- Trưởng phòng Đảng, trước tiên tôi quét dọn chỗ này, sau đó sẽ để văn phòng đưa đến cho ngài một chiếc ly khác.
Trần Tiêu Lưỡng vừa nói vừa cầm lấy chổi quét dọn. Đảng Hằng khẽ gật đầu khá tùy ý, để cho Trần Tiêu Lưỡng tùy ý quét dọn vệ sinh, tâm tư của hắn đã chuyển sang cuộc điện thoại vừa rồi.
- Trung ương cho xuống văn kiện, thành phố trọng tâm sẽ là Tam Hồ.
Đảng Hằng nghĩ đến tin tức này mà không khỏi cảm thấy muốn nổi giận.
Dựa vào cái gì mà đó là thành phố Tam Hồ, không phải là La Nam? Không phải tỉnh ủy đã cho ra quyết định rồi sao? Hơn nữa tình hình phát triển kinh tế của thành phố La Nam cũng rất mạnh, không phải là thành phố Tam Hồ có thể so sánh được. Bí thư Vương đã mất nhiều tâm tư ở phương diện này, bây giờ sắp đến lúc hưởng thụ thành quả thắng lợi, đột nhiên lại bị người ta cướp mất chiến thắng.
Như vậy sao được?
Trần Tiêu Lưỡng khẽ đóng cửa đi ra ngoài, Đảng Hằng cầm điện thoại lên, sau giây lát do dự, hắn gọi điện thoại đến phòng Vương Tử Quân.
- Tôi là Vương Tử Quân.
Sau khi nghe âm thanh quen thuộc trước sau như một này, trong lòng Đảng Hằng chợt bùng lên cảm giác ê ẩm. Nhưng hắn gọi cú điện thoại này chủ yếu là an ủi bí thư Vương, vì thế hắn cố nén cảm giác không thoải mái, chỉ khẽ nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói chuyện thành phố trọng tâm...
- Đảng Hằng, dù thành phố La Nam thật sự cần vị trí thành phố trọng tâm, thế nhưng nó cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng là chúng ta có thể phát triển.
Vương Tử Quân dùng giọng tự tin nói vào điện thoại, âm thanh truyền vào tai Đảng Hằng, làm cho Đảng Hằng vốn không thoải mái chợt có chút vui vẻ.
- Anh đã nhận được thông báo tham gia hội nghị thường ủy tối nay chưa?
Vương Tử Quân cũng không nói nhiều về chuyện thành phố trọng tâm, hắn thay đổi chủ đề, chuyển sang hội nghị thường ủy.
Đảng Hằng còn chưa nhận được thông báo, hắn đáp lại một tiếng rồi hỏi:
- Bí thư Vương, hội nghị thường ủy sẽ nghiên cứu vấn đề thành phố trọng tâm sao?
...
- Sao lại có thể như vậy? Cái gì mà vị trí địa lý không tốt? Như vậy thì chối bỏ không cho La Nam làm thành phố trọng tâm sao? Rõ ràng là không ra gì.
Trong khu văn phòng của phòng tài chính, có vài vị cán bộ trẻ tuổi lớn tiếng nghị luận.
Người mở miệng là Trương Sĩ Liên, là một cán bộ vừa đến khu văn phòng của phòng tổ chức chưa lâu, trong mắt đám nhân viên xảo quyệt thì đây là một người mở miệng không quá chú ý hơn thau được mất, khá lỗ mãng.
Những người bên cạnh cũng rất phẫn nộ, khi thành phố La Nam liên tục phát triển, đám cán bộ thành phố La Nam đã cảm nhận được vinh dự tập thể, lúc này cảm thấy mình như bị đùa giỡn. Bọn họ đã chìm đắm trong mộng đẹp thành phố trọng tâm, thật không ngờ lại bị người ta lấy đi mất.
- Tiểu Trương nói đúng, tôi cũng không rõ thành phố La Nam chúng ta có gì kém thành phố Tam Hồ. Chưa nói đến những thứ khác, tài chính thu vào năm ngoái chúng ta không kém bọn họ, năm nay dù bọn họ có hạng mục sản xuất tivi cũng không thể nào so sánh với la nam được, dựa vào cái gì bọn họ là thành phố trọng tâm mà không phải là chúng ta?
- Tôi cảm thấy trong này nhất định là có chuyện, nếu không thì trung ương cũng không yêu cầu tỉnh ủy sửa lại.
Đủ mọi âm thanh vang lên trong văn phòng của phòng tài chính, tuy liên tục có lãnh đạo đi qua, thế nhưng sau khi nghe nghị luận cũng không ai lên tiếng.
Bọn họ là lãnh đạo, tuy bọn họ rất ẩn giấu, thế nhưng bọn họ cũng không thoải mái ở sự kiện này.
Nhưng đó là quyết định của thượng cấp, bọn họ căn bản không đi được quá xa, căn bản không thể thay đổi quyết định này. Khác biệt với đám cán bộ thanh niên thích nói gì thì nói, đám cán bộ có tuổi như bọn họ không dám dõng dạc lên tiếng như vậy.
Vì thế bọn họ chỉ có thể lặng lẽ bỏ đi, dùng hành vi này để giúp đỡ những lời nghị luận của đám cán bộ trẻ.
- Anh nói xem, trung ương quyết định không cho La Nam là thành phố trọng tâm, như vậy thành phố chúng ta còn có thể phát triển được sao?
Một giọng nói lo lắng vang lên trong phòng làm việc.
Mọi người đang dõng dạc chợt trầm mặc, bọn họ biết rõ thành phố trọng tâm có chỗ tốt gì, bây giờ La Nam không còn là thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam, như vậy La Nam còn có thể phát triển được nữa sao?
Mọi người đều trầm mặc, càng nhiều người tỏ ra nghi hoặc và lo lắng. Bọn họ là cán bộ thành phố La Nam, bọn họ càng hy vọng kinh tế La Nam phát triển mạnh mẽ. Nhưng nếu không có những điều kiện có lợi khi là thành phố trọng tâm, bọn họ sao có thể cạnh tranh với trưởng phòng Tam Hồ cho được?
Có rất nhiều trường hợp nghị luận giống như ở phòng tài chính trong thành phố La Nam, vì có liên quan đến mức độ cuộc sống của mình, rất nhiều người lo lắng đến việc thành phố La Nam còn có thể phát triển được nữa không.
Thành phố La Nam giống như rơi vào tình cảnh u buồn, bầu không khí cực kỳ buồn bực.
Tất nhiên có người vui có người sầu, trong phòng làm việc của Hào Nhất Phong, khi Quan Vĩnh Hạ cầm văn kiện đến trước bàn làm việc của bí thư Nhất Phong, bí thư Hào chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt để nhìn mà khóe miệng không có nụ cười. Thế nhưng những biểu hiện của bí thư Nhất Phong cũng không lừa gạt được ánh mắt của Quan Vĩnh Hạ.
- Tuyến trên suy xét đến đại cục phát triển, thật sự có suy nghĩ không giống với chúng ta.
Hào Nhất Phong vừa khoát tay cho Quan Vĩnh Hạ ngồi xuống vừa thản nhiên nói.
