- A a a...
Hà Khởi Duệ có thể tiến lên vị trí hiện tại thì tất nhiên cũng không phải là một kẻ ngốc, Vương Tử Quân vừa nhắc đến thành phố trọng tâm, hắn hiểu bí thư Vương sẽ có một hành động lớn ở sự kiện này.
Nói thật thì Hà Khởi Duệ tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam thật sự rất bất ngờ, trước đó khi vị trí chủ tịch thành phố còn chưa được quyết định thi chình hắn luôn nhìn qua bằng ánh mắt khát vọng, nhưng hắn không ôm hy vọng quá lớn. Rốt cuộc Vương Tử Quân sẽ ném vị trí chủ tịch này cho ai?
Dùng người không khách quan? Điều này hầu như là không thể, vì bối cảnh của bí thư Vương đã không còn gì là công khai ở thành phố La Nam, đó là bí thư Vương không có thân nhân gì ở La Nam. Chọn người hiền sao? Như vậy rõ ràng chỉ là một câu nói chọc cười, vì ai hiền hay không cũng chẳng biểu hiện lên mặt, anh sao đoán được người ta là hiền hay ngốc? Như vậy chỉ có thể đề bạt người tài, điều này càng không thực tế, trong quan trường không thiếu tinh anh, tiện tay nắm lấy một người cũng là nhân tài trong nhân tài, tinh anh trong tinh anh.
Sau một thời gian giằng co, cuối cùng văn kiện bổ nhiệm cũng đã được đưa xuống, Hà Khởi Duệ thật sự có chút kích động, hắn thầm nghĩ sau này nhất định phải đi theo Vương Tử Quân, sẽ không thể cho bí thư Vương cảm thấy hối hận vì đề bạt mình lên làm chủ tịch thành phố. Dù làm như vậy rất dễ đánh mất lập trường của mình, thế nhưng bảo trì sự nhất trí cao độ với lãnh đạo đứng đầu cũng không thiếu lợi ích.
Vì vấn đề thành phố trọng tâm mà Hà Khởi Duệ và Vương Tử Quân thương lượng với nhau một giờ. Thật ra Hà Khởi Duệ còn muốn nói thêm, thế nhưng Vương Tử Quân có thói quen ngủ sớm, hắn ngồi lâu cảm thấy mí mắt trĩu xuống, thế là chủ tịch Hà phải nhanh chóng cáo từ.
Trước khi đi Hà Khởi Duệ dùng giọng còn chưat thỏa mãn nói:
- Bí thư Vương, sự kiện thành phố trọng tâm này chắc chắn sẽ phải tổ chức hội nghị thường ủy, tất cả các thành phố trong tỉnh sẽ cực kỳ chú tâm vào trận chiến lần này.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt chờ mong củae Hà Khởi Duệ, trong lòng hắn thầm cảm khái. Hà Khởi Duệ là một chủ tịch thật sự rất tuyệt, thế nhưng lại thiếu tính quyết đoán.
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy nhưng cũng không nói ra ngoài miệng, đối phương là lãnh đạo đứng hàng thứ hai, anh còn muốn như thế nào nữa? Chẳng lẽ không cần xin chỉ thị của lãnh đạo mà tự mình cho ra quyết sách? Chỉ sợ đến lúc đó thì chính mình càng không thoải mái. Hơn nữa Hà Khởi Duệ bây giờ mới bắt đầu chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố, chính mình càng phải ra tay giúp đỡ.
- Chúng ta sẽ phải mở hội nghị thường ủy, thế này đi, đợi đến khi sắp xếp xong, tôi sẽ cho bí thư Kim thông báo.
Hà Khởi Duệ nhận được đáp án mình chờ đợi từ Vương Tử Quân, hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Sau khi ra khỏi nhà Vương Tử Quân, hắn mỉm cười đi về nhà mình.
Lần này Hà Khởi Duệ nhất định phải biểu hiện cho tốt, phải áp chế những âm thanh phản đối vang lên xung quanh. Dù hắn có sự giúp đỡ của bí thư Vương, rất nhiều người không dám nói gì, cũng không làm ra sóng gió gì, nhưng những lời nghị luận vang lên vẫn làm cho hắn cảm thấy danh không chính ngôn không thuận. Chỉ cần hắn làm ra thành tích, có thể biến thành phố La Nam thành thành phố trọng tâm, như vậy mới xem như ngồi vững vàng ở vị trí chủ tịch thành phố La Nam.
- A a...
Khi Hà Khởi Duệ đi qua một căn nhà, chợt thấy bên trong vang lên tiếng trẻ con chơi đùa.
Tiểu Na dùng ánh mắt có chút căm tức nhìn tiểu thiếu gia đang mím miệng giống như sắp khóc, bây giờ đã gần chín giờ, tuy Tiểu Yến Tử còn đang rất tỉnh táo nhưng bố mẹ lại ngáp vài lần, đã có ý muốn đi ngủ. Hơn nữa bây giờ Tiểu Bảo Nhi cũng cần phải về nhà ngủ.
