Nghiêm Hân và Ôn Nguyệt Nga tính toán cái gì đương nhiên Bình An và mọi người đều không biết. Dĩ nhiên, cho dù có biết cũng chẳng ảnh hưởng gì, bởi họ hoàn toàn không coi trọng hai mẹ con nhà này.
Hôn lễ được cử hành đúng vào ngày Lễ Giáng Sinh.
Buổi tối trước ngày hôn lễ, Bình An ôm cánh tay Phương Hữu Lợi, hai cha con trò chuyện dông dài, ôn lại từ lúc Bình An còn rất nhỏ đến bây giờ, cũng nhắc đến Viên Lệ Hoa.
“Ba, mẹ rời thế đã lâu, chẳng lẽ ba vẫn chưa gặp được người phụ nữ nào ba thích sao?” Bình An nhẹ nhàng hỏi.
Phương Hữu Lợi khẽ hạ mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh dịu dàng của cô gái kia, trong mắt có nụ cười dịu dàng, “Có chứ, chẳng qua địa vị của mẹ con trong cảm nhận của ba là không ai bằng.”
Bình An nhỏ giọng, “Ba yêu mẹ, cũng giống như mẹ yêu ba. Mẹ nhất định hy vọng có một cô gái khác đi cùng ba hết nửa cuộc đời còn lại.”
“Sao thế? Con tính không cần ba nữa nên mới cố gắng muốn ba tìm bạn gái vậy à?” Phương Hữu Lợi đùa.
“Ba là người quan trọng nhất của con.” Bình An tựa đầu lên vai ông, cảm xúc đầy phức tạp. Bởi vì biết đến nỗi thống khổ khi mất đi người thân nên cô rất quý trọng người bên cạnh mình. Nguyện vọng lớn nhất của cô đời này chính là muốn ba được sống an ổn khỏe mạnh, bất kể tương lai ba tìm được một bạn gái thế nào, chỉ cần ba thích thì cô nhất định cũng sẽ thích.
Phương Hữu Lợi vỗ vỗ vai Bình An, giọng dịu dàng, “Được rồi, đi ngủ nhanh đi, ngày mai phải bận rộn cả ngày đấy. Tối nay phải dưỡng tinh thần, nếu không ngày mai không thể làm cô dâu xinh đẹp nhất được đâu.”
Bình An cười khẽ, “Dạ, ngày mai dù con có không được xem là cô dâu xinh đẹp nhất thì cũng là con gái nhà ai xinh đẹp nhất.”
Phương Hữu Lợi bật cười ha hả.
Đêm nay, Bình An có một đêm không mộng mị. Vốn cho là sẽ mất ngủ, nhưng tâm trạng cô lúc này hoàn toàn hạnh phúc, không có bất kỳ tâm lý lo lắng sợ hãi nào, làm sao mà không ngủ ngon cho được.
Ngày hôm sau, Bình An dậy rất sớm. Thợ trang điểm đã tới, chuẩn bị trang điểm cho cô.
Nhóm quay phim đứng ngay bên cạnh quay lại quá trình trang điểm của cô.
Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân đứng trong phòng vui đùa ầm ỹ, Kỷ Túy Ý, Tống Tiếu Tiếu và Khổng Thu Hinh đang bàn nhau xem lát nữa sẽ quậy phá chú rể thế nào. Khó khi nào có dịp Nghiêm đại BOSS ngạo nghễ hơn người kia lại rơi vào tay các cô, chắc chắn không thể dễ dàng bỏ qua cho anh rồi.
Vi Úy Úy chưa tới đây làm chị em nhà gái. Đây là việc mà Bình An đã sớm dự liệu, cũng không biết cô ấy có đến tham gia tiệc cưới không nữa.
Nhà cô dâu đang chuẩn bị rất công phu, bên nhà chú rể đương nhiên cũng đang thảo luận xem phải ứng phó với các chị em nhà gái thế nào.
