Trở lại thư phòng, Dương Hạo lấy ra chiếc nhẫn vàng mặt rộng kia ra, cẩn thận lau đi vết máu trên nhẫn. Chiếc nhẫn này là Tuệ Sinh đại sư nhét vào trong tay của hắn trước khi tọa hóa, một loại nhẫn làm thủ công, nhưng là nhẫn vàng to lớn tinh khiết, mang theo trên tay sẽ lộ ra vẻ đại khí, chính diện chiếc nhẫn không có khảm gì nhưng mặt bên cùng phía sau lại khắc một loại văn tự nhỏ như kim châm.
Hắn không hiểu loại văn tự này, nhưng là lúc hắn ở kiếp trước, thường thấy có văn tự giống như thế ở trên tấm biển ở trong một tiệm cơm. Hắn cũng đã thấy loại nhẫn này ở trên người Tháp Lợi Bặc cùng tùy tùng của hắn. Hắn biết thứ điêu khắc phía trên kia chính là kinh văn hoặc thánh huấn.
Về địa điểm, lai lịch xuất thân của Tháp Lợi Bặc, hơn nữa thêm cái giới chỉ này, liên lạc giữa ba cái, hung thủ là người nào đã được miêu tả sinh động.
Dương Hạo thở ra một hơi thật dài, hắn vạn lần không ngờ, một thương nhân lại thành kính đối với tín ngưỡng đến như thế, hắn lại không sợ chọc giận mình, cực kỳ mạo hiểm động thủ giết người, tín ngưỡng lực thật sự là đáng sợ. Có lẽ, Tháp Lợi Bặc là ỷ vào quan hệ mật thiết giữa mình với hắn, cho là Dương Hạo hắn sẽ không đến nỗi vì mấy người ngoài không có liên hệ nhau mà cùng hắn quyết liệt, nên mới không kiêng nể gì như thế đi?
Tuệ Sinh đại sư khi vào ở Hồ Dương Quán, đã tận mắt nhìn thấy Lệnh Hồ Thượng Thiện cùng Tháp Lợi Bặc tiến hành giao thiệp, Lệnh Hồ Thượng Thiện rất khách khí xin Tháp Lợi Bặc nhường một phòng hảo hạng cho bọn hắn ở lại, tự nhiên hiểu được quan hệ mật thiết giữa song phương bọn họ, Tuệ Sinh đại sư đến chết cũng không nói ra hung thủ là người nào trước mặt mọi người, mà chẳng qua là đem vạt chứng hắn có được lặng lẽ nhét vào trong tay mình, chỉ sợ cũng có loại này kiêng kỵ, hắn sợ phức tạp, gia tăng biến số khi Dương Hạo xuất binh đi viện trợ.
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng vang lên một hồi tiếng bước chân, Dương Hạo thu lại chiếc nhẫn, nhẹ nhàng ngẩng đầu. Tiếng bước chân dừng lại ở cửa, thị vệ cao giọng bẩm báo: "Sa Châu Biệt Giá Lệnh Hồ đại nhân đến."
"Cho mời vào."
Lệnh Hồ Thượng Thiện cất bước đi vào, hướng Dương Hạo thi lễ: "Thái Úy, thuộc hạ đã xử trí thỏa đáng, ba vị sứ giả Vu Khuých đều đã nhập quan(vào quan tài), bên trong có hương liệu lưu giữ thi thể, hiện đang để trong chùa."
Dương Hạo gật đầu, nghiêm nghị nói: "Ta bảo ngươi điều quân tướng phòng giữ bao vây Hồ Dương Quán, tra án tìm hung thủ, trước khi chưa rõ chân tướng, không được để một người nào ra vào, đã làm thỏa đáng rồi chứ?"
Lệnh Hồ Thượng Thiện nói: "Vâng, tuân theo Thái Úy phân phó, Hồ Dương Quán đã bị vây đến nước chảy không lọt, một ngày vụ án này chưa có kết quả, không cho một người nào chạy. . ."
Dương Hạo lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Rất tốt! Bản thân ta muốn xem hắn còn có thể giữ được bình thản nữa hay không. . ."
Một đội thị vệ, mỗi người cưỡi đại mã cao lớn, lưng mang đao, vai khoác cung, khoác áo choàng màu đỏ tươi, từ xa xa chạy tới giống như một mảnh mây đỏ, cả trong ngoài Đôn Hoàng, vừa phong cách vừa đốt tiền như vậy, trừ đầu lĩnh mã tặc Ngải Nghĩa Hải thì không có người thứ hai.
Ngải Nghĩa Hải dẫn một đội khinh kị binh vội vã vào thành, cả chốc lát cũng không ngừng, chạy thẳng tới Vương Phủ.
Ngải Nghĩa Hải vốn là đang đốc quân xây công sự, tu sửa thành lũy, sau nhận được tướng lệnh của Dương Hạo, lập tức ngựa không ngừng vó câu chạy về Đôn Hoàng, đến phía trước Vương Phủ, hắn tung mình xuống ngựa, đem áo khoác vén lên, hấp tấp chạy thẳng tới phòng chính, vừa vào đã hỏi Dương Hạo: "Đại soái, vội vàng điều mạt tướng trở lại, chẳng lẽ là có trận chiến muốn đánh sao?"
