Dương Hạo rảo bước tiến vào cửa phủ, bước chân nặng nề, đi được không xa, liền gọi một người căn dặn nói: "Lập tức đi mời Trương Vũ đại nhân tới trong phủ một chuyến."
Trương Vũ là con trai thứ tư của Trương Thừa Tiên, sau khi Dương Hạo vào làm chủ Qua Sa, phong Trương Vũ Trương Thiên Sư làm Thứ Sử Sa Châu, về phần Trương lão tiên sinh Trương Thừa Tiên, tuổi đã lớn như thế, tự nhiên sẽ không ra làm quan, nhưng vẫn cho vào trong danh sách tướng lĩnh, đảm đương lãnh tụ tinh thần của Quy Nghĩa Quân Sa Châu.
Được tới phòng chính, Dương Hạo nhìn thấy Cẩu Nhi cùng Trúc Vận đang di động dưới bụi hoa cây xanh, Trúc Vận vốn là luyện ngoại gia công phu, kể từ khi từ trong miệng Cẩu Nhi biết được Khôn Đạo Chú Đỉnh Công, nội ngoại kiêm tu, võ công tiến nhanh, nội khí trung hoà, thương thế khỏi cũng nhanh hơn so vơi thường nhân, bất quá ở trước mặt Dương Hạo, nàng cũng không dám lộ ra một tia đầu mối, giờ phút này luyện tập vẫn là ngoại gia công phu, chẳng qua là thương thế chưa khỏi hẳn, chỉ lựa chọn một động tác mềm nhẹ hoạt động thân thể.
Dương Hạo thấy hai người tỷ thí đến nhập thần, liền không cao giọng, đi thẳng chuyển hướng tới phòng chính. Còn chưa uống hêt một chén trà thơm, Trương Vũ liền vội vã chạy tới, Dương Hạo vội vàng đứng dậy đón chào, đem Trương Vũ tiếp vào an vị trong sảnh, Trương Vũ trà chưa dính miệng, đã liền chắp tay hỏi: "Không biết Thái Úy vội vàng triệu kiến, có chuyện quan trọng gì phân phó?"
Dương Hạo cười một tiếng nói: "Trương đại nhân, đây chỉ là nói chuyện kín, không cần câu lệ lễ tiết."
Hắn mời trà, rồi mới lên tiếng: "Trương đại nhân, hôm nay có sứ giả Vu Khuých, hướng Sa Châu ta xin chi viện, bọn họ vốn là muốn hướng Tào thị cầu viện, lại không biết hôm nay đã là bản Thái Úy thống ngự Sa Châu. Nghe bọn hắn nói đến tình hình Vu Khuých trước mắt, tình hình đó thật sự là đáng thương, nhưng mà bản Thái Úy cùng Vu Khuých Quốc chưa từng lui tới, hiểu biết về tình hình trước mắt của bọn họ cũng hết sức có hạn, cho nên đối với việc bọn họ khẩn cầu, cũng không đáp ứng ngay. Hôm nay mời Trương đại nhân tới, bản Thái Úy chính là muốn biết cặn kẽ tình hình Vu Khuých Quốc này, cùng với quan hệ cùng Sa Châu ta."
Trương Vũ nghe xong liền thoải mái nói: "Thì ra là như vậy, là vì chuyện sứ giả tới Sa Châu."
Hắn vê râu suy nghĩ một chút, rồi mới lên tiếng: "Nói đến Vu Khuých, diệt rồi lại lập, lập rồi lại diệt, lặp lại như thế đếm không hết, bất quá vì thế nên nước thủy chung bất diệt, cũng là một cái kỳ quái. Thời Đường Huyền Tông, hắn gả cháu gái tôn thất cho quốc vương Vu Khuých Quốc Úy Trì Thắng, từ đó Vu Khuých tự xưng là thần chúc Trung Nguyên(dòng dõi thần), sau đó các đời quốc vương viết thư cho hòang đế Trung Nguyên, đều tôn hoàng đế Trung Nguyên là cậu, tự xưng là cháu trai.
