Trong tỉnh Sơn Nam, có thể để trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy gọi là bí thư La, cũng chỉ có thể là bí thư La Nhân Uy của tỉnh thành Sơn Nam. Thật sự là như vậy, La Nhân Uy là bí thư thành phố Sơn Viên, thậm chí còn được sắp xếp trước Hứa Tiền Giang trong số thường ủy tỉnh ủy.
Hứa Tiền Giang và La Nhân Uy có quan hệ bình thường, vì quan hệ bình thường nên ít khi liên lạc điện thoại với nhau. Bình thường khi có gì liên quan đến nhân sự của thành phố Sơn Viên, La Nhân Uy đều có thói quen gọi điện thoại liên hệ với trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang. Bây giờ không có việc gì, La Nhân Uy vì sao lại giám đốc cho mình?
- Trưởng phòng Hứa, tôi không quấy rầy ngài đấy chứ?
La Nhân Uy tuy mở miệng rất khách khí, nhưng ý nghĩa lời nói lại làm cho người ta suy nghĩ không thôi.
- Bí thư La, bây giờ tôi không quá bận rộn, nếu ngài có việc gì thì cứ việc phân phó.
Hứa Tiền Giang thật sự khó thể nghĩ ra vấn đề, thế cho nên khách khí nói với La Nhân Uy.
- Ha ha ha, nếu đã như vậy thì trưởng phòng Hứa, tôi cũng không khách khí, tôi muốn hỏi một chút, thành phố Sơn Viên có phải công tác nào làm không được tốt, có chỗ nào cần phải sửa chữa không?
La Nhân Uy tuy vẫn cười nói, thế nhưng âm thanh lại tràn đầy thuốc súng.
Tuy Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, là người nắm quyền nhân sự của tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lão căn bản rất ít khi hoa tay múa chân với sự phát triển của thành phố Sơn Viên. Dù sao bọn họ đều là thường ủy tiu, đều tự quản việc của mình thì hay hơn, mọi người chỉ cần đúng chỗ, không cần việt vị, không nên vượt biên giới.
La Nhân Uy nói như vậy làm cho Hứa Tiền Giang chợt ngây ngốc, lão nào không nghe ra ý nghĩ của La Nhân Uy? Nhưng Hứa Tiền Giang dù sao cũng là Hứa Tiền Giang, lão cười ha hả rồi trầm giọng nói:
- Bí thư La, xem ngài hỏi gì kìa, có phải tôi làm gì không đúng, mong bí thư La trực tiếp chỉ giáo là được, nếu ngài nói như vậy thì tôi thật sự không chịu nổi.
La Nhân Uy nghe thấy Hứa Tiền Giang khách khí với mình như vậy, lão lập tức thay đổi chủ đề, dùng giọng chân thành nói:
- Trưởng phòng Hứa, tôi không phải có ý kiến với công tác của ngài, tôi chỉ là muốn hỏi ngài xem công tác ở thành phố Sơn Viên chúng tôi, đặc biệt là phương diện công tác tổ chức có gì làm sai. Ngài có ý kiến gì thì cứ nói, chúng tôi có thể thay đổi, nhất định sẽ sửa chữa.
“Có ý kiến gì thì nói ra?”
Hứa Tiền Giang chợt nở nụ cười khinh thường, trong lòng thầm nghĩ La Nhân Uy anh đang lừa ai? Từ sau khi anh tiến lên ngồi vững vàng trên bí thư thị ủy Sơn Viên, anh đã nắm chặt công tác tổ chức của thành phố, không có bất kỳ người nào có thể động vào được. Tôi không nói hai lời, nếu mở miệng chen ngang, không phải sẽ bị anh phản kích sao?
- Thành phố Sơn Viên dưới sự lãnh đạo của bí thư La thật sự tràn đầy thành tích, ai cũng có thể thấy rõ ràng, đặc biệt là công tác tổ chức. Tôi cảm thấy các anh cứ tiếp tục bảo trì xu thế như vậy là quá tốt rồi.
Hứa Tiền Giang cố gắng xem xét ngôn ngữ, sau đó cho ra một đáp án cực kỳ chu toàn.
- Trưởng phòng Hứa, vậy ngài thấy công tác của thành phố Sơn Viên có thể xếp vị trí bao nhiêu trong tỉnh?
La Nhân Uy rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của Hứa Tiền Giang, vì vậy lão căn bản không cho đối phương cơ hội trốn tránh, thế là đuổi theo sát nút.
Hứa Tiền Giang thật sự không muốn nói về vấn đề này, thế nhưng La Nhân Uy đã nói như vậy, hắn không nói thật sự không được.
