Sau khi cùng Nghiêm Túc nghiệm thu việc trang hoàng biệt thự xong, hai người phải đến Nhà hàng Quảng Đông để tập hợp với Vu Tố Hà. Buổi chiều Nghiêm Túc còn phải đến công ty xử lý công việc, Bình An và Vu Tố Hà sẽ cùng đi đến đại sảnh khách sạn tại Golden Bay.
Mọi người vốn định đãi khách ở Khách sạn Bạch Vân, nhưng rồi tính đi tính lại thì Golden Bay thích hợp để tổ chức hôn lễ hơn nên sửa lại thành đại sảnh khách sạn ở Golden Bay. Hôn lễ sẽ được cử hành ngoài hoa viên rộng lớn của Golden Bay, cách bố trí mặt sân cũng đã giao cho công ty tổ chức hôn lễ. Bình An đã xem qua phương án và thấy thích vô cùng.
“Công ty tổ chức mới vừa gọi điện thoại cho mẹ, hỏi đã xác định loại hoa chủ đạo cho hôn lễ chưa. Con thích hoa gì?” Vu Tố Hà hỏi Bình An.
“Con thấy hoa Hồng trắng và hoa Violet hợp đấy.” Bình An vừa điều khiển tay lái vừa cười nói.
Vu Tố Hà gật gật đầu, “Vậy để mẹ báo cho họ.”
Đến Khách sạn lớn tại Golden Bay, Tổng Giám Đốc khách sạn tự mình ra đón, mời Bình An và Vu Tố Hà vào phòng VIP, lấy lịch trình bữa tiệc và danh sách món ăn ra xác định và thảo luận từng chi tiết lại một lần nữa với Bình An.
Hai nhà Nghiêm – Phương đều là đại công ty số một số hai tại Thành phố G, hai nhà kết thân thì dù hôn lễ không xưng là hôn lễ của thế kỷ nhưng cũng sẽ không kém là bao. Khách sạn Golden Bay chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lôi kéo khách hàng lớn như thế này.
“... Cứ vậy đi, không còn vấn đề gì nữa.” Bình An chỉ sửa một chút trong danh sách món ăn, cảm thấy các chi tiết khác cũng không có vấn đề gì liền cười nói.
“Tốt quá. Nếu Cô Phương cảm thấy chúng tôi cần cải tiến chỗ nào cứ gọi cho chúng tôi nhé.” Tổng Giám Đốc khách sạn vội vàng nói.
Bình An cười đồng ý, rồi đi cùng Vu Tố Hà ra khỏi phòng VIP.
Lúc ra tới cửa khách sạn, Vu Tố Hà và Bình An không hẹn mà cùng nhẹ nhíu mày nhìn hai người đang đi đến trước mặt, Nghiêm Lôi Hải và Ôn Nguyệt Nga.
Thật là trùng hợp...
Nghiêm Lôi Hải cũng phát hiện hai người, mặt sáng lên đi thẳng tới, “Tố Hà, sao hai người cũng ở đây?”
Ôn Nguyệt Nga thấy dáng vẻ vui vẻ của Nghiêm Lôi Hải thì giận tái mặt, đứng yên tại chỗ không chịu đi tới.
“Tới đây xem lại món ăn cho bữa hôn lễ một chút, hai người tới đây dùng cơm à?” Vu Tố Hà không thèm quan tâm đến thái độ của Ôn Nguyệt Nga. Bà đương nhiên sẽ không chủ động chào hỏi Ôn Nguyệt Nga rồi.
Nghiêm Lôi Hải hơi ngẩn ra, hơi xấu hổ, “Hôn lễ của Nghiêm Túc và Bình An... sẽ cử hành tại Golden Bay này?”
Vu Tố Hà cười nhạt, rất bất mãn với thái độ hoàn toàn thờ ơ của Nghiêm Lôi Hải với hôn lễ của con trai, lúc này thể hiện rõ ràng ý khiển trách đối với ông ta, “Tôi cho là ít ra anh cũng biết đến việc này chứ, nếu không đến lúc đó anh muốn tham dự hôn lễ của con theo kiểu gì, chẳng lẽ còn phải đối xử với anh như khách mời mà đưa cho một tấm thiệp mời?”