Sau khi Úy Trì Tăng Ô Ba xưng đế, hướng tới văn hóa Trung Nguyên, tất cả thể chế quốc gia, kiến trúc, văn hóa đều phỏng theo Trung thổ, lúc ấy Đại Đường đã diệt vong, nhưng Vu Khuých ở tại phía xa Tây Vực, không nghe thấy tin tức, vẫn tự cho mình là con cháu Đại Đường, Úy Trì Tăng Ô Ba còn lấy cho mình họ Lý tên Hán, sau lại cùng Sa Châu ta bắt đầu kết giao, lúc ấy Sa Châu là do Tào thị cầm quyền, Tào Nghị Kim đem thứ nữ gả cho Vu Khuých Vương Lý Thánh Thiên làm hoàng hậu, Lý Thánh Thiên lại đem con gái thứ ba gả cho Tào Duyên Lộc cháu Tào Nghị Kim làm vợ. Từ đó trở đi, cùng Sa Châu ta qua lại thân mật, sứ giả, tăng lữ hai bên không ngừng qua lại."
Đến chỗ này, Trương Vũ bưng lên chén trà lên uống, lại nói: "Vu Khuých là đại quốc Tây Vực, thương nhân người Hồ từ nam mà đến vượt qua Thông Lĩnh, cần phải đi qua Vu Khuých mới tới Ngọc Môn Quan, các nước ở bên trong Tây Vực, hôm nay có quan hệ mật thiết nhất cùng Sa Châu ta đúng là Vu Khuých Quốc, nếu như Vu Khuých rung chuyển bất an, có lẽ thương nhân có chút ít thủ đoạn có thể đi lối tắt khác, không phải chịu ảnh hưởng lớn, nhưng là đối với phần lớn thương nhân Hồ mà nói, quả thật e sợ đi về phía Đông. Mà Khách Lạp Hãn Quốc. . .
Trương Vũ chậm rãi mà nói, Dương Hạo chỉ là ngưng thần yên lặng nghe, khi có điều nghi vấn liền mở miệng hỏi thăm, Trương Vũ không gì không biết, hai người nói hơn một canh giờ, Dương Hạo chẳng những đã nắm giữ căn bản đối với tình hình Vu Khuých Quốc, mà ngay cả tình hình của các quốc gia thế lực phân bộ quanh nói cũng hiểu rõ đại khái. Bất quá trong lúc nói cùng Trương Vũ, Dương Hạo không lộ ra một chút ý có trợ giúp Vu Khuých hay không, đợi đến khi Trương Vũ đem tình huống giới thiệu rõ ràng, Dương Hạo đứng dậy đưa tiễn Trương Vũ, rồi lại trở về phòng chính, Lệnh Hồ Thượng Thiện đã đợi ở đó.
Dương Hạo hỏi: "Đã sắp xếp sứ giả Vu Khuých cho tốt rồi chứ?"
Lệnh Hồ Thượng Thiện vội nói: "Vâng, bọn họ đã được an bài ở Hồ Dương Quán, vị Hồ thương nhân Tháp Lợi Bặc cùng Thái Úy quen biết kia đã vào ở Hồ Dương Quán, chiếm phòng xá tốt nhất, hạ quan ra mặt hòa giải, để cho bọn họ dọn ra ba gian phòng hảo hạng, lại dặn dò chủ quán phải hầu hạ cho tốt, tất cả phí tổn đều do phủ Thứ Sử trả tiền, lo xong những chuyện này hạ quan mới trở lại."
Dương Hạo gật đầu, nói: "Mời Lệnh Hồ đại nhân ngồi, mới vừa rồi ở trước cửa Vương phủ, Lệnh Hồ đại nhân liên tục ngăn cản bản quan cùng mấy vị sứ giả Vu Khuých kia nói chuyện với nhau, chẳng lẻ. . . bên trong có cái duyên cớ gì?"
Lệnh Hồ Thượng Thiện cười khổ nói: "Hạ quan nơi nào có duyên cớ gì, thực sự là Mã thống lĩnh cố ý dặn dò hạ quan, nói người Vu Khuých tơi để van cầu Tào thị, liền cùng chúng ta không liên quan đến nhau, Thái Úy bận rộn chính vụ, nào có rỗi rãi để ý tới những nhân vật không liên quan này, muốn hạ quan đem bọn họ trục xuất ra khỏi phủ."