- Tiểu Bảo Nhi, về nhà ngủ thôi, chị cũng buồn ngủ rồi, ngày mai lại đến tìm chị chơi nữa, được không?
Nữ chủ nhà nhìn Tiểu Bảo Nhi, dùng giọng không đành lòng nói.
- Không, không chịu...
Tiểu Bảo Nhi đã có thể nói được vài câu đơn giản, hắn không tỏ ra hảo hữu với nữ chủ nhà, tiếp tục chơi đùa với cô bé bên kia. Nhưng nó dù có tranh thủ tiếp tục chơi cũng vô dụng, vì trẻ nhỏ thật sự còn chưa có đủ nhân quyền.
- Tiểu Na, ngày mai hãy đưa bé đến chơi, bâ giờ nên nghỉ ngơi thôi.
So với nữ chủ nhà thì người đàn ông trong nhà lại có bộ dạng khác, hắn là một vị cán bộ cấp bậc phó phòng, nếu như không phải Tiểu Bảo Nhi thật sự dễ thương, hắn cũng không cho đến nhà mình chơi với con gái.
- Oa oa...
Tiểu Bảo Nhi lúc này đang rất giận, khi thấy Tiểu Na định bế mình đi, nó nhanh chóng khóc rống lên. Hà Khởi Duệ nhìn Tiểu Bảo Nhi khóc lớn, hắn không khỏi lắc đầu, sau đó đi đến trước mặt Tiểu Na rồi cười nói:
- Tiểu Bảo Nhi, cháu khóc gì đấy? Bố mẹ đang chờ ở nhà kìa.
- Oa oa...
Tiểu Bảo Nhi rõ ràng có chút quen biết với người trước mặt, sau khi nghe âm thanh của Hà Khởi Duệ, nó duỗi bàn tay nhỏ ra, bộ dạng cầu cứu.
Hà Khởi Duệ đi đến đây còn có ý khác, thế nhưng lúc này nhìn nụ cười của Tiểu Bảo Nhi, trong lòng chợt bùng cảm giác xúc động, thế là nói với chủ nhà:
- Nếu cháu nó muốn chơi, cứ cho chơi một lát nữa, cùng lắm thì ngày mai ngủ nhiều hơn một chút.
Người đàn ông chủ nhà lúc đầu còn có chút mất vui, nhưng bây giờ thấy người đi vào nói chuyện là chủ tịch Hà, thế là toàn thân mất tự nhiên, hắn dùng giọng vui vẻ và cung kính nói:
- Chào chủ tịch Hà.
Hà Khởi Duệ bị nhận ra cũng cảm thấy không bất ngờ, hắn cười cười với tên đàn ông kia, sau đó nói với Tiểu Bảo Nhi:
- Tiểu Bảo Nhi, cho bác ôm một cái nào.
Tiểu Bảo Nhi cũng vươn hai tay nhào vào lòng Hà Khởi Duệ. Không bao lâu sau thì Hà Khởi Duệ chợt cảm thấy cánh tay có hơi ướt, hắn buông Tiểu Bảo Nhi ra xem, thì ra là cậu bé đã tè lên người mình. Hắn chợt cười lớn, sau đó chọc Tiểu Bảo Nhi:
- Ơ kìa, Tiểu Bảo Nhi tè lên người bác rồi, có ý kiến với bác sao?
Người đàn ông chủ nhà thấy chủ tịch Hà chân thành chơi đùa trêu chọc với đứa bé kia, nếu nói về độ tuổi thì Hà Khởi Duệ có thể làm ông nhưng lại xưng là bác rất khiêm tốn, rốt cuộc đứa bé kia là con nhà ai?
Bố mẹ của Tiểu Yến Tử rất bận rộn, trước nay để bà nội trông cháu, chỉ biết trong khu nhà này có một đứa bé rất thích chơi với con mình, nhưng bọn họ căn bản không biết gia đình của đứa bé kia là ai. Lúc này bố của Tiểu Yến Tử cảm thấy rất rung động.
- Ở lại chơi một lát nữa, chủ tịch Hà, mời ngài vào nhà ngồi chơi.
Người đàn ông là một người hiểu nhiều về quan trường, dưới tình huống bình thường thì hắn căn bản cũng không có cơ hội để nịnh bợ một vị chủ tịch thành phố như Hà Khởi Duệ. Dù hắn công tác ở khối chính quyền thành phố, thế nhưng chỉ được gặp mặt chủ tịch Hà vài lần mà thôi.
Nếu Hà Khởi Duệ có thể ở lại làm khách, như vậy rõ ràng là rất vinh quang, nếu như lãnh đạo thượng cấp biết được, sẽ có nhiều lợi ích với mình.
Hà Khởi Duệ là một người xảo quyệt, hắn sao không nhìn ra nhân tâm của chủ nhà, thế nên nở nụ cười xin miễn.