- Thành phố Sơn Viên chính là anh cả trong tỉnh, tất nhiên sẽ đứng hàng đầu trong tỉnh Sơn Nam chúng ta. Bí thư La, tôi nói với ngài, nếu ngài muốn tìm người khẳng định công tác của mình, anh phải đi tìm bí thư Nhiếp và chủ tịch Hào, còn nếu ngài muốn tôi đứng lên hát theo cho vang dội, như vậy trước tiên anh phải mời khách mới được.
Hứa Tiền Giang tuy không muốn đắc tội với La Nhân Uy, thế nhưng La Nhân Uy nãy giờ chặn họng hắn, lại giả vờ như không có vấn đề, chỉ đánh Thái Cực Quyền, thế nên Hứa Tiền Giang cũng mất kiên nhẫn.
Có câu tượng đất cũng phải có ba phần đặc tính của đất, hơn nữa Hứa Tiền Giang la trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, nào là người luôn cung kính với kẻ khác? Dựa vào cái gì để luôn phải nghe giọng điệu chất vấn của anh?
- Trưởng phòng Hứa, mời khách thì dễ nói mà thôi, anh muốn đi đến chỗ nào thì tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng. Nhưng anh Hứa à, làm việc thì cũng phải đối xử như nhau, xử lý sự việc phải công bằng, đặc biệt là khi có chuện tốt cũng đừng ném thành phố Sơn Viên chúng tôi ra sau đầu. Nếu không người phía dưới nói La Nhân Uy tôi là một bí thư vô năng, tôi cũng không thể nào nhịn được.
La Nhân Uy nói đến hai chữ vô năng thì lời nói tràn đầy ý nghĩa châm chọc.
Vẻ mặt Hứa Tiền Giang chợt biến đổi, có chuyện tốt nên nghĩ đến thành phố Sơn Viên? Lão là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, đến bây giờ lão luôn là người cẩn thận, lão trầm ngâm giây lát và hiểu rõ sự việc này nhất định có liên quan đến vấn đề chọn người tiến lên làm phó phòng tổ chức tỉnh ủy.
Tuy đã xác định nhưng Hứa Tiền Giang không thể chỉ ra, hắn còn muốn tiếp tục giả vờ hồ đồ, thế là nghiêm trang dùng giọng nghi vấn nói:
- Bí thư La, anh nói như vậy thật sự làm cho tôi cảm thấy khó hiểu, thành phố Sơn Viên có anh tọa trấn, tôi nào không dám cho thành phố Sơn Viên cơ hội chứ?
- Trưởng phòng Hứa, chúng ta là chân nhân căn bản không mở miệng nói dối, phòng tổ chức các anh muốn tìm một vị cán bộ trong thành phố Đông Bộ để đẩy lên làm phó phòng tổ chức, bây giờ tin tức này đang truyền đi khắp tỉnh. Tất cả mọi người nói vì sao chỉ chọn thành phố Đông Bộ, có phải là thành phố Đông Bộ công tác tốt hơn Sơn Viên chúng tôi? Nếu không thì đây là lý do gì?
La Nhân Uy nói vài câu tự hỏi tự đáp, sau đó nhanh chóng tổng kết lại:
- Bọn họ tìm ra đáp án, trưởng phòng Hứa có biết đáp án đó là gì không?
Vẻ mặt Hứa Tiền Giang bắt đầu biến đổi, lúc này lão chợt ý thức được vấn đề, mà lời nói sau đó của La Nhân Uy là thế nào thì hắn cũng biết rõ, thế nhưng càng vào lúc này thì hắn càng phải cố gắng giữ vững tỉnh táo.
- Bí thư La, anh nói đến phương án chọn một vị cán bộ của thành phố Đông Bộ tiến lên làm phó phòng tổ chức, đó chỉ là ý kiến sơ bộ, trước mắt còn đang ở vào giai đoạn đầu, cũng còn chưa chính thức áp dụng.
- Tôi biết rõ, nhưng dù là như thế thì người phía dưới đã bắt đầu nói một bí thư thị ủy như tôi là vô năng, cái gì mà là thường ủy tỉnh ủy, thành phố còn là tỉnh thành, thế nhưng cũng không bằng một thành phố bình thường như Đông Bộ. Những lời nghị luận của người bên dưới thật sự như kim châm vào tai tôi vậy.
La Nhân Uy nói rồi cười lên tiếng:
- Trưởng phòng Hứa, làm phiền anh sau này làm gì cũng được, thế nhưng cũng nên nghĩ đến thành phố Sơn Viên một chút, dù sao thì chỗ chúng tôi cũng có khối người muốn lên giúp đỡ công tác của ngài.