“Tôi... Tôi bận quá, nên không chú ý.” Nghiêm Lôi Hải xấu hổ thanh minh. Ông ta vẫn cảm thấy con trai rất có khả năng, hoàn toàn không cần ông ta quan tâm nhiều đến, nhiều năm như vậy nên cũng đã thành thói quen.
“Anh bận ghê nhỉ!” Trong mắt Vu Tố Hà hiện lên một ánh giễu cợt. Không biết Nghiêm Lôi Hải bận cái gì, trong công ty ông ta là người rỗi rảnh, mà trừ chuyện của công ty ra thì ông ta còn có việc gì cần làm sao?
Bận rộn dỗ ngọt mẹ con Ôn Nguyệt Nga à?
Nghiêm Lôi Hải càng lúc càng trở nên lúng túng. Bình An thở dài trong lòng, “Con và Nghiêm Túc cũng bất cẩn, chưa đề cập với bác đây việc hôn lễ sẽ tổ chức chỗ nào.”
Vu Tố Hà sao lại không hiểu ý của Bình An chứ, cười cười không lên tiếng.
“Ba, mẹ, sao còn chưa vào!” Sau lưng Nghiêm Lôi Hải, một cô gái trẻ xinh xắn bước nhanh tới. Nghiêm Hân đi đậu xe nên lúc này nhìn thấy cha mẹ vẫn còn đứng ngoài cửa thì khá ngạc nhiên, đến gần mới phát hiện Vu Tố Hà và Bình An. Nụ cười của cô ta càng trở nên nhu thuận rực rỡ hơn, “Ủa, Dì Tố Hà và chị Bình An, hai người cũng tới ăn cơm phải không? Hay là ngồi cùng nhau đi.”
Ôn Nguyệt Nga vừa nghe con gái muốn mời Vu Tố Hà cùng ăn cơm thì gan ruột đều tức đến phát đau, ra tay kéo mạnh con gái qua, “Nói gì vậy, ai cũng có thể ăn cơm chung sao?”
Nghiêm Hân không để ý tới sắc mặt khó coi của Ôn Nguyệt Nga, thoát khỏi tay bà ta, thân thiết khoác tay Vu Tố Hà, “Dì Tố Hà, chúng ta cùng ăn cơm thôi.”
“Nghiêm Hân!” Ôn Nguyệt Nga kêu một tiếng bén nhọn. Sao bà ta có thể cho phép con gái duy nhất của mình gần gũi với tình địch chứ. Bà ta tuyệt đối không để cho Vu Tố Hà cướp đi con gái của mình.
Nghiêm Lôi Hải ho nhẹ một tiếng, “Cùng ăn cơm cũng không sao.”
Vu Tố Hà âm thầm gỡ tay Nghiêm Hân ra, cười nói, “Không được rồi, chúng tôi đã ăn xong, không quấy rầy các người đâu. Hẹn gặp lại.”
Mặt Ôn Nguyệt Nga lúc trắng lúc xanh. Vu Tố Hà muốn gì? Tại sao con gái bà lại đột nhiên thân cận cô ta như vậy? Vu Tố Hà đã làm gì thế?
Bình An liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại một lần nữa cảm thấy không thể hiểu được cách nhìn của Nghiêm Lôi Hải là thế nào.
Nhìn Vu Tố Hà và Bình An cùng rời đi, Nghiêm Lôi Hải cau mày nhìn Ôn Nguyệt Nga, “Bà làm gì vậy, sao chẳng có phong độ gì hết thế, muốn bị người ta cười hả?”
“Ai cười tôi? Vu Tố Hà chăng? Cô ta sắp cướp mất con gái của tôi rồi, tôi còn phải tươi cười chào đón cô ta sao? Giờ ông cảm thấy tôi không có phong độ, vậy có phải cảm thấy Vu Tố Hà mới xứng ở cạnh ông, mới không làm cho người ta chê cười?” Ôn Nguyệt Nga xụ mặt, chanh chua hỏi.