Quan Vĩnh Hạ cười cười nói:
- Bí thư Nhất Phong nói rất đúng, tôi cảm thấy văn kiện cho ra chỉ thị vượt cấp này có vài tác dụng với tỉnh Sơn Nam chúng ta. Sau này chúng ta cần phải nắm toàn cục, tuyệt đối không nên đặt chính mình lên phương diện lợi ích cho được.
Hào Nhất Phong rất thưởng thức lời nói của Quan Vĩnh Hạ, nụ cười trên mặt chợt xuất hiện mà thêm nồng đậm. Hắn cười nói:
- Vĩnh Hạ, trình độ của anh đã đề cao rất nhiều, cứ thực hiện theo ý của anh.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì có chút trầm ngâm:
- Anh để cho văn phòng tỉnh ủy mua vài quyển sách về cách nhìn đại cục phát cho các vị thường ủy tỉnh ủy.
Sách viết về cách nhìn đại cục tất nhiên các vị thường ủy bên kia cũng không thiếu gì, nhưng bây giờ Hào Nhất Phong lại sắp xếp mua sách này cho các vị thường ủy tỉnh ủy, rõ ràng có ý nghĩa cực kỳ sâu sắc.
Quan Vĩnh Hạ trước nay luôn là người chấp hành chỉ thị của bí thư Nhất Phong, lúc này nghe Hào Nhất Phong cho ra sắp xếp, hắn nhanh chóng bắt tay cho người đi mua sách.
Người đầu tiên cần được nhận sách chính là chủ tịch Thạch Kiên Quân, còn việc tặng sách như thế nào, Quan Vĩnh Hạ cũng không nóng đầu tự mình đi tặng, hắn gọi điện thoại cho các vị thư ký trưởng để bọn họ đến nhận về.
Nhận thay cho lãnh đạo chính là sự việc mà các thư ký trưởng luôn thực hiện, bọn họ tuy còn chưa nhìn nhận thật sâu về sự kiện văn phòng tỉnh ủy phát sách cho các vị lãnh đạo, thế nhưng lại ý thức được nó có vấn đề.
Sách nhìn đại cục, các vị thường ủy đều có, sao lại phải tặng thêm?
Khi quyển sách đặt lên bàn làm việc của Thạch Kiên Quân, gương mặt hắn có chút run rẩy. Hắn hiểu rõ vì sao Hào Nhất Phong lại tặng sách, nhưng hiểu thì hiểu, hắn vẫn không thể nào phát giận cho được.
Dù sao sự kiện này cũng là thầm hiểu lẫn nhau, trước khi vạch mặt nhau thì phải có biểu hiện cực kỳ tốt. Tuy sách đại cục không nói là bọn họ có bất kỳ sai lầm gì, thế nhưng ý nghĩa bên trong, hầu như những người biết rõ sự kiện thành phố trọng tâm đều biết rõ ràng.
Thạch Kiên Quân nhìn văn kiện của tuyến trên và sách đại cục đặt trên bàn, thế là khẽ phất tay với thư ký. Sau khi thư ký rời khỏi phòng, hắn cầm quyển sách kia định ném vào ngăn kéo, khiến nó biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Nhưng cuối cùng Thạch Kiên Quân lại đặt sách xuống, hắn đưa mắt nhìn quyển sách trên mặt bàn, giống như hồn nhiên không biết mình vứt bỏ vận mệnh một lần.
Thạch Kiên Quân đặt quyển sách ở vị trí bắt mắt nhất, sau đó cầm văn kiện phúc đáp của lãnh đạo trung ương về sự kiện thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam. Hắn hầu như có thể đọc thuộc làu văn kiện phúc đáp này, nhưng hắn vẫn xem xét rất chăm chú.
La Nam bị giật lấy vị trí thành phố trọng tâm, đây là sự kiện mà Thạch Kiên Quân thật sự khó thể ngờ. Đáng lý ra với sự kiện thành phố trọng tâm, tuyến trên phải cơ bản tôn trọng ý kiến của tuyến dưỡi.
Sau khi đọc văn kiện phúc đáp của tuyến trên về phương án thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam, Thạch Kiên Quân đã gọi đi nhiều cuộc điện thoại, phần lớn là gọi cho các vị lãnh đạo đồng liêu ở các tỉnh khác. Hắn căn cứ vào lời nói của những vị lãnh đạo có quan hệ tốt với mình mà biết được văn kiện phúc đáp của tuyến trên với bọn họ là không có thay đổi gì.
Chỉ có một thay đổi duy nhất, đó chính là thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam.
Trong sự kiện này chắc chắn có người động tay động chân, nhưng Thạch Kiên Quân lại không nghĩ đến điều này, hắn chỉ nghĩ mình nên ứng phó với sự kiện này như thế nào.
Tuy sự kiện này thật sự làm cho Thạch Kiên Quân mất mặt, thế nhưng nhìn từ phương diện tổng thể thì hắn căn bản không đối kháng với quyết định này. Dù sao đó cũng là chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp, hắn là chủ tịch tỉnh Sơn Nam, hắn cần phải chăm chú thực hiện quyết nghị của lãnh đạo thượng cấp, không được thả lỏng.
Sau khi trầm ngâm giây lát, Thạch Kiên Quân lại cầm sách viết về đại cục lên xem. Sau khi nhìn qua vài lượt, hắn đặt sách trên văn kiện, trong miệng lẩm bẩm:
- Nếu đại cục đã định, như vậy cứ làm theo đại cục.
Nếu so với Thạch Kiên Quân, Đường Cảnh Ung càng là người có được sách đại cục sớm hơn. Dù sao thì hắn là phó bí thư tỉnh ủy, phòng làm việc cũng cùng một tòa nhà với bí thư Hào Nhất Phong.
Gần ban công sẽ được hưởng nhiều ánh trăng, sau khi có được sách và văn kiện chỉ thị của thượng cấp, Đường Cảnh Ung căn bản không cần nghĩ đã hiểu Hào Nhất Phong muốn nói cái gì.
Đường Cảnh Ung nhìn sách viết về đại cục, trong lòng lại nghĩ đến chỉ thị của thượng cấp ở phương diện thành phố trọng tâm. Hắn cực kỳ quan tâm đến phương diện thành phố trọng tâm, bây giờ La Nam không còn là thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam nữa rồi.
Điều này đại biểu cho cái gì? Đường Cảnh Ung biết rõ hơn hẳn người khác. Lúc này mối quan hệ giữa hắn và Vương Tử Quân có chút vi diệu, hắn cảm thấy lúc này mình nên đẩy mạnh quan hệ với Vương Tử Quân.
Đối phương xem như có chút ngăn trở, như vậy sẽ phải dựa vào mình. Đường Cảnh Ung nghĩ như vậy, thế là trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn cầm điện thoại lên.
Nhưng khi Đường Cảnh Ung chuẩn bị nhấc điện thoại lên, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Hắn nhìn dãy số, vẻ mặt chợt biến đổi, nhanh chóng trở nên cực kỳ nghiêm túc, trên mặt không khỏi nở nụ cười:
- Chào anh Vương, đã lâu rồi anh chưa gọi điện thoại cho tôi thì phải.