Dương Hạo cười nói: "Tính tình của ngươi này vẫn là nóng như lửa, đến đây, trước tiên ngồi xuống, việc phòng ngự Ngọc Môn Quan thế nào rồi?"
Ngải Nghĩa Hải lau mồ hôi, đặt Đại Mã Kim Đao lên trên ghế ngồi xuống, nhếch miệng cười nói: "Ngọc Môn Quan có rất nhiều chỗ mục nát đổ sụp, Phong Oa cổ thành đã lâu không tu sửa, trước mắt đang tiến hành tu sửa gia cố, thật sự không có gì hay để nói. Đại soái à, ngươi muốn lão Ngải xung phong hãm trận thì nói đi, loại cuộc sống an nhàn này thật sự rất nhàm chán. Nhắc tới tu sửa công sự, gia cố phòng thủ thành, vẫn là lão Kha kia làm được lành nghề, không bằng Thái Úy đem hắn điều tới đấy đi, nếu là nơi nào có trận chiến muốn đánh, đại soái ngài đem ta phái đi qua đó mới thống khoái."
Dương Hạo ha ha cười nói: "Rất tốt, bổn soái hôm nay, đang có một cuộc ác trận chiến muốn ngươi đi đánh!"
Ngải Nghĩa Hải vọt một cái nhảy dựng lên, hưng phấn mà nói: "Thật không? Quả nhiên là thật? Ha ha ha ha, cuối cùng không cần đợi ở Ngọc Môn Quan uống gió Tây Bắc nữa rồi, Thái Úy thật là tri âm của lão Ngải, ha ha ha, đại soái, chúng ta muốn đánh người nào? Muốn đánh chỗ? Xin đại soái chỉ thị, lão Ngải lập tức đi ngay."
Dương Hạo cười nói: "Không nên gấp, uống chén trà trước đi, lấy hơi rồi hãy nói."
Ngải Nghĩa Hải cầm chén trà lền rầm rập một ngụm uống cạn, thở hổn hển phì phì ra hai hơi thở mạnh, khẩn cấp nói: "Đại soái hiện tại có thể nói rồi?"
Dương Hạo dở khóc dở cười nói: "Gấp cái gì, chờ Mộc Dịch cùng Lí Hoa Đình đến, bổn soái sẽ giải thích cặn kẽ."
Thời gian khoảng một nén hương sau, Mộc Ân cùng Lí Hoa Đình cũng từng người chạy tới, lúc này Dương Hạo mới lộ ra sắc mặt nghiêm túc, đem chuyện phát sinh trước sau về sứ giả Vu Khuých tới Sa Châu cầu viện, cùng với các lý do xuất binh hôm qua mình phân tích với Trúc Vận nói một lần, Mộc Ân cùng Lí Hoa Đình để tâm lắng nghe, Ngải Nghĩa Hải lại là nhìn chung quanh, căn bản không để vào trong lòng, loại chuyện lục đục với nhau này muốn cho hắn suy nghĩ nhiều một chút cũng cảm thấy nhức đầu, hắn chỉ hiểu đánh trận, một lòng muốn sớm đứng lên, ngồi ở đó xoa tay hăm he chỉ chờ Dương Hạo hạ lệnh xuất binh.
Tính tình Mộc Ân cùng Lí Hoa Đình so với hắn thì trầm ổn hơn, Dương Hạo dứt lời, Lí Hoa Đình nhíu mày trầm tư một hồi lâu, không nhịn được nói: "Đại soái, hôm nay chư châu Lãnh Cam Túc Sa Qua mới vừa quy thuận, lực khống chế của chúng ta đối với quân đội kia còn có hạn, nếu như lúc này đem bọn họ điều tới Đông tuyến, để cho bọn họ đối mặt với quân đội triều đình, khó bảo toàn sẽ không có người phản đối khí xuất trận.
Nếu như đặt bọn họ ở lại Hà Tây thì cũng không ổn.
Nếu như các thế lực phản đối còn sót lại ở các châu nhân cơ hội triều đình tấn công Lân Phủ ta mê hoăc lòng quân, quạt gió thổi lửa, rất khó nói sẽ không có người bất ngờ làm phản. Muốn khắc chế bọn họ, trước khi chúng ta Đông Hành phải để lại lượng lớn quân đội. Hiện tại đem bọn họ điều tới Vu Khuých, thứ nhất có thể giương uy quân ta tại Tây Vực, thứ hai cũng là rút củi dưới đáy nồi, mượn binh sĩ Lạp Hãn kiềm chế họ, đám người lòng dạ khó lường ở các châu Hà Tây liền không quậy lên nổi sóng gió gì, cái này thật sự là diệu kế. . ."
Dương Hạo cười nói: "Ngươi là một viên võ tướng, nói chuyện thoải mái chút ít đi, chớ vòng tới vòng lui, cuối cùng muốn nói cái gì thì cứ mở miệng. . ."