Nghiêm Lôi Hải lắc lắc đầu, cảm thấy phụ nữ một khi đã nổi điên thì đúng là không còn lý lẽ gì hết, “Bà nói đâu đâu thế, Tố Hà giờ cũng không so đo chuyện đã qua, sao bà vẫn còn canh cánh trong lòng thế.”
Ôn Nguyệt Nga như bị đạp phải cái đuôi, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, “Cô ta so đo? Cô ta có tư cách gì để so đo. Tôi không thích cái kiểu cô ta làm bộ làm tịch đó, nếu ông thích thì ông đuổi theo đi!”
“Mẹ!” Nghiêm Hân nhíu mày, đi tới kéo tay bà ta, “Đừng nóng, ý ba không phải là vậy, ba chỉ muốn kêu mẹ đừng nóng giận thôi. Tức giận dễ già lắm nha.”
Ôn Nguyệt Nga lườm cô ta một cái, hất tay ra đùng đùng đi vào khách sạn.
Nghiêm Hân và Nghiêm Lôi Hải liếc mắt nhìn nhau, đều cùng cảm thấy bất đắc dĩ.
Một nhà ba người ăn một bữa trưa chẳng vui vẻ gì, vốn thật vui vẻ kéo nhau đến đây, ai ngờ lại gặp phải Vu Tố Hà. Lúc ăn cơm, mặt Ôn Nguyệt Nga vẫn sầm sì, mặc kệ Nghiêm Hân cùng Nghiêm Lôi Hải dỗ thế nào cũng không hợp tác.
Đến buổi tối, Ôn Nguyệt Nga vừa nghĩ tới hình ảnh Nghiêm Hân lôi kéo thân thiết với Vu Tố Hà thì trong ngực liền cực kỳ khó chịu, đoán tới đoán lui không biết rốt cuộc Vu Tố Hà đã nói gì làm gì với con gái mình. Chẳng lẽ đãi bôi lấy lòng con gái, muốn cướp lại Nghiêm Lôi Hải lần nữa?
Bà ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Ôn Nguyệt Nga vừa nghĩ đến khả năng này thì đứng ngồi không yên, đi tới phòng của Nghiêm Hân, thấy con gái vẫn còn lên mạng liền kéo con xoay qua nói chuyện với mình.
“Tiểu Hân, mẹ hỏi con, có phải Vu Tố Hà nói gì đó với con hay không?” Ôn Nguyệt Nga mặt mày lo lắng hỏi.
Nghiêm Hân nhún vai, “Bà ấy có thể nói gì với con đây?”
“Không nói gì mà con lại kêu bà ta là Dì Tố Hà? Bộ con quên sở dĩ bà ta ly hôn đều là tại con sao. Nếu bà ta tốt với con thì nhất định là có vấn đề, con đừng có bị bà ta lừa đó. Vu Tố Hà không phải là người tốt gì đâu.” Ôn Nguyệt Nga cảnh cáo.
Nghiêm Hân bĩu môi, “Con còn muốn bà ta làm cái gì với con đấy. Chính vì bà ta cái gì cũng không làm mới làm cho con lo lắng. Mẹ, chẳng lẽ mẹ không nhìn ra sao? Ông bà nội vẫn chỉ coi bà ta là con dâu, cho dù mẹ có lấy ba thì đối với nhà họ Nghiêm mà nói mẹ vẫn là người ngoài.”
Ôn Nguyệt Nga hầm hừ, “Mẹ biết chứ, không cần con phải nhắc. Hai lão già chẳng chịu chết kia lòng chỉ hướng về hai mẹ con nhà đó, ông nội con còn chuyển hết cổ phần công ty cho Nghiêm Túc rồi. Tiểu Hân, giờ mẹ trong công ty nửa bước cũng khó đi, chỉ hy vọng sau này con có thể giúp mẹ làm việc.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không để cho mẹ thất vọng.” Nghiêm Hân cầm tay Ôn Nguyệt Nga, “Trên thế giới này chỉ có mẹ con chúng ta mới có thể tin tưởng lẫn nhau, người khác đều không tin được.”
“Vậy sao con lại... nhiệt tình với Vu Tố Hà vậy.” Ôn Nguyệt Nga ghen tức hỏi.