Dương Hạo ngẩn ra, như có điều suy nghĩ nói: "Mã Thán?"
***
Hậu trạch, chỗ ở của Mã Thán cùng Trúc Vận.
Dương Hạo nhấc chân vào sân, vừa muốn đi về phía cửa, cánh cửa "két" một tiếng mở ra, bên trong lộ ra một tiểu cô nương mặc tiểu y màu xanh, trong tay bưng một chậu gỗ, một chậu nước "ào"tới. . . Một tiếng "roạt" dội ra hướng sân, Dương Hạo thân thủ linh hoạt, nhanh chóng tránh ra, giả vờ cả giận nói: "Tiểu Thán, muốn xối cho đại thúc thành ướt sũng sao?"
"A! Đại thúc!" Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Mã Thán lè ra cái lưỡi nhọn, cười hì hì nói: "Ai biết được đại thúc muốn tới, người bước đi giống như mèo vậy, không mang theo một chút thanh âm nào."
Mã Thán đẩy cửa phòng ra, cười nói: "Đại thúc vào đi."
Ánh đèn bên trong phòng chiếu đi ra ngoài, cho thân thể của nàng phủ thêm một lớp ánh sáng nhu hòa, tiểu nha đầu dường như mới vừa tắm xong, bộ dáng xinh đẹp, thân thể linh hoạt, nàng không mặc áo ngoài, thân thể còn chưa trưởng thành, nhưng bộ ngực đã thấy được rất tròn đội lên, căng lên tiểu y màu xanh nhạt bằng vải bông của nàng, giống như một đôi ngọc thố khả ái .
Mã Thán một mực gọi Dương Hạo là đại thúc, tuy nói hôm nay dần dần lớn lên, nhưng ở trong lòng Dương Hạo, nàng bây giờ cùng tiểu nha đầu hoàng mao kia tựa hồ như không có gì khác nhau, cho tới bây giờ cũng không đem nàng thành một nữ nhân mà đối đãi, cho nên mặc dù thấy nàng không mặc áo ngoài, nhưng cũng chưa thấy có cái gì không ổn, liền thản nhiên rảo bước tiến vào phòng.
Mã Thán bình thường quen đánh võ, tóc dài đơn giản phân ra hai bó rủ ở trên vai, tiểu y màu xanh nhạt, quần lụa lồng đèn, ống quần rộng rãi nới lỏng phất phơ ở bên mắt cá chân, hai chân bó nhỏ trắng như tuyết đi một đôi guốc gỗ, mười ngón chân tựa như tằm nằm bày ra một loại cảm giác long lanh đáng yêu, lông mày như vẽ, mang theo vẻ ửng hồng sau khi tắm, nhìn tới trước mắt thật sự là một tiểu cô nương ngây thơ vô hạn.
"Làm sao tối nay đại thúc lại rãnh rỗi tới đây vậy?"
Mã Thán xếp cái chậu gỗ chất tốt lên, lập tức ân cần rót chén trà đưa tới cho hắn, vui mừng hỏi.
"Tốt!"
Dương Hạo sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: "Đại thúc là tơi hưng sư vấn tội. Ta hỏi ngươi, ta sớm đã phân phó qua trách nhiệm các ty trong nha môn, không được lợi dụng chức quyền nhúng tay hỏi tới chuyện của những người khác, hôm nay có sứ giả Vu Khuých đến thăm, tại sao ngươi nói Lệnh Hồ Biệt Giá đem hắn đuổi ra ngoài? Ngươi là người bên cạnh ta, nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói mỗi cử động cũng phải càng thêm cẩn thận, nếu không người bên cạnh chẳng phải cho là ý của ta sao?"
Mã Thán thấy hắn giận thật, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức khẩn trương lên, hai tay buông thỏng, nghiêm chỉnh đứng ở trước mặt hắn, hai mắt ngó mũi chân của mình, lắp bắp nói: "A, ta. . . Ta là nghe Trúc Vận tỷ tỷ nói, những người Vu Khuých này đến, đối với đại thúc cũng không có một chút chỗ tốt nào, trái lại muốn cho đại thúc lâm vào chỗ lưỡng nan, không bằng thừa dịp đại thúc không có ở đây, đem bọn họ đuổi đi, cũng có thể bảo vệ thể diện Sa Châu ta thể diện, cho nên mới. . . mới. . ."
