Nguyễn Chấn Nhạc cười cười nói:
- Bí thư Lâm quá khách khí rồi, với quan hệ giữa hai người chúng ta, tôi hỗ trợ ngài cũng không là vấn đề, nếu ngài khách khí như vậy thì rõ ràng đã xem tôi là người ngoài rồi.
- Có anh thì tôi cũng không nói dối, tôi cảm thấy thành phố Tam Hồ nên thừa cơ hội này mà đẩy kinh tế phát triển lên một nấc mới, chỉ như vậy thì khi anh rời khỏi thành phố Tam Hồ, anh mới có thể tiến lên một tầng cao hơn.
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến tầng cao hơn, thật sự nói đến đáy lòng Lâm Trường Công. Cán bộ không muốn phát triển thì rõ ràng không phải là cán bộ tốt, Lâm Trường Công tuy thật sự sắp lui ra, thế nhưng hắn hy vọng mình có một chốn đi về tốt đẹp, đãi ngộ cấp phó bộ sẽ là một phần thưởng xứng đáng với hắn vào lúc này.
Lúc này lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc thật sự là cho lòng Lâm Trường Công nóng lên, hắn cười cười nói:
- Cảm tạ anh nhắc nhở, tôi biết rõ nên làm thế nào.
Lâm Trường Công nói đến đây thì tiếp tục cười:
- Khi nào anh có thời gian, chúng ta cùng ngồi với nhau một chút?
Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên cũng hiểu ý của Lâm Trường Công, hắn cũng rất tình nguyện cùng uống vài ly chúc mừng với Lâm Trường Công. Tuy sự việc này làm hắn phải vận dụng nhiều mối quan hệ, thế nhưng hắn lại cảm thấy rất đáng giá.
Nếu là thành phố trọng tâm thì sẽ nhận được chính sách nghiêng của tỉnh, nếu như La Nam là thành phố trọng tâm, như vậy sẽ là nền tảng để cho Vương Tử Quân có thể chắp cánh bay lên trời.
Nếu La Nam không còn hào quang thành phố trọng tâm, như vậy để tôi xem anh còn bay nhảy được không? Nguyễn Chấn Nhạc cúp điện thoại mà khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
...
Trong phòng họp thường ủy La Nam, tuy thông báo tám giờ họp mặt, thế nhưng mới bảy giờ rưỡi thì phòng họp đã ngồi đầy người. Ngoài bí thư Vương Tử Quân còn chưa xuất hiện, ngay cả quyền chủ tịch là Hà Khởi Duệ cũng đã đi vào phòng từ khá sớm.
Tuy người đến khá nhiều nhưng bầu không khí phòng họp lại có chút đè nén, dù là vị thường ủy tham gia hội nghị hay nhân viên làm công tác ghi chép, vẻ mặt người nào cũng cực kỳ nghiêm túc, không có nụ cười.
- Chủ tịch Hà, chẳng lẽ chuyện thành phố trọng tâm cứ quyết định như vậy?
Sau khi trầm mặc thì phó bí thư Trương Hợp Tuân chợt mở miệng hỏi.
Trước kia Hà Khởi Duệ sắp xếp ở phía sau Trương Hợp Tuân, tuy bây giờ hắn đã là quyền chủ tịch, thế nhưng dù là ở phương diện nào cũng phải nể mặt người đứng hàng thứ ba ở thị ủy như Trương Hợp Tuân ba phần. Hắn hiểu Trương Hợp Tuân hỏi như vậy cũng không phải có tâm tư tốt đẹp gì nhiều, thế nhưng lại không thể không trả lời.
Nếu là bí thư Vương có mặt ở đây, dù là Trương Hợp Tuân có gan lớn bằng trời cũng không dám tùy tiện hỏi một câu như vậy.
- Bí thư Vương triệu tập chúng ta họp hội nghị thường ủy, không phải vì chuyện này sao?
Hà Khởi Duệ cũng không trả lời trực tiếp, mà ném lại cho Trương Hợp Tuân một câu hỏi khác.
Trương Hợp Tuân chợt nheo mắt, sau đó trầm ngâm rồi nói tiếp:
- Chủ tịch Hà, chuyện này đến rất đột nhiên, sáng có tin thì chiều đã có quyết định ngược lại, thật sự làm cho cảm xúc của quần chúng bị tổn thương.
Các vị thường ủy khác lúc này đều im lặng, bọn họ lẳng lặng nghe hai vị lãnh đạo đứng phía trên trò chuyện với nhau. Tất nhiên bọn họ cũng cảm ứng được tình huống theo lời nói của Trương Hợp Tuân.