Đó là vì cô ta không muốn bị Nghiêm Túc ghét! Thế nhưng cô ta không thể nói ra điều này, Nghiêm Hân hạ giọng, “Bây giờ ông bà nội đối xử với bà ta tốt như vậy, con chắc chắn không thể đối nghịch với bà ta rồi. Mẹ, mẹ khoan hãy nóng giận mà nghe con nói đã. Hiện tại, cổ đông lớn nhất của công ty là Nghiêm Túc, tất cả cổ phần của ông nội và Vu Tố Hà đều cho anh. Bất kỳ chuyện lớn chuyện nhỏ gì của công ty đều do anh quyết định. Con còn chưa đặt chân được vào công ty nên không muốn đắc tội với họ vào lúc này đâu.”
“Cho dù nó là Tổng tài thì sao chứ, chúng ta có ba của con!” Ôn Nguyệt Nga không cho thế là đúng.
Nghiêm Hân lạnh lùng nở nụ cười, “Mẹ, mẹ cho là về sau ba sẽ để lại tất cả cổ phần cho chúng ta đấy à? Đừng đùa vậy chứ. Dù ba có ly hôn với Vu Tố Hà đi nữa thì Nghiêm Túc vẫn là con trai ruột của ba. Giờ con làm tất cả những việc này đều là để cho ba xem. Con muốn đối xử tốt với Vu Tố Hà, tốt với Nghiêm Túc, cũng tốt với ông bà nội. Họ càng ghét con, ba sẽ càng thương con. Chỉ cần tương lai ba để lại cổ phần của ba cho con, con nhất định sẽ không để cho Nghiêm Túc độc chiếm Nghiêm Thị.”
Chân mày nhíu chặt của Ôn Nguyệt Nga từ từ dãn ra, “Nhưng hai lão già chết tiệt kia chưa chắc đã đồng ý cho ba con làm vậy.”
“Dù gì con cũng họ Nghiêm mà, ông bà nội sẽ không thật sự ghét con đâu.” Nghiêm Hân nói vô cùng tự tin.
“Vậy chừng nào con đến công ty làm việc? Chuyện này ba con đồng ý rồi, Nghiêm Túc có muốn phản đối cũng không được.” Ôn Nguyệt Nga nói.
“Chờ sau khi Nghiêm Túc kết hôn đi.” Nghiêm Hân nắm chặt quả đấm, nghĩ đến việc Nghiêm Túc sẽ lấy Phương Bình An, đáy lòng cô ta bùng lên một ngọn lửa vô danh.
Ôn Nguyệt Nga gật đầu, “Rất nhiều nhân viên kỳ cựu trong công ty đều là từ Vu thị trước kia, bọn họ đều ủng hộ Nghiêm Túc. Sau khi con vào công ty nhất định phải chú ý nhiều đến việc tạo mạng lưới quan hệ.”
“Mẹ yên tâm, con biết rõ nên làm thế nào.” Nghiêm Hân cười nói.
Cô ta nhất định sẽ cho Nghiêm Túc biết, chỉ có cô ta mới có thể sóng vai cùng anh đi về phía trước, phát triển Nghiêm Thị được tốt hơn!
Ôn Nguyệt Nga vô cùng vui mừng, nhưng vẫn không quên dặn dò, “Nói thì nói vậy, nhưng con cũng ít tiếp xúc với Vu Tố Hà đi.”
“Biết rồi. Mẹ mau về phòng đi, chắc ba đang chờ mẹ đó.” Nghiêm Hân cười, đẩy Ôn Nguyệt Nga ra ngoài cửa.
“Còn nữa, có phải con không thích con bé Phương Bình An kia không? Mẹ cũng không thích, nhưng mà nó không đơn giản đâu, không cần thiết thì đừng chọc tới nó.” Ôn Nguyệt Nga vừa đi vừa quay đầu lại dặn dò Nghiêm Hân.
Trong lòng Nghiêm Hân khinh thường bĩu môi. Phương Bình An là cái đinh gì chứ, nếu không có Phương Hữu Lợi thì liệu cô ta có thể trở thành Tổng Giám Đốc của Phương Thị không? Nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng, “Biết rồi biết rồi, con nhất định sẽ giữ khoảng cách với bọn họ.”