Dương Hạo hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Trúc Vận đâu?"
Mã Thán vội vàng hấp tấp nói: "Mới vừa tắm rửa, đang trang điểm, ta. . . Ta đi gọi nàng. . ."
Mã Thán chạy nhanh như chớp đến bên cạnh cửa, nhấc lên mành, ló đầu đi vào, nhỏ giọng kêu lên: "Trúc Vận tỷ tỷ, mau tới, mau tới. . ."
Dương Hạo đưa con mắt nhìn lên, quần thụng sa mỏng không thể che hết tư thái xinh đẹp kia của nàng, thân thể hướng vào trong phòng tìm tòi như vậy, eo nhỏ nhắn hơi trầm xuống, phía dưới nổi lên một đường cong, cái mông nhô lên, tinh xảo đẹp đẽ, tuy nói thoạt nhìn tựa hồ một cái bàn tay là có thể phủ kín, nhưng là mơ hồ đã có chút ít mùi vị mượt mà của nữ nhân, trong lòng không khỏi chợt động: "Tiểu nha đầu đã bắt đầu trưởng thành rồi, ta sau này nói với nàng phải chú ý một chút, tiểu hài tử sẽ không để trong lòng, nhưng với một cô nương, lời lẽ nghiêm khắc quở mắng như vậy, khó bảo đảm nàng sẽ không cảm thấy ủy khuất. . ."
Bên trong phòng, Trúc Vận đã nghe được thanh âm của Mã Thán gọi nàng, nàng vội vã mặc áo ngoài vào, liền lên tiếng đi ra.
Trúc Vận mặc áo bào màu trắng thêu hạc, mái tóc nhẹ quấn thành một búi tóc, màu da trong trắng lộ hồng, trong kiều có mỵ, thương thế của nàng mới khỏi, anh khí ít đi vài phần, cũng là thêm vài phần mềm mại đáng yêu rã rời ánh đèn dặm , phảng phất một nụ hoa chớm nở, cho người ta một loại cảm giác mỹ lệ rực rỡ.
Nàng cười nhợt nhạt nói: "Thái Úy đại nhân, chúng ta đều là có lòng tốt, Tiểu Thán làm việc lại càng khắp nơi chỉ biết suy nghĩ vì Thái Úy, cần gì phải thanh nghiêm sắc lệ như vậy, chớ gây sợ hãi cho nàng."
Dương Hạo trừng mắt nhìn nàng một cái nói: "Tiểu Thán vốn là rất biết nghe lời, chính là theo chân ngươi, học một bụng cơ trí cổ quái.
Tại sao ngươi chưa được ta cho phép, liền đã tự tiện đuổi sứ giả Vu Khuých đi?"
Trúc Vận thiện quan sát ngôn sắc nhất, một người là giận thật hay giả giận, sao có thể dấu diếm được ánh mắt của nàng, cho nên Dương Hạo giả vờ giận, nàng căn bản cũng không để ở trong lòng, nàng đi tới bên cạnh Dương Hạo, cười xinh đẹp nói: "Đại lão gia của ta, ngươi cũng đừng có giả bộ nữa có được hay không? Chẳng lẽ ngươi thích nhìn thấy mấy người Vu Khuých kia? Quan lại Sa Châu còn không biết chuyện phát sinh ở Lân Phủ, nhưng là ta còn không biết sao? Đại nhân những ngày qua ở Sa Châu làm việc quên ăn quên ngủ, suốt ngày suốt đêm, làm như vậy là vì cái gì? Còn không phải là vì nhanh chóng ổn định Sa Châu, xua binh giải trừ loạn Lân Phủ sao ?"