- Đúng vậy, hôm nay tôi cũng biết có nhiều cán bộ trẻ tâm tình giảm sút, bọn họ vốn rất nhiệt tình vì sự kiện La Nam là thành phố trọng tâm, thế nhưng bây giờ tích cực bị rút đi sạch sẽ.
Trưởng phòng tuyên truyền Lữ Hâm Sâm uống một ngụm nước rồi khẽ nói.
Hà Khởi Duệ cũng không nói gì, hắn cũng không biết trả lời như thế nào cho phải. Lúc này hắn hiểu rõ tình huống của thành phố La Nam, có không ít cán bộ và nhân dân có tâm tình giảm sút, càng là sự thật không cần giải thích cũng hiểu rõ.
Hà Khởi Duệ cũng hiểu rất rõ điều này, đừng nói là người thường, cho dù là chính bản thân hắn thì cũng có tâm tình giảm sút nghiêm trọng. Dù sao thứ tốt tranh thủ vào trong tay đã không còn, dù là sự việc này rơi lên đầu ai, cũng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ tức giận.
Đảng Hằng hít vào một hơi thuốc, hắn là bộ hạ cũ của Vương Tử Quân, thế nên suy nghĩ càng nhiều. Hắn cảm thấy người có lợi nhất trong sự kiện xác định thành phố trọng tâm sẽ là bí thư Vương Tử Quân, vì Vương Tử Quân là bí thư trẻ tuổi nhất trong tỉnh Sơn Nam, nếu muốn tiến thêm một bước, cần có vị trí thành phố trọng tâm để làm cơ sở phát triển.
Lúc này thành phố trọng tâm là một cơ sở lớn, chỉ cần La Nam có thể tiến lên thành phố trọng tâm, như vậy những người có tâm tư cầu tiến cạnh tranh với bí thư Vương cũng không phải là các bí thư thị ủy trong tỉnh, chỉ còn lại ba vị bí thư thị ủy thành phố trọng tâm khác mà thôi.
Nếu so với người khác thì Vương Tử Quân là người cực kỳ có ưu thế.
Lúc này chuyện tốt đã được tranh thủ đến tay, cũng vì bên trên cho xuống một văn kiện mà nước sôi vịt bay mất, điều này làm cho Đảng Hằng sinh ra cảm giác không phục.
Tất nhiên Đảng Hằng cũng căn bản không thể nào có thể thay đổi được, thượng cấp đã xác định thành phố trọng tâm, hắn sao có thể thay đổi được đây?
Phòng họp cấm hút thuốc đã đầy sương khói, đám thường ủy tham gia hội nghị chợt giống như ẩn hiện bên trong làn sương. Đám nhân viên công tác vào phòng họp đều tỏ ra cực kỳ cẩn thận, bọn họ chỉ sợ mình có gì sơ suất sẽ làm cho lãnh đạo mất hứng.
Dưới bầu không khí đè nén này, cửa chợt mở ra, Vương Tử Quân cùng Khương Long Cương đi vào phòng họp. Hắn nhìn bầu không khí đầy khói thuốc, vẻ mặt chợt biến đổi, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười nhàn nhạt.
Vương Tử Quân cũng không dễ chịu vì tình huống tiến lên thành phố trọng tâm chắc chắn như ván đóng thuyền của thành phố La Nam lại chạy đi mất. Nhưng hắn là lãnh đạo đứng đầu thành phố La Nam, hắn tuyệt đối không thể cho ra biểu hiện mềm yếu được.
Vương Tử Quân biết rõ tập thể này đang chờ mình dẫn dắt.
- Long Cương, mở cửa sổ ra, trong phòng có quá nhiều khói, nếu như không tiêu tán bớt đi, chỉ sợ đội chữa cháy lại cho rằng văn phòng tỉnh ủy gặp hỏa hoạn.
Vương Tử Quân nói một câu chọc cười, đám người ngồi đây đều hiểu nó có ý gì. Nếu như là hội nghị trước kia, chắc chắn sẽ có người cười đùa vui vẻ, người nào cũng cực kỳ phối hợp. Nhưng lúc này cũng chỉ có người lễ phép cười khan vài tiếng mà thôi.
Vương Tử Quân đi về vị trí của mình mà chưa ngồi xuống ngay, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó lại nói với Kim Điền Lạc:
- Bí thư Kim, mọi người đã đến đông đủ chưa?
- Bí thư Vương, các vị thường ủy đã đến đông đủ.