Người đàn ông chủ nhà nhìn hai đứa bé chơi đùa vui vẻ với nhau, lại nhìn gương mặt vui tươi của Hà Khởi Duệ. Nếu so sánh với Hà Khởi Duệ, người đàn ông kia càng nhìn về phía chủ tịch Hà vừa cố gắng phỏng đoán lai lịch của cậu bé kia.
Không phải cậu bé này là con tư sinh của chủ tịch Hà đấy chứ?
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu càng làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ.
Tuy lúc này tất cả tâm tư của Hà Khởi Duệ đều đặt lên người hai đứa bé, thế nhưng vài lời nói ra khỏi miệng lại làm cho người đàn ông chủ nhà cảm thấy rất vui vẻ. Lúc này hắn chỉ mong làm sao cho cậu bé kia có thể ở lại nhà mình lâu hơn một chút.
Nhưng hy vọng của người đàn ông chủ nhà cũng nhanh chóng tan biến, một lúc sau Tiểu Bảo Nhi đã tỏ ra mệt mỏi, thế là Tiểu Na ôm lấy Tiểu Bảo Nhi nói lời tạm biệt với Hà Khởi Duệ.
Hà Khởi Duệ cũng cười nói:
- Tiểu Na, đi đường cẩn thận kẻo bị lạnh, nói cho tiểu tử kia biết, nhớ bỏ pin vào trong món đồ chơi của bác.
Tiểu Na đồng ý một tiếng, sau đó bỏ đi, Hà Khởi Duệ cũng mỉm cười đi về phía nhà mình.
Người đàn ông chủ nhà nhìn hai người kia đi về hai phía nam bắc, trong lòng không khỏi lóe lên nhiều suy đoán. Nhưng có một điều hắn có thể xác định, đó chính là đứa bé kia là một cơ hội lớn, mình cần phải bỏ ra nhiều tâm tư hơn.
- Em, em nói xem đứa bé kia là con nhà ai? Sao mà chủ tịch Hà phải tỏ ra khách khí như vậy?
Tuy đã nằm lên giường nhưng người đàn ông chủ nhà vẫn đang đặt tất cả tâm tư lên người Tiểu Bảo Nhi.
- Cần gì phải quan tâm đó là con nhà ai? Anh mau ngủ đi.
Nếu so sánh với tâm tư đặt nặng lợi ích của đàn ông, mẹ của Tiểu Yến Tử có vẻ lạnh hơn.
Người đàn ông chủ nhà có chút không hài lòng vì câu trả lời của vợ, hắn lật qua lật lại một lúc, sau đó chợt ngồi lên nói:
- Em này, em nhớ kỹ cho anh, sau này nếu đứa bé kia đến nhà chúng ta chơi, có gì ngon đều đưa cả ra, biết đâu tương lai của chồng em sau này đều đặt lên cậu bé kia...
...
Mùa xuân đến làm khắp nơi bừng bừng sức sống, trong phòng họp thành phố La Nam, các vị thường ủy thị ủy đã ngồi xuống vị trí của mình. Hội nghị thường ủy lần này hài hòa hơn rất nhiều so với khi Vương Tử Quân vừa đến thành phố La Nam, tiếng cười nói liên tục vang lên.
- Bí thư Kim, anh nói đi, bí thư Vương lần này sốt ruột tổ chức hội nghị thường ủy làm gì?
Trưởng phòng tuyên truyền Lữ Hâm Sâm nhìn vài nhân viên công tác trong phòng, sau đó cười hỏi.
Kim Điền Lạc bây giờ là bí thư thị ủy, nhưng vì chưa có thư ký trưởng văn phòng thị ủy, thế cho nên hắn vẫn phải kiêm nhiệm công tác ở văn phòng thị ủy. Sau khi nghe được câu hỏi của Lữ Hâm Sâm, hắn cười nói:
- Trưởng phòng Lữ, tôi cũng thật sự không biết, tôi cũng chỉ nghe bí thư Vương nói sẽ mở hội nghị thường ủy, lúc này mới thông báo cho các vị.
- Có phải có liên quan đến sự kiện thành phố trọng tâm không? Tôi nghe một người bạn học nói, trong tỉnh vì quán triệt tinh thần của trung ương mà quyết định tiến hành đẩy mạnh giúp đỡ những thành phố phát đạt, biến những thành phố này trở thành động cơ để toàn tỉnh tiến lên một bước mới.
Trương Hợp Tuân dù không lên làm chủ tịch thành phố, thế nhưng cuối cùng cũng xem như tiến thêm một bước, bây giờ tinh thần lại khá tốt.
Trương Hợp Tuân nhắc đến đề tài này làm cho mọi người đều phải nhìn tới, vì người trong quan trường đều cực kỳ mẫn cảm với phương hướng phát triển, những sự kiện có liên quan đến địa vị của thành phố La Nam cũng được bọn họ quan tâm đặc biệt.