Lí Hoa Đình lúng túng, ngượng ngùng cười một tiếng, rồi mới lên tiếng: "Thuộc hạ lo lắng chính là, tình hình cụ thể hôm nay Khách Lạp Hãn Quốc cùng Vu Khuých giao chiến là như thế nào, xuất binh bao nhiêu? Người nào dẫn quân? Chiến lực như thế nào? Binh lực được an bài như thế nào? Chúng ta tất cả đều không biết. Mà tình hình trước mắt của Vu Khuých chúng ta cũng đều không biết, lao sư viễn chinh, cung cấp lương thảo có thể gánh chịu nổi hay không? Từ đây đi tới Vu Khuých, cát vàng ngàn dặm, đường xá khó đi, có thể bảo đảm chuyển vận hay không? Đây đều là vấn đề. Vạn nhất nếm mùi thất bại, chính là làm suy yếu uy tín của Đại soái, các nước Tây Vực mới vừa nổi lên kính sợ đối với Thái Úy cũng khó tránh khỏi sinh ra ý lạnh nhạt."
Dương Hạo nói: "Điểm này, ta tự nhiên cũng đã nghĩ tới, hai phe Khách Lạp Hãn cùng Vu Khuých chiến tranh đã hơn mười năm rồi, binh lực của Khách Lạp Hãn Quốc có bao nhiêu, chiến lực như thế nào, tướng lãnh nổi danh,quan viên Sa Châu cũng không phải là không biết gì, về phần binh lực an bài cụ thể, tình hình chiến đấu hôm nay, ha hả, cho dù sứ giả Vu Khuých đem những thứ này nói ra hết thì cũng có hữu dụng gì?
Tình thế chiến trường thay đổi trong nháy mắt, khi bọn họ chạy tới Sa Châu ta, tình hình Vu Khuých Quốc đã sớm long trời lỡ đất, cùng điều bọn họ biết hoàn toàn bất đồng, chờ khi nhân mã của chúng ta chạy tới, hết thảy những điều kia đã sớm thay đổi hoàn toàn. Nếu như chúng ta tính toán trước, trước khi xuất binh cứ dựa theo sự hiểu biết tình hình đó mà định ra chiến lược, vẽ ra trận đồ, đánh giặc y nguyên như thế, vậy không phải lý luận suông rồi sao? Câu nệ không thay đổi, sao còn có phần thắng?"
Mộc Ân đồng ý nói: "Đại soái nói đúng, chúng ta chỉ cần tính ra binh lực đại khái của bọn họ, hiểu rõ tình hình căn bản là đủ rồi. Điều thuộc hạ lo lắng chính là, hoàng hậu của quốc vương Vu Khuých Quốc Lý Thánh Thiên là con gái Tào gia, hôm nay ba vị sứ giả Vu Khuých Quốc lại vừa bỏ mạng ở Sa Châu, triều đình Vu Khuých đối với đủ loại những thứ này, trong lòng há có thể không có khúc mắc sao? Chúng ta tùy tiện xuất binh, mặt nóng dán lên cái mông lạnh, nếu như Vu Khuých lại có địch ý đối với chúng ta . . ."
Dương Hạo bật cười nói: "Có thể sao? Lúc Vu Khuých gặp nguy cơ, đại quân ở xa tới tương trợ , chẳng lẽ quốc vương Vu Khuých điên rồi? Sẽ chọn cự tuyệt viện binh để mất nước?"
"Cái này. . ."
:
Dương Hạo lại nói: "Bổn soái đã từ Trương Thứ Sử hiểu rõ được tình hình Vu Khuých Quốc, quốc chủ Vu Khuých Quốc Lý Thánh Thiên đã qua đời hơn mười năm rồi, con trai Lý Tòng Đức năm ngoái cũng vừa mới băng hà, hôm nay là cháu trưởng Úy Trì Đạt Ma của Lý Thánh Thiên tại vị. Vua mới lên ngôi, thực lực quốc gia không yên, lúc này mới liên tiếp bại trận, phải hướng Sa Châu vội vàng cầu viện. Giang sơn, cơ nghiệp, cùng một chút ân oán cá nhân của Hoàng Thái Hậu kia bên nào nặng bên nào nhẹ, ta nghĩ Úy Trì Đạt Ma này vẫn là hiểu được rĩ ràng.
Huống chi, hôm nay nắm giữ quyền to Vu Khuých là Tể tướng của Lý Tòng Đức, nguyên lão trọng thần hai đời phụ tử Úy Trì Đạt Ma là Trương Kim Sơn, Trương Kim Sơn này nói lên lại là hậu nhân của Sa Châu Trương gia, năm xưa Lý Thánh Thiên cùng Quy Nghĩa Quân Sa Châu Trương thị kết nhân duyên lẫn nhau, gả con gái cưới con dâu, Trương gia có một vãn bối làm phò mã Vu Khuých, lúc đó ở lại Vu Khuých, Trương Kim Sơn chính là hậu nhân của hắn, bàn về bối phận, Thứ Sử Sa Châu Trương Vũ Trương đại nhân là tộc thúc của hắn, ngươi nói hắn có biết nên là lập trường gì hay không?"