Kim Điền Lạc tuy là bí thư ủy ban kỷ luật, thế nhưng vị thư ký trưởng mà Đường Cảnh Ung đề cử còn chưa đến La Nam, thế cho nên hắn là người nắm công tác của một vị thư ký trưởng văn phòng thị ủy.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn chậm rãi ngồi xuống. Hắn đưa mắt nhìn mọi người, sau đó thản nhiên nói:
- Hôm nay chúng ta mở hội nghị thường ủy với một mục đích, chính là xem xét sau này thành phố La Nam sẽ phải làm sao.
Từ sau khi nắm quyền khống chế thành phố La Nam, mỗi lần họp thường ủy thì hắn thường cho người khác lên tiếng, sau đó tiến hành tổng kết. Nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không làm như trước, hắn trực tiếp chộp lấy quyền nói chuyện vào tay mình.
Hà Khởi Duệ nhìn vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt của Vương Tử Quân, trong lòng không hiểu vì sao lại có chút phấn chấn. Một ý nghĩ khác lạ chợt bùng lên trong lòng hắn, không phải là bí thư Vương có cách kéo vị trí thành phố trọng tâm về cho thành phố La Nam đấy chứ?
- Ngày hôm nay thật sự là thời điểm mà thành phố La Nam chúng ta chịu đả kích khá lớn, vị trí thành phố trọng tâm đã được xác định cho thành phố Tam Hồ.
Vương Tử Quân nói đến đây thì ngừng lại một chút:
- Đối với chuyện này, nhìn từ góc độ của tôi, tôi cảm thấy cực kỳ thất vọng, trong lòng không thoải mái chút nào.
Dù đám người nơi đây cảm thấy không thoải mái nhưng bọn họ lại không dám nói ra, nhưng Vương Tử Quân lại khác, hắn xem như đâm phá vào một quả khí cấu.
- Tôi cho rằng nhìn vào phương diện phát triển kinh tế hay thiết kế ban ngành thì La Nam sẽ không kém thành phố Tam Hồ, tôi cho rằng La Nam càng có lực lượng giúp đỡ kinh tế tỉnh Sơn Nam phát triển. Tôi cũng cho rằng La Nam nhất định sẽ có thể là một thành phố trọng tâm, là một trung tâm văn hóa, kinh tế, hậu cần trong khu vực.
Vương Tử Quân nói vài câu tôi cho rằng, lời nói dõng dạc, nhân viên làm công tác ghi chép cũng không khỏi múa bút nhanh hơn vài phần.
- Bí thư Lâm quá khách khí rồi, với quan hệ giữa hai người chúng ta, tôi hỗ trợ ngài cũng không là vấn đề, nếu ngài khách khí như vậy thì rõ ràng đã xem tôi là người ngoài rồi.
- Có anh thì tôi cũng không nói dối, tôi cảm thấy thành phố Tam Hồ nên thừa cơ hội này mà đẩy kinh tế phát triển lên một nấc mới, chỉ như vậy thì khi anh rời khỏi thành phố Tam Hồ, anh mới có thể tiến lên một tầng cao hơn.
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến tầng cao hơn, thật sự nói đến đáy lòng Lâm Trường Công. Cán bộ không muốn phát triển thì rõ ràng không phải là cán bộ tốt, Lâm Trường Công tuy thật sự sắp lui ra, thế nhưng hắn hy vọng mình có một chốn đi về tốt đẹp, đãi ngộ cấp phó bộ sẽ là một phần thưởng xứng đáng với hắn vào lúc này.
Lúc này lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc thật sự là cho lòng Lâm Trường Công nóng lên, hắn cười cười nói:
- Cảm tạ anh nhắc nhở, tôi biết rõ nên làm thế nào.
Lâm Trường Công nói đến đây thì tiếp tục cười:
- Khi nào anh có thời gian, chúng ta cùng ngồi với nhau một chút?
Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên cũng hiểu ý của Lâm Trường Công, hắn cũng rất tình nguyện cùng uống vài ly chúc mừng với Lâm Trường Công. Tuy sự việc này làm hắn phải vận dụng nhiều mối quan hệ, thế nhưng hắn lại cảm thấy rất đáng giá.
Nếu là thành phố trọng tâm thì sẽ nhận được chính sách nghiêng của tỉnh, nếu như La Nam là thành phố trọng tâm, như vậy sẽ là nền tảng để cho Vương Tử Quân có thể chắp cánh bay lên trời.
Nếu La Nam không còn hào quang thành phố trọng tâm, như vậy để tôi xem anh còn bay nhảy được không? Nguyễn Chấn Nhạc cúp điện thoại mà khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
...