Một thành phố có đường phát triển cho cán bộ hay không đều phải liên quan mật thiết đến địa vị của mình trên tỉnh. Ví dụ như thành phố An Dịch, tuy cũng là một thành phố, nhưng cán bộ từ thành phố An Dịch đi ra đều được người ta coi trọng hơn nơi khác.
Vì thế mà vấn đề định vị một thành phố cũng không phải chỉ là lãnh đạo của lãnh đạo đảng ủy chính quyền thành phố, thậm chí các vị thường ủy thị ủy cũng cực kỳ coi trọng. Những vị thường ủy này nếu muốn tiến lên, một là có quan hệ, khi có lỗ hổng thì nhảy vào, hai là phải có thành tích lớn, ít nhất cũng sẽ tạo nên lợi thế cho sự phát triển trong tương lai.
Ngoài hai điều trên thì còn có một con đường khác, đó chính là thành phố hoặc đơn vị của mình chiếm được vị trí của thành phố hay đơn vị khác. Chỉ là trong tỉnh có nhiều thành phố, anh sẽ lấy vị trí của người khác hay người khác lấy vị trí của anh? Sự kiện này ngoài nhân tố năng lực, quan trọng chính là lực ảnh hưởng của anh trong tỉnh như thế nào.
Nếu La Nam là thành phố trọng tâm, như vậy tỉ lệ cán bộ được đưa đi rẽ rất nhiều. Trên quan trường bây giờ có ai mà không muốn phát triển lên trên, vì vậy mà hầu như không ai không quan tâm đến cuộc cạnh tranh lần này.
Khi Lữ Hâm Sâm hỏi Trương Hợp Tuân về vấn đề thành phố trọng tâm, đúng lúc Hà Khởi Duệ cất bước đi đến. Hắn nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ nói:
- Bí thư Trương, mọi người thảo luận điều gì mà nịiệt ịiệt như vậy.
Tuy đã trở thành quyền chủ tịch thành phố La Nam, thế nhưng Hà Khởi Duệ căn bản không có chút phân biệt đối xử, vẫn biểu hiện cực kỳ an phận.
Trương Hợp Tuân mỉm cười nói:
- Chủ tịch Hà, chúng tôi đang nói xem hôm nay có sẽ phải họp bàn về phương án thành phố trọng tâm hay không, đúng lúc anh đi đến, mong anh nói rõ cho chúng tôi biết một chút.
Trương Hợp Tuân cực kỳ khó chịu với Hà Khởi Duệ, trong lòng luôn cảm thấy cứng nhắc, nhưng quan lớn hơn một cấp đè chết người, dù anh có không phục cỡ nào, biểu hiện của anh vẫn phải tốt đẹp. Tất nhiên đó cũng không phải là vì Trương Hợp Tuân cảm thấy Hà Khởi Duệ lợi hại, căn bản là Hà Khởi Duệ có liên hệ mật thiết với người kia, là người mà Trương Hợp Tuân không đắc tội được.
Lúc này lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở La Nam là cực mạnh, có thể nói là nắm hết quyền lực. Chính Trương Hợp Tuân có thể trở thành bí thư nắm công tác tổ chức, xem như là có tiến bộ rồi. Hắn so ra kém Hà Khởi Duệ, căn bản là vì hắn dựa về phía Vương Tử Quân quá chậm.
Hà Khởi Duệ mỉm cười tủm tỉm nhìn Trương Hợp Tuân, hắn định mở miệng nói thì Vương Tử Quân đã đi đến. Đám người Trương Hợp Tuân có thể cười ha hả trước mặt Hà Khởi Duệ, thế nhưng đối mặt với Vương Tử Quân thì bọn họ căn bản không dám lỗ mãng.
Vương Tử Quân ngồi xuống vị trí của mình, hắn cũng không đi ngay vào viện chính mà cười nói:
- Trước tiến tôi nói về một vài việc tư, nói rõ vấn đề kỹ luật. Sau này các anh đến nhà tôi cũng đừng mang đồ chơi cho cháu, nếu còn tiếp tục đưa đến, tôi cũng không cần làm bí thư thị ủy, mở cửa hàng bán đồ chơi trẻ em thì hay hơn.
Vương Tử Quân nói đến đây thì dùng giọng nghiêm túc cường điệu:
- Ý kiến này là của đồng chí Mạc Tiểu Bắc.
Mọi người đều nở nụ cười, bọn họ đến nhà Vương Tử Quân mà ngại không thể đi tay không, Vương Tử Quân không cho phép đưa đến món gì, thế là ai cũng nắm lấy Tiểu Bảo Nhi để thực hiện ý đồ, mua đủ mội loại đồ chơi.
Hà Khởi Duệ nhìn gương mặt vui vẻ của mọi người, hắn chợt sinh ra nhiều ý nghĩ. Hắn cảm thấy mình nên học tập Vương Tử Quân ở nhiều phương diện, đặc biệt là ở phương diện điều chỉnh thái độ của mọi người, hắn càng phải học tập bí thư Tử Quân.