Nói đến đây, Dương Hạo nhẹ nhàng cười khẽ: "Ngày xưa Vu Khuých Vương cùng Trương thị kết giao sâu, cũng là quan hệ thông gia. Sau khi Tào thị thay thế Trương thị trở thành thủ lĩnh Quy Nghĩa Quân, Vu Khuých Vương đã làm thế nào? Cùng Tào thị kết thân, hắn có từng bởi vì Tào thị thay thế Trương thị mà nổi lên địch ý đối với Tào thị hay không ? Cho nên, chuyện này không cần lo lắng. Về chuyện sứ giả Vu Khuých Quốc bị đâm, nếu là bọn họ bị ta giết chết, đó là hướng về Vu Khuých Quốc công khai tuyên chiến, nhưng Dương Hạo ta lại phái viện quân tới giải vây cho Vu Khuých, Vu Khuých Vương cũng không phải là ngu ngốc, tốt xấu còn không phân rõ được sao?"
Nói đến đây, thân sắc Dương Hạo nghiêm túc lên: "Điều chúng ta thực sự cần phải suy nghĩ, thật ra thì chỉ có một, đó chính là đại chiến viễn chinh như thế nào."
Dương Hạo lui lại thân thể, kéo ra màn che bên tường, trên tường treo một bức bản đồ Tây Vực hết sức đơn sơ. Dương Hạo đến lúc này do thời gian ngắn ngủi, giải thích đối với tình hình ngoài Ngọc Môn Quan có hạn, còn chưa làm ra được bản đồ sa bàn làm cho người ta vừa xem liền hiểu ngay.
"Ba vị tướng quân, các ngươi nhìn xem, trước tiên là nói về hành quân cùng hậu cần. Nếu như chúng ta muốn đi viện trợ cho Vu Khuých, chỉ có hai con đường có thể đi, một cái đi ra Dương Quan, dọc theo A Nhĩ Kim Sơn Mạch chạy thẳng tới thành Ước Xương của Vu Khuých Quốc, con đường này thẳng tắp, đường xá gần đây, bất quá dọc đường không phải là núi thì là sa mạc, về mặt tiếp tế có rất nhiều vấn đề. Con đường thứ hai chính là ra phía Tây Ngọc Môn Quan, trước tiên tới Để La Bô Chu, mượn đường Cao Xương Quốc, dọc theo sông Nhược Nhĩ đi thẳng tới thành Ước Xương. Con đường này đi xa hơn một chút, bất quá nếu thật sự muốn đi, trái lại dễ đi hơn so với con đường thứ nhất, sau khi tới Để La Bố Chu, vấn đề tiếp tế cũng có thể được giải quyết."
Ngải Nghĩa Hải nhảy bật lên nói: "Tốt, vậy chúng ta đi con đường thứ hai, ra phía Tây Ngọc Môn Quan đi, quân đội của ta đang ở Ngọc Môn Quan, đại soái hạ lệnh đi, mạt tướng lập tức xuất binh."
Dương Hạo nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ngươi sẽ bổ sung lương thảo như thế nào?"
Ngải Nghĩa Hải hợp tình hợp lý nói: "Cướp đoạt con mẹ nó đi! Chuyện này lão Ngải thường làm, đại soái yên tâm, những tên lính kia vô cùng láu cá, gào thét mà đến, gào thét đi, qua như gió, hành tung khó lường, người Cao Xương Quốc nằm mơ cũng không ngăn được đường đi của chúng ta. . ."
Dương Hạo tức giận hừ một tiếng nói: "Ngươi cho rằng lần này đi cứu viện Vu Khuých, chỉ có năm ngàn du kỵ binh của ngươi sao?"
Mộc Ân nhíu mày nói: "Mạt tướng nghe nói người Cao Xương cùng người Lạp Hãn đều là Hồi Hột nhất tộc, mượn đường Cao Xương, có thể được sao?"
Dương Hạo nói: "Vốn cùng một tộc, nhưng cũng là quốc gia khác nhau. Cao Xương sùng Phật, mà Khách Lạp Hãn Quốc lại sùng bái Nhật Nguyệt Thần, bọn họ vì phổ biến giáo nghĩa, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, làm việc hết sức bá đạo.
Hôm nay bọn họ xuất binh tấn công Vu Khuých, cố nhiên là vì khuếch trương quốc thổ, nguyên nhân tín ngưỡng cũng là thứ nhất, Cao Xương há có thể không sinh ra kiêng kỵ sao?
Còn nữa, Cao Xương Quốc là một tiểu quốc bị Vu Khuých, Sa Châu, Lạp Hãn thành hình chữ phẩm bao vây vào giữa, nước tiểu thế yếu, cho nên luôn luôn an phận thủ mình, không dám ngông cuồng sinh sự, đối với Vu Khuých, Quy Nghĩa Quân cùng Lạp Hãn, Cao Xương luôn luôn lấy cống nộp là chính, mỗi khi Trung Nguyên lập một triều mới, tất cả bọn họ đều nghĩ hết biện pháp sau sứ tiến cống, cho nên bọn họ sẽ không chủ động phát sinh tranh đấu đối với chúng ta.