Anh Vương ở đầu dây bên kia có vẻ rất quen thuộc Đường Cảnh Ung, chợt nghe thấy hắn cười nói:
- Bí thư Đường, anh đừng gạt tôi như vậy, tôi biết rõ anh là sinh viên tài giỏi của khối Trung văn, nếu anh gọi tôi là anh Vương, thật sự muốn tôi ngã gẫy cánh đây mà.
Đường Cảnh Ung nghe thấy anh Vương bên kia có tâm tư đùa giỡn thì thở dài một hơi. Tuy hai bên đều là cấp phó bộ, thế nhưng lực ảnh hưởng của cả hai lại khác biệt. Nếu đơn giản đặt hai người ở cùng một chỗ, như vậy lực ảnh hưởng sẽ là cực lớn, giống như trời và đất.
Tất nhiên Đường Cảnh Ung căn bản không phải là trời.
Cũng không phải người này có lực ảnh hưởng quá lớn, chủ yếu người này hpujc vụ cho vị thủ trưởng có lực ảnh hưởng mạnh mẽ kia.
Trong nước không biết có bao nhiêu người hy vọng làm tốt quan hệ với người này, do đó có thể được đối phương nói giúp vài câu trước mặt lãnh đạo.
Đường Cảnh Ung cực kỳ quan tâm đến phương diện xây dựng quan hệ với anh Vương, đều là hắn gọi điện thoại cho anh Vương, mà anh Vương kia rất ít khi gọi điện thoại cho hắn.
- Bí thư Đường, công tác của anh ở tỉnh Sơn Nam thế nào?
Anh Vương là người thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu có thể được anh ấy nói vài câu vui đùa, đủ để nói quan hệ giữa hai người là không bình thường.
Đường Cảnh Ung có chút do dự, sau đó mới cười nói:
- Cũng khá tốt, nhưng còn chưa mở ra được cục diện, còn cách một khoảng nữa.
Bên kia chợt vang lên tiếng cười:
- Điều này tôi cảm thấy không là vấn đề, dựa vào thủ đoạn của bí thư Đường, có lẽ sẽ nhanh chóng làm tốt mà thôi.
- Tôi xem như mượn câu nói may mắn của anh, nhưng tất cả đều có bắt đầu, có một số việc cũng không thể thiếu sự hỗ trợ của anh.
Đường Cảnh Ung biết rõ cơ hội là khó có được, thế cho nên nhanh chóng bò lên.
Bên kia cười cười, cũng không nói lời chối từ, lại dùng giọng gọng gàng dứt khoát nói:
- Nếu có khả năng giúp đỡ anh vài việc, tôi sẽ cố gắng tận tụy, điều này anh cứ yên tâm.
Sau khi nói với bên kia vài câu, khi Đường Cảnh Ung đang nghĩ cuộc điện thoại, lần này là trò chuyện cho vui, chợt nghe thấy anh Vương nói:
- Sự kiện bốn thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam đã được xác lập, anh có cảm tưởng gì?
Sau khi nghe được vấn đề này thì Đường Cảnh Ung có chút sững sờ, ngay sau đó chợt hiểu ra, anh Vương gọi điện thoại cho mình chính là vì hỏi về sự kiện thành phố trọng tâm.
Sau khi liên hệ với tính chất công tác của anh Vương, Dương Cương chợt cảm thấy hiểu rõ vấn đề. Với vị trí của anh Vương, anh ta căn bản sẽ không có cơ hội, cũng không quan tâm đến chuyện thành phố trọng tâm này, mà bây giờ đối phương gọi điện thoại cho mình, chỉ có thể nói rõ là thủ trưởng chú ý đến chuyện này.
Đường Cảnh Ung có chút do dự, cuối cùng mới trầm giọng nói:
- Tôi cũng chỉ vừa tìm hiểu về tình huống của tỉnh Sơn Nam, trong mắt tôi thì tỉnh Sơn Nam dùng ba thành phố Sơn Viên, An Dịch và Đông Bộ để làm động cơ phát triển kinh tế, điều này là không thể thương lượng.
Đường Cảnh Ung nói xong những lời này thì đầu óc chợt xoay chuyển, vừa rồi hắn nói ra một câu như vậy chính là muốn chừa ra không gian cho mình suy xét vấn đề. Dù sao thì vấn đề này khá quan trọng với hắn, biết đâu một vấn đề như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của hắn thì sao?
Đường Cảnh Ung không quan tâm đến tương lai của người khác, nhưng hắn lại tuyệt đối không muốn tương lai của mình có vấn đề.
Sau khi suy xét mục đích gọi điện thoại đến của đối phương, Đường Cảnh Ung chợt có nhiều đáp án. Nhưng sau khi so sánh xem xét, cuối cùng hắn chỉ có thể chọn một đáp án, đồng thời phải là lựa chọn thật nhanh.
- Đối với phương diẹn thành phố trọng tâm ở phía nam tỉnh Sơn Nam, tôi cảm thấy đó nên là thành phố La Nam. Dù sao thì kinh tế La Nam phát triển rất nhanh, hơn nữa đã tạo nên một xu thế phát triển rất tốt. Chỉ cần có chính sách giúp đỡ, thành phố La Nam sẽ có thể tiến lên làm người đi đầu, sẽ có tác dụng thúc đẩy kinh tế các thành phố phía nam.
Đường Cảnh Ung nói đến đây thì hít vào một hơi thật sâu rồi nói tiếp;
- Vì vậy chính tôi đã ném ra một lá phiếu biểu quyết ủng hộ thành phố La Nam làm thành phố trọng tâm ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
- Bí thư Đường, anh thật sự có ánh mắt tốt đẹp, thủ trưởng rất xem trọng thành phố La Nam.
Anh Vương ở bên kia nói đến đây thì không nói gì thêm.
Nhưng lời nói của anh Vương lại làm cho Đường Cảnh Ung chấn động tâm thần, hắn dù thế nào cũng không ngờ lãnh đạo lại chú ý đến phương diện này.
Nếu mình nói ra không hợp, sẽ có ảnh hưởng gì?
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Đường Cảnh Ung chợt biết mình nên nói gì, hắn cười cười nói:
- Anh Vương, bây giờ thượng cấp đã có văn kiện chỉ thị, anh xem tôi có nên làm chút công tác, cố gắng sáng tạo cơ hội cho thành phố La Nam nữa không?
- Không cần, nếu thủ trưởng muốn làm vậy thì sẽ căn bản không có vấn đề, thủ trưởng nói rồng hay giun cũng cần rèn luyện, nếu như không chịu được chút sóng gió như vậy, cũng không cần phí sức.
Tuy đã cúp máy nhưng lời nói với ý nghĩa cực kỳ sâu sắc của anh Vương luôn vang vọng trong đầu của Đường Cảnh Ung. Lúc này hắn sinh ra một ý nghĩ, đó chính là mình có nên đi gần Vương Tử Quân hơn một chút hay không?
Nếu so sánh với thành phố La Nam, lúc này thành phố Tam Hồ lại rất vui mừng, nhiều người cảm thấy phấn khởi vì chuyển biến lần này.