Hà Khởi Duệ có thể tiến lên vị trí hiện tại thì tất nhiên cũng không phải là một kẻ ngốc, Vương Tử Quân vừa nhắc đến thành phố trọng tâm, hắn hiểu bí thư Vương sẽ có một hành động lớn ở sự kiện này.
Nói thật thì Hà Khởi Duệ tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam thật sự rất bất ngờ, trước đó khi vị trí chủ tịch thành phố còn chưa được quyết định thi chình hắn luôn nhìn qua bằng ánh mắt khát vọng, nhưng hắn không ôm hy vọng quá lớn. Rốt cuộc Vương Tử Quân sẽ ném vị trí chủ tịch này cho ai?
Dùng người không khách quan? Điều này hầu như là không thể, vì bối cảnh của bí thư Vương đã không còn gì là công khai ở thành phố La Nam, đó là bí thư Vương không có thân nhân gì ở La Nam. Chọn người hiền sao? Như vậy rõ ràng chỉ là một câu nói chọc cười, vì ai hiền hay không cũng chẳng biểu hiện lên mặt, anh sao đoán được người ta là hiền hay ngốc? Như vậy chỉ có thể đề bạt người tài, điều này càng không thực tế, trong quan trường không thiếu tinh anh, tiện tay nắm lấy một người cũng là nhân tài trong nhân tài, tinh anh trong tinh anh.
Sau một thời gian giằng co, cuối cùng văn kiện bổ nhiệm cũng đã được đưa xuống, Hà Khởi Duệ thật sự có chút kích động, hắn thầm nghĩ sau này nhất định phải đi theo Vương Tử Quân, sẽ không thể cho bí thư Vương cảm thấy hối hận vì đề bạt mình lên làm chủ tịch thành phố. Dù làm như vậy rất dễ đánh mất lập trường của mình, thế nhưng bảo trì sự nhất trí cao độ với lãnh đạo đứng đầu cũng không thiếu lợi ích.
Vì vấn đề thành phố trọng tâm mà Hà Khởi Duệ và Vương Tử Quân thương lượng với nhau một giờ. Thật ra Hà Khởi Duệ còn muốn nói thêm, thế nhưng Vương Tử Quân có thói quen ngủ sớm, hắn ngồi lâu cảm thấy mí mắt trĩu xuống, thế là chủ tịch Hà phải nhanh chóng cáo từ.
Trước khi đi Hà Khởi Duệ dùng giọng còn chưat thỏa mãn nói:
- Bí thư Vương, sự kiện thành phố trọng tâm này chắc chắn sẽ phải tổ chức hội nghị thường ủy, tất cả các thành phố trong tỉnh sẽ cực kỳ chú tâm vào trận chiến lần này.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt chờ mong củae Hà Khởi Duệ, trong lòng hắn thầm cảm khái. Hà Khởi Duệ là một chủ tịch thật sự rất tuyệt, thế nhưng lại thiếu tính quyết đoán.
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy nhưng cũng không nói ra ngoài miệng, đối phương là lãnh đạo đứng hàng thứ hai, anh còn muốn như thế nào nữa? Chẳng lẽ không cần xin chỉ thị của lãnh đạo mà tự mình cho ra quyết sách? Chỉ sợ đến lúc đó thì chính mình càng không thoải mái. Hơn nữa Hà Khởi Duệ bây giờ mới bắt đầu chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố, chính mình càng phải ra tay giúp đỡ.
- Chúng ta sẽ phải mở hội nghị thường ủy, thế này đi, đợi đến khi sắp xếp xong, tôi sẽ cho bí thư Kim thông báo.
Hà Khởi Duệ nhận được đáp án mình chờ đợi từ Vương Tử Quân, hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Sau khi ra khỏi nhà Vương Tử Quân, hắn mỉm cười đi về nhà mình.
Lần này Hà Khởi Duệ nhất định phải biểu hiện cho tốt, phải áp chế những âm thanh phản đối vang lên xung quanh. Dù hắn có sự giúp đỡ của bí thư Vương, rất nhiều người không dám nói gì, cũng không làm ra sóng gió gì, nhưng những lời nghị luận vang lên vẫn làm cho hắn cảm thấy danh không chính ngôn không thuận. Chỉ cần hắn làm ra thành tích, có thể biến thành phố La Nam thành thành phố trọng tâm, như vậy mới xem như ngồi vững vàng ở vị trí chủ tịch thành phố La Nam.
- A a...
Khi Hà Khởi Duệ đi qua một căn nhà, chợt thấy bên trong vang lên tiếng trẻ con chơi đùa.
Tiểu Na dùng ánh mắt có chút căm tức nhìn tiểu thiếu gia đang mím miệng giống như sắp khóc, bây giờ đã gần chín giờ, tuy Tiểu Yến Tử còn đang rất tỉnh táo nhưng bố mẹ lại ngáp vài lần, đã có ý muốn đi ngủ. Hơn nữa bây giờ Tiểu Bảo Nhi cũng cần phải về nhà ngủ.