Nàng nâng lên chén trà Mã Thán châm cho Dương Hạo, nhẹ nhàng đưa tới trong tay Dương Hạo, dựa vào gần một chút, Dương Hạo ngửi thấy được một cổ hương thơm nhàn nhạt như tảo đậu, làm tâm thần người ta sảng khoái, Trúc Vận mặc áo bào rộng rãi, ống tay áo vừa trợt ra, lộ ra một đoạn cổ tay như tuyết, trên cổ tay lại có một đạo vết thương mới lành, da non mới sinh còn lộ ra màu hồng nhạt, Dương Hạo trong lòng mềm nhũn, liền nhận lấy chén trà, nói: "Các ngươi ngồi đi."
Mã Thán vâng lời đáp tiếng, nàng vỗ vỗ ngực, vội vàng trượt đến trên một cái ghế, biết điều ngồi xuống.
Dương Hạo nói: "Nói tiếp."
"Dạ!"
Trúc Vận thấy hắn nghe vào trong lòng, cười nhợt nhạt một tiếng, lại nói: "Đại nhân, Vu Khuých cùng chúng ta có quan hệ gì, huống chi hoàng hậu của tiên vương Vu Khuých Lý Thánh Thiên vẫn là người Tào gia, bọn họ hôm nay là bệnh cấp tính chạy chữa loạn, nhưng ngày sau làm sao biết được sẽ không lấy oán trả ân chứ? Cho dù chúng ta hiện tại đều thái bình, cũng không cần thiết đi viện trợ cho Vu Khuých. Rồi lại nói, căn cơ của đại nhân ở Hạ Châu, tuy nói lấy Hoành Sơn hiểm yếu làm cửa ải ngăn bước chân quân Tống Tây tiến, bọn họ chưa chắc có thể đánh hạ hai châu Ngân Lô, bảo vệ Hạ Châu thì không có việc gì, nhưng mà một khi để cho bọn họ đứng vững ở hai châu Lân Phủ, đem nơi đó làm của riêng, liền ngăn chận đường chúng ta Đông tiến."
Dương Hạo cũng nhìn nàng một cái, hừ nói: "Đông tiến? Ai nói ta muốn Đông tiến?"
Trúc Vận nhíu lông mày, hướng hắn quyến rũ cười một tiếng, cũng không phản bác.
Dương Hạo hít một hơi rồi thở dài, đặt chén trà xuống đứng dậy, chậm rãi đi dạo, trầm ngâm nói: "Ngươi cho là, ta hẳn là bỏ mặc đối với khó khăn của Vu Khuých?"
Trúc Vận nói: "Đó là tự nhiên, chẳng những ta nghĩ như vậy, cho dù Chủng đại nhân, Trương tướng quân ở chỗ này, sợ rằng cũng phải nghĩ như vậy đi. Đừng nói chúng ta cùng Vu Khuých không có giao tình, cho dù có giao tình thâm hậu với nhau, hôm nay chúng ta tự lo không xong, sao có thể vì hắn giải vây?"
Dương Hạo chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm: "Cũng nghĩ như vậy sao. . ."
Trúc Vận nhìn sắc mặt của hắn, đột nhiên động dung nói: "Chẳng lẽ. . . Thái Úy thật sự muốn xuất binh tương trợ Vu Khuých?"
Dương Hạo hỏi ngược lại: "Nếu như ta quả thực có ý đó thì sao?"
Trúc Vận kinh ngạc nói: "Như thế là tự mình chuốc lấy cực khổ, tại sao phải thế? Thái Úy, hiện tại đại quân triều đình đã tiếp cận, chúng ta là Nê Bồ Tát sang sông, tự thân khó bảo toàn, nào còn có thể bận tâm tới bọn họ?"
Dương Hạo đột nhiên nói: "Nê Bồ Tát. . . Cũng là Bồ Tát, nếu không, sẽ thật sự chỉ là một đống than bùn. Trúc Vận, đối với chuyện này, ta đã nghĩ rất lâu, chúng ta bây giờ là rất cực khổ, loạn trong giặc ngoài, nguy cơ trùng trùng, nhưng cho dù chúng ta có khổ nữa, trận chiến này vẫn phải đánh, cần phải đi đánh."
"Cần phải đánh?"