Trong phòng làm việc của Lâm Trường Công đã tụ tập nhiều vị thường ủy thị ủy, chủ tịch Triệu Bảo Lâm lại càng tươi cười ngồi trong phòng, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Lâm, người có phúc sẽ không cần bề bộn, người vô phúc sẽ phải chạy đứt ruột đứt gan. Thành phố Tam Hồ chúng ta thật sự là nhân tuyển qua tốt, dù có người muốn tranh giành cũng không làm gì được.
Triệu Bảo Lâm nói làm chung quanh vang lên tiếng cười, phó chủ tịch trình Hào Tử Động càng cười nói:
- Lúc này sự kiện vừa phát sinh thì tôi nghĩ vẻ mặt đám người thành phố La Nam sẽ đen nhẻm như Bao Công, đã nói là bọn họ không thể tranh chấp lại chúng ta, anh xem, hội nghị thường ủy tỉnh ủy đã cho ra quyết định, thế nhưng cuối cùng lại bị thượng cấp đẩy ngã. Điều này nói rõ điều gì? Đó chính là vị trí địa lý của thành phố Tam Hồ chúng ta vốn là động cơ phát triển của cả khu vực phía nam.
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Hào, trong tỉnh Sơn Nam chỉ có thành phố Tam Hồ chúng ta mới là trung tâm của khu vực phía nam. Dưới sự lãnh đạo của bí thư Lâm, tôi tin chắc ngày mai thành phố Tam Hồ sẽ không so ra kém các thành phố khác.
Trưởng phòng tuyên truyền Mã Hồ Bình phát huy đầy đủ tác dụng của một trưởng phòng tuyên truyền, hắn vừa mở miệng đã nhanh chóng chụp công lao lên đầu của Lâm Trường Công.
Nếu so với đám thường ủy thị ủy đang vui vẻ và hưng phấn ở trong phòng, Lâm Trường Công lúc này ngoài hưng phấn còn có chút bội phục. Tuy Nguyễn Chấn Nhạc nói là thắng bại chưa rõ ràng, thế nhưng hắn thật sự đã không còn chút ý nghĩ nào, tâm tư thật sự đã chết vùi. Thường thì tuyến trên sẽ căn bản không chối bỏ quyết định của thường ủy tỉnh ủy bên dưới.
Nhưng sự thật sờ sờ trước mắt làm cho Lâm Trường Công biết thượng cấp cho ra chỉ thị thay đổi, La Nam vốn là thành phố trọng tâm, nhưng bây giờ vị trí đó lại được ghi là thành phố Tam Hồ.
Dù thắng lợi không tiếng súng nhưng Lâm Trường Công lại không cảm thấy áy náy, dù sao thì nó cũng cực kỳ có lợi cho thành phố Tam Hồ.
Sau khi Lâm Trường Công rời khỏi vị trí bí thư thị ủy Tam Hồ, quần chúng Tam Hồ sẽ không quên bí thư thị ủy đã lập nhiều công lao như hắn. Dù sao thì Lâm Trường Công cũng là người có công lao lớn đưa Tam Hồ là thành phố thủ tướng phía nam tỉnh Sơn Nam.
Trở thành thành phố trọng tâm tất nhiên là tin tức tốt, nhưng chúng ta cần phải biến vinh dự này thành áp lực. Nếu muốn thật sự thành thành phố trọng tâm, cũng không phải là tuyến trên cấp cho là được, nó cần chúng ta thông qua cố gắng, đẩy mạnh phát triển kinh tế thành phố Tam Hồ.
Lâm Trường Công tuy không muốn làm mọi người mất hứng, thế nhưng vẫn trầm giọng nói.
Triệu Bảo Lâm cười nói:
- Bí thư Lâm nói đúng, chúng ta tuy đã là thành phố trọng tâm, thế nhưng chúng ta cũng không nên kiêu ngạo, người ta không được làm, còn không biết chúng ta như thế nào. Vì vậy chúng ta nhất định phải làm ra thành tích cho tỉnh ủy và ủy ban tỉnh nhìn vào, để cho cả tỉnh biết chúng ta có được vinh dự thành phố trọng tâm cũng không phải có danh vô thực, không phải chúng ta không hơn được người ta.
Hai vị lãnh đạo đứng đầu đã lên tiếng như vậy, tất nhiên những người khác sẽ không dám có lời dị nghị nào khác. Hào Tử Động thì cười nói:
- Thành phố Tam Hồ chúng ta vốn cũng đã khá tốt, bây giờ có hạng mục của công ty Thần Huy, hơn nữa có chính sách giúp đỡ, không muốn phát triển cũng không được.
Sau khi tiễn chân đám thường ủy thị ủy đang cực kỳ vui vẻ ra khỏi phòng, Lâm Trường Công nhấc điện thoại lên, hắn trầm ngâm giây lát rồi gọi cho Nguyễn Chấn Nhạc.
- Chào bí thư Lâm, tôi là Nguyễn Chấn Nhạc.
Một âm thanh bình tĩnh vang lên, thế nhưng với kinh nghiệm lâu năm của Lâm Trường Công, hắn lại từ lời nói đó tìm ra được cảm giác hưng phấn.
Rõ ràng bí thư Nguyễn Chấn Nhạc đã nhận được tin tức, hơn nữa còn hưng phấn hơn cả Lâm Trường Công.
Lâm Trường Công biết rõ vì sao Nguyễn Chấn Nhạc lại giúp mình, hắn thầm cảm thấy kinh sợ vì năng lực đấu tranh và sự nhạy cảm của cán bộ trẻ tuổi bây giờ, đồng thời trong lòng hắn cũng sinh ra xúc động chỉ có thể đứng nhìn từ xa với Nguyễn Chấn Nhạc.
Nhưng Lâm Trường Công là bí thư thị ủy Tam Hồ, hắn không thể nào vì chút chuyện đơn giản mà quyết liệt với Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn cười ha hả vài tiếng, sau đó cũng dùng giọng hưng phấn nói:
- Bí thư Nguyễn, anh đã nhận được tin tức chưa, lần này thượng cấp phê chỉ thị cho thành phố Tam Hồ chúng tôi làm thành phố trọng tâm.
Tất nhiên Nguyễn Chấn Nhạc đã được nghe tin tức này, hơn nữa thời gian được nhận tin tức còn sớm hơn nhiều so với Lâm Trường Công.
- Đây thật sự là một tin tức tốt, chúc mừng bí thư Lâm. Thành phố Tam Hồ các anh sau khi thành thành phố trọng tâm của khu vực phía nam, nhất định sẽ triển khai kế hoạch lớn, sáng tạo ra kỳ tích.
Nguyễn Chấn Nhạc há miệng lại ném ra cho Lâm Trường Công một lời nói nịnh nọt.
- Ôi, đây không phải kết quả cậu hết lòng hỗ trợ sao? Bí thư Nguyễn, đại ân khó thể nói hết bằng lời, khó thể nào cảm tạ cho hết được. Sau này nếu có chuyện gì, anh chỉ cần mở miệng, chỉ cần Lâm Trường Công này có thể làm là được.