La Nhân Uy nói rồi cười giống như đang nói chuyện với bạn bè cũ, thế nhưng nó lại giống như một cây gậy đập lên đầu Hứa Tiền Giang. Lão biết rõ mình vì chuyện này mà làm cho La Nhân Uy không được thoải mái, mà nó cũng không đơn giản có thể loại trừ được.
- Bí thư La, đây rõ ràng là thiếu sót trong công tác của chúng tôi, nếu như tạo nên tình huống làm anh không thoải mái, kính mong anh thông cảm cho, sau này nhất định sẽ mời anh dùng cơm.
Hứa Tiền Giang khách sáo nói hai câu với La Nhân Uy thì cúp điện thoại.
Đổng Quốc Khánh cũng luôn chú ý lắng nghe điện thoại của Hứa Tiền Giang, tuy hắn không nghe được La Nhân Uy nói gì trong điện thoại, thế nhưng nhìn vào những biểu hiện mờ ám của Hứa Tiền Giang, hắn biết trưởng phòng Hứa thật sự không vui vẻ gì với cuộc điện thoại vừa rồi.
Nếu như là người bình thường gọi điện thoại đến cho Hứa Tiền Giang, Đổng Quốc Khánh sẽ mở miệng hỏi trưởng phòng Hứa vài câu. Thế nhưng đây là cuộc nói chuyện giữa hai vị thường ủy tỉnh ủy, hắn sẽ không có bất kỳ khuynh hướng nào khác. Dù sao thì nếu làm không tốt thì mình sẽ biến thành Trư Bát Giới soi gương. Khi anh bắt đầu chăm chú dựa vào một người nào đó, hành vi của anh rất có thể sẽ làm cho người ta canh cánh trong lòng.
Trong quan trường thì anh nịnh bợ ai là điều quan trọng, thế nhưng quan trọng hơn chính là anh không thể đắc tội với ai? Vì nh không đắc tội với ai sẽ có thể quyết định vận mệnh của anh hơn cả anh nịnh bợ một ai. Đây chính là kinh nghiệm tham chính nhiều năm của Đổng Quốc Khánh trong quan trường. Hắn trà trộn quan trường nhiều năm, đã được tẩy lễ và rèn luyện, hắn biết rất rõ điều này. Mỗi gương mặt vui buồn vô thường, thay đổi thất thường, anh đều phải cố gắng suy xét để đối mặt.
- Trưởng phòng Hứa, chúng ta có nên dùng cơm rồi chưa?
Đổng Quốc Khánh nhìn Hứa Tiền Giang mãi mà không nói gì, hắn khẽ hỏi.
Hứa Tiền Giang đưa mắt nhìn thoáng qua Đổng Quốc Khánh, sau đó lão mời trầm lặng nói:
- Ăn cơm thôi, hôm nay đã câu khá lâu rồi.
Đổng Quốc Khánh vội vàng đứng lên, chuẩn bị giúp Hứa Tiền Giang xách thùng nước, lại bị Hứa Tiền Giang khoát tay cản lại:
- Quốc Khánh, để tôi tự xách. Tôi cũng không đến mức quan liêu như vậy, một thùng nước cũng không làm khó được tôi.
Tuy Hứa Tiền Giang nói vẫn bằng giọng điệu cực kỳ thân thiết như cũ, thế nhưng Đổng Quốc Khánh nghe vào và vẫn sinh ra cảm giác khác thường. Nhưng hắn cũng không nên nói gì, thầm nghĩ nếu đã có vấn đề, như vậy chờ lát nữa nhất định phải đền bù tổn thất cho thật tốt.
Đầu bếp đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhanh chóng trổ tài nấu nướng. Hai mươi phút sau khi tiếp nhận cá trong tay Hứa Tiền Giang, một nồi súp cá nhanh chóng xuất hiện trước mặt hai người Hứa Tiền Giang.
Ông chủ đập nước đưa một chiếc bàn nhà nông thường dùng ăn cơm đến dưới một bóng cây râm mát, sau đó lại đưa ra một giỏ bánh bao trắng mới hấp, mùi hương truyền đến theo không khí, cực kỳ hấp dẫn người khác.
- Ăn đi, Quốc Khánh, ăn rồi uống vài ly.
Hứa Tiền Giang đã khôi phục lại như thường, lão cầm một cái bánh bao đưa về phía Đổng Quốc Khánh rồi cười ha hả nói.
Đổng Quốc Khánh cũng nhanh chóng cầm lấy bánh bao, khi hắn định mở miệng thì điện thoại của Hứa Tiền Giang chợt vang lên. Hứa Tiền Giang nhìn dãy số gọi đến, lão có chút do dự, thế là đặt bánh báo vào giỏ rồi tiếp điện thoại.