“Con phải nhớ kỹ đó!” Ôn Nguyệt Nga tức giận nói thêm.
Nghiêm Hân gật đầu đáp ứng thật nhanh.
Mọi người vốn định đãi khách ở Khách sạn Bạch Vân, nhưng rồi tính đi tính lại thì Golden Bay thích hợp để tổ chức hôn lễ hơn nên sửa lại thành đại sảnh khách sạn ở Golden Bay. Hôn lễ sẽ được cử hành ngoài hoa viên rộng lớn của Golden Bay, cách bố trí mặt sân cũng đã giao cho công ty tổ chức hôn lễ. Bình An đã xem qua phương án và thấy thích vô cùng.
“Công ty tổ chức mới vừa gọi điện thoại cho mẹ, hỏi đã xác định loại hoa chủ đạo cho hôn lễ chưa. Con thích hoa gì?” Vu Tố Hà hỏi Bình An.
“Con thấy hoa Hồng trắng và hoa Violet hợp đấy.” Bình An vừa điều khiển tay lái vừa cười nói.
Vu Tố Hà gật gật đầu, “Vậy để mẹ báo cho họ.”
Đến Khách sạn lớn tại Golden Bay, Tổng Giám Đốc khách sạn tự mình ra đón, mời Bình An và Vu Tố Hà vào phòng VIP, lấy lịch trình bữa tiệc và danh sách món ăn ra xác định và thảo luận từng chi tiết lại một lần nữa với Bình An.
Hai nhà Nghiêm – Phương đều là đại công ty số một số hai tại Thành phố G, hai nhà kết thân thì dù hôn lễ không xưng là hôn lễ của thế kỷ nhưng cũng sẽ không kém là bao. Khách sạn Golden Bay chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lôi kéo khách hàng lớn như thế này.
“... Cứ vậy đi, không còn vấn đề gì nữa.” Bình An chỉ sửa một chút trong danh sách món ăn, cảm thấy các chi tiết khác cũng không có vấn đề gì liền cười nói.
“Tốt quá. Nếu Cô Phương cảm thấy chúng tôi cần cải tiến chỗ nào cứ gọi cho chúng tôi nhé.” Tổng Giám Đốc khách sạn vội vàng nói.
Bình An cười đồng ý, rồi đi cùng Vu Tố Hà ra khỏi phòng VIP.
Lúc ra tới cửa khách sạn, Vu Tố Hà và Bình An không hẹn mà cùng nhẹ nhíu mày nhìn hai người đang đi đến trước mặt, Nghiêm Lôi Hải và Ôn Nguyệt Nga.
Thật là trùng hợp...
Nghiêm Lôi Hải cũng phát hiện hai người, mặt sáng lên đi thẳng tới, “Tố Hà, sao hai người cũng ở đây?”
Ôn Nguyệt Nga thấy dáng vẻ vui vẻ của Nghiêm Lôi Hải thì giận tái mặt, đứng yên tại chỗ không chịu đi tới.
“Tới đây xem lại món ăn cho bữa hôn lễ một chút, hai người tới đây dùng cơm à?” Vu Tố Hà không thèm quan tâm đến thái độ của Ôn Nguyệt Nga. Bà đương nhiên sẽ không chủ động chào hỏi Ôn Nguyệt Nga rồi.
Nghiêm Lôi Hải hơi ngẩn ra, hơi xấu hổ, “Hôn lễ của Nghiêm Túc và Bình An... sẽ cử hành tại Golden Bay này?”
Vu Tố Hà cười nhạt, rất bất mãn với thái độ hoàn toàn thờ ơ của Nghiêm Lôi Hải với hôn lễ của con trai, lúc này thể hiện rõ ràng ý khiển trách đối với ông ta, “Tôi cho là ít ra anh cũng biết đến việc này chứ, nếu không đến lúc đó anh muốn tham dự hôn lễ của con theo kiểu gì, chẳng lẽ còn phải đối xử với anh như khách mời mà đưa cho một tấm thiệp mời?”