Lâm Trường Công vỗ ngực nhưng ý nghĩ lại có vài phần đề phòng Nguyễn Chấn Nhạc.
Trần Tiêu Lưỡng vừa nói vừa cầm lấy chổi quét dọn. Đảng Hằng khẽ gật đầu khá tùy ý, để cho Trần Tiêu Lưỡng tùy ý quét dọn vệ sinh, tâm tư của hắn đã chuyển sang cuộc điện thoại vừa rồi.
- Trung ương cho xuống văn kiện, thành phố trọng tâm sẽ là Tam Hồ.
Đảng Hằng nghĩ đến tin tức này mà không khỏi cảm thấy muốn nổi giận.
Dựa vào cái gì mà đó là thành phố Tam Hồ, không phải là La Nam? Không phải tỉnh ủy đã cho ra quyết định rồi sao? Hơn nữa tình hình phát triển kinh tế của thành phố La Nam cũng rất mạnh, không phải là thành phố Tam Hồ có thể so sánh được. Bí thư Vương đã mất nhiều tâm tư ở phương diện này, bây giờ sắp đến lúc hưởng thụ thành quả thắng lợi, đột nhiên lại bị người ta cướp mất chiến thắng.
Như vậy sao được?
Trần Tiêu Lưỡng khẽ đóng cửa đi ra ngoài, Đảng Hằng cầm điện thoại lên, sau giây lát do dự, hắn gọi điện thoại đến phòng Vương Tử Quân.
- Tôi là Vương Tử Quân.
Sau khi nghe âm thanh quen thuộc trước sau như một này, trong lòng Đảng Hằng chợt bùng lên cảm giác ê ẩm. Nhưng hắn gọi cú điện thoại này chủ yếu là an ủi bí thư Vương, vì thế hắn cố nén cảm giác không thoải mái, chỉ khẽ nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói chuyện thành phố trọng tâm...
- Đảng Hằng, dù thành phố La Nam thật sự cần vị trí thành phố trọng tâm, thế nhưng nó cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng là chúng ta có thể phát triển.
Vương Tử Quân dùng giọng tự tin nói vào điện thoại, âm thanh truyền vào tai Đảng Hằng, làm cho Đảng Hằng vốn không thoải mái chợt có chút vui vẻ.
- Anh đã nhận được thông báo tham gia hội nghị thường ủy tối nay chưa?
Vương Tử Quân cũng không nói nhiều về chuyện thành phố trọng tâm, hắn thay đổi chủ đề, chuyển sang hội nghị thường ủy.
Đảng Hằng còn chưa nhận được thông báo, hắn đáp lại một tiếng rồi hỏi:
- Bí thư Vương, hội nghị thường ủy sẽ nghiên cứu vấn đề thành phố trọng tâm sao?
...
- Sao lại có thể như vậy? Cái gì mà vị trí địa lý không tốt? Như vậy thì chối bỏ không cho La Nam làm thành phố trọng tâm sao? Rõ ràng là không ra gì.
Trong khu văn phòng của phòng tài chính, có vài vị cán bộ trẻ tuổi lớn tiếng nghị luận.
Người mở miệng là Trương Sĩ Liên, là một cán bộ vừa đến khu văn phòng của phòng tổ chức chưa lâu, trong mắt đám nhân viên xảo quyệt thì đây là một người mở miệng không quá chú ý hơn thau được mất, khá lỗ mãng.
Những người bên cạnh cũng rất phẫn nộ, khi thành phố La Nam liên tục phát triển, đám cán bộ thành phố La Nam đã cảm nhận được vinh dự tập thể, lúc này cảm thấy mình như bị đùa giỡn. Bọn họ đã chìm đắm trong mộng đẹp thành phố trọng tâm, thật không ngờ lại bị người ta lấy đi mất.
- Tiểu Trương nói đúng, tôi cũng không rõ thành phố La Nam chúng ta có gì kém thành phố Tam Hồ. Chưa nói đến những thứ khác, tài chính thu vào năm ngoái chúng ta không kém bọn họ, năm nay dù bọn họ có hạng mục sản xuất tivi cũng không thể nào so sánh với la nam được, dựa vào cái gì bọn họ là thành phố trọng tâm mà không phải là chúng ta?
- Tôi cảm thấy trong này nhất định là có chuyện, nếu không thì trung ương cũng không yêu cầu tỉnh ủy sửa lại.
Đủ mọi âm thanh vang lên trong văn phòng của phòng tài chính, tuy liên tục có lãnh đạo đi qua, thế nhưng sau khi nghe nghị luận cũng không ai lên tiếng.
Bọn họ là lãnh đạo, tuy bọn họ rất ẩn giấu, thế nhưng bọn họ cũng không thoải mái ở sự kiện này.
Nhưng đó là quyết định của thượng cấp, bọn họ căn bản không đi được quá xa, căn bản không thể thay đổi quyết định này. Khác biệt với đám cán bộ thanh niên thích nói gì thì nói, đám cán bộ có tuổi như bọn họ không dám dõng dạc lên tiếng như vậy.
Vì thế bọn họ chỉ có thể lặng lẽ bỏ đi, dùng hành vi này để giúp đỡ những lời nghị luận của đám cán bộ trẻ.
- Anh nói xem, trung ương quyết định không cho La Nam là thành phố trọng tâm, như vậy thành phố chúng ta còn có thể phát triển được sao?
Một giọng nói lo lắng vang lên trong phòng làm việc.
Mọi người đang dõng dạc chợt trầm mặc, bọn họ biết rõ thành phố trọng tâm có chỗ tốt gì, bây giờ La Nam không còn là thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam, như vậy La Nam còn có thể phát triển được nữa sao?
Mọi người đều trầm mặc, càng nhiều người tỏ ra nghi hoặc và lo lắng. Bọn họ là cán bộ thành phố La Nam, bọn họ càng hy vọng kinh tế La Nam phát triển mạnh mẽ. Nhưng nếu không có những điều kiện có lợi khi là thành phố trọng tâm, bọn họ sao có thể cạnh tranh với trưởng phòng Tam Hồ cho được?
Có rất nhiều trường hợp nghị luận giống như ở phòng tài chính trong thành phố La Nam, vì có liên quan đến mức độ cuộc sống của mình, rất nhiều người lo lắng đến việc thành phố La Nam còn có thể phát triển được nữa không.
Thành phố La Nam giống như rơi vào tình cảnh u buồn, bầu không khí cực kỳ buồn bực.
Tất nhiên có người vui có người sầu, trong phòng làm việc của Hào Nhất Phong, khi Quan Vĩnh Hạ cầm văn kiện đến trước bàn làm việc của bí thư Nhất Phong, bí thư Hào chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt để nhìn mà khóe miệng không có nụ cười. Thế nhưng những biểu hiện của bí thư Nhất Phong cũng không lừa gạt được ánh mắt của Quan Vĩnh Hạ.
- Tuyến trên suy xét đến đại cục phát triển, thật sự có suy nghĩ không giống với chúng ta.
Hào Nhất Phong vừa khoát tay cho Quan Vĩnh Hạ ngồi xuống vừa thản nhiên nói.