- Tiểu Bảo Nhi, về nhà ngủ thôi, chị cũng buồn ngủ rồi, ngày mai lại đến tìm chị chơi nữa, được không?
Nữ chủ nhà nhìn Tiểu Bảo Nhi, dùng giọng không đành lòng nói.
- Không, không chịu...
Tiểu Bảo Nhi đã có thể nói được vài câu đơn giản, hắn không tỏ ra hảo hữu với nữ chủ nhà, tiếp tục chơi đùa với cô bé bên kia. Nhưng nó dù có tranh thủ tiếp tục chơi cũng vô dụng, vì trẻ nhỏ thật sự còn chưa có đủ nhân quyền.
- Tiểu Na, ngày mai hãy đưa bé đến chơi, bâ giờ nên nghỉ ngơi thôi.
So với nữ chủ nhà thì người đàn ông trong nhà lại có bộ dạng khác, hắn là một vị cán bộ cấp bậc phó phòng, nếu như không phải Tiểu Bảo Nhi thật sự dễ thương, hắn cũng không cho đến nhà mình chơi với con gái.
- Oa oa...
Tiểu Bảo Nhi lúc này đang rất giận, khi thấy Tiểu Na định bế mình đi, nó nhanh chóng khóc rống lên. Hà Khởi Duệ nhìn Tiểu Bảo Nhi khóc lớn, hắn không khỏi lắc đầu, sau đó đi đến trước mặt Tiểu Na rồi cười nói:
- Tiểu Bảo Nhi, cháu khóc gì đấy? Bố mẹ đang chờ ở nhà kìa.
- Oa oa...
Tiểu Bảo Nhi rõ ràng có chút quen biết với người trước mặt, sau khi nghe âm thanh của Hà Khởi Duệ, nó duỗi bàn tay nhỏ ra, bộ dạng cầu cứu.
Hà Khởi Duệ đi đến đây còn có ý khác, thế nhưng lúc này nhìn nụ cười của Tiểu Bảo Nhi, trong lòng chợt bùng cảm giác xúc động, thế là nói với chủ nhà:
- Nếu cháu nó muốn chơi, cứ cho chơi một lát nữa, cùng lắm thì ngày mai ngủ nhiều hơn một chút.
Người đàn ông chủ nhà lúc đầu còn có chút mất vui, nhưng bây giờ thấy người đi vào nói chuyện là chủ tịch Hà, thế là toàn thân mất tự nhiên, hắn dùng giọng vui vẻ và cung kính nói:
- Chào chủ tịch Hà.
Hà Khởi Duệ bị nhận ra cũng cảm thấy không bất ngờ, hắn cười cười với tên đàn ông kia, sau đó nói với Tiểu Bảo Nhi:
- Tiểu Bảo Nhi, cho bác ôm một cái nào.
Tiểu Bảo Nhi cũng vươn hai tay nhào vào lòng Hà Khởi Duệ. Không bao lâu sau thì Hà Khởi Duệ chợt cảm thấy cánh tay có hơi ướt, hắn buông Tiểu Bảo Nhi ra xem, thì ra là cậu bé đã tè lên người mình. Hắn chợt cười lớn, sau đó chọc Tiểu Bảo Nhi:
- Ơ kìa, Tiểu Bảo Nhi tè lên người bác rồi, có ý kiến với bác sao?
Người đàn ông chủ nhà thấy chủ tịch Hà chân thành chơi đùa trêu chọc với đứa bé kia, nếu nói về độ tuổi thì Hà Khởi Duệ có thể làm ông nhưng lại xưng là bác rất khiêm tốn, rốt cuộc đứa bé kia là con nhà ai?
Bố mẹ của Tiểu Yến Tử rất bận rộn, trước nay để bà nội trông cháu, chỉ biết trong khu nhà này có một đứa bé rất thích chơi với con mình, nhưng bọn họ căn bản không biết gia đình của đứa bé kia là ai. Lúc này bố của Tiểu Yến Tử cảm thấy rất rung động.
- Ở lại chơi một lát nữa, chủ tịch Hà, mời ngài vào nhà ngồi chơi.
Người đàn ông là một người hiểu nhiều về quan trường, dưới tình huống bình thường thì hắn căn bản cũng không có cơ hội để nịnh bợ một vị chủ tịch thành phố như Hà Khởi Duệ. Dù hắn công tác ở khối chính quyền thành phố, thế nhưng chỉ được gặp mặt chủ tịch Hà vài lần mà thôi.
Nếu Hà Khởi Duệ có thể ở lại làm khách, như vậy rõ ràng là rất vinh quang, nếu như lãnh đạo thượng cấp biết được, sẽ có nhiều lợi ích với mình.
Hà Khởi Duệ là một người xảo quyệt, hắn sao không nhìn ra nhân tâm của chủ nhà, thế nên nở nụ cười xin miễn.