Đường Sâm làm phù rể nên hôm nay có một nhiệm vụ gian khổ, đó chính là giải quyết đám chị em nhà gái khó chơi kia. Anh và vài anh em bàn bạc, cuối cùng xác định ra được một phương án: đưa bao tiền lì xì thật dày!
Dù sao chú rể có nhiều nhất chính là tiền, không cần tiết kiệm dùm anh làm gì!
Giờ lành đón dâu là lúc chín giờ sáng. Diệp Hiểu Vân và Lâm Tĩnh đứng cạnh cửa sổ canh chừng, vừa thấy được xe chú rể liền lập tức hướng ra ngoài hô to, “Sói đến đấy!”
Nghiêm Túc phối hợp kêu tên Bình An lên.
Kỷ Túy Ý cảnh cáo Bình An, “Hôm nay cậu phải cứng rắn chút đó nghe, đừng nghe Nghiêm Túc dỗ ngọt mấy câu là đã bảo bọn tớ mở cửa cho anh ấy đấy!”
“Tớ tuyệt đối nghe lời các cậu.” Bình An cười nói, “Giày giấu kỹ chưa?”
Chú rể vào cửa, khi cô dâu đồng ý cùng anh ra cửa xong thì anh phải tìm được một chiếc giày còn lại của cô dâu, lúc đó mới có thể ôm cô dâu xuống lầu.
“Giấu kỹ rồi, yên tâm...!” Tống Tiếu Tiếu cười giảo hoạt.
Trình Vận và Hàn Á Lệ giữ cánh cửa đầu tiên. Bất quá hai người này khá phong độ, không làm khó Nghiêm Túc bao nhiêu đã để cho họ vào cửa, đi lên lầu.
Kỷ Túy Ý để lại Diệp Hiểu Vân trong phòng, sau đó mang theo các chị em khác ra ngoài cửa ngăn đám người Nghiêm Túc.
“Anh em, dứt khoát mỗi người ôm một cô, để cho chú rể vào cướp cô dâu.” Đường Sâm vừa thấy được tư thế rào rạt của chị em nhà gái thì trán rịn mồ hôi, cảm thấy đám chị em nhà Phương Bình An chắc chắn không dễ đối phó đâu.
“Được đó, hầu hạ bọn chị vui vẻ thì chị đưa chìa khóa cho mà mở cửa vào đón cô dâu.” Kỷ Túy Ý hoàn toàn không bị đám trai đẹp mỗi người mỗi vẻ này đả động, dù sao cơ hội như hôm nay khó mà có được, tuyệt đối phải sửa trị Nghiêm Túc tới nơi tới chốn.
Nhậm Tần Phi vội vàng cười hơ hớ, “Các mỹ nữ muốn thế nào mới vui vẻ?”
“Tiểu Ý, hôm nay nhẹ tay một chút đi.” Nghiêm Túc không nhịn được cười nói với Kỷ Túy Ý.
Tống Tiếu Tiếu không vui, “Ái chà, thế thì không được đâu. Nghiêm đại BOSS, hôm nay Tiểu Ý nhẹ tay rồi nhưng chị em chúng tôi không đồng ý thì sao đây. Ngài phải làm sao cho tất cả chị em chúng tôi đều vui vẻ mới được.”
“Đúng vậy đúng vậy!” Khổng Thu Hinh và Lâm Tĩnh đều gật đầu phụ họa.
Nghiêm Túc gãi gãi trán, “Vậy cũng được. Các cô muốn thế nào?”
“Trước tiên phát biểu tuyên ngôn tình yêu đi!” Kỷ Túy Ý làm bộ cúi đầu suy tư, sau đó cười híp cả mắt nói với Nghiêm Túc.
“Lại đây lại đây, hướng phía cửa thổ lộ lớn tiếng xem nào, xem có làm cho chị em chúng tôi cảm động hay không. Biết đâu sẽ lập tức mở cửa ngay cho ấy chứ.” Tống Tiếu Tiếu giật giây.
Nghiêm Túc hắng giọng, hướng về phía cửa hô, “Bà xã, anh yêu em, mở cửa đi!”