Quan Vĩnh Hạ cười cười nói:
- Bí thư Nhất Phong nói rất đúng, tôi cảm thấy văn kiện cho ra chỉ thị vượt cấp này có vài tác dụng với tỉnh Sơn Nam chúng ta. Sau này chúng ta cần phải nắm toàn cục, tuyệt đối không nên đặt chính mình lên phương diện lợi ích cho được.
Hào Nhất Phong rất thưởng thức lời nói của Quan Vĩnh Hạ, nụ cười trên mặt chợt xuất hiện mà thêm nồng đậm. Hắn cười nói:
- Vĩnh Hạ, trình độ của anh đã đề cao rất nhiều, cứ thực hiện theo ý của anh.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì có chút trầm ngâm:
- Anh để cho văn phòng tỉnh ủy mua vài quyển sách về cách nhìn đại cục phát cho các vị thường ủy tỉnh ủy.
Sách viết về cách nhìn đại cục tất nhiên các vị thường ủy bên kia cũng không thiếu gì, nhưng bây giờ Hào Nhất Phong lại sắp xếp mua sách này cho các vị thường ủy tỉnh ủy, rõ ràng có ý nghĩa cực kỳ sâu sắc.
Quan Vĩnh Hạ trước nay luôn là người chấp hành chỉ thị của bí thư Nhất Phong, lúc này nghe Hào Nhất Phong cho ra sắp xếp, hắn nhanh chóng bắt tay cho người đi mua sách.
Người đầu tiên cần được nhận sách chính là chủ tịch Thạch Kiên Quân, còn việc tặng sách như thế nào, Quan Vĩnh Hạ cũng không nóng đầu tự mình đi tặng, hắn gọi điện thoại cho các vị thư ký trưởng để bọn họ đến nhận về.
Nhận thay cho lãnh đạo chính là sự việc mà các thư ký trưởng luôn thực hiện, bọn họ tuy còn chưa nhìn nhận thật sâu về sự kiện văn phòng tỉnh ủy phát sách cho các vị lãnh đạo, thế nhưng lại ý thức được nó có vấn đề.
Sách nhìn đại cục, các vị thường ủy đều có, sao lại phải tặng thêm?
Khi quyển sách đặt lên bàn làm việc của Thạch Kiên Quân, gương mặt hắn có chút run rẩy. Hắn hiểu rõ vì sao Hào Nhất Phong lại tặng sách, nhưng hiểu thì hiểu, hắn vẫn không thể nào phát giận cho được.
Dù sao sự kiện này cũng là thầm hiểu lẫn nhau, trước khi vạch mặt nhau thì phải có biểu hiện cực kỳ tốt. Tuy sách đại cục không nói là bọn họ có bất kỳ sai lầm gì, thế nhưng ý nghĩa bên trong, hầu như những người biết rõ sự kiện thành phố trọng tâm đều biết rõ ràng.
Thạch Kiên Quân nhìn văn kiện của tuyến trên và sách đại cục đặt trên bàn, thế là khẽ phất tay với thư ký. Sau khi thư ký rời khỏi phòng, hắn cầm quyển sách kia định ném vào ngăn kéo, khiến nó biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Nhưng cuối cùng Thạch Kiên Quân lại đặt sách xuống, hắn đưa mắt nhìn quyển sách trên mặt bàn, giống như hồn nhiên không biết mình vứt bỏ vận mệnh một lần.
Thạch Kiên Quân đặt quyển sách ở vị trí bắt mắt nhất, sau đó cầm văn kiện phúc đáp của lãnh đạo trung ương về sự kiện thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam. Hắn hầu như có thể đọc thuộc làu văn kiện phúc đáp này, nhưng hắn vẫn xem xét rất chăm chú.
La Nam bị giật lấy vị trí thành phố trọng tâm, đây là sự kiện mà Thạch Kiên Quân thật sự khó thể ngờ. Đáng lý ra với sự kiện thành phố trọng tâm, tuyến trên phải cơ bản tôn trọng ý kiến của tuyến dưỡi.
Sau khi đọc văn kiện phúc đáp của tuyến trên về phương án thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam, Thạch Kiên Quân đã gọi đi nhiều cuộc điện thoại, phần lớn là gọi cho các vị lãnh đạo đồng liêu ở các tỉnh khác. Hắn căn cứ vào lời nói của những vị lãnh đạo có quan hệ tốt với mình mà biết được văn kiện phúc đáp của tuyến trên với bọn họ là không có thay đổi gì.
Chỉ có một thay đổi duy nhất, đó chính là thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam.
Trong sự kiện này chắc chắn có người động tay động chân, nhưng Thạch Kiên Quân lại không nghĩ đến điều này, hắn chỉ nghĩ mình nên ứng phó với sự kiện này như thế nào.
Tuy sự kiện này thật sự làm cho Thạch Kiên Quân mất mặt, thế nhưng nhìn từ phương diện tổng thể thì hắn căn bản không đối kháng với quyết định này. Dù sao đó cũng là chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp, hắn là chủ tịch tỉnh Sơn Nam, hắn cần phải chăm chú thực hiện quyết nghị của lãnh đạo thượng cấp, không được thả lỏng.
Sau khi trầm ngâm giây lát, Thạch Kiên Quân lại cầm sách viết về đại cục lên xem. Sau khi nhìn qua vài lượt, hắn đặt sách trên văn kiện, trong miệng lẩm bẩm:
- Nếu đại cục đã định, như vậy cứ làm theo đại cục.
Nếu so với Thạch Kiên Quân, Đường Cảnh Ung càng là người có được sách đại cục sớm hơn. Dù sao thì hắn là phó bí thư tỉnh ủy, phòng làm việc cũng cùng một tòa nhà với bí thư Hào Nhất Phong.
Gần ban công sẽ được hưởng nhiều ánh trăng, sau khi có được sách và văn kiện chỉ thị của thượng cấp, Đường Cảnh Ung căn bản không cần nghĩ đã hiểu Hào Nhất Phong muốn nói cái gì.
Đường Cảnh Ung nhìn sách viết về đại cục, trong lòng lại nghĩ đến chỉ thị của thượng cấp ở phương diện thành phố trọng tâm. Hắn cực kỳ quan tâm đến phương diện thành phố trọng tâm, bây giờ La Nam không còn là thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam nữa rồi.
Điều này đại biểu cho cái gì? Đường Cảnh Ung biết rõ hơn hẳn người khác. Lúc này mối quan hệ giữa hắn và Vương Tử Quân có chút vi diệu, hắn cảm thấy lúc này mình nên đẩy mạnh quan hệ với Vương Tử Quân.
Đối phương xem như có chút ngăn trở, như vậy sẽ phải dựa vào mình. Đường Cảnh Ung nghĩ như vậy, thế là trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn cầm điện thoại lên.
Nhưng khi Đường Cảnh Ung chuẩn bị nhấc điện thoại lên, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Hắn nhìn dãy số, vẻ mặt chợt biến đổi, nhanh chóng trở nên cực kỳ nghiêm túc, trên mặt không khỏi nở nụ cười:
- Chào anh Vương, đã lâu rồi anh chưa gọi điện thoại cho tôi thì phải.