- Bí thư Trịnh, sao hôm nay người lại có thời gian rảnh như vậy, có thể liên lạc với một quần chúng như tôi rồi?
Đổng Quốc Khánh thấy Hứa Tiền Giang cầm lấy điện thoại thì trong lòng khẽ run lên không hiểu nguyên nhân, cảm giác xấu trong lòng gia tăng rất nhiều.
Bí thư Trịnh? Không phải người gọi điện thoại là Trịnh Đông Phương sao? Bây giờ trong số thường ủy tỉnh ủy thì Trịnh Đông Phương hầu như đã có hướng đi rõ ràng, vị lãnh đạo này sắp tiến lên làm phó chủ nhiệm ủy ban cải cách trung ương, thế cho nên đám cán bộ tỉnh không ai dám đắc tội.
- Không phải tôi được rảnh rỗi như anh, tôi đây đang bị người ta nói này nọ khó chịu đựng được. Trưởng phòng Hứa, anh có biết không? Hôm nay có vài vị thường ủy đến phòng làm việc của tôi để tâm sự, tuy cả đám đều nói không nỡ để tôi đi, thế nhưng cuối cùng lại cho tôi một nan đề.
Trịnh Đông Phương nói với tốc độ không nhanh, rất bình thản, nhưng thân phận của lão lại làm cho lời nói trở nên cực kỳ có khí phách, rất có lực lượng.
Hứa Tiền Giang thật sự cảm thấy rất tức giận, trong lòng thầm nghĩ tôi tìm cho mình một phó phòng, có liên quan gì đến các anh? Nhưng lão cũng không thể nói lời này ra khỏi miệng, thế là chỉ có thể nuốt vào bụng mà thôi.
- Bí thư Trịnh, tôi cũng không hiểu rõ, rốt cuộc là sao?
Có đôi khi giả vờ hồ đồ là một lựa chọn rất tốt, Hứa Tiền Giang lúc này kiên quyết không thể thừa nhận, thế cho nên đành phải nói như vậy.
Trịnh Đông Phương khẽ cười nói:
- Chuyện này đừng nói là ngài không rõ, lúc bắt đầu tôi cũng không rõ, chỉ là chờ đến khi bọn họ nói ra tôi mới hiểu được. Thế này nhé, chúng ta đều là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng có rất nhiều người mang lòng sùng kính với ngài, rất muốn làm thủ hạ đắc lực cho ngài trong vài năm.
Quả nhiên sự việc vẫn là như vậy, đã đủ hay chưa đây? Hứa Tiền Giang cố gắng áp chế cơn giận, lão hỏi ngược lại:
- Đến chỗ tôi công tác sao? Bọn họ có ý gì?
- Trưởng phòng Hứa, tôi là người sắp phải đi, đáng lý ra cũng không nên nói ba chọn bốn. Nhưng trước mắt tôi vẫn còn chưa đi, vẫn là bí thư thị ủy An Dịch, làm hòa thượng một ngày thì gõ chuông một ngày, còn ở trên cương vị một phút thì phải có một phút trách nhiệm. Anh Hứa, chuyện này thật sự làm tổn thương tâm tư của cán bộ thành phố An Dịch chúng tôi. Tuy tôi không cầu anh đề bạt cán bộ thành phố An Dịch lên địa vị cao, thế nhưng dù sao thì ngài cũng phải cho chúng tôi một võ đài cạnh tranh công bằng chứ? Hơn nữa tôi cũng cảm thấy công tác của thành phố An Dịch hầu như không thua kém thành phố Đông Bộ.
Trịnh Đông Phương nói thêm vài câu với Hứa Tiền Giang rồi cũng cúp điện thoại, nhưng lúc này vẻ mặt Hứa Tiền Giang đã trở nên cực kỳ khó coi, lão dù thế nào cũng không ngờ sự việc sẽ tiến triển đến mức này. Đây vốn dĩ chỉ là một chuyện nỏ không ngờ lại làm cho hai vị thường ủy tỉnh ủy gọi điện thoại đến chất vấn mình.
Đây là có chuyện gì? Phải biết rằng ở sự kiện này Hứa Tiền Giang đã dặn dò đám người bên dưới không nên nói nhiều, bây giờ thành phố Sơn Viên biết việc, thành phố An Dịch cũng gọi điện thoại đến, những thành phố khác có phản ứng gì thì hoàn toàn có thể hiểu được.
- Trưởng phòng Hứa, ngài ăn chút súp đi, nếu không chút nữa nguội đi thật sự không ăn được.
Đổng Quốc Khánh nhìn Hứa Tiền Giang đang trầm ngâm rồi khẽ nói.