Trong phòng họp thường ủy La Nam, tuy thông báo tám giờ họp mặt, thế nhưng mới bảy giờ rưỡi thì phòng họp đã ngồi đầy người. Ngoài bí thư Vương Tử Quân còn chưa xuất hiện, ngay cả quyền chủ tịch là Hà Khởi Duệ cũng đã đi vào phòng từ khá sớm.
Tuy người đến khá nhiều nhưng bầu không khí phòng họp lại có chút đè nén, dù là vị thường ủy tham gia hội nghị hay nhân viên làm công tác ghi chép, vẻ mặt người nào cũng cực kỳ nghiêm túc, không có nụ cười.
- Chủ tịch Hà, chẳng lẽ chuyện thành phố trọng tâm cứ quyết định như vậy?
Sau khi trầm mặc thì phó bí thư Trương Hợp Tuân chợt mở miệng hỏi.
Trước kia Hà Khởi Duệ sắp xếp ở phía sau Trương Hợp Tuân, tuy bây giờ hắn đã là quyền chủ tịch, thế nhưng dù là ở phương diện nào cũng phải nể mặt người đứng hàng thứ ba ở thị ủy như Trương Hợp Tuân ba phần. Hắn hiểu Trương Hợp Tuân hỏi như vậy cũng không phải có tâm tư tốt đẹp gì nhiều, thế nhưng lại không thể không trả lời.
Nếu là bí thư Vương có mặt ở đây, dù là Trương Hợp Tuân có gan lớn bằng trời cũng không dám tùy tiện hỏi một câu như vậy.
- Bí thư Vương triệu tập chúng ta họp hội nghị thường ủy, không phải vì chuyện này sao?
Hà Khởi Duệ cũng không trả lời trực tiếp, mà ném lại cho Trương Hợp Tuân một câu hỏi khác.
Trương Hợp Tuân chợt nheo mắt, sau đó trầm ngâm rồi nói tiếp:
- Chủ tịch Hà, chuyện này đến rất đột nhiên, sáng có tin thì chiều đã có quyết định ngược lại, thật sự làm cho cảm xúc của quần chúng bị tổn thương.
Các vị thường ủy khác lúc này đều im lặng, bọn họ lẳng lặng nghe hai vị lãnh đạo đứng phía trên trò chuyện với nhau. Tất nhiên bọn họ cũng cảm ứng được tình huống theo lời nói của Trương Hợp Tuân.
- Đúng vậy, hôm nay tôi cũng biết có nhiều cán bộ trẻ tâm tình giảm sút, bọn họ vốn rất nhiệt tình vì sự kiện La Nam là thành phố trọng tâm, thế nhưng bây giờ tích cực bị rút đi sạch sẽ.
Trưởng phòng tuyên truyền Lữ Hâm Sâm uống một ngụm nước rồi khẽ nói.
Hà Khởi Duệ cũng không nói gì, hắn cũng không biết trả lời như thế nào cho phải. Lúc này hắn hiểu rõ tình huống của thành phố La Nam, có không ít cán bộ và nhân dân có tâm tình giảm sút, càng là sự thật không cần giải thích cũng hiểu rõ.
Hà Khởi Duệ cũng hiểu rất rõ điều này, đừng nói là người thường, cho dù là chính bản thân hắn thì cũng có tâm tình giảm sút nghiêm trọng. Dù sao thứ tốt tranh thủ vào trong tay đã không còn, dù là sự việc này rơi lên đầu ai, cũng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ tức giận.
Đảng Hằng hít vào một hơi thuốc, hắn là bộ hạ cũ của Vương Tử Quân, thế nên suy nghĩ càng nhiều. Hắn cảm thấy người có lợi nhất trong sự kiện xác định thành phố trọng tâm sẽ là bí thư Vương Tử Quân, vì Vương Tử Quân là bí thư trẻ tuổi nhất trong tỉnh Sơn Nam, nếu muốn tiến thêm một bước, cần có vị trí thành phố trọng tâm để làm cơ sở phát triển.
Lúc này thành phố trọng tâm là một cơ sở lớn, chỉ cần La Nam có thể tiến lên thành phố trọng tâm, như vậy những người có tâm tư cầu tiến cạnh tranh với bí thư Vương cũng không phải là các bí thư thị ủy trong tỉnh, chỉ còn lại ba vị bí thư thị ủy thành phố trọng tâm khác mà thôi.
Nếu so với người khác thì Vương Tử Quân là người cực kỳ có ưu thế.
Lúc này chuyện tốt đã được tranh thủ đến tay, cũng vì bên trên cho xuống một văn kiện mà nước sôi vịt bay mất, điều này làm cho Đảng Hằng sinh ra cảm giác không phục.