Anh Vương ở đầu dây bên kia có vẻ rất quen thuộc Đường Cảnh Ung, chợt nghe thấy hắn cười nói:
- Bí thư Đường, anh đừng gạt tôi như vậy, tôi biết rõ anh là sinh viên tài giỏi của khối Trung văn, nếu anh gọi tôi là anh Vương, thật sự muốn tôi ngã gẫy cánh đây mà.
Đường Cảnh Ung nghe thấy anh Vương bên kia có tâm tư đùa giỡn thì thở dài một hơi. Tuy hai bên đều là cấp phó bộ, thế nhưng lực ảnh hưởng của cả hai lại khác biệt. Nếu đơn giản đặt hai người ở cùng một chỗ, như vậy lực ảnh hưởng sẽ là cực lớn, giống như trời và đất.
Tất nhiên Đường Cảnh Ung căn bản không phải là trời.
Cũng không phải người này có lực ảnh hưởng quá lớn, chủ yếu người này hpujc vụ cho vị thủ trưởng có lực ảnh hưởng mạnh mẽ kia.
Trong nước không biết có bao nhiêu người hy vọng làm tốt quan hệ với người này, do đó có thể được đối phương nói giúp vài câu trước mặt lãnh đạo.
Đường Cảnh Ung cực kỳ quan tâm đến phương diện xây dựng quan hệ với anh Vương, đều là hắn gọi điện thoại cho anh Vương, mà anh Vương kia rất ít khi gọi điện thoại cho hắn.
- Bí thư Đường, công tác của anh ở tỉnh Sơn Nam thế nào?
Anh Vương là người thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu có thể được anh ấy nói vài câu vui đùa, đủ để nói quan hệ giữa hai người là không bình thường.
Đường Cảnh Ung có chút do dự, sau đó mới cười nói:
- Cũng khá tốt, nhưng còn chưa mở ra được cục diện, còn cách một khoảng nữa.
Bên kia chợt vang lên tiếng cười:
- Điều này tôi cảm thấy không là vấn đề, dựa vào thủ đoạn của bí thư Đường, có lẽ sẽ nhanh chóng làm tốt mà thôi.
- Tôi xem như mượn câu nói may mắn của anh, nhưng tất cả đều có bắt đầu, có một số việc cũng không thể thiếu sự hỗ trợ của anh.
Đường Cảnh Ung biết rõ cơ hội là khó có được, thế cho nên nhanh chóng bò lên.
Bên kia cười cười, cũng không nói lời chối từ, lại dùng giọng gọng gàng dứt khoát nói:
- Nếu có khả năng giúp đỡ anh vài việc, tôi sẽ cố gắng tận tụy, điều này anh cứ yên tâm.
Sau khi nói với bên kia vài câu, khi Đường Cảnh Ung đang nghĩ cuộc điện thoại, lần này là trò chuyện cho vui, chợt nghe thấy anh Vương nói:
- Sự kiện bốn thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam đã được xác lập, anh có cảm tưởng gì?
Sau khi nghe được vấn đề này thì Đường Cảnh Ung có chút sững sờ, ngay sau đó chợt hiểu ra, anh Vương gọi điện thoại cho mình chính là vì hỏi về sự kiện thành phố trọng tâm.
Sau khi liên hệ với tính chất công tác của anh Vương, Dương Cương chợt cảm thấy hiểu rõ vấn đề. Với vị trí của anh Vương, anh ta căn bản sẽ không có cơ hội, cũng không quan tâm đến chuyện thành phố trọng tâm này, mà bây giờ đối phương gọi điện thoại cho mình, chỉ có thể nói rõ là thủ trưởng chú ý đến chuyện này.
Đường Cảnh Ung có chút do dự, cuối cùng mới trầm giọng nói:
- Tôi cũng chỉ vừa tìm hiểu về tình huống của tỉnh Sơn Nam, trong mắt tôi thì tỉnh Sơn Nam dùng ba thành phố Sơn Viên, An Dịch và Đông Bộ để làm động cơ phát triển kinh tế, điều này là không thể thương lượng.
Đường Cảnh Ung nói xong những lời này thì đầu óc chợt xoay chuyển, vừa rồi hắn nói ra một câu như vậy chính là muốn chừa ra không gian cho mình suy xét vấn đề. Dù sao thì vấn đề này khá quan trọng với hắn, biết đâu một vấn đề như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của hắn thì sao?
Đường Cảnh Ung không quan tâm đến tương lai của người khác, nhưng hắn lại tuyệt đối không muốn tương lai của mình có vấn đề.
Sau khi suy xét mục đích gọi điện thoại đến của đối phương, Đường Cảnh Ung chợt có nhiều đáp án. Nhưng sau khi so sánh xem xét, cuối cùng hắn chỉ có thể chọn một đáp án, đồng thời phải là lựa chọn thật nhanh.
- Đối với phương diẹn thành phố trọng tâm ở phía nam tỉnh Sơn Nam, tôi cảm thấy đó nên là thành phố La Nam. Dù sao thì kinh tế La Nam phát triển rất nhanh, hơn nữa đã tạo nên một xu thế phát triển rất tốt. Chỉ cần có chính sách giúp đỡ, thành phố La Nam sẽ có thể tiến lên làm người đi đầu, sẽ có tác dụng thúc đẩy kinh tế các thành phố phía nam.
Đường Cảnh Ung nói đến đây thì hít vào một hơi thật sâu rồi nói tiếp;
- Vì vậy chính tôi đã ném ra một lá phiếu biểu quyết ủng hộ thành phố La Nam làm thành phố trọng tâm ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
- Bí thư Đường, anh thật sự có ánh mắt tốt đẹp, thủ trưởng rất xem trọng thành phố La Nam.
Anh Vương ở bên kia nói đến đây thì không nói gì thêm.
Nhưng lời nói của anh Vương lại làm cho Đường Cảnh Ung chấn động tâm thần, hắn dù thế nào cũng không ngờ lãnh đạo lại chú ý đến phương diện này.
Nếu mình nói ra không hợp, sẽ có ảnh hưởng gì?
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Đường Cảnh Ung chợt biết mình nên nói gì, hắn cười cười nói:
- Anh Vương, bây giờ thượng cấp đã có văn kiện chỉ thị, anh xem tôi có nên làm chút công tác, cố gắng sáng tạo cơ hội cho thành phố La Nam nữa không?
- Không cần, nếu thủ trưởng muốn làm vậy thì sẽ căn bản không có vấn đề, thủ trưởng nói rồng hay giun cũng cần rèn luyện, nếu như không chịu được chút sóng gió như vậy, cũng không cần phí sức.
Tuy đã cúp máy nhưng lời nói với ý nghĩa cực kỳ sâu sắc của anh Vương luôn vang vọng trong đầu của Đường Cảnh Ung. Lúc này hắn sinh ra một ý nghĩ, đó chính là mình có nên đi gần Vương Tử Quân hơn một chút hay không?
Nếu so sánh với thành phố La Nam, lúc này thành phố Tam Hồ lại rất vui mừng, nhiều người cảm thấy phấn khởi vì chuyển biến lần này.