Hứa Tiền Giang khẽ gật đầu, lão tiếp tục cầm bánh bao, thế nhưng cầm lên rồi mà mãi chưa chịu ăn.
Hứa Tiền Giang và La Nhân Uy có quan hệ bình thường, vì quan hệ bình thường nên ít khi liên lạc điện thoại với nhau. Bình thường khi có gì liên quan đến nhân sự của thành phố Sơn Viên, La Nhân Uy đều có thói quen gọi điện thoại liên hệ với trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang. Bây giờ không có việc gì, La Nhân Uy vì sao lại giám đốc cho mình?
- Trưởng phòng Hứa, tôi không quấy rầy ngài đấy chứ?
La Nhân Uy tuy mở miệng rất khách khí, nhưng ý nghĩa lời nói lại làm cho người ta suy nghĩ không thôi.
- Bí thư La, bây giờ tôi không quá bận rộn, nếu ngài có việc gì thì cứ việc phân phó.
Hứa Tiền Giang thật sự khó thể nghĩ ra vấn đề, thế cho nên khách khí nói với La Nhân Uy.
- Ha ha ha, nếu đã như vậy thì trưởng phòng Hứa, tôi cũng không khách khí, tôi muốn hỏi một chút, thành phố Sơn Viên có phải công tác nào làm không được tốt, có chỗ nào cần phải sửa chữa không?
La Nhân Uy tuy vẫn cười nói, thế nhưng âm thanh lại tràn đầy thuốc súng.
Tuy Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, là người nắm quyền nhân sự của tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lão căn bản rất ít khi hoa tay múa chân với sự phát triển của thành phố Sơn Viên. Dù sao bọn họ đều là thường ủy tiu, đều tự quản việc của mình thì hay hơn, mọi người chỉ cần đúng chỗ, không cần việt vị, không nên vượt biên giới.
La Nhân Uy nói như vậy làm cho Hứa Tiền Giang chợt ngây ngốc, lão nào không nghe ra ý nghĩ của La Nhân Uy? Nhưng Hứa Tiền Giang dù sao cũng là Hứa Tiền Giang, lão cười ha hả rồi trầm giọng nói:
- Bí thư La, xem ngài hỏi gì kìa, có phải tôi làm gì không đúng, mong bí thư La trực tiếp chỉ giáo là được, nếu ngài nói như vậy thì tôi thật sự không chịu nổi.
La Nhân Uy nghe thấy Hứa Tiền Giang khách khí với mình như vậy, lão lập tức thay đổi chủ đề, dùng giọng chân thành nói:
- Trưởng phòng Hứa, tôi không phải có ý kiến với công tác của ngài, tôi chỉ là muốn hỏi ngài xem công tác ở thành phố Sơn Viên chúng tôi, đặc biệt là phương diện công tác tổ chức có gì làm sai. Ngài có ý kiến gì thì cứ nói, chúng tôi có thể thay đổi, nhất định sẽ sửa chữa.
“Có ý kiến gì thì nói ra?”
Hứa Tiền Giang chợt nở nụ cười khinh thường, trong lòng thầm nghĩ La Nhân Uy anh đang lừa ai? Từ sau khi anh tiến lên ngồi vững vàng trên bí thư thị ủy Sơn Viên, anh đã nắm chặt công tác tổ chức của thành phố, không có bất kỳ người nào có thể động vào được. Tôi không nói hai lời, nếu mở miệng chen ngang, không phải sẽ bị anh phản kích sao?
- Thành phố Sơn Viên dưới sự lãnh đạo của bí thư La thật sự tràn đầy thành tích, ai cũng có thể thấy rõ ràng, đặc biệt là công tác tổ chức. Tôi cảm thấy các anh cứ tiếp tục bảo trì xu thế như vậy là quá tốt rồi.
Hứa Tiền Giang cố gắng xem xét ngôn ngữ, sau đó cho ra một đáp án cực kỳ chu toàn.
- Trưởng phòng Hứa, vậy ngài thấy công tác của thành phố Sơn Viên có thể xếp vị trí bao nhiêu trong tỉnh?
La Nhân Uy rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của Hứa Tiền Giang, vì vậy lão căn bản không cho đối phương cơ hội trốn tránh, thế là đuổi theo sát nút.
Hứa Tiền Giang thật sự không muốn nói về vấn đề này, thế nhưng La Nhân Uy đã nói như vậy, hắn không nói thật sự không được.