"Không sai, cần phải đánh, có bốn nguyên do bên trong: thứ nhất, là lợi ích. Tây Nam Vu Khuých chống đỡ Thông Lĩnh cùng Bà La Môn, dài ba nghìn dặm. Nam tiếp giáp Thổ Phiên, phía Tây xa hơn hai ngàn dặm , lãnh địa bát ngát, lãnh thổ quốc gia rộng lớn, nếu như cái chỗ này có chiến hỏa liên miên, như vậy cho dù chúng ta thống nhất Hà Tây, cũng không cách nào làm được lời hứa chấn hưng Hà Tây, con đường tơ lụa Trung Tây được khai thông, hành lang Hà Tây của ta chẳng qua là một đoạn phía Đông trong đó thôi. . .
Trúc Vận phản bác: "Thái Úy, cuộc chiến Vu Khuých cùng Khách Lạp Hãn Quốc vẫn lúc đứt lúc nối chưa từng dừng lại, nhưng thuộc hạ nghe nói, thương nhân Tháp Lợi Bặc của Đại Thực đã mang theo hơn một ngàn nông nô cùng lượng lớn tài vật đã tới Sa Châu, hơn nữa lúc trước hắn đã chở trộm bảo mã Đại Thực tới đây, có thể thấy được, bọn họ cũng không bị chiến hỏa ảnh hưởng . . ."
Dương Hạo lắc đầu nói: "Không chỉ như vậy, đó chỉ là một Tháp Lợi Bặc, hắn có huyết thống Vương tộc Đại Thực, tất có liên lạc cùng vua Đại Thực, mà thương nhân bình thường thì không có đặc quyền như vậy, cũng không có bản lĩnh như vậy. Trọng chấn Hà Tây, không thể nào chỉ dựa vào một Tháp Lợi Bặc, vả lại. . . , "
Mắt của hắn khẽ híp mắt lên: "Trúc Vận, nếu như mạch sống kinh tế của ta nằm ở trong tay một người, ngươi nói đó là may mắn, hay là bất hạnh đây?"
Trúc Vận không nói, Dương Hạo lại nói: "Thứ hai, là an toàn! Tống Quốc đánh Lân Phủ ta, tin tức vẫn còn một mực trong sự khống chế của chúng ta, nhưng là theo việc cổ đạo Hà Tây khai thông, là sẽ không che dấu được bao lâu, nhất định sẽ truyền đến nơi đây. Nếu như tin tức đó truyền ra, các thế lực khắp nơi mới vừa quy thuận chúng ta có thể ngo ngoe hay không ? "
***
Trời đã sáng, gà trống gáy vang.
Dương Hạo một thân áo xanh tiễn tụ, mới vừa ở trong viện đánh quyền hai lần, trán thấm ra một chút mồ hôi, đang muốn đang luyện kiếm pháp hai lần, Lệnh Hồ Thượng Thiện bỗng nhiên vội vã chạy vào hậu viện, vừa chạy vừa gọi: "Thái Úy, Thái Úy đại nhân, đã xảy ra chuyện, Hồ Dương Quán đã xảy ra chuyện."
Dương Hạo ngẩn người, thu kiếm hỏi: "Hồ Dương Quán? Hồ Dương Quán là cái chỗ nào?"
Lệnh Hồ Thượng Thiện gấp đến độ dậm chân: "Đuó là chỗ an trí cho ba sứ giả Vu Khuých kia, bọn họ đã xảy ra chuyện.
Dương Hạo thất thanh nói: "Sứ giả Vu Khuých? Bọn họ đã xảy ra chuyện gì?"
Lệnh Hồ Thượng Thiện gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Giết, bị người giết, hạ quan vừa muốn tới phủ nha xử lý chính vụ, liền nghe được tin tức kia, một khắc không ngừng lập tức tới tìm Thái Úy, Thái Úy, cái này chính là nguy rồi, bất kể nói thế nào, bọn họ là sứ giả của Vu Khuých Quốc, sứ giả bỉ quốc chết ở Sa Châu, chuyện này. . ."
Sắc mặt Dương Hạo nghiêm trọng, cắt đứt lời của hắn nói: "Ta từng nhậm chức Hồng Lư Thiếu Khanh, tự nhiên biết đại sứ một nước bỏ mình là có ý nghĩa như thế nào, không nên sợ, là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi, chuyện đã xảy ra, nóng ruột có tác dùng gì, chúng ta đi xem một chút."