Dĩ nhiên, nếu như là ở dưới sự áp bức của Khách Lạp Hãn Quốc, Cao Xương Quốc cũng chưa chắc sẽ không nổi lên ác ý đối với chúng ta. Nếu chúng ta chọn tuyến đường đi A Nhĩ Kim Sơn, lặng lẽ chạy tới Ước Xương, chính là tráng kỳ thành tâm, mượn đường Cao Xương, ngược lại có thể khoe ra quân uy của ta, xua tan vọng tưởng của bọn họ, hắc! Các nước Tây Vực, có ai không phải là bắt nạt kẻ yếu chứ!
Một khi ta mượn đường bọn họ, vậy thì ta nhích tới gần một bước đi về phía họ, đơn giản mà nói, bọ họ cũng sẽ không nghiêng về hướng Lạp Hãn Quốc nữa, đồng thời, ta tính toán phái một đoàn thương nhân buôn bán cùng viện quân cùng nhau đi tới, cây gậy cùng củ cà rốt(cái này là chính sách của Bush đó^^), ha hả, cũng chính là ý tứ vừa đấm vừa xoa . . ."
Dương Hạo trước đó đã làm đủ việc lớn, chậm rãi nói đến dự tính trong lòng: "Cao Xương lấy chăn nuôi mà sống, Cao Xương Vương, hoàng hậu, thái tử đều có lãnh địa cùng bãi chăn ngựa riêng, ở chỗ bọn hắn, ngựa tốt trị giá bảy trượng lụa một con(bảy mét lụa), ngựa kém chỉ cung cấp thịt để ăn, mỗi con chỉ trị giá một trượng lụa, quý tộc ăn thịt ngựa, bình dân ăn một số thức ăn như thịt dê cùng vịt hoang, nhạn.., bởi vì các quốc gia chung quanh đều có bãi nuôi ngựa của mình, ngựa của bọn họ tiêu thụ ít, cho nên cuộc sống cực kỳ nghèo khổ.
Bản soái thông qua một tiểu lâu, từ đó lấy giá rẻ mua vào lượng lớn tơ lụa, vốn là muốn sung làm quân dụng, lần này vừa đúng lúc dùng tới, ta có thể sai một sứ đoàn, mang đeo tơ lụa, đồ sứ, lá trà, muối ăn mà Cao Xương Quốc thiếu, đi tới trước mua bán, đổi lấy ngựa, vải vóc, ngọc khí, hổ phách, Thất Đao, Trấn Thiết Kiếm dược liệu.. của bọn họ, một mặt lấy quân uy chấn nhiếp bọn họ, một mặt lấy buôn bán ngon ngọt ràng buộc bọn họ, Cao Xương sẽ có thể trở thành trụ sở tiếp liệu hậu cần cho quân viễn chinh của ta. Sau khi đến Vu Khuých, quân nhu tự nhiên phải để Vu Khuých Quốc tới gánh chịu, điểm này cũng đừng lo. Về phần tác chiến như thế nào . . .
Dương Hạo chuyển tới hướng ba người, khẽ mỉm cười: "Quân Khách Lạp Hãn từ Tây mà đến, thành Ước Xương lại là thành thị gần phía Đông nhất của Vu Khuých Quốc, người Khách Lạp Hãn là không thể nào đánh tới Ước Xương, nếu như bọn họ đã đánh tới Ước Xương, vậy Vu Khuých cũng đã là mất nước, chúng ta trực tiếp đi trở về phủ. Cho nên, chỗ quân viễn chinh sau khi tiến vào Vu Khuých đặt chân lên đầu tiên, sẽ không có hung hiểm, kế tiếp, chính là bắt liên lạc cùng người Vu Khuých Quốc, cùng chung tác chiến, nghênh chiến giết quân Khách Lạp Hãn."
Mộc Ân nghe đến đó, mới vừa khẽ gật đầu, tiến lên trước một bước, phấn chấn chờ lệnh nói: "Mạt tướng đã hiểu, mạt tướng nguyện lĩnh quân tới cứu viện Vu Khých. . ."
Ngải Nghĩa Hải kêu lên quái dị: "Mộc tướng quân, ngươi không thể đoạt a, lần phái đi này đại soái đã cho phép ta đi." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
"Nga?"
Mộc Ân cùng Lí Hoa Đình nhìn Ngải Nghĩa Hải một chút, lại nhìn hướng Dương Hạo, vẻ mặt đều có chút kỳ dị, Ngải Nghĩa Hải thiện đánh mãnh liệt, trên chiến trận đánh ác liệt, ở trên chiến trường là một nhân vật hết sức khó dây dưa, bọn họ tự nhiên đều biết cái này, nhưng là tên Ngải Nghĩa Hải này tính tình táo bạo, tác phong cuồng dã, từ trước đến giờ có trước không sau, để cho hắn một mình dẫn quân xa ngàn dặm , ai có thể yên tâm được chứ?
Hai người không quá tin tưởng Dương Hạo cắt cử Ngải Nghĩa Hải làm chủ soái tam quân cứu viện Vu Khuých Quốc, cũng đều hướng hắn trông lại, Dương Hạo cười nói: "Lần này đi Cao Xương, Vu Khuých, tự nhiên cần một vị sứ giả, vị sứ giả này, tùy Trương gia đưa ra. Về phần chủ tướng cầm binh, không sai, bản soái đúng là hướng vào Ngải tướng quân."