- Thành phố Sơn Viên chính là anh cả trong tỉnh, tất nhiên sẽ đứng hàng đầu trong tỉnh Sơn Nam chúng ta. Bí thư La, tôi nói với ngài, nếu ngài muốn tìm người khẳng định công tác của mình, anh phải đi tìm bí thư Nhiếp và chủ tịch Hào, còn nếu ngài muốn tôi đứng lên hát theo cho vang dội, như vậy trước tiên anh phải mời khách mới được.
Hứa Tiền Giang tuy không muốn đắc tội với La Nhân Uy, thế nhưng La Nhân Uy nãy giờ chặn họng hắn, lại giả vờ như không có vấn đề, chỉ đánh Thái Cực Quyền, thế nên Hứa Tiền Giang cũng mất kiên nhẫn.
Có câu tượng đất cũng phải có ba phần đặc tính của đất, hơn nữa Hứa Tiền Giang la trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, nào là người luôn cung kính với kẻ khác? Dựa vào cái gì để luôn phải nghe giọng điệu chất vấn của anh?
- Trưởng phòng Hứa, mời khách thì dễ nói mà thôi, anh muốn đi đến chỗ nào thì tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng. Nhưng anh Hứa à, làm việc thì cũng phải đối xử như nhau, xử lý sự việc phải công bằng, đặc biệt là khi có chuện tốt cũng đừng ném thành phố Sơn Viên chúng tôi ra sau đầu. Nếu không người phía dưới nói La Nhân Uy tôi là một bí thư vô năng, tôi cũng không thể nào nhịn được.
La Nhân Uy nói đến hai chữ vô năng thì lời nói tràn đầy ý nghĩa châm chọc.
Vẻ mặt Hứa Tiền Giang chợt biến đổi, có chuyện tốt nên nghĩ đến thành phố Sơn Viên? Lão là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, đến bây giờ lão luôn là người cẩn thận, lão trầm ngâm giây lát và hiểu rõ sự việc này nhất định có liên quan đến vấn đề chọn người tiến lên làm phó phòng tổ chức tỉnh ủy.
Tuy đã xác định nhưng Hứa Tiền Giang không thể chỉ ra, hắn còn muốn tiếp tục giả vờ hồ đồ, thế là nghiêm trang dùng giọng nghi vấn nói:
- Bí thư La, anh nói như vậy thật sự làm cho tôi cảm thấy khó hiểu, thành phố Sơn Viên có anh tọa trấn, tôi nào không dám cho thành phố Sơn Viên cơ hội chứ?
- Trưởng phòng Hứa, chúng ta là chân nhân căn bản không mở miệng nói dối, phòng tổ chức các anh muốn tìm một vị cán bộ trong thành phố Đông Bộ để đẩy lên làm phó phòng tổ chức, bây giờ tin tức này đang truyền đi khắp tỉnh. Tất cả mọi người nói vì sao chỉ chọn thành phố Đông Bộ, có phải là thành phố Đông Bộ công tác tốt hơn Sơn Viên chúng tôi? Nếu không thì đây là lý do gì?
La Nhân Uy nói vài câu tự hỏi tự đáp, sau đó nhanh chóng tổng kết lại:
- Bọn họ tìm ra đáp án, trưởng phòng Hứa có biết đáp án đó là gì không?
Vẻ mặt Hứa Tiền Giang bắt đầu biến đổi, lúc này lão chợt ý thức được vấn đề, mà lời nói sau đó của La Nhân Uy là thế nào thì hắn cũng biết rõ, thế nhưng càng vào lúc này thì hắn càng phải cố gắng giữ vững tỉnh táo.
- Bí thư La, anh nói đến phương án chọn một vị cán bộ của thành phố Đông Bộ tiến lên làm phó phòng tổ chức, đó chỉ là ý kiến sơ bộ, trước mắt còn đang ở vào giai đoạn đầu, cũng còn chưa chính thức áp dụng.
- Tôi biết rõ, nhưng dù là như thế thì người phía dưới đã bắt đầu nói một bí thư thị ủy như tôi là vô năng, cái gì mà là thường ủy tỉnh ủy, thành phố còn là tỉnh thành, thế nhưng cũng không bằng một thành phố bình thường như Đông Bộ. Những lời nghị luận của người bên dưới thật sự như kim châm vào tai tôi vậy.
La Nhân Uy nói rồi cười lên tiếng:
- Trưởng phòng Hứa, làm phiền anh sau này làm gì cũng được, thế nhưng cũng nên nghĩ đến thành phố Sơn Viên một chút, dù sao thì chỗ chúng tôi cũng có khối người muốn lên giúp đỡ công tác của ngài.
La Nhân Uy nói rồi cười giống như đang nói chuyện với bạn bè cũ, thế nhưng nó lại giống như một cây gậy đập lên đầu Hứa Tiền Giang. Lão biết rõ mình vì chuyện này mà làm cho La Nhân Uy không được thoải mái, mà nó cũng không đơn giản có thể loại trừ được.