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu chẳng khách sáo chút nào xì một tiếng khinh thường!
Đường Sâm cũng phải toát mồ hôi hột.
“Nghiêm Túc, làm như cậu không được đâu. Quá đơn giản.” Trong đám anh em, một thanh niên đẹp trai ngời ngời cố nén cười mở miệng.
Lời ngon tiếng ngọt là dành cho những lúc chỉ có hai người với nhau mà tự nhiên thốt ra, còn trong trường hợp này Nghiêm Túc thật đúng là không biết phải nói gì.
Đường Sâm móc bao tiền lì xì ra, đưa cho nhóm các cô mỗi người một bao, “Các mỹ nữ à, nhẹ tay một chút đi, đừng nêu yêu cầu cao quá nha.”
Các cô chẳng khách sáo nhận lấy bao lì xì, bất quá vẫn không chịu mở cửa.
“Nếu không vầy đi, để anh em chú rể mỗi người hít đất một trăm cái, dỗ chị em chúng tôi cao hứng rồi nói tiếp.” Kỷ Túy Ý cười nói.
Nghiêm Túc nhíu mày, không khách sáo nhìn thẳng về phía Đường Sâm.
Đường Sâm lập tức kêu lên, “Anh hai à, hôm nay tôi phụ trách nhiều việc lắm đó, hít đất một trăm cái không phải là không làm được, chẳng qua chỉ sợ trễ nãi chuyện kế tiếp thôi.”
Khổng Thu Hinh kêu lên, “Người ta là chú rể mới phải giữ thể lực, anh có cái gì mà cần giữ?”
Nhậm Tần Phi lấy một bao lì xì lớn hơn dâng bằng hai tay cho Kỷ Túy Ý, “Mỹ nữ ơi, cô xem đi, chú rể hồi hộp đến nói cũng không nói được kìa. Nể tình anh ấy và cô dâu yêu nhau nhiều năm, vất vả lắm mới tu thành chính quả, tới tận lúc này rồi mà vẫn còn phải lo lo lắng lắng, cô và các chị em có thể nương tay được thì nương tay một chút đi!”
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu các cô đều kìm không được mà bật cười.
Nhưng mà vẫn không chịu mở cửa.
Cuối cùng vẫn buộc phù rể cùng bạn bè của Nghiêm Túc phải hít đất năm mươi cái, lại bắt Nghiêm Túc phải lớn tiếng hát tình ca, mới bất đắt dĩ kêu Diệp Hiểu Vân mở cửa ra.
Bình An mặc áo cưới trắng, đầu khoác khăn voan, ngồi trên ghế cố nín cười.
Nghiêm Túc thấy Bình An cúi đầu, bả vai khẽ run thì trong lòng kích động, cảm thấy trong tim có một ý thức trách nhiệm nặng nề kiên định. Về sau, đây chính là vợ anh, anh cảm thấy mình thật vui khi gánh vác trách nhiệm này.
Anh đi tới trước mặt Bình An, quỳ một chân xuống, dâng lên cho Bình An bó hoa cô dâu.
Bình An mỉm cười nhận lấy, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mắt anh.
“Bảo bối, đồng ý lấy anh nhé? Tin tưởng anh, giao bản thân cho anh, để anh phụ trách gánh vác cuộc sống sau này của em.” Ánh mắt Nghiêm Túc nóng rực nhìn cô, dịu dàng thâm tình thuyết phục.
“Dạ!” Bình An nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Sâm phát ra một tiếng hoan hô, “Các anh em, nhanh tìm giày đi!”
Vì vậy, trong phòng lại là một trận đại loạn. Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu các cô ung dung thản nhiên đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Tìm cả nửa ngày, đừng nói là giày mới, ngay cả bóng của nó còn không thấy nữa là.
Đường Sâm gần như phải gọi Kỷ Túy Ý là bà cô rồi, “Đại mỹ nhân Kỷ ơi, gợi ý giày ở đâu đi!”
Kỷ Túy Ý cười tủm tỉm không nói lời nào.