Dương Hạo vừa nói vừa sải bước mà đi, Lệnh Hồ Thượng Thiện cầm theo vạt áo, một mực chạy chậm theo ở phía sau, hai người ra khỏi cửa phủ, tung mình lên ngựa dưới sự hộ vệ của các thị vệ vội vàng đi tới Hồ Dương Quán.
Hồ Dương Quán là một trong những khách điếm lớn nhất Sa Châu, điều kiện cũng tốt nhất, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, Dương Hạo chạy tới, nha dịch công sai phủ nha Sa Châu đã tiến vào Hồ Dương Quán, khách sạn bên ngoài lại có quân tướng Sa Châu phòng giữ bao bọc vây quanh nơi dó, Dương Hạo vội vàng xuống ngựa, cùng Lệnh Hồ Thượng Thiện đi vào đại môn, chủ quán Hồ Dương Quán sắc mặt như đất chạy tới đón chào, dẫn hai vị đại nhân thẳng tới chỗ ở của ba vị sứ giả Vu Khuých, vừa đi vừa lải nhải biện giải ầm ĩ: "Đại nhân, tiểu lão nhi luôn luôn giữ bổn phận, kinh doanh khách điếm này chưa từng có xảy ra chuyện, sáng sớm hôm nay, tiểu lão nhi đi tiểu đêm thì nghe thấy có người hét thảm một tiếng, tiểu lão nhi vội vàng chạy tới vừa nhìn. . ."
Hai người Dương Hạo cũng không để ý đến hắn, trầm mặt đi lên, ở trong sân viện, đã sớm có mấy người nha dịch nghênh đón nói: "Thái Úy đại nhân, Biệt Giá đại nhân, cửa sân này vốn là đóng từ bên trong, leo tường vào mới mở ra, tặc nhân là trực tiếp leo tường đi vào. . .
Dương Hạo gật đầu, chân không ngừng trực tiếp đi vào sân, vừa vào cửa đã giật mình đứng lại, vị tướng quân Vu Khuých kia đứng ở cạnh cửa, đang mặc quần áo ngủ, lông mày giận dữ, trợn mắt, tựa như một con mãnh hổ muốn nhắm người mà cắn xé, nhưng là hắn cũng không thể động đậy nữa rồi, một cây trường mâu xuyên thủng lồng ngực của hắn, ghim chặt hắn tại trên tường.
Cửa bên cạnh mở rộng ra, Dương Hạo bước nhanh đi vào, chỉ thấy vị văn sĩ Lý Tòng Lâm kia đồng dạng cũng không mặc áo ngoài, tựa hồ hắn mới vừa nghe tiếng rời giường, đi ra gian ngoài muốn xem rõ động tĩnh, liền bất ngờ bị hung thủ xông vào dùng một kiếm đâm xuyên qua cổ. Một kiếm này chặt đứt động mạch cần cổ của hắn, máu tươi phun tung toé lên thân, thi thể mềm nhũn tựa vào trên vách, trên mặt của hắn còn mang theo một tia kinh ngạc cùng mờ mịt.
Ánh mắt Dương Hạo yên lặng nhìn hai người Lý Tòng Lâm đã không còn sinh khí, chính là chết không nhắm mắt, hồi lâu vẫn không chuyển động.
"Đại nhân, hòa thượng này còn có một hơi thở." Nha sai bên trong kêu lớn, Dương Hạo cơ trí, lập tức bắn người lướt vào gian trong, chỉ thấy vị Tuệ Sinh đại sư kia mặc một bộ tăng bào màu xanh nhạt, khẽ nghiêng ở trên giường che lại bộ ngực chảy máu, một đôi mắt vô thần hướng hắn nhìn ra.
Dương Hạo lập tức xẹt qua, cúi người đỡ hắn dậy, tức giận hỏi: "Đại sư, là người phương nào hành hung?"