- Bí thư La, đây rõ ràng là thiếu sót trong công tác của chúng tôi, nếu như tạo nên tình huống làm anh không thoải mái, kính mong anh thông cảm cho, sau này nhất định sẽ mời anh dùng cơm.
Hứa Tiền Giang khách sáo nói hai câu với La Nhân Uy thì cúp điện thoại.
Đổng Quốc Khánh cũng luôn chú ý lắng nghe điện thoại của Hứa Tiền Giang, tuy hắn không nghe được La Nhân Uy nói gì trong điện thoại, thế nhưng nhìn vào những biểu hiện mờ ám của Hứa Tiền Giang, hắn biết trưởng phòng Hứa thật sự không vui vẻ gì với cuộc điện thoại vừa rồi.
Nếu như là người bình thường gọi điện thoại đến cho Hứa Tiền Giang, Đổng Quốc Khánh sẽ mở miệng hỏi trưởng phòng Hứa vài câu. Thế nhưng đây là cuộc nói chuyện giữa hai vị thường ủy tỉnh ủy, hắn sẽ không có bất kỳ khuynh hướng nào khác. Dù sao thì nếu làm không tốt thì mình sẽ biến thành Trư Bát Giới soi gương. Khi anh bắt đầu chăm chú dựa vào một người nào đó, hành vi của anh rất có thể sẽ làm cho người ta canh cánh trong lòng.
Trong quan trường thì anh nịnh bợ ai là điều quan trọng, thế nhưng quan trọng hơn chính là anh không thể đắc tội với ai? Vì nh không đắc tội với ai sẽ có thể quyết định vận mệnh của anh hơn cả anh nịnh bợ một ai. Đây chính là kinh nghiệm tham chính nhiều năm của Đổng Quốc Khánh trong quan trường. Hắn trà trộn quan trường nhiều năm, đã được tẩy lễ và rèn luyện, hắn biết rất rõ điều này. Mỗi gương mặt vui buồn vô thường, thay đổi thất thường, anh đều phải cố gắng suy xét để đối mặt.
- Trưởng phòng Hứa, chúng ta có nên dùng cơm rồi chưa?
Đổng Quốc Khánh nhìn Hứa Tiền Giang mãi mà không nói gì, hắn khẽ hỏi.
Hứa Tiền Giang đưa mắt nhìn thoáng qua Đổng Quốc Khánh, sau đó lão mời trầm lặng nói:
- Ăn cơm thôi, hôm nay đã câu khá lâu rồi.
Đổng Quốc Khánh vội vàng đứng lên, chuẩn bị giúp Hứa Tiền Giang xách thùng nước, lại bị Hứa Tiền Giang khoát tay cản lại:
- Quốc Khánh, để tôi tự xách. Tôi cũng không đến mức quan liêu như vậy, một thùng nước cũng không làm khó được tôi.
Tuy Hứa Tiền Giang nói vẫn bằng giọng điệu cực kỳ thân thiết như cũ, thế nhưng Đổng Quốc Khánh nghe vào và vẫn sinh ra cảm giác khác thường. Nhưng hắn cũng không nên nói gì, thầm nghĩ nếu đã có vấn đề, như vậy chờ lát nữa nhất định phải đền bù tổn thất cho thật tốt.
Đầu bếp đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhanh chóng trổ tài nấu nướng. Hai mươi phút sau khi tiếp nhận cá trong tay Hứa Tiền Giang, một nồi súp cá nhanh chóng xuất hiện trước mặt hai người Hứa Tiền Giang.
Ông chủ đập nước đưa một chiếc bàn nhà nông thường dùng ăn cơm đến dưới một bóng cây râm mát, sau đó lại đưa ra một giỏ bánh bao trắng mới hấp, mùi hương truyền đến theo không khí, cực kỳ hấp dẫn người khác.
- Ăn đi, Quốc Khánh, ăn rồi uống vài ly.
Hứa Tiền Giang đã khôi phục lại như thường, lão cầm một cái bánh bao đưa về phía Đổng Quốc Khánh rồi cười ha hả nói.
Đổng Quốc Khánh cũng nhanh chóng cầm lấy bánh bao, khi hắn định mở miệng thì điện thoại của Hứa Tiền Giang chợt vang lên. Hứa Tiền Giang nhìn dãy số gọi đến, lão có chút do dự, thế là đặt bánh báo vào giỏ rồi tiếp điện thoại.
- Bí thư Trịnh, sao hôm nay người lại có thời gian rảnh như vậy, có thể liên lạc với một quần chúng như tôi rồi?