Trong phòng làm việc của Lâm Trường Công đã tụ tập nhiều vị thường ủy thị ủy, chủ tịch Triệu Bảo Lâm lại càng tươi cười ngồi trong phòng, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Lâm, người có phúc sẽ không cần bề bộn, người vô phúc sẽ phải chạy đứt ruột đứt gan. Thành phố Tam Hồ chúng ta thật sự là nhân tuyển qua tốt, dù có người muốn tranh giành cũng không làm gì được.
Triệu Bảo Lâm nói làm chung quanh vang lên tiếng cười, phó chủ tịch trình Hào Tử Động càng cười nói:
- Lúc này sự kiện vừa phát sinh thì tôi nghĩ vẻ mặt đám người thành phố La Nam sẽ đen nhẻm như Bao Công, đã nói là bọn họ không thể tranh chấp lại chúng ta, anh xem, hội nghị thường ủy tỉnh ủy đã cho ra quyết định, thế nhưng cuối cùng lại bị thượng cấp đẩy ngã. Điều này nói rõ điều gì? Đó chính là vị trí địa lý của thành phố Tam Hồ chúng ta vốn là động cơ phát triển của cả khu vực phía nam.
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Hào, trong tỉnh Sơn Nam chỉ có thành phố Tam Hồ chúng ta mới là trung tâm của khu vực phía nam. Dưới sự lãnh đạo của bí thư Lâm, tôi tin chắc ngày mai thành phố Tam Hồ sẽ không so ra kém các thành phố khác.
Trưởng phòng tuyên truyền Mã Hồ Bình phát huy đầy đủ tác dụng của một trưởng phòng tuyên truyền, hắn vừa mở miệng đã nhanh chóng chụp công lao lên đầu của Lâm Trường Công.
Nếu so với đám thường ủy thị ủy đang vui vẻ và hưng phấn ở trong phòng, Lâm Trường Công lúc này ngoài hưng phấn còn có chút bội phục. Tuy Nguyễn Chấn Nhạc nói là thắng bại chưa rõ ràng, thế nhưng hắn thật sự đã không còn chút ý nghĩ nào, tâm tư thật sự đã chết vùi. Thường thì tuyến trên sẽ căn bản không chối bỏ quyết định của thường ủy tỉnh ủy bên dưới.
Nhưng sự thật sờ sờ trước mắt làm cho Lâm Trường Công biết thượng cấp cho ra chỉ thị thay đổi, La Nam vốn là thành phố trọng tâm, nhưng bây giờ vị trí đó lại được ghi là thành phố Tam Hồ.
Dù thắng lợi không tiếng súng nhưng Lâm Trường Công lại không cảm thấy áy náy, dù sao thì nó cũng cực kỳ có lợi cho thành phố Tam Hồ.
Sau khi Lâm Trường Công rời khỏi vị trí bí thư thị ủy Tam Hồ, quần chúng Tam Hồ sẽ không quên bí thư thị ủy đã lập nhiều công lao như hắn. Dù sao thì Lâm Trường Công cũng là người có công lao lớn đưa Tam Hồ là thành phố thủ tướng phía nam tỉnh Sơn Nam.
Trở thành thành phố trọng tâm tất nhiên là tin tức tốt, nhưng chúng ta cần phải biến vinh dự này thành áp lực. Nếu muốn thật sự thành thành phố trọng tâm, cũng không phải là tuyến trên cấp cho là được, nó cần chúng ta thông qua cố gắng, đẩy mạnh phát triển kinh tế thành phố Tam Hồ.
Lâm Trường Công tuy không muốn làm mọi người mất hứng, thế nhưng vẫn trầm giọng nói.
Triệu Bảo Lâm cười nói:
- Bí thư Lâm nói đúng, chúng ta tuy đã là thành phố trọng tâm, thế nhưng chúng ta cũng không nên kiêu ngạo, người ta không được làm, còn không biết chúng ta như thế nào. Vì vậy chúng ta nhất định phải làm ra thành tích cho tỉnh ủy và ủy ban tỉnh nhìn vào, để cho cả tỉnh biết chúng ta có được vinh dự thành phố trọng tâm cũng không phải có danh vô thực, không phải chúng ta không hơn được người ta.
Hai vị lãnh đạo đứng đầu đã lên tiếng như vậy, tất nhiên những người khác sẽ không dám có lời dị nghị nào khác. Hào Tử Động thì cười nói:
- Thành phố Tam Hồ chúng ta vốn cũng đã khá tốt, bây giờ có hạng mục của công ty Thần Huy, hơn nữa có chính sách giúp đỡ, không muốn phát triển cũng không được.
Sau khi tiễn chân đám thường ủy thị ủy đang cực kỳ vui vẻ ra khỏi phòng, Lâm Trường Công nhấc điện thoại lên, hắn trầm ngâm giây lát rồi gọi cho Nguyễn Chấn Nhạc.
- Chào bí thư Lâm, tôi là Nguyễn Chấn Nhạc.
Một âm thanh bình tĩnh vang lên, thế nhưng với kinh nghiệm lâu năm của Lâm Trường Công, hắn lại từ lời nói đó tìm ra được cảm giác hưng phấn.
Rõ ràng bí thư Nguyễn Chấn Nhạc đã nhận được tin tức, hơn nữa còn hưng phấn hơn cả Lâm Trường Công.
Lâm Trường Công biết rõ vì sao Nguyễn Chấn Nhạc lại giúp mình, hắn thầm cảm thấy kinh sợ vì năng lực đấu tranh và sự nhạy cảm của cán bộ trẻ tuổi bây giờ, đồng thời trong lòng hắn cũng sinh ra xúc động chỉ có thể đứng nhìn từ xa với Nguyễn Chấn Nhạc.
Nhưng Lâm Trường Công là bí thư thị ủy Tam Hồ, hắn không thể nào vì chút chuyện đơn giản mà quyết liệt với Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn cười ha hả vài tiếng, sau đó cũng dùng giọng hưng phấn nói:
- Bí thư Nguyễn, anh đã nhận được tin tức chưa, lần này thượng cấp phê chỉ thị cho thành phố Tam Hồ chúng tôi làm thành phố trọng tâm.
Tất nhiên Nguyễn Chấn Nhạc đã được nghe tin tức này, hơn nữa thời gian được nhận tin tức còn sớm hơn nhiều so với Lâm Trường Công.
- Đây thật sự là một tin tức tốt, chúc mừng bí thư Lâm. Thành phố Tam Hồ các anh sau khi thành thành phố trọng tâm của khu vực phía nam, nhất định sẽ triển khai kế hoạch lớn, sáng tạo ra kỳ tích.
Nguyễn Chấn Nhạc há miệng lại ném ra cho Lâm Trường Công một lời nói nịnh nọt.
- Ôi, đây không phải kết quả cậu hết lòng hỗ trợ sao? Bí thư Nguyễn, đại ân khó thể nói hết bằng lời, khó thể nào cảm tạ cho hết được. Sau này nếu có chuyện gì, anh chỉ cần mở miệng, chỉ cần Lâm Trường Công này có thể làm là được.
Lâm Trường Công vỗ ngực nhưng ý nghĩ lại có vài phần đề phòng Nguyễn Chấn Nhạc.
/1843
|