Đường Sâm lại nhìn về phía Tống Tiếu Tiếu, “Mỹ nữ, cô nhất định biết chỗ chứ?”
Tống Tiếu Tiếu nhúng vai, “Ai biết được?”
“Không cần tìm, ở đây này!” Nghiêm Túc đột nhiên nói bằng giọng tự tin.
Anh khom người, nhẹ nhàng vung làn váy Bình An lên. Quả nhiên, một chiếc giày khác được giấu dưới váy cô, trên chân chỉ mang một cái giày cao gót vàng óng ánh.
Bình An vô tội phân trần với các chị em, “Tớ không hề nhắc anh ấy đâu nhé, chính tự anh ấy đoán được đó.”
Về phần như thế nào mà đoán được, cũng chỉ có mỗi Nghiêm Túc biết thôi.
Nghiêm Túc dịu dàng mang giày vào cho Bình An, ôm ngang eo cô bế lên, “Chúng ta đi!”
Đám Đường Sâm hoan hô vang trời. Đoàn người đi xuống lầu, lên đường hướng về nơi cử hành hôn lễ Golden Bay.
Tám chiếc xe sang trọng dạo một vòng trên con đường mang tên Cát Tường ở Thành phố G, rồi mới đi đến hoa viên Golden Bay.
Hôn lễ được cử hành tại đây. Khách khứa đã đến đông đủ.
Bãi đậu xe của Golden Bay đậu đầy xe hơi nổi tiếng, hoa viên được bố trí tao nhã lãng mạn, mùi hoa nhàn nhạt phiêu tán trong không khí, cửa vào hội trường là một cổng vòm bán nguyệt màu vàng kim, trên điểm xuyến những đóa hoa hồng rải rác trông giản lược mà cao quý. Lối đi được trải thảm đỏ, hai bên phủ kín hoa tươi mềm mại. Không khí long trọng lại náo nhiệt, vui vẻ mà ấm áp.
Hoa viên được trang trí chủ yếu bằng hoa hồng trắng và hoa Violet.
Trên sân khấu có một tháp bánh ngọt cao năm tầng, chung quanh được dùng hoa hồng trắng và hoa Violet trang trí xen kẽ, càng tôn lên vẻ tinh xảo cao quý, hòa hợp với phong cách trang hoàng toàn mặt sân.
Nghiêm gia hay Phương gia đều rất xem trọng buổi hôn lễ này. Tổng Giám Đốc Khách sạn Golden Bay cũng vô cùng dụng tâm trong công tác tổ chức, tất cả chi tiết đều được sắp xếp chu đáo đến không thể bắt bẻ soi mói.
Bàn ăn ghế ngồi đều phủ vải màu ấm, giữa bàn bày hoa Violet, chung quanh lấy lông chim màu trắng ngà làm nền, bên trên dùng sợi tơ cột tờ bìa thực đơn.
Khách sạn Golden Bay cẩn thận đến ngay cả khăn ăn cũng được in hoa hồng. Toàn bộ hôn lễ đều chi tiết đến tinh xảo khiến người ta cảm thấy thư thái.
Đây là một hôn lễ vô cùng long trọng mà vẫn ấm áp.
Sau khi đến Golden Bay, Bình An cùng Trình Vận và các bạn Kỷ Túy Ý đến phòng khách sạn nghỉ ngơi trang điểm lại, một lát sau mới cử hành buổi lễ.
Nghiêm Túc thì đứng cùng với phù rể và các anh em ngoài sân khấu để chờ.
Hai người muốn trao đổi nhẫn cưới và nói lời thề ước với nhau trước mặt mọi người, để mọi người chứng kiến tình yêu và hôn nhân của họ.
“Bình An, lại đây, chúng ta đi ra ngoài.” Phương Hữu Lợi vươn tay cho Bình An. Là chủ hôn duy nhất, hôm nay Phương Hữu Lợi muốn đích thân giao Bình An tận tay Nghiêm Túc.