“Tôi... Tôi bận quá, nên không chú ý.” Nghiêm Lôi Hải xấu hổ thanh minh. Ông ta vẫn cảm thấy con trai rất có khả năng, hoàn toàn không cần ông ta quan tâm nhiều đến, nhiều năm như vậy nên cũng đã thành thói quen.
“Anh bận ghê nhỉ!” Trong mắt Vu Tố Hà hiện lên một ánh giễu cợt. Không biết Nghiêm Lôi Hải bận cái gì, trong công ty ông ta là người rỗi rảnh, mà trừ chuyện của công ty ra thì ông ta còn có việc gì cần làm sao?
Bận rộn dỗ ngọt mẹ con Ôn Nguyệt Nga à?
Nghiêm Lôi Hải càng lúc càng trở nên lúng túng. Bình An thở dài trong lòng, “Con và Nghiêm Túc cũng bất cẩn, chưa đề cập với bác đây việc hôn lễ sẽ tổ chức chỗ nào.”
Vu Tố Hà sao lại không hiểu ý của Bình An chứ, cười cười không lên tiếng.
“Ba, mẹ, sao còn chưa vào!” Sau lưng Nghiêm Lôi Hải, một cô gái trẻ xinh xắn bước nhanh tới. Nghiêm Hân đi đậu xe nên lúc này nhìn thấy cha mẹ vẫn còn đứng ngoài cửa thì khá ngạc nhiên, đến gần mới phát hiện Vu Tố Hà và Bình An. Nụ cười của cô ta càng trở nên nhu thuận rực rỡ hơn, “Ủa, Dì Tố Hà và chị Bình An, hai người cũng tới ăn cơm phải không? Hay là ngồi cùng nhau đi.”
Ôn Nguyệt Nga vừa nghe con gái muốn mời Vu Tố Hà cùng ăn cơm thì gan ruột đều tức đến phát đau, ra tay kéo mạnh con gái qua, “Nói gì vậy, ai cũng có thể ăn cơm chung sao?”
Nghiêm Hân không để ý tới sắc mặt khó coi của Ôn Nguyệt Nga, thoát khỏi tay bà ta, thân thiết khoác tay Vu Tố Hà, “Dì Tố Hà, chúng ta cùng ăn cơm thôi.”
“Nghiêm Hân!” Ôn Nguyệt Nga kêu một tiếng bén nhọn. Sao bà ta có thể cho phép con gái duy nhất của mình gần gũi với tình địch chứ. Bà ta tuyệt đối không để cho Vu Tố Hà cướp đi con gái của mình.
Nghiêm Lôi Hải ho nhẹ một tiếng, “Cùng ăn cơm cũng không sao.”
Vu Tố Hà âm thầm gỡ tay Nghiêm Hân ra, cười nói, “Không được rồi, chúng tôi đã ăn xong, không quấy rầy các người đâu. Hẹn gặp lại.”
Mặt Ôn Nguyệt Nga lúc trắng lúc xanh. Vu Tố Hà muốn gì? Tại sao con gái bà lại đột nhiên thân cận cô ta như vậy? Vu Tố Hà đã làm gì thế?
Bình An liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại một lần nữa cảm thấy không thể hiểu được cách nhìn của Nghiêm Lôi Hải là thế nào.
Nhìn Vu Tố Hà và Bình An cùng rời đi, Nghiêm Lôi Hải cau mày nhìn Ôn Nguyệt Nga, “Bà làm gì vậy, sao chẳng có phong độ gì hết thế, muốn bị người ta cười hả?”
“Ai cười tôi? Vu Tố Hà chăng? Cô ta sắp cướp mất con gái của tôi rồi, tôi còn phải tươi cười chào đón cô ta sao? Giờ ông cảm thấy tôi không có phong độ, vậy có phải cảm thấy Vu Tố Hà mới xứng ở cạnh ông, mới không làm cho người ta chê cười?” Ôn Nguyệt Nga xụ mặt, chanh chua hỏi.
Nghiêm Lôi Hải lắc lắc đầu, cảm thấy phụ nữ một khi đã nổi điên thì đúng là không còn lý lẽ gì hết, “Bà nói đâu đâu thế, Tố Hà giờ cũng không so đo chuyện đã qua, sao bà vẫn còn canh cánh trong lòng thế.”