Người đàn ông chủ nhà nhìn hai đứa bé chơi đùa vui vẻ với nhau, lại nhìn gương mặt vui tươi của Hà Khởi Duệ. Nếu so sánh với Hà Khởi Duệ, người đàn ông kia càng nhìn về phía chủ tịch Hà vừa cố gắng phỏng đoán lai lịch của cậu bé kia.
Không phải cậu bé này là con tư sinh của chủ tịch Hà đấy chứ?
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu càng làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ.
Tuy lúc này tất cả tâm tư của Hà Khởi Duệ đều đặt lên người hai đứa bé, thế nhưng vài lời nói ra khỏi miệng lại làm cho người đàn ông chủ nhà cảm thấy rất vui vẻ. Lúc này hắn chỉ mong làm sao cho cậu bé kia có thể ở lại nhà mình lâu hơn một chút.
Nhưng hy vọng của người đàn ông chủ nhà cũng nhanh chóng tan biến, một lúc sau Tiểu Bảo Nhi đã tỏ ra mệt mỏi, thế là Tiểu Na ôm lấy Tiểu Bảo Nhi nói lời tạm biệt với Hà Khởi Duệ.
Hà Khởi Duệ cũng cười nói:
- Tiểu Na, đi đường cẩn thận kẻo bị lạnh, nói cho tiểu tử kia biết, nhớ bỏ pin vào trong món đồ chơi của bác.
Tiểu Na đồng ý một tiếng, sau đó bỏ đi, Hà Khởi Duệ cũng mỉm cười đi về phía nhà mình.
Người đàn ông chủ nhà nhìn hai người kia đi về hai phía nam bắc, trong lòng không khỏi lóe lên nhiều suy đoán. Nhưng có một điều hắn có thể xác định, đó chính là đứa bé kia là một cơ hội lớn, mình cần phải bỏ ra nhiều tâm tư hơn.
- Em, em nói xem đứa bé kia là con nhà ai? Sao mà chủ tịch Hà phải tỏ ra khách khí như vậy?
Tuy đã nằm lên giường nhưng người đàn ông chủ nhà vẫn đang đặt tất cả tâm tư lên người Tiểu Bảo Nhi.
- Cần gì phải quan tâm đó là con nhà ai? Anh mau ngủ đi.
Nếu so sánh với tâm tư đặt nặng lợi ích của đàn ông, mẹ của Tiểu Yến Tử có vẻ lạnh hơn.
Người đàn ông chủ nhà có chút không hài lòng vì câu trả lời của vợ, hắn lật qua lật lại một lúc, sau đó chợt ngồi lên nói:
- Em này, em nhớ kỹ cho anh, sau này nếu đứa bé kia đến nhà chúng ta chơi, có gì ngon đều đưa cả ra, biết đâu tương lai của chồng em sau này đều đặt lên cậu bé kia...
...
Mùa xuân đến làm khắp nơi bừng bừng sức sống, trong phòng họp thành phố La Nam, các vị thường ủy thị ủy đã ngồi xuống vị trí của mình. Hội nghị thường ủy lần này hài hòa hơn rất nhiều so với khi Vương Tử Quân vừa đến thành phố La Nam, tiếng cười nói liên tục vang lên.
- Bí thư Kim, anh nói đi, bí thư Vương lần này sốt ruột tổ chức hội nghị thường ủy làm gì?
Trưởng phòng tuyên truyền Lữ Hâm Sâm nhìn vài nhân viên công tác trong phòng, sau đó cười hỏi.
Kim Điền Lạc bây giờ là bí thư thị ủy, nhưng vì chưa có thư ký trưởng văn phòng thị ủy, thế cho nên hắn vẫn phải kiêm nhiệm công tác ở văn phòng thị ủy. Sau khi nghe được câu hỏi của Lữ Hâm Sâm, hắn cười nói:
- Trưởng phòng Lữ, tôi cũng thật sự không biết, tôi cũng chỉ nghe bí thư Vương nói sẽ mở hội nghị thường ủy, lúc này mới thông báo cho các vị.
- Có phải có liên quan đến sự kiện thành phố trọng tâm không? Tôi nghe một người bạn học nói, trong tỉnh vì quán triệt tinh thần của trung ương mà quyết định tiến hành đẩy mạnh giúp đỡ những thành phố phát đạt, biến những thành phố này trở thành động cơ để toàn tỉnh tiến lên một bước mới.
Trương Hợp Tuân dù không lên làm chủ tịch thành phố, thế nhưng cuối cùng cũng xem như tiến thêm một bước, bây giờ tinh thần lại khá tốt.
Trương Hợp Tuân nhắc đến đề tài này làm cho mọi người đều phải nhìn tới, vì người trong quan trường đều cực kỳ mẫn cảm với phương hướng phát triển, những sự kiện có liên quan đến địa vị của thành phố La Nam cũng được bọn họ quan tâm đặc biệt.