“Ba...” Trong lòng Bình An trào dâng rất nhiều luyến tiếc, rốt cuộc đến lúc này trong lòng cũng cảm thấy hồi hộp một chút.
Hôn lễ được cử hành đúng vào ngày Lễ Giáng Sinh.
Buổi tối trước ngày hôn lễ, Bình An ôm cánh tay Phương Hữu Lợi, hai cha con trò chuyện dông dài, ôn lại từ lúc Bình An còn rất nhỏ đến bây giờ, cũng nhắc đến Viên Lệ Hoa.
“Ba, mẹ rời thế đã lâu, chẳng lẽ ba vẫn chưa gặp được người phụ nữ nào ba thích sao?” Bình An nhẹ nhàng hỏi.
Phương Hữu Lợi khẽ hạ mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh dịu dàng của cô gái kia, trong mắt có nụ cười dịu dàng, “Có chứ, chẳng qua địa vị của mẹ con trong cảm nhận của ba là không ai bằng.”
Bình An nhỏ giọng, “Ba yêu mẹ, cũng giống như mẹ yêu ba. Mẹ nhất định hy vọng có một cô gái khác đi cùng ba hết nửa cuộc đời còn lại.”
“Sao thế? Con tính không cần ba nữa nên mới cố gắng muốn ba tìm bạn gái vậy à?” Phương Hữu Lợi đùa.
“Ba là người quan trọng nhất của con.” Bình An tựa đầu lên vai ông, cảm xúc đầy phức tạp. Bởi vì biết đến nỗi thống khổ khi mất đi người thân nên cô rất quý trọng người bên cạnh mình. Nguyện vọng lớn nhất của cô đời này chính là muốn ba được sống an ổn khỏe mạnh, bất kể tương lai ba tìm được một bạn gái thế nào, chỉ cần ba thích thì cô nhất định cũng sẽ thích.
Phương Hữu Lợi vỗ vỗ vai Bình An, giọng dịu dàng, “Được rồi, đi ngủ nhanh đi, ngày mai phải bận rộn cả ngày đấy. Tối nay phải dưỡng tinh thần, nếu không ngày mai không thể làm cô dâu xinh đẹp nhất được đâu.”
Bình An cười khẽ, “Dạ, ngày mai dù con có không được xem là cô dâu xinh đẹp nhất thì cũng là con gái nhà ai xinh đẹp nhất.”
Phương Hữu Lợi bật cười ha hả.
Đêm nay, Bình An có một đêm không mộng mị. Vốn cho là sẽ mất ngủ, nhưng tâm trạng cô lúc này hoàn toàn hạnh phúc, không có bất kỳ tâm lý lo lắng sợ hãi nào, làm sao mà không ngủ ngon cho được.
Ngày hôm sau, Bình An dậy rất sớm. Thợ trang điểm đã tới, chuẩn bị trang điểm cho cô.
Nhóm quay phim đứng ngay bên cạnh quay lại quá trình trang điểm của cô.
Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân đứng trong phòng vui đùa ầm ỹ, Kỷ Túy Ý, Tống Tiếu Tiếu và Khổng Thu Hinh đang bàn nhau xem lát nữa sẽ quậy phá chú rể thế nào. Khó khi nào có dịp Nghiêm đại BOSS ngạo nghễ hơn người kia lại rơi vào tay các cô, chắc chắn không thể dễ dàng bỏ qua cho anh rồi.
Vi Úy Úy chưa tới đây làm chị em nhà gái. Đây là việc mà Bình An đã sớm dự liệu, cũng không biết cô ấy có đến tham gia tiệc cưới không nữa.
Nhà cô dâu đang chuẩn bị rất công phu, bên nhà chú rể đương nhiên cũng đang thảo luận xem phải ứng phó với các chị em nhà gái thế nào.
Đường Sâm làm phù rể nên hôm nay có một nhiệm vụ gian khổ, đó chính là giải quyết đám chị em nhà gái khó chơi kia. Anh và vài anh em bàn bạc, cuối cùng xác định ra được một phương án: đưa bao tiền lì xì thật dày!