Lí Hoa Đình là hàng tướng, tư lịch mỏng, không tiện tỏ thái độ gì, nhưng Mộc Ân lại đoạt trước một bước, nói: "Đại soái, Ngải tướng quân. . ."
Dương Hạo xua tay nói: "Một mình chiến đấu nơi xa, tình cảnh hiểm ác, đối thủ lại là người Khác Lạp Hãn dũng mãnh thiện chiến, tình hình như thế, Ngải tướng quân chính là sự lựa chọn tốt nhất, đại quân ta đi lần này, nếu có thể trở thành khắc tinh của Khách Lạp Hãn, uy chấn Tây Vực, viên đại tướng này, không thể không là Ngải tướng quân."
Ngải Nghĩa Hải vừa nghe rất là đắc ý, nhìn hai đồng đội một cái, trên mặt tràn đầy vẻ mặt đắc chí.
Dương Hạo khích lệ xong, rồi lại nghiêm mặt, nói với hắn: "Ngải tướng quân, lần này viễn chinh Vu Khuých, ta chính là đem tinh binh Lương Châu, Túc Châu, Qua Sa giao cho ngươi, tha hương nước khác, đất người khác biệt, đánh thắng trận không dễ dàng, làm như thế nào để bảo toàn cho toàn bộ tướng sĩ chúng ta, lại càng không dễ, ngươi không nên nghĩ tới đánh giặc có thể lập chiến công, cần phải cẩn thận suy nghĩ như thế nào đánh được một trận thắng lớn, có thể đem chi quân đội này của chúng ta hoàn hoàn chỉnh chỉnh mang về, bản soái đem trách nhiệm nặng nề này giao cho ngươi, đem những tinh binh này giao cho ngươi, ngươi chớ làm cho bản soái thất vọng."
Ngải Nghĩa Hải liền ôm quyền, lớn tiếng đáp: "Đại soái yên tâm, Ngải Nghĩa Hải tuyệt sẽ không để cho đại soái thất vọng."
Mộc Ân mờ mịt nói: "Đại soái, ngải tướng quân thu Vu Khuých, kia mạt tướng làm cái gì?"
Dương Hạo nói: "Ngươi, vì bản soái bảo vệ cho Dương Quan cùng Ngọc Môn Quan! Ngải tướng quân vừa lên đường, bản soái phải điều quân trở về Cam Châu. Nếu như Ngải tướng quân thảm bại ở Vu Khuých, mất mạng nơi đất khách, nói không chừng chiến hỏa sẽ trực tiếp thiêu tới Ngọc Môn Quan, khi đó phải bảo vệ cho hai quan, không để ngoại địch xâm lấn một bước, không được để nội bộ mâu thuẫn, trọng trách nặng nề, toàn bộ muốn trông vào ngươi."
Ngải Nghĩa Hải vừa nghe thì cực kỳ không cam lòng, vừa định cãi vã mấy câu, nhưng là lời nói mới đến khóe miệng, trong lòng bỗng nhiên lật lại. Hắn cẩn thận thử nghĩ lời Dương Hạo nói..., vẻ xấc láo nóng nảy điên cuồng trên mặt dần dần thu lại, đổi lại là một bộ mặt cẩn thận ngưng trọng, trầm giọng nói: "Đại soái, Ngải Nghĩa Hải đi lần này, chắc chắn sẽ cẩn thận, không làm nhục sứ mạng!"
Dương Hạo nở nụ cười hớn hở, nói: "Như vậy là tốt nhất, nếu bản soái không tin ngươi, cũng sẽ không đem cái trách nhiệm nặng nề này giao cho ngươi. Các ngươi hiện tại hãy đi chuẩn bị đi, ba ngày sau, Ngải tướng quân viễn chinh Vu Khuých, Lý tướng quân theo bản soái trở về Hạ Châu, xem tình hình tác chiến hai tuyến một chút, so sánh một lần, xem ai có thể đánh một trận thắng thật lớn!"
Trong vương cung của Đại Hãn ở Cam Châu, song phương cãi nhau đã đến mức gay cấn.
Vương tử A Lý cùng vương phi A Cổ Lệ công kích lẫn nhau, bài xích lẫn nhau, đã hoàn toàn không để ý đến thân phận mẫu phi cùng vương tử.
Mà các đại bộ lạc Bộc Cố Đục thị, Bạt Dã Cổ thị, Đồng La Tư Kết thị, Động La Cát thị cũng khẽ gia nhập chiến đoàn, ủng hộ một phe riêng của mình, đối chọi gay gắt, không chút nào yếu thế.
Vương phi A Cổ Lệ kích động đến khuôn mặt đỏ ửng, lớn tiếng nói: "Đại Hãn, sự thật chứng minh, suy đoán từ đầu của A Lý đã hoàn toàn sai lầm. Quân Hạ Châu phô trương thanh thế, vốn đã không thể đánh lâu, nếu như chúng ta vẫn thủ vững thành trì, quân Hạ Châu đã sớm tuyệt vọng lui bước rồi, nhưng vương tử A Lý lại nói như thế nào? Hắn một mực khuyến khích Đại Hãn bỏ thành trốn vào đại mạc, năm lần bảy lượt thúc dục các bộ lạc ta mạnh mẽ phá vòng vây, nếu như không phải là hắn khư khư cố chấp thì các bộ lạc Cổ Cố Hồn, Động La Cát làm sao lại tổn thất thảm trọng như thế chứ?"