Ôn Nguyệt Nga như bị đạp phải cái đuôi, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, “Cô ta so đo? Cô ta có tư cách gì để so đo. Tôi không thích cái kiểu cô ta làm bộ làm tịch đó, nếu ông thích thì ông đuổi theo đi!”
“Mẹ!” Nghiêm Hân nhíu mày, đi tới kéo tay bà ta, “Đừng nóng, ý ba không phải là vậy, ba chỉ muốn kêu mẹ đừng nóng giận thôi. Tức giận dễ già lắm nha.”
Ôn Nguyệt Nga lườm cô ta một cái, hất tay ra đùng đùng đi vào khách sạn.
Nghiêm Hân và Nghiêm Lôi Hải liếc mắt nhìn nhau, đều cùng cảm thấy bất đắc dĩ.
Một nhà ba người ăn một bữa trưa chẳng vui vẻ gì, vốn thật vui vẻ kéo nhau đến đây, ai ngờ lại gặp phải Vu Tố Hà. Lúc ăn cơm, mặt Ôn Nguyệt Nga vẫn sầm sì, mặc kệ Nghiêm Hân cùng Nghiêm Lôi Hải dỗ thế nào cũng không hợp tác.
Đến buổi tối, Ôn Nguyệt Nga vừa nghĩ tới hình ảnh Nghiêm Hân lôi kéo thân thiết với Vu Tố Hà thì trong ngực liền cực kỳ khó chịu, đoán tới đoán lui không biết rốt cuộc Vu Tố Hà đã nói gì làm gì với con gái mình. Chẳng lẽ đãi bôi lấy lòng con gái, muốn cướp lại Nghiêm Lôi Hải lần nữa?
Bà ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Ôn Nguyệt Nga vừa nghĩ đến khả năng này thì đứng ngồi không yên, đi tới phòng của Nghiêm Hân, thấy con gái vẫn còn lên mạng liền kéo con xoay qua nói chuyện với mình.
“Tiểu Hân, mẹ hỏi con, có phải Vu Tố Hà nói gì đó với con hay không?” Ôn Nguyệt Nga mặt mày lo lắng hỏi.
Nghiêm Hân nhún vai, “Bà ấy có thể nói gì với con đây?”
“Không nói gì mà con lại kêu bà ta là Dì Tố Hà? Bộ con quên sở dĩ bà ta ly hôn đều là tại con sao. Nếu bà ta tốt với con thì nhất định là có vấn đề, con đừng có bị bà ta lừa đó. Vu Tố Hà không phải là người tốt gì đâu.” Ôn Nguyệt Nga cảnh cáo.
Nghiêm Hân bĩu môi, “Con còn muốn bà ta làm cái gì với con đấy. Chính vì bà ta cái gì cũng không làm mới làm cho con lo lắng. Mẹ, chẳng lẽ mẹ không nhìn ra sao? Ông bà nội vẫn chỉ coi bà ta là con dâu, cho dù mẹ có lấy ba thì đối với nhà họ Nghiêm mà nói mẹ vẫn là người ngoài.”
Ôn Nguyệt Nga hầm hừ, “Mẹ biết chứ, không cần con phải nhắc. Hai lão già chẳng chịu chết kia lòng chỉ hướng về hai mẹ con nhà đó, ông nội con còn chuyển hết cổ phần công ty cho Nghiêm Túc rồi. Tiểu Hân, giờ mẹ trong công ty nửa bước cũng khó đi, chỉ hy vọng sau này con có thể giúp mẹ làm việc.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không để cho mẹ thất vọng.” Nghiêm Hân cầm tay Ôn Nguyệt Nga, “Trên thế giới này chỉ có mẹ con chúng ta mới có thể tin tưởng lẫn nhau, người khác đều không tin được.”
“Vậy sao con lại... nhiệt tình với Vu Tố Hà vậy.” Ôn Nguyệt Nga ghen tức hỏi.