Dù sao chú rể có nhiều nhất chính là tiền, không cần tiết kiệm dùm anh làm gì!
Giờ lành đón dâu là lúc chín giờ sáng. Diệp Hiểu Vân và Lâm Tĩnh đứng cạnh cửa sổ canh chừng, vừa thấy được xe chú rể liền lập tức hướng ra ngoài hô to, “Sói đến đấy!”
Nghiêm Túc phối hợp kêu tên Bình An lên.
Kỷ Túy Ý cảnh cáo Bình An, “Hôm nay cậu phải cứng rắn chút đó nghe, đừng nghe Nghiêm Túc dỗ ngọt mấy câu là đã bảo bọn tớ mở cửa cho anh ấy đấy!”
“Tớ tuyệt đối nghe lời các cậu.” Bình An cười nói, “Giày giấu kỹ chưa?”
Chú rể vào cửa, khi cô dâu đồng ý cùng anh ra cửa xong thì anh phải tìm được một chiếc giày còn lại của cô dâu, lúc đó mới có thể ôm cô dâu xuống lầu.
“Giấu kỹ rồi, yên tâm...!” Tống Tiếu Tiếu cười giảo hoạt.
Trình Vận và Hàn Á Lệ giữ cánh cửa đầu tiên. Bất quá hai người này khá phong độ, không làm khó Nghiêm Túc bao nhiêu đã để cho họ vào cửa, đi lên lầu.
Kỷ Túy Ý để lại Diệp Hiểu Vân trong phòng, sau đó mang theo các chị em khác ra ngoài cửa ngăn đám người Nghiêm Túc.
“Anh em, dứt khoát mỗi người ôm một cô, để cho chú rể vào cướp cô dâu.” Đường Sâm vừa thấy được tư thế rào rạt của chị em nhà gái thì trán rịn mồ hôi, cảm thấy đám chị em nhà Phương Bình An chắc chắn không dễ đối phó đâu.
“Được đó, hầu hạ bọn chị vui vẻ thì chị đưa chìa khóa cho mà mở cửa vào đón cô dâu.” Kỷ Túy Ý hoàn toàn không bị đám trai đẹp mỗi người mỗi vẻ này đả động, dù sao cơ hội như hôm nay khó mà có được, tuyệt đối phải sửa trị Nghiêm Túc tới nơi tới chốn.
Nhậm Tần Phi vội vàng cười hơ hớ, “Các mỹ nữ muốn thế nào mới vui vẻ?”
“Tiểu Ý, hôm nay nhẹ tay một chút đi.” Nghiêm Túc không nhịn được cười nói với Kỷ Túy Ý.
Tống Tiếu Tiếu không vui, “Ái chà, thế thì không được đâu. Nghiêm đại BOSS, hôm nay Tiểu Ý nhẹ tay rồi nhưng chị em chúng tôi không đồng ý thì sao đây. Ngài phải làm sao cho tất cả chị em chúng tôi đều vui vẻ mới được.”
“Đúng vậy đúng vậy!” Khổng Thu Hinh và Lâm Tĩnh đều gật đầu phụ họa.
Nghiêm Túc gãi gãi trán, “Vậy cũng được. Các cô muốn thế nào?”
“Trước tiên phát biểu tuyên ngôn tình yêu đi!” Kỷ Túy Ý làm bộ cúi đầu suy tư, sau đó cười híp cả mắt nói với Nghiêm Túc.
“Lại đây lại đây, hướng phía cửa thổ lộ lớn tiếng xem nào, xem có làm cho chị em chúng tôi cảm động hay không. Biết đâu sẽ lập tức mở cửa ngay cho ấy chứ.” Tống Tiếu Tiếu giật giây.
Nghiêm Túc hắng giọng, hướng về phía cửa hô, “Bà xã, anh yêu em, mở cửa đi!”
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu chẳng khách sáo chút nào xì một tiếng khinh thường!
Đường Sâm cũng phải toát mồ hôi hột.