Vương phi A Cổ Lệ vừa nói lời này, các tộc trưởng cùng đám đầu lĩnh bộ lạc Cổ Cố Hồn, Động La Cát nhất thời đều liên tục phụ họa, thủ lĩnh Tô Nhĩ Mạn của Cổ Cố Hồn lại càng là nước mắt tuôn đầy mặt, hai đứa con trai hắn đều chết thảm ở trong lúc mạnh mẽ phá vòng vây dưới trận Mạch Đao của quân Hạ Châu, người ngựa đều tan nát, hình dáng kia thê thảm đến mức không nỡ nhìn. Nam nhi dại mạc bọc thây trong da ngựa là chuyện tầm thường, nhưng sự hy sinh này vốn là có thể tránh khỏi a, già đưa tang con, có thể nào không nhỏ ra giọt nước mắt đau lòng sao.
Dạ Lạc Hột Đại Hãn khoanh chân ngồi ở trên vương tọa da gấu trắng, hai mắt tựa như khép mà không phải là khép, trước sau không nói một lời.
Dạ Lạc Hột chiếm cứ Cam Châu những năm gần đây, đã dần dần hơi đón nhận một chút tập quán sinh hoạt của người Hán, mặc dù trong thành hắn còn không có lều trướng, bất quá đã sớm xây một ngọn vương cung kim bích chói lọi, tòa vương cung này tự nhiên thoải mái hơn với ở trong lều trướng, cho nên Dạ Lạc Hột Đại Hãn bình thời đều ở trong vương cung, lều trướng Đại hãn kia chẳng qua là làm dáng một chút, đã nhiều năm không có bước vào một bước.
Tòa cung điện này là thợ thủ công người Hán xây dựng, chẳng những tráng lệ, hơn nữa hiệu quả tập hợp âm thanh lại vô cùng tốt, vương phi A Cổ Lệ đứng ở trong đình nói chuyện, thanh âm từ xa truyền ra, mọi người đứng ở mỗi góc nhỏ của đại điện đều nghe được rõ ràng. Có người lên tiếng ủng hộ, tự nhiên có người lên tiếng phản đối, thủ lĩnh Bạt Dã Cổ thị cùng với Đồng La Tư Kết đứng về phía vương tử A Lý lập tức liền đứng ra tiến hành phản bác.
Vương tử A Lý không nóng không lạnh nói: "Trước mắt mặc dù quân vây thành đã lui lại, nhưng chủ lực của Dương Hạo còn đang ở Qua Sa bên kia, làm sao biết được trên đường hắn điều quân trở về, sẽ không thuận tay chộp lấy thành Cam Châu chứ? Lấy an nguy của phụ hãn cùng tánh mạng của mười vạn quân dân thành Cam Châu ta ra đánh cuộc, cuộc đánh cá này đánh cuộc thật sự là quá lớn, Thất Vương Phi có thể không cần, nhưng thân là con trai của phụ hãn, A Lý ta lại không thể không cần ."
Vương phi A Cổ Lệ cả giận nói: "An nguy của Đại Hãn, an nguy của quân dân Cam Châu, làm sao ta lại không cần chứ?"
Vương tử A Lý cười lạnh một tiếng, khoanh lại hai tay, nhìn lên long che trên đỉnh điện, từ từ nói: "Phụ hãn đem ngươi vào quân doanh hành thích Dương Hạo, bọn họ lại khám phá ra kế sách của chúng ta, ngược lại tương kế tựu kế mai phục đánh chúng ta, chủ tướng trong doanh bọn họ có thể bấm độn tính ra được phải không ? Mà vương phi A Cổ Lệ ngươi, nếu bị đoán ra thân phận, lại còn có thể từ trong vạn mã ung dung chạy trốn, không bị thương chút nào, phần bản lãnh này, liền càng cao siêu rồi."
A Cổ Lệ giận đến thân thể mềm mại run rẩy, trả lời lại một cách mỉa mai nói: "Trong doanh Dương Hạo không có người nào có thể bấm độn, nhưng là nếu có người bày kế vụng về, người ta còn không nhìn ra được sao? Ta là một nữ tử, giả vờ đầu hàng, thừa dịp hỗn loạn chạy trốn cũng không có gì lạ, nhưng là vương tử A Lý ngươi, ở trong loạn quân bị thương bị bắt, lại vẫn có thể một mình đoạt ngựa, chạy ra tìm đường sống, lúc này mới thật là không thể tin tưởng."
Vương tử A Lý giận dữ, trợn mắt quát lên: "Ngươi nói vậy có ý gì? Ta là con trai của phụ hãn, chẳng lẽ có thể phản bội phụ hãn sao?"
Vương phi A Cổ Lệ cả vú lấp miệng em, nũng nịu phản bác: "Ta là Vương Phi của Đại Hãn, chẳng lẽ ta lại đầu nhập vào người Hán sao?"