Đó là vì cô ta không muốn bị Nghiêm Túc ghét! Thế nhưng cô ta không thể nói ra điều này, Nghiêm Hân hạ giọng, “Bây giờ ông bà nội đối xử với bà ta tốt như vậy, con chắc chắn không thể đối nghịch với bà ta rồi. Mẹ, mẹ khoan hãy nóng giận mà nghe con nói đã. Hiện tại, cổ đông lớn nhất của công ty là Nghiêm Túc, tất cả cổ phần của ông nội và Vu Tố Hà đều cho anh. Bất kỳ chuyện lớn chuyện nhỏ gì của công ty đều do anh quyết định. Con còn chưa đặt chân được vào công ty nên không muốn đắc tội với họ vào lúc này đâu.”
“Cho dù nó là Tổng tài thì sao chứ, chúng ta có ba của con!” Ôn Nguyệt Nga không cho thế là đúng.
Nghiêm Hân lạnh lùng nở nụ cười, “Mẹ, mẹ cho là về sau ba sẽ để lại tất cả cổ phần cho chúng ta đấy à? Đừng đùa vậy chứ. Dù ba có ly hôn với Vu Tố Hà đi nữa thì Nghiêm Túc vẫn là con trai ruột của ba. Giờ con làm tất cả những việc này đều là để cho ba xem. Con muốn đối xử tốt với Vu Tố Hà, tốt với Nghiêm Túc, cũng tốt với ông bà nội. Họ càng ghét con, ba sẽ càng thương con. Chỉ cần tương lai ba để lại cổ phần của ba cho con, con nhất định sẽ không để cho Nghiêm Túc độc chiếm Nghiêm Thị.”
Chân mày nhíu chặt của Ôn Nguyệt Nga từ từ dãn ra, “Nhưng hai lão già chết tiệt kia chưa chắc đã đồng ý cho ba con làm vậy.”
“Dù gì con cũng họ Nghiêm mà, ông bà nội sẽ không thật sự ghét con đâu.” Nghiêm Hân nói vô cùng tự tin.
“Vậy chừng nào con đến công ty làm việc? Chuyện này ba con đồng ý rồi, Nghiêm Túc có muốn phản đối cũng không được.” Ôn Nguyệt Nga nói.
“Chờ sau khi Nghiêm Túc kết hôn đi.” Nghiêm Hân nắm chặt quả đấm, nghĩ đến việc Nghiêm Túc sẽ lấy Phương Bình An, đáy lòng cô ta bùng lên một ngọn lửa vô danh.
Ôn Nguyệt Nga gật đầu, “Rất nhiều nhân viên kỳ cựu trong công ty đều là từ Vu thị trước kia, bọn họ đều ủng hộ Nghiêm Túc. Sau khi con vào công ty nhất định phải chú ý nhiều đến việc tạo mạng lưới quan hệ.”
“Mẹ yên tâm, con biết rõ nên làm thế nào.” Nghiêm Hân cười nói.
Cô ta nhất định sẽ cho Nghiêm Túc biết, chỉ có cô ta mới có thể sóng vai cùng anh đi về phía trước, phát triển Nghiêm Thị được tốt hơn!
Ôn Nguyệt Nga vô cùng vui mừng, nhưng vẫn không quên dặn dò, “Nói thì nói vậy, nhưng con cũng ít tiếp xúc với Vu Tố Hà đi.”
“Biết rồi. Mẹ mau về phòng đi, chắc ba đang chờ mẹ đó.” Nghiêm Hân cười, đẩy Ôn Nguyệt Nga ra ngoài cửa.
“Còn nữa, có phải con không thích con bé Phương Bình An kia không? Mẹ cũng không thích, nhưng mà nó không đơn giản đâu, không cần thiết thì đừng chọc tới nó.” Ôn Nguyệt Nga vừa đi vừa quay đầu lại dặn dò Nghiêm Hân.
Trong lòng Nghiêm Hân khinh thường bĩu môi. Phương Bình An là cái đinh gì chứ, nếu không có Phương Hữu Lợi thì liệu cô ta có thể trở thành Tổng Giám Đốc của Phương Thị không? Nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng, “Biết rồi biết rồi, con nhất định sẽ giữ khoảng cách với bọn họ.”
“Con phải nhớ kỹ đó!” Ôn Nguyệt Nga tức giận nói thêm.
Nghiêm Hân gật đầu đáp ứng thật nhanh.
/300
|