“Nghiêm Túc, làm như cậu không được đâu. Quá đơn giản.” Trong đám anh em, một thanh niên đẹp trai ngời ngời cố nén cười mở miệng.
Lời ngon tiếng ngọt là dành cho những lúc chỉ có hai người với nhau mà tự nhiên thốt ra, còn trong trường hợp này Nghiêm Túc thật đúng là không biết phải nói gì.
Đường Sâm móc bao tiền lì xì ra, đưa cho nhóm các cô mỗi người một bao, “Các mỹ nữ à, nhẹ tay một chút đi, đừng nêu yêu cầu cao quá nha.”
Các cô chẳng khách sáo nhận lấy bao lì xì, bất quá vẫn không chịu mở cửa.
“Nếu không vầy đi, để anh em chú rể mỗi người hít đất một trăm cái, dỗ chị em chúng tôi cao hứng rồi nói tiếp.” Kỷ Túy Ý cười nói.
Nghiêm Túc nhíu mày, không khách sáo nhìn thẳng về phía Đường Sâm.
Đường Sâm lập tức kêu lên, “Anh hai à, hôm nay tôi phụ trách nhiều việc lắm đó, hít đất một trăm cái không phải là không làm được, chẳng qua chỉ sợ trễ nãi chuyện kế tiếp thôi.”
Khổng Thu Hinh kêu lên, “Người ta là chú rể mới phải giữ thể lực, anh có cái gì mà cần giữ?”
Nhậm Tần Phi lấy một bao lì xì lớn hơn dâng bằng hai tay cho Kỷ Túy Ý, “Mỹ nữ ơi, cô xem đi, chú rể hồi hộp đến nói cũng không nói được kìa. Nể tình anh ấy và cô dâu yêu nhau nhiều năm, vất vả lắm mới tu thành chính quả, tới tận lúc này rồi mà vẫn còn phải lo lo lắng lắng, cô và các chị em có thể nương tay được thì nương tay một chút đi!”
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu các cô đều kìm không được mà bật cười.
Nhưng mà vẫn không chịu mở cửa.
Cuối cùng vẫn buộc phù rể cùng bạn bè của Nghiêm Túc phải hít đất năm mươi cái, lại bắt Nghiêm Túc phải lớn tiếng hát tình ca, mới bất đắt dĩ kêu Diệp Hiểu Vân mở cửa ra.
Bình An mặc áo cưới trắng, đầu khoác khăn voan, ngồi trên ghế cố nín cười.
Nghiêm Túc thấy Bình An cúi đầu, bả vai khẽ run thì trong lòng kích động, cảm thấy trong tim có một ý thức trách nhiệm nặng nề kiên định. Về sau, đây chính là vợ anh, anh cảm thấy mình thật vui khi gánh vác trách nhiệm này.
Anh đi tới trước mặt Bình An, quỳ một chân xuống, dâng lên cho Bình An bó hoa cô dâu.
Bình An mỉm cười nhận lấy, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mắt anh.
“Bảo bối, đồng ý lấy anh nhé? Tin tưởng anh, giao bản thân cho anh, để anh phụ trách gánh vác cuộc sống sau này của em.” Ánh mắt Nghiêm Túc nóng rực nhìn cô, dịu dàng thâm tình thuyết phục.
“Dạ!” Bình An nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Sâm phát ra một tiếng hoan hô, “Các anh em, nhanh tìm giày đi!”
Vì vậy, trong phòng lại là một trận đại loạn. Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu các cô ung dung thản nhiên đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Tìm cả nửa ngày, đừng nói là giày mới, ngay cả bóng của nó còn không thấy nữa là.
Đường Sâm gần như phải gọi Kỷ Túy Ý là bà cô rồi, “Đại mỹ nhân Kỷ ơi, gợi ý giày ở đâu đi!”
Kỷ Túy Ý cười tủm tỉm không nói lời nào.
Đường Sâm lại nhìn về phía Tống Tiếu Tiếu, “Mỹ nữ, cô nhất định biết chỗ chứ?”