Tất nhiên Đảng Hằng cũng căn bản không thể nào có thể thay đổi được, thượng cấp đã xác định thành phố trọng tâm, hắn sao có thể thay đổi được đây?
Phòng họp cấm hút thuốc đã đầy sương khói, đám thường ủy tham gia hội nghị chợt giống như ẩn hiện bên trong làn sương. Đám nhân viên công tác vào phòng họp đều tỏ ra cực kỳ cẩn thận, bọn họ chỉ sợ mình có gì sơ suất sẽ làm cho lãnh đạo mất hứng.
Dưới bầu không khí đè nén này, cửa chợt mở ra, Vương Tử Quân cùng Khương Long Cương đi vào phòng họp. Hắn nhìn bầu không khí đầy khói thuốc, vẻ mặt chợt biến đổi, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười nhàn nhạt.
Vương Tử Quân cũng không dễ chịu vì tình huống tiến lên thành phố trọng tâm chắc chắn như ván đóng thuyền của thành phố La Nam lại chạy đi mất. Nhưng hắn là lãnh đạo đứng đầu thành phố La Nam, hắn tuyệt đối không thể cho ra biểu hiện mềm yếu được.
Vương Tử Quân biết rõ tập thể này đang chờ mình dẫn dắt.
- Long Cương, mở cửa sổ ra, trong phòng có quá nhiều khói, nếu như không tiêu tán bớt đi, chỉ sợ đội chữa cháy lại cho rằng văn phòng tỉnh ủy gặp hỏa hoạn.
Vương Tử Quân nói một câu chọc cười, đám người ngồi đây đều hiểu nó có ý gì. Nếu như là hội nghị trước kia, chắc chắn sẽ có người cười đùa vui vẻ, người nào cũng cực kỳ phối hợp. Nhưng lúc này cũng chỉ có người lễ phép cười khan vài tiếng mà thôi.
Vương Tử Quân đi về vị trí của mình mà chưa ngồi xuống ngay, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó lại nói với Kim Điền Lạc:
- Bí thư Kim, mọi người đã đến đông đủ chưa?
- Bí thư Vương, các vị thường ủy đã đến đông đủ.
Kim Điền Lạc tuy là bí thư ủy ban kỷ luật, thế nhưng vị thư ký trưởng mà Đường Cảnh Ung đề cử còn chưa đến La Nam, thế cho nên hắn là người nắm công tác của một vị thư ký trưởng văn phòng thị ủy.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn chậm rãi ngồi xuống. Hắn đưa mắt nhìn mọi người, sau đó thản nhiên nói:
- Hôm nay chúng ta mở hội nghị thường ủy với một mục đích, chính là xem xét sau này thành phố La Nam sẽ phải làm sao.
Từ sau khi nắm quyền khống chế thành phố La Nam, mỗi lần họp thường ủy thì hắn thường cho người khác lên tiếng, sau đó tiến hành tổng kết. Nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không làm như trước, hắn trực tiếp chộp lấy quyền nói chuyện vào tay mình.
Hà Khởi Duệ nhìn vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt của Vương Tử Quân, trong lòng không hiểu vì sao lại có chút phấn chấn. Một ý nghĩ khác lạ chợt bùng lên trong lòng hắn, không phải là bí thư Vương có cách kéo vị trí thành phố trọng tâm về cho thành phố La Nam đấy chứ?
- Ngày hôm nay thật sự là thời điểm mà thành phố La Nam chúng ta chịu đả kích khá lớn, vị trí thành phố trọng tâm đã được xác định cho thành phố Tam Hồ.
Vương Tử Quân nói đến đây thì ngừng lại một chút:
- Đối với chuyện này, nhìn từ góc độ của tôi, tôi cảm thấy cực kỳ thất vọng, trong lòng không thoải mái chút nào.
Dù đám người nơi đây cảm thấy không thoải mái nhưng bọn họ lại không dám nói ra, nhưng Vương Tử Quân lại khác, hắn xem như đâm phá vào một quả khí cấu.
- Tôi cho rằng nhìn vào phương diện phát triển kinh tế hay thiết kế ban ngành thì La Nam sẽ không kém thành phố Tam Hồ, tôi cho rằng La Nam càng có lực lượng giúp đỡ kinh tế tỉnh Sơn Nam phát triển. Tôi cũng cho rằng La Nam nhất định sẽ có thể là một thành phố trọng tâm, là một trung tâm văn hóa, kinh tế, hậu cần trong khu vực.
Vương Tử Quân nói vài câu tôi cho rằng, lời nói dõng dạc, nhân viên làm công tác ghi chép cũng không khỏi múa bút nhanh hơn vài phần.
/1843
|