Đổng Quốc Khánh thấy Hứa Tiền Giang cầm lấy điện thoại thì trong lòng khẽ run lên không hiểu nguyên nhân, cảm giác xấu trong lòng gia tăng rất nhiều.
Bí thư Trịnh? Không phải người gọi điện thoại là Trịnh Đông Phương sao? Bây giờ trong số thường ủy tỉnh ủy thì Trịnh Đông Phương hầu như đã có hướng đi rõ ràng, vị lãnh đạo này sắp tiến lên làm phó chủ nhiệm ủy ban cải cách trung ương, thế cho nên đám cán bộ tỉnh không ai dám đắc tội.
- Không phải tôi được rảnh rỗi như anh, tôi đây đang bị người ta nói này nọ khó chịu đựng được. Trưởng phòng Hứa, anh có biết không? Hôm nay có vài vị thường ủy đến phòng làm việc của tôi để tâm sự, tuy cả đám đều nói không nỡ để tôi đi, thế nhưng cuối cùng lại cho tôi một nan đề.
Trịnh Đông Phương nói với tốc độ không nhanh, rất bình thản, nhưng thân phận của lão lại làm cho lời nói trở nên cực kỳ có khí phách, rất có lực lượng.
Hứa Tiền Giang thật sự cảm thấy rất tức giận, trong lòng thầm nghĩ tôi tìm cho mình một phó phòng, có liên quan gì đến các anh? Nhưng lão cũng không thể nói lời này ra khỏi miệng, thế là chỉ có thể nuốt vào bụng mà thôi.
- Bí thư Trịnh, tôi cũng không hiểu rõ, rốt cuộc là sao?
Có đôi khi giả vờ hồ đồ là một lựa chọn rất tốt, Hứa Tiền Giang lúc này kiên quyết không thể thừa nhận, thế cho nên đành phải nói như vậy.
Trịnh Đông Phương khẽ cười nói:
- Chuyện này đừng nói là ngài không rõ, lúc bắt đầu tôi cũng không rõ, chỉ là chờ đến khi bọn họ nói ra tôi mới hiểu được. Thế này nhé, chúng ta đều là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng có rất nhiều người mang lòng sùng kính với ngài, rất muốn làm thủ hạ đắc lực cho ngài trong vài năm.
Quả nhiên sự việc vẫn là như vậy, đã đủ hay chưa đây? Hứa Tiền Giang cố gắng áp chế cơn giận, lão hỏi ngược lại:
- Đến chỗ tôi công tác sao? Bọn họ có ý gì?
- Trưởng phòng Hứa, tôi là người sắp phải đi, đáng lý ra cũng không nên nói ba chọn bốn. Nhưng trước mắt tôi vẫn còn chưa đi, vẫn là bí thư thị ủy An Dịch, làm hòa thượng một ngày thì gõ chuông một ngày, còn ở trên cương vị một phút thì phải có một phút trách nhiệm. Anh Hứa, chuyện này thật sự làm tổn thương tâm tư của cán bộ thành phố An Dịch chúng tôi. Tuy tôi không cầu anh đề bạt cán bộ thành phố An Dịch lên địa vị cao, thế nhưng dù sao thì ngài cũng phải cho chúng tôi một võ đài cạnh tranh công bằng chứ? Hơn nữa tôi cũng cảm thấy công tác của thành phố An Dịch hầu như không thua kém thành phố Đông Bộ.
Trịnh Đông Phương nói thêm vài câu với Hứa Tiền Giang rồi cũng cúp điện thoại, nhưng lúc này vẻ mặt Hứa Tiền Giang đã trở nên cực kỳ khó coi, lão dù thế nào cũng không ngờ sự việc sẽ tiến triển đến mức này. Đây vốn dĩ chỉ là một chuyện nỏ không ngờ lại làm cho hai vị thường ủy tỉnh ủy gọi điện thoại đến chất vấn mình.
Đây là có chuyện gì? Phải biết rằng ở sự kiện này Hứa Tiền Giang đã dặn dò đám người bên dưới không nên nói nhiều, bây giờ thành phố Sơn Viên biết việc, thành phố An Dịch cũng gọi điện thoại đến, những thành phố khác có phản ứng gì thì hoàn toàn có thể hiểu được.
- Trưởng phòng Hứa, ngài ăn chút súp đi, nếu không chút nữa nguội đi thật sự không ăn được.
Đổng Quốc Khánh nhìn Hứa Tiền Giang đang trầm ngâm rồi khẽ nói.
Hứa Tiền Giang khẽ gật đầu, lão tiếp tục cầm bánh bao, thế nhưng cầm lên rồi mà mãi chưa chịu ăn.
/1843
|