Một thành phố có đường phát triển cho cán bộ hay không đều phải liên quan mật thiết đến địa vị của mình trên tỉnh. Ví dụ như thành phố An Dịch, tuy cũng là một thành phố, nhưng cán bộ từ thành phố An Dịch đi ra đều được người ta coi trọng hơn nơi khác.
Vì thế mà vấn đề định vị một thành phố cũng không phải chỉ là lãnh đạo của lãnh đạo đảng ủy chính quyền thành phố, thậm chí các vị thường ủy thị ủy cũng cực kỳ coi trọng. Những vị thường ủy này nếu muốn tiến lên, một là có quan hệ, khi có lỗ hổng thì nhảy vào, hai là phải có thành tích lớn, ít nhất cũng sẽ tạo nên lợi thế cho sự phát triển trong tương lai.
Ngoài hai điều trên thì còn có một con đường khác, đó chính là thành phố hoặc đơn vị của mình chiếm được vị trí của thành phố hay đơn vị khác. Chỉ là trong tỉnh có nhiều thành phố, anh sẽ lấy vị trí của người khác hay người khác lấy vị trí của anh? Sự kiện này ngoài nhân tố năng lực, quan trọng chính là lực ảnh hưởng của anh trong tỉnh như thế nào.
Nếu La Nam là thành phố trọng tâm, như vậy tỉ lệ cán bộ được đưa đi rẽ rất nhiều. Trên quan trường bây giờ có ai mà không muốn phát triển lên trên, vì vậy mà hầu như không ai không quan tâm đến cuộc cạnh tranh lần này.
Khi Lữ Hâm Sâm hỏi Trương Hợp Tuân về vấn đề thành phố trọng tâm, đúng lúc Hà Khởi Duệ cất bước đi đến. Hắn nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ nói:
- Bí thư Trương, mọi người thảo luận điều gì mà nịiệt ịiệt như vậy.
Tuy đã trở thành quyền chủ tịch thành phố La Nam, thế nhưng Hà Khởi Duệ căn bản không có chút phân biệt đối xử, vẫn biểu hiện cực kỳ an phận.
Trương Hợp Tuân mỉm cười nói:
- Chủ tịch Hà, chúng tôi đang nói xem hôm nay có sẽ phải họp bàn về phương án thành phố trọng tâm hay không, đúng lúc anh đi đến, mong anh nói rõ cho chúng tôi biết một chút.
Trương Hợp Tuân cực kỳ khó chịu với Hà Khởi Duệ, trong lòng luôn cảm thấy cứng nhắc, nhưng quan lớn hơn một cấp đè chết người, dù anh có không phục cỡ nào, biểu hiện của anh vẫn phải tốt đẹp. Tất nhiên đó cũng không phải là vì Trương Hợp Tuân cảm thấy Hà Khởi Duệ lợi hại, căn bản là Hà Khởi Duệ có liên hệ mật thiết với người kia, là người mà Trương Hợp Tuân không đắc tội được.
Lúc này lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở La Nam là cực mạnh, có thể nói là nắm hết quyền lực. Chính Trương Hợp Tuân có thể trở thành bí thư nắm công tác tổ chức, xem như là có tiến bộ rồi. Hắn so ra kém Hà Khởi Duệ, căn bản là vì hắn dựa về phía Vương Tử Quân quá chậm.
Hà Khởi Duệ mỉm cười tủm tỉm nhìn Trương Hợp Tuân, hắn định mở miệng nói thì Vương Tử Quân đã đi đến. Đám người Trương Hợp Tuân có thể cười ha hả trước mặt Hà Khởi Duệ, thế nhưng đối mặt với Vương Tử Quân thì bọn họ căn bản không dám lỗ mãng.
Vương Tử Quân ngồi xuống vị trí của mình, hắn cũng không đi ngay vào viện chính mà cười nói:
- Trước tiến tôi nói về một vài việc tư, nói rõ vấn đề kỹ luật. Sau này các anh đến nhà tôi cũng đừng mang đồ chơi cho cháu, nếu còn tiếp tục đưa đến, tôi cũng không cần làm bí thư thị ủy, mở cửa hàng bán đồ chơi trẻ em thì hay hơn.
Vương Tử Quân nói đến đây thì dùng giọng nghiêm túc cường điệu:
- Ý kiến này là của đồng chí Mạc Tiểu Bắc.
Mọi người đều nở nụ cười, bọn họ đến nhà Vương Tử Quân mà ngại không thể đi tay không, Vương Tử Quân không cho phép đưa đến món gì, thế là ai cũng nắm lấy Tiểu Bảo Nhi để thực hiện ý đồ, mua đủ mội loại đồ chơi.
Hà Khởi Duệ nhìn gương mặt vui vẻ của mọi người, hắn chợt sinh ra nhiều ý nghĩ. Hắn cảm thấy mình nên học tập Vương Tử Quân ở nhiều phương diện, đặc biệt là ở phương diện điều chỉnh thái độ của mọi người, hắn càng phải học tập bí thư Tử Quân.
/1843
|