Khóe miệng Tuệ Sinh đại sư lộ ra một nụ cười thản nhiên, hắn khó khăn nói: "Lão nạp. . . Có thể chịu đựng được đến khi Thái Úy đại nhân chạy tới, cũng là ngã phật. . . có linh. Không biết Thái Úy suy nghĩ một đêm, hôm nay. . . có. . . quyết định xuất binh, giải quyết khó khăn cho hàng vạn hàng nghìn. . . Chúng sanh Vu Khuých hay không ?"
Dương Hạo vội la lên: "Đại sư, rốt cuộc là người phương nào hành hung?"
Tuệ Sinh nói: "Ba người...Lão nạp. . . lần này, đã ôm lòng chịu chết , . . . Đã thấy Thái Úy, chết có ý nghĩa rồi. Lão nạp. . . Thân là sứ giả Vu Khuých. . .chỉ muốn biết. . . Thái Úy có thể nói. . . đi?"
Dương Hạo nặng nề nắm tay một cái, trầm giọng nói: "Bản Thái Úy tâm ý đã quyết, tất xuất binh cứu viện Vu Khuých!"
Trong mắt Tuệ Sinh hòa thượng lộ ra vẻ vui mừng, hắn run rẩy thu về hai tay nhuốm máu, bảo tướng trang nghiêm, bộ dạng trang trọng: "Thái Úy. . . Từ bi trong lòng, tìm theo tiếng cứu khổ cho chúng sanh Vu Khuých, có ý nguyện vĩ đại lần này, chính là tâm Phật, lòng mang tâm Phật, tức là Phật sống đạp đất, tâm nguyện của lão nạp đã hoàn thành, có thể đi. . ."
"Đại sư!"
Dương Hạo gọi một tiếng, lại thấy khóe môi Tuệ Sinh mỉm cười, ý thái an tường, không ngờ đã tọa hóa Bồ Đề.
Dương Hạo từ từ đứng lên, lặng yên lui lại hai bước, hướng vị cao tăng Phật Môn chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng lại làm kẻ khác nghiêm nghị kính nể này đưa hai tay hợp thành chữ thập, trịnh trọng làm một lễ, lại trầm lặng một khắc, quay người đi ra ngoài. Lệnh Hồ Thượng Thiện kinh nghi đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, cũng vội vã hướng Tuệ Sinh đại sư đưa tay hợp thành chữ thập thi lễ, theo sát Dương Hạo đi ra ngoài.
Dương Hạo một đường đi ra khỏi Hồ Dương quán, tung mình nhảy lên chiến mã, kéo dây cương, rồi mới hướng Lệnh Hồ Thượng Thiện nói: "Tang sự của sứ giả Vu Khuých Quốc, liền nhờ cậy Lệnh Hồ đại nhân, xử lý cho tốt, chuẩn bị đưa thi hài về Vu Khuých Quốc."
"Vâng, hạ quan sẽ xử trí thích đáng, Thái Úy cứ yên tâm, hạ quan cung kính tiễn Thái Úy."
Lệnh Hồ Thượng Thiện vái chào, khi ngẩng đầu lên thì Dương Hạo đã dẫn thị vệ nghênh ngang rời đi.
Dương Hạo cầm cương ngựa, quẹo vào phố dài, lúc này mới dừng lại ngựa đang chạy nhanh, nhẹ nhàng mở ra bàn tay của hắn, ở trong lòng bàn tay của hắn, có một chiếc nhẫn bị máu tươi nhuộm dần, mặt nhẫn rất rộng, chế bằng vàng ròng, rất nặng, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nhón lên, có thể thấy được trên mặt có một chút chữ châm bàng thật nhỏ, chợt nhìn, tựa như một chuỗi hoa văn.
Dương Hạo cẩn thận suy nghĩ, trong mắt dần dần nổi lên một loại quang mang sắc bén như kim châm, cười lạnh nói: "Lại có thể là hắn. . . Cũng chỉ có thể là hắn, thế nhưng ta không nghĩ tới. Ám sát sứ giả Vu Khuých , hừ! Ám sát Vu Khuých sứ giả làm gì. . . Ngươi nghĩ làm Tư Mã Ban Siêu sao? Đáng tiếc, Dương Hạo ta cũng không phải là Trịnh Thiện Vương!"
/639
|