Tống Tiếu Tiếu nhúng vai, “Ai biết được?”
“Không cần tìm, ở đây này!” Nghiêm Túc đột nhiên nói bằng giọng tự tin.
Anh khom người, nhẹ nhàng vung làn váy Bình An lên. Quả nhiên, một chiếc giày khác được giấu dưới váy cô, trên chân chỉ mang một cái giày cao gót vàng óng ánh.
Bình An vô tội phân trần với các chị em, “Tớ không hề nhắc anh ấy đâu nhé, chính tự anh ấy đoán được đó.”
Về phần như thế nào mà đoán được, cũng chỉ có mỗi Nghiêm Túc biết thôi.
Nghiêm Túc dịu dàng mang giày vào cho Bình An, ôm ngang eo cô bế lên, “Chúng ta đi!”
Đám Đường Sâm hoan hô vang trời. Đoàn người đi xuống lầu, lên đường hướng về nơi cử hành hôn lễ Golden Bay.
Tám chiếc xe sang trọng dạo một vòng trên con đường mang tên Cát Tường ở Thành phố G, rồi mới đi đến hoa viên Golden Bay.
Hôn lễ được cử hành tại đây. Khách khứa đã đến đông đủ.
Bãi đậu xe của Golden Bay đậu đầy xe hơi nổi tiếng, hoa viên được bố trí tao nhã lãng mạn, mùi hoa nhàn nhạt phiêu tán trong không khí, cửa vào hội trường là một cổng vòm bán nguyệt màu vàng kim, trên điểm xuyến những đóa hoa hồng rải rác trông giản lược mà cao quý. Lối đi được trải thảm đỏ, hai bên phủ kín hoa tươi mềm mại. Không khí long trọng lại náo nhiệt, vui vẻ mà ấm áp.
Hoa viên được trang trí chủ yếu bằng hoa hồng trắng và hoa Violet.
Trên sân khấu có một tháp bánh ngọt cao năm tầng, chung quanh được dùng hoa hồng trắng và hoa Violet trang trí xen kẽ, càng tôn lên vẻ tinh xảo cao quý, hòa hợp với phong cách trang hoàng toàn mặt sân.
Nghiêm gia hay Phương gia đều rất xem trọng buổi hôn lễ này. Tổng Giám Đốc Khách sạn Golden Bay cũng vô cùng dụng tâm trong công tác tổ chức, tất cả chi tiết đều được sắp xếp chu đáo đến không thể bắt bẻ soi mói.
Bàn ăn ghế ngồi đều phủ vải màu ấm, giữa bàn bày hoa Violet, chung quanh lấy lông chim màu trắng ngà làm nền, bên trên dùng sợi tơ cột tờ bìa thực đơn.
Khách sạn Golden Bay cẩn thận đến ngay cả khăn ăn cũng được in hoa hồng. Toàn bộ hôn lễ đều chi tiết đến tinh xảo khiến người ta cảm thấy thư thái.
Đây là một hôn lễ vô cùng long trọng mà vẫn ấm áp.
Sau khi đến Golden Bay, Bình An cùng Trình Vận và các bạn Kỷ Túy Ý đến phòng khách sạn nghỉ ngơi trang điểm lại, một lát sau mới cử hành buổi lễ.
Nghiêm Túc thì đứng cùng với phù rể và các anh em ngoài sân khấu để chờ.
Hai người muốn trao đổi nhẫn cưới và nói lời thề ước với nhau trước mặt mọi người, để mọi người chứng kiến tình yêu và hôn nhân của họ.
“Bình An, lại đây, chúng ta đi ra ngoài.” Phương Hữu Lợi vươn tay cho Bình An. Là chủ hôn duy nhất, hôm nay Phương Hữu Lợi muốn đích thân giao Bình An tận tay Nghiêm Túc.
“Ba...” Trong lòng Bình An trào dâng rất nhiều luyến tiếc, rốt cuộc đến lúc này trong lòng cũng cảm thấy hồi hộp một chút.
/300
|