"Được rồi, được rồi, ồn ào như thế còn ra thể thống gì!"
Dạ Lạc Hột quát lên một tiếng, quắc mắt đứng lên, hắn chậm rãi bước đi thong thả mấy bước ở trước vương tọa, hỏi lại: "A Cổ Lệ, theo ý kiến của ngươi, hiện tại bản vương nên làm như thế nào?"
Vương phi A Cổ Lệ vội vàng nói: "Đại Hãn, nếu kẻ địch chưa tới, chúng ta đã bỏ thành mà chạy trước, uy phong giảm đi rất nhiều, còn xưng hùng Tây Vực như thế nào nữa? Nếu để cho Dương Hạo thuận lợi có được tòa thành trống không này, rồi phái một chi binh mã đóng ở đây, nếu chúng ta còn muốn thu hồi, chẳng phải là khó như lên trời sao? Hôm nay Tống Quốc chinh phạt Lân Phủ, đúng là cơ hội tốt trời ban cho chúng ta. Dương Hạo mặc dù mang trọng binh Qua Sa, nhưng là đất căn cơ của hắn đang bị công kích, hắn há có thể không vội vàng chạy về Hạ Châu sao? Nào có rỗi rãi đánh Cam Châu ta nữa.
Theo ý thiếp, chúng ta hẳn là đem lưỡng thảo ở trong các bộ lạc tích trữ tại Cam Châu, từ Cam Châu mà xem tình thế của Hà Tây. Dương Hạo gấp rút tiếp viện Hạ Châu, chúng ta có thể xuất binh ngăn đường lui của hắn, nếu như Dương Hạo đề phòng nghiêm mật, không có cơ hội, chúng ta nên động tay động chân sau khi hắn lui binh, liên lạc với các thế gia quyền quý không chịu thần phục với Dương Hạo ở các châu Túc, Qua, Sa, Lương, xúi giục bọn hắn cùng phản lại Dương Hạo, lặp lại thế cũ của Hà Tây.
Đối với Đông Đường, thì có thể ngắm nhìn cảnh tượng chiến sự Hạ Châu, mặc dù Dương Hạo thế lớn, nhưng là so sánh với Tống triều có thực lực hùng hậu mà nói, tựa như sói vật lộn đọ sức với sư tử mạnh mẽ, khó có phần thắng, đợi đến Dương Hạo rơi xuống hạ phong, xuất hiện thế thất bại, chúng ta có thể lập tức tiến binh, thừa dịp khi hắn tự lo không xong thâu tóm các châu Linh, Hưng, Thuận, Định, đến lúc đó, Đại Hãn thay thế Dương Hạo, trở thành bá chủ Hà Tây."
Dạ Lạc Hột nghe vậy đột nhiên động tâm, từ việc mắt thấy sẽ phải bỏ thành mà chạy, mất nước lưu lạc ở đại mạc, nhảy lên trở thành bá chủ Hà Tây, có khả năng này sao? Có thể bắt lấy cơ hội này sao? Chuyện như vậy, trước kia cũng không phải là chưa có qua. . ." Nghĩ đi nghĩ lại, tim của hắn dần dần nóng lên.
Vương tử A Lý cả giận nói: "Bộ lạc của ngươi có nhiều tộc nhân chấp nghiệp công thương ở Cam Châu, tự nhiên không muốn rời xa. Thật là một nữ nhân ngu xuẩn, vì những thứ xoong chảo chum vại kia của ngươi, lại để cho phụ hãn gánh lấy hung hiểm vô tận sao ?"
Vương phi A Cổ Lệ không chút nào yếu thế nói: "Vương tử đóng tại Cống Ung, hôm nay một mực khuyến dụ Đại Hãn vứt bỏ Cam Châu giàu có và đông đúc chuyển nhà tới đại mạc, lại là có ý gì, chẳng lẻ ngươi muốn áp chế Đại Hãn sao?"
Vương tử A Lý nghe vậy không kềm được lửa giận, chợt rút loan đao ra, mũi chỉ vào vương phi A Cổ Lệ, lớn tiếng quát lên: "Ngươi dám chia rẽ quan hệ của ta cùng với phụ hãn ư?"
Dạ Lạc Hột quát to: "Đủ rồi! Ở trước mặt ta mà rút đao soàn soạt còn ra thể thống gì, trong mắt ngươi còn có phụ hãn ta đây sao?"
Vương tử A Lý vội vàng thu đao thỉnh tội: "Phụ hãn, con là bởi vì nhất thời phẫn kích. . . Phụ hãn, ngươi vạn vạn không thể tin nàng nói, ở lại giữ Cam Châu rất nguy hiểm. . .
Dạ Lạc Hột mặt trầm như nước, lạnh lùng thốt lên: "Lần trước, ta tin nhầm ngươi, lần này, ngươi còn muốn ta tin tưởng ngươi sao?"
Vương tử A Lý sợ hãi mà ngẩng đầu lên, đợi khi thấy rõ cặp con ngươi băng lãnh kia của Dạ Lạc Hột, trong lòng nhất thời chìm vào vực sâu. . .
/639
|