U40 chứ. Bước đến gần chú, tôi lễ phép chào:
- Cháu chào chú! Lâu ngày không gặp trông chú trẻ thêm ấy nhỉ...
Câu nói nửa đùa nửa thật của tôi khiến chú cười lên cười xuống. Chú vỗ vai ba tôi rồi đáp:
- Đúng là cha nào con nấy, miệng khéo như nhau.
Tôi chỉ cười rồi bước theo hai người đàn ông kia. Đôi bạn này có vẻ có khá nhiều tâm sự nên suốt dọc đường về nhà chú hai người họ cứ hồi ức về ngày xưa là nhiều. Chú Tuấn lái xe còn ba ngồi cạnh đáp chuyện với chú. Mới đầu tôi còn chăm chú nghe họ kể về thời niên thiếu của họ, thi thoảng lại chen lời vào, thi thoảng lại trả lời câu hỏi mà chú Tuấn đặt ra. Chú hỏi:
- Ngày xưa ba con ngu Văn cực kỳ, cứ lên kiểm tra kiểu gì cũng mang ngỗng về nhà. Thế có bao giờ con bị đòn vì mấy con ngỗng ba con để lại chưa?
- Ba con nghịch lắm. Gẫy tay, gẫy chân như cơm bữa. Bây giờ không biết có còn vậy không?
Mọi câu hỏi của chú đều khiến tôi không khỏi bất cười.
Quá khứ đã qua khi hiện tại nhắc lại có thể sẽ khiến ta cười tươi rộn rã nhưng cũng có những chuyện chỉ cần nghĩ đến trong khoảng thời gian 0,0001s thôi cũng khiến ta đau đến xé lòng.
Nhìn hai người ông đang ngồi phía trước kia tôi lại thầm mong ước về tương lai: Ước gì tôi cũng có một tri kỷ như ba và chú Tuấn bây giờ... Một thoáng tôi chìm trong yên lặng nhìn ra khung cửa xe mà ngắm nhìn một thành phố xa lạ, lần đầu tôi đến. Hà Nội hay Sài Gòn, nơi nào sẽ tốt hơn với tôi? Cũng là những thành phố lớn, vẫn là khung cảnh tắc đường, vẫn quán xá vẫn hàng cây. Chỉ là Hà Nội mang hương vị quá thân thương khiến tôi chẳng thể dứt ra...
Trầm ngâm một chút tôi lại chợt nhớ ra, vội hỏi:
- Thế còn việc học của con?
Ba và chú đang cười nói vui vẻ thì bị câu hỏi của tôi làm ngắt quãng. Ba lại im lặng nhìn tôi không đáp mà người trả lời lại là chú Tuấn:
- Chú sắp xếp hết rồi. Nếu con thích ngay ngày mai con có thể đi học. Trường của con chú thấy rất yên tâm. Khá hợp với thực lực của con.
Thì ra ba đã sắp xếp mọi thứ từ trước. Cả việc chuyển về đây, cả việc học của tôi. Chỉ chờ đến ngày là bắt đầu. Thế mà sống cạnh ba tôi lại chẳng hay biết. Cứ như cả thế giới đều biết chuyện nhưng riêng tôi thì không.
Một thoáng chán chường tôi tuyên bố:
- Cháu muốn cắt tóc. Ghé vào salon một chút đi ạ.
Lúc này chú lại trêu:
- Tóc đẹp thế, cháu không tiếc à?
Tặng chú một nụ cười chẳng mấy vui, tôi hồi đáp:
- Bỏ nhà ra đi còn không sao, tiếc chi một mái tóc dài ạ!
Ngầm hiểu được ẩn ý trong câu nói có vẻ như đùa đùa thật thật của tôi, chú tỏ vẻ cười miễn cưỡng rồi mau chóng chuyển vấn đề. Chuyện nhà tôi, chắc chỉ có chú mới thấu được phần nào.
Mái tóc của tôi rất nhanh sau đó đã được xử lý gọn gàng ngay sau đó. Một mái tóc ngang vai với mái hình cung gần như che đi khuôn mặt của tôi. Chẳng còn nét tròn trĩnh của một khuôn mặt bánh bao hay vài nét u buồn, lạnh giá thoáng ẩn thoáng hiện hằn trên khuôn mặt. Từ nay sẽ có ai đoán biết được rằng cảm xúc thật của tôi là vui hay là buồn? Có lẽ người ấy sẽ là tri kỷ của tôi cũng không chừng.
Cuộc sống mới bắt đầu từ đây... Đăng bởi: admin
/14
|